Quy Tắc Bẫy Tập Thể
-
Chương 43: Hôn môi là có thể
Trong miệng của ta có một cái răng giả , chất và lượng thì cũng giống cái răng giả của An công tử , loại cảm giác này thật kỳ quái, thật giống như trong cơ thể của ta có cái gì đó giống với An công tử vậy.
Hai người chúng ta ở trên xe nhìn nhau một lát, đột nhiên anh ta lại nở nụ cười, trong lòng ta sợ hãi, “Anh cười cái gì?”
An công tử nhìn nhìn ta nói, “Tô Nhuận, răng của tôi rụng là vì em, răng của em rụng là vì tôi , em xem thế này chúng ta có phải thiên đại duyên phận hay không? Cũng coi như cứu giúp trong lúc hoạn nạn nhỉ.”
Ta nhìn đầy xem thường, “Thực không văn hóa, đây làm sao mà là duyên phận, đây là làm bậy!”
Anh ta lái xe, phương hướng là nhà ta .
“Tôi xin nghỉ , về nhà với em .”
“Anh muốn làm gì ?” Ta theo bản năng liền ôm chặt túi xách của mình , sợ anh ta đến nhà mình là vì muốn đòi nợ .
“Đem chuyện của hai chúng ta nói rõ ràng , trước mặt ba mẹ em , em mới không thể nói dối , trả hết nợ .”
Quả nhiên a, phải đi trả nợ, An công tử cũng thật đủ ngoan độc , ta đều cam đoan sẽ trả , vậy mà anh ta còn quá sốt ruột. Ta hung tợn trừng anh ta , sau đó nói, “Đi! Đi thì đi, tôi sẽ trả hết nợ , anh đừng có mà coi thường tôi!”
“Trả hết là tốt nhất.” An công tử mỉm cười một chút.
Trong lòng ta lộp bộp một cái , có dự cảm như điềm xấu sắp đến . Tựa hồ mỗi một lần, khi bộ mặt than của anh ta phát sinh biến hóa , anh ta đều đã làm ra một số chuyện rất khó lý giải . Cùng lúc ta có chút lo lắng, về phương diện khác trong bụng có tức giận lại không phát được, cứ nháo nhào ở bên trong khó chịu .
“Đến rồi .” Anh ta cởi bỏ dây an toàn xuống xe, sau đó vòng đến bên này mở cửa cho ta.
“Không cảm ơn !” Ta thẳng sống lưng đi ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng lỗ mũi nhìn anh ta .
An công tử đi theo phía sau , dưới ánh mắt chăm chú của làng xóm láng giềng, hai người chúng ta đi vào cửa hàng “Cuộc sống an nhàn”.
“Mẹ! Lấy sổ tiết kiệm nhà chúng ta ra nào!”
Sau khi ta gào to một tiếng , từ bên trong truyền ra thanh âm đồng chí Kỷ Hoài, “Tao còn chưa có chết đâu!”
Ta hắc tuyến, quay đầu nhìn An công tử, bên môi anh ta loáng thoáng có vẻ tươi cười, đây là đang cười nhạo chúng ta sao? Mẹ ta cũng thật là, ‘tiền tài là vật ngoài thân’ đạo lý đó một chút cũng không hiểu, thế nhưng còn coi trọng tiền hơn cả mạng mình, xem ra tính yêu tiền hơn mạng là hoàn toàn di truyền từ mẹ ta.
Vì thế ta đành phải xin sự trợ giúp từ ba ta, ban ngày bình thường là ông ấy đều ở “Cuộc sống an nhàn” trông cửa hàng , bỏ mặc gian cửa hàng sửa xe kia , hàng năm không có tiền vào túi , đến tối việc phải làm chính là đóng cửa, nhưng là những năm gần đây còn vẫn cố gắng bám trụ . Bất quá, ba ta từng nói cho ta biết , cái gian sửa xe kia , không ai tới thì thôi, nhưng một khi có thì sẽ kiếm tiền đủ ăn một năm . Điều này làm ta vô cùng kinh ngạc, nhưng là sau lại phải tin , về phần vì sao tin thì về sau rồi nói .
Rốt cục ở khi ta dắt cổ hô hơn nửa ngày, ba mẹ ta mới cảm giác được không thích hợp , bởi vì dĩ vãng ta căn bản là không kiên trì nói chuyện với bọn họ như vậy , theo như bọn họ nói thì , trước kia ta chính là một con cừu dở hơi nửa chết nửa sống , đây là lần đầu có lắm hơi như vậy .
Ba mẹ chạy vội ra , thấy ta cùng với An công tử đứng bên cạnh , có một chút sững sờ.
An công tử đứng ra, mỉm cười với hai người bọn họ , sau đó cúi đầu thật thấp , “Cháu chào cô chú , cháu là An Tùy Dụ .”
Ta kinh ngạc nhìn anh ta , người này làm bộ gần gũi như đúng rồi a, lại còn cô chú cơ đấy.
Đồng chí Kỷ Hoài vẻ mặt tươi cười sáng lạn lao tới, giữ chặt lấy tay An công tử nói, “Thời tiết nóng như vậy , trên đường vất vả , làn gió nào đã đem tổng giám đốc thổi tới a? Mau vào trong nhà ngồi đi!”
“Lần trước sau khi ăn cơm cô làm , vẫn không có thời gian đến nói lời cảm ơn , cũng rất lâu rồi chưa có tới , hôm nay vừa vặn cháu cùng Tô Nhuận có chuyện muốn thưa với cô chú , thế nên tiện thể ghé qua .”
Ba ta rốt cuộc là người đứng đầu một nhà , đừng nhìn bình thường hay bị mẹ ta áp bách , nhưng là thời khắc mấu chốt vẫn thực hữu dụng , ông ấy vô cùng bình tĩnh nói với An công tử , “Còn sống là tốt rồi a! Vào trong tán gẫu.”
An công tử đi ở phía trước cùng ba ta , ta lẽo đẽo theo ở phía sau, đồng chí Kỳ Hoài tiến đến bên tai ta hỏi , “Mày ở công ty lại phạm phải sai lầm à ?”
“Không có!” Ta kiên quyết lắc đầu.
“Vậy tổng giám đốc của mày đến đây làm gì ?”
“Muốn đòi nợ ! Lần trước đến nhà mình ăn cơm , kết quả anh ta lại bị ngộ độc thức ăn , phỏng chừng là tới tìm mẹ tính sổ , mẹ mau lấy hết tiền tiết kiệm ra đây , nhồi vào mồm anh ta thì chúng ta sẽ an toàn , bằng không cả nhà mình sẽ phải đi ăn cơm tù !”
Đồng chí Kỷ Hoài nhìn ta với vẻ khó có thể tin , nhẹ nhàng mà vỗ ngực mình , xem ra tiền tài đối với bà ấy mà nói thật là một loại chuyện đòi mạng .
Trên chiếc sô pha dài là đồng chí Tô Thức , Kỷ Hoài cùng ta, trên sô pha đối diện chỉ có một mình An công tử. Một nhà ba người chúng ta đối đầu với An Tùy Dụ , ta không tin là sẽ bị thua!
“Thưa cô chú , nguyên bản là cháu muốn tìm một thời điểm thích hợp lại tới thăm hai người , nhưng là hôm nay Tô Nhuận có chút sốt ruột, thế nên cháu liền đi theo đến đây, có chút vội vàng, mạo muội , xin cô chú hãy lượng giải cho cháu .” An công tử cúi đầu thật thấp , động tác này làm sợ hãi cả ta lẫn mẹ ta , liếc nhau, nghĩ rằng đây là định làm gì vậy ?
Ba ta mỉm cười, “Không có gì, đừng khách khí như vậy .”
“Thưa cô chú , thời gian cháu cùng Tô Nhuận quen biết nhau cũng không ngắn, đã hơn một năm , cũng đều hiểu biết lẫn nhau , Tô Nhuận là cô gái tốt, cô ấy luôn mang đến cho người khác những chuyện không tưởng được . Khi làm việc cũng vô cùng cố gắng , trong số những người mới đến thì cô ấy là người có bước tiến nhanh nhất .”
An công tử khích lệ ta không mặn không nhạt , điều này làm cho ta chấn động toàn thân , rốt cuộc là anh ta định ồn ào thế nào ?
“Anh có chuyện nói thẳng , đừng quanh co lòng vòng ! Tôi với anh không quen biết , giữa tôi với anh cũng chỉ là quan hệ tiền tài .”
An công tử còn chưa nói gì, mẹ ta liền trực tiếp vỗ bàn một cái , hung tợn nhìn ta, “Cái gì? ! Quan hệ tiền tài ? Hai đứa rốt cuộc làm gì hả ? !”
Ta ngay lập tức nhảy dựng lên gào to , “Cái gì cũng chưa làm! Hai chúng con rất thuần khiết !”
“Tô Nhuận em thực sự cầu thị một chút được chứ? Hai chúng ta không phải đã sớm không thuần khiết rồi sao?” An công tử cướp nói, còn vẻ mặt u oán.
“An Tùy Dụ ! Anh có ý tứ gì? !”
Hoảng sợ, vạn phần hoảng sợ, hoảng sợ mà từ trước nay chưa từng có , An công tử rốt cuộc là anh muốn làm gì ?
Chỉ nghe thấy 2 đồng chí Kỷ Hoài cùng Tô Thức thì thào ở phía sau tai ta , “Nghe không giống như là muốn đến đòi nợ , hình như là muốn cô nương nhà chúng ta a.”
Ta hít vào một một ngụm hơi lạnh, liên tục lui về phía sau, cuối cùng ngã ngồi ở trên sô pha.
An công tử gật gật đầu, “Dạ vâng thưa cô chú , kỳ thật hôm nay là Tô Nhuận mang cháu tới gặp người lớn trong gia đình . Hy vọng hai vị có thể đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau .”
Ta vừa nghe xong lập tức lớn đầu , vội vàng chạy đến bên cạnh An công tử , nhỏ giọng nói với anh ta , “Anh định nháo nhào cái gì thế hả ?”
Anh ta mỉm cười nhìn ta, điệu bộ mỉm cười lại một lần nữa làm cho ta giật mình, “Nếu em đem điều này trở thành cầu thân cũng được .”
“Anh không bị bệnh đấy chứ ! Không phải đến đòi tiền sao?”
“Hiện tại không phải em không có tiền sao, vì bảo đảm tài sản cá nhân của tôi , cho nên em trước phải theo tôi , vạn nhất em chạy thì làm sao bây giờ?”
“Làm gì có ai như vậy a! Tôi nói trả tiền thì nhất định sẽ trả !”
“Nhưng em lại không đáng tín nhiệm .”
“Anh…”
Hình ảnh hai chúng ta khe khẽ nói nhỏ đều được xem ở trong mắt ba mẹ ta , bọn họ nhìn nhìn ta lại nhìn nhìn An công tử có chút nghiền ngẫm , sau đó nói, “Tổng giám đốc , điều này cũng không phải là nói giỡn , cậu phải thận trọng a, con bé nhà chúng tôi cũng không có tốt như cậu nói đâu , khuyết điểm nhỏ là vẫn có một chút .”
“Ở trong mắt cháu thì những thứ đó đều là tốt, cho dù là khuyết điểm cũng rất đáng yêu .” An công tử vừa nói vừa bắt lấy tay của ta, ta mở to hai mắt theo dõi anh ta , lại nhìn nhìn hai bàn tay mười ngón đan xen chặt chẽ của chúng ta , giống như đã dùng nhựa cao su dính lại vậy , làm thế nào cũng không dứt ra được .
Đồng chí Tô Thức thở dài, “Con bé nhà chúng tôi kỳ thật vẫn có rất nhiều …”
“Ưu điểm!” Đồng chí Kỷ Hoài ngắt lời ba ta, nhấm nháy mắt với ông ấy , sau đó nói với An công tử : “Tổng giám đốc, có một điều cậu phải hiểu cho rõ ràng a, một khi cậu để ý con gái nhà chúng tôi , vậy thì phải coi trọng cả đời , hàng dùng rồi không được trả lại !”
“Cô cứ gọi cháu Tùy Dụ là được . Cháu biết Tô Nhuận đã lâu , sẽ không trả lại hàng , cháu đã ngỏ lời chính thức với cô ấy , cháu sẽ đem hạnh phúc cho cô ấy .”
“Chừng nào thì anh nói thế hả ? An công tử , anh đừng có ăn no rồi rửng mỡ , không có việc gì để làm lại xin nghỉ một ngày chạy đến nhà chúng tôi nói hươu nói vượn!”
“Là chính em không để trong lòng , không có nghĩa là anh cũng không nói gì. Anh làm người luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh , em có biết anh sẽ không lừa em.”
“Anh gạt tôi còn thiếu sao ?”
“Về chuyện Đường Duy Cầm sao , chúng ta có thể để về sau rồi nói được không ?”
“Duy Cầm thì làm sao ? Đúng rồi, tôi còn chưa biết đâu, con gái , vì sao con với Duy Cầm lại chia tay hả ?”
Ba ta hỏi xong những lời này, chúng ta liền trầm mặc tập thể , ta không biết nên nói cái gì. Nhắc tới Đường Duy Cầm, trong lòng ta vẫn sẽ không thoải mái, bởi vì cậu ấy từng nói , chỉ cần nghĩ đến phải kết hôn với ta , ở cùng ta cả đời, liền cảm thấy toàn thế giới đều đen tối , không có ngày mai , cho nên ta muốn chứng minh cho cậu ấy thấy , ở bên ta cũng sẽ hạnh phúc . Sau đó , An công tử là quân đồng minh của ta nhưng lại lâm trận phản chiến, lại xảy ra chuyện như hiện tại , anh ta là thật lòng hay vẫn là trêu đùa ta ?
Bối Quả Quả từng nói , nếu An công tử coi trọng ta thì chính là đầu bị lừa đá, hai chúng ta căn bản là không xứng. Nói xứng hay không xứng thì rất thô tục , nhưng là ai mà chẳng phải tục nhân (con người ) ? Chúng ta chính là không xứng với nhau , dựa vào cái gì mà anh ta lại thích ta cơ chứ ? Cho dù là giống như ở ngày đó sau khi hôn môi lại bị chấn động não , ta vẫn là không rõ, ta đã không chịu được sự đả kích khi bị vứt bỏ , cho nên nhân vật nguy hiểm như An công tử đây , vẫn là cách ta xa một chút thì tốt .
“Tô Thức sao ông lại nhắc đến những chuyện chả ra đâu vào đâu thế , chuyện của Duy Cầm để về sau rồi nói , trước tiên là nói về chuyện trước mắt này đi đã !” Mẹ ta nháy mắt một cái với ba ta, ba ta liền nhắm miệng lại không nói năng gì nữa .
“Thưa cô chú , xin cô chứ cứ yên tâm giao Tô Nhuận cho cháu , cháu sẽ đối tốt với cô ấy , cháu xin dùng tất cả những gì mình có để thề.”
“Hiện tại không có ai tin tưởng chuyện thề thốt linh tinh này , cái gì mà trời giáng ngũ lôi a, cái gì mà ra cửa làm cho xe đâm chết a, đều là mây bay, giả dối , lừa ai cơ chứ ! An công tử , anh mau mau trở về đi làm đi, đừng có ở đây ăn nói lăng nhăng nữa , cẩn thận tôi dùng bánh đậu xanh ném anh đó .”
“Anh là thật lòng .”
“Thật cái đầu anh! Mau biến đi!”
“Em định quỵt nợ sao ?”
“Tôi quỵt nợ đấy thì thế nào hả!”
Ta đối diện với anh ta , khí thế không hề kém cạnh anh ta , hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, sấm chớp điện lửa giật lên đùng đùng , lạch tạch lạch tạch vừa ngấm ngầm lại vừa công khai chém giết .
An công tử quay đầu cười cười với ba mẹ ta , “Thưa cô chú , có thể cho cháu mượn một chỗ được hay không, cháu muốn cùng Tô Nhuận tán gẫu vài câu.”
Mẹ Kỷ Hoài chỉ chỉ trên lầu, “Phòng Tô Nhuận , đi thôi!”
“Cám ơn cô !” An công tử mạnh mẽ kéo ta đi , giống như lôi một con chó cảnh lên lầu, anh ta đóng cửa khóa trái.
“Anh định làm gì ? !”
Anh ta tới gần, ôm lấy mặt ta , hôn lên , che lại đôi môi của ta , ta cảm giác được một trận tê dại, đầu lưỡi anh ta luồn qua miệng ta .
“Ưm ưm ư…” Ta liên tiếp phản kháng, ngay cả sức ăn cơm đều đã dùng tới, chính là không đẩy ra được .
Anh ta hôn đến mức làm cho đầu ta sắp thiếu dưỡng khí mới chịu buông ra , anh ta nói: “Là làm thế này! Về sau chúng ta sẽ ở bên nhau, em có phản đối không?”
“Có! Bà đây sẽ không bao giờ… Ô ô…”
Anh ta lại hôn xuống , răng nanh cắn cắn giống như là sói vậy , làm cho ta sợ run, lại có chút hưng phấn, má ơi, đây là bị sao vậy .
Anh ta rời đi môi của ta , nhìn ta đang thở hổn hển rồi hỏi: “Có ý kiến hay không ?”
Trong mắt ta toàn là phẫn nộ, tức giận giơ chân, “Chính là có, bà đây thấy anh liền phiền chán , tôi sẽ không… Ô ô…”
Anh ta lại một lần nữa hôn ta, càng thêm dùng sức, ta cảm giác như anh ta đang ăn môi mình vậy. Khuôn mặt ta nóng bừng giống như bàn là vậy , dần dần liền mất đi sức lực, thời điểm anh ta buông ra , chân ta đều đã mềm nhũn , anh ta ôm lấy ta hỏi, “Còn có ý kiến không?”
“Có…”
Anh ta làm bộ vừa định hôn tiếp , ta vội vàng nói, “Đã không có!”
An công tử cười cười, “Sớm như vậy không phải tốt hơn sao , đi tìm ba mẹ em thôi.”
Ta thật khóc không ra nước mắt, vừa rồi nếu không phải sợ anh ta làm cho thiếu dưỡng khí mà chết thì còn lâu ta mới thỏa hiệp !
Trở lại phòng khách, hai vị đại lão gia kia hiển nhiên là nghe trộm , trên mặt mang theo nụ cười không rõ hàm ý .
Khóe miệng của ta khe khẽ đau, phỏng chừng là bị sứt , thằng nhãi này thật quá dùng sức , định đem ta làm thịt lợn để cắn sao ?
“Tìm hiểu cho kỹ , đường về sau còn dài, phải luôn biết nhường nhịn nhau.” Đây là lời khuyên cuối cùng mà ba mẹ cho chúng ta .
An công tử chào tạm biệt ta , anh ấy còn phải về công ty làm việc tiếp, mà ta đâm đầu ngã quỵ ở trên giường, đến giờ vẫn còn choáng váng mơ hồ , ta và An công tử đã thành một đôi ? Đây là thật sự sao ?
Hai người chúng ta ở trên xe nhìn nhau một lát, đột nhiên anh ta lại nở nụ cười, trong lòng ta sợ hãi, “Anh cười cái gì?”
An công tử nhìn nhìn ta nói, “Tô Nhuận, răng của tôi rụng là vì em, răng của em rụng là vì tôi , em xem thế này chúng ta có phải thiên đại duyên phận hay không? Cũng coi như cứu giúp trong lúc hoạn nạn nhỉ.”
Ta nhìn đầy xem thường, “Thực không văn hóa, đây làm sao mà là duyên phận, đây là làm bậy!”
Anh ta lái xe, phương hướng là nhà ta .
“Tôi xin nghỉ , về nhà với em .”
“Anh muốn làm gì ?” Ta theo bản năng liền ôm chặt túi xách của mình , sợ anh ta đến nhà mình là vì muốn đòi nợ .
“Đem chuyện của hai chúng ta nói rõ ràng , trước mặt ba mẹ em , em mới không thể nói dối , trả hết nợ .”
Quả nhiên a, phải đi trả nợ, An công tử cũng thật đủ ngoan độc , ta đều cam đoan sẽ trả , vậy mà anh ta còn quá sốt ruột. Ta hung tợn trừng anh ta , sau đó nói, “Đi! Đi thì đi, tôi sẽ trả hết nợ , anh đừng có mà coi thường tôi!”
“Trả hết là tốt nhất.” An công tử mỉm cười một chút.
Trong lòng ta lộp bộp một cái , có dự cảm như điềm xấu sắp đến . Tựa hồ mỗi một lần, khi bộ mặt than của anh ta phát sinh biến hóa , anh ta đều đã làm ra một số chuyện rất khó lý giải . Cùng lúc ta có chút lo lắng, về phương diện khác trong bụng có tức giận lại không phát được, cứ nháo nhào ở bên trong khó chịu .
“Đến rồi .” Anh ta cởi bỏ dây an toàn xuống xe, sau đó vòng đến bên này mở cửa cho ta.
“Không cảm ơn !” Ta thẳng sống lưng đi ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng lỗ mũi nhìn anh ta .
An công tử đi theo phía sau , dưới ánh mắt chăm chú của làng xóm láng giềng, hai người chúng ta đi vào cửa hàng “Cuộc sống an nhàn”.
“Mẹ! Lấy sổ tiết kiệm nhà chúng ta ra nào!”
Sau khi ta gào to một tiếng , từ bên trong truyền ra thanh âm đồng chí Kỷ Hoài, “Tao còn chưa có chết đâu!”
Ta hắc tuyến, quay đầu nhìn An công tử, bên môi anh ta loáng thoáng có vẻ tươi cười, đây là đang cười nhạo chúng ta sao? Mẹ ta cũng thật là, ‘tiền tài là vật ngoài thân’ đạo lý đó một chút cũng không hiểu, thế nhưng còn coi trọng tiền hơn cả mạng mình, xem ra tính yêu tiền hơn mạng là hoàn toàn di truyền từ mẹ ta.
Vì thế ta đành phải xin sự trợ giúp từ ba ta, ban ngày bình thường là ông ấy đều ở “Cuộc sống an nhàn” trông cửa hàng , bỏ mặc gian cửa hàng sửa xe kia , hàng năm không có tiền vào túi , đến tối việc phải làm chính là đóng cửa, nhưng là những năm gần đây còn vẫn cố gắng bám trụ . Bất quá, ba ta từng nói cho ta biết , cái gian sửa xe kia , không ai tới thì thôi, nhưng một khi có thì sẽ kiếm tiền đủ ăn một năm . Điều này làm ta vô cùng kinh ngạc, nhưng là sau lại phải tin , về phần vì sao tin thì về sau rồi nói .
Rốt cục ở khi ta dắt cổ hô hơn nửa ngày, ba mẹ ta mới cảm giác được không thích hợp , bởi vì dĩ vãng ta căn bản là không kiên trì nói chuyện với bọn họ như vậy , theo như bọn họ nói thì , trước kia ta chính là một con cừu dở hơi nửa chết nửa sống , đây là lần đầu có lắm hơi như vậy .
Ba mẹ chạy vội ra , thấy ta cùng với An công tử đứng bên cạnh , có một chút sững sờ.
An công tử đứng ra, mỉm cười với hai người bọn họ , sau đó cúi đầu thật thấp , “Cháu chào cô chú , cháu là An Tùy Dụ .”
Ta kinh ngạc nhìn anh ta , người này làm bộ gần gũi như đúng rồi a, lại còn cô chú cơ đấy.
Đồng chí Kỷ Hoài vẻ mặt tươi cười sáng lạn lao tới, giữ chặt lấy tay An công tử nói, “Thời tiết nóng như vậy , trên đường vất vả , làn gió nào đã đem tổng giám đốc thổi tới a? Mau vào trong nhà ngồi đi!”
“Lần trước sau khi ăn cơm cô làm , vẫn không có thời gian đến nói lời cảm ơn , cũng rất lâu rồi chưa có tới , hôm nay vừa vặn cháu cùng Tô Nhuận có chuyện muốn thưa với cô chú , thế nên tiện thể ghé qua .”
Ba ta rốt cuộc là người đứng đầu một nhà , đừng nhìn bình thường hay bị mẹ ta áp bách , nhưng là thời khắc mấu chốt vẫn thực hữu dụng , ông ấy vô cùng bình tĩnh nói với An công tử , “Còn sống là tốt rồi a! Vào trong tán gẫu.”
An công tử đi ở phía trước cùng ba ta , ta lẽo đẽo theo ở phía sau, đồng chí Kỳ Hoài tiến đến bên tai ta hỏi , “Mày ở công ty lại phạm phải sai lầm à ?”
“Không có!” Ta kiên quyết lắc đầu.
“Vậy tổng giám đốc của mày đến đây làm gì ?”
“Muốn đòi nợ ! Lần trước đến nhà mình ăn cơm , kết quả anh ta lại bị ngộ độc thức ăn , phỏng chừng là tới tìm mẹ tính sổ , mẹ mau lấy hết tiền tiết kiệm ra đây , nhồi vào mồm anh ta thì chúng ta sẽ an toàn , bằng không cả nhà mình sẽ phải đi ăn cơm tù !”
Đồng chí Kỷ Hoài nhìn ta với vẻ khó có thể tin , nhẹ nhàng mà vỗ ngực mình , xem ra tiền tài đối với bà ấy mà nói thật là một loại chuyện đòi mạng .
Trên chiếc sô pha dài là đồng chí Tô Thức , Kỷ Hoài cùng ta, trên sô pha đối diện chỉ có một mình An công tử. Một nhà ba người chúng ta đối đầu với An Tùy Dụ , ta không tin là sẽ bị thua!
“Thưa cô chú , nguyên bản là cháu muốn tìm một thời điểm thích hợp lại tới thăm hai người , nhưng là hôm nay Tô Nhuận có chút sốt ruột, thế nên cháu liền đi theo đến đây, có chút vội vàng, mạo muội , xin cô chú hãy lượng giải cho cháu .” An công tử cúi đầu thật thấp , động tác này làm sợ hãi cả ta lẫn mẹ ta , liếc nhau, nghĩ rằng đây là định làm gì vậy ?
Ba ta mỉm cười, “Không có gì, đừng khách khí như vậy .”
“Thưa cô chú , thời gian cháu cùng Tô Nhuận quen biết nhau cũng không ngắn, đã hơn một năm , cũng đều hiểu biết lẫn nhau , Tô Nhuận là cô gái tốt, cô ấy luôn mang đến cho người khác những chuyện không tưởng được . Khi làm việc cũng vô cùng cố gắng , trong số những người mới đến thì cô ấy là người có bước tiến nhanh nhất .”
An công tử khích lệ ta không mặn không nhạt , điều này làm cho ta chấn động toàn thân , rốt cuộc là anh ta định ồn ào thế nào ?
“Anh có chuyện nói thẳng , đừng quanh co lòng vòng ! Tôi với anh không quen biết , giữa tôi với anh cũng chỉ là quan hệ tiền tài .”
An công tử còn chưa nói gì, mẹ ta liền trực tiếp vỗ bàn một cái , hung tợn nhìn ta, “Cái gì? ! Quan hệ tiền tài ? Hai đứa rốt cuộc làm gì hả ? !”
Ta ngay lập tức nhảy dựng lên gào to , “Cái gì cũng chưa làm! Hai chúng con rất thuần khiết !”
“Tô Nhuận em thực sự cầu thị một chút được chứ? Hai chúng ta không phải đã sớm không thuần khiết rồi sao?” An công tử cướp nói, còn vẻ mặt u oán.
“An Tùy Dụ ! Anh có ý tứ gì? !”
Hoảng sợ, vạn phần hoảng sợ, hoảng sợ mà từ trước nay chưa từng có , An công tử rốt cuộc là anh muốn làm gì ?
Chỉ nghe thấy 2 đồng chí Kỷ Hoài cùng Tô Thức thì thào ở phía sau tai ta , “Nghe không giống như là muốn đến đòi nợ , hình như là muốn cô nương nhà chúng ta a.”
Ta hít vào một một ngụm hơi lạnh, liên tục lui về phía sau, cuối cùng ngã ngồi ở trên sô pha.
An công tử gật gật đầu, “Dạ vâng thưa cô chú , kỳ thật hôm nay là Tô Nhuận mang cháu tới gặp người lớn trong gia đình . Hy vọng hai vị có thể đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau .”
Ta vừa nghe xong lập tức lớn đầu , vội vàng chạy đến bên cạnh An công tử , nhỏ giọng nói với anh ta , “Anh định nháo nhào cái gì thế hả ?”
Anh ta mỉm cười nhìn ta, điệu bộ mỉm cười lại một lần nữa làm cho ta giật mình, “Nếu em đem điều này trở thành cầu thân cũng được .”
“Anh không bị bệnh đấy chứ ! Không phải đến đòi tiền sao?”
“Hiện tại không phải em không có tiền sao, vì bảo đảm tài sản cá nhân của tôi , cho nên em trước phải theo tôi , vạn nhất em chạy thì làm sao bây giờ?”
“Làm gì có ai như vậy a! Tôi nói trả tiền thì nhất định sẽ trả !”
“Nhưng em lại không đáng tín nhiệm .”
“Anh…”
Hình ảnh hai chúng ta khe khẽ nói nhỏ đều được xem ở trong mắt ba mẹ ta , bọn họ nhìn nhìn ta lại nhìn nhìn An công tử có chút nghiền ngẫm , sau đó nói, “Tổng giám đốc , điều này cũng không phải là nói giỡn , cậu phải thận trọng a, con bé nhà chúng tôi cũng không có tốt như cậu nói đâu , khuyết điểm nhỏ là vẫn có một chút .”
“Ở trong mắt cháu thì những thứ đó đều là tốt, cho dù là khuyết điểm cũng rất đáng yêu .” An công tử vừa nói vừa bắt lấy tay của ta, ta mở to hai mắt theo dõi anh ta , lại nhìn nhìn hai bàn tay mười ngón đan xen chặt chẽ của chúng ta , giống như đã dùng nhựa cao su dính lại vậy , làm thế nào cũng không dứt ra được .
Đồng chí Tô Thức thở dài, “Con bé nhà chúng tôi kỳ thật vẫn có rất nhiều …”
“Ưu điểm!” Đồng chí Kỷ Hoài ngắt lời ba ta, nhấm nháy mắt với ông ấy , sau đó nói với An công tử : “Tổng giám đốc, có một điều cậu phải hiểu cho rõ ràng a, một khi cậu để ý con gái nhà chúng tôi , vậy thì phải coi trọng cả đời , hàng dùng rồi không được trả lại !”
“Cô cứ gọi cháu Tùy Dụ là được . Cháu biết Tô Nhuận đã lâu , sẽ không trả lại hàng , cháu đã ngỏ lời chính thức với cô ấy , cháu sẽ đem hạnh phúc cho cô ấy .”
“Chừng nào thì anh nói thế hả ? An công tử , anh đừng có ăn no rồi rửng mỡ , không có việc gì để làm lại xin nghỉ một ngày chạy đến nhà chúng tôi nói hươu nói vượn!”
“Là chính em không để trong lòng , không có nghĩa là anh cũng không nói gì. Anh làm người luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh , em có biết anh sẽ không lừa em.”
“Anh gạt tôi còn thiếu sao ?”
“Về chuyện Đường Duy Cầm sao , chúng ta có thể để về sau rồi nói được không ?”
“Duy Cầm thì làm sao ? Đúng rồi, tôi còn chưa biết đâu, con gái , vì sao con với Duy Cầm lại chia tay hả ?”
Ba ta hỏi xong những lời này, chúng ta liền trầm mặc tập thể , ta không biết nên nói cái gì. Nhắc tới Đường Duy Cầm, trong lòng ta vẫn sẽ không thoải mái, bởi vì cậu ấy từng nói , chỉ cần nghĩ đến phải kết hôn với ta , ở cùng ta cả đời, liền cảm thấy toàn thế giới đều đen tối , không có ngày mai , cho nên ta muốn chứng minh cho cậu ấy thấy , ở bên ta cũng sẽ hạnh phúc . Sau đó , An công tử là quân đồng minh của ta nhưng lại lâm trận phản chiến, lại xảy ra chuyện như hiện tại , anh ta là thật lòng hay vẫn là trêu đùa ta ?
Bối Quả Quả từng nói , nếu An công tử coi trọng ta thì chính là đầu bị lừa đá, hai chúng ta căn bản là không xứng. Nói xứng hay không xứng thì rất thô tục , nhưng là ai mà chẳng phải tục nhân (con người ) ? Chúng ta chính là không xứng với nhau , dựa vào cái gì mà anh ta lại thích ta cơ chứ ? Cho dù là giống như ở ngày đó sau khi hôn môi lại bị chấn động não , ta vẫn là không rõ, ta đã không chịu được sự đả kích khi bị vứt bỏ , cho nên nhân vật nguy hiểm như An công tử đây , vẫn là cách ta xa một chút thì tốt .
“Tô Thức sao ông lại nhắc đến những chuyện chả ra đâu vào đâu thế , chuyện của Duy Cầm để về sau rồi nói , trước tiên là nói về chuyện trước mắt này đi đã !” Mẹ ta nháy mắt một cái với ba ta, ba ta liền nhắm miệng lại không nói năng gì nữa .
“Thưa cô chú , xin cô chứ cứ yên tâm giao Tô Nhuận cho cháu , cháu sẽ đối tốt với cô ấy , cháu xin dùng tất cả những gì mình có để thề.”
“Hiện tại không có ai tin tưởng chuyện thề thốt linh tinh này , cái gì mà trời giáng ngũ lôi a, cái gì mà ra cửa làm cho xe đâm chết a, đều là mây bay, giả dối , lừa ai cơ chứ ! An công tử , anh mau mau trở về đi làm đi, đừng có ở đây ăn nói lăng nhăng nữa , cẩn thận tôi dùng bánh đậu xanh ném anh đó .”
“Anh là thật lòng .”
“Thật cái đầu anh! Mau biến đi!”
“Em định quỵt nợ sao ?”
“Tôi quỵt nợ đấy thì thế nào hả!”
Ta đối diện với anh ta , khí thế không hề kém cạnh anh ta , hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, sấm chớp điện lửa giật lên đùng đùng , lạch tạch lạch tạch vừa ngấm ngầm lại vừa công khai chém giết .
An công tử quay đầu cười cười với ba mẹ ta , “Thưa cô chú , có thể cho cháu mượn một chỗ được hay không, cháu muốn cùng Tô Nhuận tán gẫu vài câu.”
Mẹ Kỷ Hoài chỉ chỉ trên lầu, “Phòng Tô Nhuận , đi thôi!”
“Cám ơn cô !” An công tử mạnh mẽ kéo ta đi , giống như lôi một con chó cảnh lên lầu, anh ta đóng cửa khóa trái.
“Anh định làm gì ? !”
Anh ta tới gần, ôm lấy mặt ta , hôn lên , che lại đôi môi của ta , ta cảm giác được một trận tê dại, đầu lưỡi anh ta luồn qua miệng ta .
“Ưm ưm ư…” Ta liên tiếp phản kháng, ngay cả sức ăn cơm đều đã dùng tới, chính là không đẩy ra được .
Anh ta hôn đến mức làm cho đầu ta sắp thiếu dưỡng khí mới chịu buông ra , anh ta nói: “Là làm thế này! Về sau chúng ta sẽ ở bên nhau, em có phản đối không?”
“Có! Bà đây sẽ không bao giờ… Ô ô…”
Anh ta lại hôn xuống , răng nanh cắn cắn giống như là sói vậy , làm cho ta sợ run, lại có chút hưng phấn, má ơi, đây là bị sao vậy .
Anh ta rời đi môi của ta , nhìn ta đang thở hổn hển rồi hỏi: “Có ý kiến hay không ?”
Trong mắt ta toàn là phẫn nộ, tức giận giơ chân, “Chính là có, bà đây thấy anh liền phiền chán , tôi sẽ không… Ô ô…”
Anh ta lại một lần nữa hôn ta, càng thêm dùng sức, ta cảm giác như anh ta đang ăn môi mình vậy. Khuôn mặt ta nóng bừng giống như bàn là vậy , dần dần liền mất đi sức lực, thời điểm anh ta buông ra , chân ta đều đã mềm nhũn , anh ta ôm lấy ta hỏi, “Còn có ý kiến không?”
“Có…”
Anh ta làm bộ vừa định hôn tiếp , ta vội vàng nói, “Đã không có!”
An công tử cười cười, “Sớm như vậy không phải tốt hơn sao , đi tìm ba mẹ em thôi.”
Ta thật khóc không ra nước mắt, vừa rồi nếu không phải sợ anh ta làm cho thiếu dưỡng khí mà chết thì còn lâu ta mới thỏa hiệp !
Trở lại phòng khách, hai vị đại lão gia kia hiển nhiên là nghe trộm , trên mặt mang theo nụ cười không rõ hàm ý .
Khóe miệng của ta khe khẽ đau, phỏng chừng là bị sứt , thằng nhãi này thật quá dùng sức , định đem ta làm thịt lợn để cắn sao ?
“Tìm hiểu cho kỹ , đường về sau còn dài, phải luôn biết nhường nhịn nhau.” Đây là lời khuyên cuối cùng mà ba mẹ cho chúng ta .
An công tử chào tạm biệt ta , anh ấy còn phải về công ty làm việc tiếp, mà ta đâm đầu ngã quỵ ở trên giường, đến giờ vẫn còn choáng váng mơ hồ , ta và An công tử đã thành một đôi ? Đây là thật sự sao ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook