Quý Tộc
-
Chương 24: Kỳ tích
Hạ Nhất bị mấy từ “đã đáp ứng lời cầu hôn của Lan Dục” làm cho kinh hãi, cô nhanh chân chạy vào phòng trốn.
Mấy ngày tiếp theo, toàn bộ quán cà phê như bị vùi lấp trong trạng thái ảm đạm, buồn rầu.
Hạ Nhất nghĩ mãi không ra, cũng vì lẽ đó mà cả người cô bực bội không thôi.
Tại sao cô lại đáp ứng lời cầu hôn của Lan Dục chứ?
Một khi cô nghĩ không ra thì cô sẽ nháo hết cả lên, muốn giải thích là mình vô tội, trong sạch nhưng… Trên thực tế, cô cũng không chắc việc đó có được gọi là tội danh hay không, bởi vì cô luôn luôn có một cảm giác “Rất chi là sai sai”.
Tất cả mọi người đều dùng lời nói bình tĩnh để lấy lời khai từ cô, Nhất Nhất (Hạ Hạ), em muốn đổi ý sao? Đã đáp ứng người ta rồi, sao có thể nói đổi là đối chứ.
Lan Dục nhìn cô, ánh mắt giống như chú cún con bị chủ vứt bỏ, công thêm sức công phá cực mạnh đến từ vị trí Tiêu Ái, dù có mười bà hàng xóm cũng không địch lại. Hạ Nhất – một con người có nhiều khuyết điểm nhưng được cái thành thật, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được cảm gọi là lương tâm cắn rứt, linh hồn bị lên án.
Cô đã đồng ý kết hôn với Lan Dục, nếu giờ cô đổi ý, vậy sẽ được coi là kẻ nói không giữ lời, đáng xấu hổ, vô đạo đức, phụ lòng chân thành của người ta, vô tình vô nghĩa, vong ân phụ nghĩa, đáng ghét đáng hận…
Nói tóm lại, đây chính là một đống tội danh mà Tiêu Ái “đặc biệt” liệt kê cho cô.
Hạ Nhất còn đang rối như tơ vò thì Lan Dục từ đâu bước đến, dịu dàng chuẩn bị hốt cô về.
Còn ở bên kia Tiêu Ái đang vui sướng thiếu điều đốt pháo ăn mừng tiễn cô đi —— Mẹ ơi, sau bao tháng ngày sống trong căng thẳng, thấp thỏm lo âu, thì giờ đây con cũng có thể ngủ ngon rồi.
Ngày Lan Dục đến, anh vận trên người bộ âu phục givenchy màu đen, vừa sang trọng lại phong cách, bên cạnh đó là vẻ đẹp và khí chất tao nhã khiến người ta nín thở, một quý ông ngay cả Venus cũng sẽ ghen tị.
Hạ Nhất nhìn thấy anh liền run rẩy, phản xạ có điều kiện trốn vào một góc.
Lan Dục dịu dàng trấn an cô: “Nhất nhất, đừng sợ. ”
Anh đưa tay ôm cô vào lòng.
Ngay lập tức cơ thể Hạ Nhất liền hiện ra mâu thuẫn rõ ràng.
Lan Dục nói: “Nhất Nhất, tôi chỉ muốn nói chuyện với em mà thôi.” Anh tiện tay vuốt ve mái tóc cô, rồi nói tiếp, “Những ngày qua là do lỗi của anh mà em không ngủ ngon, xin lỗi em.”
“Nhất Nhất à, em có thời gian cả đời để tập làm quen với sự xuất hiện của anh, chỉ có mình anh thôi, sẽ không còn người nào nữa. Nên em đừng sợ hãi cũng đừng trốn tránh, anh sẽ không để em phải thay đổi vì bất cứ chuyện gì, anh chỉ mong và hy vọng hai ta sẽ luôn ở bên nhau. ”
Hạ Nhất ngửa mặt nhìn Tư Thần, hoang mang nửa ngày, buồn bực la hét: “Thật sâu sắc…”
Lan Dục vui vẻ cười, sau đó lấy tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Đôi khi, anh cũng rất bất ngờ trước gu thẩm mỹ độc đáo của mình đấy. Em là một kỳ tích mà anh chẳng thể nào hiểu nổi. ”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim và hơi thở của đối phương.
Hạ Nhất kinh ngạc nằm trong lòng Lan Dục, đầu óc rối loạn, ngay cả chính cô cũng không phát hiện được rằng cơ thể mình đã không còn bài xích trước cái ôm của anh.
Lan Dục rõ ràng là Lan Dục mà mỗi ngày cô nhìn thấy, nhưng sao hôm nay lại cảm thấy không giống.
Thông thường, ngoại trừ những chuyện trong phạm vi hứng thú, Hạ Nhất ít khi nghĩ đến vấn đề gây phiền não cho mình. Nhưng lần này… Lần này…
Lòng cô giống như có hàng vạn hàng nghìn con nòng nọc đen tối bủa vây, cứ bơi qua bơi lại, khiến cô muốn dừng suy nghĩ cũng không được.
Vài phút sau, Hạ Nhất ngước đầu lên nhìn Lan Dục một cái rồi ngửa xuống, chưa đầy nửa phút cô lại ngửa đầu nhìn anh một cái, sau đó lặp đi lặp động tác úp ngửa.
Cứ thế, sau khi lặp đi lặp lại năm sáu lần, cô mới nói: “Tiêu Ái bảo, nếu tôi kết hôn với anh, anh sẽ rất hạnh phúc đúng chứ?”
Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, bất chợt nói ra những câu ngoài ý muốn khiến Lan Dục cảm thấy kinh ngạc.
“Vậy thì, chúng ta hãy kết hôn đi.” Cô nói.
Dù sao, cô cũng không thể thất hứa được. So với cùng anh kết hôn kỳ quái, lời nói dối ấy càng khiến cô cắn rứt lương tâm hơn. Người trước mắt cô, phải là người luôn vui vẻ mới đúng.
Khuôn mặt đang ung dung bình tĩnh của Lan Dục, bất ngờ cứng đờ mấy giây, sau đó, là nét khiếp sợ cùng mừng rỡ không kịp đề phòng mà lộ ra ngoài.
Cô ấy là một cô gái khiếm khuyết cảm xúc, thường hay tức giận một cách vô cớ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim là một tình cảm chân thành, biết quan tâm đến người khác.
Hứa sẽ kết hôn với anh, ngay cả khi cô không hiểu điều ấy nghĩa là gì.
Suy nghĩ của cô rất thẳng thắng: Bạn đã làm nhiều điều cho tôi, mặc dù phiền phức cũng có, nhưng chúng ta là bạn bè, bạn hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
* * *
Về mỹ nam kế của Lan Dục, sau đây là vài lời chuyện trò của hai bạn trẻ.
Mộ Bách: “Thiếu gia, ngài đây là đang bắt nạt đầu óc Hạ tiểu thư không tốt, như vậy thì có lợi gì chứ? ”
Lan Dục: “Mộ Bách cậu biết không, rất ít người sẽ sẵn sàng đứng ra chịu đựng tính tình quái gở và tố chất thần kinh của Nhất Nhất. Về mặt y học mà nói, cô ấy sẽ không thích nghi với thế giới của người khác, nhưng những người khác sẽ phải thích nghi với thế giới của cô ấ. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ yêu cầu cô ấy thay đổi vì tôi, vì vậy tôi sẽ cho cô ấy một thời gian để tập thích nghi với thế giới khi có thêm tôi. ”
Mộ Bách nhìn thần thái tự tin của Lan Dục như thể nắm chắc trong lòng bàn tay, đầu óc chậm nửa nhịp đột nhiên vận chuyển với tốc độ cao. Quắc một cái, liền hiểu ra.
“Thiếu gia ngài, ngài… Kế hoạch này đã được lên kế hoạch từ lâu sao? ”
Nhìn lướt qua bộ dáng Mộ Bách hơi há to miệng, ý cười của Lan Dục càng thêm.
Mộ Bách: “…”
Thiếu gia, ngài giảo hoạt quá đi.
Rõ ràng biết tính cách của Hạ tiểu thư căn bản không có khả năng tiếp nhận thêm một người xa lạ.
Ngay từ đầu… anh vốn không có ý định chờ cô cam tâm tình nguyện đáp ứng, hoặc nên nói anh sớm đã lên kế hoạch khiến cô đồng ý việc kết hôn…
Cho cô ấy một chút thời gian, không phải để cô ấy quen với thế giới của mình khi có anh ta, mà để cho cô ấy biết rằng thế giới của cô đã có anh ta.
Mộ Bách – nhân vật đã được trời cao khai sáng: “Được rồi. Thiếu gia, tôi thành tâm chúc ngài cùng Hạ tiểu thư trăm năm hạnh phúc. ”
Lan Dục: “Mộ Bách à, cậu nên sửa lại cách xưng hô đi. ”
Mộ Bách sửng sốt, lập tức mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, thiếu gia! ”
Mấy ngày tiếp theo, toàn bộ quán cà phê như bị vùi lấp trong trạng thái ảm đạm, buồn rầu.
Hạ Nhất nghĩ mãi không ra, cũng vì lẽ đó mà cả người cô bực bội không thôi.
Tại sao cô lại đáp ứng lời cầu hôn của Lan Dục chứ?
Một khi cô nghĩ không ra thì cô sẽ nháo hết cả lên, muốn giải thích là mình vô tội, trong sạch nhưng… Trên thực tế, cô cũng không chắc việc đó có được gọi là tội danh hay không, bởi vì cô luôn luôn có một cảm giác “Rất chi là sai sai”.
Tất cả mọi người đều dùng lời nói bình tĩnh để lấy lời khai từ cô, Nhất Nhất (Hạ Hạ), em muốn đổi ý sao? Đã đáp ứng người ta rồi, sao có thể nói đổi là đối chứ.
Lan Dục nhìn cô, ánh mắt giống như chú cún con bị chủ vứt bỏ, công thêm sức công phá cực mạnh đến từ vị trí Tiêu Ái, dù có mười bà hàng xóm cũng không địch lại. Hạ Nhất – một con người có nhiều khuyết điểm nhưng được cái thành thật, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được cảm gọi là lương tâm cắn rứt, linh hồn bị lên án.
Cô đã đồng ý kết hôn với Lan Dục, nếu giờ cô đổi ý, vậy sẽ được coi là kẻ nói không giữ lời, đáng xấu hổ, vô đạo đức, phụ lòng chân thành của người ta, vô tình vô nghĩa, vong ân phụ nghĩa, đáng ghét đáng hận…
Nói tóm lại, đây chính là một đống tội danh mà Tiêu Ái “đặc biệt” liệt kê cho cô.
Hạ Nhất còn đang rối như tơ vò thì Lan Dục từ đâu bước đến, dịu dàng chuẩn bị hốt cô về.
Còn ở bên kia Tiêu Ái đang vui sướng thiếu điều đốt pháo ăn mừng tiễn cô đi —— Mẹ ơi, sau bao tháng ngày sống trong căng thẳng, thấp thỏm lo âu, thì giờ đây con cũng có thể ngủ ngon rồi.
Ngày Lan Dục đến, anh vận trên người bộ âu phục givenchy màu đen, vừa sang trọng lại phong cách, bên cạnh đó là vẻ đẹp và khí chất tao nhã khiến người ta nín thở, một quý ông ngay cả Venus cũng sẽ ghen tị.
Hạ Nhất nhìn thấy anh liền run rẩy, phản xạ có điều kiện trốn vào một góc.
Lan Dục dịu dàng trấn an cô: “Nhất nhất, đừng sợ. ”
Anh đưa tay ôm cô vào lòng.
Ngay lập tức cơ thể Hạ Nhất liền hiện ra mâu thuẫn rõ ràng.
Lan Dục nói: “Nhất Nhất, tôi chỉ muốn nói chuyện với em mà thôi.” Anh tiện tay vuốt ve mái tóc cô, rồi nói tiếp, “Những ngày qua là do lỗi của anh mà em không ngủ ngon, xin lỗi em.”
“Nhất Nhất à, em có thời gian cả đời để tập làm quen với sự xuất hiện của anh, chỉ có mình anh thôi, sẽ không còn người nào nữa. Nên em đừng sợ hãi cũng đừng trốn tránh, anh sẽ không để em phải thay đổi vì bất cứ chuyện gì, anh chỉ mong và hy vọng hai ta sẽ luôn ở bên nhau. ”
Hạ Nhất ngửa mặt nhìn Tư Thần, hoang mang nửa ngày, buồn bực la hét: “Thật sâu sắc…”
Lan Dục vui vẻ cười, sau đó lấy tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Đôi khi, anh cũng rất bất ngờ trước gu thẩm mỹ độc đáo của mình đấy. Em là một kỳ tích mà anh chẳng thể nào hiểu nổi. ”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim và hơi thở của đối phương.
Hạ Nhất kinh ngạc nằm trong lòng Lan Dục, đầu óc rối loạn, ngay cả chính cô cũng không phát hiện được rằng cơ thể mình đã không còn bài xích trước cái ôm của anh.
Lan Dục rõ ràng là Lan Dục mà mỗi ngày cô nhìn thấy, nhưng sao hôm nay lại cảm thấy không giống.
Thông thường, ngoại trừ những chuyện trong phạm vi hứng thú, Hạ Nhất ít khi nghĩ đến vấn đề gây phiền não cho mình. Nhưng lần này… Lần này…
Lòng cô giống như có hàng vạn hàng nghìn con nòng nọc đen tối bủa vây, cứ bơi qua bơi lại, khiến cô muốn dừng suy nghĩ cũng không được.
Vài phút sau, Hạ Nhất ngước đầu lên nhìn Lan Dục một cái rồi ngửa xuống, chưa đầy nửa phút cô lại ngửa đầu nhìn anh một cái, sau đó lặp đi lặp động tác úp ngửa.
Cứ thế, sau khi lặp đi lặp lại năm sáu lần, cô mới nói: “Tiêu Ái bảo, nếu tôi kết hôn với anh, anh sẽ rất hạnh phúc đúng chứ?”
Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, bất chợt nói ra những câu ngoài ý muốn khiến Lan Dục cảm thấy kinh ngạc.
“Vậy thì, chúng ta hãy kết hôn đi.” Cô nói.
Dù sao, cô cũng không thể thất hứa được. So với cùng anh kết hôn kỳ quái, lời nói dối ấy càng khiến cô cắn rứt lương tâm hơn. Người trước mắt cô, phải là người luôn vui vẻ mới đúng.
Khuôn mặt đang ung dung bình tĩnh của Lan Dục, bất ngờ cứng đờ mấy giây, sau đó, là nét khiếp sợ cùng mừng rỡ không kịp đề phòng mà lộ ra ngoài.
Cô ấy là một cô gái khiếm khuyết cảm xúc, thường hay tức giận một cách vô cớ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim là một tình cảm chân thành, biết quan tâm đến người khác.
Hứa sẽ kết hôn với anh, ngay cả khi cô không hiểu điều ấy nghĩa là gì.
Suy nghĩ của cô rất thẳng thắng: Bạn đã làm nhiều điều cho tôi, mặc dù phiền phức cũng có, nhưng chúng ta là bạn bè, bạn hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
* * *
Về mỹ nam kế của Lan Dục, sau đây là vài lời chuyện trò của hai bạn trẻ.
Mộ Bách: “Thiếu gia, ngài đây là đang bắt nạt đầu óc Hạ tiểu thư không tốt, như vậy thì có lợi gì chứ? ”
Lan Dục: “Mộ Bách cậu biết không, rất ít người sẽ sẵn sàng đứng ra chịu đựng tính tình quái gở và tố chất thần kinh của Nhất Nhất. Về mặt y học mà nói, cô ấy sẽ không thích nghi với thế giới của người khác, nhưng những người khác sẽ phải thích nghi với thế giới của cô ấ. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ yêu cầu cô ấy thay đổi vì tôi, vì vậy tôi sẽ cho cô ấy một thời gian để tập thích nghi với thế giới khi có thêm tôi. ”
Mộ Bách nhìn thần thái tự tin của Lan Dục như thể nắm chắc trong lòng bàn tay, đầu óc chậm nửa nhịp đột nhiên vận chuyển với tốc độ cao. Quắc một cái, liền hiểu ra.
“Thiếu gia ngài, ngài… Kế hoạch này đã được lên kế hoạch từ lâu sao? ”
Nhìn lướt qua bộ dáng Mộ Bách hơi há to miệng, ý cười của Lan Dục càng thêm.
Mộ Bách: “…”
Thiếu gia, ngài giảo hoạt quá đi.
Rõ ràng biết tính cách của Hạ tiểu thư căn bản không có khả năng tiếp nhận thêm một người xa lạ.
Ngay từ đầu… anh vốn không có ý định chờ cô cam tâm tình nguyện đáp ứng, hoặc nên nói anh sớm đã lên kế hoạch khiến cô đồng ý việc kết hôn…
Cho cô ấy một chút thời gian, không phải để cô ấy quen với thế giới của mình khi có anh ta, mà để cho cô ấy biết rằng thế giới của cô đã có anh ta.
Mộ Bách – nhân vật đã được trời cao khai sáng: “Được rồi. Thiếu gia, tôi thành tâm chúc ngài cùng Hạ tiểu thư trăm năm hạnh phúc. ”
Lan Dục: “Mộ Bách à, cậu nên sửa lại cách xưng hô đi. ”
Mộ Bách sửng sốt, lập tức mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, thiếu gia! ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook