Viên Thiệu ngồi ngay ngắn bên bàn, ngắm nhìn lãnh thổ rộng lớn của đế quốc. Một giáo úy chẳng hề gặp khó khăn khi hỏi xin bản đồ quốc gia. Hắn nhìn lướt qua các địa khu trên bản đồ, trong lòng không ngừng tính toán. Nếu như có thể để hắn tự do chọn lựa, chắc chắn chỗ đầu tiên hắn từ bỏ sẽ là Nhữ Nam, thứ hai sẽ là Nam Dương. Nhữ Nam là cội nguồn của nhà họ Viên, có thể coi là thâm căn cố đế, từ thái thú đến lính quèn đều chịu ảnh hưởng gia tộc. Nhà họ Viên cũng chăm chỉ tuyên truyền những việc tốt ở Nhữ Nam, đồng thời mảnh đất này thuộc quyền quản lý của gia chủ, Viên Ngỗi rất xem trọng Viên Thuật, nên vùng đất này không để kẻ khác nhúng chàm. Bên cạnh đó là khu vực Nam Dương, nếu nói Nhữ Nam là cội nguồn của nhà họ Viên, thì Nam Dương chính là căn cứ đầu tiên gia tộc này xây dựng. Nam Dương là điểm giao giữa phương nam và phương bắc, thương nghiệp lớn mạnh, dân số dày đặc, vô cùng phồn vinh. Viên Thiệu thèm nhỏ dãi chỗ này, tiếc rằng hắn biết gia tộc sẽ để lại Nam Dương cho Viên Thuật. Hàng năm Nam Dương đều nộp tài sản, phần lớn sẽ vào chỗ Viên Ngỗi, phần còn lại được chia cho Viên Thuật sử dụng. Cho nên Viên Thiệu chỉ có thể trơ mắt nhìn hai miếng thịt thơm ngon treo trước bếp mà không có cách nào ăn được. Vậy hắn phải đi đâu để lập nghiệp? Viên Thiệu vuốt mép bản đồ, hắn chợt nhớ lại thời trẻ trâu từng cùng Tào Tháo chén anh chén chú bàn về giang sơn, anh bạn thân đã từng bảo:

“Phía nam có sông dài, phía bắc núi cao cản man di, có thể thủ vững để lấy thế tranh thiên hạ.”

Như vậy hắn cần tìm vùng đất tiếp giáp sông Hoàng Hà, phía bắc có thể đóng quân ở núi Yến, vừa có thể ảnh hưởng những địa phương lân cận, vừa thu nạp được người Nhung và người Hồ, về sau xuôi nam giành lấy giang sơn. Nơi phù hợp với các yếu tố đó chỉ có một mình Ký Châu. Nói một câu thật lòng, chiến lược này không phải do Viên Thiệu nghĩ ra đầu tiên, trước đó Hán Quang Võ Đế Lưu Tú cũng làm theo cách này, dựa vào đất Hà Bắc để thống nhất thiên hạ, cho nên Tào Tháo năm đó cũng bị ảnh hưởng bởi Lưu Tú. Xem ra vài câu nói vu vơ thuở nhỏ lại mở ra một cơ hội lớn cho hắn. Trước mắt Ký Châu mục do Hàn Phúc đảm nhiệm, người này từng là môn sinh nhà họ Viên, nhờ gia tộc đề cử mới ngồi lên cái ghế đó. Vì vậy nếu Viên Thiệu đi Ký Châu, dựa vào thân phận con cả nhà họ Viên sẽ được hắn chiếu cố một chút. Đồng thời Ký Châu cũng có rất nhiều cơ hội để hắn đổi đời. Loạn khăn vàng đã bị dập tắt, nhưng một số nghĩa quân đã chuyển thành sơn tặc, bám núi để sinh sống, quân triều đình có hạn, không thể bao vây núi tiêu diệt, thêm vào đó là vấn đề lương thảo không đủ cung cấp cho quân đội tác chiến thời gian dài. Trước mắt tàn dư lớn nhất của giặc Khăn Vàng nằm ở Thanh Châu, nhưng Thanh Châu cũng đã nát bét, sản xuất bị đình trệ, nghĩa quân chỉ có thể vào núi săn bắn ăn cho no bụng, nên họ lựa chọn chạy xuống cướp của dân Ký Châu. Viên Thiệu đến đó giơ chiêu bài con cả họ Viên, một bên bảo vệ sĩ tộc Ký Châu, một bên tiêu diệt trộm cướp, ắt sẽ thu được nhân tâm. Vấn đề là rời đi thì dễ lắm, nhưng cứ chạy khỏi Lạc Dương như chó nhà có tang thì không giống như hắn mong muốn cho lắm. Đúng lúc này, người hầu trong nhà cầm danh thiếp đưa vào, bẩm là Đổng Trác có việc triệu kiến, người đang đứng ngoài cửa đợi. Viên Thiệu nhíu mày nghĩ, ta cùng Đổng Trác có quen biết gì đâu, sao tên này lại đi tìm ta? Bất quá tò mò thì tò mò, dù sao hiện tại chức quan Đổng Trác lớn hơn hắn, đành phải vội vàng thay áo rồi ra ngoài. Đợi đến khi vào Đổng phủ, bái kiến xong nói một mớ vấn đề linh ta linh tinh, Đổng Trác mới vào chủ đề chính:

“Theo ta thấy hoàng đế ngu muội, không xứng làm kẻ kế thừa đại thống. Trần Lưu Vương vô cùng thông minh giỏi giang, ta muốn tôn ngài ấy lên ngôi. Chuyện này dù quan to hay bình dân bá tánh cũng nhận ra, đừng nói đến người xuất thân ở đỉnh cao sĩ tộc như khanh. Nói đến mới nhớ, khanh không thấy Linh Đế hả, đúng là làm người khác tức chết!”

Ý là hoàng đế hiện giờ vừa hèn vừa ngu như lợn, chẳng ra sao cả, ta thấy Trần Lưu Vương ổn lắm, nên muốn lập thằng bé làm hoàng đế, tuổi tác lớn nhỏ cũng không phải vấn đề, quan trọng là về sau chúng ta có lợi ích gì. Ngươi nhìn thấy Linh Đế lúc đầu không tệ, nhưng càng về sau càng hồ đồ đúng không? Đổng Trác sở dĩ gọi Viên Thiệu tới nói chuyện này, nguyên nhân chủ yếu là muốn thông qua Viên Thiệu để nói cho Viên Ngỗi biết, ông đây muốn đá Lưu Biện ra khỏi ngai vàng đấy, xem nhà họ Viên có thái độ gì. Lúc này Đổng Trác là người đứng đầu quân đội cả nước, còn kẻ trong giới thanh lưu sĩ tộc lại gọi tên nhà họ Viên, chỉ cần Viên Ngỗi gật đầu, như vậy chuyện phế đế sẽ thành công tốt đẹp, đám tôm tép mở mồm phản đối cũng vô dụng. Vấn đề chính là chỗ này, bảo Đổng Trác đi tới chỗ Viên Ngỗi thì hắn không chịu, cảm thấy làm vậy giống như mình cúi đầu với nhà họ Viên, còn sai người gọi Viên Ngỗi đến cũng không được, người ta là tam công mà. Như vậy hắn cứ tìm con cả họ Viên là Viên Thiệu. Sau khi nghe xong, Viên Thiệu im lặng, hiển nhiên Đổng Trác không trưng cầu ý kiến của mình, mà đang muốn mình chuyển lời lại cho tiền bối trong nhà. Theo như bình thường, Viên Thiệu lại tiếp tục đọc cái câu “sự việc quan trọng, cần về nhà bàn tiếp” như đọc sách giáo khoa, hắn đã quá quen với chuyện này, đôi bên cùng hiểu ý, cả nhà vui vẻ. Nhưng Viên Thiệu không muốn làm như vậy, bởi vì Viên Thiệu chán kiếp làm cá ướp muối rồi. Hắn đứng dậy dõng dạc bảo:

“Đại Hán lập quốc được hơn bốn trăm năm, ân uy sâu dài, dân chúng đều kính phục. Nay mặc dù ấu đế còn non trẻ, nhưng đã tuyên bố với thiên hạ, nếu tướng quân muốn phế trưởng lập thứ, sợ rằng kẻ dưới khó tòng mệnh.”

Viên Thiệu không chịu không thèm chuyển lời, mà còn thể hiện thái độ cây ngay không sợ chết đứng. Đổng Trác chết lặng, hôm nay thằng này bị cái quái gì thế, hắn tức giận gầm lên:

“Ơ hay thằng nhãi ranh! Chuyện thiên hạ có gì mà mỗ không quyết được? Giờ mỗ cứ thế đấy, đứa nào dám không nghe? Ngươi nói xem kẻ nào dám nói từ không trước đao của ta!”

Nhóc con chết bầm, ông đây có gọi ngươi tới để nghe ý kiến đâu, sao mà ngu dữ vậy, nhanh chóng cút về nhà chuyển lời cho người lớn trong họ, bằng không ông đây chơi ngươi một đao! Viên Thiệu không cam lòng yếu thế, vặn vẹo lại:

“Haha anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đầy rẫy, há chỉ có mình Đổng công?”

Sau đó chắp tay trước ngực rồi lui ra. Lần này hắn chọc Đổng Trác tức nổ phổi, tru tréo chửi thằng con cả họ Viên mình người óc lợn, nhìn thấy Lý Nho đi ra từ sau nhà, lập tức kể khổ với Lý Nho:

“Hiền tế xem kìa, thằng nhóc đó dám nhục nhã ta, nhất định ta sẽ cho nó biết tay!”

“Nhạc phụ bớt giận, ta thấy tên nhóc nhà họ Viên có vẻ kì lạ.”

Lý Nho bình tĩnh đáp, hiện giờ còn quá sớm để ra tay với nhà họ Viên, gia tộc này hắn vẫn lợi dụng được, việc Viên Thiệu cứ gác lại ở đó. Đổng Trác không hiểu hỏi:

“Kì chỗ nào?”

Hừm, ta nhìn kiểu gì cũng thấy thằng nhóc này bợp chợp hấp tấp, cả việc chuyển lời cũng làm không xong. Không lâu sau có binh sĩ vào báo hiệu úy Viên Thiệu để lại nghi trượng ở cửa đông, cưỡi ngựa rời khỏi thành. Lông mày Lý Nho giật mạnh, hắn hỏi:

“Chỉ có nghi trượng thôi hả? Còn hổ phù và ấn tín thì sao?”

“Dạ bẩm, thuộc hạ không thấy.”

Nghe tên lính trả lời, Lý Nho lặng lẽ cười, sau đó phất tay cho hắn lui xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương