Quy Tắc Bẫy Tập Thể
-
Chương 46: Gian tình rõ rành rành
Chủ tịch Mao dạy chúng ta làm gì cũng phải thực sự cầu thị, cho nên khi nghe được một câu nói ái muội như vậy của An công tử , ta cảm thấy giả ngu đã không thể lừa dối quá quan được nữa rồi .
Cho nên ta cải biến sách lược , vươn ngón tay cái hướng về phía anh ấy , hung hăng khích lệ anh ấy một phen, “An công tử , anh thật không hổ là thương nhân điển phạm a! Anh vì người tiêu thụ suy nghĩ như thế quả nhiên là chuyện rất may mắn cho nghành nghề bất động sản về sau a! Em thay mặt cho quần chúng nhân dân cảm tạ anh !”
An công tử nhìn ta , cười nhạt , không nói lời nào.
Ta nuốt nuốt nước miếng , nói tiếp , “An công tử , em chưa thấy qua thương nhân nào như anh , từ nhỏ mẹ em đã giáo dục em rằng làm thương nhân thì phải gian trá xảo quyệt , bằng không thì làm sao mà kiếm tiền được cơ chứ ? Anh xem hai cái cửa hàng của nhà em đó , là bởi vì tâm địa nhà em rất thiện lương cho nên vẫn luôn ở trạng thái sắp đóng cửa . Nhưng là từ khi quen biết An công tử , từ khi nghe xong lời vừa rồi của anh … Lời nói hùng hồn đó làm cho em hoàn toàn phủ định những lý luận trước kia ! Thương nhân có tiền giống như anh , nguyên lai cũng không phải xấu xa a! Nếu thương nhân Trung quốc đều giống như An công tử anh thì có phải thế giới này sẽ luôn tràn ngập tình yêu không ! A a a! Chỉ cần mỗi người đều dâng ra một chút yêu thương …”
An công tử bịt lỗ tai lại , chống tường , mặt như xanh xao nhợt nhạt .
Ta oán thầm , ta ca hát có khó nghe như vậy sao?
An công tử hít sâu một hơi , lăn xe đi đến trước mặt của ta , thuận tay nhặt một hộp thuốc tráng dương lên , thở dài nói: “Mẹ vợ đại nhân là cảm thấy con rể không thể cho em hạnh phúc sao? Anh đây mà không chứng minh một chút thì chẳng phải sẽ làm thất vọng một mảnh tâm ý của mẹ vợ đại nhân ? Tô Nhuận, thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong khắp thiên hạ a!”
Ta trừng lớn hai mắt nhìn anh ấy , An công tử là đang nói giỡn với ta sao ? Anh..anh.anh ấy không phải bị cắn vào trứng sao? Sao còn có thể… Mặt của ta đỏ bừng bừng , kéo tới tận cổ , anh ấy nhìn như không đang nói đùa, nhưng lại phi thường đứng đắn nói với ta những lời không đứng đắn , điều này làm cho ta cảm giác được mọi chuyện rối tung !
An công tử chậm rãi lăn xe tới gần ta , theo bản năng ta liền nhảy lên , chạy đến vài bậc thang, từ trên cao nhìn xuống , sau đó hai tay ôm ngực , vẻ mặt đề phòng cướp bóc .
Nghĩ rằng đây hẳn là an toàn rồi , cái xe lăn kia dù đi kiểu gì thì cũng không thể leo lên cầu thang a!
Nhưng là, ta quên mất An công tử là một quái vật !
Anh ấy lăn xe tới trước bậc thang , thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, khi đó ta còn đang đắc chí , anh có giỏi thì leo lên đi! An công tử thở dài, “Tự làm bậy không thể sống!”
“Cái gì?” Ta ngây người một cái , ngay sau đó liền trợn mắt há hốc mồm !
Bởi vì ta thấy An công tử , ở bậc thang trước mặt, anh ấy đứng lên , sau đó từng bước một đi tới trước mặt ta , đổi thành anh ấy từ trên cao nhìn xuống , nắm cằm của ta vô cùng khiêu khích , mỉm cười nói: “Tô Nhuận, anh cảm thấy là anh có tất yếu phải nói cho em biết cái gì kêu là đạo làm vợ .”
Đầu óc của ta lại một lần nữa tắc tịt , hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ , há mồm ra nói một câu, “Em bán nghệ không bán thân!”
An công tử phụt một tiếng nở nụ cười , gương mặt tuấn tú đến gần ta thêm vài phần , hơi thở ấm áp lan tỏa trên gương mặt của ta , trong thanh âm còn dẫn theo chút mị hoặc, “Không sai không sai, anh thích loại cô nương có tài nghệ như em ! Chúng ta cùng nói chuyện nhé ?”
Ta lại vội vàng lắc đầu, “Em cũng không biết diễn xiếc! Cái gì cũng không bán!”
An công tử gật gật đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc của ta , điều này quả thực làm cho ta không rét mà run, anh ấy nói, “Như vậy cũng tốt, em cũng không cần phải vắt hết óc mà suy nghĩ xem mình có cái tài nghệ gì . Phỏng chừng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.”
Ta cắn răng, “Anh đây là ghét bỏ em!”
“Phụ nữ không tài thì là đức, anh thích em như vậy , đặt ở nơi nào đều… An toàn.”
An công tử từ từ mở miệng nói một câu làm cho ta như đặt mình trong băng lửa , nóng lạnh hỗn loạn , nghe nửa câu đầu, ta còn có chút đắc chí , còn có một chút đỏ mặt thẹn thùng , dù sao đây là An công tử a, tổng giám đốc a, nhân vật cấp đại thần cơ đấy , đây là đang biến thành thổ lộ với ta a! Về sau ta có thể đi ra ngoài khoe khoang , nói An Tùy Dụ yêu ta yêu muốn chết a!
Nhưng là nửa câu sau, nhất là khi anh ấy tạm dừng một lát mới nói ‘an toàn’ , làm cho lòng ta sinh giận dỗi , nâng chân lên hung hăng đá vào đầu gối anh ấy , vung tay hô to, tự nhiên là ở trong lòng , ai bảo anh nói lung tung nói, xứng đáng!
An công tử hét thảm một tiếng , sau đó liền ngồi sụp đi xuống , sắc mặt tái nhợt.
Ta bị anh ấy làm cho sợ tới mức ngây ngẩn cả người , đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ anh ấy lại đang diễn trò? Dựa theo lẽ thường mà nói, không phải An công tử hẳn là lập tức phản công sao , anh ấy tuyệt đối không phải người biết chịu thiệt a! Nhưng là lúc này làm sao vậy?
“An công tử?” Ta nhỏ giọng gọi , chậm rãi tới gần anh ấy , thời điểm xác định anh ấy không có sức chiến đấu , ta mới đứng thẳng sống lưng, cười to ba tiếng, chỉ vào mũi anh ấy nói, “Bà đây không phải dễ chọc ! Tiểu tử nhà anh kinh ngạc chưa!”
Nhưng là ta nói năng kiêu ngạo như thế mà An công tử vẫn là không có phản ứng gì , ta thế mới cảm thấy đã gây ra chuyện lớn, vì thế ngồi xổm trước mặt anh ấy , thấy cái trán anh ấy đầy mồ hôi, cùng với khuôn mặt nhăn nhó .
“Anh làm sao vậy?”
An công tử nhìn ta một cái đầy u oán , “Tô Nhuận, em là muốn thủ tiết sao?”
Thủ tiết? Bộ vị trọng yếu ? Ta bỗng dưng lại đỏ mặt .
An công tử thấy ta đỏ mặt , thế nhưng anh ấy cũng đỏ mặt theo , đây là biểu tình phi thường hiếm thấy trên bộ mặt than vạn năm không thay đổi nha .
“Khụ khụ… Em đừng hiểu sai ! Anh thực khỏe mạnh!”
Ta ngay lập tức gật đầu, “Em biết em biết, anh không cần triển lãm cho em xem.”
An công tử hắc tuyến.
Ta vừa cúi đầu thì thấy trên quần anh ấy loáng thoáng có dấu vết màu đỏ sậm, ta đột nhiên cả kinh.
“Đỡ anh đứng lên.” Anh ấy ra lệnh.
Ta ngoan ngoãn nâng anh ấy dậy , sau đó để An công tử ngồi trên xe lăn .
“Đẩy anh vào phòng , đổi bộ quần áo cho anh , thuận tiện tắm rửa.”
“Cái gì? !” Ta mở to hai mắt nhìn trừng trừng , “Anh bảo em tắm rửa cho anh ư ? Anh cho anh là Ngân Phiếu a!”
“Ngân phiếu?” An công tử nghi hoặc, một lát thì mặt hoá trang giống như Bao công vậy , “Tô Nhuận! Tốt lắm!”
Ta ngẩn người, trí nhớ của An công tử sẽ không tốt như vậy chứ , chẳng lẽ anh ấy đã nghĩ ra được Ngân Phiếu là con chó nhỏ mà ta nuôi sao ? Đáng sợ thật , người đàn ông này rất hay mang thù a!
Ngoan ngoãn đẩy anh ấy vào phòng , miệng than thở , cũng không phải thật sự tàn phế , cũng không phải thật sự không thể đi đứng , sao lại cứ phải ngồi xe lăn cơ chứ ? Cuối cùng ta đem hành vi này nhận định thành chuyện làm bộ làm dáng , An công tử chính là một người mà thời điểm bận việc thì đau trứng , thời điểm nhàn rỗi thì làm dáng .
Tủ quần áo của An công tử rất sạch sẽ , cũng tương đương lớn , các loại quần áo đều là phân loại có quy củ , như vậy khi tìm sẽ rất tiện lợi . Chỉ cần nhìn thì đây là một người đâu vào đấy , mọi thứ đều có quy luật . Nhưng là ta chính là một người hoàn toàn không quy luật , ta hướng tới đều là dùng xong rồi vứt bừa ra đấy , thời điểm muốn tìm liền đem tất cả đều đào ra , tìm được rồi lại nhét hết trở về.
Hỗn độn mới là cái đẹp , đây là tiêu chí của ta , cho nên thời điểm mà đồng chí Kỷ Hoài bắt ta thu dọn phòng , ta đều khó chịu giống như bị khó sinh vậy . Có một số người trời sinh đã thích hợp sinh sống trong đống hỗn độn , ví dụ như ta đây . Có một số người trời sinh lại thích đem mình đóng đinh theo khuôn sáo , ví dụ như An công tử.
Đối với phòng anh ấy , ta bắt đầu phát sầu , đối với tủ quần áo của anh ấy , ta bắt đầu ghen tị , cẩn thận đi thăm căn nhà ở , thì ta bắt đầu căm thù !
“Thất thần làm gì, đi chuẩn bị nước tắm cho anh đi .” An công tử nói như đại gia .
Ta bĩu môi, “Anh cũng không phải tàn tật thật , không biết tự mình động thủ sao?”
An công tử híp mắt lại , có chút ý cười, “Em lại đây.”
“Làm gì?” Ta cảnh giác.
Anh ấy nở nụ cười, “Yên tâm , anh không đánh bà xã .”
“Thế à.” Ta vặn vẹo đi qua, hoàn toàn còn chưa phản ứng tới cái xưng hô bà xã kia .
“Hỏi em mấy vấn đề.” Anh ấy nói.
Ta gật đầu, có loại dự cảm điềm xấu đến .
“Gần đây tình hình của công ty thế nào?”
Anh ấy hỏi ra vấn đề khiến ta choáng váng, ta chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi của bộ phận đề án , cũng không phải thuộc bộ phận tiêu thụ , ta làm sao mà biết ? Nhưng là ta vẫn gật gật đầu, ra vẻ công ty này vẫn kiếm được tiền đều đều , trước khi đắn đo ra anh ấy muốn làm gì thì ta phải cẩn thận .
“Vậy em cảm thấy công việc của anh có bận hay không?” Anh ấy nói xong ánh mắt nhìn lướt qua sô pha, ta thấy trên bàn trà có đống văn kiện đắp thành núi , hiển nhiên là sau khi bị thương còn phải ở nhà làm việc , vì thế ta càng gật đầu .
An công tử cười cười, “Anh ngã xuống , công ty gặp nhiều tổn thất , Tô Nhuận , em nói xem em còn không nhanh chăm sóc cho anh khỏe lên sao ? Em tới công ty lâu như vậy, cũng chưa làm cái gì cống hiến vì công ty, hiện tại đến lúc em vì công ty hiến thân đó !”
Ta mới đầu là đần độn gật đầu, giống như ở thời điểm tiểu học phạm phải sai lầm , bị cô giáo phê bình , gật đầu nhận sai chắc chắn sẽ qua được , nhưng là càng nghe càng cảm thấy có chỗ không thích hợp , ta ngay lập tức ngắt lời anh ấy , “Tổng giám đốc , cắn thương anh không phải là em a!” Còn có, cái gì mà hiến thân a? Đương nhiên , mặt sau của câu này ta không dám hỏi anh ấy .
An công tử sờ sờ đầu ta , thay đổi giọng điệu sang dịu dàng , “Đi tắm rửa một cái, sau đó đến phòng khách nghỉ ngơi đi , ngủ một giấc cho ngon . Buổi tối anh gọi em .”
“A?” Ta ngạc nhiên , anh ấy để cho ta về phòng hay là muốn cho ta tắm rửa một cái, sau đó rồi ngủ?
“Đôi mắt đều đen xì ra rồi , ngày hôm qua ở công ty tăng ca đến mấy giờ vậy? Cũng không cho em phí tăng ca , sao em lại ra sức như vậy ?”
Anh ấy làm sao mà biết được nhỉ ? Bởi vì ở hạng mục gần nhất , mọi người trong bộ phận đề án đều bận rộn, ta cùng Cổ Quyền phụ trách một cái đề án , mấy ngày nay tăng ca thêm giờ , cố tình chị Khổng vẫn không hài lòng , chúng ta chỉ đành phải làm lại, mấy ngày nay ta thật là ở trong công ty bận việc đến đêm khuya, An công tử đi công tác nước ngoài làm sao mà biết được nhỉ ? Xem ra, trong công ty có cơ sở ngầm trải rộng a!
Nhưng là đợi chút! Ta kinh ngạc nhìn anh ấy , “Anh vừa nói cái gì? Không có phí tăng ca sao ? Trước kia không phải anh nói với em là em có được sao? Không phải nói tăng gấp ba sao?”
“Lời nói của anh em đều tin phải không?” Anh ấy nhíu mày, tựa hồ rất vui vẻ.
“Chẳng lẽ không thể tin sao ?” Ta thật sự là ngu xuẩn a, đó là một tên gian thương a!
Anh ấy gật đầu, “Có thể tin, về sau vẫn phải tin tưởng lời nói của anh , tin tưởng anh . Hiểu chưa?”
Thế nhưng ta lại gật đầu , đúng là ma xui quỷ khiến.
Anh ấy mỉm cười đẩy đẩy ta, “Nhanh đi tắm rửa đi.”
An công tử quả nhiên là thuộc giáo phái hưởng lạc , cái bồn tắm lớn thật sự là đẹp đẽ , ta nằm vào, cảm giác như đang làm mát xa toàn thân , thời điểm đi ra cả người đều thoải mái , mặc vào bộ áo khoác tắm mà anh ấy chuẩn bị cho ta , thuận tiện sửa sang lại đống quần áo bị chuyển đến .
Khi ta đi ra , tóc vẫn còn ẩm ướt , An công tử đang ngồi trên sô pha làm việc với laptop .
Trông anh ấy làm việc cũng có vẻ nghiêm túc , ta ngại ngùng quấy rầy , vì thế rón ra rón rén tính đi về phòng thu dọn một chút rồi ngủ , hiện tại ta mệt muốn chết.
“Tô Nhuận.” Anh ấy đột nhiên bảo ta, làm ta sợ nhảy dựng.
Anh ấy ngẩng đầu, ngoắc ngón tay , “Lại đây.”
Ta thực muốn vả vào miệng mình , sao lại cứ lon ton như cún thế này , anh ấy bảo qua là ta qua chắc ?
Ta giũ giũ tóc, trên gương mặt có chút đỏ ửng , cúi đầu không nhìn anh ấy , giống như mấy em gái tuổi teen , xoắn xoắn lọn tóc . Đột nhiên mất trọng tâm , ta ngã xuống trên người An công tử , nhìn lại thì ra là anh ấy kéo ta một cái, ta ngã ngồi trên đùi anh ấy , tư thế này vô cùng ái muội.
Ta cảm giác được tay anh ấy đang đặt trên lưng mình , đôi mắt anh ấy gắt gao nhìn chằm chằm ta, làm cho ta hận không thể tìm được cái khe hở mà chui vào luôn , chẳng lẽ anh ấy không biết là ta sẽ thẹn thùng sao?
Vì thế, ta tiếp tục xoắn tóc , làm động tác này một lát , ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện , vì thế không nhịn được nôn khan một tiếng.
Khi ta vừa nhấc mắt lên liền thấy gương mặt của An công tử , anh ấy dựa vào ta gần như vậy , đôi môi hồng hào cách ta không đến 3 cm.
“Em dám cảm thấy ghê tởm ư ?”
“A?” Ta kiên quyết lắc đầu, “Tổng giám đốc anh là hương bánh trái a, làm sao có thể ghê tởm cơ chứ ? Tình hình cụ thể xin đến gặp các nữ nhân viên trong công ty !”
An công tử khẽ cười cười, “Tốt lắm, như vậy…”
Kế tiếp ta không biết anh ấy muốn nói cái gì, mà anh ấy cũng chưa nói cái gì , chính là đem môi mình khắc trên đôi môi của ta , một nụ hôn trằn trọc , tinh tế , đầu lưỡi vuốt ve từng chỗ một trong miệng ta.
Ta từ chối vài cái, anh ấy đơn giản một tay nắm lấy hai tay của ta , làm cho ta hung hăng nghĩ rằng, dựa vào cái gì mà sức lực đàn ông lại lớn hơn phụ nữ ?
Dần dần , môi anh ấy rời đi môi ta , sau khi cắn xé đôi môi của ta thì lại hôn xuống chiếc cằm của ta, sau đó nụ hôn tinh tế dừng trên cổ ta , khiến ta sợ run một trận , cảm giác ngứa ngáy toàn thân . Anh ấy ôm chặt ta , hơi thở cuồng nhiệt truyền đến, ta cảm giác được nhiệt độ của làn da đang bay lên.
Ta nguyên vốn tưởng rằng ý thức ương ngạnh của mình cứ như vậy mà bị đánh tan , thằng nhãi này khẳng định là cầm được vũ khí công nghệ cao , bằng không làm sao ta có thể bị anh ấy mê hoặc cơ chứ ? Theo bản năng ta ôm lấy cổ anh ấy , trúc trắc cắn anh ấy . Anh ấy sửng sốt một chút, biểu tình kia giống như đang nói, có ai đáp lại hôn môi như em không hả ?
Cánh tay ở bên hông của ta càng dùng sức một chút , tuy rằng cái eo của ta cũng không phải hoàn toàn thon nhỏ, nhưng là cũng rất yếu ớt được không , thằng nhãi này sẽ không thể nhẹ chút sao ? Ngay tại lúc ta định mở miệng giáo dục anh ấy nên nhẹ tay một chút thì điện thoại của anh ấy vang lên .
An công tử nhíu mày, giằng co một lát, vẫn là quyết định nhận điện , anh ấy đơn giản ngửa người về phía sau , nằm ở trên sô pha, mà ta ghé vào trước ngực anh ấy .
Chỉ nghe thấy anh ấy nói, “Nếu không có chuyện vạn phần khẩn cấp, như vậy phiền toái cô ngày mai đến bộ phận tài vụ kết toán một chút!”
Có vẻ như tức giận ? Muốn sa thải nhân viên sao ?
“Tổng giám đốc , ngày mai là hội nghị thường nghị một tháng một lần , các đổng sự để cho tôi hỏi ngài, ngài sẽ đến tham gia đúng giờ chứ ?” Bà chị Chu Nhan có chút sợ hãi .
An công tử nổi đầy gân xanh , “Cô nói cho những người đó , ăn no rửng mỡ ! Truyền đạt nguyên văn cho tôi!”
Cạch , tắt điện thoại! Ta thật nhịn không được muốn giơ ngón tay cái lên , thật sự là, thật sự là, ra dáng lắm ! Giống một kẻ độc tài!
Thừa dịp anh ấy tức giận , ta nhanh chóng từ trong lòng anh ấy trốn thoát, đứng ở cửa cười cười với anh ấy , “Ngủ ngon!”
Sau đó chạy trối chết, xem nhẹ ý cười trong mắt An công tử . Thật lâu sau anh ấy nói cho ta biết, kỳ thật anh thực không tính làm gì em , em phải tin tưởng anh!
Tin cái đầu anh ! Thật lâu về sau, mỗi khi anh ấy nói như vậy , ta đều nhịn không được mà nói thô tục .
Cho nên ta cải biến sách lược , vươn ngón tay cái hướng về phía anh ấy , hung hăng khích lệ anh ấy một phen, “An công tử , anh thật không hổ là thương nhân điển phạm a! Anh vì người tiêu thụ suy nghĩ như thế quả nhiên là chuyện rất may mắn cho nghành nghề bất động sản về sau a! Em thay mặt cho quần chúng nhân dân cảm tạ anh !”
An công tử nhìn ta , cười nhạt , không nói lời nào.
Ta nuốt nuốt nước miếng , nói tiếp , “An công tử , em chưa thấy qua thương nhân nào như anh , từ nhỏ mẹ em đã giáo dục em rằng làm thương nhân thì phải gian trá xảo quyệt , bằng không thì làm sao mà kiếm tiền được cơ chứ ? Anh xem hai cái cửa hàng của nhà em đó , là bởi vì tâm địa nhà em rất thiện lương cho nên vẫn luôn ở trạng thái sắp đóng cửa . Nhưng là từ khi quen biết An công tử , từ khi nghe xong lời vừa rồi của anh … Lời nói hùng hồn đó làm cho em hoàn toàn phủ định những lý luận trước kia ! Thương nhân có tiền giống như anh , nguyên lai cũng không phải xấu xa a! Nếu thương nhân Trung quốc đều giống như An công tử anh thì có phải thế giới này sẽ luôn tràn ngập tình yêu không ! A a a! Chỉ cần mỗi người đều dâng ra một chút yêu thương …”
An công tử bịt lỗ tai lại , chống tường , mặt như xanh xao nhợt nhạt .
Ta oán thầm , ta ca hát có khó nghe như vậy sao?
An công tử hít sâu một hơi , lăn xe đi đến trước mặt của ta , thuận tay nhặt một hộp thuốc tráng dương lên , thở dài nói: “Mẹ vợ đại nhân là cảm thấy con rể không thể cho em hạnh phúc sao? Anh đây mà không chứng minh một chút thì chẳng phải sẽ làm thất vọng một mảnh tâm ý của mẹ vợ đại nhân ? Tô Nhuận, thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong khắp thiên hạ a!”
Ta trừng lớn hai mắt nhìn anh ấy , An công tử là đang nói giỡn với ta sao ? Anh..anh.anh ấy không phải bị cắn vào trứng sao? Sao còn có thể… Mặt của ta đỏ bừng bừng , kéo tới tận cổ , anh ấy nhìn như không đang nói đùa, nhưng lại phi thường đứng đắn nói với ta những lời không đứng đắn , điều này làm cho ta cảm giác được mọi chuyện rối tung !
An công tử chậm rãi lăn xe tới gần ta , theo bản năng ta liền nhảy lên , chạy đến vài bậc thang, từ trên cao nhìn xuống , sau đó hai tay ôm ngực , vẻ mặt đề phòng cướp bóc .
Nghĩ rằng đây hẳn là an toàn rồi , cái xe lăn kia dù đi kiểu gì thì cũng không thể leo lên cầu thang a!
Nhưng là, ta quên mất An công tử là một quái vật !
Anh ấy lăn xe tới trước bậc thang , thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, khi đó ta còn đang đắc chí , anh có giỏi thì leo lên đi! An công tử thở dài, “Tự làm bậy không thể sống!”
“Cái gì?” Ta ngây người một cái , ngay sau đó liền trợn mắt há hốc mồm !
Bởi vì ta thấy An công tử , ở bậc thang trước mặt, anh ấy đứng lên , sau đó từng bước một đi tới trước mặt ta , đổi thành anh ấy từ trên cao nhìn xuống , nắm cằm của ta vô cùng khiêu khích , mỉm cười nói: “Tô Nhuận, anh cảm thấy là anh có tất yếu phải nói cho em biết cái gì kêu là đạo làm vợ .”
Đầu óc của ta lại một lần nữa tắc tịt , hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ , há mồm ra nói một câu, “Em bán nghệ không bán thân!”
An công tử phụt một tiếng nở nụ cười , gương mặt tuấn tú đến gần ta thêm vài phần , hơi thở ấm áp lan tỏa trên gương mặt của ta , trong thanh âm còn dẫn theo chút mị hoặc, “Không sai không sai, anh thích loại cô nương có tài nghệ như em ! Chúng ta cùng nói chuyện nhé ?”
Ta lại vội vàng lắc đầu, “Em cũng không biết diễn xiếc! Cái gì cũng không bán!”
An công tử gật gật đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc của ta , điều này quả thực làm cho ta không rét mà run, anh ấy nói, “Như vậy cũng tốt, em cũng không cần phải vắt hết óc mà suy nghĩ xem mình có cái tài nghệ gì . Phỏng chừng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.”
Ta cắn răng, “Anh đây là ghét bỏ em!”
“Phụ nữ không tài thì là đức, anh thích em như vậy , đặt ở nơi nào đều… An toàn.”
An công tử từ từ mở miệng nói một câu làm cho ta như đặt mình trong băng lửa , nóng lạnh hỗn loạn , nghe nửa câu đầu, ta còn có chút đắc chí , còn có một chút đỏ mặt thẹn thùng , dù sao đây là An công tử a, tổng giám đốc a, nhân vật cấp đại thần cơ đấy , đây là đang biến thành thổ lộ với ta a! Về sau ta có thể đi ra ngoài khoe khoang , nói An Tùy Dụ yêu ta yêu muốn chết a!
Nhưng là nửa câu sau, nhất là khi anh ấy tạm dừng một lát mới nói ‘an toàn’ , làm cho lòng ta sinh giận dỗi , nâng chân lên hung hăng đá vào đầu gối anh ấy , vung tay hô to, tự nhiên là ở trong lòng , ai bảo anh nói lung tung nói, xứng đáng!
An công tử hét thảm một tiếng , sau đó liền ngồi sụp đi xuống , sắc mặt tái nhợt.
Ta bị anh ấy làm cho sợ tới mức ngây ngẩn cả người , đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ anh ấy lại đang diễn trò? Dựa theo lẽ thường mà nói, không phải An công tử hẳn là lập tức phản công sao , anh ấy tuyệt đối không phải người biết chịu thiệt a! Nhưng là lúc này làm sao vậy?
“An công tử?” Ta nhỏ giọng gọi , chậm rãi tới gần anh ấy , thời điểm xác định anh ấy không có sức chiến đấu , ta mới đứng thẳng sống lưng, cười to ba tiếng, chỉ vào mũi anh ấy nói, “Bà đây không phải dễ chọc ! Tiểu tử nhà anh kinh ngạc chưa!”
Nhưng là ta nói năng kiêu ngạo như thế mà An công tử vẫn là không có phản ứng gì , ta thế mới cảm thấy đã gây ra chuyện lớn, vì thế ngồi xổm trước mặt anh ấy , thấy cái trán anh ấy đầy mồ hôi, cùng với khuôn mặt nhăn nhó .
“Anh làm sao vậy?”
An công tử nhìn ta một cái đầy u oán , “Tô Nhuận, em là muốn thủ tiết sao?”
Thủ tiết? Bộ vị trọng yếu ? Ta bỗng dưng lại đỏ mặt .
An công tử thấy ta đỏ mặt , thế nhưng anh ấy cũng đỏ mặt theo , đây là biểu tình phi thường hiếm thấy trên bộ mặt than vạn năm không thay đổi nha .
“Khụ khụ… Em đừng hiểu sai ! Anh thực khỏe mạnh!”
Ta ngay lập tức gật đầu, “Em biết em biết, anh không cần triển lãm cho em xem.”
An công tử hắc tuyến.
Ta vừa cúi đầu thì thấy trên quần anh ấy loáng thoáng có dấu vết màu đỏ sậm, ta đột nhiên cả kinh.
“Đỡ anh đứng lên.” Anh ấy ra lệnh.
Ta ngoan ngoãn nâng anh ấy dậy , sau đó để An công tử ngồi trên xe lăn .
“Đẩy anh vào phòng , đổi bộ quần áo cho anh , thuận tiện tắm rửa.”
“Cái gì? !” Ta mở to hai mắt nhìn trừng trừng , “Anh bảo em tắm rửa cho anh ư ? Anh cho anh là Ngân Phiếu a!”
“Ngân phiếu?” An công tử nghi hoặc, một lát thì mặt hoá trang giống như Bao công vậy , “Tô Nhuận! Tốt lắm!”
Ta ngẩn người, trí nhớ của An công tử sẽ không tốt như vậy chứ , chẳng lẽ anh ấy đã nghĩ ra được Ngân Phiếu là con chó nhỏ mà ta nuôi sao ? Đáng sợ thật , người đàn ông này rất hay mang thù a!
Ngoan ngoãn đẩy anh ấy vào phòng , miệng than thở , cũng không phải thật sự tàn phế , cũng không phải thật sự không thể đi đứng , sao lại cứ phải ngồi xe lăn cơ chứ ? Cuối cùng ta đem hành vi này nhận định thành chuyện làm bộ làm dáng , An công tử chính là một người mà thời điểm bận việc thì đau trứng , thời điểm nhàn rỗi thì làm dáng .
Tủ quần áo của An công tử rất sạch sẽ , cũng tương đương lớn , các loại quần áo đều là phân loại có quy củ , như vậy khi tìm sẽ rất tiện lợi . Chỉ cần nhìn thì đây là một người đâu vào đấy , mọi thứ đều có quy luật . Nhưng là ta chính là một người hoàn toàn không quy luật , ta hướng tới đều là dùng xong rồi vứt bừa ra đấy , thời điểm muốn tìm liền đem tất cả đều đào ra , tìm được rồi lại nhét hết trở về.
Hỗn độn mới là cái đẹp , đây là tiêu chí của ta , cho nên thời điểm mà đồng chí Kỷ Hoài bắt ta thu dọn phòng , ta đều khó chịu giống như bị khó sinh vậy . Có một số người trời sinh đã thích hợp sinh sống trong đống hỗn độn , ví dụ như ta đây . Có một số người trời sinh lại thích đem mình đóng đinh theo khuôn sáo , ví dụ như An công tử.
Đối với phòng anh ấy , ta bắt đầu phát sầu , đối với tủ quần áo của anh ấy , ta bắt đầu ghen tị , cẩn thận đi thăm căn nhà ở , thì ta bắt đầu căm thù !
“Thất thần làm gì, đi chuẩn bị nước tắm cho anh đi .” An công tử nói như đại gia .
Ta bĩu môi, “Anh cũng không phải tàn tật thật , không biết tự mình động thủ sao?”
An công tử híp mắt lại , có chút ý cười, “Em lại đây.”
“Làm gì?” Ta cảnh giác.
Anh ấy nở nụ cười, “Yên tâm , anh không đánh bà xã .”
“Thế à.” Ta vặn vẹo đi qua, hoàn toàn còn chưa phản ứng tới cái xưng hô bà xã kia .
“Hỏi em mấy vấn đề.” Anh ấy nói.
Ta gật đầu, có loại dự cảm điềm xấu đến .
“Gần đây tình hình của công ty thế nào?”
Anh ấy hỏi ra vấn đề khiến ta choáng váng, ta chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi của bộ phận đề án , cũng không phải thuộc bộ phận tiêu thụ , ta làm sao mà biết ? Nhưng là ta vẫn gật gật đầu, ra vẻ công ty này vẫn kiếm được tiền đều đều , trước khi đắn đo ra anh ấy muốn làm gì thì ta phải cẩn thận .
“Vậy em cảm thấy công việc của anh có bận hay không?” Anh ấy nói xong ánh mắt nhìn lướt qua sô pha, ta thấy trên bàn trà có đống văn kiện đắp thành núi , hiển nhiên là sau khi bị thương còn phải ở nhà làm việc , vì thế ta càng gật đầu .
An công tử cười cười, “Anh ngã xuống , công ty gặp nhiều tổn thất , Tô Nhuận , em nói xem em còn không nhanh chăm sóc cho anh khỏe lên sao ? Em tới công ty lâu như vậy, cũng chưa làm cái gì cống hiến vì công ty, hiện tại đến lúc em vì công ty hiến thân đó !”
Ta mới đầu là đần độn gật đầu, giống như ở thời điểm tiểu học phạm phải sai lầm , bị cô giáo phê bình , gật đầu nhận sai chắc chắn sẽ qua được , nhưng là càng nghe càng cảm thấy có chỗ không thích hợp , ta ngay lập tức ngắt lời anh ấy , “Tổng giám đốc , cắn thương anh không phải là em a!” Còn có, cái gì mà hiến thân a? Đương nhiên , mặt sau của câu này ta không dám hỏi anh ấy .
An công tử sờ sờ đầu ta , thay đổi giọng điệu sang dịu dàng , “Đi tắm rửa một cái, sau đó đến phòng khách nghỉ ngơi đi , ngủ một giấc cho ngon . Buổi tối anh gọi em .”
“A?” Ta ngạc nhiên , anh ấy để cho ta về phòng hay là muốn cho ta tắm rửa một cái, sau đó rồi ngủ?
“Đôi mắt đều đen xì ra rồi , ngày hôm qua ở công ty tăng ca đến mấy giờ vậy? Cũng không cho em phí tăng ca , sao em lại ra sức như vậy ?”
Anh ấy làm sao mà biết được nhỉ ? Bởi vì ở hạng mục gần nhất , mọi người trong bộ phận đề án đều bận rộn, ta cùng Cổ Quyền phụ trách một cái đề án , mấy ngày nay tăng ca thêm giờ , cố tình chị Khổng vẫn không hài lòng , chúng ta chỉ đành phải làm lại, mấy ngày nay ta thật là ở trong công ty bận việc đến đêm khuya, An công tử đi công tác nước ngoài làm sao mà biết được nhỉ ? Xem ra, trong công ty có cơ sở ngầm trải rộng a!
Nhưng là đợi chút! Ta kinh ngạc nhìn anh ấy , “Anh vừa nói cái gì? Không có phí tăng ca sao ? Trước kia không phải anh nói với em là em có được sao? Không phải nói tăng gấp ba sao?”
“Lời nói của anh em đều tin phải không?” Anh ấy nhíu mày, tựa hồ rất vui vẻ.
“Chẳng lẽ không thể tin sao ?” Ta thật sự là ngu xuẩn a, đó là một tên gian thương a!
Anh ấy gật đầu, “Có thể tin, về sau vẫn phải tin tưởng lời nói của anh , tin tưởng anh . Hiểu chưa?”
Thế nhưng ta lại gật đầu , đúng là ma xui quỷ khiến.
Anh ấy mỉm cười đẩy đẩy ta, “Nhanh đi tắm rửa đi.”
An công tử quả nhiên là thuộc giáo phái hưởng lạc , cái bồn tắm lớn thật sự là đẹp đẽ , ta nằm vào, cảm giác như đang làm mát xa toàn thân , thời điểm đi ra cả người đều thoải mái , mặc vào bộ áo khoác tắm mà anh ấy chuẩn bị cho ta , thuận tiện sửa sang lại đống quần áo bị chuyển đến .
Khi ta đi ra , tóc vẫn còn ẩm ướt , An công tử đang ngồi trên sô pha làm việc với laptop .
Trông anh ấy làm việc cũng có vẻ nghiêm túc , ta ngại ngùng quấy rầy , vì thế rón ra rón rén tính đi về phòng thu dọn một chút rồi ngủ , hiện tại ta mệt muốn chết.
“Tô Nhuận.” Anh ấy đột nhiên bảo ta, làm ta sợ nhảy dựng.
Anh ấy ngẩng đầu, ngoắc ngón tay , “Lại đây.”
Ta thực muốn vả vào miệng mình , sao lại cứ lon ton như cún thế này , anh ấy bảo qua là ta qua chắc ?
Ta giũ giũ tóc, trên gương mặt có chút đỏ ửng , cúi đầu không nhìn anh ấy , giống như mấy em gái tuổi teen , xoắn xoắn lọn tóc . Đột nhiên mất trọng tâm , ta ngã xuống trên người An công tử , nhìn lại thì ra là anh ấy kéo ta một cái, ta ngã ngồi trên đùi anh ấy , tư thế này vô cùng ái muội.
Ta cảm giác được tay anh ấy đang đặt trên lưng mình , đôi mắt anh ấy gắt gao nhìn chằm chằm ta, làm cho ta hận không thể tìm được cái khe hở mà chui vào luôn , chẳng lẽ anh ấy không biết là ta sẽ thẹn thùng sao?
Vì thế, ta tiếp tục xoắn tóc , làm động tác này một lát , ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện , vì thế không nhịn được nôn khan một tiếng.
Khi ta vừa nhấc mắt lên liền thấy gương mặt của An công tử , anh ấy dựa vào ta gần như vậy , đôi môi hồng hào cách ta không đến 3 cm.
“Em dám cảm thấy ghê tởm ư ?”
“A?” Ta kiên quyết lắc đầu, “Tổng giám đốc anh là hương bánh trái a, làm sao có thể ghê tởm cơ chứ ? Tình hình cụ thể xin đến gặp các nữ nhân viên trong công ty !”
An công tử khẽ cười cười, “Tốt lắm, như vậy…”
Kế tiếp ta không biết anh ấy muốn nói cái gì, mà anh ấy cũng chưa nói cái gì , chính là đem môi mình khắc trên đôi môi của ta , một nụ hôn trằn trọc , tinh tế , đầu lưỡi vuốt ve từng chỗ một trong miệng ta.
Ta từ chối vài cái, anh ấy đơn giản một tay nắm lấy hai tay của ta , làm cho ta hung hăng nghĩ rằng, dựa vào cái gì mà sức lực đàn ông lại lớn hơn phụ nữ ?
Dần dần , môi anh ấy rời đi môi ta , sau khi cắn xé đôi môi của ta thì lại hôn xuống chiếc cằm của ta, sau đó nụ hôn tinh tế dừng trên cổ ta , khiến ta sợ run một trận , cảm giác ngứa ngáy toàn thân . Anh ấy ôm chặt ta , hơi thở cuồng nhiệt truyền đến, ta cảm giác được nhiệt độ của làn da đang bay lên.
Ta nguyên vốn tưởng rằng ý thức ương ngạnh của mình cứ như vậy mà bị đánh tan , thằng nhãi này khẳng định là cầm được vũ khí công nghệ cao , bằng không làm sao ta có thể bị anh ấy mê hoặc cơ chứ ? Theo bản năng ta ôm lấy cổ anh ấy , trúc trắc cắn anh ấy . Anh ấy sửng sốt một chút, biểu tình kia giống như đang nói, có ai đáp lại hôn môi như em không hả ?
Cánh tay ở bên hông của ta càng dùng sức một chút , tuy rằng cái eo của ta cũng không phải hoàn toàn thon nhỏ, nhưng là cũng rất yếu ớt được không , thằng nhãi này sẽ không thể nhẹ chút sao ? Ngay tại lúc ta định mở miệng giáo dục anh ấy nên nhẹ tay một chút thì điện thoại của anh ấy vang lên .
An công tử nhíu mày, giằng co một lát, vẫn là quyết định nhận điện , anh ấy đơn giản ngửa người về phía sau , nằm ở trên sô pha, mà ta ghé vào trước ngực anh ấy .
Chỉ nghe thấy anh ấy nói, “Nếu không có chuyện vạn phần khẩn cấp, như vậy phiền toái cô ngày mai đến bộ phận tài vụ kết toán một chút!”
Có vẻ như tức giận ? Muốn sa thải nhân viên sao ?
“Tổng giám đốc , ngày mai là hội nghị thường nghị một tháng một lần , các đổng sự để cho tôi hỏi ngài, ngài sẽ đến tham gia đúng giờ chứ ?” Bà chị Chu Nhan có chút sợ hãi .
An công tử nổi đầy gân xanh , “Cô nói cho những người đó , ăn no rửng mỡ ! Truyền đạt nguyên văn cho tôi!”
Cạch , tắt điện thoại! Ta thật nhịn không được muốn giơ ngón tay cái lên , thật sự là, thật sự là, ra dáng lắm ! Giống một kẻ độc tài!
Thừa dịp anh ấy tức giận , ta nhanh chóng từ trong lòng anh ấy trốn thoát, đứng ở cửa cười cười với anh ấy , “Ngủ ngon!”
Sau đó chạy trối chết, xem nhẹ ý cười trong mắt An công tử . Thật lâu sau anh ấy nói cho ta biết, kỳ thật anh thực không tính làm gì em , em phải tin tưởng anh!
Tin cái đầu anh ! Thật lâu về sau, mỗi khi anh ấy nói như vậy , ta đều nhịn không được mà nói thô tục .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook