Nhờ những chính sách đầy sức sáng tạo tuyệt vời, đồng chí Vương Mãng đã góp phần phát huy sự bần cùng khốn khổ của quần chúng nhân dân lên một tầm cao mới. Từ đó sinh ra một ngôi sao sáng trên bầu trời cổ đại, đó chính là Hán Quang Vũ Đế.

Lại nói về Lưu Tú idol, quý anh đây chính là đại diện cho những đứa con của số phận đầy khả ái và ngây ngất lòng người, đường đời bằng phẳng, thuận buồm xuôi gió, cả cuộc đời như một cuốn tiểu thuyết với tiêu đề thanh niên may mắn từ nghèo túng trở thành chủ tịch. Chuyện kể rằng Lưu Tú sinh ra trong một gia đình cũng gọi là khá giả, cha hắn là nhân viên cấp thấp nhất của chính phủ - huyện lệnh Tế Dương, sau đó từ quan về ở ẩn. Mặc dù cũng thuộc về gia tộc họ Lưu ở Nam Dương, nhưng chỉ được coi là chi thứ. Tương truyền khi hắn vừa sinh ra, có ánh sáng đỏ chiếu vào phòng, trùng hợp năm đó Nam Dương được mùa, một bông lúa trổ đến chín hạt, nên cha hắn đặt tên là Lưu Tú (Tú vừa có nghĩa là đẹp đẽ, vừa có nghĩa là lúa trổ bông). Đến tuổi trưởng thành, Lưu Tú đã về một nhà với mỹ nhân thời đó, Âm Lệ Hoa. Nhà thơ Lý Bạch đời Đường có nói về nàng: Lệ Hoa tú Ngọc sắc, Hán nữ kiều chu nhan (Lệ Hoa xinh đẹp ngọc ngà, có gương mặt hồng hào dễ thương của con gái thời Hán). Tất nhiên ngoại trừ nhan sắc lộng lẫy ra, Âm Lệ Hoa còn là con gái của một gia đình giàu có lâu đời.

Bên cạnh sự kiện trai nhà nghèo cưới được tiểu thư xinh đẹp nhà giàu, Lưu Tú còn từng bị tống giam, kẻ khác vào tù không chết cũng bị lột mấy lớp da, còn hắn không những bình an vô sự, mà sau khi ra tù còn lập tức dựng cờ tạo phản. Chính quyền Vương Mãng ngày càng mất lòng dân, khắp nơi nổi dậy chống triều đình. Trong đó phải kể đến hai cuộc khởi nghĩa lớn nhất là Lục Lâm (lấy tên núi Lục Lâm ở Kinh Châu) và Xích Mi (phe này vẽ Lông mày đỏ để khác với triều đình). Lưu Tú chân ướt chân ráo chọn gia nhập Lục Lâm vì có người hoàng tộc là Lưu Huyền ở đó, nhờ đó quân…Xích Mi không có hào quang nhân vật chính bị Vương Mãnh dễ dàng đánh cho kêu cha gọi mẹ. Sau đó Vương Mãng ra lệnh cho thuộc hạ tập hợp khoảng bốn tram hai mươi ngàn quân chính quy để đánh với hai mươi ngàn lính nát bét gồm nông dân chân đất và thảo khấu Lục Lâm. Sau đó kết quả ai cũng biết, bốn trăm ngàn quân chính quy của Vương Mãng bại trận thảm hại, chỉ khoảng ba ngàn người sống sót. Cụ thể trận chiến diễn ra thế nào không thể dựa vào vài câu miêu tả trong sách là có thể hiểu được, nhưng dựa vào đó có thể thấy con đường vương đạo được Vương Mãng tạo ra vô cùng hoàn mỹ đã bị một Lưu Tú từ trên trời rơi xuống đá bay. Sau trận chiến Côn Dương, nhà Tân không gượng dậy nổi, bị tiêu diệt chỉ trong vòng bốn tháng, còn nhà Hán vẫn tiếp tục kéo dài sự thống trị.

Lý Nho càng xem càng hoảng sợ, hắn bắt đầu cảm thấy kế hoạch mình đưa ra cho Đổng Trác xuất hiện biến số không tưởng. Ban đầu Lý Nho đề xuất với Đổng Trác dùng mười năm để xây dựng nền móng, thu phục nhân tâm, nhưng khi hắn đọc được câu chuyện của Vương Mãng và Lưu Tú, hắn phát hiện hắn không thể làm cho Đổng Trác xuất sắc hơn Vương Mãng được. Đến cỡ Vương Mãng còn thất bại một cách bí hiểm, làm sao hắn có thể đảm bảo con đường vương đạo của Đổng Trác không xuất hiện một Lưu Tú thứ hai? Vương đạo chậm rãi, bá quyền lại mạnh về tốc độ, nếu như chọn con đường bá quyền, Lý Nho dự đoán trong trường hợp mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ cần ba năm hắn có thể xử lý những thế lực phản đối, tuy không đảm bảo có thể dẹp yên toàn bộ, nhưng ít nhất tám phần đều sẽ bị đập tan, những tên râu ria còn lại đều không đáng lo nữa. Bây giờ điều quan trọng nhất là hắn phải trụ vững được trong ba năm này. Vì thế Lý Nho mời Giả Hủ đến để nghe thử ý kiến của hắn, cho nên sau khi đưa sách cho Giả Hủ, hắn im lặng nhìn Giả Hủ chằm chằm. Giả Hủ đương nhiên biết Lý Nho muốn hỏi cái gì, thế nhưng ngươi bảo hắn phải làm sao đây? Lựa chọn hướng phát triển vững vàng, chỉ cần xử lý vài vấn đề nhỏ, nhưng tương lai có thể xuất hiện nhân tố không thể giải quyết cản đường; hoặc lựa chọn một con đường khác, lúc đầu gập ghềnh cực khổ hơn nhiều, nhưng những phiền phức này vẫn có thể dựa vào nhân lực và trí tuệ để giải quyết, một khi xử lý tốt liền có thể trong thời gian ngắn nhất mở rộng thế lực của bản thân đến cực hạn, trong tương lai những nhân tố kia sẽ xuất hiện đột phá, thậm chí có thể chiêu mộ về phe mình. Giả Hủ xoa những ngón tay trắng bóng, trong nhất thời dù lấy tài trí của hắn cũng không cách nào lựa chọn được. Chuyện này không đơn giản như việc suy nghĩ hôm nay ăn mì hay ăn cơm, một khi đã đặt bước chân đầu tiên, ngươi sẽ không còn đường quay lại, cái giá phải trả chính là tính mạng hàng triệu người.

Chậc, khó nghĩ quá, Giả Hủ suy tư đến mức nóng cả đầu, hắn lấy luôn nước thịt bôi lên trán cho mát. Khóe miệng Lý Nho giật một cái, có đôi khi hắn cảm thấy mình quá vị tha, quá cả nề tình cảm đồng môn huynh đệ mới có thể chịu đựng được dáng vẻ lôi thôi lượm thượm của Giả Hủ. Lúc này có một kẻ hầu tiến vào dâng lên danh thiếp, báo là lang quan Phỉ Tiềm đáp ứng lời mời của Lý Nho.

“Ngươi dẫn hắn đến sảnh ngồi chờ đi.”

Lý Nho hạ lệnh rồi quay sang Giả Hủ:

“Thôi bỏ đi, ta cũng không cần ngươi nghĩ ra ngay lập tức, thời gian vẫn còn, hy vọng Văn Hòa cân nhắc.”

“Xì, không vội mà ngươi phải gọi ta đến hả? Ngươi xem bản thân mình còn bao nhiêu thời gian? Tức chết ta mất, bây giờ ta cảm thấy chẳng có con đường nào tốt cả.”

Hiện giờ tập đoàn Tây Lương đang đứng giữa ngã ba đường, vương đạo hoặc bá quyền đều có thể lựa chọn, nhưng một khi đã chọn thì đừng hòng rút lui đơn giản.

“Ta vẫn còn ít nhất mười ngày nữa.”

Lý Nho biết Giả Hủ hỏi thời gian là ám chỉ điều gì. Bây giờ triều đình vừa trải qua loạn lạc, đang khoảng thời gian chuyển giao quyền lực, tất cả quan viên đều chờ Đổng Trác thể hiện thái độ. Giả Hủ ôm đầu than vãn:

“Chỉ có mười ngày thôi hả? Ngươi ném ra một đống thứ cần tính toán, chỉ mười ngày làm sao đủ? Coi ngươi kìa, trông chẳng hề gấp gáp tí nào… Cơ mà ngươi định đi đâu?”

“Gặp lại bạn cũ thôi.”

“Ngươi vẫn còn bạn cũ ở Lạc Dương? Chà, cho ta đi cùng với.”

Phỉ Tiềm cảm thấy hơi lo lắng, từ khi nào mình quen biết Lý Nho, quân sư số một của Đổng Trác? Mặc dù nói lần này không rõ lành hay dữ, bởi vì nếu thật sự muốn đối phó dạng tép riu như mình cũng chẳng cần phải huy động đến Vũ Lâm lang, ngay cả một tên lính quèn đến Phỉ Tiềm cũng phải cắp đít đi hầu. Đây là lần đầu tiên Phỉ Tiềm tiếp xúc với một nhân vật nổi tiếng thời Tam Quốc, trong lòng vô cùng hồi hộp. Tốt xấu gì Lý Nho cũng là kẻ một tay đưa Đổng Trác từ binh mã duyện trở thành thái sư chưởng quản triều đình. Ngay khi Phỉ Tiềm đang xoắn xuýt, một người từ sau nhà bước ra, lập tức đứng dậy trang nghiêm chào hỏi, thừa dịp hắn vẫn chưa nhìn qua chỗ mình, Phỉ Tiềm tranh thủ nhìn sơ qua một chút. Gương mặt vô cùng nho nhã thân thiện, ánh mắt ngời sáng tương lai, đây là Lý Nho hả? Phỉ Tiềm chết lặng, trong những bộ phim truyền hình dài tập, Lý Nho luôn được miêu tả bằng một gương mặt khắc nghiệt, ánh mắt vô cùng hèn mọn, dáng vẻ y như táo bón, từ khí nào Lý Nho lại giống như soái ca nhà bên vậy? Kỳ thật Phỉ Tiềm cũng hiểu được, thời cổ đại khi xét tuyển quan viên cũng yêu cầu rất cao về ngoại hình, mặc dù không đẹp lộng lẫy như idol, nhưng tướng mạo phải đoan chính, phong thái đĩnh đạc, còn dạng mặt chuột tai dơi như trong phim thì thôi đừng hy vọng thi làm quan làm gì. Bởi vậy mặt Lý Nho không hề dài như trong phim, ngược lại sống ở Tây Lương nhiều năm, quen phong cách ăn thịt nhiều của người Khương nên cơ thể có chút tráng kiện vững chải, khác hoàn toàn so với thư sinh trong thành. Lý Nho tao nhã ngồi xuống ghế, ra hiệu Phỉ Tiềm không cần giữ lễ tiết, hắn cảm ơn rồi im lặng ngồi xuống đối diện. Lý Nho lẳng lặng đánh giá Phỉ Tiềm, Phỉ Tiềm cũng bình tĩnh nhìn hắn. Trường hợp như thế này chỉ có Lý Nho được quyền mở miệng trước, nếu như Phỉ Tiềm nói chuyện trước sẽ bị coi là vô lễ. Lý Nho nhìn khuôn mặt và dáng dấp của Phỉ Tiềm, khác hẳn so với ấn tượng của mình hai mươi năm trước.

“Ngươi năm nay chỉ mới hai mươi tuổi?”

“Thưa vâng.”

“Sinh nhật ngươi là ngày 26 tháng 11?”

“Thưa vâng.”

Phỉ Tiềm mặc dù không rõ vì sao Lý Nho hỏi những vấn đề này, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời. Lý Nho gật đầu:

“Ừ, ta đã biết, hiện tại ngươi đương nhiệm quan lang, vậy đã được phong chức chưa?”

“Bẩm trưởng sử, hiện tại ta vẫn chưa có chức vụ.”

Phỉ Tiềm chỉ là một trong một đống quan dự bị mà thôi, thời điểm đông quan lang nhất là khoảng năm ngàn người, vì vậy triều đình có vẻ như đã bỏ quên hắn. Tóm lại quan lang mặc dù là “quan” nhưng chỉ là danh hiệu kêu êm tai vậy thôi, thực tế chả có tác dụng gì. Lý Nho vuốt râu bảo:

“Thế này đi, phủ tướng quân còn thiếu một chân chạy, ngươi có bằng lòng đảm nhận không?”

Phỉ Tiềm trợn mắt há mồm, chuyện gì xảy ra thế này? Lý Nho lại đích thân phong chức cho ta? Trợ thủ phủ tướng quân, trên thực tế chính là thư ký của trưởng sử, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao hiện tại Đổng Trác đang thâu tóm toàn bộ quyền hành ở Lạc Dương, tương lai chuẩn bị ngồi vào cái ghế thái sư, tất cả thủ hạ của hắn đều sẽ được núp bóng từ bi mà thăng chức theo. Chức quan này vô cùng khá, tiền đồ xán lạn, thế nhưng Phỉ Tiềm biết quá rành lịch sử, kết cục của Đổng Trác phải nói bằng một chữ thảm, đi theo hắn thì có tiền đồ gì? Chưa làm được vài năm có khi đã bị người ta đấm không trượt phát nào… Ơ nhưng mà làm sao từ chối lời mời của Lý Nho? Hiện giờ Đổng Trác vẫn đang quyền khuynh thiên hạ, Phỉ Tiềm nhớ trong triều có vài quan viên tỏ vẻ chống đối lập tức bị Đổng Trác một đao chém bay đầu, ngay cả phán xét cũng không them tổ chức. Hiện giờ trông có vẻ Lý Nho đang hỏi ý mình, nhưng lỡ như mình chọc giận Lý Nho, làm hắn cảm thấy mình không biết điều, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì rất không ổn. Chi bằng tìm cách kéo dài thời gian? Phỉ Tiềm đột nhiên cảm thấy bây giờ một cái cớ êm đẹp mình cũng không có, nếu người khác còn có thể giả vờ bảo việc này trọng trách lớn lao, không đảm đương nổi các kiểu, phải về nhà bàn với cha mẹ. Nhưng cha mẹ Phỉ Tiềm đã nhắm mắt xui tai từ đời kiếp nào, bản thân lại là chi thứ, trong nhà không có trưởng bối, ngươi đòi về nhà thương lượng, ai mà tin?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương