Quỷ Thuyết
-
Chương 5
Về đến nhà, Kiều Cương phát hiện Lâm Hiển đã trở về. Trên bàn trà chất đống mấy xấp tư liệu, nói vậy thu hoạch phong phú.
"Làm sao bây giờ mới về?" Lâm Hiển nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi.
"Mẹ Tống Viễn không có ở nhà, bởi vì chờ bà ấy nên tốn chút thời gian, kết quả vẫn không đợi được." Nói đến đây, hắn có chút ủ rũ.
"... Ngươi là ở chỗ nào chờ bà ta?"
"Nhà bà ấy a, em họ của Tống Viễn vừa lúc cũng ở đó." Tuy rằng cảm thấy vấn đề của Lâm Hiển hỏi rất kì quái, Kiều Cương vẫn thành thật trả lời.
Lâm Hiển rút ra một tập tư liệu đặt trước mặt, lật vài tờ.
"Theo ta được biết, cha mẹ của Tống Viễn không có anh chị em gì, bọn họ đều là con độc nhất trong gia đình."
Kiều Cương nhất thời á khẩu không trả lời được.
"Hơn nữa... Bởi vì cha Tống Viễn thân thể không khỏe, phải ra nước ngoài an dưỡng, bọn họ cả nhà từ cuối tuần trước đã rời đi."
"Sao... Thế nào có thể..."
Kiều Cương không muốn tin tưởng, nhưng giấy chứng minh xuất nhập cảnh của nhà họ Tống, giấy trắng mực đen, ai cũng không có biện pháp phủ nhận.
Tống Viễn, chính xác cũng không có bất cứ anh em họ nào.
"Không có khả năng! Người kia ở cùng một chỗ với ta cả ngày, hắn việc gì phải gạt ta?"
"Có một khả năng, có đúng hay không gặp phải trộm rồi?"
Kiều Cương sửng sốt một chút, ăn trộm giả mạo chủ nhà chuyện này không phải không có.
Thế nhưng... Người kia là loại người này sao? Kẻ tự xưng "Tống Diêu" kia, thoạt nhìn không giống như là hạng trộm cướp, hơn nữa hắn cho Kiều Cương cảm giác hắn rất quen thuộc với kết cấu phòng ốc của căn nhà.
Còn nữa, nếu như quả thật là kẻ trộm, cần gì phải mở cửa cho hắn vào?
Tất cả những điều này đều cho thấy, hắn hẳn sẽ không là phường trộm cắp.
Như vậy... Hắn rốt cuộc là ai?
Hiện tại truy cứu chuyện này hiển nhiên là không có đáp án, biện pháp giải quyết duy nhất chính là tìm được Tống Diêu, chính miệng hỏi hắn.
"Ta bây giờ trở lại đó, chính miệng hỏi hắn xem đây là có chuyện gì!"
Nói xong Kiều Cương liền chuẩn bị đi, không cẩn thận chạm rớt xấp hồ sơ trên bàn, những trang giấy tản ra trên mặt đất.
Hắn quỳ xuống nhặt lại, bỗng nhiên thấy được trong đó một tờ dán ảnh chứng nhận.
Kí tên là Tống Viễn.
Mà người trên ảnh chụp, có khuôn mặt giống y như người vừa cáo biệt hắn cánh đây nửa giờ...
Thế nào... có thể? Kiều Cương cầm lấy ảnh chụp, nhìn vào khuôn mặt giống y chang khuôn mặt của người nọ.
Duy nhất một điểm bất đồng, chính là gương mặt trên ảnh chụp âm trầm hơn nhiều, con mắt đen tối giống như vực sâu không thấy đáy.
Người hắn vừa gặp ——
Là Tống Viễn?
Lẽ nào nói, hắn thật là giữa ban ngày gặp quỷ?
Lâm Hiển nhìn biểu hiện khác thường trên mặt hắn, dưới sự truy vấn của hắn, Kiều Cương nói ra phát hiện của mình.
"... Nếu như hắn là Tống Viễn, vậy nói cách khác, ngày hôm nay nguyên cả ngày ngươi ở cùng một chỗ với người đã chết, còn ăn món ăn do chính tay hắn làm?"
Khuôn mặt Kiều Cương một trận trắng xanh. Hắn biết loại chuyện này nói ra ai cũng sẽ không tin!
Kiều Cương thầm hận chính mình thế nào chẳng nhận ra hắn, rõ ràng đã thấy qua ảnh chụp của hắn không phải sao?
Ở lễ tang của hắn...
Hay là nói khí chất của hắn khác biệt quá xa so với trong trí nhớ, cho nên mới không có phát hiện?
"Không nên hiểu lầm... Điều không phải ta không tin ngươi, những án mạng này đều đã vượt qua lẽ thường, bây giờ phát sinh sự việc như vậy cũng không phải không có khả năng." Lâm Hiển giải thích, giọng nói bình tĩnh của hắn làm sự phiền não của Kiều Cương tạm thời lắng xuống.
"Như vậy, bây giờ chúng ta liền đi xem, vị Tống Diêu tiên sinh kia đến tột cùng là người phương nào."
Hai người rất nhanh ngồi trên xe của Lâm Hiển, ở giữa hoàng hôn lái đến Tống gia.
Tống Viễn, Tống Diêu...
Lâm Hiển vừa điều khiển xe vừa lẩm nhẩm hai cái tên.
Viễn và Diêu, hai chữ này mang cùng một ý nghĩa.(đều là xa)
Nếu như ngày hôm nay Kiều Cương nhìn thấy... Lẽ nào thật sự là bản thân Tống Viễn?
Khi Lâm Hiển tiếp thu những án mạng này, cũng đã biết nó và những vụ đã giải quyết trước đây hoàn toàn bất đồng.
Những sự kiện liên tiếp, đều bao phủ trong bầu không khí ma quái không gì sánh được. Mặc kệ thời đại thế nào phát triển, khoa học kỹ thuật làm sao tiến bộ, gặp phải loại chuyện sức người không thể làm được, mọi người đều sẽ quy tội cho quỷ thần.
Lâm Hiển là một người có năng lực lỗi lạc, là người dùng lí trí nhiều hơn tình cảm, phàm là người như vậy, đều chỉ tin tưởng những thứ tận mắt thấy được.
Cho nên đối với lời nói của Kiều Cương, hắn cũng chỉ tin tưởng phân nửa.
Lại một lần nữa đứng trước nhà họ Tống, Kiều Cương trái lại cảm thấy có chút xa lạ.
Khác với cảnh tượng ban ngày, Tống gia ban đêm, có loại khí tức lạnh lẽo mà điêu tàn thối nát...
Lâm Hiển chú ý tới, căn nhà to như vậy, bên trong không có một tia sáng.
Nhìn từ bên ngoài, bên trong tối om một mảnh, cái gì cũng nhìn không thấy...
Thậm chí, ngay cả một cánh cửa sổ mở cũng không có.
Hai người đứng ở ngoài cửa gõ một trận, ở trong không có nửa điểm đáp lại.
Chân mày Kiều Cương cau lại, hắn làm một hành động ấu trĩ —— dán lỗ tai vào cánh cửa.
Cảm giác lạnh lẽo đến tận xương cốt từ cánh cửa sắt truyền đến, bên kia cửa tĩnh mịch không tiếng động...
Lẳng lặng nghe xong một lúc lâu, Kiều Cương rốt cục xác định bên trong quả thật không ai, ngay khi hắn vừa định rời khỏi, đột nhiên —— từ bên trong truyền tới tiếng động!
Bang bang hai tiếng, nghe ra... giống như có người ở bên trong gõ nhẹ vào cửa.
Người nọ cách hắn gần như vậy, Kiều Cương thậm chí cảm giác, nếu như không có cánh cửa này, hơi thở lạnh lẽo của người đó sẽ trực tiếp phun lên trên cổ hắn.
Lâm Hiển vẫn một mực chú ý Kiều Cương thấy hắn lui về sau hai bước, trên mặt một mảnh trắng bệch, mà con mắt của hắn, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt.
"Làm sao vậy?"
"Ta vừa... Hình như nghe thấy được bên trong có tiếng động."
"Nga?" Lâm Hiển tiến lên áp lỗ tai nghe xong một hồi, không có phát hiện bất luận cái gì dị thường.
"Ngươi nghe thấy gì không?"
"Không có, không có tiếng động gì cả."
Kiều Cương cắn môi, hắn biết tiếng động vừa nãy không phải là ảo giác của hắn.
Căn nhà ban ngày vừa ở, trong buổi tối lẳng lặng đứng sừng sững, tản ra bầu không khí âm u thiếu may mắn.
"Chúng ta vào đi thôi."
Nhìn Lâm Hiển dường như không việc gì lấy ra cái chìa khóa, lại dường như không có việc gì mở cửa, Kiều Cương ở một bên hoàn toàn hoá đá.
Vậy bọn họ vừa rồi ở bên ngoài làm chi?
Kiều Cương không biết Lâm Hiển lấy chìa khoá ở đâu tới, cũng không biết công khai tiến vào như vậy có trái pháp luật không, tinh thần hắn toàn bộ đều tập trung vào căn nhà rồi.
Bày biện trong nhà, cùng với ban ngày lúc hắn tới không có gì biến hoá.
Khác biệt chỉ là ở chỗ... đồ đạc trong nhà đều được phủ lên một tấm vải trắng.
Trên tấm vải, còn có chút bụi.
Tất cả đều cho thấy, nơi này một khoảng thời gian đã không có ai lui tới.
Thế nhưng Kiều Cương biết có người đã tới, nếu như hắn điều không phải nằm mơ giữa ban ngày.
Lâm Hiển đối với tình huống như vậy hình như cũng không kinh ngạc, hắn nhìn bốn phía kiểm tra xung quanh một chút.
Trong phòng điện nước chưa cắt, có thể sử dụng bình thường.
Ngoại trừ không người, ở đây cái gì đều có.
Kiều Cương đặc biệt dò xét nhà bếp, trong thùng rác rất sạch sẽ, trong chậu rửa cũng khô, không có một chút ẩm ướt.
Nếu như ngày hôm nay có người ở đây nấu ăn, thì không thể sạch sẽ như vậy được.
Nhưng Kiều Cương rõ ràng còn nhớ rõ mùi vị của thức ăn, nếu như điều không phải thực sự, vậy ngày hôm nay hắn ăn là cái gì...
Sắc mặt đã có chút xanh xao, Kiều Cương đi ra khỏi bếp, phía trước chính là WC của tầng này.
Bồn cầu dội không ra nước, quả nhiên là hư rồi.
Người nọ không có nói dối hắn.
Tất cả ngày hôm nay, cũng không phải là giấc mơ.
Tất cả, đều là thực sự.
Lâm Hiển đang ở trên lầu hai, hắn đứng trước một bức tranh, bức tranh Kiều Cương cũng từng thấy qua.
Người trong tranh không thấy rõ gương mặt, nhưng có loại loại cảm giác quen thuộc.
Lâm Hiển không nhìn bức tranh nữa mà cầm lấy một quyển sách từ trên giá, lật đến tờ cuối cùng, ở góc dưới của trang sách có ký hiệu giống như hình con rắn, nhìn kỹ rất giống chữ cái S. Không chỉ là quyển này, toàn bộ phía sau của những quyển sách trên giá đều có ký hiệu như vậy, tựa như có người thích để lại dấu ấn của mình trên sách.
Lâm Hiển tùy ý lật sách xem, từ đó rút ra một quyển 《 Điêu khắc hiện đại phương Tây 》, mở ra, bên trong là một xấp phát hoạ dày.
Trên một trăm mặt giấy, hình vẽ chỉ có một người.
Thấy tập phát hoạ này, Lâm Hiển mới biết người trong bức tranh trên tường là ai.
Người nọ trong tranh đứng, ngồi, hoặc mỉm cười hoặc tức giận, không một chút bất tự nhiên, đều đẹp như nhau.
Người nọ hắn đương nhiên là quen thuộc.
Nếu như trong một tháng, ngươi mỗi ngày đều thấy người kia, ngươi cũng sẽ đối với dáng vẻ của hắn trở nên quen thuộc.
Tuy rằng hình dạng non nớt hơn một chút, nhưng hắn rất xác định, người đó chính là Kiều Cương.
Nhiều phát hoạ như vậy, cũng không phải một sớm một chiều có thể vẽ ra được. Đây nhất định tốn rất nhiều thời gian và công sức, nếu như nói chỉ là vì luyện tập, cũng không có khả năng toàn bộ đều chỉ vẽ một người.
Khép lại sách, Lâm Hiển nhìn về phía bức tranh trên tường, nhãn thần kỳ dị.
"Ngươi tìm được cái gì phải không?" Kiều Cương không biết từ lúc nào đi lên, đứng ở cửa hỏi.
Lâm Hiển tùy ý nhìn thoáng qua cuốn sách cầm trên tay, "Vừa vặn thấy một quyển sách trước đây muốn mua."
Kiều Cương gật đầu, nhìn hắn cất sách trở lại.
Hai người ở trong nhà xoay chuyển nửa ngày, cũng không có phát hiện cái gì dị dạng.
Toàn bộ căn nhà yên tĩnh như một khu hầm mộ.
Kiều Cương cảm thấy bọn họ giống như là người chết đang dạo chơi trong mộ phần.
Cuối cùng lúc hai người rời đi, Kiều Cương chính tay đóng cửa mới thở dài một hơi.
Không biết có phải hắn khẩn trương quá hay không, vừa nãy ở trong nhà, hắn luôn cảm thấy có người phía sau theo hắn. Còn đứng ở trong đó, hắn cảm thấy bản thân cũng sẽ nhịn không được lao ra ngoài.
Về tới nhà, Lâm Hiển đối với việc Kiều Cương ngày hôm nay gặp phải người kia không nói gì nữa, chỉ là kêu Kiều Cương tắm rửa đi ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói.
Kiều Cương cũng mệt mỏi, tùy tiện rửa ráy một chút liền leo lên giường.
Chỉ là nằm ở trên giường rồi, trái lại không có buồn ngủ. Trước mắt lay động, tất cả đều là hình ảnh ngày hôm nay ở cùng một chỗ với Tống Diêu.
Cái gì là chân thật, cái gì là hư ảo?
Một người chẳng bao giờ hiện lên trong trí nhớ, sau nhiều năm như vậy, lại ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của hắn, việc này đại khái hồi trung học Kiều Cương sẽ không tài nào nghĩ đến.
Tống Viễn, hắn rốt cuộc là loại người gì?
Trong trí nhở của hắn, hắn luôn luôn như vậy ảm đạm, giống như bóng ma khuất ánh mặt trời. Chưa từng có người nhớ tới, cũng rất ít có người chú ý.
Kẻ vốn đã biến mất khỏi thế giới này, vì sao bây giờ lại xuất hiện trong cuộc sống của hắn?
Đôi mắt mang theo sắc xanh nhàn nhạt, không ngừng xuất hiện trước mắt.
Lúc đó còn cảm thấy rất đẹp, bây giờ trái lại chỉ làm hắn sợ hãi.
Cùng lúc đó, bên trong một gian phòng khác Lâm Hiển vừa tắm rửa xong, lau khô tóc, ngồi ở bên giường, xuất ra một bức phát hoạ ngày hôm nay tiện tay rút ra từ trong sách.
Đó là một bức hoạ đặc tả khuôn mặt Kiều Cương.
Người vẽ tranh bút pháp tinh tế, ngay cả lông mi và đường môi mỏng của người trong tranh cũng tĩ mỉ thể hiện.
Thật là giống, người vẽ bức tranh này, nhất định ở trong lòng đã cẩn thận phát hoạ dáng dấp của hắn rất nhiều lần.
Hắn không cho rằng Tống Viễn ở trước mặt Kiều Cương vẽ bức tranh này, đối với một người tính cách hướng nội trẩm mặc như Tống Viễn mà nói là không có khả năng. Nhiều bản vẽ như vậy, toàn bộ chỉ dựa vào ký ức mà vẽ ra, còn có thể giống như vậy, hắn rốt cuộc tiêu hao bao nhiêu tâm huyết?
Vì một người làm đến trình độ này, cần bao nhiêu tình cảm thiết tha mãnh liệt?
Tống Viễn, hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Kiều Cương buổi tối không có ngủ ngon, hắn sáng sớm bị Lâm Hiển đánh thức. Theo lời Lâm Hiển, do nghe được tiếng thét của hắn mới vào.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Kiều Cương tỉnh lại sắc mặt thật không tốt, trên gương mặt tái nhợt lộ ra đôi mắt kinh hoàng lo sợ.
Như vậy rất hiếm thấy, cùng hắn sinh hoạt một khoảng thời gian, Lâm Hiển hiểu được, Kiều Cương cũng không phải là một người yếu đuối.
"... Ta mơ thấy ác mộng."
"Ác mộng như thế nào?"
"Ta mơ thấy..." Kiều Cương tinh thần có chút hoảng hốt, nói đến phân nửa liền ngừng.
"Làm sao vậy?"
"... Không có gì, chỉ là bị dọa một chút, nội dung đều nhớ không rõ."
Lâm Hiển nhìn Kiều Cương, hàng lông mi dài mà thẳng giống như trong bức hoạ đang che khuất con ngươi suy nghĩ, làm cho thấy không rõ lắm.
"Không sao, ngươi chừng nào nhớ lại thì nói cho ta biết."
Kiều Cương chậm rãi gật đầu, có chút mệt mỏi gãi gãi mũi, dưới vành mắt hơi thâm đen, xem ra thật sự không ngủ ngon.
"Ngươi có thể ngủ thêm một chút."
"Không được, ngủ tiếp cũng ngủ không được."
"Ngươi ngày hôm nay dự định làm gì?"
"Ân, dự định đi tìm việc làm."
"Vì sao?" Lâm Hiển có chút kinh ngạc.
Kiều Cương gãi đầu, "Nói chung không thể tiếp tục ở nhà ngươi như vậy, ta cuối cùng cũng phải dọn ra ngoài, đến lúc đó tiền thuê nhà không đã không ít, con người tóm lại cũng phải ăn uống, tất cả đều cần tiền."
Tiền để dành trước đây hắn đều lặng lẽ chuyển cho ba mẹ Tiểu Vũ cả, tiền trên người còn lại không nhiều lắm, bây giờ ở chỗ Lâm Hiển tiết kiệm được phần lớn chi phí, nhưng lâu dài thì như vậy dù sao cũng không phải cách. Chuyện của Tiểu Vũ đều không phải trong thời gian ngắn là có thể giải quyết, hắn cũng phải lo lắng cho cuộc sống của bản thân.
Hắn có chút tay nghề, chuẩn bị đi tìm mấy loại công việc ở xưởng sửa xe.
Lâm Hiển từ chối cho ý kiến về quyết định của hắn, ăn xong bữa sáng, như thường ngày đúng tám giờ ra khỏi cửa.
Lúc này hai người cũng không biết, ác mộng này chỉ vừa mới bắt đầu.
Trãi qua vài ngày bôn ba, Kiều Cương coi như thuận lợi ở một xưởng sửa xe khác tìm được công việc.
Chỉ là xưởng sửa xe này cách nơi ở hơi xa, đi về mất hết hơn hai giờ. Thường thường lúc trời vừa hừng sáng, hắn đã phải thức dậy.
Không biết có phải vì thức dậy quá sớm không, Lâm Hiển phát hiện gần đây tinh thần Kiều Cương điều không phải tốt. Vành mắt thâm quầng càng ngày càng nặng, bộ dạng cũng tiều tuỵ đi rất nhiều.
Hơn nữa hắn trước đây làm việc nghỉ ngơi có quy luật, mấy ngày nay lại ngoài ý muốn thật khuya mới đi ngủ, ngày hôm sau trời còn chưa sánh đã lục đục dậy đi. Liên tục vài ngày đều như vậy, dù là thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi, cả ngày hốt hoảng, có lúc đang ăn cơm cũng sẽ thất thần.
Có một lần từ phía sau vỗ vai hắn, trong ánh mắt của Kiều Cương còn toát ra vẻ sợ sệt rõ ràng.
Nhìn Kiều Cương như vậy, Lâm Hiển bắt đầu cảm thấy chuyện không đúng lắm.
Dưới sự truy vấn của hắn, Kiều Cương rốt cục nói ra chuyện quấy nhiểu hắn mấy ngày nay.
Ác mộng hắn không thể vùng vẫy ——
Sau khi Tiểu Vũ đi, Kiều Cương rất buồn, chỉ thỉnh thoảng gặp cô ấy trong mơ mới có được một chút thoải mái.
Ở trong mơ, Tiểu Vũ vẫn như cũ là dáng dấp nhu hoà trong sáng trước đây.
Những thứ máu tanh xấu xa một chút cũng không thích hợp với cô ấy.
Trong lòng Kiều Cương, cô ấy vĩnh viễn đều là như vậy xinh đẹp, thuần khiết.
Nhưng nhận thức của hắn, một đêm nọ đã bị phá vỡ.
Khi bóng dáng của Tiểu Vũ một lần nữa xuất hiện trong mơ, Kiều Cương thật mừng rỡ.
Hắn biết đó là một giấc mơ, bởi vì Tiểu Vũ đã chết.
Nhưng có thể nhìn thấy người yêu đã chết, cho dù là mơ cũng tốt, chí ít cho hắn vài phần an ủi.
Tiểu Vũ mặc chiếc váy màu trắng có đai đeo, ống tay áo lúm dúm, đứng trước mặt cười ngoắc hắn.
Kiều Cương đi qua ôm lấy cô ấy.
Trong ngực là hương thơm của thiếu nữ, mùi vị quen thuộc làm hắn mỉm cười.
Tiểu Vũ của hắn, thiên sứ của hắn.
Dưới tay có chút cảm giác dính dấp, là Tiểu Vũ bởi vì nóng mà ra mồ hôi sao?
Kiều Cương cúi đầu, đang muốn hỏi người ở trong lòng, nhưng thấy trên tay mình đỏ tươi một màu.
Chiếc váy trắng như tuyết của tiểu Vũ đã bị nhuộm thành đỏ thẫm, giọt máu còn đang dọc theo váy nhỏ xuống.
"Tiểu Vũ..."
"Cương, em đẹp không?"
Người ở trong ngực ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn hắn ——
Kiều Cương sau một khắc đẩy cô ấy ra!
Tiểu Vũ đứng lung lay bất ổn, giống như không rõ hắn vì sao phải làm như vậy.
"Làm sao vậy, anh trước đây không phải đều nói em đẹp sao? Em còn mặc chiếc váy mà anh thích nhất."
Cô ấy cầm mép váy, ở trước mặt hắn dạo qua một vòng, giống như một cô gái bình thường hấp dẫn ánh mắt của bạn trai.
Kiều Cương không biết làm sao miêu tả hình ảnh hắn thấy được, mất bộ da che đậy, cơ bắp đỏ tươi mơ hồ có thể thấy được dây chằng trắng, cứ như vậy lỏa lồ ở bên ngoài. Theo điệu xoay tròn của cô ấy, tóc dài không có lớp da đầu cũng lần lượt rớt xuống, mà cô ấy hình như không hề phát giác.
Con mắt tràn đầy tơ máu, không có mí mắt che đậy tiến đến trước mặt hắn, hàm răng trắng hếu khép mở ——
"Anh nói em có xinh đẹp hay không?
Em rốt cuộc có xinh đẹp hay không?
Nói mau a, Cương."
...
Kiều Cương không nhớ rõ phản ứng của mình, hắn là bị Lâm Hiển đánh thức.
Cảnh trong mơ như vậy, không chỉ một lần xuất hiện. Chỉ cần mỗi đêm nhắm mắt lại, hắn sẽ thấy gương mặt không còn lớp da của Tiểu Vũ đang không ngừng truy vấn hắn ——
"Em rốt cuộc có xinh đẹp hay không?"
Kiều Cương trở nên không dám ngủ, hắn sợ nằm mơ. Hắn cũng thử chấp nhận Tiểu Vũ như vậy, thế nhưng hoàn toàn không được.
Hắn không có cách nào xem thứ trong mơ kia là cô ấy, tuy rằng tiếng nói của các nàng đều giống nhau, động tác như nhau. Thế nhưng hình dạng vô cùng kinh khủng và hành vi truy vấn điên loạn, đều làm hắn thấy sợ hãi.
Gương mặt như thiên sứ, sau một khắc sẽ không hề báo trước biến thành bộ dạng tràn đầy máu tươi, tương phản lớn như vậy, cho dù là ai cũng không cách gì chịu được.
Đó thật là Tiểu Vũ sao? Vì sao cô ấy phải làm như vậy?
Dần dần, Kiều Cương thậm chí ngay cả ảnh chụp của cô ấy cũng không dám xem nữa.
Tấm hình chụp chung trước đây của hai người cũng cho vào ngăn kéo.
Lâm Hiển nghe xong trầm tư hồi lâu, cuối cùng khuyên hắn không nên suy nghĩ nhiều. Nếu như có nhu cầu, đề nghị hắn đi tìm bác sĩ tâm lí.
Người thường tận mắt thấy người mình yêu bị tàn nhẫn sát hại, tâm lý ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, có lẽ là tình cảm áp lực trong thời gian dài không thể giải toả, trái lại ở cảnh trong mơ phát tiết ra.
Kiều Cương cảm thấy hắn nói cũng có lí, sau đó thực sự đi khám bác sĩ tâm lí vài lần.
Không biết có phải là bác sĩ y thuật cao minh, quả thật rất có hiệu quả, vài ngày sau không nằm mơ nữa. Nhưng từ đó về sau, Kiều Cương rất ít khi đề cập tiểu Vũ.
Hình dạng kinh khủng của Tiểu Vũ, e rằng đã khắc sâu trong lòng hắn khó có thể phai mờ.
"Làm sao bây giờ mới về?" Lâm Hiển nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi.
"Mẹ Tống Viễn không có ở nhà, bởi vì chờ bà ấy nên tốn chút thời gian, kết quả vẫn không đợi được." Nói đến đây, hắn có chút ủ rũ.
"... Ngươi là ở chỗ nào chờ bà ta?"
"Nhà bà ấy a, em họ của Tống Viễn vừa lúc cũng ở đó." Tuy rằng cảm thấy vấn đề của Lâm Hiển hỏi rất kì quái, Kiều Cương vẫn thành thật trả lời.
Lâm Hiển rút ra một tập tư liệu đặt trước mặt, lật vài tờ.
"Theo ta được biết, cha mẹ của Tống Viễn không có anh chị em gì, bọn họ đều là con độc nhất trong gia đình."
Kiều Cương nhất thời á khẩu không trả lời được.
"Hơn nữa... Bởi vì cha Tống Viễn thân thể không khỏe, phải ra nước ngoài an dưỡng, bọn họ cả nhà từ cuối tuần trước đã rời đi."
"Sao... Thế nào có thể..."
Kiều Cương không muốn tin tưởng, nhưng giấy chứng minh xuất nhập cảnh của nhà họ Tống, giấy trắng mực đen, ai cũng không có biện pháp phủ nhận.
Tống Viễn, chính xác cũng không có bất cứ anh em họ nào.
"Không có khả năng! Người kia ở cùng một chỗ với ta cả ngày, hắn việc gì phải gạt ta?"
"Có một khả năng, có đúng hay không gặp phải trộm rồi?"
Kiều Cương sửng sốt một chút, ăn trộm giả mạo chủ nhà chuyện này không phải không có.
Thế nhưng... Người kia là loại người này sao? Kẻ tự xưng "Tống Diêu" kia, thoạt nhìn không giống như là hạng trộm cướp, hơn nữa hắn cho Kiều Cương cảm giác hắn rất quen thuộc với kết cấu phòng ốc của căn nhà.
Còn nữa, nếu như quả thật là kẻ trộm, cần gì phải mở cửa cho hắn vào?
Tất cả những điều này đều cho thấy, hắn hẳn sẽ không là phường trộm cắp.
Như vậy... Hắn rốt cuộc là ai?
Hiện tại truy cứu chuyện này hiển nhiên là không có đáp án, biện pháp giải quyết duy nhất chính là tìm được Tống Diêu, chính miệng hỏi hắn.
"Ta bây giờ trở lại đó, chính miệng hỏi hắn xem đây là có chuyện gì!"
Nói xong Kiều Cương liền chuẩn bị đi, không cẩn thận chạm rớt xấp hồ sơ trên bàn, những trang giấy tản ra trên mặt đất.
Hắn quỳ xuống nhặt lại, bỗng nhiên thấy được trong đó một tờ dán ảnh chứng nhận.
Kí tên là Tống Viễn.
Mà người trên ảnh chụp, có khuôn mặt giống y như người vừa cáo biệt hắn cánh đây nửa giờ...
Thế nào... có thể? Kiều Cương cầm lấy ảnh chụp, nhìn vào khuôn mặt giống y chang khuôn mặt của người nọ.
Duy nhất một điểm bất đồng, chính là gương mặt trên ảnh chụp âm trầm hơn nhiều, con mắt đen tối giống như vực sâu không thấy đáy.
Người hắn vừa gặp ——
Là Tống Viễn?
Lẽ nào nói, hắn thật là giữa ban ngày gặp quỷ?
Lâm Hiển nhìn biểu hiện khác thường trên mặt hắn, dưới sự truy vấn của hắn, Kiều Cương nói ra phát hiện của mình.
"... Nếu như hắn là Tống Viễn, vậy nói cách khác, ngày hôm nay nguyên cả ngày ngươi ở cùng một chỗ với người đã chết, còn ăn món ăn do chính tay hắn làm?"
Khuôn mặt Kiều Cương một trận trắng xanh. Hắn biết loại chuyện này nói ra ai cũng sẽ không tin!
Kiều Cương thầm hận chính mình thế nào chẳng nhận ra hắn, rõ ràng đã thấy qua ảnh chụp của hắn không phải sao?
Ở lễ tang của hắn...
Hay là nói khí chất của hắn khác biệt quá xa so với trong trí nhớ, cho nên mới không có phát hiện?
"Không nên hiểu lầm... Điều không phải ta không tin ngươi, những án mạng này đều đã vượt qua lẽ thường, bây giờ phát sinh sự việc như vậy cũng không phải không có khả năng." Lâm Hiển giải thích, giọng nói bình tĩnh của hắn làm sự phiền não của Kiều Cương tạm thời lắng xuống.
"Như vậy, bây giờ chúng ta liền đi xem, vị Tống Diêu tiên sinh kia đến tột cùng là người phương nào."
Hai người rất nhanh ngồi trên xe của Lâm Hiển, ở giữa hoàng hôn lái đến Tống gia.
Tống Viễn, Tống Diêu...
Lâm Hiển vừa điều khiển xe vừa lẩm nhẩm hai cái tên.
Viễn và Diêu, hai chữ này mang cùng một ý nghĩa.(đều là xa)
Nếu như ngày hôm nay Kiều Cương nhìn thấy... Lẽ nào thật sự là bản thân Tống Viễn?
Khi Lâm Hiển tiếp thu những án mạng này, cũng đã biết nó và những vụ đã giải quyết trước đây hoàn toàn bất đồng.
Những sự kiện liên tiếp, đều bao phủ trong bầu không khí ma quái không gì sánh được. Mặc kệ thời đại thế nào phát triển, khoa học kỹ thuật làm sao tiến bộ, gặp phải loại chuyện sức người không thể làm được, mọi người đều sẽ quy tội cho quỷ thần.
Lâm Hiển là một người có năng lực lỗi lạc, là người dùng lí trí nhiều hơn tình cảm, phàm là người như vậy, đều chỉ tin tưởng những thứ tận mắt thấy được.
Cho nên đối với lời nói của Kiều Cương, hắn cũng chỉ tin tưởng phân nửa.
Lại một lần nữa đứng trước nhà họ Tống, Kiều Cương trái lại cảm thấy có chút xa lạ.
Khác với cảnh tượng ban ngày, Tống gia ban đêm, có loại khí tức lạnh lẽo mà điêu tàn thối nát...
Lâm Hiển chú ý tới, căn nhà to như vậy, bên trong không có một tia sáng.
Nhìn từ bên ngoài, bên trong tối om một mảnh, cái gì cũng nhìn không thấy...
Thậm chí, ngay cả một cánh cửa sổ mở cũng không có.
Hai người đứng ở ngoài cửa gõ một trận, ở trong không có nửa điểm đáp lại.
Chân mày Kiều Cương cau lại, hắn làm một hành động ấu trĩ —— dán lỗ tai vào cánh cửa.
Cảm giác lạnh lẽo đến tận xương cốt từ cánh cửa sắt truyền đến, bên kia cửa tĩnh mịch không tiếng động...
Lẳng lặng nghe xong một lúc lâu, Kiều Cương rốt cục xác định bên trong quả thật không ai, ngay khi hắn vừa định rời khỏi, đột nhiên —— từ bên trong truyền tới tiếng động!
Bang bang hai tiếng, nghe ra... giống như có người ở bên trong gõ nhẹ vào cửa.
Người nọ cách hắn gần như vậy, Kiều Cương thậm chí cảm giác, nếu như không có cánh cửa này, hơi thở lạnh lẽo của người đó sẽ trực tiếp phun lên trên cổ hắn.
Lâm Hiển vẫn một mực chú ý Kiều Cương thấy hắn lui về sau hai bước, trên mặt một mảnh trắng bệch, mà con mắt của hắn, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt.
"Làm sao vậy?"
"Ta vừa... Hình như nghe thấy được bên trong có tiếng động."
"Nga?" Lâm Hiển tiến lên áp lỗ tai nghe xong một hồi, không có phát hiện bất luận cái gì dị thường.
"Ngươi nghe thấy gì không?"
"Không có, không có tiếng động gì cả."
Kiều Cương cắn môi, hắn biết tiếng động vừa nãy không phải là ảo giác của hắn.
Căn nhà ban ngày vừa ở, trong buổi tối lẳng lặng đứng sừng sững, tản ra bầu không khí âm u thiếu may mắn.
"Chúng ta vào đi thôi."
Nhìn Lâm Hiển dường như không việc gì lấy ra cái chìa khóa, lại dường như không có việc gì mở cửa, Kiều Cương ở một bên hoàn toàn hoá đá.
Vậy bọn họ vừa rồi ở bên ngoài làm chi?
Kiều Cương không biết Lâm Hiển lấy chìa khoá ở đâu tới, cũng không biết công khai tiến vào như vậy có trái pháp luật không, tinh thần hắn toàn bộ đều tập trung vào căn nhà rồi.
Bày biện trong nhà, cùng với ban ngày lúc hắn tới không có gì biến hoá.
Khác biệt chỉ là ở chỗ... đồ đạc trong nhà đều được phủ lên một tấm vải trắng.
Trên tấm vải, còn có chút bụi.
Tất cả đều cho thấy, nơi này một khoảng thời gian đã không có ai lui tới.
Thế nhưng Kiều Cương biết có người đã tới, nếu như hắn điều không phải nằm mơ giữa ban ngày.
Lâm Hiển đối với tình huống như vậy hình như cũng không kinh ngạc, hắn nhìn bốn phía kiểm tra xung quanh một chút.
Trong phòng điện nước chưa cắt, có thể sử dụng bình thường.
Ngoại trừ không người, ở đây cái gì đều có.
Kiều Cương đặc biệt dò xét nhà bếp, trong thùng rác rất sạch sẽ, trong chậu rửa cũng khô, không có một chút ẩm ướt.
Nếu như ngày hôm nay có người ở đây nấu ăn, thì không thể sạch sẽ như vậy được.
Nhưng Kiều Cương rõ ràng còn nhớ rõ mùi vị của thức ăn, nếu như điều không phải thực sự, vậy ngày hôm nay hắn ăn là cái gì...
Sắc mặt đã có chút xanh xao, Kiều Cương đi ra khỏi bếp, phía trước chính là WC của tầng này.
Bồn cầu dội không ra nước, quả nhiên là hư rồi.
Người nọ không có nói dối hắn.
Tất cả ngày hôm nay, cũng không phải là giấc mơ.
Tất cả, đều là thực sự.
Lâm Hiển đang ở trên lầu hai, hắn đứng trước một bức tranh, bức tranh Kiều Cương cũng từng thấy qua.
Người trong tranh không thấy rõ gương mặt, nhưng có loại loại cảm giác quen thuộc.
Lâm Hiển không nhìn bức tranh nữa mà cầm lấy một quyển sách từ trên giá, lật đến tờ cuối cùng, ở góc dưới của trang sách có ký hiệu giống như hình con rắn, nhìn kỹ rất giống chữ cái S. Không chỉ là quyển này, toàn bộ phía sau của những quyển sách trên giá đều có ký hiệu như vậy, tựa như có người thích để lại dấu ấn của mình trên sách.
Lâm Hiển tùy ý lật sách xem, từ đó rút ra một quyển 《 Điêu khắc hiện đại phương Tây 》, mở ra, bên trong là một xấp phát hoạ dày.
Trên một trăm mặt giấy, hình vẽ chỉ có một người.
Thấy tập phát hoạ này, Lâm Hiển mới biết người trong bức tranh trên tường là ai.
Người nọ trong tranh đứng, ngồi, hoặc mỉm cười hoặc tức giận, không một chút bất tự nhiên, đều đẹp như nhau.
Người nọ hắn đương nhiên là quen thuộc.
Nếu như trong một tháng, ngươi mỗi ngày đều thấy người kia, ngươi cũng sẽ đối với dáng vẻ của hắn trở nên quen thuộc.
Tuy rằng hình dạng non nớt hơn một chút, nhưng hắn rất xác định, người đó chính là Kiều Cương.
Nhiều phát hoạ như vậy, cũng không phải một sớm một chiều có thể vẽ ra được. Đây nhất định tốn rất nhiều thời gian và công sức, nếu như nói chỉ là vì luyện tập, cũng không có khả năng toàn bộ đều chỉ vẽ một người.
Khép lại sách, Lâm Hiển nhìn về phía bức tranh trên tường, nhãn thần kỳ dị.
"Ngươi tìm được cái gì phải không?" Kiều Cương không biết từ lúc nào đi lên, đứng ở cửa hỏi.
Lâm Hiển tùy ý nhìn thoáng qua cuốn sách cầm trên tay, "Vừa vặn thấy một quyển sách trước đây muốn mua."
Kiều Cương gật đầu, nhìn hắn cất sách trở lại.
Hai người ở trong nhà xoay chuyển nửa ngày, cũng không có phát hiện cái gì dị dạng.
Toàn bộ căn nhà yên tĩnh như một khu hầm mộ.
Kiều Cương cảm thấy bọn họ giống như là người chết đang dạo chơi trong mộ phần.
Cuối cùng lúc hai người rời đi, Kiều Cương chính tay đóng cửa mới thở dài một hơi.
Không biết có phải hắn khẩn trương quá hay không, vừa nãy ở trong nhà, hắn luôn cảm thấy có người phía sau theo hắn. Còn đứng ở trong đó, hắn cảm thấy bản thân cũng sẽ nhịn không được lao ra ngoài.
Về tới nhà, Lâm Hiển đối với việc Kiều Cương ngày hôm nay gặp phải người kia không nói gì nữa, chỉ là kêu Kiều Cương tắm rửa đi ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói.
Kiều Cương cũng mệt mỏi, tùy tiện rửa ráy một chút liền leo lên giường.
Chỉ là nằm ở trên giường rồi, trái lại không có buồn ngủ. Trước mắt lay động, tất cả đều là hình ảnh ngày hôm nay ở cùng một chỗ với Tống Diêu.
Cái gì là chân thật, cái gì là hư ảo?
Một người chẳng bao giờ hiện lên trong trí nhớ, sau nhiều năm như vậy, lại ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của hắn, việc này đại khái hồi trung học Kiều Cương sẽ không tài nào nghĩ đến.
Tống Viễn, hắn rốt cuộc là loại người gì?
Trong trí nhở của hắn, hắn luôn luôn như vậy ảm đạm, giống như bóng ma khuất ánh mặt trời. Chưa từng có người nhớ tới, cũng rất ít có người chú ý.
Kẻ vốn đã biến mất khỏi thế giới này, vì sao bây giờ lại xuất hiện trong cuộc sống của hắn?
Đôi mắt mang theo sắc xanh nhàn nhạt, không ngừng xuất hiện trước mắt.
Lúc đó còn cảm thấy rất đẹp, bây giờ trái lại chỉ làm hắn sợ hãi.
Cùng lúc đó, bên trong một gian phòng khác Lâm Hiển vừa tắm rửa xong, lau khô tóc, ngồi ở bên giường, xuất ra một bức phát hoạ ngày hôm nay tiện tay rút ra từ trong sách.
Đó là một bức hoạ đặc tả khuôn mặt Kiều Cương.
Người vẽ tranh bút pháp tinh tế, ngay cả lông mi và đường môi mỏng của người trong tranh cũng tĩ mỉ thể hiện.
Thật là giống, người vẽ bức tranh này, nhất định ở trong lòng đã cẩn thận phát hoạ dáng dấp của hắn rất nhiều lần.
Hắn không cho rằng Tống Viễn ở trước mặt Kiều Cương vẽ bức tranh này, đối với một người tính cách hướng nội trẩm mặc như Tống Viễn mà nói là không có khả năng. Nhiều bản vẽ như vậy, toàn bộ chỉ dựa vào ký ức mà vẽ ra, còn có thể giống như vậy, hắn rốt cuộc tiêu hao bao nhiêu tâm huyết?
Vì một người làm đến trình độ này, cần bao nhiêu tình cảm thiết tha mãnh liệt?
Tống Viễn, hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Kiều Cương buổi tối không có ngủ ngon, hắn sáng sớm bị Lâm Hiển đánh thức. Theo lời Lâm Hiển, do nghe được tiếng thét của hắn mới vào.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Kiều Cương tỉnh lại sắc mặt thật không tốt, trên gương mặt tái nhợt lộ ra đôi mắt kinh hoàng lo sợ.
Như vậy rất hiếm thấy, cùng hắn sinh hoạt một khoảng thời gian, Lâm Hiển hiểu được, Kiều Cương cũng không phải là một người yếu đuối.
"... Ta mơ thấy ác mộng."
"Ác mộng như thế nào?"
"Ta mơ thấy..." Kiều Cương tinh thần có chút hoảng hốt, nói đến phân nửa liền ngừng.
"Làm sao vậy?"
"... Không có gì, chỉ là bị dọa một chút, nội dung đều nhớ không rõ."
Lâm Hiển nhìn Kiều Cương, hàng lông mi dài mà thẳng giống như trong bức hoạ đang che khuất con ngươi suy nghĩ, làm cho thấy không rõ lắm.
"Không sao, ngươi chừng nào nhớ lại thì nói cho ta biết."
Kiều Cương chậm rãi gật đầu, có chút mệt mỏi gãi gãi mũi, dưới vành mắt hơi thâm đen, xem ra thật sự không ngủ ngon.
"Ngươi có thể ngủ thêm một chút."
"Không được, ngủ tiếp cũng ngủ không được."
"Ngươi ngày hôm nay dự định làm gì?"
"Ân, dự định đi tìm việc làm."
"Vì sao?" Lâm Hiển có chút kinh ngạc.
Kiều Cương gãi đầu, "Nói chung không thể tiếp tục ở nhà ngươi như vậy, ta cuối cùng cũng phải dọn ra ngoài, đến lúc đó tiền thuê nhà không đã không ít, con người tóm lại cũng phải ăn uống, tất cả đều cần tiền."
Tiền để dành trước đây hắn đều lặng lẽ chuyển cho ba mẹ Tiểu Vũ cả, tiền trên người còn lại không nhiều lắm, bây giờ ở chỗ Lâm Hiển tiết kiệm được phần lớn chi phí, nhưng lâu dài thì như vậy dù sao cũng không phải cách. Chuyện của Tiểu Vũ đều không phải trong thời gian ngắn là có thể giải quyết, hắn cũng phải lo lắng cho cuộc sống của bản thân.
Hắn có chút tay nghề, chuẩn bị đi tìm mấy loại công việc ở xưởng sửa xe.
Lâm Hiển từ chối cho ý kiến về quyết định của hắn, ăn xong bữa sáng, như thường ngày đúng tám giờ ra khỏi cửa.
Lúc này hai người cũng không biết, ác mộng này chỉ vừa mới bắt đầu.
Trãi qua vài ngày bôn ba, Kiều Cương coi như thuận lợi ở một xưởng sửa xe khác tìm được công việc.
Chỉ là xưởng sửa xe này cách nơi ở hơi xa, đi về mất hết hơn hai giờ. Thường thường lúc trời vừa hừng sáng, hắn đã phải thức dậy.
Không biết có phải vì thức dậy quá sớm không, Lâm Hiển phát hiện gần đây tinh thần Kiều Cương điều không phải tốt. Vành mắt thâm quầng càng ngày càng nặng, bộ dạng cũng tiều tuỵ đi rất nhiều.
Hơn nữa hắn trước đây làm việc nghỉ ngơi có quy luật, mấy ngày nay lại ngoài ý muốn thật khuya mới đi ngủ, ngày hôm sau trời còn chưa sánh đã lục đục dậy đi. Liên tục vài ngày đều như vậy, dù là thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi, cả ngày hốt hoảng, có lúc đang ăn cơm cũng sẽ thất thần.
Có một lần từ phía sau vỗ vai hắn, trong ánh mắt của Kiều Cương còn toát ra vẻ sợ sệt rõ ràng.
Nhìn Kiều Cương như vậy, Lâm Hiển bắt đầu cảm thấy chuyện không đúng lắm.
Dưới sự truy vấn của hắn, Kiều Cương rốt cục nói ra chuyện quấy nhiểu hắn mấy ngày nay.
Ác mộng hắn không thể vùng vẫy ——
Sau khi Tiểu Vũ đi, Kiều Cương rất buồn, chỉ thỉnh thoảng gặp cô ấy trong mơ mới có được một chút thoải mái.
Ở trong mơ, Tiểu Vũ vẫn như cũ là dáng dấp nhu hoà trong sáng trước đây.
Những thứ máu tanh xấu xa một chút cũng không thích hợp với cô ấy.
Trong lòng Kiều Cương, cô ấy vĩnh viễn đều là như vậy xinh đẹp, thuần khiết.
Nhưng nhận thức của hắn, một đêm nọ đã bị phá vỡ.
Khi bóng dáng của Tiểu Vũ một lần nữa xuất hiện trong mơ, Kiều Cương thật mừng rỡ.
Hắn biết đó là một giấc mơ, bởi vì Tiểu Vũ đã chết.
Nhưng có thể nhìn thấy người yêu đã chết, cho dù là mơ cũng tốt, chí ít cho hắn vài phần an ủi.
Tiểu Vũ mặc chiếc váy màu trắng có đai đeo, ống tay áo lúm dúm, đứng trước mặt cười ngoắc hắn.
Kiều Cương đi qua ôm lấy cô ấy.
Trong ngực là hương thơm của thiếu nữ, mùi vị quen thuộc làm hắn mỉm cười.
Tiểu Vũ của hắn, thiên sứ của hắn.
Dưới tay có chút cảm giác dính dấp, là Tiểu Vũ bởi vì nóng mà ra mồ hôi sao?
Kiều Cương cúi đầu, đang muốn hỏi người ở trong lòng, nhưng thấy trên tay mình đỏ tươi một màu.
Chiếc váy trắng như tuyết của tiểu Vũ đã bị nhuộm thành đỏ thẫm, giọt máu còn đang dọc theo váy nhỏ xuống.
"Tiểu Vũ..."
"Cương, em đẹp không?"
Người ở trong ngực ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn hắn ——
Kiều Cương sau một khắc đẩy cô ấy ra!
Tiểu Vũ đứng lung lay bất ổn, giống như không rõ hắn vì sao phải làm như vậy.
"Làm sao vậy, anh trước đây không phải đều nói em đẹp sao? Em còn mặc chiếc váy mà anh thích nhất."
Cô ấy cầm mép váy, ở trước mặt hắn dạo qua một vòng, giống như một cô gái bình thường hấp dẫn ánh mắt của bạn trai.
Kiều Cương không biết làm sao miêu tả hình ảnh hắn thấy được, mất bộ da che đậy, cơ bắp đỏ tươi mơ hồ có thể thấy được dây chằng trắng, cứ như vậy lỏa lồ ở bên ngoài. Theo điệu xoay tròn của cô ấy, tóc dài không có lớp da đầu cũng lần lượt rớt xuống, mà cô ấy hình như không hề phát giác.
Con mắt tràn đầy tơ máu, không có mí mắt che đậy tiến đến trước mặt hắn, hàm răng trắng hếu khép mở ——
"Anh nói em có xinh đẹp hay không?
Em rốt cuộc có xinh đẹp hay không?
Nói mau a, Cương."
...
Kiều Cương không nhớ rõ phản ứng của mình, hắn là bị Lâm Hiển đánh thức.
Cảnh trong mơ như vậy, không chỉ một lần xuất hiện. Chỉ cần mỗi đêm nhắm mắt lại, hắn sẽ thấy gương mặt không còn lớp da của Tiểu Vũ đang không ngừng truy vấn hắn ——
"Em rốt cuộc có xinh đẹp hay không?"
Kiều Cương trở nên không dám ngủ, hắn sợ nằm mơ. Hắn cũng thử chấp nhận Tiểu Vũ như vậy, thế nhưng hoàn toàn không được.
Hắn không có cách nào xem thứ trong mơ kia là cô ấy, tuy rằng tiếng nói của các nàng đều giống nhau, động tác như nhau. Thế nhưng hình dạng vô cùng kinh khủng và hành vi truy vấn điên loạn, đều làm hắn thấy sợ hãi.
Gương mặt như thiên sứ, sau một khắc sẽ không hề báo trước biến thành bộ dạng tràn đầy máu tươi, tương phản lớn như vậy, cho dù là ai cũng không cách gì chịu được.
Đó thật là Tiểu Vũ sao? Vì sao cô ấy phải làm như vậy?
Dần dần, Kiều Cương thậm chí ngay cả ảnh chụp của cô ấy cũng không dám xem nữa.
Tấm hình chụp chung trước đây của hai người cũng cho vào ngăn kéo.
Lâm Hiển nghe xong trầm tư hồi lâu, cuối cùng khuyên hắn không nên suy nghĩ nhiều. Nếu như có nhu cầu, đề nghị hắn đi tìm bác sĩ tâm lí.
Người thường tận mắt thấy người mình yêu bị tàn nhẫn sát hại, tâm lý ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, có lẽ là tình cảm áp lực trong thời gian dài không thể giải toả, trái lại ở cảnh trong mơ phát tiết ra.
Kiều Cương cảm thấy hắn nói cũng có lí, sau đó thực sự đi khám bác sĩ tâm lí vài lần.
Không biết có phải là bác sĩ y thuật cao minh, quả thật rất có hiệu quả, vài ngày sau không nằm mơ nữa. Nhưng từ đó về sau, Kiều Cương rất ít khi đề cập tiểu Vũ.
Hình dạng kinh khủng của Tiểu Vũ, e rằng đã khắc sâu trong lòng hắn khó có thể phai mờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook