Đã ba ngày trôi qua kể từ khi nữ chính trong nguyên tác, Ân Tiểu Tiểu, bị đưa vào Vương phủ.
Tần Vũ ho khan, từ dưới đất từ từ ngồi dậy.
Trước mắt bỗng tối sầm lại, một bóng đen mang đầy áp lực bao trùm lấy nàng.
Đó là một nam nhân mặc áo bào màu đen viền vàng, gương mặt lạnh lùng, khí thế băng lãnh.
"Thuốc giải đâu?"
Hắn lạnh lùng hỏi.
Tần Vũ xoa trán, đầu óc vẫn còn mơ màng:
"Thuốc giải gì cơ?"
"Đừng để Cô phải nói lại lần nữa."
(Cô: Vô Vương)
Tốt lắm, lời thoại này đích thực là của một vương gia bá đạo.
Ánh mắt nàng dừng lại ở bát thuốc dưới chân cây nến, bên trong còn chút chất lỏng đen sậm, tỏa ra mùi hôi đắng nghét.
Ban nãy chính là vì vương gia bá đạo này đột ngột phá cửa xông vào, không nói hai lời mà ép nàng uống cả bát thuốc, Tần Vũ giãy giụa, kết quả đập đầu vào giường mà ngất xỉu.
Còn vì sao vương gia lại ép nàng uống thuốc à?
Là vì nàng đã hạ độc nữ chính Ân Tiểu Tiểu.
...

Sở Tiêu Việt, là Nhiếp chính vương của Đại Hạ triều, mấy hôm trước bị người ta ám toán và trúng độc.
Nữ chính Ân Tiểu Tiểu, người thừa kế của Dược Vương Cốc, tình cờ gặp hắn và đã giải độc cho hắn bằng một phương pháp quen thuộc trong các tiểu thuyết ngôn tình.

(Lấy thân giải độc)
Sau khi được giải độc, Sở Tiêu Việt như nếm được mùi vị ngọt ngào, cộng thêm việc hắn hiểu lầm rằng nữ chính đã ám hại mình, nên đã mang nàng ta về Kinh đô.
Trong nguyên tác, vị hôn thê của Nhiếp chính vương không chịu nổi việc trước khi thành thân lại có một cô gái khác cản đường, liền ép Ân Tiểu Tiểu uống một bát thuốc độc.
Và Tần Vũ, chính là vị hôn thê làm càn của Nhiếp chính vương.
Suy đi tính lại, Tần Vũ quyết định cứ đi theo mạch truyện.
Dù sao theo cốt truyện thì ít nhất nàng còn biết mình sẽ chết ở đâu.
Nếu không theo, nàng có thể sẽ chết mà chẳng biết vì sao.
Thế nên ban ngày, Tần Vũ đã bảo người sắc một bát thuốc, rồi tự mình mang đến trước mặt Ân Tiểu Tiểu.
Lời nàng nói khi ấy là:
“Đây là thuốc ta đã đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, rất tốt cho sức khỏe…”
Chưa kịp nói hết, Ân Tiểu Tiểu đã lạnh lùng cười:
“Được, ta uống!”
Rồi nàng ta nhấc bát thuốc lên, uống cạn một hơi, sau đó ném chiếc bát trống rỗng trước mặt Tần Vũ:
“Ngươi hài lòng rồi chứ?”
Chưa để Tần Vũ kịp nói gì, nàng ta đã đập cửa bỏ đi.
Quả nhiên tình tiết rất trôi chảy.
Hành động tự chuốc lấy phiền phức của Tần Vũ đã thành công chọc giận nam chính, và ngay sau đó hắn đã đến tìm nàng tính sổ.
Hiện tại, Tần Vũ đang đối mặt với cảnh sắp "đi đời", chính là màn tử vong của nữ phụ trong nguyên tác.
Tần Vũ không dám lơ là, vội mở miệng giải thích.
“Vương gia, không có thuốc giải.

Bởi vì, đây là thuốc an thai!”
Nam nhân lạnh lùng càng tỏ vẻ bối rối.
“...!Thuốc an thai?”
Tần Vũ gật đầu:
“Bạch truật, cam thảo, ngọc trúc, bạch phục linh, xuyên khung...!Quả thực là thuốc an thai.”

Nàng có thể thấy rõ nắm đấm to như búa tạ của hắn đang siết chặt.
Tên nam nhân này, tàn nhẫn mà ít nói, biết nàng đã hạ thuốc vào người nữ chính, chẳng buồn phí lời, cứ thế ép nàng uống bát thuốc giống hệt, bắt nàng phải đưa ra thuốc giải.
Chính vì nguyên thân không hiểu rõ tình hình, ỷ vào thân phận vị hôn thê mà cãi lại nam chính, kết quả hắn mất kiên nhẫn, thẳng tay bóp chết nàng.
Cổ bị bẻ gãy, đến thời gian chờ thuốc độc phát tác cũng không có.
Nữ chính có thể gây sự, cùng lắm thì bị "ăn" một trận.
Còn nữ phụ như nàng mà dám gây sự thì chỉ có đường chết.
“Ngươi nói bậy! Ta không có...!ta không cần thuốc an thai!”
Ân Tiểu Tiểu được Sở Tiêu Việt khoác lên một chiếc áo choàng, ngồi ở ghế Thái sư bên cạnh vừa nói vừa nôn khan.
Khuôn mặt nàng ta tái nhợt, vừa tức vừa lo lắng.
Tần Vũ liếc nhìn nàng ta.
Dốt nát!
Tự xưng là truyền nhân Dược Vương Cốc mà đến cả thuốc an thai cũng không nhận ra.
Nhìn thấy mỹ nhân bị hành hạ đến sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt Sở Tiêu Việt lại trở nên lạnh lùng.
“Tại sao nàng ấy uống xong lại nôn mửa, chóng mặt, đến mức không thể đứng dậy?”
Tần Vũ trầm ngâm.
“Có lẽ là do...!mấy ngày nay Ân cô nương không ăn gì? Vương gia, vì Ân cô nương không chịu ăn uống, nên ta lo lắng không biết có phải nàng đã mang long thai của người hay không, nên mới đưa thuốc an thai đến.”
Đúng, cốt truyện là như thế này.
Thuốc vẫn phải đưa, loại thuốc an thai này dù có thai hay không thì vẫn tốt cho sức khỏe, một thứ thuốc thiết yếu trong gia đình.
Sở Tiêu Việt lạnh mặt gọi một thị vệ đến.
“Mời đại phu.”

Thật giả thế nào, khám một cái là biết.
Tần Vũ ngồi đối diện Ân Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng hỏi han.
“Sắc mặt Ân cô nương nhợt nhạt, có cần dùng chút cháo loãng để lót dạ không?”
Nghe thấy sự "quan tâm giả tạo" của Tần Vũ, trong lòng Ân Tiểu Tiểu càng thêm buồn nôn.
Nàng ta quay đầu không thèm nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ mỉm cười, đầy vẻ chân thành và bao dung.
“Ân cô nương mau chóng hồi phục sức khỏe.

Ta cũng rất mong chờ Ân cô nương gia nhập gia đình của chúng ta.”
Sắc mặt Ân Tiểu Tiểu lập tức tái nhợt, hàng mi run rẩy, trông như thể vừa chịu sự nhục nhã to lớn.
Nàng ta lập tức ngắt lời Tần Vũ:
“Không cần ngươi lo, ta tuyệt đối không chung phu với người khác!”
Tần Vũ thở dài.
Thật trùng hợp, ta cũng vậy…
Nên ta không có hứng thú với tên nam nhân mà ngươi đã dùng qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương