Quý Thứ Năm
-
38: Nói Dối
Thẩm Du đứng trước bồn rửa tay, rửa tay lần thứ ba.
Thoa bọt xà phòng lên bàn tay, cẩn thận cho các đầu ngón tay và kẽ tay ngập trong bọt, sau rửa lại sạch sẽ.
Mái tóc dài của cô có hơi rối, mặt mày đỏ bừng lên, cổ cũng biến thành màu hồng nhạt.
Đôi mắt vẫn bình thản như mọi ngày, khi rửa tình biểu tình và động tác lại nghiêm túc một cách lạ thường.
Tạ Tân Chiêu, người đã dọn dẹp xong từ lâu dựa đầu vào tường, hơi buồn cười nhìn cô.
"Được rồi, rửa nữa sẽ bị trầy da mất."
Thẩm Du không ngừng xối nước vào tay, ngẩng đầu liếc Tạ Tân Chiêu một cái.
Đôi mắt trắng đen ướt át trong veo, ánh mắt phức tạp, có e lệ, xấu hổ lẫn buồn bực tất cả đều hiện lên đôi mắt ấy.
Lòng Tạ Tân Chiêu ngứa ngáy, lại muốn hôn cô một cái.
Anh đi tới tắt vòi nước, lấy khăn lông kế bên lau tay cô.
Sau khi rửa tay được một lúc, da lòng bàn tay bị nhăn lại, có hơi nhợt nhạt.
Thẩm Du cúi đầu nhìn tay mình, vẻ mặt ngơ ngác.
Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, tim lại đập mạnh liên hồi, không khí loãng đi.
Cảm giác cứng rắn ấy vẫn còn y nguyên, thậm chí trong không khí còn đọng lại hương vị nhàn nhạt.
Thẩm Du thở ra một hơi, giơ tay đưa tới dưới lỗ mũi Tạ Tân Chiêu.
Đôi mắt mở hơi lớn, hỏi anh: "Vẫn còn mùi hả?"
Tạ Tân Chiêu theo bản năng nhíu mày, chóp mũi chỉ ngửi thấy mùi xà phòng rửa tay.
"Không có." Anh nói.
Thẩm Du gật đầu, lúc này mới tha cho tay mình.
Màn lăn lộn qua đi, hai người lần nữa trở lại giường thì đã 12 giờ.
Thẩm Du ngáp một cái: "Ngủ được chưa?"
"Được rồi." Tạ Tân Chiêu ôm lấy cô, hơi thở như có như không phả lên trán cô.
Nghe anh nói muốn ngủ, Thẩm Du liền yên tâm.
Do đồng hồ sinh học nên cô rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do lạ chỗ ngủ, Thẩm Du ngủ không ngon lắm.
Trong lúc ngủ luôn thấy tức ngực, không được thoải mái.
Moơ mơ màng màng, cô mở mắt ra muốn nhìn thử Tạ Tân Chiêu đã ngủ chưa.
Không ngờ vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt Tạ Tân Chiêu.
Cánh tay anh đặt trên eo mình, đôi mắt anh bình thản nhìn mình.
Ánh mắt chuyên chú không biết đang nghĩ gì.
Cơn buồn ngủ của Thẩm Du thoáng chốc vơi đi hơn nửa.
"Sao anh còn chưa ngủ?"
Thẩm Du kéo cổ tay anh lên xem giờ, hiện tại đã là 2 giờ sáng.
Tạ Tân Chiêu rũ hàng lông mi dài xuống, không thấy rõ được đôi mắt.
Giọng anh hơi khàn khàn: "Đã trễ thế này rồi sao? Anh không để ý nữa."
Tim Thẩm Du bỗng dưng đập nhanh.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Vậy em ngủ với anh cũng vô dụng sao?"
"Không phải!" Tạ Tân Chiêu lập tức phủ nhận, vẻ mặt hơi hoảng.
"Chỉ là anh ngắm em tới nỗi quên luôn thời gian."
Thẩm Du chớp chớp mắt, có hơi khó hiểu.
"Em không phải luôn ở đây sao?"
Tạ Tân Chiêu trầm giọng lên tiếng.
"Đây là lần đầu tiên tụi mình ngủ chung."
Giọng nói trong bóng đêm trở nên cực kỳ mềm mại, trái tim Thẩm Du như bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái.
Cô suy nghĩ, cảm thấy có lẽ là do kỳ nghỉ hè gần đây hai người cứ dính nhau mỗi ngày.
Chờ khai giảng rồi Tạ Tân Chiêu có bạn mới và môi trường mới, chắc sẽ tốt lên.
Nghĩ thế Thẩm Du lại càng chờ mong mấy ngày đến đại học A.
Cô chọc chọc vào ngực Tạ Tân Chiêu, tay lập tức bị người kia nắm lấy.
Cô ngước mắt, thấp giọng hỏi Tạ Tân Chiêu:
"Sắp khai giảng rồi, anh có vui không?"
Tạ Tân Chiêu rũ mắt, ngón tay luồn qua kẽ tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.
"Chẳng thấy gì cả." Mí mắt anh hơi nhướng lên nhìn Thẩm Du.
"Em mong ngóng lắm sao?"
Thẩm Du gật đầu: "Vâng."
Đối với cô mà nói có thể đỗ được vào học viện múa đại học A là một điều rất đáng tự hào.
"Về sau em có thể thường xuyên đến nhà hát thành phố A xem biểu diễn cũng có thể gặp được nhiều giảng viên giỏi và các bạn học."
Nhà hát kịch ở thành phố lớn có nhiều buổi biểu diễn hơn so với Tây Lan, cũng nổi tiếng hơn nữa.
Mong ước duy nhất của Thẩm Du chính là trở thành múa chính của nhà hát lớn thành phố A.
Tạ Tân Chiêu gật đầu, nắm lấy tay Thẩm Du thật chặt.
"Tiếp xúc với nhiều người...!Em sẽ thích người khác sao?"
Anh bâng quơ hỏi.
Thẩm Du ngừng lại bỗng nhiên nổi lên ý định trêu chọc anh.
"Nếu vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lông mi Tạ Tân Chiêu giật giật, từ từ nhướng lên.
"Là thật sao?" Giọng nói anh rất nhỏ, trên mặt không biểu hiện gì cả.
Thẩm Du tính phủ nhận, Tạ Tân Chiêu đột nhiên cúi người xuống hôn lên vành tai cô.
"Kể cả khi em yêu những người khác..."
Giọng anh như bị bóp nghẹt lại, nghe không rõ lắm.
"...!Chỉ cần ở lại bên anh là tốt rồi."
Lồng ngực Thẩm Du run mạnh lên.
Cô né môi anh ra, hoài nghi mà nhìn đôi mắt của người kề bên gối.
"Ý anh là em có thể thích cùng lúc hai người sao?"
Tạ Tân Chiêu nhìn cô, trái tim co rút đau đớn dữ dội.
Anh cố kìm nén ghen tị và chua xót trong lòng lại, bình tĩnh nhìn Thẩm Du: "Tiền đề là chúng ta ở bên nhau."
Thẩm Du mấp máy môi, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.
Giây sau mắt cô bị người ấy che lại.
Nụ hôn Tạ Tân Chiêu dừng lại trên môi cô.
Trong đêm tối, Thẩm Du ngoan ngoãn nhận lấy nụ hôn của đối phương, trong lòng miên man suy nghĩ.
Bạn trai lúc nào cũng thích ăn giấm bỗng dưng đổi tính bất thường.
Trái tim đập thật nhanh.
Thịch thịch thịch, rõ ràng kịch liệt.
Đêm nay, cô thực sự cảm giác được —
Mối quan hệ của họ không còn trong sáng nữa.
*
Buổi sáng hôm sau Thẩm Du tỉnh lại thì Tạ Tân Chiêu đã không thấy nữa.
Tin nhắn của anh nằm lặng lẽ trong điện thoại.
【Anh đi mua đồ ăn sáng, trong bếp có nước ấm đun rồi đấy 】
Thẩm Du buộc tóc đi rửa mặt, ngẩn người nhìn bản thân trong gương.
Rửa mặt xong, cô vừa đi thẳng xuống bếp vừa nhắn tin cho Hà Ninh Nhàn.
【Cô ơi, dạo này cô rảnh không ạ? 】
Rất nhanh Hà Ninh Nhàn đã nhắn lại.
【Cô rảnh, tìm cô sao?】
Thẩm Du nghĩ nghĩ, quyết định mời Hà Ninh Nhàn ra ngoài gặp mặt.
Cô chỉ đơn giản nói rằng mình và Tạ Tân Chiêu tới thành phố A, muốn chọn ngày cùng bà trò chuyện.
Chỉ có điều, là không cho Tạ Tân Chiêu biết.
Hà Ninh Nhàn: 【Được, cô sẽ sắp xếp】
Thẩm Du thở phào, buông điện thoại rót một ly nước.
Nhà của Tạ Tân Chiêu ở lầu 32, từ cửa sổ có thể nhìn thấy xung quanh con đường nhộn nhịp.
Lúc này, thành phố lờ mờ bắt đầu tỉnh dậy, người và xe trên đường cái ngày càng nhiều lên.
Thẩm Du thất thần nhìn những tòa nhà cao thấp phía xa, ngoài cửa truyền tới tiếng bấm mở mật mã cửa.
Cô cầm cái ly đi đến phòng khách, đúng lúc gặp Tạ Tân Chiêu đi mua đồ ăn sáng về.
"Dậy rồi à?" Nhìn Thấy Thẩm Du, anh nhướng mày lên.
Thẩm Du gật đầu, đi đến bàn ăn.
Tạ Tân Chiêu mua cháo đậu đỏ, bánh bao Lưu Sa với bánh bao nhân thịt cua, tất cả đều là món Thẩm Du thích ăn.
Thẩm Du nhướng mi hỏi anh: "Gần đây cũng có bán bánh bao thịt cua sao?"
Tạ Tân Chiêu cong môi: "Ở gần đây không có, có ở chỗ khác."
Thẩm Du nhẹ nhàng đáp lại, ngồi xuống ăn sáng.
Mới vừa ăn xong, điện thoại của Tạ Tân Chiêu liền đổ chuông.
Tim Thẩm Du nảy lên, ngước mắt nhìn Tạ Tân Chiêu.
Anh nhăn mày, nhìn điện thoại reo một hồi mới cầm lên.
Đầu bên kia không biết nói gì, Tạ Tân Chiêu liếc nhìn Thẩm Du một cái, "ừ" mấy tiếng.
Anh nói chưa được hai câu đã ngắt cuộc gọi.
"Ông nội anh muốn buổi trưa anh về ăn cơm." Tạ Tân Chiêu nhíu mày, "Ông biết anh đã về."
Thẩm Du giả bộ bình tĩnh gật đầu: "Ừ, vậy anh đi đi."
Tạ Tân Chiêu dự dự một lúc cuối cùng cũng không nói muốn cô đi với anh.
"Được, anh sẽ cố về sớm."
Anh nhìn Thẩm Du: "Em muốn ăn gì? Anh đi mua cho."
"Không cần, anh bận mà.
Em tự mình xuống lầu là được rồi."
Thẩm Du hiểu ra đây là do Hà Ninh Nhàn sắp đặt, cũng là cơ hội để gặp bà vào buổi trưa.
Giữa trưa, Tạ Tân Chiêu vừa mới ra ngoài, xe của Hà Ninh Nhàn đã đậu ở dưới lầu.
Thẩm Du mặc một chiếc váy vàng, vội vàng xuống lầu.
"Con chào cô ạ."
Thẩm Du lễ phép chào hỏi, ngồi xuống ghế lái phụ rồi thắt đai an toàn.
"Chào con." Hà Ninh Nhàn đeo kính râm, liếc nhìn cô.
"Con biết đấy, thời gian cô có hạn.
Chúng ta hãy nhanh lên."
"Dạ." Thẩm Du gật đầu.
Hà Ninh Nhàn chở Thẩm Du đến một câu lạc bộ gần đó.
Đến chỗ ngồi, bà quen thuộc gọi mấy món, người phục vụ đóng cửa lùi ra ngoài.
Khi chỉ còn hai người, cuộc trò chuyện mới chính thức bắt đầu.
"Nói đi, sao lại tìm cô?"
Hà Ninh Nhàn nhướng mày.
Thẩm Du nhìn đường nét tinh xảo trên gương mặt Hà Ninh Nhàn, nhẹ giọng mở miệng: "Cô ơi, nếu cô thấy chú như vậy là có bệnh, vì sao không đưa chú đi gặp bác sĩ?"
Có bệnh đi thì tìm bác sĩ, không phải chuyện hiển nhiên sao?
Hà Ninh Nhàn bật cười: "Bác sĩ? Nhưng ông ta có thấy mình có bệnh đâu."
Thẩm Du rũ mắt xuống, trầm mặc nhìn chằm chằm ly trà trước mặt.
"Đúng lúc cô cũng muốn tìm con." Hà Ninh Nhàn gõ gõ mấy cái trên điện thoại, đưa cho Thẩm Du.
"Con xem cái này đi."
Thẩm Du nhận lấy, hơi thở hỗn loạn.
Đây là hình chụp ghi chú trong máy tính.
Nội dung giống nhật ký, có vài câu viết vụn vặt.
"Cô ấy đang giận."
"Máu vẫn là thứ hữu ích."
"Muốn cô ấy hút máu mình."
"Máu của Tiểu Du chắc là rất ngọt."
"Đánh nhau rồi, muốn hôn cô ấy."
"Suýt nữa đã bị Tiểu Du phát hiện, nguy hiểm quá."
"Cây xương rồng dùng không tốt, dao vẫn tốt hơn."
....
Lông mi Thẩm Du run rẩy không ngừng, tim cứ đập nhanh như tiếng trống.
"Về sau muốn muốn trồng tường vi."
Vừa nhìn thấy câu này, hốc mắt cô nóng lên, ngực lại thấy ê ẩm.
Trải qua mấy ngày mất ngủ của Tạ Tân Chiêu, cô tới gặp Hà Ninh Nhàn cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi.
Khi nhìn những dòng chữ trước mặt, Thẩm Du không thấy ngạc nhiên lắm.
Cô hít sâu mấy hơi, trả lại điện thoại cho Hà Ninh Nhàn.
"Con có thể nhìn ra được đúng không? Đây đều là tự tay Tạ Tân Chiêu viết, không phải cô bịa ra."
Giọng Hà Ninh Nhàn đều đều nói: "Theo như cô biết, hồi năm nhất trung học trường con có một người náo loạn đòi tự tử.
Con sẽ không thật sự muốn cùng loại người này ở bên nhau chứ?"
Thẩm Du lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Hà Ninh Nhàn.
"Cô à, anh ấy sẽ không như thế."
Anh đã hứa rồi, sẽ không làm như thế.
Tâm tư Thẩm Du nhanh chóng biến đổi, mong chờ nhìn về phía Hà Ninh Nhàn.
"Cô ơi, có lẽ việc khám bác sĩ sẽ có tác dụng đúng không?"
Hà Ninh Nhàn thở dài: "Vô dụng thôi.
Nếu con nhất định muốn như thế, sau khi con chia tay với nó, cô sẽ dẫn nó ra nước ngoài điều trị."
Thẩm Du trầm mặc, mãi lúc sau mới mở miệng: "Con đi rồi, anh ấy sẽ không nghe lời cô nói."
Hà Ninh Nhàn phản bác: "Con không đi, nó sẽ không bỏ.
Nó chỉ là đang giả vờ là một người bình thường mà thôi."
Thẩm Du không nói gì.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, phục vụ mang bữa trưa đến.
Đồ ăn Hà Ninh Nhàn chọn rất phong phú, nhưng Thẩm Du lại không thấy thèm ăn.
"Cô ơi." Cô ngây người nhìn Hà Ninh Nhàn.
"Có phải là chỉ cần Tạ Tân Chiêu có bạn gái, cô lập tức sẽ ngăn cản không?"
Hà Ninh Nhàn sững người, cười khẽ đánh giá Thẩm Du.
"Cô gái à, con thực sự rất quan tâm đến con trai cô."
Người đối diện có nước da trắng sáng, tóc dài đến eo, mi thanh mục tú.
So với những cô gái bằng tuổi, ngũ quan rõ ràng thanh tú, hơn nữa tính tình an tĩnh tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách.
Những nữ sinh học khiêu vũ đều cao gầy mảnh khảnh, có ngoại hình, dáng người lẫn khí chất đều nổi bật.
Những người như thế trông như tuyết trên đỉnh núi, thế nhưng lại rất quan tâm đến mới người.
Thảo nào con trai bà lại thần hồn điên đảo như thế.
"Tất nhiên là không phải.
Nếu sau này nó bình thường rồi hoặc nó chọn người mà cô không thích, cô cũng lười quan tâm đến." Giọng điệu Hà Ninh Nhàn nhàn nhạt, gắp tôm cho Thẩm Du.
"Ăn thử đi, con tôm này ngon lắm."
"Con cảm ơn ạ."
Thẩu Du rầu rĩ nói cảm ơn, yên lặng ăn tôm.
Cô cứ ngẩn ngơ mà ăn, đầu óc hơi bối rối.
Bữa cơm này hai người họ ăn không lâu lắm.
Hà Ninh Nhàn cũng không ép cô, chỉ là đem một mặt nội tâm trong Tạ Tân Chiêu cho Thẩm Du xem, muốn cô suy nghĩ kĩ càng.
*
Khi Thẩm Du về nhà, Tạ Tân Chiêu còn chưa về.
Lúc anh trở về, đã là một tiếng sau.
Trên mặt ửng hồng, còn có mùi rượu thoang thoảng.
Thẩm Du hơi kinh ngạc: "Anh uống rượu hả?"
"Ừ." Tạ Tân Chiêu ôm chầm Thẩm Du rồi hôn một cái: "Uống với ông nội mấy ly."
Thẩm Du gật đầu, nghe thấy anh nói tiếp: "Anh muốn ông nội giúp anh tìm người kia, nhất định nhanh chóng tìm thấy."
Đôi mắt anh sáng long lanh, đôi môi đỏ au.
"Em đừng lo."
Chóp mũi Thẩm Du có hơi cay.
"Ừ, em không lo lắng."
Cô đẩy anh về phòng ngủ: "Anh đi ngủ một tí đi."
"Vậy em ngủ với anh đi." Tạ Tân Chiêu tự nhiên kéo Thẩm Du lại.
Hai người cùng nhau nằm trên giường.
Tạ Tân Chiêu ôm chặt Thẩm Du, than thở nói: "Có vẻ như ôm em anh ngủ mới được."
Chân mày Thẩm Du giật giật: "Vậy lúc lên đại học thì phải làm sao?"
Tạ Tân Chiêu cụp mắt xuống nhìn cô, thấp giọng nói: "Khai giảng rồi, cuối tuần em có thể ngủ với anh không?"
Thẩm Du nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được thôi.
Nếu lúc đó không có chuyện gì đặc biệt."
Đôi mắt cô trong veo, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.
Điệu bộ làm người khác thấy đau lòng.
Lòng Tạ Tân Chiêu nóng như lửa đốt, không nhìn được hôn cô một cái.
"Tiểu Du, anh thực sự không thể sống mà không có em."
Nghe được câu này, tim Thẩm Du đột nhiên đập mạnh liên hồi.
Cô điềm tĩnh nhìn Tạ Tân Chiêu, nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh đùa để làm em vui thôi phải không?"
"Nếu tụi mình tách ra, anh tình nguyện chết ngay giây tiếp theo."
"Nếu chúng ta chia tay, nó sẽ tan vỡ ngay lập tức."
.....
Những lời này, giống như những lời Lưu Nguyên Nguyên nói để lừa bạn gái nói mấy lời quan tâm, phải không?
Tạ Tân Chiêu ngừng lại, trong mắt có hơi hoang mang.
Trên mặt Thẩm Du hiện lên vẻ hoảng loạn cùng với khẩn trương, ánh mắt tràn ngập sự chờ mong.
"Nếu em và anh chia tay, anh sẽ sống thật tốt đúng không? Anh sẽ không vì chuyện này mà làm mấy chuyện ngốc nghếch phải không?"
Trong chớp mắt, bầu không khí như bị ngưng đọng lại.
Hai người nhìn nhau, không ai mở miệng.
Sự khó hiểu trong mắt Tạ Tân Chiêu dần sáng tỏ, tim Thẩm Du vọt lên tận cổ họng.
Một lúc lâu sau, cổ họng Tạ Tân Chiêu cuộn lại, anh nhắm mắt lại.
"Đúng thế."
Cơ thể anh căng cứng, thanh âm trầm trầm.
"Anh chỉ đùa em thôi."
Anh không thể để Thẩm Du cảm thấy anh là thằng điên giống tên Từ Cửu.
Anh không thể đê cô nghĩ rằng anh dùng cái chết để đe dọa cô.
Cho dù anh thực sự nghĩ thế....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook