Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 111: Kết cục là tự công tự thụ

Tạo hình hiện tại của Vạn Tư Tề không phải bi thảm bình thường, không những thân thể bị trói thành một cái bánh trưng, mà miệng cũng bị trói bằng khăn. Hoắc Cải ngay phút đầu liền liên tưởng đến những hình ảnh đầy màu sắc trong game điều giáo đam mỹ: Trông ngon quá, đáng tiếc là vẫn mặc quần áo… Khụ khụ, cứu người quan trọng.

Hoắc Cải vội vàng xông lên phía trước, vén vạt áo dưới lên, sờ lên đùi, rút đoản đao ra, giải thoát Vạn Tư Tề khỏi sự trói buộc của dây thừng. Tay Vạn Tư Tề vừa lấy được tự do ngay lập tức liền nhanh chóng nắm chặt lấy hai tay của Hoắc Cải, một tay đoạt đoản đao, một tay đoạt trâm cúc, thu toàn bộ khí giới của Hoắc Cải.

“Này…” Hoắc Cải thực ra không để tâm đến việc Vạn Tư Tề giành lấy đao, nhưng y rất để tâm đến việc Vạn Tư Tề giành lấy trâm, cực kỳ, cực kỳ để tâm.

Vạn Tư Tề nhanh chóng thu trâm và đoản đao về cùng một tay, tay còn lại thô lỗ giật cái khăn trên miệng ra, vừa mở miệng đã hỏi: “Tại sao lại tự sát?”

“Hả? Đợi đã, vừa rồi huynh đều nhìn thấy hết rồi?” Hoắc Cải ngạc nhiên.

“Từ đầu đến cuối, hết sức rõ ràng.” Từng câu từng chữ kiên lãnh như băng.

Hoắc Cải bị Vạn Tư Tề nhìn chăm chăm phát rùng mình, y coi như đã hiểu tại sao Vạn Tư Tề muốn đoạt đồ của mình rồi. Y trăm phương ngàn kế đuổi hết Trần Bách Chu, Đông Phương Vị Minh, Vũ Vô Chính đi, chính là để tránh xảy ra tình huống khổ sở hiện tại này. Ai ngờ! Trong cái tủ đối diện hiện trường xuyên việt của y lại giấu một sinh vật, còn con bà nó là Vạn Tư Tề! Nơi này chẳng lẽ không phải là hiện trường quay phim của “Tiện thụ Vạn Nhận Luân” mà là “Biên niên sử Narnia”?

“Ta không phải định tự sát, ta chỉ là định dùng trâm để xăm mình thôi.” Câu nói dối này Hoắc Cải nói đến bản thân y cũng không tin được, nhìn ánh mắt uy hiếp “Đệ thử bịa câu nữa xem” của Vạn Tư Tề, Hoắc Cải nhanh trí chuyển đề tài: “Đại ca, tại sao huynh lại ở đây?”

Khóe miệng Vạn Tư Tề khẽ nhếch lên thành tư thái trào phúng, thản nhiên đáp: “Đông Phương Vị Minh mời ta đến xem một màn xuân cung sống, để làm rõ quyền sở hữu của người nào đó.”

“Tên biến thái này!” Hoắc Cải nghiến răng, có lẽ cái mà tên quỷ súc này gọi là giải quyết chính là chỉ dự định dơ bẩn nhường này: “Không đúng, không phải ta đã bảo Vũ Vô Chính đi đón huynh rồi hay sao, tại sao huynh vẫn rơi vào tay Đông Phương Vị Minh?”

“Đệ nói đến tên lừa đảo vừa rồi à?” Câu hỏi biến thành nét cười lạnh lùng trên môi Vạn Tư Tề.

Ngẫm lại lời nói hàm hồ, bộ dạng ngay cả mắt cũng không dám ngước lên nhìn lúc trước của Vũ Vô Chính, Hoắc Cải còn có gì không hiểu nữa, đám ranh con này bây giờ đúng là tên nào tên nấy đều giỏi giang quá rồi! Hoắc Cải đột ngột đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nghiêm giọng khẽ quát: “Vũ Vô Chính, ngươi lăn vào đây cho ông!”

Nghe thấy tiếng gọi mang theo sự giận dữ, Vũ Vô Chính ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, xoay người tiến vào phòng.

“Người này là ai?” Vũ Vô Chính cảnh giác nhìn người thừa ra này.

“Đại ca của ta.” Hoắc Cải dịu dàng cười đáp.

Vũ Vô Chính, xuất phát từ nhận thức về nguy hiểm cực nhạy của dã thú, bắt đầu len lén nhích về phía cửa sổ.

“Vũ Vô Chính, ngươi căn bản không đón được người, không ngờ ngươi lại lừa ta.” Hoắc Cải híp mắt lại, mỗi một âm đều như bị răng nghiền nát rồi mới thốt ra.

Vũ Vô Chính bị ánh mắt lăng lệ đó của Hoắc Cải nhìn khiến hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ngập ngừng giải thích: “Ta thực sự không cố ý… Ta nhận được tin tức Đông Phương Vị Minh đã xuất môn đón ngươi mà giám lao vẫn không có dấu hiệu thả người liền cho rằng Đông Phương Vị Minh hôm nay không có ý định thả người. Ta cũng sợ đến trễ rồi bên phía ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới dự định đến đón ngươi trước rồi giúp ngươi cứu Vạn Tư Tề.”

Hoắc Cải hít sâu một hơi, không ngừng niệm thầm: Tên này vẫn còn hữu dụng, tên này vẫn còn hữu dụng…

Mười giây sau, Hoắc Cải thành công nhịn được xúc động muốn cho Vũ Vô Chính một bạt tai: “Không sao, đều trách Đông Phương Vị Minh tên này quá giảo hoạt, cứ nhất định chọn thời điểm hắn ra khỏi cửa đón dâu để thả người. Thời gian gấp gáp, nào, ngươi hiện tại hãy mang đại ca ta đi trước rồi sau đó quay lại đón ta.”

“Các ngươi… Có phải đã quên hỏi ý kiến ta rồi không?”

Hoắc Cải vừa quay đầu liền bắt gặp khuôn mặt cười mà như không, ôn hòa đáng mến đến rớt vụn băng của Vạn Tư Tề, “phụt” một cái lập tức tắt lửa.

Vũ Vô Chính lại cười nói: “Vạn Tư Tề phải không, ta là Vũ Vô Chính. Việc ngươi phải ngồi tù tuy rằng là do Tiểu Luân làm liên lụy, nhưng lần này để cứu ngươi Tiểu Luân cũng coi như đã vắt cạn tâm tư, ngay cả điều kiện phải gả cho Đông Phương Vị Minh cũng đồng ý. Nên mong ngươi có thể không tính toán hiềm khích trước, ít nhất hãy rời khỏi nơi nguy hiểm này rồi nói gì thì nói.”

“Tiểu Luân, đệ qua đây.” Vạn Tư Tề chẳng thèm nhìn Vũ Vô Chính lấy một cái, chỉ nhàn nhạt nhìn Hoắc Cải.

Chân Hoắc Cải nhũn ra, nhích từng bước từng bước đến trước Vạn Tư Tề, lí nhí: “Đại ca…” Lời thuyết phục của Hoắc Cải còn chưa ra khỏi miệng đã bị Vạn Tư Tề bịt miệng lại.

“Còn nhớ những gì ta đã nói không? Đừng đem thân thể bản thân ra để tính toán như hàng hóa, đệ không nên tính toán như vậy, cũng không ai đáng để đệ tính toán như vậy.” Vạn Tư Tề cúi đầu nhìn sâu vào đáy mắt Hoắc Cải, giọng điệu nặng nề lại ôn nhu, giống như năm đó… Biết bao buồn bã, biết bao trân trọng, biết bao thương tiếc. “Huống chi đệ còn có tâm tư quyết tuyệt đến thế, Vạn Tư Tề ta có phước đức gì…”

Hoắc Cải xách cái linh hồn mềm nhũn triệt để của mình, giãy giụa khỏi ánh mắt như muốn nhấn chìm người khác của Vạn Tư Tề để trèo lên bờ, y hoài nghi cực độ…

Vạn Tư Tề không phải đang cho rằng bản thân mình dùng thân thể để dụ hoặc Đông Phương Vị Minh và Vũ Vô Chính, bày ra kế hoạch cứu hắn khỏi khốn cảnh, cuối cùng còn định dùng cái chết để bảo vệ trong sạch đấy chứ? Đù! Cái tình tiết cẩu huyết này chỉ có tên ngốc Vạn Nhận Luân mới diễn được mà thôi! Có điều một khi đã tiếp nhận cái giả thiết này… Lão tử làm sao mà khiến Vạn Tư Tề tên tự luyến cuồng này triệt để tuyệt giao với tiểu gia được đây!

“Đại ca, chúng ta trước hãy rời khỏi nơi này đã có được không?” Hoắc Cải nhượng bộ quyết định cứu người trước rồi tính sau, cùng lắm thì… Cùng lắm thì tạm gác lại một thời gian rồi tính.

“Cho dù đệ có nói gì ta cũng sẽ không đi đâu.” Vạn Tư Tề huơ huơ chủy thủ và trâm cúc trong tay về phía Hoắc Cải, cười đầy vẻ thấu triệt kiểu “Ta hiểu hết.”

Hoắc Cải nước mắt giàn giụa, đại ca, ta quỳ xuống xin ngươi có được không? Ngươi mau mau chịu đi đi mà!

“Có cần ta đánh ngất hắn rồi trực tiếp mang đi không?” Vũ Vô Chính nhìn không khí quỷ dị giữa hai người trước mặt, rất có xúc động muốn đánh người.

Chủ ý hay! Hoắc Cải đang định gật đầu ra hiệu cho Vũ Vô Chính, liền bị Vạn Tư Tề một tay ấn vào trong lòng. ‘Gầy đi nhiều quá… ‘ Hoắc Cải bị ôm chặt vào lòng Vạn Tư Tề, chợt cảm thấy vừa rồi dường như mũi bị đụng rất mạnh, có chút xót.

“Vũ Vô Chính, ngươi quả thực không hổ là tội phạm có số tiền thưởng cao nhất bảng truy nã”, Vạn Tư Tề nhếch môi, lạnh lùng khen ngợi.

Vũ Vô Chính nhìn Vạn Tư Tề ôm chặt Hoắc Cải, tay liền thấy ngứa ngáy: “Ít ở đó luyên thuyên đi, đi hay không chỉ một câu thôi.”

“Nói hay lắm, cho dù đi hay là không đi, cũng chỉ là một câu nói thôi, nói được làm không được.” Một giọng nói lười nhác vang lên, lập tức khiến cho cả ba người trong phòng cứng người lại.

“Đông Phương Vị Minh.” Hoắc Cải lùi khỏi lòng Vạn Tư Tề, nhìn người nào đó được mấy đại hán vây quanh thong thả tiến vào trong phòng, bốn chữ cất lên đầy ý tứ sâu xa.

“Tiểu Luân, đệ lại lừa ta lần nữa, ta rất đau lòng, cũng rất tức giận.” Đông Phương Vị Minh đôi mắt cong cong, trông như đang cười nhưng đáy mắt lại chỉ thấy băng hàn.

Ta còn đang thắc mắc lúc trước trông giữ gắt gao như thế, sao mà vừa tiến vào động phòng, đám hạ nhân liền ngoan ngoãn nghe lời, bảo đi là đi luôn?!

Hoắc Cải nhếch môi, từng chữ như đao: “Lừa ngươi là nên, không lừa ngươi bi ai.”

“Còn nói năng lung tung nữa thì cả đệ ta cũng giết luôn đó nha” Giọng điệu đùa cợt, nhưng thần sắc của Đông Phương Vị Minh lại nghiêm túc hơn bao giờ hết. Vạn Nhận Luân, ngươi có thể lừa ta hết lần này đến lần khác chẳng qua là vì cho dù ta bị ngươi lừa vô số lần vẫn nguyện ý tin tưởng ngươi. Tại sao… Ngươi cứ nhất định phải hủy chân tâm của ta dành cho ngươi chứ?

Vào lúc Đông Phương Vị Minh nói ra chữ giết, Vũ Vô Chính bước chân thoắt một cái đã chắn trước người Hoắc Cải, đè thấp giọng nói: “Đừng kích động hắn nữa, những kẻ ở đây đều là cao thủ, ta nhiều nhất chỉ có thể mang một người đi thôi.”

“Mang Vạn Tư Tề đi trước đi.” Hoắc Cải lập tức bày tỏ thái độ.

“Không cần.” Không đợi Vũ Vô Chính kháng nghị, Vạn Tư Tề đã phủ quyết trước rồi.

“Nếu như không phải do ngươi làm liên lụy, Tiểu Luân đến mức phải rơi vào tình cảnh hiện tại sao?” Tuy rằng Vạn Tư Tề lựa chọn chuẩn xác, nhưng Vũ Vô Chính vẫn bực bội.

“Ta sẽ không làm liên lụy Tiểu Luân, vĩnh viễn không.” Giọng điệu chắc chắn, ngữ khí quyết tuyệt, lời vừa dứt, Vạn Tư Tề đã nắm chặt trâm cúc, đâm thật mạnh vào tim.

Vạn Tư Tề mỉm cười nhắm mắt lại, Đông Phương Vị Minh trước là cáo trạng, sau là uy hiếp, dẫn đến cái chết của mình. Tiểu Luân sẽ hận hắn, hận hắn thấu xương. Vũ Vô Chính trước là dối gạt, sau là oán trách, đẩy mình đến cái chết nhanh hơn. Tiểu Luân sẽ oán hắn, vĩnh viễn không tha thứ. Mình chết rồi, Vũ Vô Chính sẽ lập tức mang Tiểu Luân đi, vẫn chưa kịp lựa chọn đã chỉ còn lại một kết cục, điều này mới khiến người ta khó có thể quên được nhất. Cái chết này sẽ hủy hoàn toàn khả năng đoạt được Tiểu Luân của bất cứ ai, khiến Tiểu Luân cả đời này không thể quên được mình, tính toán rất chặt chẽ phải không nào? Mình quả nhiên là…thương nhân mà.

“ KHÔNG G G G!!!!!” Hoắc Cải trợn tròn hai mắt, điên cuồng hét lên.

Đông Phương Vị Minh, Vũ Vô Chính bọn họ có lẽ cả đời này cũng không thể quên được tiếng hét của Tiểu Luân vào khoảnh khắc này, sợ hãi hét đến khản cả cổ, tuyệt vọng sâu không thấy đáy, bi thương vô bờ vô bến… Không ngờ, cái chết của nam nhân đó lại có thể khiến Tiểu Luân điên cuồng đến vậy. Cũng may, nam nhân có thể khiến Tiểu Luân điên cuồng đến vậy đã chết rồi.

Hoắc Cải nhào đến trên người Vạn Tư Tề, đau đớn vô hạn…

Trâm cúc của ta oa oa oa!

Đại ca đó là đạo cụ qua cửa của ta mà hu hu hu!

Sao ngươi có thể cướp đi phúc lợi xuyên việt của ta chứ hả hả hả?!

Hoắc Cải cắn chặt răng, đưa tay rút trâm cúc ở trước ngực Vạn Tư Tề, không chút do dự, đâm mạnh vào tim mình… Cửu u âm linh, chư vị thiên thần ma, đam mỹ đại thần phù hộ đạo cụ này có thể sử dụng nhiều lần!

“KHÔNG G G G!!!!!” Đông Phương Vị Minh và Vũ Vô Chính trợn tròn hai mắt, điên cuồng hét lên, Tiểu Luân y… Y không ngờ lại tự tử vì tình!

Đông Phương Vị Minh và Vũ Vô Chính đồng thời nhào về phía Hoắc Cải, nhưng không cách nào giành ôm lấy người vào trong lòng được, bởi vì người thiếu niên đã đoạt đi toàn bộ tâm hồn và thần trí của mình cứ thế từng chút từng chút biến thành bụi sáng, dần biến mất trong làn gió giữa những kẽ ngón tay.

Sao lại có thể…

Đông Phương Vị Minh và Vũ Vô Chính sửng sốt nhìn sàn nhà chỉ còn chừa lại thi thể của Vạn Tư Tề: Chẳng lẽ người mà bản thân yêu thực sự là một yêu tinh sao?

“Ôi…” Thi thể của Vạn Tư Tề chợt cất lên tiếng rên rỉ.

Tầm nhìn của Đông Phương Vị Minh và Vũ Vô Chính xoẹt một cái nhìn trừng trừng vào cái thi thể giả này.

“Sao lại…” Vạn Tư Tề chậm rãi bò dậy từ sàn nhà, đưa ngón tay tạo thế hoa lan lên day trán, bộ dạng vạn phần mê hoặc.

“Vạn Tư Tề, sao ngươi chưa chết?” Vũ Vô Chính kinh ngạc nghi ngờ nhìn Vạn Tư Tề ngực không có đến nửa vết máu, đáy mắt đè nén hận ý dâng trào, chính kẻ này đã khiến cho Tiểu Luân tự sát.

“Vạn Tư Tề, sao ngươi dám chưa chết!” Đông Phương Vị Minh đứng chắn trước mặt Vạn Tư Tề, ý máu tanh rõ rệt, sát khí tứ phía. Chính kẻ này đã chiếm trọn trái tim của Tiểu Luân, khiến mình và Tiểu Luân bao phen chia cắt, cuối cùng còn hại chết Tiểu Luân!

“Ta…” Vạn Nhận Luân bản gốc xuyên vào cái vỏ Vạn Tư Tề nước mắt giàn giụa: “Ta có thể giải thích, thật đó!”

Được rồi, hãy để Vạn Nhận Luân gánh hết mọi tội lỗi của Vạn Tư Tề đi chết từ từ, chúng ta đi xem xem bên kia.

Cảm giác xuyên qua quen thuộc, căn phòng nhỏ quen thuộc,… bản tôn quen thuộc?! Hoắc Cải chấn kinh nhìn “Hoắc Cải” ngồi trước bàn máy vi tính, vẻ mặt kinh hỷ nhìn về phía mình, cảm thấy tình tiết này có chút mới lạ.

“Tiểu Luân…” Bản tôn mở miệng rồi.

Nhìn nhìn cái khí trường thần kỳ từ Saeki Katsuya ngây thơ trong chốc lát biến thành Saeki Katsuya mắt kính, nhìn nhìn đôi mắt băng sơn cho dù ngồi cũng gây cho người ta cảm giác từ trên cao nhìn xuống, nhìn nhìn cái khí chất soái ca cho dù mặc quần đùi cùng áo ba lỗ rẻ tiền cũng không giấu nổi, Hoắc Cải quét mắt nhìn bộ hỷ phục đỏ tươi trên người, thoáng chốc hiểu ra: “Đại ca…”

Vạn Tư Tề khoác tấm da Hoắc Cải đánh giá một chút nơi xa lạ và quỷ dị này, cuối cùng tầm mắt ngừng lại trên màn hình máy vi tính trước mặt… Tuy rằng chữ giản thể và chữ phồn thể có khác biệt nhưng cũng không phải hoàn toàn không đọc được.

【”Vì sao?” Vạn Nhận Luân không rõ sao lại bị người yêu bức đến nông nỗi này.

Câu trả lời của Vũ Vô Chính là một cái đạp thật mạnh, Vạn Nhận Luân rốt cuộc không chống đỡ được nữa, thân ảnh nhỏ bé yếu ớt mang theo biểu cảm không cam lòng của hắn trong giây lát biến mất trong trời đất… Không còn để lại chút vết tích nào…

Toàn văn hoàn.

PS: Các tình yêu đừng nói tác giả kết thúc qua loa nha, nếu không tác giả với trái tim mỏng manh chẳng may bị đả kích, rất dễ viết không nổi phiên ngoại đó. Điều này tuyệt đối tuyệt đối không phải uy hiếp đâu … Các tình yêu hiểu đó】

“Chuyện này là thế nào?” Giọng nói thanh lãnh vang vọng trong căn phòng nhỏ.

Hoắc Cải đối diện với khuôn mặt sống hơn hai mươi năm có lẻ, cuối cùng cũng có một lần bá khí tỏa ra tứ phía của mình, nước mắt giàn giụa: “Ta có thể giải thích, thật đó.”

“Lớn từng này rồi, còn khóc.” Vạn Tư Tề đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Cải vào lòng, hơi thở ấm áp nhè nhẹ chui vào lỗ tai y: “Không ngờ, chúng ta còn có thể gặp lại tại nơi này, thực là quá tốt rồi.”

“Đúng vậy, chúng ta có thể gặp lại tại nơi này, thực sự quá tốt rồi.” Hoắc Cải nhoẻn miệng cười, lần đầu tiên thả lỏng hoàn toàn tâm tư và thần trí, tràn đầy vui sướng.

Lời tác giả: Cuối cùng cũng… Kết thúc rồi hu hu hu! (Bụi: Cuối cùng cũng… Kết thúc rồi hu hu hu! TT^TT)

Cảm ơn các bạn đã đi cùng tôi đến cùng, trịnh trọng cúi đầu 90°. Cảm ơn các bạn độc giả mua bản gốc, chính các bạn là nguồn cung cấp phí Internet cho Đản Hoàng, còn có thứ quan trọng nhất, chính là cảm giác có trách nhiệm khi được yêu mến, khiến Đản Hoàng kiên trì được đến cùng. Cảm ơn rất nhiều.

Phiên ngoại tất nhiên sẽ có. Tiểu thụ mà chưa bị tiểu công ăn sạch thì chưa hoàn chỉnh mà. Các tình yêu hiểu đó.

Tiểu Minh đúng là rất khổ sở, Tiểu Vũ quả thực rất xui xẻo, Tiểu Chu đích thực rất vô tội, nhưng cuối cùng tôi vẫn kiên quyết trao Hoắc Cải cho Đại ca. Chỉ bởi vì hắn xứng đáng nhất, cũng phù hợp nhất. Cho nên, các bạn độc giả đang ngồi trước máy tính hay trước điện thoại, cho dù các bạn thích ai, hy vọng các bạn đều có thể giữ bình tĩnh. Xin đừng sử dụng bạo lực với tác giả.

Truyện này có thể đăng ký đặt mua trước khi in, hoan nghênh các bạn đăng ký.

Saeki Katsuya: Là nhân vật chính trong game 18+ “Quỷ súc mắt kính” do công ty spray Nhật Bản phát hành. Sinh ngày 31/12. Chiều cao 180cm. Có hai trạng thái là bình thường và đeo kính.

Chữ Hán phồn thể hay chữ Hán chính thể là một trong hai bộ chữ in tiêu chuẩn của tiếng Trung. Dạng chữ viết phồn thể hiện nay đã xuất hiện lần đầu cùng với các văn bản ghi chép thời nhà Hán và ổn định từ thế kỷ 5 trong thời Nam Bắc triều. Thuật ngữ phồn thể hoặc chính thể được sử dụng để phân biệt với giản thể, một hệ thống chữ viết tiếng Trung được giản lược nét hoặc điều chỉnh bộ do chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định áp dụng từ năm 1949.

Chữ Hán phồn thể hiện vẫn được sử dụng chính thức tại Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan), Hồng Kông và Ma Cao. Trong số các cộng đồng Hoa kiều hải ngoại (ngoại trừ Hoa kiều ở Singapore và Malaysia) thì chữ phồn thể được sử dụng phổ biến nhất. Chữ Hán giản thế chủ yếu được sử dụng ở Trung Quốc đại lục, Singapore và Malaysia trong các ấn bản chính thức. Việc sử dụng chữ chính thể hay giản thể vẫn là một vấn đề tranh cãi kéo dài trong cộng đồng người Hoa. (Wikipedia)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương