Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
-
Chương 105: Hoắc cải vẫn là đứa trẻ ngoan nha
Đau quá!
Mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, Hoắc Cải đã hung hăng giơ nắm đấm qua, nhanh chóng gạt bàn tay to lớn đang bấu lấy mình.
“Sss… Ngươi đánh người còn mang theo hung khí sao?” Vũ Vô Chính nhìn vết thương chảy máu trên bàn tay, không biết nói gì. Tên tiểu tử này giấu trâm trong tay từ lúc nào vậy?
Hoắc Cải lúc này mới ý thức trong lòng bàn tay còn cầm một cây trâm cúc mới ra lò, mồ hôi lạnh nhỏ ròng ròng, nếu như mình mơ màng một cái, trực tiếp ném trâm cúc đi mất, thì thật là thảm kịch nhân gian.
Hoắc Cải nghĩ mà sợ, cẩn thận cất trâm đi, lúc này mới bắt đầu quan tâm đến người bị thương: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Vũ Vô Chính lau vết máu đi, không để bụng.
Hoắc Cải nhìn hắn một cái, hỏi: “Ta ngất đi bao lâu rồi?”
“Khoảng một tuần hương.” Đôi mày Vũ Vô Chính hơi chau lại: “Đang yên đang lành, sao ngươi lại đột nhiên ngất đi.”
Hoắc Cải thản nhiên lừa gạt: “Trong một canh giờ đại kinh, đại bi, đại hỉ liên tiếp đến, người bình thường đều sẽ ngất đi.”
“Ngươi là người bình thường?” Vũ Vô Chính nhướn mày cao giọng, ra vẻ kinh ngạc.
Hoắc Cải cho hắn một cái cùi chỏ vào mặt, hung hăng nói: “Có ý kiến à?”
“Tiểu nhân nào dám…” Vũ Vô Chính phối hợp chớp mắt, tỏ vẻ ngoan ngoãn yếu đuối, chưa giả đò được hai giây, sắc mặt liền biến, quay đầu liền nôn ra một ngụm máu.
Hoắc Cải giật nảy mình: “Đánh trúng ngươi thật à?”
“Không, không liên quan đến ngươi.” Vũ Vô Chính xoa xoa đầu y, an ủi.
Hoắc Cải đưa khăn tay để Vũ Vô Chính lau máu, cảm thấy tình hình có vẻ còn thảm liệt hơn mình tính toán: “Sao ngươi lại thương nặng đến thế?”
“Nhìn thấy cố nhân, một chốc kích động liền trực tiếp xông vào đám người.” Khóe miệng Vũ Vô Chính nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, mang theo vài phần mỉa mai.
Ồ, thì ra là chọc trúng cái nhọt của ngươi! Hoắc Cải liếc hắn một cái, khẳng định hỏi: “Ngươi giết cố nhân trước?”
Vũ Vô Chính trầm mặc, quay đầu đi.
“Thà giết chết huynh đệ cũng không để phản đồ sống sót, ngươi thật đúng là…cố chấp. Ngươi sẽ không ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho đấy chứ?” Hoắc Cải khe khẽ thở dài một tiếng, lặng lẽ nhỏ một giọt nước mắt đồng cảm với đám phản đồ đối mặt trực tiếp với boss cuồng hóa.
“Ta vừa giết, bọn họ vừa giải thích cho ta nghe rồi.” Vũ Vô Chính khẽ hừ một tiếng, đầy vẻ mỉa mai.
“Bọn họ? Không chỉ Nhị đương gia và Mạch Tử?” Đôi mày Hoắc Cải khẽ động, thế giới này rốt cuộc đã bổ sung toàn vẹn hứng thú nhất thời của mình lúc đầu thành cái dạng gì rồi?
“Nhị đương gia, Tứ đương gia, Ngũ đương gia, còn có hơn nửa huynh đệ trên núi.” Khuôn mặt Vũ Vô Chính tắm trong ánh chiều tà ấm áp, nhưng lại tràn đầy sự lạnh lẽo của đêm khuya.
Hoắc Cải đột nhiên rất hiếu kỳ, trong nguyên tác sau khi Vũ Vô Chính bức chết Vạn Nhận Luân, đã gặp phải kết cục thế nào, đại chiến ba trăm hiệp với đám huynh đệ ngày trước rồi bi tráng ngã xuống? Bị huynh đệ ngụy trang tâm phúc một kiếm đâm chết? Hay là bị huynh đệ vì yêu sinh hận phế đi võ xông, khóa trong phòng tối ngày ngày triền miên? (Bụi: Cái đầu đầy tư tưởng “thuần khiết” của cha kế…=.=)
“Phản loạn đến mức độ này, thật đúng là…” Hoắc Cải không khỏi cảm thán, sau đó lại hỏi: “Bọn họ tại sao lại bán đứng ngươi?”
Vũ Vô Chính khép hờ hai mắt, giọng điệu bình thản: “Nhị đương gia nói, hắn là vì báo thù, kẻ mặc áo trắng đó tuy đã bị hắn giết từ lâu rồi, nhưng gia tộc của người đó vẫn còn, nhưng ta vẫn luôn ngăn cản hắn động thủ, cho nên hắn không thể không phản.
Tứ đương gia nói, ta cứ luôn cầm tiền huynh đệ dùng mạng kiếm về phung phí khắp nơi, cho những kẻ nghèo khó không liên quan, không xứng làm Đại đương gia của bọn họ.
Ngũ đương gia nói, quy tắc chỉ cướp tiền tài không giết người của ta thực sự quá đáng, hơn nữa phí qua đường còn thu ít như vậy. Hắn nhất thời nhịn không được, liền len lén làm những việc giết người cướp của sau lưng ta, không ngờ bị Tứ đương gia bắt được thóp, chỉ có thể cùng lên thuyền giặc.”
“Những lời giải thích này thực đúng là… có lý đấy!” Hoắc Cải thở dài thườn thượt.
“Này, ngươi…” Vũ Vô Chính tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Cải: “Ta đã thế này rồi ngươi còn ném đá xuống giếng, an ủi ta hai câu ngươi sẽ chết sao?”
Hoắc Cải nhún vai, cười nói: “Ngươi muốn làm từ thiện, lại cứ nhất quyết ép một đám phần tử tội phạm cùng ngươi cứu giúp người khác, ngươi cảm thấy ai có lý hơn ai?”
Vũ Vô Chính nóng nảy đấm mạnh vào cành cây dưới thân, từ khẽ răng bật ra tiếng gầm bị áp chế: “Đúng, ta biết cái suy nghĩ muốn thiên hạ công bình, bách tính an vui của ta vừa ấu trĩ vừa đáng cười. Ta đáng bị bán đứng, bị cười nhạo, bị những người từng là huynh đệ cầm dao chém!”
Hoắc Cải coi như không thấy nộ hỏa của Vũ Vô Chính, nhếch khóe miệng hỏi: “Cho nên ngươi trải qua việc lần này đã hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định bên ta mãi mãi, vứt bỏ những vọng tưởng từ trước đến nay của mình?”
Vũ Vô Chính rất lâu không lên tiếng, vào lúc Hoắc Cải tưởng rằng hắn chuẩn bị im lặng đến cùng thì hắn rốt cuộc thở dài một tiếng: “Đúng vậy, ta cuối cùng cũng tỉnh mộng rồi. So với việc ôm ấp suy nghĩ đáng cười như vậy để đổi lấy kết cục bị người người phản bội, không bằng cùng ngươi tìm một nơi yên tĩnh sống cùng nhau cả đời.”
“Ngươi chọn ta, không phải là vì bên cạnh ngươi chỉ còn lại ta thôi đấy chứ? Cho nên vừa đáp đất, ngươi mới vội vàng muốn trói chặt nửa đời sau của ta?” Hoắc Cải hoài nghi đánh giá Vũ Vô Chính.
“Có thể, có điều nếu như không phải vì ngươi vẫn còn ở trên núi, sống chết khó đoán, ta rất có thể sẽ không liều mạng đến cùng. Ta rất mừng vì lúc đó vẫn còn có ngươi, ta rất mừng vì ngươi không chết vì ta.” Sự mệt mỏi tầng tầng lớp lớp dâng lên giữa đôi mày của Vũ Vô Chính, giống như ánh chiều tà dần dần rơi vào bóng đêm.
Hoắc Cải vươn bàn tay tàn ác ra, kéo khuôn mặt như người chết của Vũ Vô Chính thành cái mặt méo mỉm cười, bực bội nói: “Đừng làm cái bộ mặt rầu rĩ ‘Sao các ngươi có thể cô phụ ta, nô gia không muốn sống nữa’ đi! Người sống trên đời ai không có lúc bị những kẻ khốn nạn ngược tâm ngược thân chứ? Có gió thì có bụi, có lợi thì mầm tai họa còn có đá thì có lửa, có tâm thì chính đạo còn. Điều quan trọng không phải vị trí hiện tại của ngươi mà là phương hướng ngươi sẽ bước tiếp. Trận chiến này, bọn chúng mất đi một người huynh đệ chân thành và tính mạng của bản thân, ngươi mất đi chẳng qua là một đám phản đồ lòng dạ đen tối và ảo tưởng biết chắc sẽ không thành, ngươi không thua, ngươi chỉ là thắng không đẹp lắm mà thôi. Cho nên, đừng có ở đó được lợi rồi còn nhõng nhẽo nữa!”
Vũ Vô Chính đột nhiên cong khóe môi, híp mắt nhìn Hoắc Cải, hai mắt sáng rỡ: “Này, lần sau giải quyết khúc mắc giúp ta có thể đổi một phương thức dịu dàng hơn một chút được không? Đừng cứ ép ta giãi bày tất cả, ta cũng biết ngượng chớ bộ.”
“Yên tâm, vĩnh viễn không có lần sau đâu.” Hoắc Cải nói một cách quá thản nhiên, cười một cách quá khó dò, cho nên Vũ Vô Chính sẽ không thể hiểu rằng câu nói này không phải là một lời hứa mà là lời tiên tri tàn khốc. Trước hoa dưới trăng chẳng được bao lâu nữa. Ngày này năm sau đã chân trời góc biển.
“Chúng ta tối nay ngủ trên cây luôn hả?” Vũ Vô Chính vén lá cây dưới thân.
Hoắc Cải thò đầu nhìn: “Có lẽ chỉ có thể làm vậy, cây này quá cao, trèo xuống ít nhất cũng mất nửa ngày. Nửa đêm trèo cây nói không chừng không cẩn thận chút liền rơi thẳng xuống đất làm phân bón ấy chứ. Chúng ta tìm một cành cây vững chắc một chút, nghỉ ngơi một đêm trước rồi tính.”
Vũ Vô Chính gật đầu, vươn hai cánh tay, miễn cưỡng kéo ra trên tán cây rậm rạp một chỗ để xuống, ra hiệu Hoắc Cải: “Ngươi xuống trước.”
Hoắc Cải trèo xuống tán cây, đứng vững, giơ tay dẹp lá một bên, giúp Vũ Vô Chính.
Vũ Vô Chính xoay người một cái vô cùng ngầu, nhảy xuống. Sau đó đặt tay lên cành chính lại phun ra một ngụm máu.
Hoắc Cải nhìn Vũ Vô Chính giờ không khác gì nữ chính phim Hàn, không tiện trêu chọc hắn nữa, lặng lẽ lấy thuốc trị thương đưa cho hắn, miệng vết thương lại rách ra rồi.
“Ngươi không bôi thuốc giúp ta?” Vũ Vô Chính kinh ngạc như lẽ đương nhiên.
“Ngươi thần trí tỉnh táo, tay chân linh hoạt, tại sao ta phải bôi thuốc giúp ngươi?” Hoắc Cải cũng kinh ngạc như lẽ đương nhiên.
“Giúp ta bôi thuốc đi mà.” Vũ Vô Chính mặt dày nhét thuốc trở lại tay Hoắc Cải, lấy lòng, chớp chớp mắt với Hoắc Cải.
Đáng ghét! Không ngờ lại ra vẻ dễ thương! Hoắc Cải bị lóa mù hai mắt nhìn ra chỗ khác, lặng lẽ bôi thuốc cho người nào đó đang rung rung tai cẩu, vẫy vẫy cái đuôi đầy lông. Mụ! Bị bỏ đói suốt năm ngày mà sao thân hình ngươi vẫn tốt như vậy hả?!
Vũ Vô Chính nhìn Hoắc Cải chỉ lo cúi đầu bôi thuốc, không để ý đến mình, nghĩ có lẽ tên tiểu tử này đang ngượng ngùng (?), còn trêu chọc nữa nói không chừng lại ngượng quá hóa giận. Thế là cố ý lấy lòng: “Bên kia có một tổ trứng chim, chốc nữa ta lấy xuống cho ngươi nhé?”
“Không cần.” Hoắc Cải nói chắc như đinh đóng cột.
Vũ Vô Chính nghi hoặc: “Tại sao?”
Hoắc Cải xử lý xong mấy chỗ bị rỉ máu, vỗ vỗ vai Vũ Vô Chính, lộ ra nụ cười sâu xa khó dò: “Tin ta đi, con chim nổi giận đối với ngươi là một trong những sinh vật đáng sợ nhất thế giới đó.”
“Hả?” Vũ Vô Chính không hiểu.
Hoắc Cải từ ái xoa xoa đầu Vũ Vô Chính, buộc dây thắt lưng của hắn vào cành cây: “Đừng nói nhiều nữa, ngủ đi, Vũ tiểu trư.”
Thế là Vũ tiểu trư mơ mơ hồ hồ cứ thế ngoan ngoãn đi ngủ.
Ngày hôm sau, trải qua nửa ngày leo trèo, hai người cuối cùng cũng trở về với xã hội loài người, ở đằng xa là một thôn trang nhỏ.
Trong nơi thôn dã mùa thu dâng lên từng vùng từng vùng màu vàng óng, ngôi nhà nhỏ được dựng lên từ đất bùn và gốc rạ được tầng tầng lớp lớp màu vàng óng bao bọc, mỗi đợt gió thổi, cánh đồng lúa mạch gợn sóng trải dài đến tận chân trời, các nông trại ở giữa cánh đồng như thể thành trấn dưới đáy đại dương.
“Nơi này quả là một nơi cư trú tốt.” Vũ Vô Chính cười nói.
Hoắc Cải nhàn nhạt nói: “Chúng ta không trú ở đây, dự định của ta là mua lương khô, nông phẩm, còn cả xe nữa, lập tức đi vào trong thành.”
Vũ Vô Chính kỳ quái hỏi: “Đi vào trong thành làm gì?”
Hoắc Cải liếc hắn một cái: “Giao nộp ngươi cho quan phủ chứ làm gì.”
Vũ Vô Chính mồ hôi nhỏ giọt: “Lúc này Mông thành nhất định còn giới nghiêm, có lẽ chúng ta vẫn chưa vào thành đã trực tiếp bị bắt rồi.”
“Sơn nhân tự hữu diệu kế, ngươi cứ đợi ở đây là được.” Hoắc Cải nói xong, bỏ Vũ Vô Chính lại, một mình đi vào thôn trang.
Một tuần hương sau, Hoắc Cải lọc cà lọc cọc đánh một cái xe lừa rách nát trở về: “Lên xe đi, ta đưa ngươi vào trong thành.”
Vũ Vô Chính ngoan ngoãn chui vào trong xe, đợi bị Hoắc Cải bán đứt.
Một canh giờ trôi qua, cổng thành Mông thành xuất hiện một chiếc xe lừa. Người đánh xe là một hán tử trung niên đầu tóc hoa râm, làn da màu vàng đen, nếp nhăn khắc sâu, một thân áo vải thô, ngoại trừ cao to một chút thì chẳng khác nào nông dân bình thường.
“Trong xe là ai?” Vệ binh cản chiếc xe lừa lại, nghiêm giọng hỏi.
“Là khuê nữ của ta, các vị quan gia đừng làm nó sợ.” Hán tử đáp.
Lúc này, rèm xe lay động, một cánh tay vươn ra, nắm lấy rèm xe sờn cũ, một bàn tay mảnh mai nhẵn nhụi xuất hiện, bàn tay đó trắng trẻo mềm mại giống y như đóa ngọc lan đầu xuân, dường như chỉ cần khe khẽ ngậm vào môi liền có thể để lại vết tích.
Bàn tay nhỏ nhắn đó vén rèm xe lên, một cô nương áo hoa bện tóc đuôi sam bước xuống xe, cúi gằm đầu ngượng ngùng đứng bên cạnh hán tử.
“Sao con lại xuống đây, tay con bị thương đừng cử động nhiều.” Hán tử trách mắng.
“Không sao, con vừa bôi thuốc rồi.” Cô nương xòe tay ra, trên lòng bàn tay trắng nõn có vài vết trầy xước, tuy đã được bôi một lớp cao thuốc mỏng, nhưng vẫn sưng đỏ trông rất đáng thương.
Vệ binh hít hít mũi, buột miệng nói: “Thuốc này của ngươi là thuốc tốt đấy.”
Cô nương cắn môi, đầu càng cúi thấp hơn, ngượng ngùng đáp một câu “Dạ.”
Vệ binh trong lòng hiểu ra, đây nhất định là câu chuyện về cải tươi dâng cho con heo vàng rồi. Tại sao tiền là của người ta, cô em xinh đẹp cũng là của người ta cơ chứ? Ai!
Vệ binh sâu sắc cảm nhận sự bất công của xã hội tức giận chui vào trong xe, tỉ mỉ kiểm tra, không có đồ vật gì khả nghi, chỉ có mùi thuốc thoang thoảng trong xe.
“Các ngươi đi được rồi.” Vệ binh phất phất tay, cho đi.
Đi vào trong thành rồi, hán tử đó mới quay đầu hi hi cười nói: “Khuê nữ, chúng ta giờ đi đâu đây? Nha môn hả?”
“Trước tìm thuê một viện tử, sau đó đi mời đại phu cho ngươi, đừng cho rằng ta không thấy ngươi len lén nuốt máu.” Hoắc Cải đáp.
“Sao thế, không đưa ta đến nha môn nữa à?” Vũ Vô Chính trêu y.
“Dưỡng bệnh xong thì giao nộp, để tránh ngươi chết ngắc giữa đường.” Hoắc Cải ác mồm nói.
Vũ Vô Chính vẻ mặt “Ta hiểu, ta hiểu mà.” cười cười, cười đến mức Hoắc Cải chỉ muốn đánh hắn.
Tuy Hoắc Cải luôn miệng nói muốn tống Vũ Vô Chính vào lao, nhưng nói cho cùng chẳng qua chỉ là đùa mà thôi, dù sao lúc y nhảy xuống vực, Vũ Vô Chính đã chủ động “You jump! I jump!” Lúc này chú oán đã hóa giải rồi, Hoắc Cải nếu như vẫn muốn tiếp tục chém boss đã một lòng bảo vệ mình, vậy thì không thể chỉ dùng bốn chữ tang tâm bệnh cuồng (mất trí) để hình dung nữa rồi.
Còn về việc mượn Vũ Vô Chính để báo thù Vạn Nhận Luân ấy à… Hoắc Cải nói cho cùng vẫn là một công dân tốt, bị ức hiếp chỉ biết lựa chọn viết ngược văn để phát tiết mà thôi. Vũ Vô Chính bảo vệ mình, phải giúp hắn trị thương. Vạn Nhận Luân hại mình, hù dọa một chút là được, chỉ thế mà thôi. Hoắc Cải không tin cái tên ngốc chỉ biết ở trong miếu rách chịu ướt mưa cùng Vũ Vô Chính có thể có cách bố trí thỏa đáng cho Vũ Vô Chính, cho nên y ở lại thêm mấy ngày, lo liệu xong việc trị thương cho Vũ Vô Chính rồi mới đi.
Vũ Vô Chính lấy danh nghĩa lo liệu cho ông chủ nhà mình để thuê một tiểu viện tử trang nhã, bố trí thỏa đáng. Bên giếng nước tiền viện, Vũ Vô Chính lau đi nếp nhăn vẽ bằng than, chùi rửa làn da bôi nước rau, rồi rửa sạch mái tóc đen nhuộm trắng, đang định thở phào khoan khoái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoắc Cải đang đứng giữa phòng khách moi túi vải độn ngực ra, đống hành lý không thể để người khác nhìn thấy liền loảng xoảng rơi ra từ trong ngực, hơi thở khoan khoái lại bị nghẹn trở về. Nam đóng giả nữa gì đó, quả nhiên rất cường đại!
Vũ Vô Chính nhìn đống trên mặt bàn, nhận thấy mấy thứ vàng bạc chẳng còn chừa lại bao nhiêu, không khỏi hỏi: “Trên người ngươi còn tiền không?”
“Ngươi muốn đưa tiền cho ta à?” Hoắc Cải quay đầu nhìn Vũ Vô Chính.
“Ngươi biết đó, ta đi vội quá, cho nên…” Vũ Vô Chính ngại ngùng gãi gãi đầu.
Hoắc Cải bực bội quay đầu đi: Vũ Vô Chính, ngươi cái đồ tiểu bạch kiểm để nhược thụ nuôi!
“Có điều ta gửi không ít tiền ở Tứ Hải tiền trang, chỉ cần cầm tín vật đi lấy là được.” Vũ Vô Chính lấy ra một miếng ấn vàng từ trong chuôi chủy thủ, đưa tay quăng, rồi lại quăng.
Hoắc Cải không để ý đến hắn, thong thả thay đồ, lúc này mới đi vào trong viện, xòe tay ra: “Đưa cho ta, không thì ngươi không có tiền chữa thương đâu.”
Vũ Vô Chính bắn ngón tay một cái, ấn vàng liền rơi trọn vào trong tay Hoắc Cải: “Nếu như chưởng quỹ hỏi ngươi sở thủ vi hà (vật lấy là gì), ngươi nhớ trả lời bốn chữ bất nghĩa chi tài (tiền của bất nghĩa).”
Hoắc Cải gật đầu, cẩn thận cất ấn vàng vào trong ngực. Có lẽ thời đại này rút tiền không thịnh mật mã mà thịnh ám hiệu.
Hoắc Cải giấu ấn vàng, rất nhanh đi đến Tứ Hải tiền trang, tiền trang này Hoắc Cải không lạ gì, tiền trang này tại Dịch quốc có thể nói là cửa hàng chuỗi toàn quốc.
“Chỗ các ông có thể rút tiền bằng tín vật phải không?” Hoắc Cải đi đến trước quầy.
Chưởng quỹ gật đầu: “Có thể, có điều chỉ giới hạn với những khách hàng gửi tiền với số lượng nhất định ở bổn tiền trang. Không biết ngài là đến gửi hay là đến rút?”
Hoắc Cải: “Ta đến rút tiền.”
“Mời khách hàng đưa tín vật ra.” Chưởng quỹ nói.
Hoắc Cải kéo vạt áo ra, thò tay vào trong tìm. Tiếc rằng ấn vàng đó thực sự trốn hơi kỹ, không biết sau một hồi đi lại đã rơi vào xó xỉnh nào trong áo, Hoắc Cải chỉ đành kéo rộng vạt áo sang hai bên.
Hoắc Cải đang định lần nữa thò tay vào tìm, lại nghe thấy chưởng quỹ hít vào một hơi, sau đó khách khí nói: “Công tử không cần vất vả nữa, lão đây đã nhìn rõ rồi.”
“Hả?” Hoắc Cải ngừng lại.
Chưởng quỹ cười nói: “Khóa phú quý viền hoa là chế tác độc quyền của Tứ Hải tiền trang ta, tín vật bình thường khó có thể so sánh được. Xin công tử hãy lên trước một chút để lão đây xem xem chữ khắc trên mặt.”
Hoắc Cải lúc này mới phản ứng lại, chưởng quỹ là nói đến cái vòng Vạn Tư Tề đeo lên cổ mình. Thì ra, thứ này không chỉ là bảng tên cẩu à?
Hoắc Cải lên trước hai bước. Chưởng quỹ sau khi nhìn rõ chữ khắc trên đó rồi, vội lấy ra quyển sổ nhỏ cẩn thận lật tìm. Không lâu sau, chưởng quỹ dừng lại ở một trang, ông giơ quyển sổ lên, cung kính hỏi: “Trong đây có một câu hỏi, xin mời công tử giải đáp.”
“Hỏi đi.” Hoắc Cải rất hiếu kỳ Vạn Tư Tề sẽ lấy cái gì làm ám hiệu.
Chưởng quỹ đưa một tờ giấy ra, trên đó vẽ hai loại đường nét ngang dọc, đường nét có thứ tự sắp xếp trên một hàng, giống như một loại hoa văn khó hiểu nào đó. Biểu cảm của chưởng quỹ rất rõ ràng, tỏ ra rằng ông ta cũng không biết thâm ý trong đó.
Có điều Hoắc Cải vừa nhìn liền cười, cả Dịch quốc này có thể đọc hiểu ký hiệu này không quá ba người, nhưng y vừa khéo chính là một trong ba người đó.
Chỉ thấy trên đó viết: 1+11-1-1=
Hoắc Cải toán học tiểu học tuyệt đối qua cửa nhanh chóng quả đoán lấy bút thêm vào sau đám ký hiệu đó số 10.
Chưởng quỹ nhận lấy đáp án, vui vẻ vỗ tay: “Đáp án đúng là ký hiệu này, không biết công tử muốn rút bao nhiêu?”
Hoắc Cải cười nói: “Ở đây tổng cộng gửi bao nhiêu?”
Chưởng quỹ cười lấy lòng nói: “Bẩm công tử, tổng cộng là 3 789 564 lượng… hoàng kim.”
Hoắc Cải sửng sốt… Đây không phải là toàn bộ gia sản của Vạn Tư Tề đấy chứ? Tên này rốt cuộc đang chơi trò gì?!
“Tiền này ngoài ta ra, còn có ai có thể rút?” Hoắc Cải gian nan nuốt nước bọt.
Chưởng quỹ cười híp mắt nói: “Tiền này tín vật đối ứng chỉ có một, ngoại trừ ngài đang cầm tín vật ra, không ai có thể rút.”
“Người gửi tiền vào cũng không được?” Hoắc Cải nghe thấy tim thình thịch đập nhanh.
“Không được.” Chưởng quỷ lắc đầu.
Hoắc Cải một tay nắm chặt lấy mặt khóa trên cổ… Chuỗi vòng không cách nào gỡ được, tín vật chỉ để một người sử dụng, số tiền gần bằng toàn bộ gia tài… Vạn Tư Tề xảy ra chuyện rồi!
Lời tác giả: Chương kế Hoắc Cải liền bỏ mặc Tiểu Vũ thân chịu trọng thương, chạy đi cứu Vạn Tư Tề. Màn đại loạn đấu … đã bắt đầu.
Mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, Hoắc Cải đã hung hăng giơ nắm đấm qua, nhanh chóng gạt bàn tay to lớn đang bấu lấy mình.
“Sss… Ngươi đánh người còn mang theo hung khí sao?” Vũ Vô Chính nhìn vết thương chảy máu trên bàn tay, không biết nói gì. Tên tiểu tử này giấu trâm trong tay từ lúc nào vậy?
Hoắc Cải lúc này mới ý thức trong lòng bàn tay còn cầm một cây trâm cúc mới ra lò, mồ hôi lạnh nhỏ ròng ròng, nếu như mình mơ màng một cái, trực tiếp ném trâm cúc đi mất, thì thật là thảm kịch nhân gian.
Hoắc Cải nghĩ mà sợ, cẩn thận cất trâm đi, lúc này mới bắt đầu quan tâm đến người bị thương: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Vũ Vô Chính lau vết máu đi, không để bụng.
Hoắc Cải nhìn hắn một cái, hỏi: “Ta ngất đi bao lâu rồi?”
“Khoảng một tuần hương.” Đôi mày Vũ Vô Chính hơi chau lại: “Đang yên đang lành, sao ngươi lại đột nhiên ngất đi.”
Hoắc Cải thản nhiên lừa gạt: “Trong một canh giờ đại kinh, đại bi, đại hỉ liên tiếp đến, người bình thường đều sẽ ngất đi.”
“Ngươi là người bình thường?” Vũ Vô Chính nhướn mày cao giọng, ra vẻ kinh ngạc.
Hoắc Cải cho hắn một cái cùi chỏ vào mặt, hung hăng nói: “Có ý kiến à?”
“Tiểu nhân nào dám…” Vũ Vô Chính phối hợp chớp mắt, tỏ vẻ ngoan ngoãn yếu đuối, chưa giả đò được hai giây, sắc mặt liền biến, quay đầu liền nôn ra một ngụm máu.
Hoắc Cải giật nảy mình: “Đánh trúng ngươi thật à?”
“Không, không liên quan đến ngươi.” Vũ Vô Chính xoa xoa đầu y, an ủi.
Hoắc Cải đưa khăn tay để Vũ Vô Chính lau máu, cảm thấy tình hình có vẻ còn thảm liệt hơn mình tính toán: “Sao ngươi lại thương nặng đến thế?”
“Nhìn thấy cố nhân, một chốc kích động liền trực tiếp xông vào đám người.” Khóe miệng Vũ Vô Chính nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, mang theo vài phần mỉa mai.
Ồ, thì ra là chọc trúng cái nhọt của ngươi! Hoắc Cải liếc hắn một cái, khẳng định hỏi: “Ngươi giết cố nhân trước?”
Vũ Vô Chính trầm mặc, quay đầu đi.
“Thà giết chết huynh đệ cũng không để phản đồ sống sót, ngươi thật đúng là…cố chấp. Ngươi sẽ không ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho đấy chứ?” Hoắc Cải khe khẽ thở dài một tiếng, lặng lẽ nhỏ một giọt nước mắt đồng cảm với đám phản đồ đối mặt trực tiếp với boss cuồng hóa.
“Ta vừa giết, bọn họ vừa giải thích cho ta nghe rồi.” Vũ Vô Chính khẽ hừ một tiếng, đầy vẻ mỉa mai.
“Bọn họ? Không chỉ Nhị đương gia và Mạch Tử?” Đôi mày Hoắc Cải khẽ động, thế giới này rốt cuộc đã bổ sung toàn vẹn hứng thú nhất thời của mình lúc đầu thành cái dạng gì rồi?
“Nhị đương gia, Tứ đương gia, Ngũ đương gia, còn có hơn nửa huynh đệ trên núi.” Khuôn mặt Vũ Vô Chính tắm trong ánh chiều tà ấm áp, nhưng lại tràn đầy sự lạnh lẽo của đêm khuya.
Hoắc Cải đột nhiên rất hiếu kỳ, trong nguyên tác sau khi Vũ Vô Chính bức chết Vạn Nhận Luân, đã gặp phải kết cục thế nào, đại chiến ba trăm hiệp với đám huynh đệ ngày trước rồi bi tráng ngã xuống? Bị huynh đệ ngụy trang tâm phúc một kiếm đâm chết? Hay là bị huynh đệ vì yêu sinh hận phế đi võ xông, khóa trong phòng tối ngày ngày triền miên? (Bụi: Cái đầu đầy tư tưởng “thuần khiết” của cha kế…=.=)
“Phản loạn đến mức độ này, thật đúng là…” Hoắc Cải không khỏi cảm thán, sau đó lại hỏi: “Bọn họ tại sao lại bán đứng ngươi?”
Vũ Vô Chính khép hờ hai mắt, giọng điệu bình thản: “Nhị đương gia nói, hắn là vì báo thù, kẻ mặc áo trắng đó tuy đã bị hắn giết từ lâu rồi, nhưng gia tộc của người đó vẫn còn, nhưng ta vẫn luôn ngăn cản hắn động thủ, cho nên hắn không thể không phản.
Tứ đương gia nói, ta cứ luôn cầm tiền huynh đệ dùng mạng kiếm về phung phí khắp nơi, cho những kẻ nghèo khó không liên quan, không xứng làm Đại đương gia của bọn họ.
Ngũ đương gia nói, quy tắc chỉ cướp tiền tài không giết người của ta thực sự quá đáng, hơn nữa phí qua đường còn thu ít như vậy. Hắn nhất thời nhịn không được, liền len lén làm những việc giết người cướp của sau lưng ta, không ngờ bị Tứ đương gia bắt được thóp, chỉ có thể cùng lên thuyền giặc.”
“Những lời giải thích này thực đúng là… có lý đấy!” Hoắc Cải thở dài thườn thượt.
“Này, ngươi…” Vũ Vô Chính tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Cải: “Ta đã thế này rồi ngươi còn ném đá xuống giếng, an ủi ta hai câu ngươi sẽ chết sao?”
Hoắc Cải nhún vai, cười nói: “Ngươi muốn làm từ thiện, lại cứ nhất quyết ép một đám phần tử tội phạm cùng ngươi cứu giúp người khác, ngươi cảm thấy ai có lý hơn ai?”
Vũ Vô Chính nóng nảy đấm mạnh vào cành cây dưới thân, từ khẽ răng bật ra tiếng gầm bị áp chế: “Đúng, ta biết cái suy nghĩ muốn thiên hạ công bình, bách tính an vui của ta vừa ấu trĩ vừa đáng cười. Ta đáng bị bán đứng, bị cười nhạo, bị những người từng là huynh đệ cầm dao chém!”
Hoắc Cải coi như không thấy nộ hỏa của Vũ Vô Chính, nhếch khóe miệng hỏi: “Cho nên ngươi trải qua việc lần này đã hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định bên ta mãi mãi, vứt bỏ những vọng tưởng từ trước đến nay của mình?”
Vũ Vô Chính rất lâu không lên tiếng, vào lúc Hoắc Cải tưởng rằng hắn chuẩn bị im lặng đến cùng thì hắn rốt cuộc thở dài một tiếng: “Đúng vậy, ta cuối cùng cũng tỉnh mộng rồi. So với việc ôm ấp suy nghĩ đáng cười như vậy để đổi lấy kết cục bị người người phản bội, không bằng cùng ngươi tìm một nơi yên tĩnh sống cùng nhau cả đời.”
“Ngươi chọn ta, không phải là vì bên cạnh ngươi chỉ còn lại ta thôi đấy chứ? Cho nên vừa đáp đất, ngươi mới vội vàng muốn trói chặt nửa đời sau của ta?” Hoắc Cải hoài nghi đánh giá Vũ Vô Chính.
“Có thể, có điều nếu như không phải vì ngươi vẫn còn ở trên núi, sống chết khó đoán, ta rất có thể sẽ không liều mạng đến cùng. Ta rất mừng vì lúc đó vẫn còn có ngươi, ta rất mừng vì ngươi không chết vì ta.” Sự mệt mỏi tầng tầng lớp lớp dâng lên giữa đôi mày của Vũ Vô Chính, giống như ánh chiều tà dần dần rơi vào bóng đêm.
Hoắc Cải vươn bàn tay tàn ác ra, kéo khuôn mặt như người chết của Vũ Vô Chính thành cái mặt méo mỉm cười, bực bội nói: “Đừng làm cái bộ mặt rầu rĩ ‘Sao các ngươi có thể cô phụ ta, nô gia không muốn sống nữa’ đi! Người sống trên đời ai không có lúc bị những kẻ khốn nạn ngược tâm ngược thân chứ? Có gió thì có bụi, có lợi thì mầm tai họa còn có đá thì có lửa, có tâm thì chính đạo còn. Điều quan trọng không phải vị trí hiện tại của ngươi mà là phương hướng ngươi sẽ bước tiếp. Trận chiến này, bọn chúng mất đi một người huynh đệ chân thành và tính mạng của bản thân, ngươi mất đi chẳng qua là một đám phản đồ lòng dạ đen tối và ảo tưởng biết chắc sẽ không thành, ngươi không thua, ngươi chỉ là thắng không đẹp lắm mà thôi. Cho nên, đừng có ở đó được lợi rồi còn nhõng nhẽo nữa!”
Vũ Vô Chính đột nhiên cong khóe môi, híp mắt nhìn Hoắc Cải, hai mắt sáng rỡ: “Này, lần sau giải quyết khúc mắc giúp ta có thể đổi một phương thức dịu dàng hơn một chút được không? Đừng cứ ép ta giãi bày tất cả, ta cũng biết ngượng chớ bộ.”
“Yên tâm, vĩnh viễn không có lần sau đâu.” Hoắc Cải nói một cách quá thản nhiên, cười một cách quá khó dò, cho nên Vũ Vô Chính sẽ không thể hiểu rằng câu nói này không phải là một lời hứa mà là lời tiên tri tàn khốc. Trước hoa dưới trăng chẳng được bao lâu nữa. Ngày này năm sau đã chân trời góc biển.
“Chúng ta tối nay ngủ trên cây luôn hả?” Vũ Vô Chính vén lá cây dưới thân.
Hoắc Cải thò đầu nhìn: “Có lẽ chỉ có thể làm vậy, cây này quá cao, trèo xuống ít nhất cũng mất nửa ngày. Nửa đêm trèo cây nói không chừng không cẩn thận chút liền rơi thẳng xuống đất làm phân bón ấy chứ. Chúng ta tìm một cành cây vững chắc một chút, nghỉ ngơi một đêm trước rồi tính.”
Vũ Vô Chính gật đầu, vươn hai cánh tay, miễn cưỡng kéo ra trên tán cây rậm rạp một chỗ để xuống, ra hiệu Hoắc Cải: “Ngươi xuống trước.”
Hoắc Cải trèo xuống tán cây, đứng vững, giơ tay dẹp lá một bên, giúp Vũ Vô Chính.
Vũ Vô Chính xoay người một cái vô cùng ngầu, nhảy xuống. Sau đó đặt tay lên cành chính lại phun ra một ngụm máu.
Hoắc Cải nhìn Vũ Vô Chính giờ không khác gì nữ chính phim Hàn, không tiện trêu chọc hắn nữa, lặng lẽ lấy thuốc trị thương đưa cho hắn, miệng vết thương lại rách ra rồi.
“Ngươi không bôi thuốc giúp ta?” Vũ Vô Chính kinh ngạc như lẽ đương nhiên.
“Ngươi thần trí tỉnh táo, tay chân linh hoạt, tại sao ta phải bôi thuốc giúp ngươi?” Hoắc Cải cũng kinh ngạc như lẽ đương nhiên.
“Giúp ta bôi thuốc đi mà.” Vũ Vô Chính mặt dày nhét thuốc trở lại tay Hoắc Cải, lấy lòng, chớp chớp mắt với Hoắc Cải.
Đáng ghét! Không ngờ lại ra vẻ dễ thương! Hoắc Cải bị lóa mù hai mắt nhìn ra chỗ khác, lặng lẽ bôi thuốc cho người nào đó đang rung rung tai cẩu, vẫy vẫy cái đuôi đầy lông. Mụ! Bị bỏ đói suốt năm ngày mà sao thân hình ngươi vẫn tốt như vậy hả?!
Vũ Vô Chính nhìn Hoắc Cải chỉ lo cúi đầu bôi thuốc, không để ý đến mình, nghĩ có lẽ tên tiểu tử này đang ngượng ngùng (?), còn trêu chọc nữa nói không chừng lại ngượng quá hóa giận. Thế là cố ý lấy lòng: “Bên kia có một tổ trứng chim, chốc nữa ta lấy xuống cho ngươi nhé?”
“Không cần.” Hoắc Cải nói chắc như đinh đóng cột.
Vũ Vô Chính nghi hoặc: “Tại sao?”
Hoắc Cải xử lý xong mấy chỗ bị rỉ máu, vỗ vỗ vai Vũ Vô Chính, lộ ra nụ cười sâu xa khó dò: “Tin ta đi, con chim nổi giận đối với ngươi là một trong những sinh vật đáng sợ nhất thế giới đó.”
“Hả?” Vũ Vô Chính không hiểu.
Hoắc Cải từ ái xoa xoa đầu Vũ Vô Chính, buộc dây thắt lưng của hắn vào cành cây: “Đừng nói nhiều nữa, ngủ đi, Vũ tiểu trư.”
Thế là Vũ tiểu trư mơ mơ hồ hồ cứ thế ngoan ngoãn đi ngủ.
Ngày hôm sau, trải qua nửa ngày leo trèo, hai người cuối cùng cũng trở về với xã hội loài người, ở đằng xa là một thôn trang nhỏ.
Trong nơi thôn dã mùa thu dâng lên từng vùng từng vùng màu vàng óng, ngôi nhà nhỏ được dựng lên từ đất bùn và gốc rạ được tầng tầng lớp lớp màu vàng óng bao bọc, mỗi đợt gió thổi, cánh đồng lúa mạch gợn sóng trải dài đến tận chân trời, các nông trại ở giữa cánh đồng như thể thành trấn dưới đáy đại dương.
“Nơi này quả là một nơi cư trú tốt.” Vũ Vô Chính cười nói.
Hoắc Cải nhàn nhạt nói: “Chúng ta không trú ở đây, dự định của ta là mua lương khô, nông phẩm, còn cả xe nữa, lập tức đi vào trong thành.”
Vũ Vô Chính kỳ quái hỏi: “Đi vào trong thành làm gì?”
Hoắc Cải liếc hắn một cái: “Giao nộp ngươi cho quan phủ chứ làm gì.”
Vũ Vô Chính mồ hôi nhỏ giọt: “Lúc này Mông thành nhất định còn giới nghiêm, có lẽ chúng ta vẫn chưa vào thành đã trực tiếp bị bắt rồi.”
“Sơn nhân tự hữu diệu kế, ngươi cứ đợi ở đây là được.” Hoắc Cải nói xong, bỏ Vũ Vô Chính lại, một mình đi vào thôn trang.
Một tuần hương sau, Hoắc Cải lọc cà lọc cọc đánh một cái xe lừa rách nát trở về: “Lên xe đi, ta đưa ngươi vào trong thành.”
Vũ Vô Chính ngoan ngoãn chui vào trong xe, đợi bị Hoắc Cải bán đứt.
Một canh giờ trôi qua, cổng thành Mông thành xuất hiện một chiếc xe lừa. Người đánh xe là một hán tử trung niên đầu tóc hoa râm, làn da màu vàng đen, nếp nhăn khắc sâu, một thân áo vải thô, ngoại trừ cao to một chút thì chẳng khác nào nông dân bình thường.
“Trong xe là ai?” Vệ binh cản chiếc xe lừa lại, nghiêm giọng hỏi.
“Là khuê nữ của ta, các vị quan gia đừng làm nó sợ.” Hán tử đáp.
Lúc này, rèm xe lay động, một cánh tay vươn ra, nắm lấy rèm xe sờn cũ, một bàn tay mảnh mai nhẵn nhụi xuất hiện, bàn tay đó trắng trẻo mềm mại giống y như đóa ngọc lan đầu xuân, dường như chỉ cần khe khẽ ngậm vào môi liền có thể để lại vết tích.
Bàn tay nhỏ nhắn đó vén rèm xe lên, một cô nương áo hoa bện tóc đuôi sam bước xuống xe, cúi gằm đầu ngượng ngùng đứng bên cạnh hán tử.
“Sao con lại xuống đây, tay con bị thương đừng cử động nhiều.” Hán tử trách mắng.
“Không sao, con vừa bôi thuốc rồi.” Cô nương xòe tay ra, trên lòng bàn tay trắng nõn có vài vết trầy xước, tuy đã được bôi một lớp cao thuốc mỏng, nhưng vẫn sưng đỏ trông rất đáng thương.
Vệ binh hít hít mũi, buột miệng nói: “Thuốc này của ngươi là thuốc tốt đấy.”
Cô nương cắn môi, đầu càng cúi thấp hơn, ngượng ngùng đáp một câu “Dạ.”
Vệ binh trong lòng hiểu ra, đây nhất định là câu chuyện về cải tươi dâng cho con heo vàng rồi. Tại sao tiền là của người ta, cô em xinh đẹp cũng là của người ta cơ chứ? Ai!
Vệ binh sâu sắc cảm nhận sự bất công của xã hội tức giận chui vào trong xe, tỉ mỉ kiểm tra, không có đồ vật gì khả nghi, chỉ có mùi thuốc thoang thoảng trong xe.
“Các ngươi đi được rồi.” Vệ binh phất phất tay, cho đi.
Đi vào trong thành rồi, hán tử đó mới quay đầu hi hi cười nói: “Khuê nữ, chúng ta giờ đi đâu đây? Nha môn hả?”
“Trước tìm thuê một viện tử, sau đó đi mời đại phu cho ngươi, đừng cho rằng ta không thấy ngươi len lén nuốt máu.” Hoắc Cải đáp.
“Sao thế, không đưa ta đến nha môn nữa à?” Vũ Vô Chính trêu y.
“Dưỡng bệnh xong thì giao nộp, để tránh ngươi chết ngắc giữa đường.” Hoắc Cải ác mồm nói.
Vũ Vô Chính vẻ mặt “Ta hiểu, ta hiểu mà.” cười cười, cười đến mức Hoắc Cải chỉ muốn đánh hắn.
Tuy Hoắc Cải luôn miệng nói muốn tống Vũ Vô Chính vào lao, nhưng nói cho cùng chẳng qua chỉ là đùa mà thôi, dù sao lúc y nhảy xuống vực, Vũ Vô Chính đã chủ động “You jump! I jump!” Lúc này chú oán đã hóa giải rồi, Hoắc Cải nếu như vẫn muốn tiếp tục chém boss đã một lòng bảo vệ mình, vậy thì không thể chỉ dùng bốn chữ tang tâm bệnh cuồng (mất trí) để hình dung nữa rồi.
Còn về việc mượn Vũ Vô Chính để báo thù Vạn Nhận Luân ấy à… Hoắc Cải nói cho cùng vẫn là một công dân tốt, bị ức hiếp chỉ biết lựa chọn viết ngược văn để phát tiết mà thôi. Vũ Vô Chính bảo vệ mình, phải giúp hắn trị thương. Vạn Nhận Luân hại mình, hù dọa một chút là được, chỉ thế mà thôi. Hoắc Cải không tin cái tên ngốc chỉ biết ở trong miếu rách chịu ướt mưa cùng Vũ Vô Chính có thể có cách bố trí thỏa đáng cho Vũ Vô Chính, cho nên y ở lại thêm mấy ngày, lo liệu xong việc trị thương cho Vũ Vô Chính rồi mới đi.
Vũ Vô Chính lấy danh nghĩa lo liệu cho ông chủ nhà mình để thuê một tiểu viện tử trang nhã, bố trí thỏa đáng. Bên giếng nước tiền viện, Vũ Vô Chính lau đi nếp nhăn vẽ bằng than, chùi rửa làn da bôi nước rau, rồi rửa sạch mái tóc đen nhuộm trắng, đang định thở phào khoan khoái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoắc Cải đang đứng giữa phòng khách moi túi vải độn ngực ra, đống hành lý không thể để người khác nhìn thấy liền loảng xoảng rơi ra từ trong ngực, hơi thở khoan khoái lại bị nghẹn trở về. Nam đóng giả nữa gì đó, quả nhiên rất cường đại!
Vũ Vô Chính nhìn đống trên mặt bàn, nhận thấy mấy thứ vàng bạc chẳng còn chừa lại bao nhiêu, không khỏi hỏi: “Trên người ngươi còn tiền không?”
“Ngươi muốn đưa tiền cho ta à?” Hoắc Cải quay đầu nhìn Vũ Vô Chính.
“Ngươi biết đó, ta đi vội quá, cho nên…” Vũ Vô Chính ngại ngùng gãi gãi đầu.
Hoắc Cải bực bội quay đầu đi: Vũ Vô Chính, ngươi cái đồ tiểu bạch kiểm để nhược thụ nuôi!
“Có điều ta gửi không ít tiền ở Tứ Hải tiền trang, chỉ cần cầm tín vật đi lấy là được.” Vũ Vô Chính lấy ra một miếng ấn vàng từ trong chuôi chủy thủ, đưa tay quăng, rồi lại quăng.
Hoắc Cải không để ý đến hắn, thong thả thay đồ, lúc này mới đi vào trong viện, xòe tay ra: “Đưa cho ta, không thì ngươi không có tiền chữa thương đâu.”
Vũ Vô Chính bắn ngón tay một cái, ấn vàng liền rơi trọn vào trong tay Hoắc Cải: “Nếu như chưởng quỹ hỏi ngươi sở thủ vi hà (vật lấy là gì), ngươi nhớ trả lời bốn chữ bất nghĩa chi tài (tiền của bất nghĩa).”
Hoắc Cải gật đầu, cẩn thận cất ấn vàng vào trong ngực. Có lẽ thời đại này rút tiền không thịnh mật mã mà thịnh ám hiệu.
Hoắc Cải giấu ấn vàng, rất nhanh đi đến Tứ Hải tiền trang, tiền trang này Hoắc Cải không lạ gì, tiền trang này tại Dịch quốc có thể nói là cửa hàng chuỗi toàn quốc.
“Chỗ các ông có thể rút tiền bằng tín vật phải không?” Hoắc Cải đi đến trước quầy.
Chưởng quỹ gật đầu: “Có thể, có điều chỉ giới hạn với những khách hàng gửi tiền với số lượng nhất định ở bổn tiền trang. Không biết ngài là đến gửi hay là đến rút?”
Hoắc Cải: “Ta đến rút tiền.”
“Mời khách hàng đưa tín vật ra.” Chưởng quỹ nói.
Hoắc Cải kéo vạt áo ra, thò tay vào trong tìm. Tiếc rằng ấn vàng đó thực sự trốn hơi kỹ, không biết sau một hồi đi lại đã rơi vào xó xỉnh nào trong áo, Hoắc Cải chỉ đành kéo rộng vạt áo sang hai bên.
Hoắc Cải đang định lần nữa thò tay vào tìm, lại nghe thấy chưởng quỹ hít vào một hơi, sau đó khách khí nói: “Công tử không cần vất vả nữa, lão đây đã nhìn rõ rồi.”
“Hả?” Hoắc Cải ngừng lại.
Chưởng quỹ cười nói: “Khóa phú quý viền hoa là chế tác độc quyền của Tứ Hải tiền trang ta, tín vật bình thường khó có thể so sánh được. Xin công tử hãy lên trước một chút để lão đây xem xem chữ khắc trên mặt.”
Hoắc Cải lúc này mới phản ứng lại, chưởng quỹ là nói đến cái vòng Vạn Tư Tề đeo lên cổ mình. Thì ra, thứ này không chỉ là bảng tên cẩu à?
Hoắc Cải lên trước hai bước. Chưởng quỹ sau khi nhìn rõ chữ khắc trên đó rồi, vội lấy ra quyển sổ nhỏ cẩn thận lật tìm. Không lâu sau, chưởng quỹ dừng lại ở một trang, ông giơ quyển sổ lên, cung kính hỏi: “Trong đây có một câu hỏi, xin mời công tử giải đáp.”
“Hỏi đi.” Hoắc Cải rất hiếu kỳ Vạn Tư Tề sẽ lấy cái gì làm ám hiệu.
Chưởng quỹ đưa một tờ giấy ra, trên đó vẽ hai loại đường nét ngang dọc, đường nét có thứ tự sắp xếp trên một hàng, giống như một loại hoa văn khó hiểu nào đó. Biểu cảm của chưởng quỹ rất rõ ràng, tỏ ra rằng ông ta cũng không biết thâm ý trong đó.
Có điều Hoắc Cải vừa nhìn liền cười, cả Dịch quốc này có thể đọc hiểu ký hiệu này không quá ba người, nhưng y vừa khéo chính là một trong ba người đó.
Chỉ thấy trên đó viết: 1+11-1-1=
Hoắc Cải toán học tiểu học tuyệt đối qua cửa nhanh chóng quả đoán lấy bút thêm vào sau đám ký hiệu đó số 10.
Chưởng quỹ nhận lấy đáp án, vui vẻ vỗ tay: “Đáp án đúng là ký hiệu này, không biết công tử muốn rút bao nhiêu?”
Hoắc Cải cười nói: “Ở đây tổng cộng gửi bao nhiêu?”
Chưởng quỹ cười lấy lòng nói: “Bẩm công tử, tổng cộng là 3 789 564 lượng… hoàng kim.”
Hoắc Cải sửng sốt… Đây không phải là toàn bộ gia sản của Vạn Tư Tề đấy chứ? Tên này rốt cuộc đang chơi trò gì?!
“Tiền này ngoài ta ra, còn có ai có thể rút?” Hoắc Cải gian nan nuốt nước bọt.
Chưởng quỹ cười híp mắt nói: “Tiền này tín vật đối ứng chỉ có một, ngoại trừ ngài đang cầm tín vật ra, không ai có thể rút.”
“Người gửi tiền vào cũng không được?” Hoắc Cải nghe thấy tim thình thịch đập nhanh.
“Không được.” Chưởng quỷ lắc đầu.
Hoắc Cải một tay nắm chặt lấy mặt khóa trên cổ… Chuỗi vòng không cách nào gỡ được, tín vật chỉ để một người sử dụng, số tiền gần bằng toàn bộ gia tài… Vạn Tư Tề xảy ra chuyện rồi!
Lời tác giả: Chương kế Hoắc Cải liền bỏ mặc Tiểu Vũ thân chịu trọng thương, chạy đi cứu Vạn Tư Tề. Màn đại loạn đấu … đã bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook