Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 27: Bạch y là đạo cụ cần thiết

Một ngày của một tháng sau, nhân vật chính sợ lạnh của chúng ta, Hoắc Cải rốt cuộc cũng vào đến Khôn Thành, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch ngược công vĩ đại của anh. Giấy trắng trải rộng, ngòi bút thấm mực, nhấc bút viết chữ…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã biết:

(1) Nhân vật chiến lược của Khôn Thành: Lưu manh A, B, C, Đông Phương Vị Minh

(2) Lưu manh A, B, C:

Thuộc tính: Quái dạng người bình thường.

Giới thiệu: Bang nhóm tội phạm hứng lên sẽ tùy cơ bắt phụ nam nhà lành về nhà để OOXX.

Địa điểm xuất hiện: Các con đường lớn, tiểu cảng ở Khôn Thành, tùy lúc sẽ refresh.

Loại hình tấn công: Tấn công vật lý.

Kỹ năng đặc trưng: Bỏ thuốc, nhét bao, lấy gậy đánh.

Điều kiện xúc tác theo nguyên bản: Giữa đêm ăn vận đẹp đẽ lượn lờ ở gần chợ rau.

(3) Đông Phương Vị Minh:

Thuộc tính: BOSS lớn dạng người.

Giới thiệu: Boss tà mị vô công rỗi nghề sẽ bắt một tiểu thụ nào đó tự thân điều giáo để chơi.

Địa điểm xuất hiện: Tướng công quán, Tú Bị Các, refresh trong thời gian cố định.

Loại hình tấn công: Công kích gián tiếp.

Kỹ năng đặc trưng:
  1. Vũ khí: Sử dụng các đạo cụ [beep], trước tiên sẽ [beep], rồi lại [beep] khiến cho nhân vật nam phải ngã gục dưới chân mình.
  2. Triệu hồi: Lợi dụng tiền bạc và quyền lực, triệu hồi tay chân, tiểu quan, các quan cấp thấp…, làm việc cho hắn.
  3. Mị hoặc: Lợi dụng điều kiện thân thể ưu việt cùng với võ công cao cường, câu dẫn tất cả các sinh vật có hình người.
Điều kiện xúc tác theo nguyên bản: Sau khi bị lưu manh A, B, C OOXX một trăm lần, bị bán vào Tú Bị Các.

(4) Trang bị được đổi mới của nhân vật:

Thân phận tú tài 1 cái: Địa vị + 5

Phục sức hoa lệ số lượng nhiều: khí chất dung mạo +10

Trạch viên trong Khôn Thành 1 tòa: tiêu hao ngày thường 0, độ tự do cá nhân -5, tỷ lệ tỏa sáng của thân phận +5

(5) Chú ấn Cúc hoa công năng hoàn thiện, tự trang bị hệ thống nhận diện kẻ thù, hệ thống thể nghiệm tình cảm, hệ thống nghiệm thu kết quả cuộc chiến, cần phải dựa vào tình cảm nội tại của nó để bỏ thuốc, phân biệt ngược đãi, mới có thể đạt được giấy chứng nhận tư cách.

(6) Để tránh bị nha dịch mời đến uống trà, bất kể quái lớn quái nhỏ, đều phải kéo ra nơi vắng vẻ, tránh tụ tập đông người.

Cần lời giải:

Làm thế nào để có thể bảo đảm thân thể và trinh tiết của bản thân, đồng thời ngược thân ngược tâm với các nhân vật chiến lược, cho đến lúc Cúc hoa kiêu ngạo thôi không oán hận nữa?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hoắc Cải nhìn danh sách liệt kê tỉ mỉ rõ ràng, vốn mang trong mình đạo đức truyền thống tốt đẹp bắt nạt mềm mà e sợ cứng, quyết định một cách chắc chắn – trước tiên giải quyết nhanh chóng đám lưu manh tép riu, rồi sẽ tập trung toàn bộ sức lực giải quyết đám đại quỷ súc.

Ngược nhân không phải là vấn đề, vấn đề là ngược như thế nào.

Hoắc Cải xoa xoa cằm, nhớ kỹ lại: Cảm nhận của Vạn Nhận Luân đối với đám lưu manh ngoại trừ hận chắc chắn còn có sợ nữa nhỉ, nếu không tại sao sau khi mình viết tình tiết căn phòng tối năm, sáu chương thì có độc giả kiến nghị với mình rằng kiên quyết từ chối H không có tình yêu?

Nếu như thật là như vậy thì dễ làm rồi, đối phó với đám lưu manh ABC, chỉ cần khiến cho bọn chúng nhục nhã bỏ đi là được.

Hoắc Cải nắm chặt nắm tay, hài lòng, nước mắt chảy thành dòng, H mà có tình yêu là cái khỉ gì chứ! Đối với một cha kế lấy thịt làm selling-point, mấy thứ như tình yêu đều là rác rưởi a rác rưởi! Thuần thịt mới là vương đạo a vương đạo!

Kế hoạch lớn bước đầu đã định, khó khăn trước mắt Hoắc Cải vẫn cứ trùng trùng, quái nhỏ cũng không phải là dễ bắt nạt, chức năng tùy lúc refresh cũng rất khó ăn! Khôn Thành lớn như vậy, lưu manh nhiều như vậy, tìm ra ba tên diễn viên quần chúng mặt không có gì đặc biệt trong biển người mênh mông này đúng là như mò kim đáy bể.

Hoắc Cải gặm góc chăn, chỉ hận lúc đầu mình viết không phải là nhật ký, không cách trực tiếp dựa vào địa điểm, thời gian đi bắt người. Nhưng được cái là thời gian này cũng không phải hoàn toàn không thể nắm bắt, bởi vì vào ngày công thụ gặp nhau đó đã xảy ra một chuyện quan trọng – túi tiền của Vạn Nhận Luân bị đánh cắp. Nếu không sao lại có tên thụ không có đầu óc nào giữa nửa đêm canh ba còn lượn lờ trên đường.

Do vậy, Hoắc Cải dứt khoát quyết định, lật lại tình tiết ở Khôn Thành một lần nữa, lấy việc bị mất túi tiền làm mốc đánh dấu cho chuyện sắp xảy ra, kéo màn!

Sáng sớm ngày mùng 1 tháng 2, sắc trời u ám như tay áo màu xanh trải rộng bị nhiễm rượu, nặng nề mờ mịt. Cổng thành kẽo kẹt dần dần mở rộng, lộ ra bách tính và các đoàn thương nhân đang xếp hàng lộn xộn ở ngoài cổng. Binh tốt đã đứng sẵn ở cổng thành, tra hỏi qua loa, sau đó thả người cho vào thành.

Bên cổng thành, một dáng người mảnh khảnh đến mức gần như khiến người ta không để ý đến đang di chuyển, dựa vào tường thành, đứng lên, xoay người liền đi vào thành, lặng lẽ lẫn vào đám người đi vào thành.

Người mới sáng mới tinh mơ không vào thành mà luồn qua cổng thành đó tất nhiên là nhân vật kiên quyết muốn đi theo tình tiết của nguyên tác của chúng ta – Hoắc Cải. Chỉ cần nhìn tên này lúc này một thân áo bào gấm cũ kỹ, hai tay ôm cánh tay, run rẩy đi đường, trông đáng thương biết bao.

Đi được một tuần trà, Hoắc Cải dừng lại trước cửa tiệm may sẵn, ngẩng đầu, Thiên Nghi Phường ba chữ đập vào mắt. Khóe miệng của Hoắc Cải giật giật dữ dội, có cần phải trùng hợp đến thế không, lúc đầu Vạn Nhận Luân đi vào lại đúng là cửa tiệm của đại ca.

Lúc này chưởng quỹ ra ngoài đón tiếp, chào mời: “Chỗ chúng tôi có đủ loại trang phục may sẵn, khách quan xin mời vào xem tự nhiên.”

Hoắc Cải thu lại tâm tình, thành thật đi vào tình tiết kịch bản, đọc lời thoại: “Tôi chỉ là thấy tấm áo trắng được treo ở quý tiệm làm rất tinh xảo, nên mới dừng bước mà thôi. Thứ đồ xa xỉ như thế này, tại hạ tuy rằng trong lòng dao động, nhưng không dám mơ tưởng. Kẻ hèn này đi ngay đây, đi ngay đây.”

“Khách quan đã thích như vậy, không bằng đi vào thử một chút rồi nói sau, giá cả có thể thương lượng mà, có thể thương lượng mà.” Chưởng quỹ nhiệt tình như cũ.

Hoắc Cải vui vẻ vào tiệm, đi theo người của tiệm ra phía sau thử đồ.

Tấm áo gấm cũ cởi xuống, mặc lên tấm áo mới, áo bào trắng như được đo theo kích thước của mình mà làm ra, vai hẹp, eo nhỏ, vạt dài, không chỗ nào là không vừa.

“Tấm áo trắng này bao nhiêu tiền?” Hoắc Cải mở miệng.

“Nếu như ngài đã thích, tất nhiên không lấy tiền.” Chưởng quỹ cười hết sức thân thiện.

“Cái gì? Không lấy tiền?!” Hoắc Cải trợn mắt nhìn chưởng quỹ, sửng sốt.

Lời thoại tiếp theo của chưởng quỹ chẳng lẽ không phải là “Áo tốt hợp với mỹ nhân, chỉ lấy của ngài một lượng bạc, coi như khai trương lấy may.” Tại sao tên chưởng quỹ này nửa đường thay đổi lời thoại, tiếp theo không phải là định nói ‘Không lấy tiền chỉ cần thân…’đấy chứ.

Hoắc Cải điềm nhiên đánh giá hậu đường, bắt đầu tính toán đường chạy thoát.

Chưởng quỹ khom khom người nói: “Thiếu gia, ông chủ đã dặn dò qua rồi, tiểu nhân sao dám nhận tiền của ngài chứ?”

“Sao ông biết được tôi là Vạn Nhận Luân?” Hoắc Cải không chuẩn bị chạy nữa.

Chưởng quỹ hi hi cười: “Khắp thiên hạ này, chỉ sợ chỉ có ông chủ của chúng tôi mới dùng lụa Thiên Hương may áo lót mà thôi. Nam tử có thể chỉ bởi vì chất liệu dễ chịu mà liền lấy lụa may váy cho phụ nữ làm áo lót không có nhiều người đâu.”

“……” Hoắc Cải cúi gục đầu, mặc niệm vì việc mình trở thành một trong những kẻ biến thái dùng vải may váy của phụ nữ làm áo lót, ai bảo việc ăn ở đi lại của mình đều để Vạn Tư Tề lo liệu chứ. Nói đi nói lại, cái tên Vạn Tư Tề này cũng quá mức tùy tiện rồi!

“Thiếu gia, ngài có cần đặt thêm một số trang phục khác không?” Chưởng quỹ xoa tay nói.

Dù sao thân phận cũng bị bại lộ rồi, Hoắc Cải tất nhiên cũng không cần đọc tiếp lời thoại nữa. “Chưởng quỹ, nếu như ông chưa nhận ra tôi, tấm áo này ông định bán bao nhiêu?”

“Một lượng bạc.” Chưởng quỹ thật thà nói.

Hoắc Cải trong lòng hơi bình tĩnh lại, quán tính của tình tiết kịch bản này vẫn khá tốt.

Ngón tay Hoắc Cải chầm chậm vuốt trên vải, mấy tháng nay cậu học được ở chỗ Vạn Tư Tề không chỉ dừng lại ở kiến thức số học, mà còn học được một chút kiến thức về vải vóc. Cổ áo lông thỏ, lụa mỏng lót trong, phía trên thêu hoa chìm, giá thành của chiếc áo này chắc chắn không rẻ. Nói như vậy, chỉ bán một lượng không phải là lỗ vốn rồi sao, chẳng lẽ tình tiết kịch bản này bá đạo đến mức không coi quy luật khách quan ra gì rồi sao? Quán tính của kịch bản mạnh như vậy, cúc hoa của mình chẳng lẽ sẽ…

“Dường như đây chỉ là giá gốc thôi phải không?” Sắc mặt Hoắc Cải nghiêm trang.

Chưởng quỹ vội vàng giải thích: “Không giấu gì ngài, phần eo của chiếc áo trắng này cũng không biết sao, làm hơi chật một chút, rất ít người mặc vừa. Cái này đã treo suốt sáu tháng rồi mà vẫn không bán đi được, cho nên… ha ha.”

Hoắc Cải gật gật đầu, thở phào một hơi. Xem ra, quán tính của tình tiết kịch bản này cũng chưa đến mức nghịch thiên như thế. Trong《Tiện thụ Vạn Nhận Luân》mình vì muốn trang điểm cho nhân vật chính thật xinh đẹp, dụ người đến trộm, lôi người đến bắt, mới đặc biệt viết ra một cái giá có thể để Vạn Nhận Luân cắn răng nuốt được. Không ngờ, thế giới này lại có chức năng tự điều chỉnh cho phù hợp với những chỗ viết không hợp lý trong nguyên tác.

Hoắc Cải lại nói: “Bộ này, chắc vẫn còn một túi tiền lông thỏ đi kèm nữa phải không?”

“Thiếu gia ngài đúng là thần, cái này cũng có thể đoán ra được. Tiểu nhân lập tức đi lấy cho ngài ngay.”

Chưởng quỹ mặt đầy vẻ tôn kính đi khỏi, Hoắc Cải đứng tại chỗ đắc ý~

Một lúc sau, Hoắc Cải cầm túi tiền trong tay cuối cùng cũng hiểu được tại sao Vạn Nhận Luân không thể không treo túi tiền lủng lẳng trên thắt lưng, cái thứ dễ thương mềm mềm, nhũn nhũn, bông bông này kỳ thực lộ quá rõ má nó cái thân phận nhược thụ của hắn rồi~

Vì thế, Hoắc Cải cứ như vậy, ăn mặc đẹp đẽ, treo một túi tiền dễ thương, đủng đỉnh đi trên đường.

Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ bị trộm mà thôi! (Bụi: Dựa theo câu nói của Khổng Minh “Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ gió Đông.” ^^)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương