Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
-
Chương 49: Gặp mặt là đổ máu
Vì người giám hộ đã đến, sinh hoạt ngày thường của Hoắc Cải tất nhiên ngoại trừ nằm dài vỗ béo còn phải chăm chỉ học tập. Sách chuẩn bị cho kỳ thi sắp thành một đống chỉnh tề bên sập: nào là “Cửu chương luật”, “Trương Khâu Kiến”, “Hạ Hầu Dương”, “Chu Bễ”, “Ngũ Kinh Toán”, “Ký Di”, “Tam đẳng số”, “Chuế Thuật”, “Tập Cổ”…
Trình độ chăm chỉ của người này hoàn toàn có thể nghe ra từ trong những lời bàn tán lén lút của đám hạ nhân…
“Ngươi nói xem tam thiếu gia ngày ngày đóng cửa lẩm bà lẩm bẩm là đang niệm gì thế?”
“Lão gia nói là đang niệm công khóa (học bài).”
“Ngươi ngốc thế, người có học người ta toàn niệm mấy thứ như chi hồ giả dã, ngươi nghe có giống không nào?”
Thế là hai người dán tai lên cửa sổ, người trong phòng đang niệm đến đoạn: “Chính nam ngàn dặm. Câu một thước năm tấc. Chính bắc ngàn dặm. Câu một thước bảy tấc…”
Hai tên người hầu lập tức ngộ ra.
“Tam thiếu gia đang niệm thần chú phải không?
“Ta nghe giống thế lắm.”
“Thảo nào mà đại phu ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại là thương thế của tam thiếu gia lành rất mau.”
“Tam thiếu gia kỳ thực là yêu tinh biến thành rồi…”
“Ta thấy giống thế lắm.”
Tên yêu tinh nào đó vì nhìn thấy bên cửa sổ có bóng người mà tiến lại gần lập tức mồ hôi nhỏ giọt, không ngờ câu nói ví von kinh điển ** “Ngươi đồ yêu tinh chuyên giày vò lòng người.” mấy tên hạ nhân này đã không dạy mà tự hiểu trước rồi.
Từ việc này chúng ta có thể rút ra ba kết luận dưới đây:
Thứ nhất, Hoắc Cải tên này trước khi phụ huynh đích thân đến, chưa từng ngoan ngoãn ở nhà đọc sách.
Thứ hai, Hoắc Cải quả nhiên đã khoác trên mình một lớp da yêu mị chịu đựng tốt mọi đánh đập, chống đỡ tốt mọi chà đạp.
Thứ ba, con đường khoa học mà Hoắc Cải chọn, thực sự hiếm người biết đến, cô độc như tuyết lở.
Vạn Tư Tề mấy ngày này lại vô cùng bận rộn, sinh hoạt ngày thường ngoại trừ gọi người đến hỏi han thì toàn chạy khắp Khôn thành.
Trình độ vất vả người người này hoàn toàn có thể nghe ra từ trong những lời bàn tán lén lút của đám chạy vặt…
“Ngươi nói xem lão gia gần đây chạy đông chạy tây là đang bận cái gì thế?”
“Hình như là đang điều tra về chuyện của tam thiếu gia.”
“Để báo thù cho tam thiếu gia sao?”
“Báo thù cho tam thiếu gia mà phải mang tấm áo mới mà tam thiếu gia lúc mặc về đi điều tra sao? Rõ ràng là lão gia đang điều tra xem ai là người mang tam thiếu gia về ngày hôm đó á.”
“Là để cảm tạ người ta cho chu đáo sao?”
“Ngươi nhìn biểu cảm kia của lão gia xem.”
Thế là một đám chạy vặt len lén nhìn chủ tử nhà mình một cái, người nào đó trên đường đi đến Tú Bị Các đang nghiến răng nghiến lợi, khí lạnh tản ra bốn phía.
Tên chạy vặt đó lập tức kinh ngạc.
“Dáng vẻ đó của lão gia căn bản chính là đi tìm kẻ thù mà!”
“Chính xác.”
“Nhưng đúng là không hợp lý chút nào, người ta hảo tâm cứu tam thiếu gia, lão gia sao lại bất mãn chứ?”
“Tam thiếu gia không phải thiếu chút nữa là không muốn trở về rồi hay sao… ngươi hiểu chưa~”
“Ô~ hiểu rồi! Hiểu rồi!”
Từ việc này chúng ta có thể rút ra ba kết luận dưới đây:
Thứ nhất, con mắt của quần chúng nhân dân tuyệt đối sáng suốt trong việc nhìn nhận bản chất vấn đề.
Thứ hai, công tác thanh lý Hoắc Cải làm nhân lúc người nào đó ngất đi rõ ràng vẫn chưa được triệt để.
Thứ ba, hành động vô liêm sỉ trèo tường sau lưng chủ gia đình của Hoắc Cải, ngày bị vạch trần chẳng còn xa.
Nói tóm lại, có thể biết rằng, đồng chí Hoắc Cải trên bề mặt thì có vẻ như sống trong chương trình tiếp sóng tin tức, nhưng về bản chất chính là sống những ngày bị thăm dò phát hiện. Hơn nữa, theo cách nói của ngày nay là rớt đài, đến lúc đó, có lẽ cả thế giới động vật cũng không cứu nổi y.
Vết thương vốn cần dưỡng một tháng, dưới sự hỗ trợ của phần cứng Tiện thụ, Hoắc Cải nửa tháng sau đã hoàn toàn lành lặn. Thế nên dã tâm ngược công của tên tiểu tử này lại bắt đầu rạo rực trở lại.
Hoắc Cải nắn nót viết một tờ giấy: “Nhờ sự chăm sóc của người nhà, vết thương của học trò đã khỏi hẳn, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục lên lớp, không biết mấy ngày tới tiên sinh có thời gian không.” Tìm cơ hội nhờ người gửi đến tay của Đông Phương Vị Minh.
Hoắc Cải tin chắc: Với trí thông minh của Đông Phương Vị Minh, đọc được bức thư này, nhất định sẽ hiểu rõ tình hình hiện giờ của bản thân, không tiện vọng ngôn. Có điều Đông Phương Vị Minh cụ thể trả lời thư thế nào, thì vẫn phải xem xem kết quả người này mong đợi là gì.
Có điều cũng chẳng phải lo, Đông Phương Vị Minh nếu thực sự điên đến nỗi muốn làm ra chuyện không ăn được thì đạp đổ, vật chứng có thể mang ra, cùng lắm cũng chỉ là một mảnh giấy. Nhưng tờ giấy này cũng có thể dùng cho học viện Cam Đường, đến lúc đó vẫn có thể lấy lý do là gửi nhầm để lấp liếm cho qua. Dù sao Vạn Tư Tề cũng không biết chút gì về những việc mình lén lút làm.
“Gia làm việc quả nhiên chặt chẽ không chút sơ hở ~” Đứa trẻ ranh nào đó còn đang chìm ngập trong đắc ý, mù mờ không biết ngày chết (Tư Tề) cận kề. (Tư Tề và ngày chết – tử kỳ phát âm tương tự nhau ^^ tác giả chơi chữ.)
Hoắc Cải rất nhanh nhận được hồi âm của Đông Phương Vị Minh: “Cứ như cũ mà làm.”
Ý tứ của Đông Phương Vị Minh rất rõ ràng, thời gian cũ, địa điểm cũ, nhớ nộp bài tập về nhà.
Đông Phương Vị Minh viết một cách khó hiểu như vậy, hơn nữa cũng hẹn lần tới gặp mặt, Hoắc Cải trong lòng thầm thở phào một cái. Chỉ cần Đông Phương Vị Minh không thay lòng đổi dạ, tìm niềm vui mới trong nửa tháng vừa qua thì tốt rồi.
Có điều á… bài tập về nhà vẫn luôn là vấn đề.
Thiệt thức, thân thức, có thể nói đều là những thứ rất gì và này nọ, nếu như diễn, thì có rất nhiều cơ hội. Tên Tiểu Minh này lúc trước bị sự chính nghĩa lẫm liệt của ta đả kích cong mông mà chạy rồi, cho nên lần này không chừng phải dâng hiến cho tình yêu một lần, miễn phí tặng chút thịt vụn gì gì đó. Thế nhưng lúc này trên đầu mình còn dựng một tấm biển trinh tiết, cũng không tiện trực tiếp lẳng lơ câu dẫn. Cho nên, bài tập lần này, cần phải hô khẩu hiệu chỉ thuần tình cảm, bộc lộ nội hàm dâng trào, sử dụng hình ảnh đầy tính nghệ thuật, làm ra hiệu ứng đặc biệt của A.V. (Adult Video ^^)
Hoắc Cải ôm mặt buồn rầu: Gia phao không phải là công, mà là formalin, sống không bằng chết, oa oa oa~ (Phao: trong câu này có hai nghĩa, nghĩa thứ nhất là chơi gái, chơi trai; nghĩa thứ hai là ngâm, mà formalin vốn dùng trong sinh học, kéo dài quá trình phân hủy.)
Thế nên những ngày sau đó, Tam thiếu gia của nhà họ Vạn, không niệm thần chú nữa mà chuyển sang vẽ bùa.
Sau khi sắp cọ rửa cái bàn gỗ đỏ nhà mình thành bàn gỗ vàng, Hoắc Cải cuối cùng cũng chỉnh ra một chiến lược tấn công hoàn chỉnh dành cho Boss ngạo kiều. Hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu khắc nghiệt: Địa vị khống chế của Đông Phương Vị Minh + Tư thái phục tùng của bản thân + Không cần người tình chung thủy + Câu dẫn nhắm thẳng vào Tiểu Minh ngươi đó.
Hoắc Cải ôm mặt cười điên cuồng: Gia sầu không phải vì bài tập, mà là vì cô độc, tìm kiếm khắp đất trời không tìm thấy địch thủ, nơi cao đó lạnh lẽo vô cùng nha, mia ha ha~
Kế hoạch đã định, Hoắc Cải len lén ra đường, tìm một cửa tiệm, chuẩn bị đầy đủ mọi đạo cụ, chỉ còn đợi ngày hẹn sắp tới.
Tam thiếu gia nhà họ Vạn trong lòng thầm tính toán: “Hừ hừ, đây chính là vũ khí giết người cuối cùng của thế kỷ 21, ta không tin Đông Phương Vị Minh ngươi còn có thể thản nhiên như không!”
Cùng lúc đó, Vạn Tư Tề đã điều tra ra manh mối, bất động thanh sắc, ngoài bình tĩnh trong căng thẳng, chỉ đợi Hoắc Cải có chút manh động, liền bắt gian tại trận.
Con cả nhà họ Vạn trong lòng thầm tính toán: “Hừ hừ, vốn tưởng rằng Vạn Nhận Luân ngươi có chính sự phải làm, không ngờ lại đang tự chìm xuống bùn đen, lần này không bắt ngươi tại trận không được, xem ngươi còn không cho ta quản nữa không!”
Thế là, ngày này qua ngày khác, ngày hẹn ước + bắt gian sục sôi cuối cùng cũng đến.
Khách điếm Lạc Anh, phòng chữ Thiên, giờ Ngọ, người khách đầu tiên đến là y, chú ve con Hoắc Cải vác theo một tay nải cồng kềnh.
Bọ ngựa Vạn Tư Tề theo ngay sau đuôi, đứng bên ngoài cửa, khẽ đẩy cửa lộ ra một khe nhỏ, nghe lén.
Tại đây, chúng ta không thể không nói rõ một chút, Vạn Tư Tề vẫn luôn có một nhận thức sai lầm, đó chính là: Vạn Nhận Luân đệ đệ của hắn vô cùng kiêu ngạo vô cùng ngạo kiều, cho nên chỉ có chuyện người khác chờ Vạn Nhận Luân, chứ không có chuyện Vạn Nhận Luân chờ người khác. Thế nên, bi kịch liền xảy ra, Vạn Tư Tề cho rằng gian phu dâm phụ đều đã vào phòng, bản thân đã chặn được hai người ngay tại trận. Mà không hề hay biết… người kia còn đang trên đường đến.
Lúc này, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh đủ kiểu của Hoắc Cải, nói cho chính xác, là những lời Hoắc Cải nói chuyện một mình.
“Trước tiên buông xõa tóc đã rồi tính.” Vạn Tư Tề tự động tưởng tượng ra cảnh tượng kinh diễm khi người nào đó rút trâm cài, tóc đen bung xõa, những lọn tóc hỗn loạn, quấn quanh.
Loạt soạt loạt soạt…
“Quả nhiên vẫn là màu đỏ tôn da, lục lạc màu vàng trông đáng yêu thiệt~” Vạn Tư Tề nghe thấy trong phòng có tiếng lục lạc, nghi hoặc khó hiểu.
Loạt soạt loạt soạt…
“Tai, tai… Ưm, dễ chịu quá đi~ Kỹ thuật này thật tuyệt!” Trước mắt Vạn Tư Tề hiện lên một cảnh đệ đệ nhà mình bị người ta đùa giỡn dái tai, nộ khí bốc lên phừng phừng.
Vạn Tư Tề một tay đẩy cửa ra, cửa đập vào khung phát ra một tiếng “Rầm” thật lớn.
“Đông Phương, huynh đến rồi à, đợi một chút đi, đệ còn chưa chuẩn bị xong.” Hoắc Cải hoàn toàn không ý thức được đại họa sắp giáng xuống đầu, không sợ chết mà chào hỏi.
Vạn Tư Tề vừa nghe, lại liên hệ đến màn kịch độc thoại vừa nghe thấy, tự nhiên hiểu ra, nhân vật còn lại vẫn chưa lên sàn. Thế nên Vạn Tư Tề dứt khoát đóng cửa lại, sau đó ngồi một cách rất đường hoàng ở bên ngoài, đợi xem chút nữa đệ đệ sẽ xuất hiện mang đến cho mình niềm kinh hỉ thế nào!
Cho dù Hoắc Cải không mở miệng nữa, Vạn Tư Tề vẫn có thể nghe rất rõ ràng, trong phòng là âm thanh vải vóc loạt soạt, mà bình thường lúc phát ra những âm thanh này chính là lúc đang cởi y phục.
Vừa nghĩ đến đệ đệ nhà mình vì một tên hỗn đản tên Đông Phương, không chỉ đến trước đợi người mà còn cởi quần áo chuẩn bị, Vạn Tư Tề rất có ý muốn phạm tội, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, giẫm đạp tên đó một trăm lần lại một trăm lần!
“Được rồi, huynh vào đi.” Trong phòng truyền ra giọng nói ôn nhuận như thanh trúc của Hoắc Cải.
Vạn Tư Tề cười lạnh một tiếng, đứng dậy bước vào phòng, sau đó… ngây đơ người.
Sau khi thở ra một hơi…
Vạn Tư Tề mặt đỏ tim đập ôm mũi run rẩy, sau đó ngã ngửa ra đất, mũi phun hai luồng máu, không cất được lời nào.
Được rồi, chúng ta chiếu lại cảnh lúc trước Vạn Tư Tề đã nhìn thấy một chút:
Trên nền đá lát vốn có màu sắc lạnh lẽo, được ánh mặt trời sau giờ Ngọ lọt qua khe cửa sổ chiếu vào tô lên, màu hoàng kim ấm áp khắc vào từng kẽ hở, dung hòa cả căn phòng thành một khung cảnh huyền diệu như trong mơ, xóa tan những cảm giác lạnh lẽo cứng nhắc.
Thứ đoạt lấy tầm mắt của Vạn Tư Tề trước tiên chính là một đôi tai xù lông, đúng vậy, chính là tai! Đôi tai hồ ly dựng tà tà trên đầu Hoắc Cải, cái đuôi bông bông dưới ánh nắng đã mờ đi đường biên, đường viền bồng bềnh dần dần nhòa đi, như hòa thành một thể với mái tóc hơi rối của Hoắc Cải, vừa huyền ảo vừa chân thực. Cùng với động tác khẽ nghiêng nghiêng mái đầu của thiếu niên, đôi tai tuyết trắng khe khẽ lay động, ánh sáng màu hoàng kim trên đỉnh tai dung hòa thành một màu cam lộng lẫy, chảy xuống, lóng lánh sợi đàn tóc xanh, rung động cây đàn trong lòng.
Cần cổ thanh mảnh của Hoắc Cải bị buộc bởi một sợi ruy băng màu đỏ, chiếc lục lạc màu hoàng kim rung động phía trước yết hầu, vang lên những tiếng tinh tang. Đó là sự trói buộc thuộc về sủng vật, sự thần phục ngoan ngoãn ôn thuận, ngon lành như quả hồng chín mọng, nhè nhẹ cắn một miếng, dòng nước ngọt lịm liền tuôn ra ào ạt, từ đầu lưỡi đến đầu ngón tay đều bị phủ bởi sự ngọt ngào ăn vào xương tủy đó.
Trường sam mỏng manh đỏ tươi làm lộ rõ thân hình mềm mại như nữ tử của thiếu niên. Diễm, quá diễm, dã man hơn cả ngọn lửa liêu nguyên, vô tình hơn cả máu chảy thành sông, hống hách hơn cả ráng chiều lấp bầu trời, đoạt mất tầm mắt, tâm hồn của con người, ngay cả hô hấp cũng không bỏ qua, cướp đoạt hết tất cả chỉ trong một khoảnh khắc. Cho nên thần trí sụp đổ, chìm vào mị sắc, không thể thoát ra.
Một cái đuôi hồ ly thật lớn, quấn vòng qua eo Hoắc Cải, nhè nhẹ nằm trên hai chân. Trắng muốt trên nền đỏ thắm ánh lên một sự lộng lẫy kinh tâm. Bộ lông sắc tuyết bồng bềnh mà mượt mà, cái đuôi lớn xù lông, mềm mại, dưới sự chơi đùa của bàn tay, đong đưa một cách hoạt bát.
Thiếu niên vẫn dáng vẻ ngây thơ mà mị hoặc đó, đôi mắt sáng long lanh, cái mũi phấn nộn tinh tế, bờ môi ướt át đỏ tươi, làn da mỏng manh như cánh hoa đào ngày xuân. Giống hệt như một con hồ ly nhỏ lẻn ra khỏi núi, mang nhan sắc mê hoặc nhất và suy nghĩ ngây thơ nhất thế gian, lấy mất hồn phách của thế nhân mà không hề hay biết.
Hóa trang của Hoắc Cải có hiệu quả với Đông Phương Vị Minh hay không còn chưa biết, nhưng đối với Vạn Tư Tề, tuyệt đối đã trúng hồng tâm, nhất kích tất sát.
Hồn phách Vạn Tư Tề lơ lửng giữa không trung… Trong những năm còn sống có thể chứng kiến cảnh này, chết không hối tiếc
Trình độ chăm chỉ của người này hoàn toàn có thể nghe ra từ trong những lời bàn tán lén lút của đám hạ nhân…
“Ngươi nói xem tam thiếu gia ngày ngày đóng cửa lẩm bà lẩm bẩm là đang niệm gì thế?”
“Lão gia nói là đang niệm công khóa (học bài).”
“Ngươi ngốc thế, người có học người ta toàn niệm mấy thứ như chi hồ giả dã, ngươi nghe có giống không nào?”
Thế là hai người dán tai lên cửa sổ, người trong phòng đang niệm đến đoạn: “Chính nam ngàn dặm. Câu một thước năm tấc. Chính bắc ngàn dặm. Câu một thước bảy tấc…”
Hai tên người hầu lập tức ngộ ra.
“Tam thiếu gia đang niệm thần chú phải không?
“Ta nghe giống thế lắm.”
“Thảo nào mà đại phu ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại là thương thế của tam thiếu gia lành rất mau.”
“Tam thiếu gia kỳ thực là yêu tinh biến thành rồi…”
“Ta thấy giống thế lắm.”
Tên yêu tinh nào đó vì nhìn thấy bên cửa sổ có bóng người mà tiến lại gần lập tức mồ hôi nhỏ giọt, không ngờ câu nói ví von kinh điển ** “Ngươi đồ yêu tinh chuyên giày vò lòng người.” mấy tên hạ nhân này đã không dạy mà tự hiểu trước rồi.
Từ việc này chúng ta có thể rút ra ba kết luận dưới đây:
Thứ nhất, Hoắc Cải tên này trước khi phụ huynh đích thân đến, chưa từng ngoan ngoãn ở nhà đọc sách.
Thứ hai, Hoắc Cải quả nhiên đã khoác trên mình một lớp da yêu mị chịu đựng tốt mọi đánh đập, chống đỡ tốt mọi chà đạp.
Thứ ba, con đường khoa học mà Hoắc Cải chọn, thực sự hiếm người biết đến, cô độc như tuyết lở.
Vạn Tư Tề mấy ngày này lại vô cùng bận rộn, sinh hoạt ngày thường ngoại trừ gọi người đến hỏi han thì toàn chạy khắp Khôn thành.
Trình độ vất vả người người này hoàn toàn có thể nghe ra từ trong những lời bàn tán lén lút của đám chạy vặt…
“Ngươi nói xem lão gia gần đây chạy đông chạy tây là đang bận cái gì thế?”
“Hình như là đang điều tra về chuyện của tam thiếu gia.”
“Để báo thù cho tam thiếu gia sao?”
“Báo thù cho tam thiếu gia mà phải mang tấm áo mới mà tam thiếu gia lúc mặc về đi điều tra sao? Rõ ràng là lão gia đang điều tra xem ai là người mang tam thiếu gia về ngày hôm đó á.”
“Là để cảm tạ người ta cho chu đáo sao?”
“Ngươi nhìn biểu cảm kia của lão gia xem.”
Thế là một đám chạy vặt len lén nhìn chủ tử nhà mình một cái, người nào đó trên đường đi đến Tú Bị Các đang nghiến răng nghiến lợi, khí lạnh tản ra bốn phía.
Tên chạy vặt đó lập tức kinh ngạc.
“Dáng vẻ đó của lão gia căn bản chính là đi tìm kẻ thù mà!”
“Chính xác.”
“Nhưng đúng là không hợp lý chút nào, người ta hảo tâm cứu tam thiếu gia, lão gia sao lại bất mãn chứ?”
“Tam thiếu gia không phải thiếu chút nữa là không muốn trở về rồi hay sao… ngươi hiểu chưa~”
“Ô~ hiểu rồi! Hiểu rồi!”
Từ việc này chúng ta có thể rút ra ba kết luận dưới đây:
Thứ nhất, con mắt của quần chúng nhân dân tuyệt đối sáng suốt trong việc nhìn nhận bản chất vấn đề.
Thứ hai, công tác thanh lý Hoắc Cải làm nhân lúc người nào đó ngất đi rõ ràng vẫn chưa được triệt để.
Thứ ba, hành động vô liêm sỉ trèo tường sau lưng chủ gia đình của Hoắc Cải, ngày bị vạch trần chẳng còn xa.
Nói tóm lại, có thể biết rằng, đồng chí Hoắc Cải trên bề mặt thì có vẻ như sống trong chương trình tiếp sóng tin tức, nhưng về bản chất chính là sống những ngày bị thăm dò phát hiện. Hơn nữa, theo cách nói của ngày nay là rớt đài, đến lúc đó, có lẽ cả thế giới động vật cũng không cứu nổi y.
Vết thương vốn cần dưỡng một tháng, dưới sự hỗ trợ của phần cứng Tiện thụ, Hoắc Cải nửa tháng sau đã hoàn toàn lành lặn. Thế nên dã tâm ngược công của tên tiểu tử này lại bắt đầu rạo rực trở lại.
Hoắc Cải nắn nót viết một tờ giấy: “Nhờ sự chăm sóc của người nhà, vết thương của học trò đã khỏi hẳn, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục lên lớp, không biết mấy ngày tới tiên sinh có thời gian không.” Tìm cơ hội nhờ người gửi đến tay của Đông Phương Vị Minh.
Hoắc Cải tin chắc: Với trí thông minh của Đông Phương Vị Minh, đọc được bức thư này, nhất định sẽ hiểu rõ tình hình hiện giờ của bản thân, không tiện vọng ngôn. Có điều Đông Phương Vị Minh cụ thể trả lời thư thế nào, thì vẫn phải xem xem kết quả người này mong đợi là gì.
Có điều cũng chẳng phải lo, Đông Phương Vị Minh nếu thực sự điên đến nỗi muốn làm ra chuyện không ăn được thì đạp đổ, vật chứng có thể mang ra, cùng lắm cũng chỉ là một mảnh giấy. Nhưng tờ giấy này cũng có thể dùng cho học viện Cam Đường, đến lúc đó vẫn có thể lấy lý do là gửi nhầm để lấp liếm cho qua. Dù sao Vạn Tư Tề cũng không biết chút gì về những việc mình lén lút làm.
“Gia làm việc quả nhiên chặt chẽ không chút sơ hở ~” Đứa trẻ ranh nào đó còn đang chìm ngập trong đắc ý, mù mờ không biết ngày chết (Tư Tề) cận kề. (Tư Tề và ngày chết – tử kỳ phát âm tương tự nhau ^^ tác giả chơi chữ.)
Hoắc Cải rất nhanh nhận được hồi âm của Đông Phương Vị Minh: “Cứ như cũ mà làm.”
Ý tứ của Đông Phương Vị Minh rất rõ ràng, thời gian cũ, địa điểm cũ, nhớ nộp bài tập về nhà.
Đông Phương Vị Minh viết một cách khó hiểu như vậy, hơn nữa cũng hẹn lần tới gặp mặt, Hoắc Cải trong lòng thầm thở phào một cái. Chỉ cần Đông Phương Vị Minh không thay lòng đổi dạ, tìm niềm vui mới trong nửa tháng vừa qua thì tốt rồi.
Có điều á… bài tập về nhà vẫn luôn là vấn đề.
Thiệt thức, thân thức, có thể nói đều là những thứ rất gì và này nọ, nếu như diễn, thì có rất nhiều cơ hội. Tên Tiểu Minh này lúc trước bị sự chính nghĩa lẫm liệt của ta đả kích cong mông mà chạy rồi, cho nên lần này không chừng phải dâng hiến cho tình yêu một lần, miễn phí tặng chút thịt vụn gì gì đó. Thế nhưng lúc này trên đầu mình còn dựng một tấm biển trinh tiết, cũng không tiện trực tiếp lẳng lơ câu dẫn. Cho nên, bài tập lần này, cần phải hô khẩu hiệu chỉ thuần tình cảm, bộc lộ nội hàm dâng trào, sử dụng hình ảnh đầy tính nghệ thuật, làm ra hiệu ứng đặc biệt của A.V. (Adult Video ^^)
Hoắc Cải ôm mặt buồn rầu: Gia phao không phải là công, mà là formalin, sống không bằng chết, oa oa oa~ (Phao: trong câu này có hai nghĩa, nghĩa thứ nhất là chơi gái, chơi trai; nghĩa thứ hai là ngâm, mà formalin vốn dùng trong sinh học, kéo dài quá trình phân hủy.)
Thế nên những ngày sau đó, Tam thiếu gia của nhà họ Vạn, không niệm thần chú nữa mà chuyển sang vẽ bùa.
Sau khi sắp cọ rửa cái bàn gỗ đỏ nhà mình thành bàn gỗ vàng, Hoắc Cải cuối cùng cũng chỉnh ra một chiến lược tấn công hoàn chỉnh dành cho Boss ngạo kiều. Hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu khắc nghiệt: Địa vị khống chế của Đông Phương Vị Minh + Tư thái phục tùng của bản thân + Không cần người tình chung thủy + Câu dẫn nhắm thẳng vào Tiểu Minh ngươi đó.
Hoắc Cải ôm mặt cười điên cuồng: Gia sầu không phải vì bài tập, mà là vì cô độc, tìm kiếm khắp đất trời không tìm thấy địch thủ, nơi cao đó lạnh lẽo vô cùng nha, mia ha ha~
Kế hoạch đã định, Hoắc Cải len lén ra đường, tìm một cửa tiệm, chuẩn bị đầy đủ mọi đạo cụ, chỉ còn đợi ngày hẹn sắp tới.
Tam thiếu gia nhà họ Vạn trong lòng thầm tính toán: “Hừ hừ, đây chính là vũ khí giết người cuối cùng của thế kỷ 21, ta không tin Đông Phương Vị Minh ngươi còn có thể thản nhiên như không!”
Cùng lúc đó, Vạn Tư Tề đã điều tra ra manh mối, bất động thanh sắc, ngoài bình tĩnh trong căng thẳng, chỉ đợi Hoắc Cải có chút manh động, liền bắt gian tại trận.
Con cả nhà họ Vạn trong lòng thầm tính toán: “Hừ hừ, vốn tưởng rằng Vạn Nhận Luân ngươi có chính sự phải làm, không ngờ lại đang tự chìm xuống bùn đen, lần này không bắt ngươi tại trận không được, xem ngươi còn không cho ta quản nữa không!”
Thế là, ngày này qua ngày khác, ngày hẹn ước + bắt gian sục sôi cuối cùng cũng đến.
Khách điếm Lạc Anh, phòng chữ Thiên, giờ Ngọ, người khách đầu tiên đến là y, chú ve con Hoắc Cải vác theo một tay nải cồng kềnh.
Bọ ngựa Vạn Tư Tề theo ngay sau đuôi, đứng bên ngoài cửa, khẽ đẩy cửa lộ ra một khe nhỏ, nghe lén.
Tại đây, chúng ta không thể không nói rõ một chút, Vạn Tư Tề vẫn luôn có một nhận thức sai lầm, đó chính là: Vạn Nhận Luân đệ đệ của hắn vô cùng kiêu ngạo vô cùng ngạo kiều, cho nên chỉ có chuyện người khác chờ Vạn Nhận Luân, chứ không có chuyện Vạn Nhận Luân chờ người khác. Thế nên, bi kịch liền xảy ra, Vạn Tư Tề cho rằng gian phu dâm phụ đều đã vào phòng, bản thân đã chặn được hai người ngay tại trận. Mà không hề hay biết… người kia còn đang trên đường đến.
Lúc này, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh đủ kiểu của Hoắc Cải, nói cho chính xác, là những lời Hoắc Cải nói chuyện một mình.
“Trước tiên buông xõa tóc đã rồi tính.” Vạn Tư Tề tự động tưởng tượng ra cảnh tượng kinh diễm khi người nào đó rút trâm cài, tóc đen bung xõa, những lọn tóc hỗn loạn, quấn quanh.
Loạt soạt loạt soạt…
“Quả nhiên vẫn là màu đỏ tôn da, lục lạc màu vàng trông đáng yêu thiệt~” Vạn Tư Tề nghe thấy trong phòng có tiếng lục lạc, nghi hoặc khó hiểu.
Loạt soạt loạt soạt…
“Tai, tai… Ưm, dễ chịu quá đi~ Kỹ thuật này thật tuyệt!” Trước mắt Vạn Tư Tề hiện lên một cảnh đệ đệ nhà mình bị người ta đùa giỡn dái tai, nộ khí bốc lên phừng phừng.
Vạn Tư Tề một tay đẩy cửa ra, cửa đập vào khung phát ra một tiếng “Rầm” thật lớn.
“Đông Phương, huynh đến rồi à, đợi một chút đi, đệ còn chưa chuẩn bị xong.” Hoắc Cải hoàn toàn không ý thức được đại họa sắp giáng xuống đầu, không sợ chết mà chào hỏi.
Vạn Tư Tề vừa nghe, lại liên hệ đến màn kịch độc thoại vừa nghe thấy, tự nhiên hiểu ra, nhân vật còn lại vẫn chưa lên sàn. Thế nên Vạn Tư Tề dứt khoát đóng cửa lại, sau đó ngồi một cách rất đường hoàng ở bên ngoài, đợi xem chút nữa đệ đệ sẽ xuất hiện mang đến cho mình niềm kinh hỉ thế nào!
Cho dù Hoắc Cải không mở miệng nữa, Vạn Tư Tề vẫn có thể nghe rất rõ ràng, trong phòng là âm thanh vải vóc loạt soạt, mà bình thường lúc phát ra những âm thanh này chính là lúc đang cởi y phục.
Vừa nghĩ đến đệ đệ nhà mình vì một tên hỗn đản tên Đông Phương, không chỉ đến trước đợi người mà còn cởi quần áo chuẩn bị, Vạn Tư Tề rất có ý muốn phạm tội, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, giẫm đạp tên đó một trăm lần lại một trăm lần!
“Được rồi, huynh vào đi.” Trong phòng truyền ra giọng nói ôn nhuận như thanh trúc của Hoắc Cải.
Vạn Tư Tề cười lạnh một tiếng, đứng dậy bước vào phòng, sau đó… ngây đơ người.
Sau khi thở ra một hơi…
Vạn Tư Tề mặt đỏ tim đập ôm mũi run rẩy, sau đó ngã ngửa ra đất, mũi phun hai luồng máu, không cất được lời nào.
Được rồi, chúng ta chiếu lại cảnh lúc trước Vạn Tư Tề đã nhìn thấy một chút:
Trên nền đá lát vốn có màu sắc lạnh lẽo, được ánh mặt trời sau giờ Ngọ lọt qua khe cửa sổ chiếu vào tô lên, màu hoàng kim ấm áp khắc vào từng kẽ hở, dung hòa cả căn phòng thành một khung cảnh huyền diệu như trong mơ, xóa tan những cảm giác lạnh lẽo cứng nhắc.
Thứ đoạt lấy tầm mắt của Vạn Tư Tề trước tiên chính là một đôi tai xù lông, đúng vậy, chính là tai! Đôi tai hồ ly dựng tà tà trên đầu Hoắc Cải, cái đuôi bông bông dưới ánh nắng đã mờ đi đường biên, đường viền bồng bềnh dần dần nhòa đi, như hòa thành một thể với mái tóc hơi rối của Hoắc Cải, vừa huyền ảo vừa chân thực. Cùng với động tác khẽ nghiêng nghiêng mái đầu của thiếu niên, đôi tai tuyết trắng khe khẽ lay động, ánh sáng màu hoàng kim trên đỉnh tai dung hòa thành một màu cam lộng lẫy, chảy xuống, lóng lánh sợi đàn tóc xanh, rung động cây đàn trong lòng.
Cần cổ thanh mảnh của Hoắc Cải bị buộc bởi một sợi ruy băng màu đỏ, chiếc lục lạc màu hoàng kim rung động phía trước yết hầu, vang lên những tiếng tinh tang. Đó là sự trói buộc thuộc về sủng vật, sự thần phục ngoan ngoãn ôn thuận, ngon lành như quả hồng chín mọng, nhè nhẹ cắn một miếng, dòng nước ngọt lịm liền tuôn ra ào ạt, từ đầu lưỡi đến đầu ngón tay đều bị phủ bởi sự ngọt ngào ăn vào xương tủy đó.
Trường sam mỏng manh đỏ tươi làm lộ rõ thân hình mềm mại như nữ tử của thiếu niên. Diễm, quá diễm, dã man hơn cả ngọn lửa liêu nguyên, vô tình hơn cả máu chảy thành sông, hống hách hơn cả ráng chiều lấp bầu trời, đoạt mất tầm mắt, tâm hồn của con người, ngay cả hô hấp cũng không bỏ qua, cướp đoạt hết tất cả chỉ trong một khoảnh khắc. Cho nên thần trí sụp đổ, chìm vào mị sắc, không thể thoát ra.
Một cái đuôi hồ ly thật lớn, quấn vòng qua eo Hoắc Cải, nhè nhẹ nằm trên hai chân. Trắng muốt trên nền đỏ thắm ánh lên một sự lộng lẫy kinh tâm. Bộ lông sắc tuyết bồng bềnh mà mượt mà, cái đuôi lớn xù lông, mềm mại, dưới sự chơi đùa của bàn tay, đong đưa một cách hoạt bát.
Thiếu niên vẫn dáng vẻ ngây thơ mà mị hoặc đó, đôi mắt sáng long lanh, cái mũi phấn nộn tinh tế, bờ môi ướt át đỏ tươi, làn da mỏng manh như cánh hoa đào ngày xuân. Giống hệt như một con hồ ly nhỏ lẻn ra khỏi núi, mang nhan sắc mê hoặc nhất và suy nghĩ ngây thơ nhất thế gian, lấy mất hồn phách của thế nhân mà không hề hay biết.
Hóa trang của Hoắc Cải có hiệu quả với Đông Phương Vị Minh hay không còn chưa biết, nhưng đối với Vạn Tư Tề, tuyệt đối đã trúng hồng tâm, nhất kích tất sát.
Hồn phách Vạn Tư Tề lơ lửng giữa không trung… Trong những năm còn sống có thể chứng kiến cảnh này, chết không hối tiếc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook