Quỷ Tam Quốc [bản dịch]
-
Chương 37
Lưu Hồng cảm thấy thật không thể tin được, tiểu tử Phỉ Tiềm tuổi đời còn trẻ, làm sao có thể nhận biết vật này? Huống hồ chi thứ này ta cũng vừa mới chế ra, làm sao Phỉ Tiềm biết nó là gì? Chẳng lẽ thật có kẻ trời sinh đã thông tuệ? Phỉ Tiềm hứng thú nhìn bàn tính, cuối cùng hắn hiểu vì sao mình cứ cảm thấy có cảm giác quen thuộc, hóa ra cách tính này hắn đã từng trải qua thời tiểu học, thứ làm người ta khó chịu nhất chính là phải lấy hạt gỗ bỏ vào ngăn giữa mà không được dùng que xiên hạt gỗ lại. Phỉ Tiềm nghĩ như vậy, cũng liền thuận miệng nói ra:
“Tại sao không dùng que gỗ để xiên chúng lại với nhau?”
“Dùng que gỗ là sao?”
Lưu Hồng hỏi lại trong sự bối rối, chẳng lẽ bàn tính của lão vẫn còn chỗ nào thiếu sót hay sao?
“Ặc, cái này….”
Phỉ Tiềm do dự, liệu hắn có vô tình đưa ra một thứ công nghệ khoa học kì lạ nào đó không? Bàn tính cổ đại của Trung Quốc được hình thành từ khi nào nhỉ? Theo dòng lịch sử, bàn tính xuất hiện lần đầu tiên vào thời Đông Hán do một nhà toán học tên Từ Nhạc phát minh ra và viết nên quyển Số Thuật Ký Dị hướng dẫn 14 cách tính bàn tính. Cũng có ý kiến cho rằng từ thời Đường mới có bàn tính xuất hiện. Các nhà sử học của Nhật Bản cũng cho rằng giả thuyết bàn tính có từ thời Minh hoàn toàn không đúng, do nước họ được du nhập bàn tính vào thế kỷ thứ 15 thông qua bán đảo Triều Tiên, còn đặt tên nó là soroban. Dù sao đến thời Tống, bàn tính đã được phổ biến, trong rất nhiều bức tranh có vẽ thứ này, hình dáng không khác thời hiện đại cho lắm. Hiện giờ hắn bàn luận về bàn tính chắc sẽ không sao chứ?
Phỉ Tiềm nghĩ trong bụng, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, hắn dứt khoát xin một tờ giấy rồi nhanh chóng vẽ ra bàn tính thời hiện đại. Lưu Hồng thấp thỏm chờ Phỉ Tiềm vẽ xong, nhanh tay cầm lấy nó trước khi Thái Ung kịp phản ứng, không nhịn được khen ngợi:
“Thật tuyệt vời! Vì sao trước đó ta không nghĩ tới nhỉ, chỉ cần thiết kế như vậy sẽ không lo hạt gỗ bị rớt ra ngoài, huống chi có thể dễ dàng lắp thêm hạt gỗ để đếm được nhanh hơn.”
Thật ra người cổ đại có nhiều cách gọi rất kì lạ, hạt gỗ ở ô trên được gọi là Thiên châu, hạt gỗ nằm dưới lại gọi là địa châu. Đây cũng là sự hài hòa giữa trời đất và con người theo thuyết tam tài, địa đạo chỉ cha mẹ ban cho cơ thể, nhân đạo chỉ những dục vọng và tư tưởng, còn thiên đạo ám chỉ thần linh ban cho ngươi tạo hóa. Tuy nhiên Lưu Hồng cũng phát hiện ra một vài chỗ lão không hiểu và chỉ vào tờ giấy:
“Tại sao ngươi lại tăng hạt gỗ ở ô trên thành hai và hạt gỗ ở ô dưới thành năm?”
Bàn tính thời hiện đại được thiết kế theo thuật toán, do đó hạt trên cùng và hạt dưới cùng sẽ không được dùng tới, nhưng Phỉ Tiềm không nghĩ nhiều về điều đó mà chỉ đơn giản vẽ theo thiết kế của bàn tính hiện đại mà thôi. Hắn cũng không biết tại sao bàn tính hiện đại lại thêm hai hạt gỗ không sử dụng được để làm gì nên trả lời đại:
“Làm vậy để tiện tính toán thôi.”
Lưu Hồng nghe xong vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, làm Phỉ Tiềm cũng không biết Lưu Hồng đồng ý hay có ý kiến với mình. Dù sao Phỉ Tiềm cũng không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, hắn chẳng biết gì về lịch sử phát triển bàn tính, tất nhiên không biết bàn tính có tác dụng gì. Trên thực tế bàn tính có mặt ở rất nhiều nước trên thế giới, và giai cấp thúc đẩy sự phát triển của vật này lại là thương nhân. Thêm vào đó hệ đo lường cổ đại rất nhiều đơn vị, bởi vậy những người buôn bán phải thêm thắt rất nhiều hạt gỗ, vừa tiện đếm số vừa tiện kết hợp công thức. Lưu Hồng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Phỉ Tiềm, nếu như trước đó lão chỉ tiện mồm muốn nhận Phỉ Tiềm làm đệ tử, bây giờ lão lại thật lòng có ý định đào góc tường. Kẻ này am hiểu toán kinh, còn tiện tay cải tiến bàn tính mà lão phải bỏ ra bao nhiêu công sức chế tạo. Ông trời ơi, sao điều tốt đẹp như thế lại đến với Thái lão đầu? Thái Ung đứng bên cạnh cũng nhìn ra điều đó, dứt khoát bảo:
“Tử Uyên là đệ tử mới của ta, mặc dù nhập môn một thời gian nhưng chưa đến ngày lành tháng tốt để làm lễ ra mắt, đúng lúc ngày mai bên Thái Học mở lớp, ta định làm lễ cho hắn, Nguyên Trác có rảnh đến xem không?”
Nhà Hán có một trường tên Thái Học, mỗi mùa xuân và mùa thu đều khai giảng lớp mới để chiêu sinh. Trước đó Thái Học bị loạn đảng cố ảnh hưởng, có kẻ tố cáo phần giảng dạy hội họa nhét chính trị vào nên phải đóng cửa, về sau Hán Linh Đế đã hạ lệnh giải oan, vì thế Thái Học cũng mở cửa lại. Lưu Hồng thở dài nhìn Thái Ung rồi gật đầu bảo:
“Tốt thôi.”
Thế là hết, thằng nhóc này chính thức trở thành học trò của Thái Ung, haha, người thì ta không giành được, nhưng mà… Thái Ung thấy Lưu Hồng đồng ý, lão cũng chẳng nói thêm gì nữ, chỉ dặn dò Phỉ Tiềm nhớ đến đúng giờ rồi bảo hắn về trước. Đến khi ra khỏi Thái phủ, Phỉ Tiềm vẫn cảm giác như trên mây, thế quái nào mới vài ngày mình đã chính thức được làm đệ tử rồi? Ý của Thái Ung là hắn mau chóng về nhà chuẩn bị lễ bái sư. Điều này nói lên việc kể từ ngày mai trở đi, Phỉ Tiềm chân chính trở thành đệ tử của Thái Ung, đúng là một niềm hạnh phúc khôn tả. Bất quá Phỉ Tiềm lại nghĩ đến một vấn đề làm hắn đau đầu, hắn vốn định rời khỏi Lạc Dương để đến Kinh Tương cầu học, bây giờ Thái Ung lại thu hắn làm đệ tử, vậy thì hắn làm sao đi khỏi Lạc Dương được? Nếu bị giữ lại kinh thành, có thứ gì đảm bảo được mạng nhỏ của hắn chứ? Đây có phải hiệu ứng cánh bướm trong truyền thuyết hay không?
Lúc này không chỉ mỗi Phỉ Tiềm đau đầu, Thái Phó Viên Ngỗi của chúng ta cũng rất mệt mỏi vì chuyện Viên Thiệu bỏ trốn. Thằng nhãi đó làm vậy chẳng khác nào rêu rao khắp thiên hạ về sự kiện con cả tranh giành với con thứ. Thật ra thì chuyện này cũng thường thôi, sĩ tộc nào chả có, nhưng hầu hết các gia tộc đều âm thầm xử lý nội bộ, đâu có ai vạch áo cho người xem lưng. Mà quan trọng hơn là chuyện này lại bị kẻ khác lợi dụng, thằng mập Tây Lương kia lại hạ chỉ phong cho Viên Thiệu làm thái thú Bột Hải! Hành động của Đổng Trác chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, đẩy tranh chấp gia tộc lên đến mức không chết không thôi, đáng tiếc Viên Ngỗi lại không thể nói một chữ không. Nhà họ Viên trước giờ đều tỏ vẻ lấy thiên hạ xã tắc làm trọng, là tôn chỉ để thống lĩnh phái Thanh Lưu.
Đổng Trác dựa vào danh nghĩa quốc gia, nói Viên Thiệu tuy còn trẻ nhưng tài không đợi tuổi, phong làm thái thú Bột Hải để bảo vệ dân lành, tiêu diệt trộm cắp… Ngay cả thảm lót đường người ta cũng trải đẹp đẽ, Viên Ngỗi còn có thể nói cái gì? Không cho Viên Thiệu đảm nhiệm Thái Thú? Lý do đâu? Con cháu họ Viên không đủ năng lực hay không muốn cống hiến cho đế quốc? Chẳng lẽ lão phải sai người truy sát? Đúng vậy, trong lòng Viên Ngỗi rất muốn hạ lệnh truy sát thằng mập Đổng Trác, nhưng người ta làm đúng theo phát luật cơ mà? Nhà họ Viên đâu mạnh đến mức đạp lên cả pháp luật, nếu làm vậy, thanh danh gia tộc sẽ bị ném hết xuống hố phân, cho nên Viên Ngỗi cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng. Bất quá không thể để Đổng Trác cùng Lý Nho ngồi lên đầu mãi được, lão không cam tâm, lập tức bảo người hầu gọi Viên Thuật đến. Một khi không dấu được, chi bằng đường đường chính chính phơi bày ra, để cả thiên hạ nhìn thấy khí phách của gia tộc bốn đời tam công!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook