Quy Về Điền Viên
Quyển 1 - Chương 2: Âm mưu

Edit: Mộc Lan. Beta: Lenivy

Ngoại trừ Tức Mặc Tử Tang, những người khác đều vui mừng đáp ứng, tuy nói như vậy nhưng ai mà chẳng ngầm hiểu, chuyện này đã biến thành một buổi xem mắt, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiểu thư và phu nhân nhà danh môn quý tộc tụ hội. Dù không lọt vào mắt xanh của Triệu Phủ, có thể tăng thêm cơ hội xuất hiện trước mặt phu nhân các gia tộc khác, biết đâu câu được con cá bự.

“Tử Tang, lần này đi Triệu Phủ làm khách, cháu không nên ăn mặc giản dị như thế, chuyện trang phục ra sao, tổ mẫu đã thay cháu chuẩn bị tốt.” Lão thái quân cười nói, sau đó phân phó nha hoàn trình đồ vật lên.

Tức Mặc Tử Tang không tỏ thái độ gì, vẻ mặt những người khác đã biến hoá khác nhau. Mấy ngày nay Lão thái quân chưa hề ra khỏi phủ, vừa ra phủ liền dẫn theo Tức Mặc Tử Tang, đặc biệt chuyện bái thiếp của Triệu phủ, Tức Mặc Tử Tang bị gọi đến đây, động tác rõ ràng như vậy, hiển nhiên Lão thái quân muốn Tức Mặc Tử Tang có được hôn sự với phía đó.

Đáng tiếc là, mọi người đều phản đối, đặc biệt là Nhị phu nhân Âu thị, Triệu Thế Tử là con rể bà ta coi trọng, việc này tuyệt đối không được thất bại.

Nha hoàn trình y phục lên, mở ra. Đó là một bộ y phục màu vàng, đường viền màu xanh lục đi kèm là đai lưng thêu hoa văn cát tường màu trắng, dưới thân váy thuần một màu xanh dịu mắt.

“Bộ trang phục này thật là đẹp, tổ mẫu bất công, sao chỉ có phần của đại tỷ tỷ.” Tức Mặc Nguyệt Doanh không phục nói.

“Cháu còn cần sự quan tâm của lão thái bà này sao. Cháu có mẫu thân, đại tỷ tỷ của cháu không còn ai bên cạnh. Nếu lão bà này không lưu tâm, đại tỷ tỷ của cháu chưa chắc đã kiếm được tấm chồng tốt.” Lão thái quân nói, vẻ mặt bớt vài phần tươi cười, thêm vài phần nghiêm túc.

“Nương, coi mẹ nói gì kìa, đại bá đại tẩu mất, thì còn có các thúc thúc thẩm thẩm như con đau Tử Tang gấp bội cơ mà.” Nhị phu nhân Âu thị cười nói.

Lão thái quân gật gật đầu, nhìn về phía Tức Mặc Tử Tang, cười nói: “Tử Tang thích không?”

“Tổ mẫu, cháu gái rất thích ạ, cám ơn tổ mẫu.” Tức Mặc Tử Tang đứng dậy thi lễ, phân phó Tiểu Nhã đằng sau bước lên nhận lấy y phục.

Lão thái quân nhìn thoáng qua Tiểu Nhã, phảng phất nhớ tới điều gì đó, nhìn về phía Âu thị, nói: “Ta nhớ được đại nha hoàn trong viện Tử Tang đã gả đi, sau đó hình như không có ai thay thế thì phải.”

Các tiểu thư dòng chính trong viện đều có hai đại nha hoàn, còn trong viện Tức Mặc Tử Tang, hai năm trước vốn có một người, sau vì lớn tuổi, cho nên đã gả ra ngoài, Sau đó, cũng không ai để ý cấp thêm người mới, bởi vậy có thể thấy được, thái độ trong phủ đối đãi Tức Mặc Tử Tang thế nào.

Âu thị bất động thanh sắc, cười nói: “Nương, đây là sơ sót của con dâu, lúc trước cũng định đưa thêm, đã để Tử Tang tuyển chọn, nhưng nha hoàn trong phủ Tử Tang đều chướng mắt. Mấy ngày nay, trong phủ vội vàng chuyện hôn sự, nên chuyện này bị gác lại. Trước đó vài ngày con cũng định, mấy ngày nữa có đợt người mới, đến lúc đó nhường Tử Tang tuyển trước, nhất định để cháu chọn được người vừa ý.”

“Vậy là tốt rồi.” Vẻ mặt Lão thái quân không biểu cảm lên tiếng, kỳ thực chuyện trong phủ sao bà có thể không rõ chứ. Chỉ là bản thân đã già, rất nhiều việc muốn quản cũng lực bất tòng tâm. Mà nàng dâu thứ này vừa có thủ đoạn lại vừa có thế lực hậu thuẫn, mặt ngoài còn tỏ vẻ kính trọng mình, tuy nhiên lại có rất nhiều việc bằng mặt không bằng lòng, cho nên mình không thể lấy cứng đối cứng, giữ ý mình được.

“Tổ mẫu, nhị thẩm, có thể đưa nhị đẳng nha hoàn trong viện của con thăng một cấp, sau đó tùy tiện tìm hai tam đẳng nha hoàn chịu khó thành thật là được.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt nói, đối với chuyện nha hoàn, nàng không quan tâm, huống chi mình sắp rời đi, nha hoàn càng không cần thiết.

Lão thái quân trầm tư một hồi, nói: “Cũng được, nha hoàn trong sân nhà con cũng nên thăng bậc.”

Vì thế, chuyện nha hoàn liền quyết định như vậy.

Buổi tối, Lão thái quân giữ mọi người lại dùng cơm. Sau khi ăn xong, trời đã tối mịt, trên đường về sân của mình, Tức Mặc Tử Tang cho nha hoàn lui xuống, một mình mông lung tản bộ trong bóng đêm. Không biết khi nào nàng đã đến bên cầu, ngẩn người nhìn mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng…

***

Trên thảm cỏ cạnh bờ sông đối diện với rừng hoa đào, trong ánh sáng huyền ảo, Nhị phu nhân Âu thị nắm tay Tức Mặc Nguyệt Doanh chậm rãi tản bộ, có hai nha hoàn cầm đèn lồng đi trước soi đường.

“Nguyệt Doanh, mẫu thân nghe Triệu Phủ truyền lời đến, Triệu Thế Tử nhìn trúng nha đầu Tử Tang chết tiệt kia, còn nói không phải nàng không thành thân.” Âu thị mặt âm trầm nói.

“Cái gì?” Tức Mặc Nguyệt Doanh rất khiếp sợ, kinh hoảng nhìn Âu thị.

“Tuy rằng, Tử Tang là trưởng nữ trong phủ, nhưng khi phụ mẫu qua đời, căn bản là không có ai là chỗ dựa. Còn con cũng là chính nữ, quan trọng hơn là có phụ thân là gia chủ của Tức Mặc gia tộc, trong tay nắm thực quyền. Hầu gia phu nhân cũng thích con, theo lý mà nói, con có ưu thế hơn. Không biết con nha đầu chết tiệt kia dùng thủ đoạn dụ dỗ hạ lưu vô sỉ gì, khiến cho thế tử yêu thích, nói với Hầu gia và Hầu phu nhân rằng không phải nó thì không thành thân.” Âu thị nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vậy làm thế nào bây giờ?” Tức Mặc Nguyệt Doanh vội hỏi. Trong hào môn quý tộc ở đây, Triệu Thế Tử không chỉ có thân phận xứng đôi cùng mình, hơn nữa còn có ngoại hình tốt, nổi tiếng là thanh niên tài tuấn ở Đại Chu. Bỏ lỡ Triệu Thế Tử, trong một hai năm nữa, mình rất khó tìm được đối tượng thích hợp như vậy, cái chính là, mình tuổi không nhỏ nữa, chưa chắc đã đợi được người đó.

“Đừng lo lắng, lần này nương muốn triệt để loại bỏ nó, bằng không sau này cũng sẽ đoạt hảo nhân duyên của muội muội con.” Âu thị vỗ nhẹ tay Tức Mặc Nguyệt Doanh cười nói, trong mắt lại loé lên từng tia lạnh lẽo.

“Nương, người nghĩ ra biện pháp gì rồi sao?” Tức Mặc Nguyệt Doanh cao hứng hỏi.

“Tổ mẫu con luôn muốn nha đầu chết tiệt kia được gả vào Triệu gia. Chỉ là chưa có gì nắm chắc nên không nói nhiều. Bây giờ, bởi vì Triệu Thế Tử nhìn trúng nàng ta, thái độ của tổ mẫu con tất nhiên sẽ thay đổi. Hừ, ta sẽ không để các nàng cướp đi nhân duyên tốt của con. Nếu Triệu thế tử không thật tâm lấy nha đầu kia thì thôi, nếu có, lần này chúng ta phải tàn nhẫn, triệt để chặt đứt cơ hội của bọn họ, triệt để hủy đi xú nha đầu đó.” Vẻ mặt Âu thị âm trầm dữ tợn, nhìn dưới ánh sáng leo lắt có chút tàn ngược khủng bố.

“Nương, người định làm gì?” Tức Mặc Nguyệt Doanh có chút lo lắng nhìn mẫu thân nàng.

Âu thị ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tháng sau chính là hôn lễ của đại ca con, chắc chắn đến lúc đó trong phủ sẽ bề bộn rất nhiều việc, cảnh giới cũng thả lỏng hơn. Đến lúc ấy, nương sẽ hạ dược một gã sai vặt, bắt hắn đi làm bẩn xú nha đầu kia, vì vậy, nó không muốn gả cho gã sai vặt kia cũng là chuyện mơ tưởng.”

Giọng nói ôn nhu của Âu thị vang lên trong bóng đêm nhưng Tức Mặc Nguyệt Doanh cũng cảm thấy rùng mình, do dự hỏi: “Nương, hình như không tốt lắm thì phải! Bị làm bẩn thân, đại tỷ tỷ còn có thể sống sao?”

“Nữ nhi, con đúng là quá thiện lương. Yên tâm, nương sẽ chọn người trong chính viện của nha đầu chết tiệt kia. Người nương đã chọn được rồi, kêu Hạ Mộc, là dân nghèo phía nam. Sau khi nha đầu kia gả cho Hạ Mộc, sẽ đuổi bọn chúng về phía nam. Chuyện xấu không nên truyền xa, trong tộc ta chắc chắn bắt bọn chúng rời xa chỗ này.” Xem ra kế hoạch này Âu thị đã chuẩn bị chu đáo.

“Nương, đường đường là Đại tiểu thư của Tức Mặc gia tộc mà phải gả cho một gã sai vặt không tốt lắm đâu, sẽ tổn hại đến danh dự của Tức Mặc gia tộc, hay là tìm đối tượng khác tốt hơn một chút.” Tức Mặc Nguyệt Doanh nói.

“Không thể, tuyệt đối không thể để cho nàng ta có cơ hội xoay mình. Tên kia là lựa chọn tốt nhất, huống hồ Hạ Mộc trung hậu lại thành thật, sẽ hảo hảo đối đãi ả. Tiểu Nhã bên người nàng ta nương đã sớm thu mua, đến lúc đó trong ứng ngoài hợp, nhất định sẽ thành công .”

“Vậy được rồi! Con nghe nương.” Nàng tuy có chút không đành lòng, nhưng vì hạnh phúc của bản thân, chỉ đành hy sinh Tức Mặc Tử Tang.

“Thật ra, nữ nhi à, con không cần áy náy. Con nghĩ đi, Hầu gia phu nhân chướng mắt nha đầu kia, đến lúc đó, dù có được gả qua đó cũng chẳng có ngày lành. Tính cách nàng ta lại quái gở, ở đại gia tộc dễ đắc tội người khác, có khi lại bị người tính kế hãm hại đến mất mạng. Tuy rằng nàng gả cho gã sai vặt là uỷ khuất, nhưng ít nhất bảo vệ được tính mạng, nàng nên cảm kích chúng ta mới đúng.” Âu thị an ủi nói.

Trong bóng đêm phảng phất vang lên tiếng thở dài——

“Ai?” Tức Mặc Nguyệt Doanh phát hoảng, vội quát.

“Làm sao vậy, chỗ này không một bóng người!” Nơi này rộng rãi trống trải rất khó có chỗ cho người ẩn núp.

“Con hình như mới nghe thấy tiếng ai đó thở dài.” Tức Mặc Nguyệt Doanh nói.

“Nơi này bốn bề trống trải, sao có thể che giấu người. Chắc là con nghe lầm đó, nương nói Nguyệt Doanh à, tính tình của con còn phải sửa đổi, trong chốn hậu trạch kia là nơi ăn thịt người đến xương cốt chẳng còn đâu.” Âu thị thấp giọng nói.

“Nương, con đã biết, chúng ta trở về đi!” Tức Mặc Nguyệt Doanh vội nói, nàng cảm thấy có chút không thích hợp, rõ ràng mình nghe được tiếng thở dài, nhưng xung quanh lại không thể che giấu người, chẳng lẽ mình thật sự nghe lầm, nhưng mà cũng quá thật đi.

“Đi thôi!” Âu thị không còn tâm tình tản bộ tiếp.

Dưới bóng đêm, nước trong sông gợn sóng trong vắt, thấp thoáng một bóng người giống như mỹ nhân ngư ——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương