Quý Tộc
-
Chương 1: Nhịp tim đập
Khi hộp nhạc chuông Carnon vang lên âm sắc lung linh, Hạ Nhất ngồi trong ánh nắng mùa đông ấm áp ôm chăn bông, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt đờ đẫn hơi nâng lên.
Đêm qua, cô mơ về đêm đầu tiên của cô và Lan Dục.
Tại sao cô lại có một giấc mơ như vậy, cô cũng không hiểu.
Tiêu Ái gọi điện thoại tới.
Hạ Nhất chậm rãi đưa tay lấy điện thoại từ trên tủ nhấn nút trả lời.
“Hạ Hạ, cậu đã dậy chưa?” Giọng nói vui vẻ của Tiêu Ái từ trong điện thoại truyền đến.
“Rồi.”
“Hôm nay chúng ta đi công viên giải trí đi. Còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, khắp nơi đều rất náo nhiệt. Cậu không thể cứ ngồi ở nhà buồn chán cả ngày được.”
Kể từ khi cô bớt sợ người lạ, Tiêu Ái mới dốc hết sức phóng túng bản tính hoạt bát vui vẻ, thường xuyên rủ cô đi chơi.
Hạ Nhất suy nghĩ một chút, Lan Dục không ở đây, bức tranh của cô tạm thời không tìm được cảm hứng, đi ra ngoài đi dạo… Cũng tốt.
“Được.”
“Vậy nhé, chúng ta gặp nhau lúc 10 giờ ở cổng công viên giải trí.”
Hạ Nhất rời giường đi vào rửa mặt.
Dù có một số thay đổi nhưng việc tuân thủ nghiêm ngặt thói quen sinh hoạt và nề nếp của cô vẫn như một kẻ thần kinh, thường xuyên thực hiện một cách máy móc.
Rửa mặt và mặc quần áo, xuống cầu thang, bữa sáng cũng được chuẩn bị đúng giờ.
Đã 9 giờ, cô luôn dậy trễ, bữa sáng cho là ăn trưa thì hợp hơn.
Lan Dục vẫn không thể sửa đổi thói quen ngu ngốc được ba ruột nuông chiều từ khi còn nhỏ của cô, cũng đành bó tay.
Cô không quen ăn đồ ăn phương Tây, bàn ăn của Lan gia luôn chuẩn bị thức ăn Trung Quốc cho cô.
Cô nói với Jane về việc đi ra ngoài.
Sau bữa ăn, Jane đã chuẩn bị xe cho cô.
Gần tới Tết Nguyên Đán, không khí lễ hội tràn ngập. Đèn lồng được giăng xung quanh, trên đường phố treo đầy các đồ trang trí lễ hội.
Trời lạnh, Hạ Nhất đeo khăn quàng cổ mềm mại màu trắng tinh khiết, găng tay cừu màu xanh da trời có những bông tuyết nhỏ và hoa văn người tuyết, rất đặc biệt.
Dòng người chen chúc trong công viên giải trí, rất sôi động.
Hai vợ chồng Tiêu Ái và Đường Lạc hào hứng dẫn cô đi dạo, cô giống như một con rối suốt cả quảng đường, tùy ý bọn họ quyết định.
Thẳng đến khi hai người chơi đến mệt mỏi, chạy đi mua đồ ăn, Hạ Nhất liền ngồi chờ ở khu vực nghỉ ngơi.
Jane ở lại với cô, xung quanh không có ai.
Hạ Nhất im lặng nhìn đám người bên ngoài ồn ào náo nhiệt.
Thế giới băng tuyết, nhiều tác phẩm nghệ thuật điêu khắc băng được trưng bày trong công viên để du khách có thể xem và chụp ảnh.
Ở đầu kia của hành lang, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, bước nhanh về phía bên này.
“Phu nhân.” Jane cúi người thấp giọng gọi Hạ Nhất.
Hạ Nhất hơi ngẩng đầu lên, ngay lập tức, cảm giác ấm áp như bị rút ra khỏi xương tủy, quấy nhiễu nhịp tim quen thuộc.
Lan Dục bước nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô.
Áo choàng cổ theo phong cách Anh, hợp với khí chất quý tộc trưởng thành và thanh lịch.
“Nhất nhất.”
Lan Dục nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô lên ôm vào lòng, sau đó hôn lên trán cô.
Hạ Nhất chớp chớp mắt, kinh ngạc quá mức khiến cô có chút ngơ ngác.
“A Dục, anh đã trở lại…”
“Ừm. Có lạnh không?” Lan Dục cúi đầu nhìn vào mắt cô, ngón tay đeo găng tay lông chồn nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
“Không lạnh…” Tim Hạ Nhất đập thình thịch vui vẻ.
Lan Dục vuốt nhẹ mái tóc bay loạn bên má cô, sau đó ôm ngang cô.
“Chúng ta đi trước.”
“Tiêu Ái và Đường Lạc bọn họ…”
“Jane sẽ nói với họ.”
Hạ Nhất quay đầu nhìn thấy Tiêu Ái và Đường Lạc đã trở lại, bọn họ cầm đồ ăn không nói lời nào, trong lòng hiểu rõ cười nhìn cô.
Cô mím môi cười cười với hai người, an tâm tựa vào vai Lan Dục.
Lan Dục ôm Hạ Nhất ngồi vào một chiếc xe đậu bên ngoài lối ra. Sau khi cửa xe đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh, lẳng lặng biến mất trong tầm mắt mọi người như chưa từng xuất hiện.
Ngồi trong xe, Lan Dục ôm Hạ Nhất, trao cô một nụ hôn kiểu Pháp nhẹ nhàng tao nhã.
Sự dịu dàng tinh tế khiến người ta như chết chìm.
***
Đêm qua, cô mơ về đêm đầu tiên của cô và Lan Dục.
Tại sao cô lại có một giấc mơ như vậy, cô cũng không hiểu.
Tiêu Ái gọi điện thoại tới.
Hạ Nhất chậm rãi đưa tay lấy điện thoại từ trên tủ nhấn nút trả lời.
“Hạ Hạ, cậu đã dậy chưa?” Giọng nói vui vẻ của Tiêu Ái từ trong điện thoại truyền đến.
“Rồi.”
“Hôm nay chúng ta đi công viên giải trí đi. Còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, khắp nơi đều rất náo nhiệt. Cậu không thể cứ ngồi ở nhà buồn chán cả ngày được.”
Kể từ khi cô bớt sợ người lạ, Tiêu Ái mới dốc hết sức phóng túng bản tính hoạt bát vui vẻ, thường xuyên rủ cô đi chơi.
Hạ Nhất suy nghĩ một chút, Lan Dục không ở đây, bức tranh của cô tạm thời không tìm được cảm hứng, đi ra ngoài đi dạo… Cũng tốt.
“Được.”
“Vậy nhé, chúng ta gặp nhau lúc 10 giờ ở cổng công viên giải trí.”
Hạ Nhất rời giường đi vào rửa mặt.
Dù có một số thay đổi nhưng việc tuân thủ nghiêm ngặt thói quen sinh hoạt và nề nếp của cô vẫn như một kẻ thần kinh, thường xuyên thực hiện một cách máy móc.
Rửa mặt và mặc quần áo, xuống cầu thang, bữa sáng cũng được chuẩn bị đúng giờ.
Đã 9 giờ, cô luôn dậy trễ, bữa sáng cho là ăn trưa thì hợp hơn.
Lan Dục vẫn không thể sửa đổi thói quen ngu ngốc được ba ruột nuông chiều từ khi còn nhỏ của cô, cũng đành bó tay.
Cô không quen ăn đồ ăn phương Tây, bàn ăn của Lan gia luôn chuẩn bị thức ăn Trung Quốc cho cô.
Cô nói với Jane về việc đi ra ngoài.
Sau bữa ăn, Jane đã chuẩn bị xe cho cô.
Gần tới Tết Nguyên Đán, không khí lễ hội tràn ngập. Đèn lồng được giăng xung quanh, trên đường phố treo đầy các đồ trang trí lễ hội.
Trời lạnh, Hạ Nhất đeo khăn quàng cổ mềm mại màu trắng tinh khiết, găng tay cừu màu xanh da trời có những bông tuyết nhỏ và hoa văn người tuyết, rất đặc biệt.
Dòng người chen chúc trong công viên giải trí, rất sôi động.
Hai vợ chồng Tiêu Ái và Đường Lạc hào hứng dẫn cô đi dạo, cô giống như một con rối suốt cả quảng đường, tùy ý bọn họ quyết định.
Thẳng đến khi hai người chơi đến mệt mỏi, chạy đi mua đồ ăn, Hạ Nhất liền ngồi chờ ở khu vực nghỉ ngơi.
Jane ở lại với cô, xung quanh không có ai.
Hạ Nhất im lặng nhìn đám người bên ngoài ồn ào náo nhiệt.
Thế giới băng tuyết, nhiều tác phẩm nghệ thuật điêu khắc băng được trưng bày trong công viên để du khách có thể xem và chụp ảnh.
Ở đầu kia của hành lang, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, bước nhanh về phía bên này.
“Phu nhân.” Jane cúi người thấp giọng gọi Hạ Nhất.
Hạ Nhất hơi ngẩng đầu lên, ngay lập tức, cảm giác ấm áp như bị rút ra khỏi xương tủy, quấy nhiễu nhịp tim quen thuộc.
Lan Dục bước nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô.
Áo choàng cổ theo phong cách Anh, hợp với khí chất quý tộc trưởng thành và thanh lịch.
“Nhất nhất.”
Lan Dục nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô lên ôm vào lòng, sau đó hôn lên trán cô.
Hạ Nhất chớp chớp mắt, kinh ngạc quá mức khiến cô có chút ngơ ngác.
“A Dục, anh đã trở lại…”
“Ừm. Có lạnh không?” Lan Dục cúi đầu nhìn vào mắt cô, ngón tay đeo găng tay lông chồn nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
“Không lạnh…” Tim Hạ Nhất đập thình thịch vui vẻ.
Lan Dục vuốt nhẹ mái tóc bay loạn bên má cô, sau đó ôm ngang cô.
“Chúng ta đi trước.”
“Tiêu Ái và Đường Lạc bọn họ…”
“Jane sẽ nói với họ.”
Hạ Nhất quay đầu nhìn thấy Tiêu Ái và Đường Lạc đã trở lại, bọn họ cầm đồ ăn không nói lời nào, trong lòng hiểu rõ cười nhìn cô.
Cô mím môi cười cười với hai người, an tâm tựa vào vai Lan Dục.
Lan Dục ôm Hạ Nhất ngồi vào một chiếc xe đậu bên ngoài lối ra. Sau khi cửa xe đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh, lẳng lặng biến mất trong tầm mắt mọi người như chưa từng xuất hiện.
Ngồi trong xe, Lan Dục ôm Hạ Nhất, trao cô một nụ hôn kiểu Pháp nhẹ nhàng tao nhã.
Sự dịu dàng tinh tế khiến người ta như chết chìm.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook