Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!
-
Chương 56: Người khác tu tiên, ta dưỡng thú (3)
Có điểm giống như mèo, lại có điểm giống như hồ ly, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, nhưng đôi mắt kim hồng lại mang theo lười biếng uy hiếp.
Cảnh cáo Sở Từ không được tới gần.
Hơn nữa khí thế quanh thân không phải là một con vật bình thường, cả thân đều là hơi thở uy hiếp, đây chắc chắn là một con linh thú.
[Phát hiện mục tiêu nhiệm vụ Văn Cảnh, giá trị yêu thích hiện tại 0.]
Sở Từ chớp mắt, hoàn toàn không có ý muốn lùi ra sau.
Văn Cảnh là một con tiên thú hậu duệ, tên là Hỏa Si, bề ngoài có phần giống miêu, lại có phần giống hồ ly, nghe nói có huyết mạch phượng hoàng, cực kỳ am hiểu sử dụng pháp thuật hệ hỏa.
Tam Linh Căn của nguyên chủ cũng là hỏa hệ, cho nên đối với ngọn lửa rừng rực, Sở Từ đảo không có nhiều cảm giác, ngược lại còn nhấc chân đi tới phía trước.
Trà Bạch nhìn ánh mắt hung thần ác sát của Văn Cảnh, nhìn Từ Từ nhà mình đứng bất động, cuối cùng vẫn là yên lặng không nói gì.
Sở Từ tới gần, giơ tay phủi mấy nhánh cây sang một bên, đi đến trước mặt Văn Cảnh, ngồi xổm xuống, đôi mắt thủy nhuận sáng ngời hơi phiếm hồng, mũi nhỏ cũng hơi đỏ ửng, làm bộ dáng tiểu cô nương nhìn có chút đáng thương.
Đây đều là những dấu vết sau khi nguyên chủ khóc lớn một hồi.
Văn Cảnh không vì chuyện này mà thả lỏng cảnh giác, đứng dậy lảo đảo lùi hai bước, đôi con ngươi kim hồng mang theo cảnh cáo.
Bởi vì linh thức bị thương, cho nên không thể vận dụng linh lực, Văn Cảnh chỉ thể uy áp.
Nhưng đối với tiểu cô nương trước mặt, những cái uy áp đó đều không khiến nàng nhăn mặt một cái.
Đôi mắt Văn Cảnh hơi híp lại, cái tiểu gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Bất quá cũng cảm nhận được Sở Từ không có ác ý, nên Văn Cảnh cũng không mạnh mẽ thúc giục linh lực, chỉ như vậy nhìn nàng.
"Ngươi bị thương." Sở Từ hơi nhướng mày, nhìn chân của Văn Cảnh.
Bởi vì lông hắn màu đỏ đậm, nên vết máu nhìn không được rõ ràng, thẳng đến khi tới gần mới thấy, lông đều bị rối quấn quanh, bởi vì dính tro bụi nên nhìn có phần biến thành màu đen.
"Chi." Thanh âm Văn Cảnh thực mềm thực nhẹ, đại khái vì bị thương, hắn lại lùi về phía sau một bước.
Kỳ thực hắn không thích người lạ tới gần, hoặc có thể nói, hắn không thích nhân loại tới gần, hiện tại Văn Cảnh chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng dưỡng thương, cũng không ngờ tới lại có một tiểu nha đầu ở chỗ này.
Sau đó liền thấy tiểu cô nương ngồi xuống, đưa tay chống cằm nhìn hắn, ánh mắt mang theo đánh giá.
"Linh thú?"
Gia là tiên thú.
Thấy nàng không hề nhúc nhích, Văn Cảnh cũng ngồi xổm xuống, nâng mắt liếc Sở Từ.
"Biết nơi này là chỗ nào không?"
Cùng gia có quan hệ gì đâu?
"Nơi này là địa bàn của ta." Sở Từ chính đáng mở miệng, giơ tay chỉ vào cây cối xung quanh, "Đây là phiến sơn của ta, cây cối cũng là của ta, mà ngươi đem nơi này biến thành như vậy, ngươi phải bồi thường."
Trà Bạch: Từ Từ, tại sao ta cảm giác như ngươi là sơn đại vương như vậy...
Sở · Sơn đại vương · Từ không hề sợ hãi, cong mắt, bàn tay trắng nõn không hề ngại bùn đất, nghiêng mình tới.
Cảnh cáo Sở Từ không được tới gần.
Hơn nữa khí thế quanh thân không phải là một con vật bình thường, cả thân đều là hơi thở uy hiếp, đây chắc chắn là một con linh thú.
[Phát hiện mục tiêu nhiệm vụ Văn Cảnh, giá trị yêu thích hiện tại 0.]
Sở Từ chớp mắt, hoàn toàn không có ý muốn lùi ra sau.
Văn Cảnh là một con tiên thú hậu duệ, tên là Hỏa Si, bề ngoài có phần giống miêu, lại có phần giống hồ ly, nghe nói có huyết mạch phượng hoàng, cực kỳ am hiểu sử dụng pháp thuật hệ hỏa.
Tam Linh Căn của nguyên chủ cũng là hỏa hệ, cho nên đối với ngọn lửa rừng rực, Sở Từ đảo không có nhiều cảm giác, ngược lại còn nhấc chân đi tới phía trước.
Trà Bạch nhìn ánh mắt hung thần ác sát của Văn Cảnh, nhìn Từ Từ nhà mình đứng bất động, cuối cùng vẫn là yên lặng không nói gì.
Sở Từ tới gần, giơ tay phủi mấy nhánh cây sang một bên, đi đến trước mặt Văn Cảnh, ngồi xổm xuống, đôi mắt thủy nhuận sáng ngời hơi phiếm hồng, mũi nhỏ cũng hơi đỏ ửng, làm bộ dáng tiểu cô nương nhìn có chút đáng thương.
Đây đều là những dấu vết sau khi nguyên chủ khóc lớn một hồi.
Văn Cảnh không vì chuyện này mà thả lỏng cảnh giác, đứng dậy lảo đảo lùi hai bước, đôi con ngươi kim hồng mang theo cảnh cáo.
Bởi vì linh thức bị thương, cho nên không thể vận dụng linh lực, Văn Cảnh chỉ thể uy áp.
Nhưng đối với tiểu cô nương trước mặt, những cái uy áp đó đều không khiến nàng nhăn mặt một cái.
Đôi mắt Văn Cảnh hơi híp lại, cái tiểu gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Bất quá cũng cảm nhận được Sở Từ không có ác ý, nên Văn Cảnh cũng không mạnh mẽ thúc giục linh lực, chỉ như vậy nhìn nàng.
"Ngươi bị thương." Sở Từ hơi nhướng mày, nhìn chân của Văn Cảnh.
Bởi vì lông hắn màu đỏ đậm, nên vết máu nhìn không được rõ ràng, thẳng đến khi tới gần mới thấy, lông đều bị rối quấn quanh, bởi vì dính tro bụi nên nhìn có phần biến thành màu đen.
"Chi." Thanh âm Văn Cảnh thực mềm thực nhẹ, đại khái vì bị thương, hắn lại lùi về phía sau một bước.
Kỳ thực hắn không thích người lạ tới gần, hoặc có thể nói, hắn không thích nhân loại tới gần, hiện tại Văn Cảnh chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng dưỡng thương, cũng không ngờ tới lại có một tiểu nha đầu ở chỗ này.
Sau đó liền thấy tiểu cô nương ngồi xuống, đưa tay chống cằm nhìn hắn, ánh mắt mang theo đánh giá.
"Linh thú?"
Gia là tiên thú.
Thấy nàng không hề nhúc nhích, Văn Cảnh cũng ngồi xổm xuống, nâng mắt liếc Sở Từ.
"Biết nơi này là chỗ nào không?"
Cùng gia có quan hệ gì đâu?
"Nơi này là địa bàn của ta." Sở Từ chính đáng mở miệng, giơ tay chỉ vào cây cối xung quanh, "Đây là phiến sơn của ta, cây cối cũng là của ta, mà ngươi đem nơi này biến thành như vậy, ngươi phải bồi thường."
Trà Bạch: Từ Từ, tại sao ta cảm giác như ngươi là sơn đại vương như vậy...
Sở · Sơn đại vương · Từ không hề sợ hãi, cong mắt, bàn tay trắng nõn không hề ngại bùn đất, nghiêng mình tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook