Phỉ Tiềm đào thẻ tre hắn đã chôn trong vườn hai ngày trước, đây là thứ hắn chuẩn bị để giải thích về bài giải của mình. Hy vọng thứ này có thể giúp mình, Phỉ Tiềm thầm nghĩ, nhẹ nhàng lau đi bùn đất, nhìn lớp tre bên ngoài bị ăn mòn. Hắn có được tính là người đầu tiên làm đồ giả ở Trung Quốc không nhỉ? Hình như thời Tam Quốc vẫn chưa có hàng giả. Đầu tiên Phỉ Tiềm dùng đá mài nhẹ thẻ tre, sau đó lấy nước chua ngâm một lúc, dùng lửa hơ qua, lại còn chôn sâu dưới đất. Hôm nay là ngày Phỉ Tiềm dựa vào thân phận đệ tử kí danh đến bái phỏng Thái phủ, hắn muốn đem thẻ tre này đưa cho Thái Ung, nếu như cửa này có thể qua, liền mang ý nghĩa hắn có thể chứng minh xuất xứ của những kí tự kì lạ hôm trước. Nhìn ngắm thẻ tre do mình xử lý, Phỉ Tiềm cảm thấy rất tốt, ít nhất hắn không nhìn ra sơ hở gì. Hắn đã suy nghĩ rất kĩ, lựa chọn loại trúc già được tháo ra từ mấy quyển sách cũ, sau đó làm vài chiêu trò dẫn đến quyển sách trông vô cùng cổ xưa, chỉ có một điểm không được hay cho lắm là nó đang bốc mùi tanh hôi của đất, có điều nó lại hợp với lời Phỉ Tiềm giải thích. Cứ như vậy đi, chỉ có lần này thôi, mai sau hắn sẽ rút kinh nghiệm tránh xa phiền toái. Ai bảo xuyên không sung sướng? Cứ nói một câu đi trước thời đại lại phải dùng trăm ngàn lời nói dối để che lấp đi.

Phỉ Tiềm đem thẻ tre cẩn thận để vào một chiếc hộp gấm, sau đó thong thả bước đến Thái phủ. Duyên phận đúng là thứ muôn hình vạn trạng, đúng lúc đó Thái Ung đang cùng Tào Tháo nói chuyện rất vui vẻ. Tào Tháo xem như đệ tử thân truyền cũng lão, kẻ này rất biết cách lấy lòng người, đồng thời có lý tưởng, có khát vọng vươn lên, phẩm hạnh cũng vô cùng tốt đẹp, đúng chuẩn thanh niên gương mẫu thời Đông Hán. Khác với loại đệ tử ký danh như Phỉ Tiềm, Tào Tháo được Thái Ung xem trọng vô cùng. Chính vì vậy Tào Tháo mỗi khi bước ra xã hội đều lấy hào quang của Thái Ung làm bệ phóng, mỗi lần gặp chuyện cũng có thể mang tên Thái Ung ra làm bia đỡ đạn, Thái Ung thân làm thầy cũng phải có nghĩa vụ hỗ trợ, nhưng Phỉ Tiềm lại không có đãi ngộ đó, chỉ có thể xem như học hỏi từ Thái Ung mà thôi, cho nên nếu hắn gặp phiền phức, Thái Ung có quyền xem xét nguyên nhân, nếu giúp được lão sẽ giúp, nếu không lão sẽ khoanh tay đứng nhìn. Sau một hồi chém gió đủ chuyện trên trời dưới đất, Thái Ung nhận ra Tào Tháo có vẻ như đang có tâm sự, không khỏi quan tâm:

“Mạnh Đức sao thế, có việc gì phiền lòng chăng, vì sao nói chuyện cùng thầy mà mặt con cứ ủ rũ?”

Tào Tháo thở dài một tiếng:

“Thế sự thay đổi, triều đình dần trở nên u ám, vì vậy con lo lắng trong lòng thôi.”

Ý gã chính là trong triều đang tranh quyền đoạt lợi rất khủng khiếp, gã vô tình dính phải phiền phức không giải quyết được nên trong lòng không yên. Có điều Thái Ung ngây thơ lại không hiểu ý ngầm của nhà chính trị kiệt xuất thời Tam Quốc, lão chỉ chân thành bảo:

“Mạnh Đức có tâm lo lắng cho thiên hạ là đủ, cứ thoải mái tinh thần, chuyện gì cũng đã có Tử Sư, Văn Tiên tọa trấn, tuy hoàng đế còn nhỏ nhưng vẫn không có gì đáng ngại.”

Thái Ung an ủi Tào Tháo, trời sập còn có Vương Doãn Dương Bưu đứng đầu tam công đứng ra gánh, ngươi nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu? Tào Tháo nói:

“Thưa thầy, con đã ăn lộc của vua, đời này phải dùng cả lòng son sắt để báo đáp, bây giờ Đổng Trác cùng với Đinh Nguyên đang đóng quân trong cung, bọn họ là lính biên quân lại rời bỏ vị trí lâu ngày, sợ là sẽ có biến.”

Gã nói rất rõ ràng, mình chỉ là một hiệu úy nhỏ, hiện tại Đổng Trác và Đinh Nguyên đều ở ngoài thành nhìn chằm chằm vào hoàng đế, cái ghế của gã không biết có thể giữ được bao lâu. Thái Ung dù sao cũng rất quân tử, nghe Tào Tháo nói vậy cũng cảm thấy có đạo lý, lập tức lên tiếng:

“Mạnh Đức nói có lý, thầy không rành về chiến sự, để thầy viết một phong thư cho Văn Tiên nhằm nhắc nhở hắn vậy.”

Tào Tháo thầm than, thầy mình cái gì cũng tốt đẹp cả, chỉ có một khuyết điểm là đối nhân xử thế quá mức cứng nhắc, nếu như viết thư cho Dương Bưu có thể làm Đổng Trác và Đinh Nguyên lui binh, vậy con còn tới tìm thầy làm gì? Có điều vì lễ số nên lời cũng không thể nói thẳng, Tào Tháo chỉ đành tiếp tục bóng gió:

“Thầy là người đức cao vọng trọng, lẽ ra nên lập tức vào triều để cống hiến cho xã tắc, ổn định lòng người.”

Thôi đành vậy, thầy có danh vọng cao như núi, đi ra thể hiện một phen, thay đệ tử là con chống đỡ chút đi chứ. Thái Ung lắc đầu bảo:

“Thầy già rồi, ngày tháng không còn nhiều nữa, bây giờ chỉ tập trung nghiên cứu học vấn, không ham mấy chức vụ công danh hư vô ấy làm gì.”

Nói đến múc đó, Tào Tháo cũng đành bó tay, gã không thể ép thầy mình ra làm quan được, thế là gà đành phải chuyển đề tài:

“Gần đây con tình cờ tìm được một quyển sách cổ, nghe nói sư muội dạo này không vụ vì chuyện nhà họ Vệ, nên đặc biệt mang đến đây để nàng giải khuây.”

Thái Ung đang định từ chối khéo, bỗng một người hầu trình danh thiếp lên, bảo có Phỉ Tiềm đến bái kiến. Lời đã nói xong, lễ vật cũng đưa, mặc dù không đạt được hiệu quả mà gã mong muốn nhưng tạm thời cứ như vậy đi, Tào Tháo liền thuận thế cáo từ. Khi Tào Tháo bước ra khỏi Thái phủ, gã nhìn thấy Phỉ Tiềm đang đứng cung kính chờ đợi, mới nhớ ra Thái Ung gần đây có nhận một đệ tử ký danh, vì vậy lập tức bước qua chào hỏi. Phỉ Tiềm có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình gặp được nhân vật khét tiếng thời Tam Quốc ở chỗ này, hơn nữa người ta còn tủm tỉm cười với mình, vôi vàng thi lễ. Đây là lần đầu tiên Phỉ Tiềm nhìn thấy Tào Tháo ở một khoảng cách gần như vậy. Không ngờ Tào Tháo hơi lùn, chỉ cao khoảng một mét sáu, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt nhỏ hẹp. Hắn chỉ dám nhìn sơ qua chứ không nhìn kĩ, dù sao thời đại này có một người nhìn chằm chằm người khác sẽ được xem là hành vi khiêu khích. Tào Tháo tiến lên mấy bước đỡ lấy tay Phỉ Tiềm, mỉm cười bảo:

“Đệ là học trò mới của thầy, tên gọi Phỉ Tiềm tự Tử Uyên đúng không? Ta đã sớm nghe tên của đệ, hôm nay gặp mặt, quả nhiên tuấn tú lịch sự.”

Nếu như không phải Phỉ Tiềm đã từng đi làm công ăn lương nhiều năm mà là một gà mới, đoán chừng tám chín phần mười sẽ bị diễn xuất của Tào Tháo làm cho cảm động đến nước mắt lưng tròng. Ô kìa, tên của mình lại được lãnh đạo lừng danh nhà Ngụy nhớ rõ, đây quả thật là một chuyện vô cùng vinh quang. Tiếc rằng Phỉ Tiềm đã gặp rất nhiều cấp trên chơi trò cây gậy và củ cà rốt, hắn đã miễn nhiễm với mấy thủ đoạn như vậy. Lãnh đạo diễn kịch thì mình nhập vai theo, chỉ có kẻ ngu mới đi vạch trần. Thế là Phỉ Tiềm cũng biểu hiện cảm động đến rơi nước mắt, không biết nên đáp lại thế nào. Tào Tháo lại nắm tay hắn, sốt ruột hỏi mấy vấn đề như sinh hoạt gần đây có tốt không, đang làm những công việc gì, có gặp phải phiền phức gì không. Phỉ Tiềm một bên rất cung kính trả lời, một bên oán thầm trong lòng, văn hóa Trung Quốc thật sự rất dài dòng, giới quý tộc thời Hán đã bắt đầu biết cách Hạ Sở Tam Vấn, tức là vừa gặp liền hỏi ngươi làm gì, cuộc sống ổn không, có gặp phải khó khăn gì không. Trông Tào Tháo rất thành thạo, có lẽ bản thân gã không phải mới hỏi một hai lần, nghiệp vụ vô cùng chắc. Sau khi biết Phỉ Tiềm đến đây thỉnh giáo Thái Ung về vài môn học cổ xưa, Tào Tháo cũng gật đầu khen ngợi, tỏ ý mình không làm chậm trễ thời gian của Phỉ Tiềm. Nhưng Phỉ Tiềm mới đi được hai bước, Tào Tháo đã gọi Phỉ Tiềm lại, mỉm cười bảo:

“Tháo tài học thô thiển, thuở nhỏ cũng đặc biệt thích sách cổ, nghe nói Tử Uyên vừa tìm được một quyển, tâm trạng vô cùng ngứa ngáy, liệu đệ có thể thỏa mãn ta được chứ?”

Loại yêu cầu này đương nhiên không cách nào cự tuyệt, Phỉ Tiềm liền bảo người hầu mở hộp gấm ra để Tào Tháo xem thử. Gã nhẹ nhàng cầm một mảnh lên để dưới ánh mặt trời, tỉ mỉ xem xét. Phỉ Tiềm bên cạnh cúi đầu, trong lòng lại cực kì hồi hộp, lịch sử Tào Tháo từng nổi tiếng về việc đào mộ cổ, còn lập chức quan Mô Kim Hiệu Úy, liệu ông anh này có nhìn ra vấn đề gì không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương