Quỷ Tam Quốc [bản dịch]
-
Chương 176
Quyền lực thái thú thời nhà Hán thật sự lớn đến kinh người.
Chức thái thú có phẩm cấp ngang với Cửu Khanh, lương khoảng hai ngàn thạch.
Trước đó nhà Tần đã chia toàn bộ thiên hạ thành các quận huyện để tiện quản lý, sau đó nhà Hán quyết định tiếp tục sử dụng chế độ hành chính của nhà Tần.
Có thể nói thái thú trong quận cũng không thua gì hoàng thân quốc thích được chia đất phong hầu.
Hán Tuyên Đế đã từng nói: “Lý do để dân chúng yên bình nơi đồng ruộng hay chết trong tiếng thở dài, ưu thường và thù hận chỉ đáng giá hai ngàn thạch.” Từ đó có thể thấy được sự khắt nghiệt của thời cổ đại.
Cấp bậc cỡ thái thú có giá hai ngàn thạch, những ai có thành tích chính trị tốt sẽ được lựa chọn để thăng lên hàng công khanh, và nếu công khanh hết nhiệm kỳ làm quan, hắn sẽ được đưa đi làm thái thú.
Quyền lực trong tay thái thú cực lớn, các vị trí Huyện Lệnh, Huyện Trưởng trực thuộc châu quận đều do hắn tiến cử, các chức quan phụ tá thuộc quận phủ cũng do chính thái thú dùng quyền hạn để đề bạt, đồng thời nắm giữ hổ phù và trúc sử phù (phù làm bằng tre) để điều động quân đội đồn trú địa phương.
Có thể nói thái thú thời Hán là chức quan nắm trong tay quyền hành pháp, tư pháp và cả quân quyền, chẳng khác nào siêu cấp quan thần, cho nên thái thú một quận có tầm ảnh hưởng hệt như quân phiệt cát cứ thời hiện đại, chỉ cần triều đình trung ương không đủ năng lực khống chế sẽ xảy ra vấn đề.
Cụ thể nhất là sự kiện Đổng Trác vào kinh cho đến liên minh Quan Đông chống Đổng Trác, hoàng đế chẳng hề có tiếng nói…
Quyền hạn thái thú quá lớn, dẫn đến hệ thống chính trị sinh ra mầm bệnh, mà bản thân trung ương chính phủ Đại Hán cũng cố gắng chữa trị.
Đầu tiên giới cầm quyền tạo ra chức thứ sử, bắt đầu dùng rất nhiều người tuổi trẻ tài cao đảm nhiệm chức vị này, qua đó thu bớt quyền lực từ thái thú, nhưng mọi thứ thay đổi theo thời gian, ghế thứ sử thay vì được triều đình chỉ định lại biến thành đề cử từ địa phương.
Trong thời kì Hán Linh Đế trị vì, một thành viên hoàng gia là Lưu Yên dâng biểu lên triều đình, kiến nghị hoàng đế sử dụng người trong dòng dõi hoàng gia hoặc trọng thần làm châu mục, họ sẽ đến các châu quận để áp chế thái thú và thứ sử, tước đoạt hết quyền hành trong tay những kẻ này.
Cũng chính vì có công dâng kế sách, Lưu Yên trở thành người đầu tiên được phong chức Ích Châu mục.
Đến đây cho dù châu mục hay thứ sử đều có cấp bậc cao hơn hẳn thái thú, thế là ban đầu thứ sử cùng châu mục đều chẳng có nhiều liên hệ với quan viên địa phương, đúng với chức năng “phụng chỉ hoàng đế giám sát châu quận”, nhưng hiện nay châu mục và thứ sử đều ra sức chiếm đoạt quyền lực của thái thú, vươn tay can thiệp vào quân sự.
Từ một ý nghĩa nào đó, bọn họ trở thành thế lực quân phiệt còn lớn hơn xưa.
Ở một góc nhìn khác, có quyền lợi tất sẽ có đấu tranh, cho nên thái thú địa phương cùng thứ sử luôn quan hệ theo kiểu lá mặt lá trái, hễ lợi ích đồng đều thì đôi bên vui vẻ, thời điểm chạm đến chén cơm của nhau, họ sẵn sàng lật mặt chiến nhau đến chết.
Vì vậy nên Trương Mạc bằng mọi giá phải quan hệ tốt với Khổng Trụ và lừa Phỉ Tiềm kẹt lại Toan Tảo, như vậy hắn mới có đủ con bài tẩy để sòng phẳng với thứ sử Duyện Châu Lưu Đại.
Tất nhiên anh thanh niên Phỉ Tiềm còn non kinh nghiệm quan trường làm sao nhận ra được?
Trong lòng hắn vẫn cho rằng sự kiện chống Đổng Trác trong lịch sử làm lớn như vậy, dễ gì Viên Thiệu bỏ qua. Đây chính là Toan Tảo hội minh, mở ra thời kì chiến loạn Tam Quốc nha!
Thế là vừa sáng ngày thứ hai, Phỉ Tiềm đi dạo quanh đại doanh Trương Mạc, tìm một mảnh đất có vẻ ổn ở phía đông để đoàn sứ giả cắm trại.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Phỉ Tiềm, mục đích đến Toan Tảo đầu tiên là để mở mang kiến thức, gặp gỡ nhóm anh hùng hào kiệt đời đầu Tam Quốc đang chuẩn bị để bộc lộ tài năng, thứ hai là nghĩ cách dựa vào họ để trà trộn vào Lạc Dương.
Thế nhưng bây giờ Toan Tảo còn chưa được vài mống chư hầu, làm sao đáng cho Đổng Trác để vào trong mắt? Chuyện này khiến Phỉ Tiềm nóng ruột hết sức.
À phải rồi, Tào Tháo Tào Mạnh Đức đâu? Đừng nói Tôn Kiên không đến nên Tào Tháo cũng chẳng thèm đến luôn nhé?
Phỉ Tiềm ngồi thẩn thờ trong doanh, nhớ lại những ngày tháng mình còn làm thiếu lang quân, có vẻ như sau buổi bái sư ở Lạc Dương, hắn chẳng còn nhìn thấy Tào Tháo, thế rồi tin Tào Tháo cướp hoàng đế thất bại truyền khắp nơi…
Mỗi khi ngồi rỗi, người ta hay có xu hướng sắp xếp lại những chuyện đã qua, Phỉ Tiềm nghĩ ngợi mãi, chợt phát hiện hình như có vài chỗ không ổn.
Hắn định tìm cách gặp Tào Tháo tâm sự một phen, nói gì thì đây cũng là sư huynh mình, chưa kể Tào Tháo là nhà quân sư top đầu Tam Quốc, chắc hẳn sẽ góp ý vài điều hay ho cho mình…
Trong lúc Phỉ Tiềm cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên Hoàng Thành từ ngoài trường vào bẩm:
“Thưa Phỉ chính sứ, hướng đông nam có một đội quân đang kéo đến, thuộc hạ đoán họ có khoảng bốn năm ngàn người, cờ hiệu thêu chữ Tào.”
Phỉ Tiềm sững sờ, cha mẹ ơi, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, chẳng lẽ sư huynh có năng lực dịch chuyển khắp bản đồ hả trời?
Khi Phỉ Tiềm ra khỏi trướng, hắn nhìn từ xa thấy một đội quân đông nghịt đứng trước đại doanh Trương Mạc, trong đó có một người đúng thật là Tào Tháo.
Tào Tháo tung người nhảy xuống ngựa rồi tụ tập với Trương Mạc, chẳng biết hai người nói gì với nhau, trông dáng vẻ cười vui hớn hở kìa, chắc quan hệ hai bên không tệ nha.
Phỉ Tiềm vội vàng chạy về phía trước mấy bước, Trương Mạc cũng ý thức được có người tới, hắn chưa kịp giới thiệu thì Tào Tháo đã cười lớn và nói:
“Ôi trời Tử Uyên, hóa ra đệ cũng ở đây, sao không báo cho ta biết?”
Lông mày Trương Mạc nhíu lại, hắn ngờ vực hỏi:
“Mạnh Đức, Tử Uyên, hai người quen nhau hả?”
“Haha, đây là sư đệ của Tháo mới được sư phụ Thái Ung thu nhận gần đây, trước đó ta cũng đã đề cập trong thư với Mạnh Trác huynh, huynh quên rồi sao?”
Trương Mạc giật nảy mình, vội chắp tay đáp:
“Mạc hãm thân ở đất hoang, tin tức thiếu thốn, nếu không phải Mạnh Đức nhắc nhở, Mạc thật sự thất lễ với Tử Uyên, khiến thiên hạ chê cười!”
Nói xong hắn quay sang Phỉ Tiềm, định hành lễ tỏ ý xin lỗi.
Phỉ Tiêm tự nhiên vội vàng né qua, liên tục lắc đầu bảo:
“Tiềm chỉ là phường thư sinh áo vải, có tài đức gì mà nhận đại lễ từ Trương thái thú. Xin ngài chớ nên nói thế, Tiềm hổ thẹn không thôi!”
Giỡn chơi hả, hắn làm sao có thể tiếp nhận hành lễ từ Trương Mạc, người ta là thái thú Trần Lưu quyền cao chức trọng, chư hầu một phương…
Ủa khoan, Trương Mạc đến từ Trần Lưu…Phỉ Tiềm chợt hiểu ra vì sao Trương Mạc lại đột nhiên biểu hiện thân thiết khiêm nhường như thế, chẳng giống chư hầu cao cao tại thượng lạnh lùng hôm qua.
Sư phụ Thái Ung quê ở huyện Ngữ thuộc quận Trần Lưu, cũng tính là danh sĩ Duyện Châu…
Chính vì tầng quan hệ này, thái độ của Trương Mạc đối với Phỉ Tiềm đã khá hơn nhiều, một bên mời Tào Tháo, Phỉ Tiềm vào trong, một bên dặn binh sĩ đi nấu ít trà thang đến uống cho ấm người.
Khổng Trụ cùng Trương Siêu đã đứng sẵn trước trướng để chào đón, Tào Tháo liền vội vàng tiến lên mấy bước, hành lễ với cả hai. Trương Mạc cười lớn, nắm tay Phỉ Tiềm kéo lại, kể rõ chuyện xảy ra trước cổng doanh rồi bảo:
“Đúng là nhân sinh hữu ý, chi bằng tối nay để Mạc làm chủ, mở chiêu đãi Mạnh Đức, Tử Uyên. Mong Khổng Dự Châu nể mặt tham dự.”
Khổng Trụ cũng là người Trần Lưu, tất nhiên vô cùng kính nể Thái Ung, nghe thế liền vỗ tay khen hay:
“Mạnh Trác khách sáo quá, Tử Uyên cũng thật thâm tàng bất lộ nha, ta phải phạt ngươi ba chén rượu mới được, ha ha ha…”
Khổng Trụ trêu ghẹo, đám người phía sau cũng cười hùa theo.
Lòng Trương Mạc như mùa xuân hoa nở, ban đầu định gạt Phỉ Tiềm ở lại nhằm mượn danh Lưu Biểu, ai dè đâu Phỉ Tiềm còn là đệ tử do đích thân Thái Ung thu nhận, như vậy thực lực phe mình lập tức có khác biệt, sống lưng cũng vô tình thẳng hơn.
Khổng Trụ, Trương Mạc, Trương Siêu ba người đều là quan viên địa phương, trong khoảng thời gian này chưa từng đến Lạc Dương, cho nên hoàn toàn không biết chuyện Phỉ Tiềm bái Thái Ung làm thầy.
Dù sao thời điểm Phỉ Tiềm bái sư chỉ là câu chuyện giữa các học sinh trong kinh thành, không phải triều đình sắc phong quan viên, do đó cũng chẳng thông báo khắp nơi.
Mọi người vui vẻ nhìn nhau, đều cảm thấy nên tạo quan hệ với đối phương thật tốt, liền nắm tay tập thể để vào trong trướng. Nhưng đến khi chuẩn bị sắp xếp chỗ ngồi, Phỉ Tiềm lại kinh ngạc thêm lần nữa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook