Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
-
Chương 78: Gặp mặt là giao phong chính thức
@Đáng thương cho Trần Bách Chu sống đến 30 tuổi rồi vẫn là lần đầu tiên gặp phải sinh vật quỷ dị bày ra bộ dạng không thể xâm phạm mà phát tán ra hơi thở cầu người xâm phạm như Hoắc Cải, nhất thời tiến không xong lùi cũng chẳng đượ[email protected]
Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Cải lựa chọn triền miên một cách khiêm tốn, câu dẫn một cách đầy nội hàm, thỉnh thoảng phái người gửi một hai bức thư cho Trần Bách Chu, đàm phong hoa luận tuyết nguyệt, từ thơ từ ca phú đến triết học nhân sinh.
Tuy rằng anh hùng Hoắc và boss Trần thời gian này một mực không tiến hành hoạt động giao lưu gặp mặt, nhưng trên cơ sở truyền thống, quan hệ lâu đời và gian tình sử nguồn gốc sâu xa của hai nước Công-Thụ, hai bên dựa vào năng lực biểu đạt ngôn ngữ ưu tú vẫn đạt được sự thống nhất trên rất nhiều phương diện trong phạm vi khu vực và toàn cầu, góp phần cống hiến cho tình hữu nghị và tình cảm sâu sắc của hai nước Công-Thụ, cùng lật sang một trang sử mới có ý nghĩa lịch sử to lớn trên gian tình sử của nhân dân hai nước Công –Thụ.
Mà ngày Thường Cốc Phong xuất hiện trong “Tiện thụ Vạn Nhận Luân” từng ngày từng ngày đã sắp tới trong khi câu chuyện tình trên giấy hài hòa hữu ái vẫn tiếp tục.
Đó là một ngày đẹp trời, sáng mặt trời chói lọi, hoa cỏ thầm cười, con chim nhỏ nói: Mie ha ha, đồng chí Cốc Phong ngươi cuối cùng cũng chạy thẳng vào túi thuốc nổ rồi~ Trần Bách Chu ôm ấp hy vọng vào một ngày mùa hè dạo bờ hồ đẹp đẽ, ngồi lên xe ngựa đi ra ngoại ô.
Sau khi ra khỏi cửa một nén hương, boss Trần “vừa khéo” gặp được người bạn tâm thư đáng yêu đang lang thang trên đường: Hoắc Cải. Thế là Trần Bách Chu vốn đã ngày đêm nhớ nhung khuôn mặt người nào đó liền đưa ra lời mời đi du ngoạn cùng, Hoắc Cải ôm cây đợi thỏ tất nhiên rụt rè gật đầu, ưu nhã trèo lên xe của boss Trần.
“Sắc mặt của đệ có vẻ không tốt lắm, tuy ngày thi sắp đến, nhưng cũng nên chút ý sức khỏe mới được. “
Trần Bách Chu rót trà cho Hoắc Cải, đưa đến trước mặt y.
Sắc mặt Hoắc Cải trắng bệch, quầng mắt còn có chút thâm đen, trông quả thực có vài phần mệt mỏi.
Ngón tay trắng ngần che miệng, Hoắc Cải mềm mại ngáp một cái:
“Còn không phải đều do huynh hại, làm cho ta lăn qua lộn lại suốt một đêm, muốn ngủ ngon cũng không được.”
Lười biếng dựa vào thành xe, Hoắc Cải khẽ liếc mắt: Còn không phải do ngươi hại, khiến ta chạy tới chạy lui suốt đêm, hãm hại một tên mà phải ngày đêm làm việc.
Khẽ hạ mi mắt, giọng nói của Trần Bách Chu hơi khàn khàn:
“Đệ ngủ không ngon tại sao lại là lỗi của ta?”
Hoắc Cải liếc mắt nhìn bộ dạng không chút phản ứng của Trần Bách Chu, cười thầm trong lòng, nếu như ngươi đã nghĩ không đứng đắn thì dứt khoát khiến cho ngươi nghĩ bậy luôn! Có suy nghĩ mới có hành động mà!
Sóng mắt lưu chuyển, Hoắc Cải lườm Trần Bách Chu một cái, hùng hồn trách cứ:
“Ngoại trừ huynh, còn ai có thể đêm đêm giày vò ta!”
Vẻ mặt Trần Bách Chu không đổi, nhưng chén trà trong lòng bàn tay đã sóng sánh không ngừng, yết hầu hơi cử động:
“Ta cảm thấy, ta có chút oan uổng.”
Hoắc Cải cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, thốt ra lời nói dối đã suy nghĩ kỹ càng:
“Hôm qua trong thư huynh đã đề cập đến việc con người chung sống lúc ban đầu thường vui vẻ, nhưng cuối cùng vẫn luôn bi thương, ta có cảm giác rất sâu sắc về điều đó. Linh cảm chợt đến, làm được nửa bài thơ: “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến” (Nhân sinh nếu như lúc mới gặp thì đâu có gì phải phiền muộn.) nhưng ta suy nghĩ cả đêm, mà vẫn không cách nào tìm được câu nào hợp ý để hoàn thành bài thơ.”
Trần Bách Chu đột nhiên sững người. lẩm bẩm nói:
“Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.” (Thay đổi là điều thường thấy ở con người, sao lại trách lòng người dễ đổi?)
“Rất hay, rất hay, chính là hai câu này, mau mau viết lại cho ta.”
Hoắc Cải vỗ tay cười tươi, lấy giấy bút đặt ở một bên trải ra.
Trần Bách Chu vẫn chưa kịp phản ứng lại thì trong tay đã bị nhét một cái bút lông. Trần Bách Chu nhìn bộ dạng vui vẻ lộ rõ trên mặt của Hoắc Cải, tất nhiên không thể từ chối, cầm bút lên, viết bốn câu thơ lên giấy:
“Bài thơ này đặt tên là gì?”
“Đặt tên là “Tư Vô Thường”.”
Hoắc Cải híp mắt lại, hài lòng nhìn bài thơ, lông mi đen dày hợp lại, che giấu tâm tư dâng trào trong đáy mắt.
“Được.”
Trần Bách Chu vừa viết tên lên, Hoắc Cải bèn nóng vội rút tờ giấy đó ra, bộ dáng yêu thích không rời tay:
“Haizz, tài bát đấu cả thiên hạ này sợ là dồn cả vào huynh rồi, bài thơ Hồng đậu lần trước cũng nhờ có huynh mới có thể hoàn thiện.”
Trần Bách Chu hàm súc cười cười:
“Chỉ là trò chơi giữa ta và đệ mà thôi, nào đáng để đệ tán dương đến vậy.”
“Đúng rồi, bài thơ Hồng đậu đó đệ cho người làm mặt quạt theo bút tích của huynh, hôm khác sẽ đưa cho huynh xem.”
Hoắc Cải như thể vô ý nhắc đến.
“Được.”
Trần Bách Chu nhớ lại những câu thơ triền miên đó, trong lòng không khỏi gợn lên cảm giác ngọt ngào.
Hoắc Cải cầm hai góc giấy lên, nhè nhẹ thổi khô mực, đột nhiên, hô hấp khẽ chững lại.
‘Trần Bách Chu muốn làm gì!’
Hoắc Cải cách tờ giấy nhìn thấy rõ hai móng vuốt Trần Bách Chu đang vươn ra, một móng vuốt đang len lén kéo chén trà của mình về phía hắn, một móng vuốt lặng lẽ đẩy chén trà của hắn về phía mình.
Đây rõ ràng là đổi trà của hai người với nhau mà, trong đầu Hoắc Cải nhanh chóng hiện ra chuỗi tình tiết “Bỏ thuốc – Mê gian – vứt xác ngoài đồng hoang”, lập tức toàn thân run rẩy, quả nhiên quân tử hệ cấm dục chính bằng với BT nhịn lâu ngày mà!
Hoắc Cải lặng lẽ điều chỉnh góc độ tờ giấy một chút, để nhìn rõ hơn hành động của Trần Bách Chu.
Chỉ thấy sau khi Trần Bách Chu đổi chén xong, nâng chén trà của mình lên, chuyên chú đánh giá mép chén, suy nghĩ một lúc rồi nhè nhẹ xoay chén trà, cuối cùng, cẩn thận ghé môi vào, khuôn mặt trắng như bạch ngọc cũng vì thế mà đỏ lên.
Hoắc Cải như bị sét đánh: Chẳng lẽ ngươi mân mê một lúc lâu như thế chính là vì muốn hôn môi gián tiếp sao?
Ngươi tốt xấu gì cũng là boss trong ngược văn cao H đó người anh em, ngươi chơi cái trò hôn môi gián tiếp ngây thơ như vậy là sao? Ngươi bà mẹ nó còn đỏ mặt, đỏ mặt cái con khỉ! Có chút tự giác của lãnh khốc công đi có được không, gia một người viết nhục văn nhìn thấy bộ dạng thuần khiết đó của ngươi, cảm thấy không chịu nổi!
Y phải đè nén kinh ngạc lại, cực kỳ vô cùng cần đè nén kinh ngạc lại. Hoắc Cải thu hồi tầm nhìn, nhìn vết mực trên giấy đã khô, gấp bài thơ lại bỏ vào trong ngực. Thăm dò đặt tay lên chén trà trước mắt, ánh mắt lại liếc về phía Trần Bách Chu vẫn nâng niu chén trà như báu vật. Trần Bách Chu như thể cảm ứng được, nhìn lại, nhưng không thấy có gì bất thường, chỉ là mắt sáng đến rợn người.
‘Hắn đang chờ mong, đang chờ mong phải không?!’
Hoắc Cải co rút khóe miệng, nâng chén trà lên. Hoắc Cải nhấp một ngụm nhỏ, nhanh chóng nâng mắt nhìn, chỉ thấy thằng con xui xẻo ngây thơ thần sắc không đổi, nhưng sắc mặt lại đỏ thêm một tầng, Khuôn mặt ưu nhã tuấn dật đỏ như mặt trời, ráng hồng rạng rỡ.
Trần Bách Chu phát hiện Hoắc Cải đang nhìn mình chăm chăm, vội cúi thấp đầu, giả bộ chăm chú uống trà, chỉ có đôi tai đỏ bừng tiết lộ tâm tình đang nhảy nhót lúc này.
‘Hắn đang xấu hổ, đang xấu hổ phải không?!’
Hoắc Cải đặt chén trà xuống, chán ghét lườm Trần Bách Chu một cái.
‘Đồ đáng ghét, ngươi cũng không thích gia, ngươi đỏ mặt cái con khỉ, xấu hổ con khỉ, nhảy nhót con khỉ, có giỏi thì nở cúc hoa đi! Một mình lén vui vẻ cái gì, đáng ghét! Oa oa oa~’
Hoắc Cải công đã lâu mà không có kết quả bi phẫn kêu gào, nửa quỳ đứng dậy vén rèm xe, dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài xe, hỏi:
“Chắc là sắp đến rồi nhỉ?”
“Khoảng 1 chén trà nữa là đến rồi.” – Tâm tình Trần Bách Chu rất tốt, cười trả lời.
Thời gian vừa đẹp!
Hoắc Cải khẽ nhếch khóe môi, ống tay áo đặt bên ngoài cửa sổ không chút vết tích run lên, một hòn đá to bằng quả trứng ngỗng mai phục trong ống tay áo đã lâu trượt xuống, liền rơi trúng chỗ bánh xe sau đè lên.
“Thùm.”
Bánh xe bị hòn đá làm lắc lư.
“A.”
Hoắc Cải trong chớp mắt, kiệt xuất hoàn thành một loạt các động tác có độ khó cao từ kinh ngạc quay người, đến ngồi không vững trượt ngã rồi nhào về phía boss Trần.
“Ối.”
Vạn đệ đệ từ trên trời rơi xuống, Trần Bách Chu bị đè thê thảm, gáy đập vào đệm, không những ngực bị trọng lượng cả một người xô vào mà cổ dường như cực kỳ vô ý đưa đến tận miệng người nào đó, bị hàm răng trắng muốt của người nào đó nhanh chóng cạp một miếng.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?”
Người đánh xe nghe thấy động tĩnh lớn trong xe, chậm tốc độ xe lại, thấp thỏm hỏi.
“Sss…”
Hoắc Cải làm việc ác xong còn vô sỉ tỏ ra đáng thương, rên rỉ.
“Sao thế? Bị thương ở đâu rồi?”
Đứa trẻ ngoan Trần Bách Chu ngoan ngoãn mắc lừa, căng thẳng hỏi.
“Chân của đệ va vào bàn trà.” – Hoắc Cải cắn răng, chơm chớp mắt, nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu: “Có hơi đau…”
Trần Bách Chu ngóc đầu lên, xem xét tình hình trước mắt, liền thấy đùi Hoắc Cải đang đặt ngay góc bàn trà, có lẽ lúc ngã đã va phải.
“Có lẽ đã đụng phải rồi, nhưng hẳn là không nghiêm trọng.”
Trần Bách Chu thở phào một cái, ôm lấy Hoắc Cải, đỡ y nhè nhẹ lật người, nằm vững trên đệm mềm. Sau đó lấy từ trong ngăn để đồ nhỏ trên xe một cái lọ, đưa cho Hoắc Cải:
“Thuốc này làm tan máu bầm rất tốt.”
“Không sao, hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Hoắc Cải khẽ run rẩy lông mi, khóe miệng vẽ lên một đường cong ngọt ngào, khuôn mặt còn vô sỉ mang theo chút ngượng ngùng bất an rất đáng yêu:
“Cởi đồ bôi thuốc thì thôi bỏ đi.”
Đáng thương cho Trần Bách Chu sống đến 30 tuổi rồi vẫn là lần đầu tiên gặp phải sinh vật quỷ dị bày ra bộ dạng không thể xâm phạm mà phát tán ra hơi thở cầu người xâm phạm như Hoắc Cải, nhất thời tiến không xong lùi cũng chẳng được.
Trần Bách Chu điều chỉnh hơi thở, giọng khàn khàn nói:
“Vết thương đó đệ tốt hơn là xem qua đi, ta ra đằng trước ngồi một lúc.”
Nói xong vén rèm xe, liền đi ra ngoài, thiếu chút nữa dọa người đánh xe lăn xuống đất.
Hoắc Cải cười cười, nhanh chóng ngồi dậy, cởi đai lưng ra, lộ ra một đôi chân trắng trẻo, chẳng chút thương tích. Đợi Hoắc Cải thong thả bôi cao xong thì đã đến nơi.
Nơi sơn cốc gió ấm này cỏ dại rậm rạp, cây cối xanh tươi.
Xe ngựa vừa dừng hẳn, liền nghe thấy tiếng đàn từ nơi xa vọng lại, Hoắc Cải thản nhiên liếc nhìn Trần Bách Chu, liền thấy hắn khẽ híp mắt lại, rõ ràng rất yêu thích tiếng đàn này.
“Chúng ta đi xem xem người đánh đàn là ai được không?”
Hoắc Cải cười nói.
“Ta cũng có ý này.”
Trần Bách Chu gật đầu tán đồng.
Hoắc Cải đưa tay ra với Trần Bách Chu, cười nói thản nhiên:
“Vẫn phải làm phiền huynh dìu bệnh nhân này một tay.”
Trần Bách Chu ngửi được mùi cao nhàn nhạt trên người Hoắc Cải, hiểu ra, gật đầu, một tay ôm eo Hoắc Cải, tay kia dìu cánh tay y, chầm chậm đi xuống xe ngựa, đi về phía trước. Hai tai dần dần lan ra màu đỏ tươi.
Hoắc Cải ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly: ‘Hiện giờ gian-phu-dâm-phu đã chuẩn bị đầy đủ, Tiểu Phong Phong ngươi nhất định phải thể hiện cho tốt nha~’
Thấp thoáng trong lùm cây là một góc áo trắng. Trần Bách Chu dìu Hoắc Cải đi vòng qua cây, cuối cùng cũng nhìn được chân nhan của người đánh đàn, chỉ thấy người đó một bộ tuyết y, ngồi trên thảm cỏ xanh, trước một cây đàn gỗ đồng, sau lưng còn một người hầu áo xanh đang đứng.
Người đánh đàn mặt đeo sa mỏng, tóc dài tản mạn trải xuống, lọn tóc đen như mực thả xuống bên mai, che đi hơn nửa khuôn mặt. Chỉ chừa lại đôi mắt, yêu mị hoặc nhân.
“Cốc Phong… “
Thân hình Trần Bách Chu chấn động, liền bước dài về phía trước.
“Ai ya.”
Hoắc Cải bị lôi đi loạng choạng, khẽ kêu ra tiếng.
Trần Bách Chu lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có một người bị thương, không khỏi dừng bước chân.
“Bách Chu?!”
Mà tầm mắt của Thường Cốc Phong lúc này đã bị tiếng kêu của Hoắc Cải gọi lại, nâng mắt liền nhìn thấy đối tượng nhà mình đang ôm lấy một thiếu niên yêu mị làm ra vẻ mất hồn mất vía, Thường Cốc Phong lập tức bứt đứt hai dây đàn. (Bụi: khỏe ghê ta =.=!!)
Trần Bách Chu cuối cùng cũng ý thức được tạo hình của mình hiện tại khiến người ta hiểu lầm đến thế nào, liền muốn hành động tỏ rõ tấm lòng trong sạch.
Hoắc Cải đã đi trước một bước, nhích người ra, tránh hiềm nghi.
Hoắc Cải mang danh gian trá thụ: chỉ có thể bị đẩy ngã, tuyệt không thể bị đẩy ra.
Trần Bách Chu nhìn Thường Cốc Phong, truyền đạt tín hiệu thâm tình như “Mười năm bật vô âm tín, dù không nhớ cũng khó quên.”
Thường Cốc Phong nhìn Trần Bách Chu, truyền lại tín hiệu như “Một vườn xuân sắc giấu không được một nhành hồng hạnh xuất tường.”
Hoắc Cải lặng lẽ nhìn khuôn mặt giấu sau lớp sa mỏng của Thường Cốc Phong, khẽ nhếch khóe miệng.
Hiểu lầm cẩu huyết gì gì đó chỉ là món khai vị thôi, món chính hẳn sắp lên bàn rồi!
Bất ngờ, Thường Cốc Phong cực kỳ không thoải mái mà vặn vẹo người.
Trần Bách Chu chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
Sau đó Thường Cốc Phong càng vặn vẹo một cách khoa trương hơn, còn quay quay đầu.
“Cốc Phong… đệ?” – Trần Bách Chu tỏ ra không thể hiểu nổi.
Thường Cốc Phong bất ngờ dứt khoát tát cho mình một cái.
“…” – Trần Bách Chu triệt để không thể hiểu nổi.
Cuối cùng Thường Cốc Phong sờ soạng trên mặt mình một chút, xòe tay ra trước mặt.
Cổ họng Thường Cốc Phong thét lên một tiếng kêu thảm thiết kinh động cả trời đất, nhảy một cái cao cả mét, giật khăn che mặt xuống, bắt đầu điên cuồng đánh mình, trái một tát, phải một tát, trên ngực hai phát.
Phim ngôn tình bất ngờ chuyển thành phim kinh dị, Trần Bách Chu bị tư thái như ma nhập và khuôn mặt thảm không nỡ nhìn đó của Thường Cốc Phong chấn động ngây người, thể hiện đầy đủ trạng thái nên có của một đứa trẻ xui xẻo gặp phải ma.
Hoắc Cải bịt chặt miệng, chặn lại tiếng cười điên cuồng muốn phun ra trong họng. Nỗi thống khoái khi được báo thù rửa hận tràn ngập trong tim, những nỗi đau đớn, sợ hãi, thù hận dường như đã hoàn toàn biến mất ngay khi bắt gặp khuôn mặt da thịt hỗn độn của Thường Cốc Phong. Qua một lúc lâu, Hoắc Cải cuối cùng mới ổn định được tâm tình đắc ý “thê thảm thụ khi xưa trở mình thành chủ nhân”, trong tim vẫn lưu lại oán niệm với Thường Cốc Phong, nhưng so với lúc trước đã tiêu tán đi hơn nửa.
Bị bánh xe vận mệnh chặn đứng tại chỗ quá lâu, Hoắc Cải đột nhiên gặp được bước tiến triển đáng kinh ngạc, gần như khó có thể tin nổi. Không ngờ hành động hủy dung hấp tấp lúc trước lại đạt được hiệu quả lớn như vậy, quả nhiên sát chiêu cuối cùng của tiểu thụ và nữ nhân khi đối phó với tình địch chính là tạt axit, rạch mặt.
Hoắc Cải vẫn còn cảm thấy khiếp sợ vỗ vỗ ngực, cũng may lúc đó đổ canh gà xong không dám quay đầu lại nghiệm thu kết quả. Nếu không bản thân bị Cúc hoa vui mừng quá mức mà làm ngây ra tại chỗ, chỉ vào Thường Cốc Phong ngửa đầu mà cười, ra vẻ mừng như điên thì tiêu đời.
Hiên Ly vẫn đứng đằng sau Thường Cốc Phong ra vẻ vâng lời đột nhiên ngước mắt lên nhìn Hoắc Cải, Hoắc Cải vô tội, ngơ ngác lại sợ sệt nhìn Thường Cốc Phong đang phát điên: Nhìn cái gì mà nhìn! Người lén đưa giấy cho ngươi sắp xếp chuyện này còn hứa sẽ báo đáp bằng bạc không phải gia đâu nha!
Hiên Ly nhìn người bị hiềm nghi đầu tiên dáng vẻ ngây thơ, đơn thuần, ngượng ngùng thu lại tầm mắt.
Hiên Ly lúc đầu là người hầu vừa ý nhất bên cạnh Thường Cốc Phong, ngay cả Trần thích sử cũng đối xử rất thân thiết, có lẽ sẽ không thể mua chuộc. Nhưng hiện tại Hiên Ly này bị Thường Cốc Phong xấu xí giày vò, trong lòng đã hiểu rõ chủ nhân mình chỉ dựa vào khuôn mặt như ma qủy này tuyệt đối sẽ không có ngày cất đầu dậy thì ai cũng đều có thể mua chuộc, hơn nữa cái cậu ta cần làm chỉ là một chút việc cỏn con bí mật mà thôi.
“Cốc Phong, đệ làm sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Bách Chu cuối cùng cũng hoàn hồn lại, tiến lên trước nắm lấy vai của Thường Cốc Phong, ngăn cản y điên cuồng tự hủy hoại mình.
Hoắc Cải hạ thấp mi: Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng qua là đột nhiên phát hiện có vài chú kiến lửa đáng yêu bò qua bò lại trên người và mặt mà thôi.
Phải biết rằng, giả cool là một việc rất nguy hiểm, đặc biệt là ngồi trên mặt đất, tấu vang giai điệu của tự nhiên, thiên nhân hợp nhất gì đó là không ổn nha. Mặc tiết khố và mặt nạ đã nhúng qua nước đường còn dám ngồi bệt trên mặt cỏ, Tiểu Phong Phong, ngươi nói xem ngươi muốn đoàn quân kiến lửa coi mình là kẹo hay là bánh ngọt thế? Hơn nữa Hiên Ly nhà ngươi để phòng bất trắc còn ngoan ngoãn làm theo lời dặn, khi Trần Bách Chu xuất hiện liền đặt một đống kiến lửa sau lưng ngươi, ngươi xem, lúc này hậu quả thê thảm biết bao? Đừng giả cool, giả cool sẽ bị sét đánh đó~
Nắm tình tiết trong lòng bàn tay, Hoắc Cải căn bản không cần đứng ra giao phong trực diện với Thường Cốc Phong, y có thể xem như không có việc gì đứng một bên, bày ra vẻ nho nhã hữu lễ, nhìn đại thúc nào đó từng bước từng bước đi theo con đường mà mình đã trải sẵn mà nhào xuống hố.
Tóm dã quái được refresh ở địa điểm cố định, dẫn dụ vào hố quả là dễ dàng.
Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Cải lựa chọn triền miên một cách khiêm tốn, câu dẫn một cách đầy nội hàm, thỉnh thoảng phái người gửi một hai bức thư cho Trần Bách Chu, đàm phong hoa luận tuyết nguyệt, từ thơ từ ca phú đến triết học nhân sinh.
Tuy rằng anh hùng Hoắc và boss Trần thời gian này một mực không tiến hành hoạt động giao lưu gặp mặt, nhưng trên cơ sở truyền thống, quan hệ lâu đời và gian tình sử nguồn gốc sâu xa của hai nước Công-Thụ, hai bên dựa vào năng lực biểu đạt ngôn ngữ ưu tú vẫn đạt được sự thống nhất trên rất nhiều phương diện trong phạm vi khu vực và toàn cầu, góp phần cống hiến cho tình hữu nghị và tình cảm sâu sắc của hai nước Công-Thụ, cùng lật sang một trang sử mới có ý nghĩa lịch sử to lớn trên gian tình sử của nhân dân hai nước Công –Thụ.
Mà ngày Thường Cốc Phong xuất hiện trong “Tiện thụ Vạn Nhận Luân” từng ngày từng ngày đã sắp tới trong khi câu chuyện tình trên giấy hài hòa hữu ái vẫn tiếp tục.
Đó là một ngày đẹp trời, sáng mặt trời chói lọi, hoa cỏ thầm cười, con chim nhỏ nói: Mie ha ha, đồng chí Cốc Phong ngươi cuối cùng cũng chạy thẳng vào túi thuốc nổ rồi~ Trần Bách Chu ôm ấp hy vọng vào một ngày mùa hè dạo bờ hồ đẹp đẽ, ngồi lên xe ngựa đi ra ngoại ô.
Sau khi ra khỏi cửa một nén hương, boss Trần “vừa khéo” gặp được người bạn tâm thư đáng yêu đang lang thang trên đường: Hoắc Cải. Thế là Trần Bách Chu vốn đã ngày đêm nhớ nhung khuôn mặt người nào đó liền đưa ra lời mời đi du ngoạn cùng, Hoắc Cải ôm cây đợi thỏ tất nhiên rụt rè gật đầu, ưu nhã trèo lên xe của boss Trần.
“Sắc mặt của đệ có vẻ không tốt lắm, tuy ngày thi sắp đến, nhưng cũng nên chút ý sức khỏe mới được. “
Trần Bách Chu rót trà cho Hoắc Cải, đưa đến trước mặt y.
Sắc mặt Hoắc Cải trắng bệch, quầng mắt còn có chút thâm đen, trông quả thực có vài phần mệt mỏi.
Ngón tay trắng ngần che miệng, Hoắc Cải mềm mại ngáp một cái:
“Còn không phải đều do huynh hại, làm cho ta lăn qua lộn lại suốt một đêm, muốn ngủ ngon cũng không được.”
Lười biếng dựa vào thành xe, Hoắc Cải khẽ liếc mắt: Còn không phải do ngươi hại, khiến ta chạy tới chạy lui suốt đêm, hãm hại một tên mà phải ngày đêm làm việc.
Khẽ hạ mi mắt, giọng nói của Trần Bách Chu hơi khàn khàn:
“Đệ ngủ không ngon tại sao lại là lỗi của ta?”
Hoắc Cải liếc mắt nhìn bộ dạng không chút phản ứng của Trần Bách Chu, cười thầm trong lòng, nếu như ngươi đã nghĩ không đứng đắn thì dứt khoát khiến cho ngươi nghĩ bậy luôn! Có suy nghĩ mới có hành động mà!
Sóng mắt lưu chuyển, Hoắc Cải lườm Trần Bách Chu một cái, hùng hồn trách cứ:
“Ngoại trừ huynh, còn ai có thể đêm đêm giày vò ta!”
Vẻ mặt Trần Bách Chu không đổi, nhưng chén trà trong lòng bàn tay đã sóng sánh không ngừng, yết hầu hơi cử động:
“Ta cảm thấy, ta có chút oan uổng.”
Hoắc Cải cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, thốt ra lời nói dối đã suy nghĩ kỹ càng:
“Hôm qua trong thư huynh đã đề cập đến việc con người chung sống lúc ban đầu thường vui vẻ, nhưng cuối cùng vẫn luôn bi thương, ta có cảm giác rất sâu sắc về điều đó. Linh cảm chợt đến, làm được nửa bài thơ: “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến” (Nhân sinh nếu như lúc mới gặp thì đâu có gì phải phiền muộn.) nhưng ta suy nghĩ cả đêm, mà vẫn không cách nào tìm được câu nào hợp ý để hoàn thành bài thơ.”
Trần Bách Chu đột nhiên sững người. lẩm bẩm nói:
“Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.” (Thay đổi là điều thường thấy ở con người, sao lại trách lòng người dễ đổi?)
“Rất hay, rất hay, chính là hai câu này, mau mau viết lại cho ta.”
Hoắc Cải vỗ tay cười tươi, lấy giấy bút đặt ở một bên trải ra.
Trần Bách Chu vẫn chưa kịp phản ứng lại thì trong tay đã bị nhét một cái bút lông. Trần Bách Chu nhìn bộ dạng vui vẻ lộ rõ trên mặt của Hoắc Cải, tất nhiên không thể từ chối, cầm bút lên, viết bốn câu thơ lên giấy:
“Bài thơ này đặt tên là gì?”
“Đặt tên là “Tư Vô Thường”.”
Hoắc Cải híp mắt lại, hài lòng nhìn bài thơ, lông mi đen dày hợp lại, che giấu tâm tư dâng trào trong đáy mắt.
“Được.”
Trần Bách Chu vừa viết tên lên, Hoắc Cải bèn nóng vội rút tờ giấy đó ra, bộ dáng yêu thích không rời tay:
“Haizz, tài bát đấu cả thiên hạ này sợ là dồn cả vào huynh rồi, bài thơ Hồng đậu lần trước cũng nhờ có huynh mới có thể hoàn thiện.”
Trần Bách Chu hàm súc cười cười:
“Chỉ là trò chơi giữa ta và đệ mà thôi, nào đáng để đệ tán dương đến vậy.”
“Đúng rồi, bài thơ Hồng đậu đó đệ cho người làm mặt quạt theo bút tích của huynh, hôm khác sẽ đưa cho huynh xem.”
Hoắc Cải như thể vô ý nhắc đến.
“Được.”
Trần Bách Chu nhớ lại những câu thơ triền miên đó, trong lòng không khỏi gợn lên cảm giác ngọt ngào.
Hoắc Cải cầm hai góc giấy lên, nhè nhẹ thổi khô mực, đột nhiên, hô hấp khẽ chững lại.
‘Trần Bách Chu muốn làm gì!’
Hoắc Cải cách tờ giấy nhìn thấy rõ hai móng vuốt Trần Bách Chu đang vươn ra, một móng vuốt đang len lén kéo chén trà của mình về phía hắn, một móng vuốt lặng lẽ đẩy chén trà của hắn về phía mình.
Đây rõ ràng là đổi trà của hai người với nhau mà, trong đầu Hoắc Cải nhanh chóng hiện ra chuỗi tình tiết “Bỏ thuốc – Mê gian – vứt xác ngoài đồng hoang”, lập tức toàn thân run rẩy, quả nhiên quân tử hệ cấm dục chính bằng với BT nhịn lâu ngày mà!
Hoắc Cải lặng lẽ điều chỉnh góc độ tờ giấy một chút, để nhìn rõ hơn hành động của Trần Bách Chu.
Chỉ thấy sau khi Trần Bách Chu đổi chén xong, nâng chén trà của mình lên, chuyên chú đánh giá mép chén, suy nghĩ một lúc rồi nhè nhẹ xoay chén trà, cuối cùng, cẩn thận ghé môi vào, khuôn mặt trắng như bạch ngọc cũng vì thế mà đỏ lên.
Hoắc Cải như bị sét đánh: Chẳng lẽ ngươi mân mê một lúc lâu như thế chính là vì muốn hôn môi gián tiếp sao?
Ngươi tốt xấu gì cũng là boss trong ngược văn cao H đó người anh em, ngươi chơi cái trò hôn môi gián tiếp ngây thơ như vậy là sao? Ngươi bà mẹ nó còn đỏ mặt, đỏ mặt cái con khỉ! Có chút tự giác của lãnh khốc công đi có được không, gia một người viết nhục văn nhìn thấy bộ dạng thuần khiết đó của ngươi, cảm thấy không chịu nổi!
Y phải đè nén kinh ngạc lại, cực kỳ vô cùng cần đè nén kinh ngạc lại. Hoắc Cải thu hồi tầm nhìn, nhìn vết mực trên giấy đã khô, gấp bài thơ lại bỏ vào trong ngực. Thăm dò đặt tay lên chén trà trước mắt, ánh mắt lại liếc về phía Trần Bách Chu vẫn nâng niu chén trà như báu vật. Trần Bách Chu như thể cảm ứng được, nhìn lại, nhưng không thấy có gì bất thường, chỉ là mắt sáng đến rợn người.
‘Hắn đang chờ mong, đang chờ mong phải không?!’
Hoắc Cải co rút khóe miệng, nâng chén trà lên. Hoắc Cải nhấp một ngụm nhỏ, nhanh chóng nâng mắt nhìn, chỉ thấy thằng con xui xẻo ngây thơ thần sắc không đổi, nhưng sắc mặt lại đỏ thêm một tầng, Khuôn mặt ưu nhã tuấn dật đỏ như mặt trời, ráng hồng rạng rỡ.
Trần Bách Chu phát hiện Hoắc Cải đang nhìn mình chăm chăm, vội cúi thấp đầu, giả bộ chăm chú uống trà, chỉ có đôi tai đỏ bừng tiết lộ tâm tình đang nhảy nhót lúc này.
‘Hắn đang xấu hổ, đang xấu hổ phải không?!’
Hoắc Cải đặt chén trà xuống, chán ghét lườm Trần Bách Chu một cái.
‘Đồ đáng ghét, ngươi cũng không thích gia, ngươi đỏ mặt cái con khỉ, xấu hổ con khỉ, nhảy nhót con khỉ, có giỏi thì nở cúc hoa đi! Một mình lén vui vẻ cái gì, đáng ghét! Oa oa oa~’
Hoắc Cải công đã lâu mà không có kết quả bi phẫn kêu gào, nửa quỳ đứng dậy vén rèm xe, dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài xe, hỏi:
“Chắc là sắp đến rồi nhỉ?”
“Khoảng 1 chén trà nữa là đến rồi.” – Tâm tình Trần Bách Chu rất tốt, cười trả lời.
Thời gian vừa đẹp!
Hoắc Cải khẽ nhếch khóe môi, ống tay áo đặt bên ngoài cửa sổ không chút vết tích run lên, một hòn đá to bằng quả trứng ngỗng mai phục trong ống tay áo đã lâu trượt xuống, liền rơi trúng chỗ bánh xe sau đè lên.
“Thùm.”
Bánh xe bị hòn đá làm lắc lư.
“A.”
Hoắc Cải trong chớp mắt, kiệt xuất hoàn thành một loạt các động tác có độ khó cao từ kinh ngạc quay người, đến ngồi không vững trượt ngã rồi nhào về phía boss Trần.
“Ối.”
Vạn đệ đệ từ trên trời rơi xuống, Trần Bách Chu bị đè thê thảm, gáy đập vào đệm, không những ngực bị trọng lượng cả một người xô vào mà cổ dường như cực kỳ vô ý đưa đến tận miệng người nào đó, bị hàm răng trắng muốt của người nào đó nhanh chóng cạp một miếng.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?”
Người đánh xe nghe thấy động tĩnh lớn trong xe, chậm tốc độ xe lại, thấp thỏm hỏi.
“Sss…”
Hoắc Cải làm việc ác xong còn vô sỉ tỏ ra đáng thương, rên rỉ.
“Sao thế? Bị thương ở đâu rồi?”
Đứa trẻ ngoan Trần Bách Chu ngoan ngoãn mắc lừa, căng thẳng hỏi.
“Chân của đệ va vào bàn trà.” – Hoắc Cải cắn răng, chơm chớp mắt, nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu: “Có hơi đau…”
Trần Bách Chu ngóc đầu lên, xem xét tình hình trước mắt, liền thấy đùi Hoắc Cải đang đặt ngay góc bàn trà, có lẽ lúc ngã đã va phải.
“Có lẽ đã đụng phải rồi, nhưng hẳn là không nghiêm trọng.”
Trần Bách Chu thở phào một cái, ôm lấy Hoắc Cải, đỡ y nhè nhẹ lật người, nằm vững trên đệm mềm. Sau đó lấy từ trong ngăn để đồ nhỏ trên xe một cái lọ, đưa cho Hoắc Cải:
“Thuốc này làm tan máu bầm rất tốt.”
“Không sao, hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Hoắc Cải khẽ run rẩy lông mi, khóe miệng vẽ lên một đường cong ngọt ngào, khuôn mặt còn vô sỉ mang theo chút ngượng ngùng bất an rất đáng yêu:
“Cởi đồ bôi thuốc thì thôi bỏ đi.”
Đáng thương cho Trần Bách Chu sống đến 30 tuổi rồi vẫn là lần đầu tiên gặp phải sinh vật quỷ dị bày ra bộ dạng không thể xâm phạm mà phát tán ra hơi thở cầu người xâm phạm như Hoắc Cải, nhất thời tiến không xong lùi cũng chẳng được.
Trần Bách Chu điều chỉnh hơi thở, giọng khàn khàn nói:
“Vết thương đó đệ tốt hơn là xem qua đi, ta ra đằng trước ngồi một lúc.”
Nói xong vén rèm xe, liền đi ra ngoài, thiếu chút nữa dọa người đánh xe lăn xuống đất.
Hoắc Cải cười cười, nhanh chóng ngồi dậy, cởi đai lưng ra, lộ ra một đôi chân trắng trẻo, chẳng chút thương tích. Đợi Hoắc Cải thong thả bôi cao xong thì đã đến nơi.
Nơi sơn cốc gió ấm này cỏ dại rậm rạp, cây cối xanh tươi.
Xe ngựa vừa dừng hẳn, liền nghe thấy tiếng đàn từ nơi xa vọng lại, Hoắc Cải thản nhiên liếc nhìn Trần Bách Chu, liền thấy hắn khẽ híp mắt lại, rõ ràng rất yêu thích tiếng đàn này.
“Chúng ta đi xem xem người đánh đàn là ai được không?”
Hoắc Cải cười nói.
“Ta cũng có ý này.”
Trần Bách Chu gật đầu tán đồng.
Hoắc Cải đưa tay ra với Trần Bách Chu, cười nói thản nhiên:
“Vẫn phải làm phiền huynh dìu bệnh nhân này một tay.”
Trần Bách Chu ngửi được mùi cao nhàn nhạt trên người Hoắc Cải, hiểu ra, gật đầu, một tay ôm eo Hoắc Cải, tay kia dìu cánh tay y, chầm chậm đi xuống xe ngựa, đi về phía trước. Hai tai dần dần lan ra màu đỏ tươi.
Hoắc Cải ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly: ‘Hiện giờ gian-phu-dâm-phu đã chuẩn bị đầy đủ, Tiểu Phong Phong ngươi nhất định phải thể hiện cho tốt nha~’
Thấp thoáng trong lùm cây là một góc áo trắng. Trần Bách Chu dìu Hoắc Cải đi vòng qua cây, cuối cùng cũng nhìn được chân nhan của người đánh đàn, chỉ thấy người đó một bộ tuyết y, ngồi trên thảm cỏ xanh, trước một cây đàn gỗ đồng, sau lưng còn một người hầu áo xanh đang đứng.
Người đánh đàn mặt đeo sa mỏng, tóc dài tản mạn trải xuống, lọn tóc đen như mực thả xuống bên mai, che đi hơn nửa khuôn mặt. Chỉ chừa lại đôi mắt, yêu mị hoặc nhân.
“Cốc Phong… “
Thân hình Trần Bách Chu chấn động, liền bước dài về phía trước.
“Ai ya.”
Hoắc Cải bị lôi đi loạng choạng, khẽ kêu ra tiếng.
Trần Bách Chu lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có một người bị thương, không khỏi dừng bước chân.
“Bách Chu?!”
Mà tầm mắt của Thường Cốc Phong lúc này đã bị tiếng kêu của Hoắc Cải gọi lại, nâng mắt liền nhìn thấy đối tượng nhà mình đang ôm lấy một thiếu niên yêu mị làm ra vẻ mất hồn mất vía, Thường Cốc Phong lập tức bứt đứt hai dây đàn. (Bụi: khỏe ghê ta =.=!!)
Trần Bách Chu cuối cùng cũng ý thức được tạo hình của mình hiện tại khiến người ta hiểu lầm đến thế nào, liền muốn hành động tỏ rõ tấm lòng trong sạch.
Hoắc Cải đã đi trước một bước, nhích người ra, tránh hiềm nghi.
Hoắc Cải mang danh gian trá thụ: chỉ có thể bị đẩy ngã, tuyệt không thể bị đẩy ra.
Trần Bách Chu nhìn Thường Cốc Phong, truyền đạt tín hiệu thâm tình như “Mười năm bật vô âm tín, dù không nhớ cũng khó quên.”
Thường Cốc Phong nhìn Trần Bách Chu, truyền lại tín hiệu như “Một vườn xuân sắc giấu không được một nhành hồng hạnh xuất tường.”
Hoắc Cải lặng lẽ nhìn khuôn mặt giấu sau lớp sa mỏng của Thường Cốc Phong, khẽ nhếch khóe miệng.
Hiểu lầm cẩu huyết gì gì đó chỉ là món khai vị thôi, món chính hẳn sắp lên bàn rồi!
Bất ngờ, Thường Cốc Phong cực kỳ không thoải mái mà vặn vẹo người.
Trần Bách Chu chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
Sau đó Thường Cốc Phong càng vặn vẹo một cách khoa trương hơn, còn quay quay đầu.
“Cốc Phong… đệ?” – Trần Bách Chu tỏ ra không thể hiểu nổi.
Thường Cốc Phong bất ngờ dứt khoát tát cho mình một cái.
“…” – Trần Bách Chu triệt để không thể hiểu nổi.
Cuối cùng Thường Cốc Phong sờ soạng trên mặt mình một chút, xòe tay ra trước mặt.
Cổ họng Thường Cốc Phong thét lên một tiếng kêu thảm thiết kinh động cả trời đất, nhảy một cái cao cả mét, giật khăn che mặt xuống, bắt đầu điên cuồng đánh mình, trái một tát, phải một tát, trên ngực hai phát.
Phim ngôn tình bất ngờ chuyển thành phim kinh dị, Trần Bách Chu bị tư thái như ma nhập và khuôn mặt thảm không nỡ nhìn đó của Thường Cốc Phong chấn động ngây người, thể hiện đầy đủ trạng thái nên có của một đứa trẻ xui xẻo gặp phải ma.
Hoắc Cải bịt chặt miệng, chặn lại tiếng cười điên cuồng muốn phun ra trong họng. Nỗi thống khoái khi được báo thù rửa hận tràn ngập trong tim, những nỗi đau đớn, sợ hãi, thù hận dường như đã hoàn toàn biến mất ngay khi bắt gặp khuôn mặt da thịt hỗn độn của Thường Cốc Phong. Qua một lúc lâu, Hoắc Cải cuối cùng mới ổn định được tâm tình đắc ý “thê thảm thụ khi xưa trở mình thành chủ nhân”, trong tim vẫn lưu lại oán niệm với Thường Cốc Phong, nhưng so với lúc trước đã tiêu tán đi hơn nửa.
Bị bánh xe vận mệnh chặn đứng tại chỗ quá lâu, Hoắc Cải đột nhiên gặp được bước tiến triển đáng kinh ngạc, gần như khó có thể tin nổi. Không ngờ hành động hủy dung hấp tấp lúc trước lại đạt được hiệu quả lớn như vậy, quả nhiên sát chiêu cuối cùng của tiểu thụ và nữ nhân khi đối phó với tình địch chính là tạt axit, rạch mặt.
Hoắc Cải vẫn còn cảm thấy khiếp sợ vỗ vỗ ngực, cũng may lúc đó đổ canh gà xong không dám quay đầu lại nghiệm thu kết quả. Nếu không bản thân bị Cúc hoa vui mừng quá mức mà làm ngây ra tại chỗ, chỉ vào Thường Cốc Phong ngửa đầu mà cười, ra vẻ mừng như điên thì tiêu đời.
Hiên Ly vẫn đứng đằng sau Thường Cốc Phong ra vẻ vâng lời đột nhiên ngước mắt lên nhìn Hoắc Cải, Hoắc Cải vô tội, ngơ ngác lại sợ sệt nhìn Thường Cốc Phong đang phát điên: Nhìn cái gì mà nhìn! Người lén đưa giấy cho ngươi sắp xếp chuyện này còn hứa sẽ báo đáp bằng bạc không phải gia đâu nha!
Hiên Ly nhìn người bị hiềm nghi đầu tiên dáng vẻ ngây thơ, đơn thuần, ngượng ngùng thu lại tầm mắt.
Hiên Ly lúc đầu là người hầu vừa ý nhất bên cạnh Thường Cốc Phong, ngay cả Trần thích sử cũng đối xử rất thân thiết, có lẽ sẽ không thể mua chuộc. Nhưng hiện tại Hiên Ly này bị Thường Cốc Phong xấu xí giày vò, trong lòng đã hiểu rõ chủ nhân mình chỉ dựa vào khuôn mặt như ma qủy này tuyệt đối sẽ không có ngày cất đầu dậy thì ai cũng đều có thể mua chuộc, hơn nữa cái cậu ta cần làm chỉ là một chút việc cỏn con bí mật mà thôi.
“Cốc Phong, đệ làm sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Bách Chu cuối cùng cũng hoàn hồn lại, tiến lên trước nắm lấy vai của Thường Cốc Phong, ngăn cản y điên cuồng tự hủy hoại mình.
Hoắc Cải hạ thấp mi: Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng qua là đột nhiên phát hiện có vài chú kiến lửa đáng yêu bò qua bò lại trên người và mặt mà thôi.
Phải biết rằng, giả cool là một việc rất nguy hiểm, đặc biệt là ngồi trên mặt đất, tấu vang giai điệu của tự nhiên, thiên nhân hợp nhất gì đó là không ổn nha. Mặc tiết khố và mặt nạ đã nhúng qua nước đường còn dám ngồi bệt trên mặt cỏ, Tiểu Phong Phong, ngươi nói xem ngươi muốn đoàn quân kiến lửa coi mình là kẹo hay là bánh ngọt thế? Hơn nữa Hiên Ly nhà ngươi để phòng bất trắc còn ngoan ngoãn làm theo lời dặn, khi Trần Bách Chu xuất hiện liền đặt một đống kiến lửa sau lưng ngươi, ngươi xem, lúc này hậu quả thê thảm biết bao? Đừng giả cool, giả cool sẽ bị sét đánh đó~
Nắm tình tiết trong lòng bàn tay, Hoắc Cải căn bản không cần đứng ra giao phong trực diện với Thường Cốc Phong, y có thể xem như không có việc gì đứng một bên, bày ra vẻ nho nhã hữu lễ, nhìn đại thúc nào đó từng bước từng bước đi theo con đường mà mình đã trải sẵn mà nhào xuống hố.
Tóm dã quái được refresh ở địa điểm cố định, dẫn dụ vào hố quả là dễ dàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook