Quý Thứ Năm
-
60: Ánh Trăng
Tạ Tân Chiêu dứt lời, xung quanh vang lên tiếng bàn tán, xôn xao.
Thẩm Du bị mọi người vây xem đến mức có hơi xấu hổ, kéo anh đi qua một bên.
"Sao anh lại đến đây?"
Tạ Tân Chiêu đánh giá trang phục của cô một lượt rồi cười nói: "Mang cơm trưa cho em."
Thẩm Du hiểu rõ nên khẽ cười, đem tiến độ của bản thân kể cho anh nghe: "Sau khi ăn cơm và quay thêm một cảnh nữa là em có thể về lại thành phố A."
Việc này có chút ngoài ý muốn đối với Tạ Tân Chiêu: "Em không muốn nghỉ ngơi một đêm sao?"
Vội vàng trở về như vậy.
Thẩm Du lắc đầu: "Không được.
Vũ đoàn còn có rất nhiều công việc, em đã nhiều ngày không cùng mọi người tập luyện rồi."
Vào tháng tư, có một cuộc thi bình chọn nổi tiếng trong nghề, thành phố đã chọn《Bình Minh》để tham gia thi đấu.
Sau đó còn có một tuần đi lưu diễn, công việc vô cùng nhiều.
Tạ Tân Chiêu biết cô đối công việc rất nghiêm túc, cũng không định nói gì thêm.
"Vậy bây giờ anh đi đặt vé máy bay, buổi chiều chúng ta cùng nhau trở về."
Thẩm Du gật đầu đồng ý.
Tạ Tân Chiêu sợ Thẩm Du ăn không quen cơm ở đoàn phim, nên đặc biệt mang theo đồ ăn Thẩm Du yêu thích từ khách sạn đến.
Đợi Thẩm Du ăn cơm xong, anh trở về khách sạn để trả phòng.
Cùng lúc đó, mọi người trong đoàn phim đều nhận được cà phê và trà sữa do shipper giao tới.
Khi biết rằng đó là do anh chàng đẹp trai đến thăm Thẩm Du trước đó gửi đến, Thẩm Du lại một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Lúc Thẩm Du quay phim, nhóm nhân viên công tác vừa rồi gặp qua hai người đều không nhịn được mà bàn tán.
Trong đoàn phim, ai cũng biết tính tình Trần Mạt kiêu ngạo, hay coi thường những người bình thường.
Có thể khiến cô ta đối đãi ân cần như vậy thì thân phận chắc chắn phi phú tức quý*.
*Phi phú tức quý: Không giàu thì cũng có địa vị.
Ban đầu, mọi người cứ tưởng hai người là người yêu.
Không ngờ tới, người đàn ông được Trần Mạt tươi cười chào đón vốn dĩ là đến gặp Thẩm Du, thậm chí anh còn thừa nhận rằng bản thân đang theo đuổi Thẩm Du.
"Quan trọng là anh ta đẹp trai."
"Quần áo cũng rất đắt tiền." Nhà tạo mẫu bĩu môi, nhớ lại "Nếu tôi nhìn không nhầm, chiếc đồng hồ đeo tay của anh ta là phiên bản giới hạn, có tiền cũng chưa chắc mua được."
Mọi người đều líu lưỡi.
"Đương nhiên rồi, nhìn dáng vẻ Trần Mạt là biết ngay thôi.
Cô ta chỉ chơi với nhóm người giàu có."
"Nhưng đáng tiếc, người ấy lại theo đuổi thế thân của cô ta."
"Thẩm Du mà ở thêm hai ngày nữa thì tốt quá rồi."
"Để làm gì? Muốn được uống cà phê thềm vài ngày nữa à?"
"Ha ha ha."
Trong tiếng cười của những người khác, Khả Vi bĩu môi rời đi.
"Cà phê đâu?" Trần Mạt đang đợi ở bên sân khấu hỏi cô ta.
Cô nàng hơi mím môi: "Mọi người đều cười nhạo cô đấy.
Thật sự cạn lời."
Sắc mặt Trần Mạt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
"Không phải tôi nói với cô rồi sao? Từ mình quản lý bản thân cho tốt đi.
Đừng quan tâm những người khác suy nghĩ thế nào."
"Nhưng......" Khả Vi khẽ cau mày, muốn cãi lại.
"—— được rồi." Trần Mạt chen ngang lời cô ta, "Đi lấy cà phê đi."
Khả Vi tức giận dậm chân, xoay người rời đi.
Một lúc sau, cô ta bưng đến một ly Americano, đưa cho Trần Mạt.
"Mạt Mạt." Khả Vi có chút do dự nói, "Cô thật sự không tức giận sao? Buổi sáng chính là bởi vì cô ta mà chúng ta phải dậy sớm để làm việc.
Cũng không biết cô ta gấp gáp việc gì, khiêu vũ thôi mà? Hơn nữa, rõ ràng là cô nhận ra tổng giám đốc Tạ trước, cô ta lại đột nhiên xuất hiện, đây không phải là tát vào mặt cô một cái trước mặt mọi người sao?"
Trần Mạt nhấp một ngụm cà phê: "Nếu cô đã biết địa vị của Tạ Tân Chiêu thì ắt hẳn cũng hiểu rằng Thẩm Du là người không thể nào đắc tội."
Cô ta khẽ liếc Khả Vi: "Cô ấy là một vũ công, chỉ cần không tiến vào giới giải trí thì chẳng hề có chút liên quan gì với tôi."
Trần Mạt có chút khó chịu, sáng sớm đúng thật là bởi vì ngủ không đủ giấc nên có chút nóng nảy.
Diện mạo và khí chất của Thẩm Du và Trần Mạt hao hao với nhau, nhất là ở dáng người, kỹ thuật diễn của cô cũng được đạo diễn công nhận, nếu cô tiến vào giới giải trí, xác thật sẽ trở thành mối nguy hại đối với Trần Mạt.
Nhưng Thẩm Du chỉ tập trung vào khiêu vũ, cô đối với Trần Mạt không hề có ảnh hưởng gì.
Khả Vi cái hiểu cái không gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút bất bình, tức gịận.
Thẩm Du không biết những người khác trong đoàn phim đang nói gì về mình.
Sau khi cẩn thận diễn xong, Tạ Tân Chiêu đã tới.
Cô tẩy trang đơn giản rồi rời đi cùng Tạ Tân Chiêu.
Trước lúc đó, Trần Mạt cười và nói tạm biệt với hai người.
Thẩm Du có chút ngạc nhiên, nói hẹn gặp lại với cô ta.
"Được, có thời gian rảnh thì liên lạc." Trần Mạt cười vẫy vẫy tay.
*
Trên đường đi taxi đến sân bay, Tạ Tân Chiêu hỏi cô: "Em cùng Trần Mạt có quan hệ rất tốt à?"
Thẩm Du ngẩn ra, lắc đầu: "Chưa từng nói chuyện."
Cô do dự, nhưng không nhịn được mà nói ra: "Cô ấy hẳn là chỉ nói tạm biệt với anh."
Dứt lời, Thẩm Du liền cảm thấy hối hận.
Lời này nghe có chút khó chịu, không nên nói như vậy.
Trong lúc cô đang hối hận thì lại nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Tạ Tân Chiêu.
"Em có chuyện muốn hỏi anh đúng không?"
Thẩm Du nghiêng đầu.
Thấy anh dựa lưng vào xe taxi, khoé mắt và đuôi mày đều đầy ý cười, vẻ mặt lười biếng thả lỏng.
Cô vội quay đầu lại, lắc đầu phủ nhận.
"Không có."
Lấy di động từ trong túi ra và mở WeChat.
Nhưng chỉ vài giây sau, cổ tay áo của cô đã bị anh kéo lấy.
"Tiểu Du."
Thẩm Du đang cúi đầu nhắn tạm biệt với Lưu Nguyên Nguyên, dành chút thời gian để "Hửm?" một tiếng.
"Mấy năm trước, anh và Trần Mạt đã từng ăn một bữa cơm, lúc ấy còn có thêm những người khác nữa.
Hôm nay anh và cô ta còn chưa nói đến hai câu, cô ta hỏi anh tới đó làm gì, anh liền nói mình đến tìm em.
Sau đó liền nhìn thấy em....." Tạ Tân Chiêu giải thích chuyện của mình và Trần Mạt, nghiêm túc và tỉ mỉ như đang tiến hành hội họp báo cáo tổng kết công việc.
Ánh mắt của Thẩm Du từ điện thoại nâng lên, ngơ ngác nhìn anh.
Tạ Tân Chiêu có chút buồn cười: "Biết chưa?"
Thẩm Du sững sờ mà "Ồ" một tiếng.
Vị tài xế ngồi phía trước nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhìn vào kính chiếu hậu chọc ghẹo.
"Người đẹp ơi, sao lại kiểm tra gắt gao quá vậy?"
Thẩm Du lập tức cảm thấy xấu hổ, gương mặt dần dần nóng lên.
Cô hé môi, muốn giải thích rằng mình không có, bọn họ cũng không phải người yêu, nhưng lời nói đến bên miệng thì lại cảm thấy không cần thiết phải giải thích với người lạ làm gì.
Trong lúc nhất thời liên có hơi do dự.
Cuối cùng, vẫn là Tạ Tân Chiêu lên tiếng.
"Bác tài đừng nói giỡn, da mặt cô ấy rất mỏng, tôi còn chưa theo đuổi được đâu."
Tài xế liếc hai người một cái, cười đáp lại.
*
Lúc hai người trở về thành phố A là đã hơn 8 giờ tối.
Tạ Tân Chiêu gọi tài xế tới đón hai người.
Về đến nhà, Thẩm Du lập tức tắm rửa.
Đang sấy tóc được một nửaa thì vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Du đặt máy sấy xuống, đi đến mở cửa.
Cô đã thay một bộ quần áo màu trắng sữa mặc ở nhà, mái tóc dài khô được một nửa, khuôn mặt vốn tái nhợt ửng hồng lên, đôi mắt đen trắng như chứa đầy hơi nước.
Cả người dường như là giọt sương sớm trong trẻo, ẩn vào trong sương mù.
Mái tóc nửa khô của cô làm cho chiếc áo nhiễm chút nước, lớp ren trắng bên trong mơ hồ lộ ra.
Tạ Tân Chiêu sững sờ vài giây, ánh mắt anh dừng lại trên ngực cô một giây liền dời đi.
"Ra ngoài ăn trái cây không?"
Thẩm Du gật đầu: "Được, chờ chút nữa em sấy tóc xong sẽ ra."
Sấy khô tóc xong, Thẩm Du mặc áo khoác đi ra vườn hoa.
Ánh trăng đêm nay sáng vằng vặc, ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, những cơn gió thổi qua thoảng gợn sóng.
Bàn ghế trong vườn đã được lau chùi sạch sẽ, trên bàn có bày có dứa và cherry.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Tạ Tân Chiêu mỉm cười, vẫy tay về phía cô.
Những bóng cây đung đưa, thân cây được quấn quanh bởi một vòng đèn màu, trông như những ngôi sao vàng từ trên trời rời xuống.
Thẩm Du cong môi, đi tới và ngồi bên cạnh Tạ Tân Chiêu.
Thời tiết thành phố A đã ấm hơn so với thành phố điện ảnh.
Gió nhẹ thổi qua người cũng không thấy lạnh, ngược lại lại vô cùng thoải mái.
Thẩm Du bỏ một miếng dứa vào miệng, mát lạnh sảng khoái.
"Ngọt quá." Cô nhìn về phía Tạ Tân Chiêu, "Anh mua khi nào thế?"
Tạ Tân Chiêu cười: "Chắc là dì mua, nó sẵn ở trong tủ lạnh."
Thẩm Du gật đầu.
Sau nhiều ngày luyện tập, thi đấu và quay phim căng thẳng, lúc này Thẩm Du không còn vướng bận việc gì, cảm thấy cả người thư thái, nhẹ nhỏm.
Tạ Tân Chiêu đẩy trái cây về phía cô rồi cẩn thận quan sát sắc mặt.
"Tiểu Du, em còn tức giận sao?"
Thẩm Du có chút kinh ngạc mà buông nĩa.
Cô quay đầu nhìn Tạ Tân Chiêu, sửa lại đầu tóc đã bị gió thổi loạn.
"Anh rất lo lắng khi em tức giận sao?"
"Đúng vậy." Ánh mắt Tạ Tân Chiêu thâm trầm an tĩnh, "Anh sợ em tức giận thì sẽ không cần anh nữa."
Anh đã tắm xong, trên người có mùi hương thanh mát thoang thoảng của sữa tắm và dầu gội.
Mái tóc mềm mại rũ xuống, trông ngoan ngoãn và dịu dàng.
Ánh đèn lờ mờ, rọi lên vẻ mặt trong sáng và vô tội của anh.
Trái tim Thẩm Du đập mạnh hơn một chút.
"Anh có biết vì sao em tức giận không?"
Tạ Tân Chiêu "Ừm" một tiếng, thanh âm trầm thấp: "Bởi vì anh đã cho rằng dù em có bạn trai thì cũng nguyện ý hôm môi cùng anh, làm bẩn nhân cách và suy đồi phẩm chất đạo đức của em......"
Thẩm Du cau mày ngăn anh lại: "Cũng không nghiêm trọng đến như vậy......"
Tạ Tân Chiêu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Thẩm Du dần dần bị ánh mắt này đánh bại.
"Sau này nếu có thắc mắc gì thì cứ hỏi thẳng em."
Cô cảm thấy hiểu lầm này có hơi thái quá nên nghiêm túc giải thích.
"Nếu em có bạn trai thì chắc chắn sẽ không thích những người khác."
Tạ Tân Chiêu trầm mặc vài giây, đột nhiên bật cười.
Vẻ mặt anh tuấn, dịu dàng: "Ừm, em nói đúng."
Anh cười rất đẹp, nhưng Thẩm Du không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười này tựa hồ mang theo ý tứ khác.
Cô bỗng chốc đứng dậy: "Em không ăn nữa, anh ăn hết đi, đừng để lãng phí."
Sau khi Thẩm Du trở về phòng, Tạ Tân Chiêu ngồi một mình trong vườn hoa một lát.
Gió thổi qua, anh chậm rãi ăn gần hết dứa và cherry còn dư lại của Thẩm Du.
Bỗng nhiên lại cảm thấy, ánh trăng đêm nay thật đẹp.
*
Buổi sáng ngày đầu tiên, Tạ Tân Chiêu lái xe đưa Thẩm Du đi tới vũ đoàn.
Lúc đến cổng, Thẩm Du nói hẹn gặp lại rồi chuẩn bị cởi dây an toàn.
"Khoan đã."
Tạ Tân Chiêu bỗng nhiên gọi Thẩm Du.
Động tác của cô cũng theo đó mà dừng lại.
Tạ Tân Chiêu cởi dây an toàn của mình, tiến đến trước mặt Thẩm Du.
Thẩm Du sửng sốt, theo bản năng rụt người vào bên trong.
Vẻ mặt Tạ Tân Chiêu nghiêm túc, duỗi tay lấy xuống một sợi lông tơ màu trắng từ trên lông mi Thẩm Du.
"Có thứ gì này."
Anh không nhúc nhích, vẫn như chắn trước mắt Thẩm Du như cũ.
Thẩm Du nhẹ nhàng thở ra, gật đầu.
"Cảm ơn anh."
Tạ Tân Chiêu nhìn chằm chằm vẻ mặt có phần khẩn trương của cô, bỗng nhiên bật cười.
"Em nghĩ rằng anh muốn hôn em đúng không?"
Vẻ mặt Thẩm Du lập tức có chút xấu hổ.
Do dự một lát, cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Là em hiểu lầm anh, ngại quá."
Ánh mắt Tạ Tân Chiêu sâu thẳm, nhìn chằm chằm môi cô, thấp giọng hỏi: "Vậy có thể hôn không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook