Quỷ Phu Trời Cho FULL
-
46: Giải Phong Ấn
Lâm Trường Tư nhìn nụ cười quái dị của Lâm Cửu Gia, cũng hiểu rõ lòng ông áp chế nhiều năm thống khổ, kết hợp với câu nói kia, còn có lời Nông Ngọc từng nói, thanh đao này từng giết chết toàn bộ một gia tộc, mà gia tộc này xem ra là một mạch Lâm Trang, khó trách ngày đó chú hai lại kích động như thế, thậm chí còn bị kích thích đến tẩu hoả nhập ma.
Nghĩ đến chú hai lưng đeo thống khổ nhiều năm, Lâm Trường Tư cắn răng oán hận, cuối cùng thì người nào lại nhẫn tâm đến vậy, diệt chết một tộc, tại sao đối với chú hai hung tàn như thế, ở hiện đại còn nơi nơi bắt phụ nữ, hành hạ các cô gái vô tội đến chết, thật là tàn nhẫn, điên rồ.
Lâm Cửu Gia cầm giấy vụn Lâm Trường Tư đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng đưa đến chóp mũi ngửi: “Xem ra, người nọ đã đi vào tà đạo, những vụn giấy bị đốt này tràn ngập mùi máu tanh, nhiều năm trôi qua thì trên tay của hắn lại thêm không ít sát nghiệp.
À, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, người này thật là một chút cũng không thay đổi.”
Lâm Trường Tư ngẩng đầu nhìn ông, do dự cả buổi cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Cửu Gia, ông biết chủ nhân vòng cổ này là ai? Có phải người nọ trong miệng ông nói không? Là ai?”
Trong lòng y bị quá nhiều vấn đề đè ép, Lâm Thiên Lí cũng chưa từng nói với y, vẫn luôn nói vì tốt cho y, lần đó sau khi hai người cãi nhau xong, y cũng không nghĩ tiếp tục phạm vào chú hai, cho nên nhiều lần nghi hoặc, y cũng không dễ dàng nói ra.
Nhưng lần này đối mặt với Cửu Gia, y nhịn không được buột miệng thốt ra một tràn vấn đề.
Lâm Cửu Gia liếc nhìn y một cái, trầm mặc nhìn Lâm Trường Tư hồi lâu: “Trường Tư, Cửu Gia tôi cảm ơn cậu đã tiếp nhận anh hai, từ lúc anh hai sinh đến chết trên lưng gánh quá nhiều trách nhiệm, tồn tại vì gia nghiệp, chết thì bị thù hận vây quanh.
Tôi chưa từng thấy anh vì một người mà cố chấp đến vậy, anh hai thật sự rất thích cậu, hẳn thời gian hơn ba tháng ở bên cậu là khoảng thời gian anh ấy vui vẻ nhất trong trăm năm tồn tại trên thế gian này.
Nhưng mà vấn đề cậu hỏi, tôi không thể giải đáp cho cậu, một tràn nhân quả này cùng với anh hai quấn quýt rất sâu, hết thảy chờ đến khi tôi thả anh ra, cậu lại tự mình tìm anh để hỏi đáp án mới tương đối tốt.”
Lâm Trường Tư nghe vậy gật đầu, lại nhìn Lâm Cửu Gia, đôi mắt như đèn, đồng tử tựa như suối trong, y nắm chặt ngọc Dương Chi trên cổ, nhẹ nhàng cười: “Có thể khiến chú hai vui vẻ, cùng chú hai ở bên nhau, tôi cũng rất hạnh phúc, không cần cảm ơn tôi.”
Lúc cười rộ lên, trong sáng, sang sảng, làm người cảm thấy như ánh mặt trời sáng chói, mang đến cảm giác ấm áp từ tận đáy lòng, Lâm Cửu Gia nhìn đến vài phần ngây ngẩn, rồi bừng tỉnh nhìn với y cười cười, vỗ vỗ đầu y: “Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.”
Có lẽ lúc sống anh hai bị ảnh hưởng, chết rồi thì tìm được tình yêu một đời một kiếp một đôi người mà mẹ vẫn luôn khao khát.
Sau đó Lâm Cửu Gia tỉ mỉ kỹ càng truy hỏi một số chuyện xảy ra gần đây, Lâm Trường Tư đều nhất nhất trả lời, không có một chút giấu diếm, Lâm Cửu Gia nghe thấy oán khí nửa hồn kia đã từng phá giải phong ấn đi ra, nhíu mày, rồi nói: “Có khả năng một nửa là do cậu triệu hồi, một nửa là do phong ấn bị suy giảm.
Anh hai được tôi dùng trận pháp huyết tế nuôi dưỡng nhiều năm, dựa theo lời cậu nói, thì anh đã dễ dàng thu phục được linh hồn kia, xem ra linh lực của anh hai đã hơn xa nửa linh hồn đó, nếu hai linh hồn đều được phong ấn trong người cậu, vậy tôi liền thử từ trong người cậu đem hai nửa linh hồn dung hợp lại.”
Lâm Trường Tư nghe xong cau mày: “Dung hợp? Không phải lúc trước ông bởi vì chú hai tràn ngập oán khí, lục thân không nhận nên ông mới tách ra sao? Dung hợp sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
Lâm Cửu Gia trầm ngâm: “Hai nửa linh hồn của anh hai đều đã bị phong ấn trong cơ thể cậu, tôi giải trừ phong ấn khẳng định là cùng nhau thả cả hai ra ngoài.
Năm đó tôi tìm được linh hồn của anh hai, cúng bái vài chục năm cũng chưa từng làm giảm oán khí trên người anh xuống , ngược lại càng lúc càng tăng, sau lại gặp được cậu, tôi liền đem cậu biến thành vật chứa, chia cách cả hai linh hồn, hao tổn công phu mới có thể đem nửa oán khí kia phong ấn trong cơ thể cậu.
Mà hiện tại tôi đã lớn tuổi, oán linh kia cũng bị phong ấn nhiều năm, công lực khẳng định lại tăng, đến khi đó phóng xuất ra ngoài, tôi bắt không được hắn, làm hắn chạy, về sau muốn bắt trở về liền khó khăn, hai nửa linh hồn chia cách càng lâu, thì lực hấp dẫn sẽ càng giảm khó thể dung hợp, lâu dần cả hai đều bị thế gian trừ khử.
Hiện tại còn không bằng trực tiếp ở trong cơ thể cậu dung hợp, hơn nữa tôi tin anh hai, nhất định sẽ không bại bởi nửa oán linh kia, cậu nên tin tưởng vào đó mới phải.”
Lâm Trường Tư nghe xong lời ông nói, mày nhăn chặt, chuyện này không liên quan đến chuyện tin hay không tin, quá quan tâm sẽ bị loạn, tự nhiên càng hy vọng không xảy ra một chút sai lầm nào, loại dung hợp này có tính chất tựa như đánh bạc, vẫn khiến y không thể yên tâm, thế nhưng trước mắt cũng không có biện pháp gì khác, lời Lâm Cửu Gia nói, đương nhiên cũng đã suy xét đủ loại vấn đề, Lâm Trường Tư hít sâu một hơi, gật đầu, y nên giống với Lâm Cửu Gia, tin vào chú hai, chú hai mạnh như vậy, sẽ không thua bởi ác quỷ chỉ có dục vọng giết chóc kia.
Hai người ngồi thảo luận phương pháp, hiện tại đang là ban ngày ban mặt cũng không phải là lúc thực hiện, Lâm Trường Tư đang định từ chối rời đi, thì nhìn thấy Chu Hành trực tiếp đẩy cửa tiến vào, hướng về phía Lâm Cửu Gia quát: “Nè, ông già này, ông nghĩ từ trong cơ thể Trường Tư hợp hồn, sẽ không phải hãm hại Trường Tư đi!”
Lâm Trường Tư vội vàng giữ chặt Chu Hành: “Cậu đừng nói bậy, sẽ không đâu.”
Chu Hành đẩy y ra: “Cái gì mà không chứ, ở trong cơ thể người hợp hồn khẳng định là có hại.”
Lâm Cửu Gia ánh mắt sắc bén liếc xéo hắn một cái, hừ hừ hai tiếng, râu trên cằm cũng run rẩy theo: “Tôi thấy cậu là vì lo lắng cho Trường Tư, nên sẽ không so đo hành vi làm càn vô lễ cùng với hành vi nghe lén của cậu, trong vòng trăm dặm cũng chỉ có mình cậu dám ở trước mặt Lâm Cửu Gia tôi quát một tiếng ông già.
Cậu yên tâm, xét về bối phận Trường Tư chính là chị dâu của tôi, tự nhiên tôi sẽ vì y mà suy nghĩ, Lâm Cửu Gia tôi nếu chuyện không nắm chắc sẽ không bao giờ tùy tiện đi làm.”
Chu Hành nhìn bộ dáng ngạo mạn của Lâm Cửu Gia, không phục hừ hừ hai tiếng, nhưng cũng không nói nữa, người này vừa rồi nói cái gì mà ông hạ huyết tế nuôi nấng Lâm Thiên Lí, nhìn dáng vẻ người này hẳn là cao nhân trong miệng ba nói, hắn vừa rồi nhảy vào nói, cũng chỉ là nghĩ nhắc nhở ông già này, sợ ông sẽ vì quỷ anh của mình, mà hy sinh Trường Tư.
Sau đó Lâm Cửu gia phân phó Trường Tư mang nhóm người Chu Hành dạo quanh Lâm Trang, chờ đến tối, thời gian tới rồi ông lại lập pháp trận, Lâm Trường Tư cảm ơn Lâm Cửu Gia, rồi nhanh chóng lãnh nhóm người Chu Hành ra cửa, dọc theo đường đi Chu Hành cùng Đại Hắc quan sát kiến trúc ở Lâm Trang chỉ chỉ trỏ trỏ, nói nói cười cười vô cùng vui vẻ, mà Bạch Luyện Phi lại là rầu rĩ không vui cau mày đi theo sau, cũng không biết đang nghĩ cái gì, thoạt nhìn tâm sự nặng nề.
Dù sao cũng là mình mang đến đây, Lâm Trang so với bọn họ, nói như nào cũng coi như là địa bàn của mình, vì làm tròn trách nhiệm chủ nhân, Lâm Trường Tư liền chậm rãi dừng bước, chờ Bạch Luyện Phi đến rồi đi cùng nhau, chẳng biết Bạch Luyện Phi đang suy nghĩ cái gì, Lâm Trường Tư quan sát hắn nửa ngày hắn cũng không có chút phản ứng, trong lòng Lâm Trường Tư phun tào, phản ứng ngớ ngẩn như vậy làm cảnh sát thật sự không có chuyện gì sao?
“Cảnh sát Bạch, anh bị sao vậy?”
“Ặc, à…” Bạch Luyện Phi ngốc lăng quay đầu, ngây ngẩn nhìn mặt Lâm Trường Tư cả buổi, nhăn mày không biết là đang rối rắm cái gì, hồi lâu mới mặt ủ mày ê nói một câu: “Không, không sao.”
Chu Hành ở phía trước quay đầu lại, cười bỡn cợt, độc ác nói: “Trường Tư, cảnh sát Bạch chỉ là thất tình mà thôi.”
Đại Hắc ở bên cạnh che niệng hắn lại: “Cậu đó, khi nào miệng cậu có thể tích chút đức tôi liền cám ơn trời đất, cậu thật là chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.”
Chu Hành giẫm lên chân hắn: “Tích đức đúng không, tôi hiện tại liền tích đức cho cậu!”
Đại Hắc một tay đem hắn chặn ngang nhấc lên, kêu đau: “Úi đệch, cậu mưu sát à, Hắc gia tôi còn là người bệnh đấy, vì cậu mà quang vinh bị thương, cậu đối với ân nhân cứu mạng mình như vậy hả!”
“Nè, cậu làm gì đó?!” Chu Hành bị hắn bế lên, nội tâm hoảng hốt, cả mặt đều đỏ, liều mạng la lớn, nơi nào còn giống bộ dáng thích ý nhàn nhã như vừa rồi.
Lâm Trường Tư dù bận vẫn ung dung cười, thật là ở ác gặp ác, nồi nào úp vung nấy.
Bạch Luyện Phi nhìn khoé miệng Lâm Trường Tư mang theo ý cười, trên má hiện ra hai lúm đồng tiền, trên mặt đều là bộ dáng mỉm cười nhộn nhạo, nhìn nhìn liền ngây ngẩn cả người, dáng vẻ này, cùng thời điểm lần đầu gặp nhau hoàn toàn trùng lập, lòng hắn hiện lên một trận cảm giác khó chịu, vừa rồi Lâm Trường Tư cùng Lâm Cửu Gia ở trong phòng nói chuyện, Chu Hành cùng hắn và Đại Hắc ba người dựa vào trên cửa nghe lén,lúc hắn nghe thấy Trường Tư nói câu kia với Cửu Gia, hắn liền ngơ ngẩn cả người, cũng hiểu rõ chính mình không còn cơ hội.
Quỷ kia vui vẻ, y sẽ hạnh phúc, đây là yêu đi, hơn nữa ngữ khí lúc ấy của Trường Tư, vô cùng dịu dàng, cho dù chỉ là nghe thấy cũng làm hắn cảm thấy thật ấm áp, nhưng đằng sau ấm áp ấy chính là đố kỵ thật sâu.
Đúng vậy, đố kỵ, hắn không cam lòng, nếu, nếu lúc trước chính mình không do dự như vậy, có phải kết cục sẽ khác hay không, cho dù là thất bại, trong lòng cũng sẽ không có cảm giác không cam lòng như hiện tại, cảm giác này, hắn sờ sờ ngực, cảm giác khó chịu này, tựa như hai người đang đánh nhau, chính mình còn chưa dùng chiêu cuối, thì đã bị phán K.O, một loại đang đứng trên đỉnh thì bị bắt rời khỏi, cảm giác vô cùng tắc nghẽn.
Bạch Luyện Phi cúi đầu: “Trường Tư, cậu còn nhớ tin nhắn ngày đó tôi gửi cho cậu chứ? Hỏi cậu còn nhớ rõ tôi không?”
Lâm Trường Tư không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại nói đến chuyện này, thế nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, Lâm Trường Tư vẫn là gật đầu phụ hoạ: “Nhớ rõ.”
Bạch Luyện Phi nở nụ cười nhẹ nhàng, tươi cười kia chua xót vạn phần: “À, nhớ rõ sao, là đã quên đi.”
Cái gì với cái gì chứ? Lâm Trường Tư nghi hoặc nhìn hắn, Bạch Luyện Phi không có ngẩng đầu xem y, chỉ lo nói: “Trường tư, trước đây chúng ta đã gặp nhau một lần, có khả năng cậu đã quên mất rồi…..” Sau còn nhỏ giọng nói một câu ‘ người nhớ rõ chỉ có một mình tôi mà thôi.
’
“Á?” Lâm Trường Tư nhìn hắn ngạc nhiên: “Trước đây đã gặp nhau? Ngại quá, tôi thật không nhớ ra.”
Bạch Luyện Phi nhớ đến tình hình ngày đó, trên mặt hiện ra ý cười, nhìn Lâm Trường Tư gật gật đầu: “Có gặp qua, cậu đã từng làm việc ở quán bar Thuỷ Sắc đúng chứ?”
Lâm Trường Tư trừng lớn đôi mắt: “Sao anh biết? Á! Chẳng lẽ anh là người say bị đánh ở sau hẻm?!”
Bạch Luyện Phi thấy y nhớ ra, hai mắt sáng lên gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Lâm Trường Tư đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hiện tại mang bộ dáng nhân mô cẩu dạng(1), khóe miệng run rẩy gật gật đầu, xấu hổ nói: “Ha hả, à, anh thay đổi quá nhiều, tôi nhận không ra.”
(1): Nhân mô cẩu dạng là thành ngữ Trung Quốc: mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thật không thể trách Lâm Trường Tư nhận không ra, lúc học năm nhất Lâm Trường Tư đối với việc làm đặc biệt hứng thú, tìm thật nhiều công việc bán thời gian, trước đây tiểu khu Thanh Nhạc cho y thuê phòng là vì y có công việc, công việc y tìm rất tạp, cái gì cũng có, mà quán Thuỷ Sắc kia nằm trong những số đó, lần ấy là ngày đầu tiên Lâm Trường Tư đi đến quán bar làm việc, sở dĩ quyết định làm, là vì lòng hiếu kỳ chiếm đa số, kết quả ngày đầu đi làm, liền ở quán bar thấy được đủ loại si nam oán nữ chẳng phân biệt người trước người sau thân thân thiết thiết, quán bar kia cũng thật loạn, không chỉ có nam nữ, mà còn có nam nam, nữ nữ, hoàn toàn đổi mới tam quan của người nào đó, và cũng suýt nữa bị dọa ngốc.
Thật vất vả đợi đến tan làm, đi ra sau hẻm vứt rác, còn nhìn thấy một đám nam nhân ẩu đả với một người say, y nhanh chóng chạy đi tìm chủ quán cầu cứu, chủ quán là một người phụ nữ rất có thế lực, nói hai ba câu thì đã đem đám người kia đuổi đi, sau đó đem nam nhân say xách lên nhìn nhìn hai cái, rồi lại vứt xuống mặt đất, mãi cho đến hiện tại Lâm Trường Tư còn nhớ rõ cô chủ quán kia sau khi xem xong nói câu gì: “Đệch, lãng phí thời gian của cô đây, cứu trúng một tên gay, lớn lên đẹp trai nhưng lại không thể mang về làm ấm giường, cậu tự mình giải quyết đi.” Tiếp đó tiêu sái rời đi.
Lâm Trường Tư đối với nam nhân cường tráng trên mặt đất, ù ù cạc cạc, y phải giải quyết như nào đây, muốn khiêng lại khiêng không được, cũng may vào lúc y đánh lên mặt của hắn, thì hắn vẫn còn một chút tỉnh táo, mơ mơ màng màng liếc Lâm Trường Tư một cái, sau đó ngây ngốc cười hì hì, nói mỹ nhân gì gì đó.
Lâm Trường Tư hỏi hắn ở đâu cũng may hắn vẫn còn nhớ, Lâm Trường Tư liền chạy ra đường ngăn lại một chiếc taxi, rồi khuyên can mãi, bỏ thêm ít tiền, bác tài người ta mới chịu đi theo nâng người dậy, lúc lên xe, tên say kia còn lôi kéo tay Lâm Trường Tư hỏi đông hỏi tây, Lâm Trường Tư đáp hắn vài câu, sau đó không kiên nhẫn đẩy đầu hắn, đóng cửa xong việc.
Sau nữa y cảm thấy quán bar quá loạn, cũng nghĩ làm, ngày hôm đó đã đủ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của y, ừ quá là thỏa mãn, làm y về sau nhìn thấy quán bar liền đi đường vòng, bởi ở trong lòng y quán bar rất giống với nơi tụ tập của yêu ma quỷ quái.
Lâm Trường Tư cười với Bạch Luyện Phi: “Ha ha, khi đó anh quá nghèo túng, hơn nữa còn bị đánh đến….” Vì giữ mặt mũi cho cảnh sát Bạch, Lâm Trường Tư đem hai chữ đầu heo nuốt vào trong bụng.
Bạch Luyện Phi quay đầu nhìn y cười cười, hai mắt sáng lấp lánh: “Ha ha, đầu heo đúng không, chính là……” Nói hắn bắt đầu trầm ngâm xuống: “Tôi chính là ở lần gặp mặt đó đối với cậu vừa gặp đã yêu.”
Lâm Trường Tư cứng đờ, trừng lớn đôi mắt, vừa gặp đã yêu? Vừa gặp đã yêu dễ như vậy sao? Cậu cũng không làm gì mà, như nào thì vừa gặp đã yêu?
Bạch Luyện Phi nhìn biểu tình không tin của y, lại cúi đầu cười cười: “Có khả năng cậu không biết, ở trong giới GAY tìm được một người thật tâm với mình thật sự là rất khó, trong vòng này người người đều mang theo tâm thái quen chơi, có thể vì tôi quá muốn một tình cảm chân thành tha thiết, tựa như cậu cùng chú hai của cậu, tựa như Chu Hành cùng Đại Hắc, như vậy thật tâm thật lòng, chỉ vì một người động tâm, có thể là do quá mức khát vọng, nên tôi đã dễ dàng động tâm với cậu, nhưng mà trôi qua cũng rất nhanh.”
Bạch Luyện Phi nhìn biểu tình ngưng trọng của Lâm Trường Tư, hơn nữa một câu cuối cùng kia là không nghĩ khiến Trường Tư có cảm giác bản thân làm ra tội ác, cũng không nói thêm một câu sau cùng: Nhưng mà đối với cậu, đến bây giờ tôi vẫn còn chấp nhất.
Lâm Trường Tư nghe hắn nặng nề nói, thế nhưng nghe xong một câu cuối cùng, tội ác mạc danh sinh ra ở trong lòng cũng giảm hơn phân nữa, vỗ vỗ vai hắn: “Anh Bạch, anh yên tâm đi, anh nhất định sẽ gặp được người kia.”
Bạch Luyện Phi vỗ vỗ đầu y: “Ha, thật hiếm thấy, vì để an ủi tôi, ngay cả xưng hô cũng đổi, như nào lại không gọi cảnh sát Bạch..”
“Ha ha” Lâm Trường Tư ngượng ngùng.
Vốn dĩ hai người Chu Hành cùng Đại Hắc đang ở phía trước nghe lén bát quái của Bạch Luyện Phi, thì đột nhiên nghe thấy tên của mình, nghe xong câu nói kia, lại đưa mắt nhìn người còn lại, nhìn nhìn bộ dáng đang ôm thành một cục của hai người, nháy mắt gương mặt cả hai đều đỏ bừng, hét to một tiếng rồi tách ra.
Lâm Trường Tư cùng Bạch Luyện Phi ở phía sau nhìn thấy cười to.
Lâm Trường Tư le lưỡi, cuối cùng cũng đã có thể ngưng hẳn vấn đề hiện tại, bàn luận về vấn đề này, lại nhìn biểu tình trên mặt Bạch Luyện Phi, làm y cảm thấy quá mức nặng nề, suýt nữa không thể thở nổi.
Lâm Trường Tư vừa mới thả lỏng, nghĩ đi lên phía trước trêu chọc Chu Hành cùng Đại Hắc, thì bỗng nghe thấy Bạch Luyện Phi đứng ở sau lưng mình, lấy thanh âm chỉ có hai người họ nghe được nói:
“Trường Tư, nếu cậu cảm thấy quỷ kia không tốt, vậy cậu chuyển đầu ôm ấp tôi đi, tôi sẽ luôn đợi cậu cho đến khi người tiếp theo xuất hiện làm tôi động tâm.”
Lâm Trường Tư: “………”
Cảnh sát Bạch, anh có thể bình thường một chút không! Tôi sẽ không vứt bỏ chú hai đâu!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook