Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 85: Quà là một thố nhi gia

Lời tác giả: [Tiểu kịch trường Đản Hoàng khóc đến giàn giụa máu]

Hoắc Cải: Đản Hoàng, chị không đi đánh chữ mà ngồi đây làm gì?

Đản Hoàng: Tôi nghĩ mãi không thông một vấn đề.

Hoắc Cải: Vấn đề gì?

Đản Hoàng: Trông tôi rất nham hiểm sao?

Hoắc Cải: sao lại hỏi thế.

Đản Hoàng: Tại sao rất nhiều độc giả đều chống đối việc mua trước chương truyện?

Hoắc Cải: Tấn Giang không phải quy định mua chương VIP chỉ cần trả số điểm theo số chữ hiện tại, sau đó cho dù chương truyện có số chữ tăng lên bao nhiêu cũng không cần trả thêm sao? Mà tác giả mỗi lần post mới chương VIP số chữ đều phải nhiều hơn trước mà? Mua trước rõ ràng rẻ hơn nhiều! Bọn họ tại sao lại chống đối chứ?

Đản Hoàng: Tôi cũng rất nghi hoặc. Cho nên tôi chỉ có thể nghi ngờ phải chẳng do bản thân trông quá nham hiểm, cho nên mỗi lần mang ưu đãi cho mọi người, mọi người đều cảm thấy sẽ bị thiệt? Hơn nữa cho dù trong tình tiết truyện tôi thường khiến mọi người rớt hố, nhưng về điểm số thì rất thành thực mà! Tác giả giảm giá còn bị người ta chê đúng là bi kịch!

Hoắc Cải: Quả nhiên là vì trông chị quá nham hiểm….

Đản Hoàng: Đừng để ý đến tôi, để tôi ngồi trong góc khóc một mình đi!

Hoắc Cải: Cứ chậm rãi khóc, tôi đi tìm đám tiểu công chơi đây.

Đản Hoàng: Mỗi lần tâm tình không tốt liền rất muốn báo thù nhân vật chính… Í? Hoắc Cải cậu quay trở lại làm gì?

Hoắc Cải: Tôi ngồi với chị một lúc…

—————

Trung thu giai tiết, do vốn có phong tục đốt đèn, nên cho dù là người nghèo khổ cũng cầm thanh trúc treo hai ngọn đèn lồng dán giấy, treo ở trên cao. Trong đêm tối, vô số đèn lồng sáng rỡ được treo trên chừng không, trong màn đêm tản ra vô số màu sắc, rạng rỡ vô cùng.

Hoắc Cải nhìn những chiếc đèn lồng trên đỉnh đầu, không khỏi nhớ về đèn đường hai bên đường trong thành thị, vươn ra như nhành hoa, bóng đèn như những trái cây lớn, sáng rõ như ánh trăng. Lúc đó khi đi trên đường, y chưa từng chú ý đến những sự vật quá quen thuộc thường ngày như vậy, mà không ngờ, cũng có lúc hoài niệm đến thế.

Vận mệnh là tên hỗn đản giảo hoạt, luôn luôn lợi dụng thói quen vì quen mắt mà coi như không thấy, để tạo ra vô vàn những tình tiết thương cảm.

“Tiểu Đinh Đang, dừng xe, ta muốn đi dạo chợ đêm.” Hoắc Cải gọi với ra ngoài rèm xe.

Đinh Bằng đang đánh xe trả lời: “Vậy tiểu nhân sẽ đi kiếm chỗ dừng xe, đi cùng ngài.”

“Được.” Hoắc Cải không ngại bên cạnh có thêm một bảo tiêu đi theo. Là một tiểu thụ, đi ra đường vào ban đêm gặp phải cướp tài cướp sắc là tình tiết bình thường.

Đợi Đinh Bằng dừng xe xong, thu thập đồ đạc xuống xe, Hoắc Cải suýt chút nữa giật nảy mình: “Ngươi vác cái tay nải to đùng đó làm gì?”

Đinh Bằng cười đáp: “Lão gia dặn dò rồi, không thể để tam thiếu gia mua đồ linh tinh ở bên ngoài ăn. Tiểu nhân thấy chợ đêm bày nhiều bánh trung thu đủ sắc màu như vậy, sợ ngài thèm ăn mới mang theo bánh trung thu và điểm tâm các loại cho ngài.”

Hoắc Cải trong yến tiệc của Trần Bách Chu chỉ ăn no một nửa, nghe Đinh Bằng nhắc nhở, đúng là cảm thấy đói. Dứt khoát lấy ra bốn cái bánh cầm trong tay, thong dong đi dạo về phía chợ đêm.

Hoắc Cải tiểu thụ dạ hành, không gặp phải cướp sắc cướp tài mà lại gặp phải kẻ cướp đồ ăn. Vừa bước vào chợ đêm, liền bị một tên tiểu quỷ xông đến trước mặt cướp mất cái bánh trung thu trên tay.

Đinh Bằng phản ứng rất nhanh, vươn tay liền tóm được tên cướp nhỏ bé vừa ôm lấy bánh chạy được 5m, kéo nó đến trước mặt Hoắc Cải.

Hoắc Cải không chút khách khí đoạt lại bánh trong tay tiểu quỷ kia, cười hi hi nói: “Một lần liền cướp ba cái, bàn tay nhỏ bé của ngươi nắm được không? Tên tiểu quỷ tham lam!”

Thằng nhóc ra sức cãi lại: “Ta… ta là mang đi ăn cùng với các huynh đệ, chút bánh đó của ngươi còn không đủ chia ấy!”

Hoắc Cải làm ra vẻ hiểu ra: “Thì ra là thế, ngươi đúng là một tên nhóc trọng nghĩa khí.”

Trên mặt thằng nhóc hiện lên vài phần tự hào.

“Thế này đi, ngươi dẫn ta đến gặp các huynh đệ của ngươi, nếu như ngươi nói đúng, tay nải đồ ăn này sẽ thuộc về các ngươi.” Hoắc Cải ra hiệu cho Đinh Bằng mở tay nải, dụ hoặc nói.

Thằng nhóc liếc nhìn Hoắc Cải một lúc lâu, gật đầu đồng ý: “Được.”

Thằng nhóc dẫn Hoắc Cải đi khoảng một tuần trà, cuối cùng đi vào một tiểu viện bỏ hoang, giữa viện cắm một cọc trúc, trên đỉnh treo một ngọn đèn lồng rách nát, có lẽ vì trên mặt đèn lồng có một lỗ hổng, đốt đèn lên cũng sẽ bị thổi tắt, cho nên không đốt. Bảy tám tên tiểu quỷ ngồi xổm thành một vòng dưới đèn, có chút ngạc nhiên nhìn vị khách không mời mà đến Hoắc Cải.

“Này, cho bọn ta túi đồ ăn được rồi chứ?” Tiểu quỷ dẫn đường thèm thuồng nhìn tay nải trong tay Đinh Bằng.

Hoắc Cải lộ ra một nụ cười tà ác: “Ngươi không sợ ta cố ý dụ ngươi dẫn đường sau đó bắt hết cả đám các ngươi sao?”

Tiểu quỷ lắc đầu: “Ngươi sẽ không.”

“Hả?” Hoắc Cải có chút ngạc nhiên trước câu khẳng định của tiểu quỷ.

Tiểu quỷ ngoác miệng cười với Hoắc Cải: “Ta còn nhớ ngươi, ngươi đã từng phát bánh bao đậu cho chúng ta mà.”

Hoắc Cải đột ngột được người khác dán nhãn người tốt, có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, quay đầu e hèm nói: “Mọi người qua đây, mỗi người hai cái bánh.”

Hoắc Cải phát xong bánh, trong túi chỉ chừa lại hai cái cuối cùng, Hoắc Cải tắm trong ánh mắt chờ mong của đám nhóc, nhét một cái cho Đinh Bằng, sau đó mình lấy một cái, cắn ăn ngon lành.

Đám nhóc lần đầu tiên thấy một thiếu gia sau khi phát xong đồ ăn cho ăn mày thì bản thân cũng ăn luôn, nhất thời biểu cảm hết sức kỳ lạ.

“Ngươi tưởng chỉ có các ngươi đói à!” Hoắc Cải nói rất hùng hồn.

“Ha ha…” Tên nhóc dẫn đường rất không khách khí mà mở màn trận cười như điên của đám tiểu quỷ.

Hoắc Cải cười chọc chọc vào trán thằng nhóc, chỉ ra điểm yếu của nó: “Tiểu quỷ, sau này có mắt nhìn một chút, đừng trực tiếp cướp đồ ăn trên tay người giàu, rất dễ bị bắt đó.”

“Ta chỉ là muốn đón Trung thu với huynh đệ mà thôi, ta cũng không phải đại thiếu gia như ngươi thì có cách gì!” Tiểu quỷ cãi lại.

Hoắc Cải hừ một tiếng: “Ngươi không có cách vì ngươi ngốc. Này, tiểu quỷ, nếu như trên thức ăn bị bẩn, ngươi vẫn ăn chứ?”

Tiểu quỷ tự hào nói: “Bọn ta đâu có để ý chuyện vớ vẩn như vậy!”

Hoắc Cải ngoắc ngoắc tay nói: “Lại đây. Ta dạy ngươi một cách. Các ngươi sắp đặt một hai vũng nước ở cách nơi bán đồ ăn không xa, đợi đến khi có thiếu gia cầm đồ ăn đi qua, các ngươi liền cho một người chạy nhanh qua, đạp cho tung tóe nước trong vũng lên đồ ăn. Sau đó, các ngươi chỉ cần đợi tên thiếu gia đó vứt đồ ăn đi mà chạy ra nhặt là đại công cáo thành rồi.”

Chỉ vài câu nói mà khiến cho đám tiểu quỷ trở nên kính trọng Hoắc Cải hơn hẳn.

Hoắc Cải hãm hại người không mệt mỏi hai ba cái giải quyết sạch sẽ cái bánh trên tay mình, phủi phủi bụi bánh trong lòng bàn tay, vẫy vẫy tay nói: “Ta phải đi rồi, đám tiểu quỷ tạm biệt, Trung thu vui vẻ!”

Đám nhóc lao xao đáp lại: “Trung thu vui vẻ…”

Hoắc Cải nhếch miệng cười, quay người rời đi.

Hoắc Cải dẫn theo Đinh Bằng đi trong con hẻm tối tăm, đột nhiên, nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng vang trầm thấp, Hoắc Cải đột ngột quay đầu, liền đối diện với một đôi mắt sáng như sao.

“Lâu quá không gặp, Vạn tam lang.” Giọng nói từ tính mang theo chút chế nhạo.

Hoắc Cải quét mắt nhìn Đinh Bằng bị đánh ngất trên mặt đất, thản nhiên nói: “Đại hiệp có gì dạy bảo?”

“Mỗi lần gặp ngươi, ngươi đều có thể làm ra những việc phá bỏ luận đoán của ta lúc trước đối với ngươi. Tại sao ngươi tại phát bánh trung thu cho đám tiểu quỷ đó?” Ngữ khí có chút cứng ngắc, như cành tùng bị bọc trong băng tuyết.

Hoắc Cải phì cười nói: “Ta chẳng qua không muốn đón Trung thu một mình mà thôi.”

“Nghe nói hôm nay Thích sử tổ chức Thưởng Nguyệt yến, ngươi là tài tử được Trần đại nhân khen ngợi hết lời tại sao lại không đi?” Giọng điệu không có ý tốt, rõ ràng cố ý chọc vào nỗi đau của người khác.

Hoắc Cải trầm mặc không nói, xem ra tên thần kinh này đã bỏ lỡ màn kịch chính, chỉ xem được phần quảng cáo cuối phim.

“Ta hôm nay vừa vào thành đã nghe được không ít chuyện cười, ví dụ như có một tên học trò câu dẫn Thích sử để cầu công danh, chỉ đáng tiếc câu dẫn quá lộ liễu, khiến thế nhân đều biết, kết quả ngay cả trường thi cũng không dám vào. Lúc đầu ngươi hủy dung mạo của người đó, hẳn đã tính toán thay thế y ngồi lên bảo tọa người trong lòng Trần thích sử rồi phải không! Giờ đây Trần Bách Chu dưỡng y, lưu luyến y, ngươi coi như trộm gà không thành còn mất nắm thóc rồi nhỉ?” Đại hiệp giấu mắt nhướn mày, híp mắt, tiến đến gần khuôn mặt Hoắc Cải, dường như muốn xem cho rõ thần sắc của kẻ thất bại này.

Hoắc Cải hạ thấp mi mắt, lộ ra một nụ cười khổ đầy trào phúng. Nếu như để tên này chê cười một trận liền có thể bình an qua cửa, y hoàn toàn không để tâm đến việc giả vờ là một con trùng đáng thương tự mua dây buộc mình. Đi con đường của chính mình, cứ để đám người vô tri đắc ý đi!

Hoắc Cải tỏ ra vẻ đáng thương mặc đánh mặc mắng, có trêu chọc thế nào cũng vô vị, đại hiệp giấu mặt thở dài một tiếng nói: “Ngươi vốn rất thông minh, hiểu sâu biết rộng, cần gì phải đi con đường nham hiểm đó, chính đạo hợp với ngươi hơn.”

Hoắc Cải bị bộ dạng chủ nhiệm giáo vụ của đại hiệp khiến mất kiên nhẫn, dứt khoát bày ra vẻ mặt hối hận biết vậy chẳng làm: “Nghe những lời này của huynh như được rót chân lý vào đầu. Đa tạ lời nói của đại hiệp đã đánh thức người trong mộng, Vạn mỗ thụ giáo rồi!”

Thái độ nhận lỗi tốt đến vậy, giác ngộ sửa sai triệt để như vậy, có nói gì thêm cũng là thừa.

Đại hiệp giấu mặt ngây ra, hoàn toàn không ngờ Hoắc Cải tên này cũng có lúc ngoan ngoãn nghe lời đến thế, khiến cho hắn không biết nói gì, thật lâu sau mới nặn ra một câu: “Lần này không thành công, ngươi cũng không cần quá để tâm… khụ khu, trời tốt rồi, tốt hơn là ngươi hãy về sớm đi.”

Hoắc Cải vẫn chưa phản ứng lại, trong tay đã bị nhét một vật, lúc ngẩng lên nhìn, vị đại hiệp đó đã bay đi. Hoắc Cải đưa vật trong tay đến trước mắt, thì ra là một cái bánh trung thu hình thoi đáng yêu. Hoắc Cải khe khẽ phì cười: Ta thành công cũng được, thất bại cũng được, nào đến lượt một diễn viên quần chúng như ngươi đến chỉ trích an ủi, lảm nhà lảm nhảm, ngươi tưởng ngươi là tiểu công nhà ta sao? Tự cho mình là hay!

“Tam thiếu gia nguy hiểm!” Đinh Bằng vừa tỉnh lại liền vội vàng kêu to.

Hoắc Cải bỏ bánh trung thu vào ống tay áo, buồn cười nhìn hắn, câu nhắc nhở này đến hơi muộn chút rồi!

“Tam thiếu gia, ngài không sao chứ?” Đinh Bằng căng thẳng nhìn Hoắc Cải.

Hoắc Cải lắc đầu, hỏi ngược lại: “không sao, ngươi vô duyên vô cớ ngã ra, sau đó lại vô duyên vô cớ tỉnh lại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Đinh Bằng mờ mịt: “Tiểu nhân không biết.”

Nghe thấy câu trả lời đó, Hoắc Cải lại càng thêm kiêng dè võ công của người đó, gọi: “Chúng ta trở về thôi. Chuyện này ngươi đừng nói với đại ca, ta cũng không muốn ngươi bị đổi.”

“Vâng.”

Hoắc Cải trở về trong nhà, chỉ thấy tiểu tư số 1 dưới trướng đại ca đang đứng chờ bên cửa.

“Đại ca trở về rồi?” Hoắc Cải cười mừng rỡ.

Tiểu tư số 1 khom người đáp: “Hồi tam thiếu gia, lão gia có việc bận, không thể quay về được. Tiểu nhân thay lão gia mang quà đến tặng cho ngài.”

Nét cười trong mắt Hoắc Cải nhạt dần: “Quà gì.”

Tiểu tư số 1 lấy lòng cười nói: “Là một thố nhi gia, rất xinh đẹp.”

“Phụt…” Hoắc Cải lập tức bị sét đánh thành xạ thủ đậu Hà Lan (1). Nani? Thố nhi gia? Tiểu quan! Đại ca món quà này của huynh có chút kỳ lạ rồi đó?

Tiểu tư số một tiếp tục lấy lòng: “Là tiểu nhân tự mình làm chủ, đã cho người mang thố nhi gia đến phòng ngài rồi.”

“Đại ca… đại ca tại sao lại tặng thố nhi gia cho ta?” Hoắc Cải ôm lấy trái tim yếu đuối, trong lòng lo lắng: Chẳng lẽ khí trai cong của Vạn Nhận Luân đã cường đại đến mức trai thẳng cũng nhịn không được muốn tác thành cho y rồi sao?

Tiểu tư số 1 đáp: “Lão gia nói, ngài đã lớn như vậy rồi, hẳn vẫn chưa chơi thố nhi gia bao giờ, cho nên nhân dịp giai tiết, mới bù đắp cho ngài.”

Hoắc Cải bị sét đánh triệt để không biết nói gì: Đại ca! Chẳng lẽ huynh còn sợ ta thiếu thời không cố gắng, về già sẽ hối hận sao?! Huynh chu đáo đến mức này, khiến tiểu đệ ta sau này còn… còn giả vờ thuần khiết sao được.

Hoắc Cải thầm nghĩ: Hay là… Gia sáng tạo ra thế giới này, có tục lệ khai huân (trở thành người lớn) cho thanh thiếu niên không phải tiểu nha hoàn mà là tiểu tướng công?

Hoắc Cải càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, thế là hỏi: “Đại ca tặng ta thứ này, là vì từ trước đến nay trưởng bối đều tặng thố nhi gia cho vãn bối để thể hiện sự quan tâm phải không?”

Tiểu tư số 1 gật đầu: “Điều đó là đương nhiên.”

Đã được xác nhận, Hoắc Cải lấy cái bánh trung thu đại hiệp giấu mặt tặng từ trong tay áo ra, tươi cười toe toét nhét vào tay tiểu tư số 1: “Thưởng cho ngươi đó, đi chơi đi!”

Nói xong, Hoắc Cải liền vội vàng xông về phía phòng mình – thố nhi gia ơi! Thố nhi gia ngọt ngào, mềm mại, kỹ thuật tốt ơi! Tiểu gia ta cuối cùng cũng có cơ hội thu thập tài liệu tiểu thuyết sống rồi!

Hoắc Cải hưng phấn xông đến trước cửa phòng, ánh đèn trong phòng cách cửa sổ giấy dịu dàng phát ra, khiến lòng Hoắc Cải ngứa ngáy. Hoắc Cải giơ tay, đang định đẩy cửa, đột ngột lại do dự. Hay là mình tắm một cái trước đã, sửa soạn đâu vào đó rồi hãy vào nhỉ, xông vào thế này, khiến giai nhân thấy đường đột thì không hay nữa rồi.

Thế là Hoắc Cải ôm lòng thèm muốn với tài liệu sống, tắm rửa kỹ càng, sửa soạn gọn gàng lúc này mới bày ra bộ dáng một công tử phong lưu, nho nhã hữu lễ đẩy cửa bước vào.

Một giây sau, trong phòng truyền đến tiếng gào thét của người nào đó: “Giai nhân cái con khỉ! Thố nhi gia cái con khỉ!! Vạn Tư Tề cái con khỉ!!!”

Thố nhi gia: (2) là đồ chơi nhi đồng thường có vào dịp Trung thu. Là thứ con người nghệ thuật hóa, nhân cách hóa từ thỏ ngọc bên cạnh Hằng Nga. Thân làm từ tò he, phía trên thiếp vàng, cuối cùng tạo thành một đại tiên thỏ đầu thỏ thân người để trẻ con chơi.

Hoắc Cải trừng mắt nhìn thố nhi gia cao 1m trên bàn, thầm cảm thấy khuôn miệng ba nhánh mỉm cười của con thỏ chết tiệt cực kỳ chướng mắt.

Thố nhi gia chẳng lẽ không phải là tên gọi khác của tiểu quan sao? Hả!

Gia tinh thông nam phong không hiểu cổ phong là lỗi của gia sao? Hả!

Ngươi lấy một con yêu quái đầu thỏ làm quà không phải là lừa gạt tình cảm của gia sao? Hả!

Hoắc Cải giận dữ thổi tắt đèn, xông lên giường vùi đầu ngủ.

Phong tục cái con khỉ, phiền phức!

Một từ nhiều nghĩa cái con khỉ, lừa đảo!

Vạn Tư Tề ca ca cái con khỉ, đáng ghét!

Chạng vạng 5 ngày sau…

“Tam thiếu gia, lão gia trở về rồi!” Nha hoàn gõ cửa dồn dập.

Hoắc Cải chậm rãi ra khỏi phòng, đang suy nghĩ xem nên bày ra biểu cảm nào để nghênh đón đại giá, Vạn Tư Tề rời nhà từ lâu đã xuất hiện trước mặt.

Người đó từ đầu đến chân tắm phong trần, như thể chạy ra từ trong bão cát. Sắc mặt trắng bệch, trong mắt đầy tia đỏ, quầng mắt thâm đen, rõ ràng đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Hoắc Cải nhất thời quên mắt bài chào đón đã chuẩn bị từ trước, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một vấn đề: Tên này rốt cuộc đã gầy đi bao nhiêu cân?

Mà Vạn Tư Tề chỉ liếc mắt nhìn tiểu đệ ra đón một cái, chẳng nói lời nào liền vội vàng về phòng.

Hoắc Cải đứng yên tại chỗ, có chút ngạc nhiên: Trở về phòng y như chạy nhà xí, Vạn Tư Tề quả nhiên mệt đến phát điên rồi?

“Tam thiếu gia, lão gia dặn tiểu nhân truyền lời với ngài, thu thập tất cả đồ đạc của ngài, tối nay khởi hành, đưa ngài về Vạn phủ.” Tiểu tư số 2 bên cạnh Vạn Tư Tề nói.

Hoắc Cải hơi kinh ngạc: “Vạn phủ nào?”

Tiểu tư số 2: “Tất nhiên là phủ của Vạn lão thái gia.”

Hoắc Cải híp mắt nhìn tiểu tư, hai mày chau lại, thật lâu sau mới gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Hoắc Cải quay về phòng, tốn một canh giờ, đóng gói xong tất cả tài sản cá nhân, liền lật ra một tập thư dày cộp, xem qua.

Từ khi mình đến Khôn thành, Vạn Thử Ly đã thay thế Vạn lão cha thành người gửi thư chính, tư tưởng trung tâm vẫn luôn là yêu cầu tình báo về thương nghiệp của Vạn Tư Tề, thể hiện sự không hài lòng mạnh mẽ khi mỗi lần mình gửi thư lấp liếm.

Đợi đến khi mình đi Kinh thành dạo một vòng trở về, tư tưởng trung tâm của thư liền chuyển thành: Tiểu tam ngươi mau trở về, trở về muộn ngươi không chịu trách nhiệm nổi đâu~ Có điều tất cả những bức thư giục về đều bị mình lấy cớ tham gia thi Hương đối đáp cho qua.

Lúc này thi Hương kết thúc, Vạn Tư Tề lại vội vàng tống mình về Vạn phủ, chẳng kẽ Vạn gia thực sự xảy ra đại sự gì rồi?

Hoắc Cải không vui ném thư trở lại bàn: Vạn gia không có chuyện cứ call cho ta mãi làm cái gì? Muốn tham gia đóng phim chắc?! Cho dù tắm sạch sẽ nằm trên giường rồi, gia cũng chẳng có thời gian rảnh để ý đến nam diễn viên đã hết thời!

Hoắc Cải lúc này vẫn chưa biết, y từ đầu đến cuối không phải người mưu tính, mà là người bị mưu tính! Lăn lộn bên ngoài mãi rồi sẽ có lúc phải trả giá.

———————-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương