“Hừm, ngô lương cung vô sở dụng… ”

Một ông lão với mái tóc muối tiêu ngồi trầm ngâm vuốt râu. Thôi Hậu cung kính bảo :

“Thưa cha, con nhìn thấy cuốn sách này đặt ở trên bàn tên tiểu tử đó, nhất định là quyển sách hắn rất thường xem, ngoài ra trên bàn còn rất nhiều kinh thư của thế gia, con đều biết cả, chỉ riêng quyển này thì không, chắc chắn có gì đó kì lạ. Con sợ hắn hoài nghi nên lập tức cáo từ. ”

Ông lão này chính là Thôi Nghị, híp mắt nghe con trai kể lại, lão im lặng chốt lát rồi bảo :

“Kêu con đi dò xét quả nhiên không sai, kẻ này quả thật có huyền cơ khác. Con không nhận ra cũng chả sao, bởi vì cuốn sách này không phải kinh sách bình thường, ta hoài nghi câu này là của Hồ Phi Tử. ”

“ Trời ơi, ý của cha là Hồ Phi Tử đệ tử của Mặc Tử sao ? Nói như vậy tiểu tử đó đã lấy được… ”

“Câm miệng ! ”

Thấy Thôi Nghị trừng mắt, Thôi Hậu vội vàng hạ giọng :

“Như vậy cha cũng nghi ngờ tên nhãi này đoạt được bảo điển ? ”

“Tương truyền Hồ Phi Tử rất giỏi sử dụng công cụ, trước khi chết đã để lại quyển [ngũ dũng thất tượng thập bát pháp]. Kẻ này gia cảnh bình phàm, thứ gọi là bảo vật tổ truyền hơn phân nửa chỉ là lý do tạm bợ. Ngọc lưu ly cực khó điêu khắc, mà hắn có thể chế tạo hoa văn liền thành một khối, không hề thấy đấu vết của đao búa, tám phần hắn đã đạt được truyền thừa của Hồ Phi bí pháp. Mấy ngày nữa con quay lại bái phỏng, mời hắn đến Thôi gia, cha sẽ tự thân thăm dò một phen, nếu là sự thật thì…. Hừ, mặt khác con hãy an bài một vài thủ hạ thân thủ tốt, thừa dịp tiểu tử đó không ở nhà cố gắng điều tra, cẩn thận chớ có để hắn phát hiện.”

“Hả, cha định điều tra cái gì?”

Thôi Hậu chưa hiểu, Thôi Nghị đành lắc đầu, sao thằng con mình lại ngu như vậy, nhưng dù sao cũng là con của mình, nhẫn nhịn giải thích:

“Để điêu khắc cần phải có dụng cụ. Cứ bí mật điều tra, nhìn xem có vật nào không tầm thường không, hiểu chưa?”

“Dạ!”

Ở một phủ đệ hùng vĩ khác, một ông lão bận áo gấm cũng đang dạy dỗ con cháu mình, tiếc lại ông ta không dễ tính như Thôi Nghị:

“Thằng ngu dốt!”

Ông lão nổi giận cầm gậy gõ mạnh, tất cả người hầu trong sảnh lập tức cúi mặt quỳ rạp xuống đất. “Thằng ngu dốt” trong miệng ông cũng hoảng sợ quỳ xuống dập đầu:

“Thúc phụ xin bớt giận!”

Mọi người trong sảnh cũng góp lời:

“Thái phó đại nhận bớt giận!”

Trong lúc nhất thời cả dinh phủ trở nên im ắng đến lạ thường, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào. Chỉ thấy thái phó Viên Ngỗi thở hổn hển:

“Tào A Man! Tào A Man là cái gì ? Hắn là người nhà họ Tào hay họ Viên? Tào A Man bảo ngươi ăn phân ngươi cũng ăn luôn hả?”

Ông ta nói năng kịch liệt làm Viên Thiệu sợ xanh mặt, dập đầu liên tục:

“Hài nhi có tội, hài nhi ngu dốt!”

Viên Ngỗi thở hắt ra rồi ngồi xuống, ra hiệu người hầu lui hết ra rồi nói:

“Nhưng không sao, cứ giao cho mấy tên coi ngục làm. Đúng là to mồm mà không được tích sự gì. Sau khi tên đồ tể kia nghe thấy cách này, hắn có nói gì không?”

“Hà đại tướng quân…À, Hà đồ tể hình như có chút động lòng.”

“Giỏi! Giỏi lắm!”

Viên Ngỗi cười lạnh vài tiếng, trừng mắt nhìn Viên Thiệu đang quỳ mọp dưới đất:

“Lúc đó con có góp lời vào không?”

Viên Thiệu biến sắc, mặc dù không ngẩng đầu nhưng hắn có thể cảm nhận ánh mắt sắc bến của Viên Ngỗi đang nhìn xoáy vào lưng mình.

“Con…con chưa từng... à thật ra thì cũng không hẳn là góp lời vào…”

“Thằng ngu đần ! Thằng vô dụng ! Lúc đó ngươi chen mồm vào làm gì ? ”

Viên Ngỗi lại nổi giận, tiện tay cầm gậy gõ vào lưng Viên Thiệu. Hắn không dám tránh nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng, miệng vẫn liên tục cầu xin :

“Con có tội, thúc phụ hãy tha cho con!”

Viên Ngỗi dù sao cũng đã cao tuổi, vừa đánh vài cái đã xây xẩm mặt mày, đành mắng to: “Thằng nhãi ranh làm hỏng đại sự của ta!” rồi đá văng Viên Thiệu qua một bên.

“Thằng ôn thần khốn kiếp, bình thường ngươi hay khoe mình thông minh lắm mà, sau một mưu kế nhỏ cũng không nhìn ra. Bây giờ người mau chóng gặp Hà đồ tể nói rõ ràng, đừng quên tấm gương Đậu Vũ. Lúc cần quyết đoán thì phải quyết đoán, chậm một khắc sẽ gây họa!” (Đậu Vũ là tướng Đông Hán, thua cuộc chiến chống hoạn quan lũng đoạn và bị ép tự sát)

“Thưa vâng!”

Viên Thiệu vội vàng quay người rời đi. Vì phải đi gấp nên lúc ra cửa va phải một người hầu, hắn liền giận cá chém thớt một cước sút bay kẻ đáng thương đó rồi bỏ đi. Cảnh này bị một thanh niên trẻ tuổi quần là áo lụa đằng sau bình phòng nhìn thấy và cười nhạo:

“Hừm, tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ biết thể hiện uy phong trước mặt tôi tớ.”

Thanh niên đi đến trước mặt Viên Ngỗi hành lễ. Viên Ngỗi gật đầu ra hiệu hắn ngồi xuống.

“Thuật, con thấy việc này thế nào?”

Thanh niên này chính là Viên Thuật, hắn chỉnh lại quần áo rồi phong độ ngồi xuống.

“Đây chỉ là kế hoãn binh của Tào A Man, nói gì thì hắn cũng là người họ Tào mà.”

Tào Tung cha Tào Tháo là con nuôi của hoạn quan nổi tiếng Tào Đằng, mà Tào Đằng chính là đại biểu cho việc từ hoạn quan thành công lột xác thành sĩ tộc, từng hầu hạ bốn đời hoàng đế Đông Hán, được phòng làm Phí Đình Hầu. Hừ, một hoạn quan ti tiện trở thành hầu gia? Điều này làm cho nhà họ Viên - đại diện phái thanh lưu trong giới sĩ tộc vô cùng bất mãn. Ý tứ Viên Thuật rất rõ ràng, Tào Tháo xuất thân hoạn quan, làm sao có thể thật lòng bày mưu tính kế để trừ khử thế lực làm nền móng của mình? Viên Ngỗi gật đầu lộ vẻ hài lòng:

“Con nói vậy rất hợp ý ta. Ra lệnh quan cai ngục bắt giữ thì cũng được đấy, nhưng bên trên không đồng ý, ai dám chấp hành?”

Nếu đây là ý kiến do Tào Tháo thật lòng đề xuất, nói thẳng ra rất ngu ngốc. Hoạn quan là ai ? Là những kẻ chuyên hầu hạ bên cạnh hoàng đế, ai có quyền ra lệnh bắt giữ hoạn quan ? Tất nhiên chỉ có một mình hoàng đế. Mà hiện nay hoàng đế Lưu Biện tuổi nhỏ vừa mới đăng cơ, ngươi đã đề nghị hắn hạ lệnh tiêu diệt người đã từng thân thiết hầu hạ mình, hắn đồng ý mới lạ. Trước đó Hà Tiến giết Kiển Thạc là vì Kiển Thạc giả mạo di chiếu tiên đế, đụng chạm đến lợi ích Lưu Biện nên đạt được chính danh, huống hồ chỉ giết một mình Kiển Thạc. Nhưng hiện giờ Hà Tiến lại có ý đồ muốn giết chết tất cả hoạn quan nắm quyền mà không hỏi nguyên do, quan cai ngục nào dám nghe theo ?

“Cũng là thúc phụ hiểu ý của con, Tào A Man hắn e ngại tất cả hoạn quan bị tiêu diệt sẽ ảnh hưởng căn cơ của mình mà thôi, đáng tiếc đại ca lại không nhận ra. ”

“Con đừng nhắc đến hắn! Xuất thân chi thứ toàn là lũ vô dụng!”

“Dạ.” Viên Thuật đáp lời, chợt cười bảo:

“Thúc phụ, mấy ngày trước con đi dạo đúng lúc mua được một bảo vật tại cửa hàng nọ, nay con xin hiếu kính thúc phụ.”

Viên Ngỗi khoát tay, mặt già trở nên vui vẻ :

“Có bảo vật thì con phải giữ lại sử dụng, thúc phụ cao tuổi rồi, con có lòng là được.”

“Như thế thúc phụ càng nên nhận, đừng phụ tâm lòng của con cháu. Người đâu, mang bảo vật lên đây ! ”

Viên Thiệu ngồi trong xe ngựa, càng nghĩ càng tức giận đấm mạnh lên thành xe, dọa cho phu xe giật bắn mình, cuống quít dừng xe hỏi thăm. Viên Thiệu trầm giọng khoát tay, ra hiệu hộ vệ tiếp tục di chuyển. Trong lòng hắn đang có hàng ngàn con kiến bò quay, khó chịu đến điên người. Mẹ nó thằng Tào A Man có chủ ý tốt hay xấu thì ta biết, nhưng ta phản đối thì được gì ? Tào A Man nói không sai, giết hoạn quan chỉ cần một tên cai tù là đủ, nhưng có ai đòi giết sạch hoạn quan đâu ? Người có tư cách chém hoạn quan chỉ có hoàng đế, nhưng vấn đề là hoàng đề làm gì ra lệnh như vậy ? Hắn còn nhỏ, tất cả mọi việc đều do Hà thái hậu truyền lệnh, chưa kể phe gia tộc họ Hà có rất nhiều hoạn quan góp sức, bà ta làm sao lên cơn đòi chém hoạn quan được ? Huống chi bây giờ giết sạch hoạn quan hả, tốt thôi, chẳng lẽ sau này không tuyển hoạn quan mới ?

Cuối cùng miệng toàn rao giảng đạo lý, quốc gia xã tắc các kiểu, chẳng qua cũng vì tư thù cá nhân ! Đơn giản là năm xưa Hà đồ tể bị đám Trương Nhượng sỉ nhục nhiều lần, bây giờ quật khởi nên muốn đòi lại công đạo thôi. Thiên hạ đều thấy tám giáo úy Tây Viên bị chém đầu, nhưng dù sao hoạn quan tích góp thế lực nhiều năm, thêm sự xuất hiện của Tào Đằng làm môn sinh đệ tử đông không xuể. Vì vậy lão già mới vội vàng ra lệnh triệu Đổng Trác về kinh để trấn áp. Viên Thiệu thừ người ra rồi thở dài, Tào A Man, lúc này ta cũng không giúp được ngươi, xem ra lão già quyết tâm cùng đám hoạn quan không chết không thôi. Trong suy nghĩ của Viên Thiệu, hắn không hề cảm thấy việc chém giết hoạn quan có lợi ích gì cho mình, vì chưa từng trải qua nạn lộng quyền trong kinh, nên cũng chẳng hận thù hoạn quan như Viên Ngỗi, Hà Tiến.

Bản thân Viên Thiệu ở trong cái nhà này cũng rất bất đắc dĩ. Kể cả được bác là Viên Thành của chi trên Viên Bàng nhận làm con nuôi, nhưng thực tế xuất thân hắn vẫn là con tiểu thiếp. Hắn biết rất nhiều kẻ sau lưng coi thường chỉ trỏ đồ con hoang chi thứ, còn người được sủng ái là Viên Thuật, dù hắn là con cả còn Viên Thuật chỉ là con thứ. Và thế là những ngày tăm tối cứ dần kéo đến, công việc bẩn thỉu trao tay, chỗ thơm ít đến đáng thương. Tình thế nhà họ Viên nói ra rất buồn cười, cảm thấy phái thanh lưu mất mặt, nhưng không thể không hợp tác với Hà Tiến xuất thân mổ lợn. Thậm chí mỗi khi cần Hà Tiến hỗ trợ liền sai Viên Thiệu đi theo hầu hạ, còn Viên Thuật được cưng như trứng mỏng thì giữ lại bên cạnh.

Dinh phủ rộng lớn là thế mà Viên Thiệu chẳng cảm thấy một chút ấm áp tình người, chỉ có mỗi lần tụm năm tụm ba với đám Tào A Man mới làm hắn vui vẻ tình bằng hữu, đây cũng là nguyên nhân hắn không vạch trần mưu kế của A Man. Giết Kiển Thạc, đưa Lưu Biện đăng cơ, triệu Đổng Trác vào kinh, tất cả việc này đều do nhà họ Viên một tay thúc đẩy. Viên Thiệu hắn là cái gì? Là bù nhìn được nhà họ Viên vất đi, mọi thứ đều tự miệng hắn mà ra, mai sau có tai họa gì hắn sẽ một mình lấp lỗ châu mai. Viên Thiệu hiểu hết, biết hết, nhưng rồi sao, ngay cả quyền được nói hắn cũng không có. Nếu như không phải hắn bị đẩy ra đỡ đạn, cả quyền được mặc áo đẹp xứng với thân phận công tử cũng không có. Các ngươi thấy chưa, đây là bi kịch, là sự khắc nghiệt của của gia đình tứ thế tam công đó ! Viên Thiệu nắm chặt nắm đấm, đầy mặt dữ tợn, lòng gào thét :

“Viên Bản Sơ ta phải nắm lấy tất cả cơ hội để trèo lên ! Ta nhất định phải chiếm lấy địa bàn để thoát khỏi nhà tù này, để người trong thiên hạ biết tên của ta, những kẻ nào từng sỉ nhục ta phải quỳ xuống dưới chân ta ! ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương