Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
-
Chương 8: Băng sơn là sản phẩm nhà mình…
Trải qua một ngày một đêm bôn ba, Vạn lão gia mới phát hiện được sự tồn tại của kẻ nhập cư trái phép.
“Ngươi sao cũng đi theo.”
“Không phải cha định ‘một nhà chúng ta’ cùng đi thăm đại ca sao?”
Vạn lão gia cũng không thể nói trong phạm vi “một nhà chúng ta” không có Vạn Nhận Luân, đành phải hàm hồ gật đầu, coi như ngầm đồng ý. Dù sao thì ván đã đóng thuyền, không đồng ý cũng chịu.
Mười ngày sau, xe ngựa của Vạn gia dừng lại trước một tòa trang viên thật lớn. Một đoàn người đã đợi sẵn trước cửa.
“Phụ thân đi đường vất vả rồi.” Giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên, khiến người khác không khỏi nghĩ đến mặt hồ kết băng giữa đêm đông, không một gợn sóng mà ám triều mãnh liệt.
Hoắc Cải chui ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một nam tử cao lớn đứng ngược sáng trước mặt, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén, mang theo ánh lạnh lẽo của kim loại. Đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, có một vẻ gợi cảm đạm mạc. Chỉ cần đứng một chỗ đã có thể tỏa ra loại khí thế lạnh thấu xương, tuấn kiệt liêm hãn.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, Vạn Tư Tề hơi hơi quay đầu. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Hoắc Cải ngây ngẩn cả người, trong đầu y hiện lên hình ảnh của rất nhiều nhân vật nổi tiếng…
Như là Sesshomaru, như là Kuruchi Byakuya, như là Kaede Rukawa, như là Kunimitsu Tezuka.
(Lần lượt ở trong Inuyasha, Bleach, Slamdunk với Prince Tenis.)
“Một vị cực phẩm băng sơn công hoàn hảo!” Hoắc Cải lúc này hận không thể đập bàn nhảy dựng lên, túm tay khen ngợi một tiếng. Sau đó chân thành mời “Anh đẹp trai, có hứng thú làm diễn viên chính trong văn của ta không?”
Nhưng sự tồn tại của lý trí rất nhanh đã áp đảo linh hồn hủ nam + tác giả đang hừng hực cháy của ai đó, vì vậy Hoắc Cải lộ ra một nụ cười có thể gọi là thuần khiết khả ái, khẽ gật đầu đáp lại.
Trong《 Tiện thụ Vạn Nhận Luân 》vị đại thiếu gia Vạn Tư Tề này từ đầu tới cuối chưa từng được trực tiếp lên sàn. Tác dụng của bạn diễn viên quần chúng này, cơ bản là cung cấp một sân chơi mới mẻ để nhị ca Vạn Thử Ly có chỗ tiêu hao tinh lực giày vò Vạn Nhận Luân, cung cấp một con chó đực cường tráng để nhị ca Vạn Thử Ly có đạo cụ mới phát huy sáng kiến lăng ngược Vạn Nhận Luân.
Mình chỉ giới thiệu qua loa là người này tám năm trước tự mình lập môn hộ, sau đó lăn lộn đến ngày khấm khá là xong. Không nghĩ tới bộ dạng lại không phụ lòng khán giả như thế.
Hoắc Cải cảm thán xong, lập tức tìm kiếm đối thủ cũ của mình —— Vạn Thử Ly. Dọc đường đi, Hoắc Cải sợ mình bất hạnh bỏ xác nơi hoang dã, vẫn luôn tránh Vạn Thử Ly, giờ mới có cơ hội thấy được người thật, nghiệm chứng thành quả lao động.
Đầu xoay 60 độ, khuôn mặt của tên cặn bã Vạn Thử Ly đã lâu không gặp ánh vào trong mắt. Hoắc Cải sờ sờ ngực, tâm trạng oán hận đã tiêu tán rất nhiều, nhưng không phải không còn cảm giác, mà cảm giác này lại không phải chỉ là hận ý thuần túy. Hoắc Cải ai thán, cúc hoa ngươi ngạo kiều thế làm gì chứ, bạo cúc còn chưa đủ, lẽ nào muốn ta giết người sao?
Vạn lão gia đi ra trước, vỗ lưng Vạn Tư Tề, cười đến mức phải gọi là mặt mày hiền hậu: “Đến đây, đại lang, qua gặp đệ đệ ngươi.” Nói xong liền muốn đem bảo bối tâm can Vạn Thử Ly kéo qua.
“Phụt.” Hoắc Cải phì cười. Ha ha, đại lang, Võ Đại Lang? Người này, cái tên này, đúng là rất mắc cười!
Nhất thời, mọi người bị phản ứng quỷ dị của Hoắc Cải hấp dẫn, kể cả vị băng sơn đại ca.
Vạn lão gia vốn không nhớ sau lưng mình còn có một tiểu nhi tử đang đứng, giờ để ý tới thì đột nhiên rất có mong muốn đá tiểu tử này ra hơn mười dặm.
Nhưng nếu Vạn Tư Tề cũng đã để ý, Vạn lão gia đương nhiên không thể trực tiếp động cước để tiến hành nhân đạo hủy diệt, đành phải lộ ra khuôn mặt cha hiền, chỉ vào Hoắc Cải nói: “Đây là Tiểu Tam.”
Nụ cười của Hoắc Cải đơ ngay trên khóe miệng, ai là tiểu tam hả, ngươi mới là tiểu tam, cả nhà ngươi đều là tiểu tam! (ĐH: Tên nhóc này quên mất mình cũng là một thành viên trong nhà đó rồi.)
( Tiểu tam: người xen vào trong gia đình người khác)
Sau đó, Hoắc Cải không có hảo ý nhìn Vạn Thử Ly, không biết vị này sẽ bị gọi là tiểu nhị hay là lão nhị đây?
( lão nhị: Cách gọi khác của “tiểu đệ đệ” của nam nhân.)
“Đến đây, Ly nhi.” Vạn lão gia gọi Vạn Thử Ly rất thân thiết.
Hoắc Cải rốt cuộc biết cảm giác lưu lại trong ngực tên gì rồi, chính là ngưỡng mộ đố kị hận trong truyền thuyết!
Vạn lão gia đem Vạn Thử Ly kéo đến bên người, làm ra tạo hình một nhà hòa thuận: “Huynh đệ các con lâu rồi không gặp, nhân cơ hội này thân thiết hơn đi.”
“Ăn cơm trước đã.” Vạn Tư Tề gật đầu xoay người muốn đi, trước khi đi còn lạnh lùng quay đầu liếc nhìn Hoắc Cải.
Hoắc Cải che mặt, cái nhìn này của Vạn Tư Tề thật đúng là ý vị thâm trường a, mình không phải bất tri bất giác đắc tội một vị đại BOSS rồi chứ…
Vạn lão gia cười cười đuổi theo, Vạn Thử Ly nối đuôi sau đó. Hoắc Cải đứng tại chỗ.
Đi được vài bước, Vạn Tư Tề đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người nào đó đang đứng trước xe ngựa: “Còn không đi?”
Vạn lão gia nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Đồ ngu, còn không mau đi theo?!”
Hoắc Cải sửng sốt chớp mắt một cái, lập tức ngoan ngoãn theo sau.
Không phải là Hoắc Cải phản ứng trì độn, y thật không nghĩ bọn họ đi ăn mà mình còn có phần. Dù sao trong nguyên văn Vạn Nhận Luân tới đây là nhờ “phúc” của nhị ca. Sau đó dù tới quý phủ của lão đại rồi, cũng là bị trực tiếp đóng gói nhét vào trong hậu viện, suốt quá trình làm khách, ngay cả mặt lão đại còn chưa từng thấy, đừng nói đến chuyện ngồi cùng một bàn ăn. (Bụi: Nhìn thấy mặt lão đại có khi lại nhảy ra một quỷ súc công nữa không chừng…)
Hoắc Cải cố ý bước chậm mấy bước, suy nghĩ xem cánh nhỏ của bươm bướm làm sao thổi gió tới bàn cơm được. Trong dự định của Vạn lão gia, bàn cơm tuyệt không có vị trí của mình, nhìn quần áo một chút thì biết.
Xem Vạn lão gia đi, đai lưng hoa văn bạc nạm ngọc kìa, dây gấm xuyên hạt châu treo lủng lẳng kìa, há hai chữ đốt túi là nói hết.
Xem Vạn Thử Ly đi, một thân áo choàng toàn là lụa thêu chỉ vàng kìa, há hai chữ đốt tiền là nói hết.
Nhìn lại mình xem, một thân thanh sam cộng giày vải, há hai chữ giản dị là nói hết.
Nếu đúng là muốn cho mình ngồi vào bàn ăn, với tính cách sĩ diện của lão nhân này, kiểu gì trước đó cũng phải cho mình ăn mặc đẹp một chút mới đúng.
Giờ có cơ hội ngồi cùng bọn họ, chính là dựa vào một câu nói kia của Vạn Tư Tề. Vậy vấn đề xuất hiện, Vạn Tư Tề sao lại cố ý mang mình theo?
Vì cốt nhục tình thân?
Giỡn, Vạn Nhận Luân bị đuổi ra khỏi nhà cũng không thấy hắn ừ hử một tiếng.
Vì nhất kiến chung tình?
Có vẻ, hình như, e là… rất có thể.
Dù sao mình cũng đang khoác da Vạn Nhận Luân, vận mệnh của nhược thụ không phải là thông đồng với dưa chuột sao? Huống hồ Vạn Tư Tề cũng có gen quỷ súc + loạn luân của Vạn gia. Nếu thật đúng là vừa gặp đã thích, tiếp đó OOXX lại XX…
Hoắc Cải bị liên tưởng bi kịch của mình dọa cho rùng mình một cái. Có đôi khi, y thật sự rất thống hận sức tưởng tượng phong phú của một tác giả, thực sự!
‘Không được tiếp tục nghĩ bậy nữa, binh tới tướng đỡ đi, bẻ một dưa chuột cũng là bẻ, bẻ hai dưa chuột cũng là bẻ, ta là cha kế ta sợ ai!’
Hoắc Cải thu lại tâm tình, tập trung chú ý đến trước mắt.
Vạn gia ba người một trước hai sau, đi ở phía trước. Hoắc Cải đánh giá mấy người trước mắt, lòng cảm thấy bức tranh trước mặt có điểm không được tự nhiên. Nhưng mà rốt cuộc là ở chỗ nào chứ? Tuy nói Vạn Tư Tề khí thế hơi cường một tí, tư thái hơi cao một tí, nhưng thái độ của Vạn lão gia và Vạn Thử Ly xem như cũng cung kính, rất phù hợp làm tùy tùng bên cạnh băng sơn lão đại. Không có gì không hòa hợp.
Hoắc Cải nhíu mày, nhìn chằm chằm ba người trước mắt, chung quy vẫn cảm thấy không ổn, hình ảnh trước mặt giống như là tranh đen trắng đột nhiên nhảy ra một nhân vật thủy mặc vậy.
Hoắc Cải càng nhìn càng thấy kỳ quái, bất giác mà nhìn chằm chằm Vạn Tư Tề đến thất thần…
Dưới chân là nền lát gạch đá rắn chắc, giày đạp lên tiếng vang giòn giã, nhưng Hoắc Cải mang một đôi giày vải mềm, không hề phát ra một tiếng động nào, giống y như tên trộm đi theo sau sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào, lúc này ngây người một cái thì lại càng giống trộm hơn —— trộm hương.
Vạn Tư Tề đang nghe Vạn lão gia nói mấy lời vô nghĩa đột nhiên cảm giác được ánh mắt cực nóng phía sau, nhịn một lát, sau không nhịn được, quay đầu lại, liền bắt quả tang người nào đó.
“Có chuyện gì sao?” Môi răng chạm nhau, mang theo âm thanh như vụn băng va chạm.
Thảm rồi, rình coi bị chính chủ phát hiện rồi. Hoắc Cải nghiêm trang đáp: “Không có.”
Băng sơn nhíu mày, Hoắc Cải bình tĩnh chống khí lạnh. Băng sơn tiếp tục gia tăng khí lạnh, Hoắc Cải mặt không đổi sắc. Băng sơn lẳng lặng xoay đầu, Hoắc Cải len lén vuốt lông tơ dựng đứng.
Hoắc Cải quyết định dời ánh mắt, đổi thành nhìn trời, ít nhất thế này tương đối an toàn hơn. Ánh mắt Hoắc Cải chậm rãi lướt qua cái lưng thẳng tắp của Vạn Tư Tề, cái cổ dài, mái tóc đen huyền, trâm gỗ mun trên đỉnh đầu… Sau đó dừng lại.
Hoắc Cải cuối cùng đã biết chỗ nào không bình thường, Vạn Tư Tề đại ca khí thế rất mạnh, tư thái rất cao, ăn mặc cư nhiên rất khổ sở rất mộc mạc, một bộ cẩm bào trắng trơn với một cái trâm gỗ mun bao thầu hết. Mà Vạn lão gia cùng Vạn Thử Ly hôm nay cố ý mặc đẹp, phong cách ăn mặc vốn đã bảnh bao nay còn bảnh bao hơn.
Hai bên so sánh, hiệu quả đặc biệt tàn khốc. Giữa một đám tiểu đệ vest đen sơ mi trắng, đeo cà vạt mang kính râm sừng sững một lão đại trên áo phông dưới quần đùi chân đạp dép lê, có thể không đáng sợ sao?
Hoắc Cải xem xét lại bản thân mình, chớp mắt mấy cái. Vạn Nhận Luân này vốn không ai muốn gặp, ăn mặc mộc mạc không coi là chuyện lớn, nhưng xem cao môn đại viện này, Vạn Tư Tề không chừng còn giàu hơn Vạn lão gia, về phần tiếp khách mà ăn mặc kiểu đó, chẳng lẽ là… muốn khóc nghèo, tránh Vạn lão gia xin viện trợ kinh tế?
Có đôi khi, Hoắc Cải thật sự nên vì trí tưởng tượng kiệt xuất của tác giả mà cho mình một cái tát, thực sự!
Võ Đại Lang (武大郎), anh trai của Võ Tòng,là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Võ Đại Lang được tác phẩm miêu tả là một người lùn, xấu xí nhưng hiền lành tốt bụng, bán bánh bao ở chợ. Cha mẹ mất sớm, Võ Đại Lang nuôi em khôn lớn. Vợ Võ Đại Lang là Phan Kim Liên là một người đàn bà đẹp và lẳng lơ, đã tư thông với Tây Môn Khánh, một nhân vật nổi tiếng hoang dâm vô độ. Dù biết nhưng Võ Đại Lang vẫn im lặng nhịn cho qua nhưng lại bị Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh đã thông đồng hạ độc. Võ Tòng sau khi lo an táng cho anh mình xong, giết chết Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để tế lễ anh trai mình.
“Ngươi sao cũng đi theo.”
“Không phải cha định ‘một nhà chúng ta’ cùng đi thăm đại ca sao?”
Vạn lão gia cũng không thể nói trong phạm vi “một nhà chúng ta” không có Vạn Nhận Luân, đành phải hàm hồ gật đầu, coi như ngầm đồng ý. Dù sao thì ván đã đóng thuyền, không đồng ý cũng chịu.
Mười ngày sau, xe ngựa của Vạn gia dừng lại trước một tòa trang viên thật lớn. Một đoàn người đã đợi sẵn trước cửa.
“Phụ thân đi đường vất vả rồi.” Giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên, khiến người khác không khỏi nghĩ đến mặt hồ kết băng giữa đêm đông, không một gợn sóng mà ám triều mãnh liệt.
Hoắc Cải chui ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một nam tử cao lớn đứng ngược sáng trước mặt, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén, mang theo ánh lạnh lẽo của kim loại. Đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, có một vẻ gợi cảm đạm mạc. Chỉ cần đứng một chỗ đã có thể tỏa ra loại khí thế lạnh thấu xương, tuấn kiệt liêm hãn.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, Vạn Tư Tề hơi hơi quay đầu. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Hoắc Cải ngây ngẩn cả người, trong đầu y hiện lên hình ảnh của rất nhiều nhân vật nổi tiếng…
Như là Sesshomaru, như là Kuruchi Byakuya, như là Kaede Rukawa, như là Kunimitsu Tezuka.
(Lần lượt ở trong Inuyasha, Bleach, Slamdunk với Prince Tenis.)
“Một vị cực phẩm băng sơn công hoàn hảo!” Hoắc Cải lúc này hận không thể đập bàn nhảy dựng lên, túm tay khen ngợi một tiếng. Sau đó chân thành mời “Anh đẹp trai, có hứng thú làm diễn viên chính trong văn của ta không?”
Nhưng sự tồn tại của lý trí rất nhanh đã áp đảo linh hồn hủ nam + tác giả đang hừng hực cháy của ai đó, vì vậy Hoắc Cải lộ ra một nụ cười có thể gọi là thuần khiết khả ái, khẽ gật đầu đáp lại.
Trong《 Tiện thụ Vạn Nhận Luân 》vị đại thiếu gia Vạn Tư Tề này từ đầu tới cuối chưa từng được trực tiếp lên sàn. Tác dụng của bạn diễn viên quần chúng này, cơ bản là cung cấp một sân chơi mới mẻ để nhị ca Vạn Thử Ly có chỗ tiêu hao tinh lực giày vò Vạn Nhận Luân, cung cấp một con chó đực cường tráng để nhị ca Vạn Thử Ly có đạo cụ mới phát huy sáng kiến lăng ngược Vạn Nhận Luân.
Mình chỉ giới thiệu qua loa là người này tám năm trước tự mình lập môn hộ, sau đó lăn lộn đến ngày khấm khá là xong. Không nghĩ tới bộ dạng lại không phụ lòng khán giả như thế.
Hoắc Cải cảm thán xong, lập tức tìm kiếm đối thủ cũ của mình —— Vạn Thử Ly. Dọc đường đi, Hoắc Cải sợ mình bất hạnh bỏ xác nơi hoang dã, vẫn luôn tránh Vạn Thử Ly, giờ mới có cơ hội thấy được người thật, nghiệm chứng thành quả lao động.
Đầu xoay 60 độ, khuôn mặt của tên cặn bã Vạn Thử Ly đã lâu không gặp ánh vào trong mắt. Hoắc Cải sờ sờ ngực, tâm trạng oán hận đã tiêu tán rất nhiều, nhưng không phải không còn cảm giác, mà cảm giác này lại không phải chỉ là hận ý thuần túy. Hoắc Cải ai thán, cúc hoa ngươi ngạo kiều thế làm gì chứ, bạo cúc còn chưa đủ, lẽ nào muốn ta giết người sao?
Vạn lão gia đi ra trước, vỗ lưng Vạn Tư Tề, cười đến mức phải gọi là mặt mày hiền hậu: “Đến đây, đại lang, qua gặp đệ đệ ngươi.” Nói xong liền muốn đem bảo bối tâm can Vạn Thử Ly kéo qua.
“Phụt.” Hoắc Cải phì cười. Ha ha, đại lang, Võ Đại Lang? Người này, cái tên này, đúng là rất mắc cười!
Nhất thời, mọi người bị phản ứng quỷ dị của Hoắc Cải hấp dẫn, kể cả vị băng sơn đại ca.
Vạn lão gia vốn không nhớ sau lưng mình còn có một tiểu nhi tử đang đứng, giờ để ý tới thì đột nhiên rất có mong muốn đá tiểu tử này ra hơn mười dặm.
Nhưng nếu Vạn Tư Tề cũng đã để ý, Vạn lão gia đương nhiên không thể trực tiếp động cước để tiến hành nhân đạo hủy diệt, đành phải lộ ra khuôn mặt cha hiền, chỉ vào Hoắc Cải nói: “Đây là Tiểu Tam.”
Nụ cười của Hoắc Cải đơ ngay trên khóe miệng, ai là tiểu tam hả, ngươi mới là tiểu tam, cả nhà ngươi đều là tiểu tam! (ĐH: Tên nhóc này quên mất mình cũng là một thành viên trong nhà đó rồi.)
( Tiểu tam: người xen vào trong gia đình người khác)
Sau đó, Hoắc Cải không có hảo ý nhìn Vạn Thử Ly, không biết vị này sẽ bị gọi là tiểu nhị hay là lão nhị đây?
( lão nhị: Cách gọi khác của “tiểu đệ đệ” của nam nhân.)
“Đến đây, Ly nhi.” Vạn lão gia gọi Vạn Thử Ly rất thân thiết.
Hoắc Cải rốt cuộc biết cảm giác lưu lại trong ngực tên gì rồi, chính là ngưỡng mộ đố kị hận trong truyền thuyết!
Vạn lão gia đem Vạn Thử Ly kéo đến bên người, làm ra tạo hình một nhà hòa thuận: “Huynh đệ các con lâu rồi không gặp, nhân cơ hội này thân thiết hơn đi.”
“Ăn cơm trước đã.” Vạn Tư Tề gật đầu xoay người muốn đi, trước khi đi còn lạnh lùng quay đầu liếc nhìn Hoắc Cải.
Hoắc Cải che mặt, cái nhìn này của Vạn Tư Tề thật đúng là ý vị thâm trường a, mình không phải bất tri bất giác đắc tội một vị đại BOSS rồi chứ…
Vạn lão gia cười cười đuổi theo, Vạn Thử Ly nối đuôi sau đó. Hoắc Cải đứng tại chỗ.
Đi được vài bước, Vạn Tư Tề đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người nào đó đang đứng trước xe ngựa: “Còn không đi?”
Vạn lão gia nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Đồ ngu, còn không mau đi theo?!”
Hoắc Cải sửng sốt chớp mắt một cái, lập tức ngoan ngoãn theo sau.
Không phải là Hoắc Cải phản ứng trì độn, y thật không nghĩ bọn họ đi ăn mà mình còn có phần. Dù sao trong nguyên văn Vạn Nhận Luân tới đây là nhờ “phúc” của nhị ca. Sau đó dù tới quý phủ của lão đại rồi, cũng là bị trực tiếp đóng gói nhét vào trong hậu viện, suốt quá trình làm khách, ngay cả mặt lão đại còn chưa từng thấy, đừng nói đến chuyện ngồi cùng một bàn ăn. (Bụi: Nhìn thấy mặt lão đại có khi lại nhảy ra một quỷ súc công nữa không chừng…)
Hoắc Cải cố ý bước chậm mấy bước, suy nghĩ xem cánh nhỏ của bươm bướm làm sao thổi gió tới bàn cơm được. Trong dự định của Vạn lão gia, bàn cơm tuyệt không có vị trí của mình, nhìn quần áo một chút thì biết.
Xem Vạn lão gia đi, đai lưng hoa văn bạc nạm ngọc kìa, dây gấm xuyên hạt châu treo lủng lẳng kìa, há hai chữ đốt túi là nói hết.
Xem Vạn Thử Ly đi, một thân áo choàng toàn là lụa thêu chỉ vàng kìa, há hai chữ đốt tiền là nói hết.
Nhìn lại mình xem, một thân thanh sam cộng giày vải, há hai chữ giản dị là nói hết.
Nếu đúng là muốn cho mình ngồi vào bàn ăn, với tính cách sĩ diện của lão nhân này, kiểu gì trước đó cũng phải cho mình ăn mặc đẹp một chút mới đúng.
Giờ có cơ hội ngồi cùng bọn họ, chính là dựa vào một câu nói kia của Vạn Tư Tề. Vậy vấn đề xuất hiện, Vạn Tư Tề sao lại cố ý mang mình theo?
Vì cốt nhục tình thân?
Giỡn, Vạn Nhận Luân bị đuổi ra khỏi nhà cũng không thấy hắn ừ hử một tiếng.
Vì nhất kiến chung tình?
Có vẻ, hình như, e là… rất có thể.
Dù sao mình cũng đang khoác da Vạn Nhận Luân, vận mệnh của nhược thụ không phải là thông đồng với dưa chuột sao? Huống hồ Vạn Tư Tề cũng có gen quỷ súc + loạn luân của Vạn gia. Nếu thật đúng là vừa gặp đã thích, tiếp đó OOXX lại XX…
Hoắc Cải bị liên tưởng bi kịch của mình dọa cho rùng mình một cái. Có đôi khi, y thật sự rất thống hận sức tưởng tượng phong phú của một tác giả, thực sự!
‘Không được tiếp tục nghĩ bậy nữa, binh tới tướng đỡ đi, bẻ một dưa chuột cũng là bẻ, bẻ hai dưa chuột cũng là bẻ, ta là cha kế ta sợ ai!’
Hoắc Cải thu lại tâm tình, tập trung chú ý đến trước mắt.
Vạn gia ba người một trước hai sau, đi ở phía trước. Hoắc Cải đánh giá mấy người trước mắt, lòng cảm thấy bức tranh trước mặt có điểm không được tự nhiên. Nhưng mà rốt cuộc là ở chỗ nào chứ? Tuy nói Vạn Tư Tề khí thế hơi cường một tí, tư thái hơi cao một tí, nhưng thái độ của Vạn lão gia và Vạn Thử Ly xem như cũng cung kính, rất phù hợp làm tùy tùng bên cạnh băng sơn lão đại. Không có gì không hòa hợp.
Hoắc Cải nhíu mày, nhìn chằm chằm ba người trước mắt, chung quy vẫn cảm thấy không ổn, hình ảnh trước mặt giống như là tranh đen trắng đột nhiên nhảy ra một nhân vật thủy mặc vậy.
Hoắc Cải càng nhìn càng thấy kỳ quái, bất giác mà nhìn chằm chằm Vạn Tư Tề đến thất thần…
Dưới chân là nền lát gạch đá rắn chắc, giày đạp lên tiếng vang giòn giã, nhưng Hoắc Cải mang một đôi giày vải mềm, không hề phát ra một tiếng động nào, giống y như tên trộm đi theo sau sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào, lúc này ngây người một cái thì lại càng giống trộm hơn —— trộm hương.
Vạn Tư Tề đang nghe Vạn lão gia nói mấy lời vô nghĩa đột nhiên cảm giác được ánh mắt cực nóng phía sau, nhịn một lát, sau không nhịn được, quay đầu lại, liền bắt quả tang người nào đó.
“Có chuyện gì sao?” Môi răng chạm nhau, mang theo âm thanh như vụn băng va chạm.
Thảm rồi, rình coi bị chính chủ phát hiện rồi. Hoắc Cải nghiêm trang đáp: “Không có.”
Băng sơn nhíu mày, Hoắc Cải bình tĩnh chống khí lạnh. Băng sơn tiếp tục gia tăng khí lạnh, Hoắc Cải mặt không đổi sắc. Băng sơn lẳng lặng xoay đầu, Hoắc Cải len lén vuốt lông tơ dựng đứng.
Hoắc Cải quyết định dời ánh mắt, đổi thành nhìn trời, ít nhất thế này tương đối an toàn hơn. Ánh mắt Hoắc Cải chậm rãi lướt qua cái lưng thẳng tắp của Vạn Tư Tề, cái cổ dài, mái tóc đen huyền, trâm gỗ mun trên đỉnh đầu… Sau đó dừng lại.
Hoắc Cải cuối cùng đã biết chỗ nào không bình thường, Vạn Tư Tề đại ca khí thế rất mạnh, tư thái rất cao, ăn mặc cư nhiên rất khổ sở rất mộc mạc, một bộ cẩm bào trắng trơn với một cái trâm gỗ mun bao thầu hết. Mà Vạn lão gia cùng Vạn Thử Ly hôm nay cố ý mặc đẹp, phong cách ăn mặc vốn đã bảnh bao nay còn bảnh bao hơn.
Hai bên so sánh, hiệu quả đặc biệt tàn khốc. Giữa một đám tiểu đệ vest đen sơ mi trắng, đeo cà vạt mang kính râm sừng sững một lão đại trên áo phông dưới quần đùi chân đạp dép lê, có thể không đáng sợ sao?
Hoắc Cải xem xét lại bản thân mình, chớp mắt mấy cái. Vạn Nhận Luân này vốn không ai muốn gặp, ăn mặc mộc mạc không coi là chuyện lớn, nhưng xem cao môn đại viện này, Vạn Tư Tề không chừng còn giàu hơn Vạn lão gia, về phần tiếp khách mà ăn mặc kiểu đó, chẳng lẽ là… muốn khóc nghèo, tránh Vạn lão gia xin viện trợ kinh tế?
Có đôi khi, Hoắc Cải thật sự nên vì trí tưởng tượng kiệt xuất của tác giả mà cho mình một cái tát, thực sự!
Võ Đại Lang (武大郎), anh trai của Võ Tòng,là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Võ Đại Lang được tác phẩm miêu tả là một người lùn, xấu xí nhưng hiền lành tốt bụng, bán bánh bao ở chợ. Cha mẹ mất sớm, Võ Đại Lang nuôi em khôn lớn. Vợ Võ Đại Lang là Phan Kim Liên là một người đàn bà đẹp và lẳng lơ, đã tư thông với Tây Môn Khánh, một nhân vật nổi tiếng hoang dâm vô độ. Dù biết nhưng Võ Đại Lang vẫn im lặng nhịn cho qua nhưng lại bị Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh đã thông đồng hạ độc. Võ Tòng sau khi lo an táng cho anh mình xong, giết chết Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để tế lễ anh trai mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook