Thời điểm đầu lâu của đại tướng quân Hà Tiến bị ném ra bên ngoài cửa cung, lăn lông lốc tới trước mặt Viên Thiệu cùng Tào Tháo làm cả hai hoảng sợ đến đờ cả người. Đây không phải lần đầu họ nhìn thấy người chết, cả hai cũng đã từng giết người. Vấn đề là đại tướng quân quyền khuynh thiên hạ, dưới một người trên vạn người bị chém chết không có chiếu chỉ, không có luận tội, không một chút xót thương! Bên trong có người cao giọng quát:

“Hà Tiến mưu phản, đã bị chém lập quyết! Tất cả đồng phạm đều được miễn tội, các ngươi mau rút lui, nếu không sẽ giết hết không tha!”

Hơn mười tướng quân túc trực bên ngoài lập tức hoảng loạn, có mấy kẻ không biết phải làm sao đành ném luôn vũ khí bỏ chạy. Tào Tháo chỉ bất ngờ chốt lát đã bình tĩnh lại, chạy theo một tên hộ vệ đang bỏ trốn, tuốt kiếm chém luôn. Gã gào lên với tất cả hộ vệ còn lại:

“Mẹ nó, chúng ta theo tháp tùng để chủ nhân bị giết chính là tội chết! Chỉ có cách giết sạch thủ phạm mới có hy vọng sống!”

Viên Thiệu cũng kịp phản ứng, lập tức hùa theo:

“Có kẻ ngang nhiên mưu sát đại thần! Bây đâu, mau đến trợ chiến!”

Hắn rút kiếm ra xông thẳng đến cửa cung, mặc kệ tất cả vừa gõ mạnh vừa la hét. Tào Tháo cũng dắt theo tất cả hộ vệ còn lại chạy tới trước cửa cung để tìm cách xông vào, gã hạ giọng nói với Viên Thiệu:

“Bản Sơ, ngươi và ta đều kẹt trong này còn Công Lộ lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn có điều mờ ám. Hiện giờ chỉ có thể cầu đường sống trong chỗ chết, ngươi mau gọi tất cả tướng quân ở quanh đây đến hỗ trợ!”

Viên Thiệu cùng Tào Tháo hôm nay đảm nhiệm việc bảo vệ đại tướng quân, nhưng bây giờ đại tướng quân Hà Tiến bị chém chết, đến thủ phạm còn chưa biết mặt, cho dù thế nào cũng sẽ chịu tội hộ vệ bất lực, nếu nghe lời kẻ lúc nãy bỏ vũ khí chạy trốn, cả đời đừng mong ngẩng cao đầu. Cho nên trước hết Tào Tháo giết chết những kẻ bỏ trốn để uy hiếp đám lính còn lại, đồng thời cũng khuyên can Viên Thiệu, hai người bọn họ chín phần là bị người ta hố cho một phen, Viên Thuật lâu như vậy cũng chưa tới trận khẳng định có vấn đề, hiện tại chỉ có thể giải quyết thủ phạm gây ra chuyện này mới có thể giảm bớt trách nhiệm. Viên Thiệu là một chính trị gia tài giỏi, hắn phối hợp ăn ý với Tào Tháo, mặc kệ đại tướng quân Hà Tiến chết như thế nào, bị ám sát hay mưu phản thật, chỉ có cách đá quả bóng trách nhiệm đến chân hoạn quan, sau đó bày tỏ bản thân đứng ở phía chính nghĩa mới có thể thoát nạn. Hắn mà trốn về nhà, dù chủ động từ quan hay nhà họ Viên đứng ra bảo lãnh cũng sẽ không chết, nhưng cả đời bị thiên hạ chỉ trích, cả đời không ngẩng đầu lên được. Viên Thiệu xuất thân chi thứ, vất vả lắm mới có chút vốn liếng, dễ gì chịu đầu hàng số phận. Lúc này hắn cũng gấp đến đỏ mắt, tháo ngọc bội đưa cho tên hộ vệ bên cạnh:

“Ngươi! Mau cầm nó đưa cho Ngô Khuông tướng quân, bảo hắn điều động quân đội và mang theo dầu hỏa đến đây! Con mẹ nó lũ ái nam ái nữ!”

Viên Thiệu ngẩng đầu lên chửi thầm trong bụng, oán hận nhìn trời, vất vả bao phen thoát khỏi vỏ dưa Kiển Thạc lại gặp vỏ dừa Hà Tiến, tuy thằng cha này ngu đần làm mình tiện tay thu nạp binh quyền, có được chút địa vị xã hội, đùng một phát đòi vào cung, giờ thì hay rồi, cả Hà Tiến cũng đi bán muối, làm sao Viên Thiệu không tức giận cho được? Nhờ cậy Viên Thuật hả? Quên đi! Viên Thiệu ta không quan tâm hoạn quan có phải thủ phạm hay không, dám đá đổ chén cơm ta khổ công tích cóp, Viên Thiệu ta sẽ liều mạng với chúng mày!

Phỉ Tiềm ngáp ngắn ngáp dài nhìn tòa thành đỏ rực dưới ánh tà dương, mặc kệ hầu gái đỡ lên giường, ngay cả cử động cũng không muốn động. Hắn thả lỏng cơ thể, cảm nhận những bàn tay thon thả mềm mại dùng khăn ướt lau phớt lên mặt như gió mùa xuân thổi đến. Vốn dĩ hắn chỉ hơi buồn ngủ, dưới sự chăm sóc của các cô gái đã dần tiến vào mộng đẹp… Đột nhiên Phỉ Tiềm bật dậy, nhìn quanh bốn phía, hắn đang đứng trước bàn làm việc của mình.

“Ơ kìa, sao mình lại ở đây, không phải mình đầu thai ở thời Tam Quốc sao?”

Phỉ Tiềm vô cùng kinh ngạc, một khu vực lớn như vậy chỉ có một mình hắn.

“Ủa, những người khác đâu? À hình như hôm nay đến ca trực của mình…”

Phỉ Tiềm cảm thấy đầu óc mê man, mỗi lần hít thở đều vô cùng khó khăn.

“Mình ngủ quên hả? Mấy giờ rồi nhỉ… ủa, điện thoại mình đâu?”

Phỉ Tiềm lục lọi trên bàn một hồi, cuối cùng cũng thấy được di động. Hắn còn chưa kịp xem giờ, chuông điện thoại đã vang lên.

“Dạ em chào sếp, dạ, dạ…”

Thời đại 4.0 giúp người ta liên lạc với nhau rất tiện, Phỉ Tiềm ngoài mặt dạ thưa, trong lòng bắt đầu chửi chó mắng mèo. Mình vừa mới gửi báo cáo vào group chat, bây giờ lại bắt làm thêm một báo cáo riêng nữa? Thế là thế quái nào? Nếu anh không chịu xem tin nhắn trên group thì tạo group làm gì? Chửi thì chửi, cơm vẫn phải ăn, Phỉ Tiềm thở dài nhập pass vào máy tính, chuẩn bị nhìn những con số chán ngắt. Bỗng nhiên sau lưng có một giọng nói làm Phỉ Tiềm nhảy dựng lên:

“Ồ, đây là cuộc sống của huynh à?”

“Hả? Ngươi là ai?”

“Ta chính là huynh.”

Một “Phỉ Tiềm” khác mặc Hán phục xuất hiện, đầu đội trâm cài, eo thắt đai gấm, phong độ nhẹ nhàng, gương mặt giống hệt Phỉ Tiềm, chỉ là trông trẻ trung hơn rất nhiều.

“Ngươi… Ơ… Ta…”

Chàng trai mặc Hán phục mỉm cười chạm tay lên bàn:

“Chà, không ngờ lại có vật thần kì như thế, đây là giấy phải không? Thân trắng như tuyết đầu đông, mềm mại hơn cả gấm vóc, xin hỏi huynh đài có bán thứ này không?”

“Ặc, này là giấy để photo, trong văn phòng có cả đống… Ta cũng không biết một tờ giá bao nhiêu nữa. Ta đâu phải kế toán.”

Chàng trai Hán phục kinh ngạc, sau đó lại không vui:

“Bảo vật như thế sao vị huynh đài đây là coi thường như thế? Nơi đây đúng là chốn thần tiên…”

“Thần cái khỉ mốc, đây là công ty, chỗ bắt người ta dậy sớm hơn cả gà, ngủ trễ hơn cả chó, ăn ít hơn cả heo, làm nhiều hơn cả ngựa, thời Tam Quốc đúng là sung sướng biết bao.”

“Huynh ghét nơi đây đến vậy sao? Hay huynh muốn quay về thời ăn uống kham khổ, thô sơ bần cùng?”

“Đương nhiên là… Ài, ta cũng chỉ muốn sống sót, nghe nói Dương Châu không có chiến tranh nên ta muốn chạy tới đó.”

Chàng trai Hán phục đột nhiên tức giận, đến gần Phỉ Tiềm rồi lớn tiếng quát:

“Nam nhi đại trượng phu sống ở trên đời phải làm sao cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất, thử hỏi mặt mũi đâu mà sống tạm bợ như thế? Dám hỏi huynh đài có chí ra sao?”

Phỉ Tiềm chỉ cảm thấy giọng nói của chàng trai Hán Phục vang vọng khắp nơi, chấn động cả không gian, còn mình càng lúc càng trở nên nhỏ bé, một lát sau xung quanh liên tục vang vọng câu: “Dám hỏi huynh đài có chí ra sao?” Phỉ Tiềm hoảng hốt gào lên rồi lăn từ trên giường xuống, nhìn xung quanh vẫn thấy ngọn đèn dầu nhấp nháy, nàng hầu gái đang ngủ gục trên bàn cũng bị đánh thức, vội vàng đứng lên vịn Phỉ Tiềm, ôn nhu bảo:

“Thiếu lang quân, ngài có chỗ nào khó chịu chăng?”

“À haha, không có gì, không có gì, ta chỉ hơi khát nước.”

“Vâng, lang quân chờ nô gia một lát.”

Thị nữ cũng không hoài nghi, cho rằng Phỉ Tiềm nốc nhiều rượu nên khát nước mà thôi, lập tức thi lễ rồi bước ra ngoài. Phỉ Tiềm với tay lấy quần áo mặc vào, cầm đèn dầu bước ra cửa. Đêm đen thật huyền diệu, chỉ tiếc là không có ngôi sao nào, hắn cảm thán trong lòng:

“Phải rồi, chí hướng của ta là gì ? Ở thời đại này kiếm được gia sản trăm ngàn quan rồi thì như thế nào ?"

Bóng đêm êm ả buông xuống, bốn phía yên tĩnh, chỉ có vài chú dế khe khẽ hát vang.

"Ngươi đang nhắc nhở ta sao ? Ừ, có lẽ ngươi nói đúng, đại trượng phu không thẹn với đất trời, ở thời hiện đại ta sống rất lặng lẽ, bị chèn ép đủ điều, chẳng lẽ bây giờ cũng phải tiếp tục như vậy sao ? "

Đột nhiên từ đằng xa có tiếng ồn ào xuất hiện, người người hét to, tiếng ngựa hí inh ỏi, rất nhiều người trong trang giật mình thức giấc, vội vàng đốt đuốc hò reo đi xem thử. Phỉ Tiềm vừa đi được vài bước đã gặp Thôi Hậu, vội vàng lên tiếng chào. Thôi Hậu gấp gáp nắm chặt tay Phỉ Tiềm:

“Hiền đệ chớ lo, ta đã phái hộ vệ canh phòng xung quanh, nếu có kẻ địch xuất hiện cũng sẽ đảm bảo an toàn cho đệ.”

Phỉ Tiềm nhẹ nhàng rút tay ra, chỉ về hướng ánh sáng lập lòe trong thành Lạc Dương:

“Có vẻ như đã có chuyện trọng đại xảy ra ở Lạc Dương thì phải?”

“Ừ, ánh lửa này… không phải có kẻ tấn công, hình như là hỏa hoạn.”

“Vĩnh Nguyên huynh, gần đây có con sông nào không?”

“Có, đi thêm một chút sẽ tới sông Lạc Thủy.”

Mặc dù không hiểu vì sao Phỉ Tiềm lại hỏi như thế, Thôi Hậu vẫn thành thật trả lời.

“Đêm tối không dễ xuất hành, nếu có kẻ địch, nhất định sẽ đi dọc theo bờ sông, huynh phái người kiểm tra sẽ rõ.”

Thời cổ đại do thiếu ánh sáng nên hầu hết mọi người đều dùng phương pháp đánh dấu để tiện di chuyển, một trong những phương pháp chính là đi theo tiếng nước chảy. Thôi Hậu gật đầu:

“Hiền đệ nói có lý.”

Sau đó gọi vài người men theo sông để điều tra. Phỉ Tiềm liền vội vàng kéo Thôi Hậu lại, bảo trong trang cần người có uy vọng như hắn đứng ra xử lý, cần gì phải tự thân vận động, cứ để cho mình lo, gọi thêm vài người thân thủ tốt đi theo hỗ trợ mình là được. Thôi Hậu lại cảm thấy có lý, thế là gọi vài hộ vệ giỏi võ đến, liên tục dặn dò Phỉ Tiềm cẩn thận. Những hộ vệ này đều có kinh nghiệm, giơ cao đuốc và đứng xung quanh hắn, Phỉ Tiềm chỉ nói vài câu lập tức tỏa ra khắp bờ sông tìm kiếm.

Giữa đêm tối mịt mờ, ánh mắt Phỉ Tiềm lại bừng sáng hơn bao giờ hết. Hắn nhủ thầm, ta tới đây, thời đại Tam Quốc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương