Note: Trường Bào – Trang phục dành cho nam trong thời Mãn Thanh
Hiện tại thụ có tình cảm với công, nên mị để xưng hô là ‘chú – em’ nhé.

‐————
Chương 30: Trò hay
Đám đông còn đang hoan hô, Đại Hắc ở trong nhóm người buông Chu Hành ra, tiếp tục xoay người đi đến phía trước trêu ghẹo các cô gái khác, Chu Hành bị ném ở phía sau, cả người cứng đờ, cúi đầu, sau đó phát ra một tràn cười khủng bố.

Hắn ta càng lúc càng cười lớn, Đại Hắc chơi đến quên trời quên đất, từ từ nhớ lại vừa rồi bản thân hắn đã làm ra chuyện gì, cơ thể của hắn cũng bắt đầu trở nên căng cứng, đám người vây xem trò vui, có chút không hiểu nhìn chằm chằm vào Chu Hành thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Chu Hành nở nụ cười âm hiểm, tay nắm chặt roi, đôi mắt đen láy dõi theo bóng dáng của Đại Hắc, giọng nói trầm thấp: “Cái đồ con gấu ngu ngốc não tàn nhà cậu, cậu chán sống rồi đấy phỏng, vậy mà cũng dám phi lễ lên đầu tôi, hôm nay không đánh chết cậu, tôi không phải là Chu Hành!”
Vừa dứt lời, đoàn người xung quanh liền sôi trào, thanh âm này, rõ ràng là giọng nói của đàn ông! Nghĩ đến nụ hôn ban nãy có không ít cô gái như sói tru lên.

Chu Hành vung roi vài cái vào không trung, rồi mới đánh một cái lên lưng Đại Hắc, một tiếng ‘chát’, Đại Hắc bậc nhảy la hét, sau đó bắt đầu chạy trốn, Chu Hành cũng chạy theo phía sau đánh, Đại Hắc vẫn luôn trốn, hiện trường một mảnh hỗn loạn, những người vây xem cũng chạy ra ngoài, sợ bị vạ lay.

Hiện trường rối loạn, trường roi tựa như có mắt, chỉ đánh đuổi một mình Đại Hắc, tuy được chế tạo đặc biệt không tạo ra thương tổn, nhưng đánh vào người vẫn là lưu lại từng vệt đỏ dài, Đại Hắc bị Chu Hành đuổi đánh, tựa như một chú khỉ con tung tăng nhảy nhót, vừa khóc vừa la: “Đệch, đừng đánh nữa!”
Chu Hành nghe hắn mới lạ, cười lạnh một tiếng, ra tay càng thêm ác liệt, Đại Hắc thấy bản thân không thể tránh thoát, thét lên: “Cậu còn không dừng, thì đừng trách anh Hắc không khách khí!”
“Ồ?” Chu Hành cười nhạo một tiếng: “Tôi phải xem xem, cậu muốn không khách khí như nào.

” Nói, càng ra tay đánh ác hơn, thủ đoạn dứt khoát đánh vào da thịt của Đại Hắc, Đại Hắc trốn đông tránh tây, thấy không thể tránh khỏi, quyết định dừng lại, cho hắn đánh vài cái, tay không tấc sắt bắt roi của hắn, nắm chặt, làm Chu Hành không thể tiếp tục hành động, đám đông theo sau cũng bộc phát từng âm thanh trầm trồ khen ngợi.

Chu Hành dùng sức kéo kéo hai cái, sức lực của hắn không thể so với Đại Hắc, căn bản kéo không nhúc nhích, lại nghe thấy thanh âm trầm trồ khen ngợi, tên chó Đại Hắc này vậy mà còn dám đối với những tiếng khen thưởng mỉm cười đáp lại, Chu Hành có chút xúc động muốn đem nhóm người kia nghiền nát thành tro, hắn hét lớn với Đại Hắc: “Buông tay, ông đây có thể để cậu chết được toàn thây!”

Tiếng nói thô tục cũng bắt đầu tuôn ra!
“Ầy, cô nàng này thiệt đanh đá.

” Trong nhóm vây xem có kẻ không sợ chết hô lên, khiến cho xung quanh một trận cười vang, Chu Hành tức đến khuôn mặt nghẹn đỏ, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Đại Hắc.

Đại Hắc quyết tâm không buông tay, Chu Hành dứt khoát ném roi, trực tiếp dùng quyền đánh hắn.

Không có roi, tuy rằng thân thủ Chu Hành nhanh nhẹn, nhưng xét về hình thể lại thua xa Đại Hắc, Đại Hắc cơ bản không sợ Chu Hành, dù sao hắn da dày thịt béo, đánh vào trên người cũng không thấy đau, bị đánh đến tàn nhẫn, thì lặp lại chiêu cũ, nắm tay Chu Hành, Chu Hành giơ chân, Đại Hắc dứt khoát bắt lấy tay hắn, đem hắn đè trên mặt đất, thân thể bị quấn chặt, ép tới Chu Hành không thể động đậy, chỉ có thể dùng đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Đại Hắc.

Bọn họ đánh nhau đến như vậy, người ngoài xem vào lại là tương ái tương sát, ngoài ra còn có vài cô gái không sợ chết lấy điện thoại ra điên cuồng chụp hình hai người họ, trong miệng còn kêu: “Lên đi lên đi! Hôn thêm cái nữa” linh tinh.

Đại Hắc đè nặng Chu Hành cũng thật xấu hổ, sợ buông ra, Chu Hành lại đánh hắn, không buông ra, hắn nhìn đôi mắt của Chu Hành lại thêm chột dạ sợ hãi, chỉ có thể ấp a ấp úng vụng về nói với Chu Hành: “Ấy dà, không phải chỉ đùa thôi sao, đàn ông đàn anh có gì mà sợ, cùng lắm tôi cho cậu hôn lại một cái, Hắc gia tôi không ngại.

” Hắn nói xong lời này, ánh mắt Chu Hành càng thêm khủng bố, Đại Hắc càng thêm nói lắp, trong miệng cũng bắt đầu lấy lòng: “Nè, tôi buông cậu ra, nhưng cậu phải bảo đảm không tìm tôi gây phiền, không đánh tôi nữa.


Chu Hành từ đầu đến cuối chỉ mở to đôi mắt hung tợn nhìn hắn chằm chằm, Đại Hắc ủ rũ thở dài: “Ấy dà, Hắc gia tôi sợ cậu được chưa, đừng nhìn tôi như vậy, trái tim nhỏ bé của tôi đều bị cậu làm cho sợ hãi đến run rẩy.

” Nói, che lại đôi mắt của Chu Hành, đầu cũng chuyển sang Lâm Trường Tư đang ở phía sau mỉm cười cầu cứu.

Lâm Trường Tư cũng không để ý đến hắn, tuy Chu Hành đối với y không tệ, nhưng Chu Hành khủng bố như vậy, nếu như hôm nay y giúp Đại Hắc, lúc sau bởi vì chuyện này hắn lại chỉnh mình thì sao? Kiên quyết không giúp, Lâm Trường Tư xoay đầu, coi như không thấy.


Đại Hắc trong lòng phỉ nhổ đồ vô lương tâm, trước mắt thật sự không có biện pháp, đối với đám người kêu tránh ra tránh ra, Hắc gia tôi muốn chạy bảo vệ mạng sống, người xem náo nhiệt, vui vẻ nhường cho hắn một con đường, Đại Hắc làm tốt tư thế chạy, trong lòng hô 123, sau đó nhanh chóng buông Chu Hành, đứng dậy chạy không còn bóng dáng.

Chu Hành vỗ vỗ bụi ở trên người, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang chạy trốn, cười lạnh, hừ, chạy được mùng một trốn không qua mười lăm, trừ khi hắn vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt mình, nếu không hắn nhất định sẽ bị đẹp mặt, Chu Hành nở nụ cười âm hiểm, một chân đá vào quầy hàng, đem đế quầy đá hướng lên trời, nghênh ngang rời đi.

Cù Đan Phượng xoa xoa tim nhỏ, vui vẻ nâng cái sạp dậy, haha, nhìn thấy trò vui, cô liền không so đo với Chu Hành đang điên cuồng!
Hehe, sờ sờ di động trong túi, hà hà, hôm nay kiếm được rồi!
Hôm nay, cô sẽ đăng tin này lên diễn đàn của mình!
Chu Hành cùng Đại Hắc đều đã tiêu sái rời đi, Lâm Trường Tư nghĩ lợi dụng hỗn loạn rồi đánh bài chuồn, nhưng Cù Đan Phượng không cho y cơ hội này, thiếu hai vai chính là Chu Hành và Đại Hắc, kiểu nào cũng phải lôi kéo Lâm Trường Tư chống đỡ mới được, Lâm Trường Tư khổ bức, mảnh mai, đáng thương, bị đẩy ngã nằm cả ngày trên ghế quý phi, cho người ghé đến chụp ảnh, còn thường thường chịu đựng vuốt sói của ma nữ, đợi đến chạng vạng mới được cho phép rút lui, khi đó Lâm Trường Tư cũng đã mệt như chó.

Ban đêm học viện cũng có hoạt động, hôm nay y ở chỗ này bán thịt bán cả một ngày, mệt muốn chết, cơ bản không nghĩ sẽ trở về đơn độc cùng quỷ sống chung, quỷ kia có tính chiếm hữu cực cao, hôm nay y lại như vậy, ai biết lúc về sẽ bị xử phạt như nào, vẫn là qua đêm trong trường thôi, tránh được một lúc thì cứ tránh.

Trong lòng đã có tính toán, y cũng không dám quay về kí túc xá thay đồ, trực tiếp đi đến quầy bán thức ăn vặt mua đồ ăn, y mặc bộ quần áo kia bị đàn chị ở quầy hàng thấy được đùa giỡn một hồi.

Y cột chặt quần áo trên người, ngồi trong quầy hàng chờ đợi lễ khai mạc bắt đầu, ban ngày y nghe nữ ma đầu nói, buổi tối sẽ có sinh viên nghệ thuật trường khác tới đây biểu diễn, đến lúc đó nhất định vô cùng náo nhiệt, Lâm Trường Tư tính toán đi xem.

Chẳng mấy chốc trời đã tối, các mặt hàng bán ở trên quầy cũng đã được thay đổi, về đêm càng có nhiều người rảnh rỗi, cư dân sống gần trường học cũng đến đây, so với ban ngày càng thêm sôi động.

Lâm Trường Tư lẻ loi một mình, sạp này sáng sủa, sạp kia cũng rực rỡ, cách ăn mặc của y thì kỳ lạ, thường xuyên có rất nhiều cô gái lôi kéo xin chụp ảnh chung, y đều gật đầu đồng ý, bởi đối với những cô gái y vẫn luôn rất dễ nói chuyện.

Y nở nụ cười trên môi, đáp ứng yêu cầu tạo dáng thân mật, chụp ảnh cùng với các cô gái, bỗng nhiên y trông thấy hình bóng quen thuộc ở gian hàng trước mặt, phút chốc trở nên ngẩn ngơ.


Gian hàng kia được trang trí theo phong cách cổ xưa, nhìn qua giống như được dựng lên bằng các đoạn tre, trước gian hàng có treo lồng đèn màu cam, tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, người đàn ông kia tóc dài rối tung, bận một bộ trường bào màu trắng bạc đưa lưng về phía y, quần áo cổ trang trên người hắn cùng với gian hàng cổ kính đều hợp thành một thể, tựa như đến từ một thời không khác.

Chẳng rõ hắn đang chọn cái gì trên gian hàng, hai người đẹp ở trong gian hàng mắt hình trái tim, hai má ửng hồng, vô cùng kích động không biết đang nói cái gì với nam nhân.

Ánh sáng dịu dàng khiến cho bóng dáng nam nhân trở nên ấm áp, nhưng lại chân thật, hình ảnh ấy tựa như giấc mộng làm cho Lâm Trường Tư có chút nhút nhát, không dám đến gần.

Nam nhân tựa như có mắt ở sau lưng, hắn xoay người, liếc mắt một cái liền trông thấy Lâm Trường Tư đang trong đám đông, hắn nhìn chăm chú vào Lâm Trường Tư, đôi mắt mang theo trầm tĩnh nhưng ấm áp, nam nhân mỉm cười vẫy tay với y: “Qua đây.


Lâm Trường Tư trông thấy hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu đi đến bên người nam nhân: “Chú hai!”
Hai người bọn họ đều ăn mặc theo phong cách cổ trang, quanh người lại có hơi thở sủng nịch mờ ám, thấy thế nào cũng không giống quan hệ chú – cháu, cho nên hai người đẹp ở trong gian hàng nghĩ rằng, bọn họ đang chơi Cosplay, YY càng thêm mạnh mẽ, cũng chẳng cảm thấy kỳ quái, ngược lại đối với hai người bọn họ đẩy mạnh tiêu thụ vật phẩm, trang sức, đồ đôi trong quán.

Lâm Trường Tư bị ánh nhìn của bọn họ làm cho xấu hổ, vội vàng xua tay từ chối, ngược lại nam nhân tỏ vẻ không quan tâm, nhìn qua vô cùng hứng thú.

Cuối cùng nam nhân bị hai cô gái nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ nhìn trúng một cặp túi thơm, hình dáng xinh đẹp, mang đậm phong tình dân tộc, tay nghề cũng không tệ, trên túi thêu một câu danh ngôn lâu đời ‘sinh tử ly hợp, lòng này nguyện thề, nắm chặt tay người, cùng người già đi.

’ Xem như một vật phong nhã.

Hiển nhiên nam nhân rất thích vật này, người đẹp đẩy mạnh tiêu thụ nửa buổi, hắn vẫn luôn cầm vật đó trên tay không có ý định buông bỏ, rất rõ ràng là muốn mua, thế nhưng lại chậm chạp không chịu trả tiền, hai người đẹp nói đến miệng khô lưỡi khô, cuối cùng thất vọng đến sắp khóc.

Lâm Trường Tư ở bên cạnh buồn cười, cuối cùng cười chê đủ rồi, bỏ tiền ra mua.

Ai mà ngờ được nam nhân muốn mua một vật phong nhã lại là một con quỷ nghèo, chẳng có lấy một đồng!
Hai người rời khỏi gian hàng, đi vào đám đông, Lâm Trường Tư quay đầu, có thể trông thấy hai người đẹp kia nhìn chằm chằm vào hắn, hai mắt nóng bỏng, Lâm Trường Tư quét mắt liếc nhìn nam nhân bên cạnh, mắng thầm, các em gái, nếu như các em biết nam nhân anh tuấn như thần là một con quỷ, các em vẫn còn nhiệt tình như vậy không?
Bọn họ ăn mặc quá trội, sợ lại có cô gái nào đó lớn gan tới gần, vì vậy một người một quỷ vô cùng ăn ý đi đến nơi vắng người, chờ đến khi đi sâu vào trong rừng không còn bóng người, Lâm Trường Tư mới mở miệng.


“Chú hai, sao chú lại đến đây?” Lâm Trường Tư có chút không được tự nhiên, nắm nắm vạt áo, nghĩ muốn cột chặt cổ áo mở rộng.

Nam nhân nhìn chằm chằm vào quần áo lộ ra bên ngoài, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vỗ đầu y: “Sao nào? Không muốn thấy ta?”
Lâm Trường Tư méo miệng, hiện tại không muốn thấy, y mặc thành như vậy, không nghĩ để hắn trông thấy.

Trong lòng y nghĩ như vậy, nhưng miệng lại nói: “Nào có, gần đây đều không thấy chú đâu……” Ngay cả lần trước bọn em bị Li Ly truy đuổi chú cũng không xuất hiện, những lời này lộ ra vài phần oán trách, Lâm Trường Tư không nghĩ nói.

Lâm Thiên Lí giúp y chỉnh lại quần áo: “Gần đây có chút việc.


Trong lòng Lâm Trường Tư hừ hừ vài tiếng, chú là một con quỷ hay nói dối, không muốn nói thì thôi.

Lâm Thiên Lí nhìn bộ dạng buồn bực không tin của đứa nhỏ, trong lòng thở dài một tiếng, gần đây hắn phát hiện một ít thứ, hiện tại mỗi đêm đều liên lạc với Thiên Thanh, yêu cầu ông làm cách nào đó khiến hắn có thể cách y xa hơn 10m, để hắn có thể ra ngoài điều tra, nhưng mà những chuyện này hắn không có cách nào nói cho Trường Tư biết.

Hắn kéo đứa nhỏ vào lòng, vừa định mở miệng dỗ dành, thì bỗng nghe thấy tiếng ‘cạch’, rõ ràng có người giẫm phải cành cây.

“Ai?” Hắn đối với phương hướng phát ra âm thanh, cao giọng hỏi một câu.

Lâm Trường Tư không nghe thấy thanh âm gì, cũng nhìn theo phương hướng của nam nhân.

Trong rừng cây vô cùng yên tĩnh, ngay vào lúc y cho rằng nam nhân nghe nhầm, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó từ trong rừng cây xuất hiện một người đàn ông.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương