Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Chương 36: Ngoài ý muốn

Đến bộ phận nhân sự nhậm chức, cảm giác tựa hồ cũng không tệ lắm.

Văn phòng mới nằm ở tầng hai mươi ba , so với bộ phận đề án cũ thì ta cách tổng giám đốc lại gần hơn mấy bước.

Điều này cũng là lý do hiện tại dù không có việc thì An công tử cũng kêu ta đến văn phòng của anh ta .

Sau khi đến bộ phận nhân sự ta lại gặp được gương mặt quen thuộc , đồng chí Cao Hướng, cậu ta cũng từ ngành khác được điều động đến bộ phận nhân sự công tác, điều này làm cho ta vô cùng khó hiểu , có phải công ty thực thiếu người hay không ?

Thời điểm cậu ta thấy ta ngược lại là không hề sợ hãi chút nào , cậu ta ngó đầu lại đây, cười hì hì nói: “Chúc mừng a Tô Nhuận, rốt cục cô đã được lên đây ! Tôi đã sớm cảm thấy cô sẽ thăng chức, cô cùng tổng giám đốc quả nhiên không bình thường .”

Ta không khỏi phải lui về phía sau nửa bước, cảnh giác nhìn cậu ta , “Cậu là thầy bói dạo à ?”

Cậu ta cười hắc hắc , hai cái răng tiểu hổ cũng là có vài phần đáng yêu, “Tôi còn chuẩn hơn bọn họ ý ! Làm hành chính lâu , thứ giỏi nhất chính là quan sắc sắc mặt người khác .”

“Xì!” Ta nhìn đầy xem thường.

Cũng là vì xem thường như vậy cho nên quan hệ giữa ta và đồng chí Cao Hướng từ đồng nghiệp biến thành khuê mật (như bạn gái thân) , một bước nhảy vọt tương đối lớn . Về sau cậu ta lại nói , cái ánh mắt xem thường kia thực mất hồn, làm cho cậu ta nhớ tới vô số nhân vật lịch sử . Mà lúc ấy ta nhìn mấy cái răng tiểu hổ của cậu ta thì cũng hiểu được sắc đẹp của cậu ta cũng không đến nỗi nào .

Tóm lại, chúng ta trở thành bạn bè , chính là cái loại cấu kết với nhau làm việc xấu.

Giữa trưa đi ăn cơm, ta cùng đi với Cao Hướng , cậu ta lấy cơm, ta cầm đũa chờ. Khi Cao Hướng bưng khay trở về , cái kia phải gọi là gió xuân đầy mặt, đường làm quan rộng mở a!

“A Tô, đại danh của cô quả nhiên là hữu dụng , tôi vừa nhắc tới cô thì dì đầu bếp liền cho tôi thêm một cái chân gà! Này , cô ăn đi!” Cao Hướng đem cái chân gà đẩy đến trước mặt ta .

Con người của cậu ta thường xuyên chỉ vì một chút may mắn mà tươi cười đầy mặt, cuộc đời dễ dàng thỏa mãn như vậy thì mới hạnh phúc được . Ta cũng bởi vì lời nói của cậu ta mà bắt đầu dào dạt đắc ý trong chốc lát , ta vắt chéo chân tỏ vẻ không ai bì nổi nói: “Theo tôi xông pha thì sẽ có thịt ăn! Bà dì ấy có thuận tiện khen tôi vài câu hay không?”

Cậu ta đang cắn chân gà, miệng đầy dầu mỡ , ai cũng không thể đưa cậu ta ghép lại với cái tên đàn ông hào hoa phong nhã lại phi thường bát quái kia được , cậu ta nói: “Dì ấy nói , cho cô nghẹn chết đi , để xem cô còn đi quyến rũ ai được nữa.”

Ta gật gật đầu, không chút nào tức giận , vỗ vỗ bả vai Cao Hướng nói: “Cậu xem xem , hiệu ứng danh nhân đó , không quan tâm là tốt hay là xấu , kiểu gì mà chả có lợi . Ý tứ của bà dì đó có phải nói tôi là hồ ly tinh hay không a? Tôi hại nước hại dân ?”

Cao Hướng gật đầu, “Cô tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành a!”

Ta cười hắc hắc, cho cậu ta một cái biểu tình coi như cậu còn hiểu biết.

Cậu ta dùng khăn giấy xoa xoa miệng nói: “Thể trọng này đè chết vài người không thành vấn đề, Tô Nhuận này , gần đây ở cùng với tôi cô béo quá , cô nên giảm béo đi , bằng không tổng giám đốc sẽ không còn hứng thú hứng thú với cô nữa , về sau chúng ta không có chân gà ăn đâu !”

Ta híp mắt lại , ra tiếng ngắt lời , đối với loại ngôn luận này ta tuy thấy nhưng cũng chả thể làm gì được , dù sao chuyện xấu của ta cùng An công tử lúc trước chính là từ chỗ cậu ta truyền đi , ta muốn có tinh thần giải trí , ta muốn thỏa mãn nguyên vẹn dục vọng bát quái của cậu ta , vì thế ta cười cười nói: “Cậu cứ yên tâm đi, chỉ có tôi không có hứng thú với anh ta , không có chuyện anh ta không có hứng thú với tôi đâu !”

Bởi vì nói nhiều, cho nên căn bản là không quan tâm gì cả , cho nên khi thấy Cao Hướng trừng to mắt nhìn ta , ta dị thường kinh ngạc hỏi: “Cậu ăn phải con gián à ?”

Cao Hướng lắc lắc đầu, ngay sau đó ta nghe được từ phía sau có một thanh âm vô cùng trầm thấp khêu gợi : “Xin hỏi tôi có thể ngồi đây không ?”

Hoặc là nói ta cùng Cao Hướng không hổ là người của bộ phận nhân sự , không hề để cho quản lí phải mất mặt, hai chúng ta bật ngay dậy, đồng loạt cúi đầu: “Chào Tổng giám đốc !”

An công tử buông khay đồ ăn xuống, cười nói: “Các đồng chí vất vả rồi .”

Cao Hướng vội vàng nhường vị trí của mình , thuận tiện xoa xoa ghế dựa , ta nghiêm trang nói: “Vì tổng giám đốc phục vụ!”

An công tử ngồi ở đối diện ta , vẻ mặt ôn hoà nói: “Thế à ? Vì tôi phục vụ sao? Vậy trước cô hãy chọn hành ở bên trong đồ ăn của tôi ra đi.”

Ta mở to hai mắt nhìn , Cao Hướng thì hận không thể vùi đầu vào trong bát, An công tử cười tủm tỉm nhìn ta rất quỷ dị . Ta nhỏ giọng hỏi , “Anh làm sao vậy ? Không mọc tay à?”

“Cô chọn hay không ?”

“Nhiều người như vậy ! Anh nguyện ý ăn nước miếng của tôi à ?”

“Chọn hay không chọn?”

“An công tử , anh làm cái gì a?”

“Chọn hay không ?”

Ta vừa mạnh mẽ nhấc đầu lên , phát hiện có vô số cặp mắt đang chăm chú trên người ta , loại cảm giác được quần chúng chú ý này , ít nhiều nhờ An công tử ta đã được nếm thử vô số lần . Ta bắt đầu hoài nghi, đầu anh ta có chút vấn đề, có phải theo đuổi Hasse không thuận lợi cho nên cáu kỉnh với ta hay không ?

Tuy rằng loại xấu tính này ta hẳn là nên kiên quyết bóp chết, vì xã hội mang đến thanh tịnh, nhưng là niệm ở anh ta còn rất hữu dụng với mình , ta đành cắn chặt răng, coi những ánh mắt vây xem đều là mây bay, vẻ mặt cười mỉa đưa đôi đũa tiến đến khay đồ ăn của anh ta , nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ chọn lựa kỹ càng.”

Ta vừa nhanh chóng chọn hành ra ,vừa âm thầm mắng , bà dì xới cơm nhất định là coi trọng khuôn mặt của An công tử , chứ nếu không thì làm sao lại cho anh ta nhiều thức ăn như vậy .

Chờ ta chọn xong thì khay đồ ăn này cũng hoàn toàn thay đổi . An công tử bĩu môi, “Chậc chậc, Tô Nhuận cô thật sự là chẳng biết làm cái gì , cô nói xem , cưới cô chẳng phải rất không hay ho sao?”

Cao Hướng hít sâu một hơi , kinh ngạc đến nỗi con ngươi suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài , ánh mắt kia rõ ràng như là gặp phải người ngoài hành tinh .

Mà ta cũng theo bản năng đem ánh mắt quét qua bốn phía , những phụ nữ dù đã kết hôn hay chưa kết hôn , không một ai không hung tợn nhấm nuốt đồ ăn, coi như trong miệng là các bộ phận trên cơ thể của ta vậy .

Ta không khỏi rùng mình một cái, cắm đầu ăn cơm.

Trước khi tan tầm , Cao Hướng đột nhiên gọi lại ta, nói lời thấm thía : “Tô Nhuận, tốt nhất là cô nên đi cửa sau mà ra ngoài đi.”

“Làm sao vậy?”

“Cửa trước không quá an toàn.”

“Chẳng lẽ có người định gây rối với tôi?”

“Cũng không đến mức ấy , chính là …”

Ngay tại lúc ta đang muốn nghe bát quái thì điện thoại ở trong túi quần giật lên đùng đùng, ta đành phải nghe điện thoại trước .

“Tô Nhuận cô có về hay không?”

Ta cả kinh, là An công tử, vội vàng đè thấp thanh âm hỏi: “Có việc sao?”

“Tiện đường đưa cô về nhà, trên đường chúng ta nghiên cứu một chút về kế hoạch gả cô đi.”

“Tốt!”

Đây là chuyện đứng đắn , ta phải đi, không nghĩ tới An công tử còn để bụng như vậy . Trong lòng ta mừng thầm một trận , cũng liền quên mất đống bát quái mà Cao Hướng chưa nói xong , một mình nhảy chân sáo đến thang máy.

An công tử bình thường đều có lái xe đưa đón , anh ta đều chờ ở cửa công ty , ra dáng mười phần .

Ta vừa đến đại sảnh liền cảm giác được không khí không tầm thường, dĩ vãng vốn vắng tanh , hiện tại lại đứng đầy người, hơn nữa những ánh mắt đó liên tiếp nhìn chằm chằm vào ta. Ta hồ nghi đi ra ngoài, những người đó thế nhưng liền xông tới.

“Các người làm gì?” Ta đột nhiên quay đầu.

“Cô gái, hãy dùng thử nước nhỏ mắt của công ty chúng tôi đi!”

“Cô gái , hãy làm người đại diện phát ngôn cho hội Tiểu tam (bên thứ ba) chúng tôi đi!”

“Cô ơi , tôi đại diện cho tạp chí ABC đến phỏng vấn cô , làm sao cô có thể chinh phục được thái tử của ngành bất động sản vậy ?”



Bọn họ nói như súng liên thanh , mấy vấn đề này cứ như là ruồi bọ quay chung quanh đầu ta. Ta tự hỏi một lát thì mới hiểu ra , bọn họ là muốn tìm ta làm quảng cáo, bởi vì mối quan hệ giữa ta và An công tử .

Ta không biết từ khi nào thì An công tử nổi danh như thế , thế cho nên có người chuyên môn đến lấy bát quái, càng không biết ta làm người đại diện cho bọn họ thì có thể kiếm tiền cho bọn họ hay không , ta chỉ biết là, buôn dưa lê thật đáng sợ a, kiểu truyền miệng này thật đúng là dọa người, sao truyền đến truyền đi lại thành một con hồ ly tinh thế kỷ mới thông đồng thành đôi với một tên phú nhị đại hoàn mỹ cơ chứ .

“Các người làm gì vậy ? Bảo vệ là để ngồi không à ?” An công tử đột nhiên xuất hiện, cau mày.

Trong nháy mắt đã có mấy bảo vệ lại đây giải vây giúp ta , mấy người làm ăn cò con này bị tách ra, lúc gần đi còn không đã quên kêu lên một tiếng, “Công ty chúng tôi còn có rất nhiều thuốc tráng dương a! Tuyệt đối là bí phương tổ truyền a!”

Khuôn mặt An công tử từ thư sinh anh tuấn biến thành Bao thanh thiên, anh ta đen mặt đi tới chỗ ta , theo bản năng ta liền lui về phía sau.

“Tô Nhuận! Không được lui về phía sau!” Anh ta hét lớn một tiếng.

Ta khinh bỉ trong lòng , đạo lý này giống như khi chúng ta bắt kẻ trộm , anh nói với kẻ trộm là mày đứng lại, liệu kẻ trộm sẽ đứng lại thật chắc ? Đương nhiên là phải càng chạy nhanh hơn a! Cho nên lúc ấy ta nhanh chóng lui về phía sau ba bước, chỉ nghe a một tiếng, cả người ta lộn về phía sau .

An công tử vội vàng vươn tay, nhưng là cũng không có bắt lấy được tay của ta, bước chân ta mất thăng bằng, từ bậc thang lăn xuống, cái gáy đâm sầm lên bậc đá cẩm thạch, trước mắt nhất thời tối đen một mảnh .

“Tô Nhuận!” An công tử đã chạy tới ôm ta vào trong ngực.

Ta miễn cưỡng mở to mắt nhìn anh ta, trời đất đảo lộn .

“Cô bị ngu ngốc à , không phải tôi bảo cô không được lui về phía sau sao? !” Anh ta tựa hồ có chút tức giận .

Ta nói không ra lời, cũng không biết nên trả lời cái gì, toàn thân choáng váng.

“Lái xe đâu, mau đem xe lại đây, đưa cô ấy đi bệnh viện a!” An công tử rít gào, làm cho những người vây xem phải sợ hãi , đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc phát ra cơn tức lớn như vậy .

Lái xe chạy xe lại đây, An công tử ôm ta lên ghế đằng sau, ta đột nhiên ý thức được , sau đó bắt lấy cửa xe.

“Cô làm sao vậy ?” An công tử nghi hoặc.

Nước mắt của ta rốt cục rơi xuống , rốt cục cảm giác được đau, ta oa oa khóc hỏi: “Tôi bị thế này có tính là tai nạn lao động không ? Tiền thuốc men công ty có chi trả hay không ?”

“Tính!”

“Thế thì đi thôi!”

Đến bệnh viện, An công tử tự mình đưa ta vào phòng cấp cứu, mấy người bác sĩ cứ lắc lư trước mắt ta , ta cảm thấy càng thêm hôn mê. Qua xem xét, ta là bị chấn động não, cũng may lúc ấy bề mặt nền đá nhẵn nhụi, bằng không thì cái mạng nhỏ này của ta sẽ đi đời nhà ma.

An công tử coi như có chút nhân đạo, sắp xếp cho ta vào phòng bệnh hạng nhất, chỉ có một mình ta nằm . Trong lúc hỗn loạn ta vừa truyền dịch vừa ngủ, An công tử an vị ở bên giường.

Chờ ta tỉnh ngủ , mở to mắt, đột nhiên thấy trước mặt mình có người nhất thời hoảng sợ, suýt nữa thì thét chói tai . Đại khái là anh ta mệt mỏi, ghé vào trên giường bệnh của ta ngủ , đầu gối lên cánh tay, sườn mặt đối diện với ta, nhìn rõ ràng được lông mi của anh ta , làn da tốt lắm, cơ hồ nhìn không tới lỗ chân lông, không giống làn da của ta bởi vì thường xuyên thức đêm chơi game mà rất thô ráp .

Anh ta giật giật, mở to mắt, chúng ta bốn mắt nhìn nhau, gần gũi như thế.

“Đau đầu à?”

“Ừm.”

“Để tôi gọi bác sĩ đến nhé ?”

“Đói bụng.”

“Thế à , để tôi đi mua đồ ăn cho cô , cô muốn ăn cái gì?”

Ta vừa nghe thấy thế thì trong lòng cười nở hoa, nhưng là trên mặt còn làm bộ như rất thống khổ , “Tôi muốn ăn cái gì nhẹ nhẹ thôi , vịt nướng nửa con , còn cả sườn chua ngọt , canh cá a, hải sản a, cá muối a, tổ yến a, đều mua một chút đi, đừng mua nhiều quá a, tôi ăn không hết.”

An công tử không nói lời nào, im lặng nhìn ta.

Ta liếc mắt nhìn anh ta một cái, chống lại ánh mắt kia , cười mỉa nói: “Thôi thì không cần cá muối , tổ yến nữa vậy .”

An công tử vẫn không nói lời nào.

“Mua cho tôi bát cháo hoa đi!”

“Thế này mới đúng là nhẹ .”

“Nằm một chỗ rất nhàm chán , anh mua quyển sách giúp tôi đi!”

“Cô muốn xem sách gì?”

“Truyện giữa Hòa Thân cùng Càn Long ý !”

“Cô còn thích đọc sách lịch sử ư ?”

Ta cười đáng khinh , “Cái này thì anh không hiểu rồi , quan hệ giữa hai người bọn họ rất là ái muội , Hòa Thân vì sao có thể trở thành đại tham quan a, còn không phải là vì được Càn Long yêu thương.”

“Cô đổi sang cái nào bình thường chút đi .”

Ta có chút thất vọng, “Vậy mua quyển truyện tranh cho tôi đi, quyển “Không thể thoát khỏi phản bội” ấy.”

“Được , chờ tôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương