Lý Nho mặt không biến sắc ngồi nhìn từng vị đại thần trong triều, lúc này hắn chợt có một cảm giác vi diệu, cuộc đời hắn lên voi xuống chó đầy thăng trầm. Hiện giờ nhìn khắp yến tiệc tựa như một bàn cờ, còn những quan viên kia chính là quân cờ, mình có thể tùy ý khống chế họ. Lý Nho trông thấy Viên Ngỗi cùng Vương Doãn trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai đều tỏ vẻ chẳng có gì quan trọng cả. Bỗng nhiên ngoài vườn có rất nhiều tiếng bước chân vang lên, đám người vội vàng quay đầu nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Đổng Trác mang theo đám hộ vệ đi đến buổi tiệc. Những hộ vệ liên tục hò hét “tướng quân uy vũ”, còn Đổng Trác mặc một bộ áo lụa, khoác thêm một lớp áo choảng đỏ thẫm, hông eo bảo kiếm. Hắn nhảy xuống ngựa, tiêu sái bước tới phía trước. Tính từ lúc Đổng Trác xuống ngựa, võ tướng và một vài quan văn nhao nhao đứng dậy hành lễ với hắn. Đổng Trác cười to hai tiếng rồi bước đến tâm tình với mọi người vài câu, hỏi thăm người này rồi vỗ vai một người khác, trong khoảnh khắc cả buổi yến tiệc trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Lúc Viên Ngỗi mới vào cung, lão đã lờ mờ nhận ra có điểm không đúng, rõ ràng kế hoạch của mình tiến hành rất thuận lợi, đột nhiên mỗi bước đều được tiến hành suôn sẻ đến quái dị, nhưng lão lại không biết có chỗ nào không ổn. Đến khi Đổng Trác xuất hiện hoành tráng, Viên Ngỗi nhìn thấy cảnh náo nhiệt trước mắt mới đột nhiên giật mình phát hiện kế hoạch lão dày công sắp xếp có một lỗ hổng rất nghiêm trọng, gương mặt chợt trở nên tái nhợt. Lão âm trầm quay đầu sang nhìn Vương Doãn, kết quả phát hiện Vương Doãn cũng đang nhìn mình, vẻ mặt bình tĩnh vững vàng như núi của cả hai đều biến mất, chỉ còn lại sự bối rối. Tên thô kệch Tây Lương từ khi nào lại lối kéo được nhiều võ tướng như vậy? Đầu Viên Ngỗi nặng dần, trách không được mình cùng Vương Doãn áp dụng kế sách với Đổng Trác vô cũng thuận lợi, hóa ra đối thủ căn bản không hề có ý định lôi kéo quan văn, hôm nay lão mới biết mình tính sai.

Nhà Đông Hán kể từ khi Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú khai quốc cho đến Hán thiếu đế Lưu Biện đã trải qua hơn 170 năm thái bình, tuy lâu lâu vẫn có vài cuộc chiến nhỏ nhưng phần lớn đều được xử lý nhanh chóng. Gần đây nhất có loạn khăn vàng nổ ra khắp đế quốc, chỉ là các nhóm sĩ tộc theo bản năng vẫn cho rằng đó là chuyện vớ vẩn chẳng làm được trò trống gì, lãnh đạo cuộc nổi dậy là Trương Giác đã bị chém đầu, nên Viên Ngỗi, Vương Doãn cùng rất nhiều quan văn còn tưởng rằng nhà Hán sẽ quay về thời kì thái bình, bắt đầu coi thường các tướng quân. Lần này Viên Ngỗi, Vương Doãn liên thủ hợp tác đối phó Đổng Trác vẫn dựa theo thủ đoạn chính trị cũ, nào là bôi đen thanh danh đối phương, thu thập vài vết nhơ trong đời, lôi kéo thuộc hạ dưới trướng, đợi đến thời cơ chín mùi tìm cách bùng phát mâu thuẫn, triệt để đánh ngã đối thủ, khiến hắn vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Phương pháp này trước giờ đều ra hữu dụng, cũng rất thực dụng, Viên Ngỗi đã không chỉ một lần nhìn thấy kẻ bị rơi vào bẫy đau khổ ra sao, ngay cả đám hoạn quan năm xưa cũng dùng chính biện pháp này đối phó với phái Thanh Lưu. Ai dè đâu lần này Viên Ngỗi tung hết sức ra chiêu nhưng kết quả lại đánh vào khoảng không. Viên Ngỗi mang theo tư tưởng của những nhà nho cũ, cho rằng Đổng Trác có thô bỉ ra sao cũng phải chú ý đến thanh danh, khi bọn họ khích bác lính Tây Lương làm bậy, dù sau này Đổng Trác biết được và hạ lệnh xử phạt, nhưng đám lính tráng bần hàn nếm được quả ngọt, làm sao chấp nhận nghe lệnh? Nhất là quân đội Đổng Trác không chỉ có lính Tây Lương mà còn có cả kỵ binh Khương Hồ, lũ mọi rợ này càng dễ dụ dỗ. Lão đoán khi Đổng Trác ra thiết quân luật, một phần binh sĩ đã quen thói vanax tiếp tục làm bậy, cuối cùng dẫn đến mâu thuẫn giữa lãnh đạo và nhân viên, khi mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm cũng là lúc con đường chính trị của Đổng Trác đã đi đến hồi kết. Nhưng lão không ngờ Đổng Trác trong khoảng thời gian này lại có vẻ như chẳng phát hiện gì sất, mặc kệ thuộc hạ đi cướp bóc khắp nơi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba người Khương uống đến say mèm, cóc cần biết đến pháp luật kỉ cương gì hết, thậm chí có mấy lần ngay cả chính lão đi ra ngoài cũng suýt chút cán phải lính Khương đang nằm lăn quay trên đường. Khi đó Viên Ngỗi tự cho là mình anh minh, xem ra kẻ bị hố không phải Đổng Trác mà là hắn.

Viên Ngỗi liếc mắt nhìn Vương Doãn, xem ra lão bằng hữu cũng là kẻ bị hố, trong lòng ít nhiều có chút an ủi. Lão thầm than Tây Lương thất phu quá gian xảo. Do quyết định từ bỏ con đường Vương đạo truyền thống, Lý Nho thẳng tay chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi. Hắn là nho sinh bước ra từ máu tươi và khói lửa chiến tranh, một tay góp phần nuôi lớn quân đoàn Tây Lương, muốn hắn chơi theo thủ đoạn chính trị của triều đình cũng tốt thôi, nhạc nào hắn cũng nhảy được, nhưng so ra Lý Nho vẫn tin vào vũ lực hơn một chút, chỉ cần cầm đao gác lên cổ, cây bút có đẹp đến mấy cũng không chút hiệu quả. Bởi vậy sau khi Lý Nho phát hiện Viên Ngỗi và Vương Doãn đại diện sĩ tộc Quan Đông giở trò bẩn, hắn quyết đoán đi theo con đường khác, thừa dịp hai vị tam công bị thu ý với sự hỗn loạn do mình tạo ra, Lý Nho thành công thu nạp tất cả binh mã do đại tướng quân Hà Tiến để lại, đám Ngô Khuông, Trương Chương đều theo phe Đổng Trác, cũng tức là phe Đổng Trác là thế lực quân sự lớn nhất trong kinh thành Lạc Dương. Viên Ngỗi, Vương Doãn còn đang suy nghĩ làm sao dùng ngòi bút để hạ thủ, Lý Nho đã đem đao kiếm nắm chặt trong tay. Lần yến tiệc này cũng là một câu trả lời để Lý Nho đáp lại họ. Không phải Viên Ngỗi, Vương Doãn không thông minh, mà là những người này sống trong thế giới hòa bình quá lâu, tư duy dần mai một, còn tưởng rằng Đổng Trác vẫn theo quy củ trên chính trường, nhưng không, Đổng Trác đã mạnh dạn nhảy ra khỏi vòng tròn chính trị tập thể, ngược lại bọn họ bị bó tay bó chân.

Viên Ngỗi bắt đầu suy tính, tuy mất bò mới lo làm chuồng nhưng thời gian chưa muộn, trước mắt xem ra chỉ có thể nhịn nhục một khoảng thời gian, xem mình còn có thể tranh thủ được bao nhiêu binh mã tại Lạc Dương. Có lẽ lão nên thử lôi kéo Đinh Nguyên, đồng thời cho Thuật nhi đến Nam Dương tập kết quân đội. Bây giờ xem ra cả đám nho sinh không một ai có binh quyền, từ đầu đến cuối đều bị người ta tranh mất. Lão quan sát bốn phía, phát hiện có một võ tướng vẫn ngồi đó bất động, không hề đến xã giao với Đổng Trác. Viên Ngỗi mừng thầm trong lòng, đây chính là người mình có thể tranh thủ… nhưng vừa nhìn mặt người đó, lòng lão lạnh hơn nửa, thì ra là Bắc Trung Lang Tướng kiêm Thượng Thư Lô Thực. Cha mẹ ơi, sớm biết vậy ngày xưa lão đã không đi theo hoạn quan chèn ép Lô Thực. Viên Ngỗi hối hận trong bụng, khi đó vì chút lợi ích, lão cùng hoạn quan bày mưu đưa Lô Thực vào tù, bây giờ Lô Thực mới vừa khôi phục chức Thượng Thư, hiện tại trong tay chẳng có chút binh quyền nào, hèn gì Đổng Trác không thèm lôi kéo hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương