Quỷ Tam Quốc [bản dịch]
-
Chương 58
Tào Tháo đang dắt Lưu Biện chạy ra khỏi cung, cuối cùng gã vẫn lựa chọn chạy qua hai khu Quảng Bộ và Vĩnh Hòa để đi cửa phụ phía đông thành. Chỉ cần họ đến được chợ ngựa, chắc chắn dòng người đông đúc có thể giúp gã ẩn nấp. Những kẻ mặc quân phục Tây Lương kêu gọi người ở hai khu này đóng cửa chính là lính Tào cải trang, dù sao chỉ cần trên đường không còn ai, chắc chắn gã sẽ thành công chạy thoát. Đáng tiếc Tào Tháo tính toán đủ đường, cũng không ngờ Lữ Bố đang ở tại khu Quảng Bộ, lại còn nghe thấy tiếng chém giết nên mới chạy vội tới cung Vĩnh An. Lữ Bố vừa mới đi qua góc đường đã nhìn thấy đối diện có một đám người cầm vũ khí, liền cười lớn rồi bảo:
“Trò vui bắt đầu rồi!”
Sau đó cầm Phương Thiên Họa Kích giết tới. Thân thể lùn tịt của Tào Tháo núp trong đám người, gã liếc mắt sang lập tức hoảng sợ, tên kia chính là Lữ Bố! Ngay cả lời cũng chẳng nói nỗi, gã dắt tay Lưu Biện chạy thẳng vào một hẻm nhỏ. Lữ Bố nhảy xồ vào trong đám người, vung Phương Thiên Họa Kích lên, chém cho một tên lính bay cả đầu lẫn cánh tay.
Nếu tính theo thông thường, con đường này khá nhỏ hẹp, không hợp để thi triển binh khí dài như Phương Thiên Họa Kích, ngược lại chỗ này được các võ sĩ chuyên dùng đao ngắn hoặc kiếm yêu thích. Nhưng Lữ Bố chẳng thấy có vấn đề gì cả, hắn tả xung hữu đột, Phương Thiên Họa Kích ở trong tay của hắn tựa như sứ giả địa ngục, rít lên âm thanh báo tử đầy thê lương. Một lát sau, xung quanh con đường chỉ toàn xác chết, tay chân đứt lìa vương vãi, chẳng một ai chết ra hồn.
Lữ Bố càng giết càng vui vẻ, cảm thấy vũ khí này rất thuận tay, kết quả chưa kịp làm nóng người thì đối phương đã chết sạch bách. Hắn buồn bực nhìn xung quanh, chợt phát hiện dưới mái nhà có mấy bóng người, khi chạy tới chỉ thấy vài người mặc váy lụa đủ màu sặc sỡ ngồi run rẩy. Hắn chán nản phất tay:
“Hừ, người không liên quan mau chóng đi ngay!”
Sau đó tiếp tục truy tìm tung tích của giặc cướp. Lúc này Tào Tháo thật sự khóc không ra nước mắt, hồi đầu giết vào cung Vĩnh An đã mất đi một ít người, bây giờ sắp thành công lại đụng trúng ôn thần Lữ Bố làm tất cả người ở lại cản đường cũng đi đời nhà ma. Gã rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục gọi vài người đi cản đường, còn mình liều mạng kéo Lưu Biện bỏ chạy.
Đại Hán có quy định, xung quanh hoàng cung không cho phép cưỡi ngựa, vả lại quý tộc sống trong Quảng Bộ và Vĩnh Hòa rất nhiều, nếu giấu ngựa ở gần đó sẽ bị người ta phát hiện. bởi vậy Tào Tháo đành phải đem ngựa giấu trong một căn nhà nhỏ ở Vĩnh Hòa. Chỉ cần đến đó cưỡi ngựa chạy thẳng ra cửa thành phụ phía đông, dù Lữ Bố có nhanh nhẹn đến đâu cũng chạy không lại ngựa. Chưa kể phía cửa thành phụ còn có lính của Tào Tháo gài vào, chỉ cần bọn chúng cản đường Lữ Bố, sau đó đến chợ ngựa gây náo loạn là gã sẽ thoải mái thoát đi.
Lúc này không chạy thì còn đợi tới lúc nào? Tào Tháo cắn răng dùng hết sức bình sinh kéo Lưu Biện xông thẳng ra phía trước. Lưu Biện bị Tào Tháo lôi đi hết đông rồi lại tây, từ nhỏ đến lớn hắn sống an nhàn sung sướng, đều có người hầu hạ nên cơ thể vô cùng yếu đuối. Mặc dù trong lòng cũng rất muốn chạy cùng Tào Tháo, nhưng hắn hết sức rồi, bây giờ chân cẳng đã muốn nhũn ra, chỉ sơ ý một chút đã vấp té dưới đất. Tào Tháo vội vàng vòng trở lại muốn kéo Lưu Biện đứng dậy, lại nhìn thấy mặt Lưu Biện nhăn nhó, vội vàng quỳ xuống kiểm tra mới thấy hắn không chỉ bị ngã mà còn trật luono mắt cá chân.
Đến lúc này quý anh Tào Tháo thật sự muốn chửi thề với trời cao, gã cúi xuống định cõng Lưu Biện lên, nhưng người gã thấp bé nên không thể làm được, đành nhờ một tên lính cõng hộ rồi vội vàng chạy đến chỗ giấu ngựa. Bất ngờ thay, khi hộ vệ mang Lưu Biện trên lưng, cả bọn chạy còn nhanh hơn trước làm Tào Tháo mím môi sắp khóc tới nơi.
Vừa vào trong nhà, tất cả cuống quít nhảy lên ngựa, hộc tốc phóng thẳng ra cửa thành phụ. Lữ Bố giết chết những kẻ cản đường, đuổi theo đến Vĩnh Hòa mới phát hiện đám giặc này móc ra một đống ngựa.
“Ta kháo! Mấy thằng khốn khiếp này còn có cả ngựa?”
Lữ Bố đần mặt ra, theo bản năng chống kích xuống đất, ngơ ngác nhìn giặc cướp lên ngựa chạy trối chết. Hắn ngửa mặt lên trời gào lớn, một tiếng ngựa hí đột nhiên vang lên bên trong Quảng Bộ, ngựa xích thố băng xuyên qua màn đêm như một ngọn lửa rực cháy. Lưng ngựa chưa được đeo yên cương, nhưng Lữ Bố lớn lên ở Tịnh Châu, hắn đã quen ở cùng ngựa nên trực tiếp nhảy lên, sau đó thúc vào bụng ngựa. Xích Thố phóng đi, chỉ trong nháy mắt đã đuổi gần kịp.
Khi nãy đánh nhau trong hẻm nhỏ, có nhiều nhà cửa che chắn nên bị khuất tầm nhìn, giờ ngồi trên lưng ngựa, Lữ Bố mới thấy trong đám người đang chạy trốn có phế đế Lưu Biện! À khoan, còn một kẻ dáng thấp bé trông rất quen mắt, hắn có chút ấn tượng nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai. Dám bắt cóc phế đế trước mặt ông đây, bọn giặc này đúng là gan to tày trời!
Xích Thố cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, nó hí vang lần nữa rồi tăng tốc thêm ba phần, vậy mà chỉ thoáng chốt đã đến gần Lưu Biện. Những hộ vệ nhà họ Tào thấy không có cách nào chạy thoát, đành quyết định quay lại chắn đường Lữ Bố. Đáng tiếc Lữ Bố ngồi lên Xích Thố hình như được tăng thêm sức mạnh thì phải, chẳng một ai đủ sức chạm vào góc áo hắn, Phương Thiên Họa Kích hết thúc rồi đâm chém sạch toàn bộ.
Sau khi giết chết đám tôm tép cản đường, Lữ Bố đuổi kịp Lưu Biện, khẽ thò tay túm lấy áo hắn rồi xách lên như xách con gà. Tào Tháo đang giục ngựa phi nước đại trông thấy, đất trời xung quanh tựa như đang sụp đổ. Gã bày mưu tính kế đủ đường, lại chết đi nhiều người như vậy, đến cuối cùng lại bị thằng ôn thần Lữ Bố đạp đổ hết.
Thôi vậy, đã giết không nổi thì không cần phải cố, đành trốn đi đợi ngày sau tính tiếp. Lúc Lữ Bố đặt Lưu Biện lên trên lưng ngựa, hắn cũng nhìn thấy đám giặc đang bỏ chạy tán loạn, chẳng biết nên đuổi theo ai. Bỏ đi, Lữ Bố thầm nghĩ, trốn được cứ trốn, coi như mạng chúng nó còn lớn, trước tiên hắn cần chở Lưu Biện quay về cung. Thế là hắn vỗ vào cổ ngựa rồi cứ như vậy quay về….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook