Giới thiệu
Người đời đều biết, Quốc chủ Cao Long Khải của Bắc Chiêu quốc là một kẻ điên, thích nhất giết chóc hại người.
Ngu Sở Đại trời sinh biết đọc tâm, cơ thể còn mắc bệnh tim, đại phu từng nói rằng nàng sống không quá mười tám tuổi, cả nhà nuôi nàng như báu vật, may mắn tránh được một đợt tuyển tú, rồi lại không tránh được việc trở thành của hồi môn tới phương bắc hòa thân.
Ngu Sở Đại: “Dù sao ta đã 17 tuổi, chỉ còn sống được một năm, không có gì phải sợ.”
Bên trong đại điện Bắc Chiêu quốc âm u lạnh lẽo, Cao Long Khải ngẩng đầu giữa khung cảnh máu me, nở nụ cười quái dị.
Từ trước tới nay hắn quen thói ngông cuồng, giam cầm nàng bên trong cung điện: “Bây giờ, ta sẽ cho nàng một cơ hội rời đi.”
Ngu Sở Đại nhìn người ngồi trên ngôi cao, chậm rãi bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cao Long Khải: “... Quý phi, nàng chỉ có một cơ hội, nếu không đi thì về sau vương cung này sẽ là lồng giam của nàng, dù ta có chết cũng phải kéo nàng chôn cùng.”
Ngu Sở Đại rất khó hiểu, một nơi chỉ có cẩm y ngọc thực, còn có một đế vương điên khùng sủng ái mình vô điều kiện mà cũng gọi là lồng giam sao?
Ngu Sở Đại đáp: “Được. Tối nay chúng ta ăn cái gì?”
Cao Long Khải giận cười: “Phản quân sắp tấn công tới nơi rồi, Quý phi còn hỏi ta ăn cái gì sao?”
Ngu Sở Đại vẫn bình tĩnh như cũ: “Không chết thì sống, có chết thì thôi. Không thể bỏ bữa được.”
Cao Long Khải đỡ trán thở dài, cầm kiếm đứng lên, xem ra hắn vẫn chưa thể chết được, vị Quý phi mảnh mai vô dụng của hắn quá xinh đẹp, hơn nữa còn điên hơn cả hắn.
…
Cao Long Khải biết, trong lòng Quý phi nhà mình có bí mật, nàng vẫn luôn im lặng yêu phu tử của mình.
Trong lúc mê sảng, nàng vẫn luôn gọi tên nam nhân kia, gì mà… heo heo… hoặc là đốn đốn? Hắn nghe không rõ, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là nàng đọc lặp lại, ghê tởm chết hắn rồi.
Sát khí của Cao Long Khải gần như không kiềm chế được.
Quý phi còn chưa từng gọi hắn như thế.
Trong bóng đêm, gương mặt Cao Long Khải phản chiếu trên trường kiếm khủng bố như ma quỷ.
Nếu nàng thích hắn thì phải thích cả đời, trong lòng không được chứa đựng người khác, cho dù là ở tương lai hay tại quá khứ.
Người xưa trong lòng nàng, hắn chắc chắn giết chết không tha.
Quý phi chỉ có thể là của hắn.
…
Sau đó, Ngu Sở Đại ôm con heo đang nhai cỏ, một người một heo ngu khờ nhìn hắn: “Tình địch mà chàng ghen ghét nhiều năm, không tiếc công thành đoạt đất cũng muốn giết chết… là nó sao?”
Cao Long Khải toàn thân dính máu, cầm kiếm moi đất, đời này hắn đã không còn gì luyến tiếc.
Thân mời các bạn đọc tiếp!
Ngu Sở Đại trời sinh biết đọc tâm, cơ thể còn mắc bệnh tim, đại phu từng nói rằng nàng sống không quá mười tám tuổi, cả nhà nuôi nàng như báu vật, may mắn tránh được một đợt tuyển tú, rồi lại không tránh được việc trở thành của hồi môn tới phương bắc hòa thân.
Ngu Sở Đại: “Dù sao ta đã 17 tuổi, chỉ còn sống được một năm, không có gì phải sợ.”
Bên trong đại điện Bắc Chiêu quốc âm u lạnh lẽo, Cao Long Khải ngẩng đầu giữa khung cảnh máu me, nở nụ cười quái dị.
Từ trước tới nay hắn quen thói ngông cuồng, giam cầm nàng bên trong cung điện: “Bây giờ, ta sẽ cho nàng một cơ hội rời đi.”
Ngu Sở Đại nhìn người ngồi trên ngôi cao, chậm rãi bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cao Long Khải: “... Quý phi, nàng chỉ có một cơ hội, nếu không đi thì về sau vương cung này sẽ là lồng giam của nàng, dù ta có chết cũng phải kéo nàng chôn cùng.”
Ngu Sở Đại rất khó hiểu, một nơi chỉ có cẩm y ngọc thực, còn có một đế vương điên khùng sủng ái mình vô điều kiện mà cũng gọi là lồng giam sao?
Ngu Sở Đại đáp: “Được. Tối nay chúng ta ăn cái gì?”
Cao Long Khải giận cười: “Phản quân sắp tấn công tới nơi rồi, Quý phi còn hỏi ta ăn cái gì sao?”
Ngu Sở Đại vẫn bình tĩnh như cũ: “Không chết thì sống, có chết thì thôi. Không thể bỏ bữa được.”
Cao Long Khải đỡ trán thở dài, cầm kiếm đứng lên, xem ra hắn vẫn chưa thể chết được, vị Quý phi mảnh mai vô dụng của hắn quá xinh đẹp, hơn nữa còn điên hơn cả hắn.
…
Cao Long Khải biết, trong lòng Quý phi nhà mình có bí mật, nàng vẫn luôn im lặng yêu phu tử của mình.
Trong lúc mê sảng, nàng vẫn luôn gọi tên nam nhân kia, gì mà… heo heo… hoặc là đốn đốn? Hắn nghe không rõ, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là nàng đọc lặp lại, ghê tởm chết hắn rồi.
Sát khí của Cao Long Khải gần như không kiềm chế được.
Quý phi còn chưa từng gọi hắn như thế.
Trong bóng đêm, gương mặt Cao Long Khải phản chiếu trên trường kiếm khủng bố như ma quỷ.
Nếu nàng thích hắn thì phải thích cả đời, trong lòng không được chứa đựng người khác, cho dù là ở tương lai hay tại quá khứ.
Người xưa trong lòng nàng, hắn chắc chắn giết chết không tha.
Quý phi chỉ có thể là của hắn.
…
Sau đó, Ngu Sở Đại ôm con heo đang nhai cỏ, một người một heo ngu khờ nhìn hắn: “Tình địch mà chàng ghen ghét nhiều năm, không tiếc công thành đoạt đất cũng muốn giết chết… là nó sao?”
Cao Long Khải toàn thân dính máu, cầm kiếm moi đất, đời này hắn đã không còn gì luyến tiếc.
Thân mời các bạn đọc tiếp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook