Quy Túc
-
Chương 1
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Lúc Mục Ngạn mang theo một cô gái vào nhà hàng, Giản Ninh đang muốn tiến đến nghênh đón, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mục Ngạn liền sửng sốt vài giây, ngơ ngác mà đứng tại chỗ.
Ny Ny vừa mới làm làm xong thực đơn cho khách, đi ngang qua bên người cậu nhéo mặt cậu một cái: “Sững sờ cái gì, mau mau đón khách a.”
Giản Ninh nhìn thấy người đàn ông cũng đưa mắt nhìn về phía mình, sau đó lại cúi xuống cùng cô gái kia nói chuyện, cô gái kia thoạt nhìn còn rất trẻ, tóc buộc thành cái đuôi ngựa đầy sức sống, trên người mặc một cái áo sơ mi màu vàng nhạt rộng thùng thình cùng một cái váy ngắn, kéo tay người đàn ông rất thân thiết. Giản Ninh bình ổn lại tâm tư, nhanh chóng tiến đến lộ ra một nụ cười máy móc: “Xin chào, đi hai người ạ?”
“Ân, hai người.” Cô gái hướng cậu cười cười, lại lắc lắc cánh tay của người đàn ông, “Hôm nay phải mời em ăn no đấy, đây là chính anh nói a, để em ăn cho anh mạt luôn!”
Người đàn ông bất đắc dĩ mà lắc đầu, khoé miệng lộ ra ý cười.
Giản Ninh đưa bọn họ đến bàn dành cho hai người còn trống gần cửa sổ, sau đó rót nước đưa thực đơn lên.
Là y sao? Tuy rằng diện mạo rất giống, nhưng người đàn ông trước mắt hiển nhiên càng chín chắn hơn, cao lớn hơn một chút, biểu tình cũng không giống lắm, thiếu niên trong trí nhớ lúc nào cũng rất… Rất cái gì? Giản Ninh biểu tình hoang mang vô thố. Cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, sợ tới mức lại vội vàng cúi đầu.
Hẳn là không phải một người đi, dù sao nhiều năm qua như vậy, tỉ lệ gặp lại nhau cũng rất nhỏ, huống hồ vẻ mặt của đối phương cũng chẳng giống như quen biết cậu. Giản Ninh cố gắng tự thuyết phục chính mình.
May mắn là cô gái kia chọn món rất nhanh, Giản Ninh không dám ngẩng đầu lên nữa, rũ mắt đón lấy thực đơn bước đi. Cậu nghe được cô gái phía sau nói: “Tối nay anh tới nhà của em ăn cơm không? Mẹ của em thật sự rất nhớ anh.”
Cậu trong phút chốc muốn thả chậm bước chân để nghe người đàn ông kia trả lời như thế nào, nhưng nghĩ lại, lại cười nhạo chính mình, cái quái gì a, mình không quen biết gì người ta còn nhiều chuyện như vậy.
Buổi trưa hơn một giờ, trong nhà hàng không bận rộn lắm, chỉ có lác đác vài người khách đang ăn cơm, Ny Ny cùng Giản Ninh đứng ở quầy thu ngân nên có thể nghỉ ngơi một lát.
“Ài, anh nhìn cái bàn kia kìa, đẹp trai đẹp gái, quả nhiên người đẹp luôn đi theo thành bầy, không có chỗ cho chúng ta.” Ny Ny nhìn chằm chằm soái ca đến mắt cũng lấp lánh.
Giản Ninh thuận theo tầm mắt của cô nhìn một cái, uể oải mà “ân” một tiếng.
“… Anh hôm nay không giống mọi ngày nha, làm sao mà buồn bã ỉu xìu như vậy, nếu là thường ngày sớm đã oán chết em.”
Giản Ninh xoay người, lười để ý cô. Hiện tại trong đầu cậu còn đang tràn ngập khuôn mặt thời niên thiếu của Mục Ngạn, y đang mỉm cười nhìn về phía cậu. Đã lâu như vậy, nụ cười kia đối với cậu mà nói có chút xa lạ, giống như cũng không phải là đang nhìn cậu cười.
Ny Ny nhìn thấy khách hàng vẫy tay, vội vàng chạy qua, một lát sau mang theo khuôn mặt đầy u sầu mà trở về chọt chọt Giản Ninh đang đi vào cõi thần tiên: “Đừng ngẩn người nữa, gọi anh qua đó, hình như không phải là chuyện tốt…”
Giản Ninh lấy lại tinh thần, là cái bàn lúc nãy.
“Tôi nói không bỏ ớt, đây là chuyện gì.” Người đàn ông chỉ vào một dĩa đồ ăn hỏi.
“Ài, bỏ đi mà… Không ăn không phải được rồi sao.” Cô gái ở một bên khuyên nhủ.
“Tôi đối với đồ ăn cay bị dị ứng, xảy ra chuyện gì cậu phụ trách sao?” Người đàn ông không có bị thuyết phục, hung hăng nhìn chằm chằm Giản Ninh.
“… Đúng, thật xin lỗi, tôi giúp anh lấy xuống, lại mang cho anh phần khác được chứ?” Giản Ninh cúi đầu lấy đi dĩa đồ ăn, không biết vì cái gì, ánh mắt của đối phương khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
“Không cần.” Người đàn ông đứng lên, đi ngang qua người cậu dừng lại một chút, “Tính tiền.”
“Di… A?! Từ từ, em còn chưa có ăn xong đâu!” Cô gái dĩ nhiên không kịp phản ứng, sửng sốt một lát rồi đuổi theo kêu to.
Giản Ninh xuất thần nhìn một bàn đồ ăn trên bàn, thẳng cho đến khi Ny Ny tới gần chọt chọt cậu, mới thở dài một tiếng thu dọn bàn ăn.
Buổi tối về nhà, đã sắp hơn mười hai giờ, vốn là nhà hàng có ký túc xá cho nhân viên, nhưng Giản Ninh không thể, cậu phải về nhà, vì thế đi một hồi, liền mất hết hai tiếng đồng hồ.
Trong nhà tối đen như mực, chỉ có bên trong phòng khách còn phát ra ánh sáng mập mờ của TV loé lên, trên sô pha có một bóng người, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào TV.
Giản Ninh đi qua ngồi ở bên cạnh: “Mẹ, con đã về.”
Người phụ nữ ngồi trên sô pha qua một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía cậu: “Ninh Ninh a, con đã trở lại.”
“Đã trở lại, mẹ ăn cơm chưa?”
Ninh Tiệp gật đầu: “Ăn rồi.”
Giản Ninh nhẹ nhàng thở ra, trên mặt rốt cuộc lộ ra ý cười: “Vậy mẹ sớm đi tắm rồi ngủ đi, TV ngày mai lại xem.”
Ninh Tiệp duỗi cổ ra phía sau cậu nhìn xung quanh: “Không được, còn chưa thể ngủ…”
Giản Ninh cũng quay đầu nhìn nhìn: “Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì a? Tại sao lại không thể ngủ?”
“Phải đợi ba con! Ba con còn chưa trở lại mẹ làm sao có thể yên tâm ngủ được?” Ninh Tiệp giọng có chút lo lắng, nói cũng nhanh hơn, “Ninh Ninh, ba con sao lại không cùng con trở về? Ba con đâu rồi? Ba con đâu?!”
Nụ cười trên mặt Giản Ninh cứng lại, trầm mặc mà nhìn mẹ cậu không ngừng ghé vào lỗ tai cậu dò hỏi. lay bờ vai của cậu, hồi lâu mới mệt mỏi mở miệng: “Mẹ, ba đi công tác, phải hết tuần sau mới trở về, mẹ quên rồi sao?”
“Thật không? Mẹ đại khái đã quên…” Ninh Tiệp nỉ non, động tác liền chậm lại, mặt không chút thay đổi mà quay đầu lại xem TV.
“Mẹ, vậy đêm nay mẹ cứ ngủ trước được không?”
“Ngủ… Được, ngủ trước.”
Giản Ninh đưa mẹ trở về phòng, chính mình đi rửa mặt, quần áo bẩn đã chất đầy sọt, ngày mai nếu không giặt sẽ không có đồ mặc.
Đến phòng khách tắt TV, cả phòng liền yên tĩnh không tiếng động, Giản Ninh trong bóng tối ngồi một lát, trong lòng hốt hoảng, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng của Ninh Tiệp. nghe được người trên giường phát ra tiếng hít thở đều đều, mới an tâm trở ra.
Cậu nằm ở trên giường bắt đầu nghĩ đến khuôn mặt của Mục Ngạn, nhưng khuôn mặt này bỗng nhiên biến mất thay thế bằng khuôn mặt của người đàn ông hôm nay, hung tợn mà nhìn chằm chằm cậu, cậu hoảng sợ, vội vàng mở mắt ra, trở thân mình một cái.
Không biết hiện tại Mục Ngạn đã thành cái dạng gì, cũng cao lớn trưởng thành như vậy sao? Có lẽ bên cạnh y cũng đã có một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu rồi…
Giản Ninh nghĩ lung tung, rốt cuộc cũng nặng nề thiếp đi.
..o0o..
Lúc Mục Ngạn mang theo một cô gái vào nhà hàng, Giản Ninh đang muốn tiến đến nghênh đón, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mục Ngạn liền sửng sốt vài giây, ngơ ngác mà đứng tại chỗ.
Ny Ny vừa mới làm làm xong thực đơn cho khách, đi ngang qua bên người cậu nhéo mặt cậu một cái: “Sững sờ cái gì, mau mau đón khách a.”
Giản Ninh nhìn thấy người đàn ông cũng đưa mắt nhìn về phía mình, sau đó lại cúi xuống cùng cô gái kia nói chuyện, cô gái kia thoạt nhìn còn rất trẻ, tóc buộc thành cái đuôi ngựa đầy sức sống, trên người mặc một cái áo sơ mi màu vàng nhạt rộng thùng thình cùng một cái váy ngắn, kéo tay người đàn ông rất thân thiết. Giản Ninh bình ổn lại tâm tư, nhanh chóng tiến đến lộ ra một nụ cười máy móc: “Xin chào, đi hai người ạ?”
“Ân, hai người.” Cô gái hướng cậu cười cười, lại lắc lắc cánh tay của người đàn ông, “Hôm nay phải mời em ăn no đấy, đây là chính anh nói a, để em ăn cho anh mạt luôn!”
Người đàn ông bất đắc dĩ mà lắc đầu, khoé miệng lộ ra ý cười.
Giản Ninh đưa bọn họ đến bàn dành cho hai người còn trống gần cửa sổ, sau đó rót nước đưa thực đơn lên.
Là y sao? Tuy rằng diện mạo rất giống, nhưng người đàn ông trước mắt hiển nhiên càng chín chắn hơn, cao lớn hơn một chút, biểu tình cũng không giống lắm, thiếu niên trong trí nhớ lúc nào cũng rất… Rất cái gì? Giản Ninh biểu tình hoang mang vô thố. Cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, sợ tới mức lại vội vàng cúi đầu.
Hẳn là không phải một người đi, dù sao nhiều năm qua như vậy, tỉ lệ gặp lại nhau cũng rất nhỏ, huống hồ vẻ mặt của đối phương cũng chẳng giống như quen biết cậu. Giản Ninh cố gắng tự thuyết phục chính mình.
May mắn là cô gái kia chọn món rất nhanh, Giản Ninh không dám ngẩng đầu lên nữa, rũ mắt đón lấy thực đơn bước đi. Cậu nghe được cô gái phía sau nói: “Tối nay anh tới nhà của em ăn cơm không? Mẹ của em thật sự rất nhớ anh.”
Cậu trong phút chốc muốn thả chậm bước chân để nghe người đàn ông kia trả lời như thế nào, nhưng nghĩ lại, lại cười nhạo chính mình, cái quái gì a, mình không quen biết gì người ta còn nhiều chuyện như vậy.
Buổi trưa hơn một giờ, trong nhà hàng không bận rộn lắm, chỉ có lác đác vài người khách đang ăn cơm, Ny Ny cùng Giản Ninh đứng ở quầy thu ngân nên có thể nghỉ ngơi một lát.
“Ài, anh nhìn cái bàn kia kìa, đẹp trai đẹp gái, quả nhiên người đẹp luôn đi theo thành bầy, không có chỗ cho chúng ta.” Ny Ny nhìn chằm chằm soái ca đến mắt cũng lấp lánh.
Giản Ninh thuận theo tầm mắt của cô nhìn một cái, uể oải mà “ân” một tiếng.
“… Anh hôm nay không giống mọi ngày nha, làm sao mà buồn bã ỉu xìu như vậy, nếu là thường ngày sớm đã oán chết em.”
Giản Ninh xoay người, lười để ý cô. Hiện tại trong đầu cậu còn đang tràn ngập khuôn mặt thời niên thiếu của Mục Ngạn, y đang mỉm cười nhìn về phía cậu. Đã lâu như vậy, nụ cười kia đối với cậu mà nói có chút xa lạ, giống như cũng không phải là đang nhìn cậu cười.
Ny Ny nhìn thấy khách hàng vẫy tay, vội vàng chạy qua, một lát sau mang theo khuôn mặt đầy u sầu mà trở về chọt chọt Giản Ninh đang đi vào cõi thần tiên: “Đừng ngẩn người nữa, gọi anh qua đó, hình như không phải là chuyện tốt…”
Giản Ninh lấy lại tinh thần, là cái bàn lúc nãy.
“Tôi nói không bỏ ớt, đây là chuyện gì.” Người đàn ông chỉ vào một dĩa đồ ăn hỏi.
“Ài, bỏ đi mà… Không ăn không phải được rồi sao.” Cô gái ở một bên khuyên nhủ.
“Tôi đối với đồ ăn cay bị dị ứng, xảy ra chuyện gì cậu phụ trách sao?” Người đàn ông không có bị thuyết phục, hung hăng nhìn chằm chằm Giản Ninh.
“… Đúng, thật xin lỗi, tôi giúp anh lấy xuống, lại mang cho anh phần khác được chứ?” Giản Ninh cúi đầu lấy đi dĩa đồ ăn, không biết vì cái gì, ánh mắt của đối phương khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
“Không cần.” Người đàn ông đứng lên, đi ngang qua người cậu dừng lại một chút, “Tính tiền.”
“Di… A?! Từ từ, em còn chưa có ăn xong đâu!” Cô gái dĩ nhiên không kịp phản ứng, sửng sốt một lát rồi đuổi theo kêu to.
Giản Ninh xuất thần nhìn một bàn đồ ăn trên bàn, thẳng cho đến khi Ny Ny tới gần chọt chọt cậu, mới thở dài một tiếng thu dọn bàn ăn.
Buổi tối về nhà, đã sắp hơn mười hai giờ, vốn là nhà hàng có ký túc xá cho nhân viên, nhưng Giản Ninh không thể, cậu phải về nhà, vì thế đi một hồi, liền mất hết hai tiếng đồng hồ.
Trong nhà tối đen như mực, chỉ có bên trong phòng khách còn phát ra ánh sáng mập mờ của TV loé lên, trên sô pha có một bóng người, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào TV.
Giản Ninh đi qua ngồi ở bên cạnh: “Mẹ, con đã về.”
Người phụ nữ ngồi trên sô pha qua một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía cậu: “Ninh Ninh a, con đã trở lại.”
“Đã trở lại, mẹ ăn cơm chưa?”
Ninh Tiệp gật đầu: “Ăn rồi.”
Giản Ninh nhẹ nhàng thở ra, trên mặt rốt cuộc lộ ra ý cười: “Vậy mẹ sớm đi tắm rồi ngủ đi, TV ngày mai lại xem.”
Ninh Tiệp duỗi cổ ra phía sau cậu nhìn xung quanh: “Không được, còn chưa thể ngủ…”
Giản Ninh cũng quay đầu nhìn nhìn: “Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì a? Tại sao lại không thể ngủ?”
“Phải đợi ba con! Ba con còn chưa trở lại mẹ làm sao có thể yên tâm ngủ được?” Ninh Tiệp giọng có chút lo lắng, nói cũng nhanh hơn, “Ninh Ninh, ba con sao lại không cùng con trở về? Ba con đâu rồi? Ba con đâu?!”
Nụ cười trên mặt Giản Ninh cứng lại, trầm mặc mà nhìn mẹ cậu không ngừng ghé vào lỗ tai cậu dò hỏi. lay bờ vai của cậu, hồi lâu mới mệt mỏi mở miệng: “Mẹ, ba đi công tác, phải hết tuần sau mới trở về, mẹ quên rồi sao?”
“Thật không? Mẹ đại khái đã quên…” Ninh Tiệp nỉ non, động tác liền chậm lại, mặt không chút thay đổi mà quay đầu lại xem TV.
“Mẹ, vậy đêm nay mẹ cứ ngủ trước được không?”
“Ngủ… Được, ngủ trước.”
Giản Ninh đưa mẹ trở về phòng, chính mình đi rửa mặt, quần áo bẩn đã chất đầy sọt, ngày mai nếu không giặt sẽ không có đồ mặc.
Đến phòng khách tắt TV, cả phòng liền yên tĩnh không tiếng động, Giản Ninh trong bóng tối ngồi một lát, trong lòng hốt hoảng, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng của Ninh Tiệp. nghe được người trên giường phát ra tiếng hít thở đều đều, mới an tâm trở ra.
Cậu nằm ở trên giường bắt đầu nghĩ đến khuôn mặt của Mục Ngạn, nhưng khuôn mặt này bỗng nhiên biến mất thay thế bằng khuôn mặt của người đàn ông hôm nay, hung tợn mà nhìn chằm chằm cậu, cậu hoảng sợ, vội vàng mở mắt ra, trở thân mình một cái.
Không biết hiện tại Mục Ngạn đã thành cái dạng gì, cũng cao lớn trưởng thành như vậy sao? Có lẽ bên cạnh y cũng đã có một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu rồi…
Giản Ninh nghĩ lung tung, rốt cuộc cũng nặng nề thiếp đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook