Quỷ tình duyên, nhân duyên tuyến
-
Chương 32: Tiễn Tiêu Minh Khanh
Tiểu Nhiễm tựa vào trong lòng bác gái thanh âm khóc không ra tiếng, bác gái đau lòng giọng cũng run theo tiếng khóc, nghe giọng bác gái tôi có chút quen tai, đột nhiên nhớ tới, ái chà, Tiểu Nhiễm hôm lúc trở về nhà gọi điện thoại cãi nhau, không phải là là gọi điện thoại cho bác gái đây sao, Tiểu Nhiễm lúc đó nổi giận đùng đùng, hiện tại dáng vẻ đáng thương tâm như vậy, bác gái nơi nào sẽ cam lòng mà trách mắng nàng đây.
(Editor: Ủa, nhớ hôm bữa là gọi cho Tiêu Minh Khanh mà ta? Hay vụ khác?._.)
Tiêu Minh Khanh rất thức thời nên ở lại trong phòng khách, hắn tới rất đúng lúc, có điều cũng không ngoài ý muốn, Tiểu Nhiễm là cấp trên của hắn mà, ngày hôm nay Tiểu Nhiễm không đi làm, điện thoại cũng không bắt, Tiêu Minh Khanh đương nhiên sẽ biết, bọn họ chí ít trên danh nghĩa là tình nhân, tới xem một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Tiểu Nhiễm khóc đỏ cả mặt, bác gái thì liên tục hỏi thăm, mới đứt quãng kể ra sự tình ngày hôm qua, nghe được sự tình cậu thanh niên kia bị tai nạn giao thông, sắc mặt bác gái cũng biến chuyển rất khó coi, đem Tiểu Nhiễm ôm sát, liên thanh khuyên Tiểu Nhiễm: "Không sao nữa rồi, không có chuyện gì, cái kia không trách con được"
Tiểu Nhiễm nghẹn ngào, do dự nói: "Nhưng mà, nhưng mà con lúc đó căn bản không có đụng tới cậu ta, cậu ta là chính mình, tự chính mình cứ như vậy mà ngã văng ra ngoài, chuyện này quá kì quái, con gần đây có loại cảm giác, con cảm giác là chị ấy trở về, có phải hay không là, là chị ấy cứu con..." Tiểu Nhiễm vui buồn thất thường, hơi sốt sắng, dáng vẻ lại thật giống rất mong chờ, nói ra bác gái nghe được liền xanh mặt, rốt cục nghe không ổn nữa, trách cứ Tiểu Nhiễm một tiếng: "Nói nhăng cụi gì vậy?" đem Tiểu Nhiễm kinh sợ đến mức run lên, rồi bác gái lại cảm thấy thất thố, vội vã động viên cô nàng, nói chỉ là cô nàng phát sốt đến hồ đồ thôi.
"Không phải vậy, con nói chính là thật sự..." Tiểu Nhiễm muốn tranh biện, nhìn thấy ánh mắt bác gái, âm thanh lại chậm đi.
Tôi có chút nhìn không được nữa. Làm gì một cái hai cái đều muốn phản bác chèn ép Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm đều khó khăn trải qua như vậy, tuy rằng không biết cô nàng khổ sở cái gì, nhưng nếu như tôi còn sống, tôi sẽ ôm nàng một cái, hò hét nàng, mới sẽ không đối với nàng mà lấn lướt chèn ép như vậy.
Tiểu Nhiễm không còn vui buồn thất thường hay lời nói hàm hồ nữa, ngoan ngoãn uống thuốc, bác gái ở bên cạnh bồi tiếp nàng, tôi thở phì phò, đối với cách cứng nhắc của bà với Tiểu Nhiễm cảm thấy bất mãn, hừ một tiếng liền xuyên qua tường tung bay qua phòng khách, muốn nhìn một chút A Miêu đang yên tĩnh làm cái gì, kết quả nhìn thấy A Miêu nằm nhoài ăn tô mì trước thức ăn cho cún.
Ái chà, con cẩu ngốc này, chỉ biết ăn với ăn thôi. Tôi hướng về phía cái mông A Miêu đạp một cước, A Miêu một ngày không ăn gì, nên chỉ lo ăn, căn bản không nhìn thấy tôi, thức ăn cho nó ăn không thể nghi ngờ là Tiêu Minh Khanh cho rồi, tôi nhìn Tiêu Minh Khanh đang đứng cạnh ghế salông bấm điện thoại, lộ ra dáng vẻ không có hảo ý cười.
Tuy rằng lần này may mắn có Tiêu Minh Khanh, nhưng tôi vẫn là không thích hắn, đây là chuyện không thể nào thay đổi được.
Đặc biệt là hắn còn có ý không tốt đẹp đối với Tiểu Nhiễm, bác gái có ý xấu chèn ép thì cũng thôi đi, Tiêu Minh Khanh dựa vào cái gì chứ? Tôi nhất định phải phát tiết cơn giận này cho Tiểu Nhiễm.
Tôi ở trước mặt A Miêu bay một vòng trước mắt hấp dẫn sự chú ý của nó, sau đó bay tới sô pha mơi đó vẫy tay ra lệnh A Miêu, tiếp theo trùng hợp Tiêu Minh Khanh ngồi xuống.
Tiêu Minh Khanh vẫn còn đang bấm điện thoại, căn bản không biết A Miêu đang đến gần.
A Miêu đung đưa vẫy vẫy cái đuôi liền nhào tới, đem Tiêu Minh Khanh toàn bộ té nhào vào ghế sa lông, Tiêu Minh Khanh bất ngờ nên không kịp chuẩn bị, điện thoại di động đều rớt trên tay rơi xuống đất, sau đó A Miêu đứng lên cao bằng nửa người nhiệt tình liếm hắn, Tiêu Minh Khanh hiển nhiên không tiếp thụ được sự nhiệt tình như vậy, một bên vẻ mặt muốn buồn nôn, một mặt đem A Miêu dùng sức đẩy qua một bên, hắn nào có biết A Miêu không phải là yêu thích hắn, là đang cùng tôi ở đây chơi, tôi nhìn hắn ăn quả đắng, vui vẻ vỗ tay, A Miêu cũng theo đó càng thêm cao hứng, đem Tiêu Minh Khanh liếm một mặt nước bọt, tức giận Tiêu Minh Khanh một cước đạp nó xuống đất, vừa vặn lúc này cửa phòng ngủ đẩy ra, Tiểu Nhiễm được bác gái đỡ đi ra.
Nhìn thấy A Miêu bị đạp xuống đất, Tiểu Nhiễm lấy làm kinh hãi, vội vã ngồi xổm người xuống xem nó: "A Miêu, ngươi không sao chứ?" A Miêu uất ức nghẹn ngào một tiếng, giương mắt nhìn tôi, tôi cũng rất xin lỗi, chỉ là muốn chọc giận Tiêu Minh Khanh, không nghĩ tới Tiêu Minh Khanh lại giở trò mạnh bạo với A Miêu như thế.
"Thật xin lỗi A Miêu" tôi ngồi xổm ở cạnh A Miêu nhận lỗi, Tiểu Nhiễm vuốt vuốt A Miêu, mang theo địch ý nhìn về phía Tiêu Minh Khanh: "Tiêu Minh Khanh, anh đi đi, nơi này không hoan nghênh anh"
Editor: Thấy cũng tội tên họ Tiêu nhưng thôi cũng kệ =]]
A Miêu đáng thương a~ ~^v^~
Bác gái vội vã níu lấy Tiểu Nhiễm, trách cô nàng nói lời nói quá khó nghe, lại quay ra cười làm lành Tiêu Minh Khanh: "Làm sao có thể để tiểu Tiêu đi đây, ngày hôm nay may mắn có tiểu Tiêu, nếu không phải tiểu Tiêu tới thăm con sợ con có chuyện, con không nên lấy oán báo ân như thế chứ!" nháy mắt nói cho Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm cúi đầu vuốt đầu A Miêu cho rằng mình không nhìn thấy gì, bác gái tức giận đến cắn răng.
Tiêu Minh Khanh nhìn Tiểu Nhiễm, đem điện thoại di động dưới đất nhặt lên như trước không có chuyện gì xảy ra cười cười: "Tiểu Nhiễm tâm tình không tốt, con liền đi trước"
"Vậy coi sao được cơ chứ" bác gái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Tiểu Nhiễm, vội vã tiễn Tiêu Minh Khanh ra ngoài: "Đã trễ như vậy, đi lại không tiện nên cẩn thận" bác gái thật rất muốn tác hợp Tiểu Nhiễm cùng Tiêu Minh Khanh, thế nên hy vọng Tiêu Minh Khanh ở lại, Tiêu Minh Khanh vẫn nhìn thấy thái độ trong ánh mắt của Tiểu Nhiễm, cự tuyệt bác gái, còn nói sẽ giúp Tiểu Nhiễm xin nghỉ, để Tiểu Nhiễm nghỉ ngơi thêm mấy ngày, được rồi, lần này hắn là muốn ghi thêm điểm ở bác gái.
Quả nhiên, bác gái đóng cửa tiễn Tiêu Minh Khanh xong, xoay người liền oán giận Tiểu Nhiễm: "Con nha, làm sao lại là thái độ này, cũng chính là tiểu Tiêu đứa nhỏ này, xưa nay không để ở trong lòng."
Tiểu Nhiễm vuốt ve A Miêu, xem ra nó không có chuyện gì mới yên tâm, lúc đứng dậy thân hình thoắt một cái ấn trán, đem bác gái sợ đến vội vã đỡ lấy nàng liền không đoái hoài tới chuyện oán trách nữa.
(Editor: Ủa, nhớ hôm bữa là gọi cho Tiêu Minh Khanh mà ta? Hay vụ khác?._.)
Tiêu Minh Khanh rất thức thời nên ở lại trong phòng khách, hắn tới rất đúng lúc, có điều cũng không ngoài ý muốn, Tiểu Nhiễm là cấp trên của hắn mà, ngày hôm nay Tiểu Nhiễm không đi làm, điện thoại cũng không bắt, Tiêu Minh Khanh đương nhiên sẽ biết, bọn họ chí ít trên danh nghĩa là tình nhân, tới xem một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Tiểu Nhiễm khóc đỏ cả mặt, bác gái thì liên tục hỏi thăm, mới đứt quãng kể ra sự tình ngày hôm qua, nghe được sự tình cậu thanh niên kia bị tai nạn giao thông, sắc mặt bác gái cũng biến chuyển rất khó coi, đem Tiểu Nhiễm ôm sát, liên thanh khuyên Tiểu Nhiễm: "Không sao nữa rồi, không có chuyện gì, cái kia không trách con được"
Tiểu Nhiễm nghẹn ngào, do dự nói: "Nhưng mà, nhưng mà con lúc đó căn bản không có đụng tới cậu ta, cậu ta là chính mình, tự chính mình cứ như vậy mà ngã văng ra ngoài, chuyện này quá kì quái, con gần đây có loại cảm giác, con cảm giác là chị ấy trở về, có phải hay không là, là chị ấy cứu con..." Tiểu Nhiễm vui buồn thất thường, hơi sốt sắng, dáng vẻ lại thật giống rất mong chờ, nói ra bác gái nghe được liền xanh mặt, rốt cục nghe không ổn nữa, trách cứ Tiểu Nhiễm một tiếng: "Nói nhăng cụi gì vậy?" đem Tiểu Nhiễm kinh sợ đến mức run lên, rồi bác gái lại cảm thấy thất thố, vội vã động viên cô nàng, nói chỉ là cô nàng phát sốt đến hồ đồ thôi.
"Không phải vậy, con nói chính là thật sự..." Tiểu Nhiễm muốn tranh biện, nhìn thấy ánh mắt bác gái, âm thanh lại chậm đi.
Tôi có chút nhìn không được nữa. Làm gì một cái hai cái đều muốn phản bác chèn ép Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm đều khó khăn trải qua như vậy, tuy rằng không biết cô nàng khổ sở cái gì, nhưng nếu như tôi còn sống, tôi sẽ ôm nàng một cái, hò hét nàng, mới sẽ không đối với nàng mà lấn lướt chèn ép như vậy.
Tiểu Nhiễm không còn vui buồn thất thường hay lời nói hàm hồ nữa, ngoan ngoãn uống thuốc, bác gái ở bên cạnh bồi tiếp nàng, tôi thở phì phò, đối với cách cứng nhắc của bà với Tiểu Nhiễm cảm thấy bất mãn, hừ một tiếng liền xuyên qua tường tung bay qua phòng khách, muốn nhìn một chút A Miêu đang yên tĩnh làm cái gì, kết quả nhìn thấy A Miêu nằm nhoài ăn tô mì trước thức ăn cho cún.
Ái chà, con cẩu ngốc này, chỉ biết ăn với ăn thôi. Tôi hướng về phía cái mông A Miêu đạp một cước, A Miêu một ngày không ăn gì, nên chỉ lo ăn, căn bản không nhìn thấy tôi, thức ăn cho nó ăn không thể nghi ngờ là Tiêu Minh Khanh cho rồi, tôi nhìn Tiêu Minh Khanh đang đứng cạnh ghế salông bấm điện thoại, lộ ra dáng vẻ không có hảo ý cười.
Tuy rằng lần này may mắn có Tiêu Minh Khanh, nhưng tôi vẫn là không thích hắn, đây là chuyện không thể nào thay đổi được.
Đặc biệt là hắn còn có ý không tốt đẹp đối với Tiểu Nhiễm, bác gái có ý xấu chèn ép thì cũng thôi đi, Tiêu Minh Khanh dựa vào cái gì chứ? Tôi nhất định phải phát tiết cơn giận này cho Tiểu Nhiễm.
Tôi ở trước mặt A Miêu bay một vòng trước mắt hấp dẫn sự chú ý của nó, sau đó bay tới sô pha mơi đó vẫy tay ra lệnh A Miêu, tiếp theo trùng hợp Tiêu Minh Khanh ngồi xuống.
Tiêu Minh Khanh vẫn còn đang bấm điện thoại, căn bản không biết A Miêu đang đến gần.
A Miêu đung đưa vẫy vẫy cái đuôi liền nhào tới, đem Tiêu Minh Khanh toàn bộ té nhào vào ghế sa lông, Tiêu Minh Khanh bất ngờ nên không kịp chuẩn bị, điện thoại di động đều rớt trên tay rơi xuống đất, sau đó A Miêu đứng lên cao bằng nửa người nhiệt tình liếm hắn, Tiêu Minh Khanh hiển nhiên không tiếp thụ được sự nhiệt tình như vậy, một bên vẻ mặt muốn buồn nôn, một mặt đem A Miêu dùng sức đẩy qua một bên, hắn nào có biết A Miêu không phải là yêu thích hắn, là đang cùng tôi ở đây chơi, tôi nhìn hắn ăn quả đắng, vui vẻ vỗ tay, A Miêu cũng theo đó càng thêm cao hứng, đem Tiêu Minh Khanh liếm một mặt nước bọt, tức giận Tiêu Minh Khanh một cước đạp nó xuống đất, vừa vặn lúc này cửa phòng ngủ đẩy ra, Tiểu Nhiễm được bác gái đỡ đi ra.
Nhìn thấy A Miêu bị đạp xuống đất, Tiểu Nhiễm lấy làm kinh hãi, vội vã ngồi xổm người xuống xem nó: "A Miêu, ngươi không sao chứ?" A Miêu uất ức nghẹn ngào một tiếng, giương mắt nhìn tôi, tôi cũng rất xin lỗi, chỉ là muốn chọc giận Tiêu Minh Khanh, không nghĩ tới Tiêu Minh Khanh lại giở trò mạnh bạo với A Miêu như thế.
"Thật xin lỗi A Miêu" tôi ngồi xổm ở cạnh A Miêu nhận lỗi, Tiểu Nhiễm vuốt vuốt A Miêu, mang theo địch ý nhìn về phía Tiêu Minh Khanh: "Tiêu Minh Khanh, anh đi đi, nơi này không hoan nghênh anh"
Editor: Thấy cũng tội tên họ Tiêu nhưng thôi cũng kệ =]]
A Miêu đáng thương a~ ~^v^~
Bác gái vội vã níu lấy Tiểu Nhiễm, trách cô nàng nói lời nói quá khó nghe, lại quay ra cười làm lành Tiêu Minh Khanh: "Làm sao có thể để tiểu Tiêu đi đây, ngày hôm nay may mắn có tiểu Tiêu, nếu không phải tiểu Tiêu tới thăm con sợ con có chuyện, con không nên lấy oán báo ân như thế chứ!" nháy mắt nói cho Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm cúi đầu vuốt đầu A Miêu cho rằng mình không nhìn thấy gì, bác gái tức giận đến cắn răng.
Tiêu Minh Khanh nhìn Tiểu Nhiễm, đem điện thoại di động dưới đất nhặt lên như trước không có chuyện gì xảy ra cười cười: "Tiểu Nhiễm tâm tình không tốt, con liền đi trước"
"Vậy coi sao được cơ chứ" bác gái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Tiểu Nhiễm, vội vã tiễn Tiêu Minh Khanh ra ngoài: "Đã trễ như vậy, đi lại không tiện nên cẩn thận" bác gái thật rất muốn tác hợp Tiểu Nhiễm cùng Tiêu Minh Khanh, thế nên hy vọng Tiêu Minh Khanh ở lại, Tiêu Minh Khanh vẫn nhìn thấy thái độ trong ánh mắt của Tiểu Nhiễm, cự tuyệt bác gái, còn nói sẽ giúp Tiểu Nhiễm xin nghỉ, để Tiểu Nhiễm nghỉ ngơi thêm mấy ngày, được rồi, lần này hắn là muốn ghi thêm điểm ở bác gái.
Quả nhiên, bác gái đóng cửa tiễn Tiêu Minh Khanh xong, xoay người liền oán giận Tiểu Nhiễm: "Con nha, làm sao lại là thái độ này, cũng chính là tiểu Tiêu đứa nhỏ này, xưa nay không để ở trong lòng."
Tiểu Nhiễm vuốt ve A Miêu, xem ra nó không có chuyện gì mới yên tâm, lúc đứng dậy thân hình thoắt một cái ấn trán, đem bác gái sợ đến vội vã đỡ lấy nàng liền không đoái hoài tới chuyện oán trách nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook