Thật ra những buổi giảng bài công khai sẽ không có nghỉ giữa giờ, có điều người tham gia có thể nhân lúc không ai chú ý lén đi thay quần áo. Đây là kết luận Phỉ Tiềm vụng trộm quan sát xung quanh, cũng coi như một biện pháp ngầm để giải quyết vấn đề vệ sinh. Tuân Úc giảng đến tận trưa, sau đó cho mọi người hai tiếng đồng hồ để tự do thảo luận, có vấn đề gì cũng có thể gặp Tuân Úc để hỏi.

Đây là thời điểm người tham gia không bị hạn chế nên hầu hết họ đều gặp người quen rồi tự tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Phỉ Tiềm không có tâm trạng đi tìm hội đồng hương Hà Lạc, mặc dù đó cũng là đất tổ gia tộc hắn, nhưng bản thân lại là con của chi thứ nên không có nhiều mối quan hệ; hai là hắn nghe nói nhà Tư Mã ở Hà Nội cũng không có ai đến nghe giảng nên cảm thấy vô vị, chi bằng đến bái kiến nhóm sĩ tộc của quận Dĩnh Xuyên thì hơn.

Vơi ý nghĩ này, Phỉ Tiềm lấy danh nghĩa mở mang kiến thức cùng quần hùng Dĩnh Xuyên, trên đường một mực bám theo Tảo Chi. Đáng tiếc đi loanh quanh mấy vòng, Phỉ Tiềm phát hiện mình ngu xuẩn cỡ nào. Vốn dĩ hắn tưởng Tảo Chi đến từ Trường Xã, như vậy Dĩnh Xuyên cũng tính là sân nhà của Tảo Chi, kết quả đi cả buổi mới nhận ra không ai coi trọng và hoan nghênh Tảo Chi hết, đa phần chỉ chào rồi xưng tên cho pháp phép lịch sự mà thôi. Phỉ Tiềm thì thầm với Tảo Chi:

“Trước đó huynh đã từng tham dự loại hội nghị này chưa?”

“Tất nhiên là chưa, đây cũng là lần đầu của ta đó.”

Tảo Chi hơi xấu hổ trả lời. Phỉ Tiềm vuốt trán thở dài. Biết ngay mà, hèn gì nãy giờ thằng cha này cứ lóng nga lóng ngóng, hóa ra cũng là ma mới như mình. Phỉ Tiềm nhìn hai bên một chút, vị trí gần đài cao nhất là nhà họ Trần và nhà họ Tuân, những thế gia đẳng cấp như vậy sẽ không thèm để ý đến loại cắc ké danh vọng thấp như mình, kể cả lôi tên Thái Ung ra cũng chưa chắc được người ta coi trọng. Không bằng lùi một bước, tìm những gia tộc thấp hơn một chút…. À phải rồi, Dĩnh Xuyên có quỷ tài Quách Gia, gặp một lần cũng tốt.

Phỉ Tiềm chợt quay đầu sang hỏi Tảo Chi:

“Tử Kính có biết Quách Gia ở đâu không?”

Tảo Chi quay đầu nhìn hai bên một chút, đưa tay chỉ về góc phía đông hội trường:

“Quách Gia…. À, hắn ở đằng kia, huynh muốn qua gặp hả?”

Phỉ Tiềm có chút hưng phấn, vừa nghe gặp được Quách Gia đã nhảy cẫng lên, chẳng quan tâm đến xung quanh nữa. Cuối cùng khi Tảo Chi dẫn hắn đi đến phía đông hội trường, thấy vẻ mặt của Tảo Chi mỗi khi nhắc về đám người đó lại không được tự nhiên cho lắm làm hắn rất tò mò.

Ba người trước mặt hắn đều thuộc trung niên, chừng ba đến bốn mươi tuổi, người bên trái là một kẻ mập lùn, người ở giữa cân đối nhưng da đen nhất còn người bên phải lại là người gầy nhất. Ơ, thế ai trong ba người này là Quách Phụng Hiếu? Dựa theo lịch sử thì chắc là thằng cha gầy còm bên kia….

Phỉ Tiềm hành lễ rồi báo danh tự của mình, ông chú da đen đứng giữa nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi:

“Nhà họ Phỉ ở Hà Lạc? Gián Nghị Đại Phu Phỉ Mẫn là gì của cậu?”

Ý là nhà họ Phỉ ở Hà Lạc đông lắm, ngươi thuộc dòng chính hay là chi thứ?

“Là thúc phụ của tại hạ.”

Ừ thì trên vai vế đúng là thúc phụ của ta đó, ngươi giỏi thì đoán đi, Phỉ Tiềm thầm nghĩ. Ông chú da đen đưa mắt nhìn hai người bên cạnh ra hiệu gì đó rồi mỉm cười hỏi tiếp:

“Lần này cậu đến nhà họ Tuân là để nghe giảng?”

Ý ổng là gia tộc ngươi cũng là thư hương, vì sao không học ở nhà, mắc mớ gì chạy đến đây cho cực vậy? Hay có gì ẩn khúc?

“Cũng không phải, tại hạ phụng mệnh sư phụ đi du học ở Kinh Châu, tình cờ thấy nhà họ Tuân khai giảng nên ghé vào nghe thử.”

“Ồ, chẳng hay sư phụ cậu là ai?”

Ông chú hơi biến sắc, việc du học thời nhà Hán không dành cho gia đình bình thường, xem ra chàng trai này cũng có nội tình đấy.

“Sư phụ của tại hạ là Thái Ung Thái Thị Trung.”

Phỉ Tiềm nói rồi hướng về Lạc Dương chắp tay biểu thị lòng tôn kính sư trường.

“Ồ thật sao? Hóa ra ngươi là đệ tử của Thái Thị Trung?”

“Bẩm vâng.”

Chà chà, chiêu bài của thầy mình không đè được vinh quang của sĩ tộc cao cấp, nhưng gặp sĩ tộc bình thường vẫn có tác dụng rất lớn nha…. Cả ba người nhất thời mở to mắt, ôi cha mẹ ơi, hóa ra là đệ tử của Thái Ung! Họ vội vàng chỉnh lại quần áo rồi hành lễ lần nữa. Ông chú da đen bảo:

“Ta là Quách Đản, tự Nguyên Dịch…”

Được rồi, thằng cha này không phải Quách Gia. Tên mập lùn cũng bảo:

“Ta là Quách Phụng, tự Trọng Tín…”

Ok, không phải luôn! Tên cao gầy cũng bảo:

“Ta là Quách Lãm, tự Tử Bác.”

Phỉ Tiềm cảm thấy có một đàn quạ kêu quang quác bay qua đầu mình… Ủa Tảo Chi vừa mới bảo có Quách Gia mà? Rồi Quách Gia đâu? Phỉ Tiềm vừa muốn quay đầu hỏi Tảo Chi xem chuyện gì xảy ra, đột nhiên nhớ ra vừa rồi hắn bảo Quách Gia, còn Tảo Chi lại hiểu thành hắn muốn đi gặp nhà họ Quách….

Chuyện này trách ai bây giờ, trách mình thôi. Cũng tại hắn vui quá hóa rồ, nói không rõ ràng, lại thêm hai chữ này cùng âm với nhau, nếu không kêu cả họ tên người khác ra sẽ khiến Tảo Chi tưởng Phỉ Tiềm có thù với Quách Gia. Thôi thì đã lỡ đến cũng không thể quay đầu bỏ đi, sẽ làm người ta cảm thấy mình thất lễ. Trước tiên Phỉ Tiềm kể về câu chuyện của hắn ở Lạc Dương, dẫn dắt cho cả đám trở nên rôm rả hơn. Tảo Chi khó kết bạn chứ Phỉ Tiềm thì bình thường, chưa bao giờ hắn ngại xã giao cả, thời hiện đại còn đơn giản hơn, chỉ cần uống vài ly rượu là từ người lạ biến thành anh em chí cốt.

Phỉ Tiềm chốt lát giả vờ chuyên tâm lắng nghe, một hồi lại khơi lên chủ đề mới lạ một cách thuần thục. Tảo Chi nhìn Phỉ Tiềm đầy sùng bái, không nghĩ rằng bạn mình chỉ vài ba câu qua lại đã có thể hòa hợp với người khác như bằng hữu lâu năm. Đồng thời kẻ này lại còn là đệ tử của đại nho Thái Ung, vậy mà từ hôm qua cho tới hôm nay cũng không hề tỏ vẻ kiêu căng hơn người, vẫn thân thiết trò chuyện với mình, thật sự rất khiêm tốn nha.

Phỉ Tiềm cũng không chú ý đến Tảo Chi, hắn chỉ nghĩ rằng ba người này đến từ nhà họ Quách, mà Quách Gia cũng họ Quách, thể nào cũng phải biết về Quách Gia chứ nhỉ? Quả nhiên Phỉ Tiềm giả bộ bảo bạn bè Lạc Dương của mình có từng nhắc thoáng qua Quách Gia nên muốn hỏi thăm thử, ông chú da đen rất kinh ngạc hỏi lại:

“Ồ, ý cậu là Quách Phụng Hiếu? Bạn cậu sao lại biết đến một kẻ như thế?”

“Cái này… ách, thật sự ta cũng chẳng biết, chỉ tình cờ nhớ lại nên nhắc vậy thôi.”

“Hừ, đó là một tên suốt ngày cờ bạc rượu chè, chắc thằng đó từng lừa bạn cậu đúng không?”

Người mập lùn tên Quách Phụng nói.

“Hả? Quách Phụng Hiếu đi lừa đảo?”

Phỉ Tiềm có chút không tin vào lỗ tai của mình. Người cao gầy tên Quách Lãm cũng cảm thấy rất ngại ngùng vì nhà họ Quách lại có kẻ như thế:

“Nó suốt ngày ở nhà lêu lổng, lại thích uống rượu, chỉ ỷ bản thân có chút thông minh hơn người nên thường hay đánh cược với người khác, lừa tiền người ta để mua rượu.”

Cái gì cơ? Quách Gia là một con nghiện tứ đổ tường, đã mê cờ bạc lại còn thích gạt người lấy tiền để uống rượu? Trời ơi, hình tượng phong lưu anh tuấn, ai gặp cũng mê đâu mất rồi? Chuyện này làm Phỉ Tiềm sốc đến mức chết lặng…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương