Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
-
Chương 30: Chim là vật nhất định phải cắt
“Thật là làm phiền huynh rồi!” Đối phương cho dù có là lưu manh thì cũng không phải loại lưu manh mình có thể đắc tội, Hoắc Cải nói từng chữ một, rít qua kẽ răng một câu nói lịch sự dành cho tên nam nhân suýt nữa làm hỏng đại kế của mình.
“Đừng khách khí.” Nam nhân thản nhiên nhận lời cám ơn.
“Tiếp theo không còn chuyện gì nữa rồi, tráng sĩ đi từ từ ta không tiễn nữa.” Dựa vào chỉ số võ công có thể dễ dàng nhảy từ dưới hố lên mặt băng, Hoắc Cải sáng suốt lựa chọn áp dụng sách lược cung kính tiễn thần.
“Các hạ định giải quyết bọn họ thế nào, tại hạ có thể giúp được gì không?” Đại hiệp bày ra tư thế đứng ngoài quan sát hết sức vô sỉ.
“Ta định giết người, huynh giúp được không?” Hoắc Cải cười nhẹ nhàng hỏi, khẩu khí đùa cợt, trong ánh mắt lại lấp lánh tia huyết sắc đầy dụ hoặc.
“Các hạ nếu như giết người, ta giúp các hạ chôn thây được không?” Khẩu khí rất thản nhiên, nhưng không hiểu sao lại có thể khiến người ta thật sự cảm thấy đây là một người nói được làm được.
Bất kể Hoắc Cải có tin hay không, dù sao đám lưu manh dưới hố cũng đã tin quá nửa rồi, bởi vì bọn chúng đã chuyển từ mấy câu mắng chửi đầy phẫn nộ thành những tiếng cầu cứu thảm thiết.
Dù sao đối phương cũng đã trực tiếp bày tỏ chịu làm cu li miễn phí, Hoắc Cải tự nhiên không cần cũng phải cần. Đây là bi kịch của việc chỉ số võ công thấp, nếu không tại sao cao cấp như hoàng đế lúc nào cũng bị bọn tướng quân áp đảo? Hiện giờ chỉ có thể cố gắng để đối phương trở thành đồng bọn, tránh cho sau này bị người ta tóm cổ giao cho công an.
“Vậy tốt, huynh biết võ công phải không?” Hoắc Cải hỏi.
Đại hiệp hiển nhiên đáp một tiếng: “Biết.”
“Có biết điểm huyệt không?” Hoắc Cải hỏi.
Đại hiệp hiển nhiên đáp: “Không biết.”
Hoắc Cải dùng ánh mắt “Ngươi học võ mà kỹ năng cơ bản như điểm huyệt cũng không biết, thật vô dụng!” chỉ trích hắn.
“Điểm huyệt chỉ là thứ trong truyền thuyết thôi.”
Đại hiệp dùng ánh mắt “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà ngay cả thứ võ công hão huyền không có thật như điểm huyệt cũng cho là thật, thật trẻ con!” trách mắng lại.
Hoắc Cải lặng lẽ chịu thua, đây không phải là tiểu thuyết ** sao, ngươi tưởng rằng ta cha ngươi sẽ đặc biệt thiết lập đặc trưng võ công cho mấy tên gây họa khắp nơi các ngươi sao!
“Huynh đánh thắng được mấy tên lưu manh không?” Hoắc Cải kéo điều kiện sàn đến mức thấp nhất.
Đại hiệp lại tiếp tục hành lễ trách móc với Hoắc Cải: “Cái này còn phải hỏi sao?”
“Huynh thật lợi hại.” Hoắc Cải quyết định trước khi sai sử người ta tán dương một chút.
Đại hiệp lặng lẽ nuốt xuống bụm máu vì quá ức chế mà đang dồn lên cổ: “Được ngươi khen ngợi như vậy, ta chẳng thấy vui tí nào.”
Hoắc Cải lại lặng lẽ chịu thua, con người này thật không dễ dỗ dành.
“Làm phiền đại hiệp nhảy xuống hố trói chặt ba tên kia lại vác lên đây có được không?” Hoắc Cải lấy từ góc tường ra một đoạn dây thừng, dứt khoát trực tiếp phân nhiệm vụ.
“Nếu như không có ta, ngươi định giải quyết mấy tên to xác sống sờ sờ này thế nào?” Đại hiệp nhìn nhìn thiếu niên gầy nhỏ, lại nhìn nhìn ba tên to xác dưới hố. Lấy yếu thắng mạnh vĩnh viễn là một màn kịch hay không thể bỏ lỡ.
Lời này vừa nói ra, tim Hoắc Cải thùm thụp một chút, dây thần kinh tám chuyện nào đó chợt rục rịch. Cuộc sống của nhân vật phản diện, nói ra rất đơn giản, đó chính là trống rỗng cô đơn lạnh lẽo a! Hãm hại người ta mà một chút cơ hội đắc ý về sự thông minh tài trí của mình cũng không có. Hiện giờ có người thành tâm thành ý hỏi ra rồi, bản thân cũng nên khoe khoang một chút chứ nhỉ?
Chỉ thấy người nào đó mặt mày hớn hở, đắc ý: “Có nhìn thấy thùng nước và vại nước to góc tường không?”
Đám thính giả ngoan ngoãn gật đầu. Trong đầu nghĩ, không biết tên nhóc này giấu bao nhiêu đồ trong góc tường nữa.
Hoắc Cải cười ngọt ngào, mặt phấn phơi phới, chậm rãi nói tiếp: “Nếu như không có ngươi, ta liền múc nước từ thùng to kia, sau đó đổ từ từ vào hố. Sau thời gian một nén hương, bọn chúng sẽ cóng hết tứ chi, cứng như gỗ mục. Ta tiếp tục đổ nước vào, đến tận lúc mực nước ngang với miệng hố, bọn chúng tự nhiên sẽ theo nước mà nổi lên trên mặt hố. Đến lúc đó, ta liền có thể dễ dàng vớt bọn chúng, đã đông cứng lại, lên, trói chặt, muốn làm gì thì làm.”
Ba người dưới hố một người trên hố đồng loạt tưởng tượng ra cảnh vớt xác nổi, tất cả đều rùng cả mình. Bị ngươi tưới nước chầm chậm đông thành khúc băng vẫn chưa đủ?! Ngươi còn muốn làm gì nữa a?
“Ngươi…” Đại hiệp nhìn người nào đó nhỏ bé yếu ớt, muốn nói lại thôi.
“Sao nào?” Hoắc Cải ra vẻ đáng yêu chớp chớp mắt, cái đuôi nhỏ len lén vẫy, đợi khen ngợi.
“Thật lợi hại.” Đại hiệp quay đầu sang bên, thầm nhắc nhở ‘Người không thể nhìn vẻ bề ngoài, người không thể nhìn vẻ bề ngoài…’
Boss phản diện khoe khoang xong, sung sướng cả người, nhờ vả: “Mấy tên phía dưới làm phiền ngươi mang lên nhé.”
Đại hiệp gật đầu, tung thân, nhảy xuống, sau đó… đối diện với ánh mắt tràn đầy cảm kích của đám lưu manh. Mồ hôi chảy thành giọt, sống đến từng này tuổi, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp người bị hại bị mình trói lại mà còn cảm kích không thôi như thế này.
“Đại ca, huynh trói đi, ta sợ chậm một chút hắn ta đổi sang tưới nước mất.” Lưu manh A nước mắt dàn dụa đưa tay ra, yêu cầu được trói. Hu hu hu, dạo gần đây mỹ nhân thật đáng sợ.
Lưu manh B nhân cơ hội hạ thấp giọng nói xấu: “Chuẩn bị chu đáo đến như vậy, đây rõ ràng là tên nhóc này đặt bẫy, chúng tôi chưa làm gì đã bị bắt rồi. Đại hiệp ngài phải đòi lại công bằng cho chúng tôi a.”
Lưu manh C vội vàng bổ sung: “Đừng thấy chúng tôi không giống người tốt, chúng tôi đều là lương dân nhặt được tiền xu rơi là giao lại cho nha môn a.”
“Đại hiệp, vị trên kia đúng là ra tay độc ác, đợi sau khi giải quyết chúng tôi xong, có khi sẽ hạ thủ luôn với ngài đấy. Ngài nhất định phải cẩn thận nha!” Lưu manh A đầy vẻ suy nghĩ cho người khác.
Đại hiệp thản nhiên đáp lại: “Bổn đại hiệp chỉ cứu mỹ nhân, không cứu người lương thiện. Ai đẹp ta giúp người đó.”
“……” Ba tên lưu manh không biết nói gì nữa. Nam nhân à, tên của ngươi là sắc lang.
“Bộp, bộp, bộp” Ba cái bánh trưng lần lượt bị ném lên trên.
“Xong rồi.” Đại hiệp phủi phủi tay, dáng vẻ rất nhàn nhã. “Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Hoắc Cải nhìn nửa thân dưới của ba cái bánh trưng, cười sâu xa: “Cắt ** của chúng ra làm nhiều mảnh!”
Tất cả tĩnh lặng…
Đại hiệp gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thỏ chết hồ bi cũng kẹp chặt chân lại. Mạch Tử, ngươi nói sai rồi. Kẻ mặc bạch y không nhất định là người xấu, còn có thể là biến thái nữa à nha.
Hoắc Cải ngồi xổm xuống, một tay cầm lấy đoản đao, một tay bắt đầu cởi bỏ dây đai quần của đám lưu manh, giọng nói ôn nhu như nước: “Đừng ngọ nguậy, một chút là xong thôi mà.”
Lưu manh A khấu đầu khóc lóc cầu xin: “Thiếu gia, không, đại gia, đại gia! Tiểu nhân nhất thời bị mê muội, bị cái lợi che mất trí khôn, nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn này, nhưng tiểu nhân dù sao cũng chưa làm gì cả, xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho chúng con lần này!”
Lưu manh B nước mắt dàn dụa tố cáo: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta trước nay chưa từng có thù oán, ngài hà tất phải đuổi tận giết tuyệt thế này?”
Lưu manh C thề thốt: “Chỉ cần đại gia ngài chịu tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân bảo đảm không bao giờ làm những chuyện trời đánh thánh vật này nữa.”
Hoắc Cải trước nay vẫn luôn rất có đạo đức tất nhiên không phải là người nghe thấy mấy lời khóc lóc kêu ca này mà vẫn thản nhiên được, cho nên cậu… chém một nhát vào giày bông của đám lưu manh, bịt cái miệng của chúng lại.
Khóc lóc to như vậy, nếu như có người chạy đến thì làm sao?
Nhìn thấy hai bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn của Hoắc Cải đặt lên quần của đám lưu manh, đại hiệp rốt cuộc không nhịn được nắm lấy cánh tay của Hoắc Cải ngăn lại, kéo người dậy.
“Giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, hà tất phải sử dụng thủ đoạn độc ác như vậy?” Đôi mày dài mảnh chau lại, không còn giọng điệu thản nhiên xem kịch hay nữa, giọng nói trầm thấp tràn đầy thái độ không tán đồng.
Hoắc Cải rút tay ra, không thành công. Được rồi, vị này xuất hiện rõ ràng là để cứu đám lưu manh kia mà. Mẹ nó, còn phải nghĩ cách lừa tên này nữa, bằng không mối thù này không thể trả được.
Đại hiệp cứu giúp đám lưu manh thấy Hoắc Cải một mực cúi đầu, không động đậy cũng không nói năng gì, có chút không quen, dù sao người thiếu niên này lúc trước làm việc thiện hay làm việc ác vẫn luôn chất chứa sự xảo quyệt rất dày đặc. Hiện giờ lại giống như bị đánh cho một gậy, lặng lẽ bất động khiến người ta sợ hãi.
“Ngươi sao thế?” Cuối cùng không nhịn được hỏi một câu.
“Ta cũng không muốn…” Giọng nói thấp đến nỗi người ta khó nắm bắt được.
Nhưng sự yếu đuối và bi thương đó biến chuyển trong nháy mắt, Hoắc Cải ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn sát vào nam nhân to cao: “Ta biết chuyện ta làm rất bẩn thỉu, rất độc ác. Ngươi ghét, ta cũng ghét, nhưng ta buộc phải làm vậy!”
Nam nhân buông tay Hoắc Cải ra, hắn biết cậu không nói dối, sự ghét bỏ đó là thật, sự kiên quyết đó cũng là thật, đôi mắt đen sâu thẳm đó lặng lẽ nhìn Hoắc Cải chăm chăm, đợi cậu giải thích.
Hoắc Cải lại vươn tay ra vòng qua cổ nam nhân, kiễng chân lên, ghé sát môi vào bên tai hắn.
“Nếu như người thân thiết nhất với ngươi bị kẻ khác lột sạch quần áo, lăng nhục một trăm lần, cuối cùng bị bán vào thanh lâu ngươi sẽ làm thế nào? Thứ ta muốn, chỉ là lấy máu trả máu mà thôi…”
Không nhìn thấy được người thiếu niên nói ra những điều này có biểu cảm thế nào, chỉ có khí tức lạnh lẽo và ẩm ướt lởn vởn bên tai, ngay cả tiếng thở dài cuối cùng cũng phảng phất hơi nước, sâu như vậy, trầm như vậy, như… hai người hoàn toàn khác biệt.
“Ngươi không giống như người mang nặng thâm thù đại hận.”
Thiên hạ cũng không phải toàn là kẻ ngốc, ai bảo người nào đó lúc trước quá mức đắc ý, suýt chút nữa thì viết lên mặt hàng chữ ‘Ta ngược nhân, cho nên ta hạnh phúc.’ Hơn nữa từ buổi sáng, người nào đó đã bất hạnh bị đại hiệp gắn mác kẻ lừa đảo, lúc này muốn lừa gạt, độ khó không phải bình thường.
Trong lòng Hoắc Cải trầm xuống, tình huống hiện giờ nếu lấy tình tiết ** ra so sánh, thì chính là tiểu công cầm một đống chứng cứ tự mình cho là đúng ra để nhận định tiểu thụ tiếp cận mình là có mục đích khác, bất kể tiểu thụ giải thích ra làm sao đều có thể bị cho là nói dối, bất kể tiểu thụ bào chữa thế nào cũng bị coi là giảo biện.
Cách giải quyết tốt nhất cho tình tiết kiểu này chính là…
“Đừng khách khí.” Nam nhân thản nhiên nhận lời cám ơn.
“Tiếp theo không còn chuyện gì nữa rồi, tráng sĩ đi từ từ ta không tiễn nữa.” Dựa vào chỉ số võ công có thể dễ dàng nhảy từ dưới hố lên mặt băng, Hoắc Cải sáng suốt lựa chọn áp dụng sách lược cung kính tiễn thần.
“Các hạ định giải quyết bọn họ thế nào, tại hạ có thể giúp được gì không?” Đại hiệp bày ra tư thế đứng ngoài quan sát hết sức vô sỉ.
“Ta định giết người, huynh giúp được không?” Hoắc Cải cười nhẹ nhàng hỏi, khẩu khí đùa cợt, trong ánh mắt lại lấp lánh tia huyết sắc đầy dụ hoặc.
“Các hạ nếu như giết người, ta giúp các hạ chôn thây được không?” Khẩu khí rất thản nhiên, nhưng không hiểu sao lại có thể khiến người ta thật sự cảm thấy đây là một người nói được làm được.
Bất kể Hoắc Cải có tin hay không, dù sao đám lưu manh dưới hố cũng đã tin quá nửa rồi, bởi vì bọn chúng đã chuyển từ mấy câu mắng chửi đầy phẫn nộ thành những tiếng cầu cứu thảm thiết.
Dù sao đối phương cũng đã trực tiếp bày tỏ chịu làm cu li miễn phí, Hoắc Cải tự nhiên không cần cũng phải cần. Đây là bi kịch của việc chỉ số võ công thấp, nếu không tại sao cao cấp như hoàng đế lúc nào cũng bị bọn tướng quân áp đảo? Hiện giờ chỉ có thể cố gắng để đối phương trở thành đồng bọn, tránh cho sau này bị người ta tóm cổ giao cho công an.
“Vậy tốt, huynh biết võ công phải không?” Hoắc Cải hỏi.
Đại hiệp hiển nhiên đáp một tiếng: “Biết.”
“Có biết điểm huyệt không?” Hoắc Cải hỏi.
Đại hiệp hiển nhiên đáp: “Không biết.”
Hoắc Cải dùng ánh mắt “Ngươi học võ mà kỹ năng cơ bản như điểm huyệt cũng không biết, thật vô dụng!” chỉ trích hắn.
“Điểm huyệt chỉ là thứ trong truyền thuyết thôi.”
Đại hiệp dùng ánh mắt “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà ngay cả thứ võ công hão huyền không có thật như điểm huyệt cũng cho là thật, thật trẻ con!” trách mắng lại.
Hoắc Cải lặng lẽ chịu thua, đây không phải là tiểu thuyết ** sao, ngươi tưởng rằng ta cha ngươi sẽ đặc biệt thiết lập đặc trưng võ công cho mấy tên gây họa khắp nơi các ngươi sao!
“Huynh đánh thắng được mấy tên lưu manh không?” Hoắc Cải kéo điều kiện sàn đến mức thấp nhất.
Đại hiệp lại tiếp tục hành lễ trách móc với Hoắc Cải: “Cái này còn phải hỏi sao?”
“Huynh thật lợi hại.” Hoắc Cải quyết định trước khi sai sử người ta tán dương một chút.
Đại hiệp lặng lẽ nuốt xuống bụm máu vì quá ức chế mà đang dồn lên cổ: “Được ngươi khen ngợi như vậy, ta chẳng thấy vui tí nào.”
Hoắc Cải lại lặng lẽ chịu thua, con người này thật không dễ dỗ dành.
“Làm phiền đại hiệp nhảy xuống hố trói chặt ba tên kia lại vác lên đây có được không?” Hoắc Cải lấy từ góc tường ra một đoạn dây thừng, dứt khoát trực tiếp phân nhiệm vụ.
“Nếu như không có ta, ngươi định giải quyết mấy tên to xác sống sờ sờ này thế nào?” Đại hiệp nhìn nhìn thiếu niên gầy nhỏ, lại nhìn nhìn ba tên to xác dưới hố. Lấy yếu thắng mạnh vĩnh viễn là một màn kịch hay không thể bỏ lỡ.
Lời này vừa nói ra, tim Hoắc Cải thùm thụp một chút, dây thần kinh tám chuyện nào đó chợt rục rịch. Cuộc sống của nhân vật phản diện, nói ra rất đơn giản, đó chính là trống rỗng cô đơn lạnh lẽo a! Hãm hại người ta mà một chút cơ hội đắc ý về sự thông minh tài trí của mình cũng không có. Hiện giờ có người thành tâm thành ý hỏi ra rồi, bản thân cũng nên khoe khoang một chút chứ nhỉ?
Chỉ thấy người nào đó mặt mày hớn hở, đắc ý: “Có nhìn thấy thùng nước và vại nước to góc tường không?”
Đám thính giả ngoan ngoãn gật đầu. Trong đầu nghĩ, không biết tên nhóc này giấu bao nhiêu đồ trong góc tường nữa.
Hoắc Cải cười ngọt ngào, mặt phấn phơi phới, chậm rãi nói tiếp: “Nếu như không có ngươi, ta liền múc nước từ thùng to kia, sau đó đổ từ từ vào hố. Sau thời gian một nén hương, bọn chúng sẽ cóng hết tứ chi, cứng như gỗ mục. Ta tiếp tục đổ nước vào, đến tận lúc mực nước ngang với miệng hố, bọn chúng tự nhiên sẽ theo nước mà nổi lên trên mặt hố. Đến lúc đó, ta liền có thể dễ dàng vớt bọn chúng, đã đông cứng lại, lên, trói chặt, muốn làm gì thì làm.”
Ba người dưới hố một người trên hố đồng loạt tưởng tượng ra cảnh vớt xác nổi, tất cả đều rùng cả mình. Bị ngươi tưới nước chầm chậm đông thành khúc băng vẫn chưa đủ?! Ngươi còn muốn làm gì nữa a?
“Ngươi…” Đại hiệp nhìn người nào đó nhỏ bé yếu ớt, muốn nói lại thôi.
“Sao nào?” Hoắc Cải ra vẻ đáng yêu chớp chớp mắt, cái đuôi nhỏ len lén vẫy, đợi khen ngợi.
“Thật lợi hại.” Đại hiệp quay đầu sang bên, thầm nhắc nhở ‘Người không thể nhìn vẻ bề ngoài, người không thể nhìn vẻ bề ngoài…’
Boss phản diện khoe khoang xong, sung sướng cả người, nhờ vả: “Mấy tên phía dưới làm phiền ngươi mang lên nhé.”
Đại hiệp gật đầu, tung thân, nhảy xuống, sau đó… đối diện với ánh mắt tràn đầy cảm kích của đám lưu manh. Mồ hôi chảy thành giọt, sống đến từng này tuổi, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp người bị hại bị mình trói lại mà còn cảm kích không thôi như thế này.
“Đại ca, huynh trói đi, ta sợ chậm một chút hắn ta đổi sang tưới nước mất.” Lưu manh A nước mắt dàn dụa đưa tay ra, yêu cầu được trói. Hu hu hu, dạo gần đây mỹ nhân thật đáng sợ.
Lưu manh B nhân cơ hội hạ thấp giọng nói xấu: “Chuẩn bị chu đáo đến như vậy, đây rõ ràng là tên nhóc này đặt bẫy, chúng tôi chưa làm gì đã bị bắt rồi. Đại hiệp ngài phải đòi lại công bằng cho chúng tôi a.”
Lưu manh C vội vàng bổ sung: “Đừng thấy chúng tôi không giống người tốt, chúng tôi đều là lương dân nhặt được tiền xu rơi là giao lại cho nha môn a.”
“Đại hiệp, vị trên kia đúng là ra tay độc ác, đợi sau khi giải quyết chúng tôi xong, có khi sẽ hạ thủ luôn với ngài đấy. Ngài nhất định phải cẩn thận nha!” Lưu manh A đầy vẻ suy nghĩ cho người khác.
Đại hiệp thản nhiên đáp lại: “Bổn đại hiệp chỉ cứu mỹ nhân, không cứu người lương thiện. Ai đẹp ta giúp người đó.”
“……” Ba tên lưu manh không biết nói gì nữa. Nam nhân à, tên của ngươi là sắc lang.
“Bộp, bộp, bộp” Ba cái bánh trưng lần lượt bị ném lên trên.
“Xong rồi.” Đại hiệp phủi phủi tay, dáng vẻ rất nhàn nhã. “Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Hoắc Cải nhìn nửa thân dưới của ba cái bánh trưng, cười sâu xa: “Cắt ** của chúng ra làm nhiều mảnh!”
Tất cả tĩnh lặng…
Đại hiệp gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thỏ chết hồ bi cũng kẹp chặt chân lại. Mạch Tử, ngươi nói sai rồi. Kẻ mặc bạch y không nhất định là người xấu, còn có thể là biến thái nữa à nha.
Hoắc Cải ngồi xổm xuống, một tay cầm lấy đoản đao, một tay bắt đầu cởi bỏ dây đai quần của đám lưu manh, giọng nói ôn nhu như nước: “Đừng ngọ nguậy, một chút là xong thôi mà.”
Lưu manh A khấu đầu khóc lóc cầu xin: “Thiếu gia, không, đại gia, đại gia! Tiểu nhân nhất thời bị mê muội, bị cái lợi che mất trí khôn, nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn này, nhưng tiểu nhân dù sao cũng chưa làm gì cả, xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho chúng con lần này!”
Lưu manh B nước mắt dàn dụa tố cáo: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta trước nay chưa từng có thù oán, ngài hà tất phải đuổi tận giết tuyệt thế này?”
Lưu manh C thề thốt: “Chỉ cần đại gia ngài chịu tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân bảo đảm không bao giờ làm những chuyện trời đánh thánh vật này nữa.”
Hoắc Cải trước nay vẫn luôn rất có đạo đức tất nhiên không phải là người nghe thấy mấy lời khóc lóc kêu ca này mà vẫn thản nhiên được, cho nên cậu… chém một nhát vào giày bông của đám lưu manh, bịt cái miệng của chúng lại.
Khóc lóc to như vậy, nếu như có người chạy đến thì làm sao?
Nhìn thấy hai bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn của Hoắc Cải đặt lên quần của đám lưu manh, đại hiệp rốt cuộc không nhịn được nắm lấy cánh tay của Hoắc Cải ngăn lại, kéo người dậy.
“Giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, hà tất phải sử dụng thủ đoạn độc ác như vậy?” Đôi mày dài mảnh chau lại, không còn giọng điệu thản nhiên xem kịch hay nữa, giọng nói trầm thấp tràn đầy thái độ không tán đồng.
Hoắc Cải rút tay ra, không thành công. Được rồi, vị này xuất hiện rõ ràng là để cứu đám lưu manh kia mà. Mẹ nó, còn phải nghĩ cách lừa tên này nữa, bằng không mối thù này không thể trả được.
Đại hiệp cứu giúp đám lưu manh thấy Hoắc Cải một mực cúi đầu, không động đậy cũng không nói năng gì, có chút không quen, dù sao người thiếu niên này lúc trước làm việc thiện hay làm việc ác vẫn luôn chất chứa sự xảo quyệt rất dày đặc. Hiện giờ lại giống như bị đánh cho một gậy, lặng lẽ bất động khiến người ta sợ hãi.
“Ngươi sao thế?” Cuối cùng không nhịn được hỏi một câu.
“Ta cũng không muốn…” Giọng nói thấp đến nỗi người ta khó nắm bắt được.
Nhưng sự yếu đuối và bi thương đó biến chuyển trong nháy mắt, Hoắc Cải ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn sát vào nam nhân to cao: “Ta biết chuyện ta làm rất bẩn thỉu, rất độc ác. Ngươi ghét, ta cũng ghét, nhưng ta buộc phải làm vậy!”
Nam nhân buông tay Hoắc Cải ra, hắn biết cậu không nói dối, sự ghét bỏ đó là thật, sự kiên quyết đó cũng là thật, đôi mắt đen sâu thẳm đó lặng lẽ nhìn Hoắc Cải chăm chăm, đợi cậu giải thích.
Hoắc Cải lại vươn tay ra vòng qua cổ nam nhân, kiễng chân lên, ghé sát môi vào bên tai hắn.
“Nếu như người thân thiết nhất với ngươi bị kẻ khác lột sạch quần áo, lăng nhục một trăm lần, cuối cùng bị bán vào thanh lâu ngươi sẽ làm thế nào? Thứ ta muốn, chỉ là lấy máu trả máu mà thôi…”
Không nhìn thấy được người thiếu niên nói ra những điều này có biểu cảm thế nào, chỉ có khí tức lạnh lẽo và ẩm ướt lởn vởn bên tai, ngay cả tiếng thở dài cuối cùng cũng phảng phất hơi nước, sâu như vậy, trầm như vậy, như… hai người hoàn toàn khác biệt.
“Ngươi không giống như người mang nặng thâm thù đại hận.”
Thiên hạ cũng không phải toàn là kẻ ngốc, ai bảo người nào đó lúc trước quá mức đắc ý, suýt chút nữa thì viết lên mặt hàng chữ ‘Ta ngược nhân, cho nên ta hạnh phúc.’ Hơn nữa từ buổi sáng, người nào đó đã bất hạnh bị đại hiệp gắn mác kẻ lừa đảo, lúc này muốn lừa gạt, độ khó không phải bình thường.
Trong lòng Hoắc Cải trầm xuống, tình huống hiện giờ nếu lấy tình tiết ** ra so sánh, thì chính là tiểu công cầm một đống chứng cứ tự mình cho là đúng ra để nhận định tiểu thụ tiếp cận mình là có mục đích khác, bất kể tiểu thụ giải thích ra làm sao đều có thể bị cho là nói dối, bất kể tiểu thụ bào chữa thế nào cũng bị coi là giảo biện.
Cách giải quyết tốt nhất cho tình tiết kiểu này chính là…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook