Cảnh sát đúng là không lừa dối tên tài xế, cái thanh niên kia xác thực không có được cấp cứu lại đây, tuy rằng lúc có còn có thể cứu rỗi một chút, đại khái lúc Tiểu Nhiễm trên đường đi vào phòng an ninh, thì thanh niên kia đã chết rồi.

Hồn ma của thanh niên kia lay động ở chỗ cũ, còn không có ý thức được mình thực sự đã chết rồi, một mặt mờ mịt nhìn qua lại xung quanh.

Được rồi, lần này chúng ta cùng xem như cùng cảnh ngộ nhé.

Bất quá vẫn là không đúng, tôi là tình duyên so với gọi là ma quỷ xác thực thông minh cao cấp hơn nhiều.

Thanh niên còn không có ý thức được mình đã chết rồi, ý thức hỗn độn trộn lẫn, cũng không biết đuổi theo thi thể của chính mình, cô đơn lẻ loi tung bay trống rỗng trên đường phố, nhìn thấy hai người chúng ta cùng là ma quỷ tổ hợp, sắc mặt dần dữ tợn, hắn chỉa vào người của bọn tôi, nói đúng là chỉ vào người của tôi phẫn nộ kêu la: "Là cô! Chính là người đem tôi đẩy ra!"

Sao? Tôi sao? Tôi kinh ngạc trợn mắt vươn ngóc tay trỏ vào mình, không dám tưởng tượng. Tôi gặp ma quỷ nhiều hơn nhiều, Quỷ sai đại nhân tôi còn đều không sợ, mới không sợ dáng vẻ mới chết của hắn, đích thực là tôi đẩy hắn ra, vậy thì như thế nào đây? Tôi mới không cảm thấy hổ thẹn, nói chung tôi là một tình duyên đến Quỷ sai đại nhân còn tránh không kịp, còn sợ tên tiểu quỷ này trả thù sao? Có điều nghe ý tứ trong lời hắn nói, sau khi hắn chết nhận ra tôi, là bởi trong nháy mắt bị đẩy ra kia, đã nhìn thấy tôi?

Chuyện này thật đáng kinh ngạc, dù sao khi ấy hắn vẫn còn chưa có chết.

Chỉ là sắp chết mà thôi.

Xem bộ dạng hắn như muốn ăn thịt tôi, có điều đại khái như thời điểm lúc còn sống nên bản năng kiêng kỵ chú cảnh sát đưa Tiểu Nhiễm về nhà, vì lẽ đó ở chỗ cũ hung tợn nhìn tôi chằm chằm nhưng không dám tới gần, chậc, tôi mới không sợ hắn, mang giầy không sợ chân trần, chúng ta là một tình duyên và một con ma, ai cũng không liên quan tới ai, còn có thể cách không khí đấu một trận một mất một còn sao? Huống hồ chúng ta ai cũng đã chết rồi, nói về sự từng trải chuyện chết đi, tôi vẫn so với hắn lão hơn hai năm.

Bất quá hắn không tới gần thì tốt rồi, hắn âm khí âm u như thế, tới gần Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm sẽ sinh bệnh, vỉ lẽ đó tôi vênh vang đắc ý hướng hắn đang trợn mắt, đuổi theo Tiểu Nhiễm bay về nhà. Kỳ thực tôi vẫn thật muốn cùng hắn trò chuyện phiếm một chút vài câu hỏi cụ thể, có điều con ma này rõ ràng không phải như Kỳ Bội ngoan ngoãn hiền lành, đối với tôi hắn tràn ngập địch ý, vậy tôi cũng không thích hắn, mới không thèm để ý tới hắn nữa, để mình hắn là một con ma lẻ loi bay bay ở đó, nhìn hắn chừng nào mới có thể nhận ra thông suốt mình đã chết rồi, ha ha, nói không chừng khi đó hắn đã bị Quỷ sai tóm đi rồi.

Cũng không biết thời điểm tôi còn sống có phải là cũng thù dai như thế...Ah, càng không phải, thời điểm tôi còn sống nhất định gặp người thương!

Chú cảnh sát rất tận tuỵ chở Tiểu Nhiễm đưa đến tận cửa nhà, còn khuyên Tiểu Nhiễm nghỉ ngơi thật tốt, không nên đem sự việc để ở trong lòng, dù sao không phải là lỗi của cô nàng.

Tiểu Nhiễm cũng không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt mất hồn khó coi như thế, đều không cùng chú cảnh sát cảm tạ một cái,cô nàng đóng cửa đi, liền cúi đầu uể oải thở dài.

Vẫn là lòng vẫn còn sợ hãi sao? Tôi nhẹ nhàng một vòng vây quanh cô nàng, suy đoán như vậy.

Tâm tình Tiểu Nhiễm chưa kịp bình phục, trong bóng tối liền nghe âm thanh ầm ầm tiếng va trên sàn nhà, không cần nói đến Tiểu Nhiễm, đến tôi còn sợ hết hồn, đã hơn nữa đem làm sao vẫn không có chút nào yên tĩnh? Tiểu Nhiễm vội vã bật đèn nhìn sang thấy A Miêu, cúi đầu sờ sờ nó, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "A Miêu, đói bụng à?"

A Miêu chà sát đầu nó lên tay Tiểu Nhiễm, sau đó nằm trên đất hướng về phía tôi thè lưỡi.

Tôi có chút chột dạ, dù sao tôi sáng nay lừa phỉnh nó, có điều xem ra A Miêu không một chút nào ghi hận sự việc ban sáng, đại khái bởi vì tôi vẫn trở về, vì lẽ đó nó vẫn là tương đối an tâm nhiều.

Mặc dù là được một con cún nhớ đến, nhưng tôi cũng có một loại cảm giác cực kì vui mừng, làm như để đáp lại, tôi ngồi xổm người xoè bàn tay ra hư không xoa xoa đầu nó, A Miêu không cảm giác được, vẫn cứ rung rung đùi vui sướng đắc ý.

Thực sự là chỉ để dễ nhận ra rõ ràng nó là một con cẩu ngốc.

Tôi nhìn bộ dáng ngốc này của A Miêu cảm thấy buồn cười, đột nhiên nghe được Tiểu Nhiễm hô A Miêu một tiếng.

Hiện tại quá muộn, Tiểu Nhiễm cũng không tâm tình làm đồ ăn tốt cho A Miêu, ngay ở tại tô thức ăn đổ thức ăn cho cún, cũng không biết sao ngồi xổm ở đó nhìn qua chúng tôi, nói chuẩn xác là nhìn A Miêu tự biên tự diễn bấy lâu.

A Miêu không một chút nào kiêng ăn, nghe được Tiểu Nhiễm gọi nó liền chạy về phía thức ăn nhẹ cho cún hồng hộc ăn, tôi bay qua ngồi xổm bên cạnh nó ăn ngon lành như vậy, mùi thức ăn cho cún thơm phức bốc lên, đem thức ăn cót ca cót két ăn như bánh quy, không nhịn được nuốt nước bọt

(Editor: tự nhiên edit đến đây cười phá một cái =]])

Ái chà, thật là ăn ngon như vậy sao?

Có điều giống như một tình duyên chết được hai năm rồi, đến bánh quy tôi cũng không biết là có mùi vị gì.

Tiểu Nhiễm bên cạnh tôi đứng lên, nhìn về phía bên cạnh khi nãy tôi vừa chơi với A Miêu, môi rung rung, thế nhưng chẳng hề làm hay nói gì cả, chỉ là không nói một lời nhìn nhìn phía nơi đó.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhiễm một chút, lại theo tầm mắt của cô nàng nhìn lại.

Kỳ quái, nơi đó chẳng có cái gì cả mà, cô nàng đang nhìn cái gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương