Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
-
95: Một Bước Cũng Không Cho Rời Xa
Tiêu Hề Hề dùng sức nhảy xuống xe ngựa, đứng ở ven đường, gió đêm thổi qua có chút lạnh, trong đầu cơn buồn ngủ còn lưu lại hoàn toàn bay đi mất.
Thường công công cầm theo đèn lồng ở phía trước dẫn đường, hắn vừa đi vừa hỏi: "Người rốt cuộc đã ngủ bao lâu vậy?"
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng nói: "Trên đường quá nhàm chán, ta ngồi một mình ở trong xe không có việc gì làm, chỉ có thể ngủ.
"
Chung quy nàng là ngủ suốt chặng đường!
Thường công công cảm thấy bội phục nàng sâu sắc.
Tuy nói mặt đường so với đường núi muốn bằng phẳng hơn rất nhiều, nhưng rốt cuộc cũng không thể nói mượt như nhung, xe ngựa chạy nhiều ít đều có điểm xóc nảy, người bình thường rất khó ngủ lâu như vậy, cũng chỉ có Tiêu lương đệ kỳ nhân, có thể ngủ suốt một ngày.
Nhìn tư thế ngủ của nàng vừa rồi, nếu hắn không tới đánh thức, khả năng nàng còn có thể tiếp tục ngủ thêm nữa.
Thường công công thấp giọng dặn dò: "Thái Tử điện hạ nói thân phận người phải bảo mật, cho nên nô tài ở bên ngoài không thể xưng hô với người Tiêu lương đệ, người nên lấy cho mình một cái tên khác.
"
Tiêu Hề Hề suy nghĩ hồi lâu liền nói: "Ngươi kêu ta Tiêu Tây đi.
"
"Dạ, nô tài cả gan xưng hô người một tiếng Tiêu Tây.
"
Hai người một trước một sau tiến vào phòng cho khách.
Lạc Thanh Hàn lúc này đang ở cùng Nhiếp Trường Bình cùng thiếu phó, thiếu bảo thương lượng sự tình.
Hắn nghe được động tĩnh, ghé mắt nhìn về phía cửa.
Tiêu Hề Hề tiến lên chào hỏi: "Nô tài bái kiến Thái Tử điện hạ.
"
Lạc Thanh Hàn chỉ hơi gật đầu, không nói thêm gì.
Nhưng thật ra tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình hai mắt nhìn nàng hồi lâu.
Lúc này Tiêu Hề Hề mặc bộ quần áo thái giám màu xanh đen, tóc toàn bộ được chải lên, lộ ra trán trơn bóng trắng nõn, mắt hạnh thủy nhuận sáng trong, khuôn mặt nhỏ còn lưu lại một chút vệt đỏ, do nàng ngủ trên xe ngựa để lại dấu vết.
Nhiếp Trường Bình nghĩ thầm, tiểu thái giám kia cũng thật tuấn tiếu, vì sao trước kia ở Đông Cung chưa từng gặp qua hắn?
Lạc Thanh Hàn chú ý tới tầm mắt của Nhiếp Trường Bình, nhàn nhạt nói: "Hôm nay trước hết cứ như vậy đi, các ngươi đi một ngày đường, cũng đã mệt mỏi, đều lui ra đi.
"
"Thần xin cáo từ.
"
Thiếu phó cùng thiếu bảo đi ra ngoài.
Nhiếp Trường Bình còn định không đi, bị Lạc Thanh Hàn không lạnh không nhạt mà liếc liếc mắt một cái.
"Ngươi là tự mình đi? Hay là ta cho người tới đuổi ngươi đi?"
Nhiếp Trường Bình hậm hực nói: "Ta tự mình đi.
"
Hắn mặt xám xịt mà rời đi.
Lạc Thanh Hàn nhìn về phía Tiêu Hề Hề còn đứng ở cửa, nói: "Lại đây.
"
Tiêu Hề Hề lập tức đi qua.
"Sau này nàng đi theo bên người ta, ta đến nơi nào, nàng phải theo tới nơi đó, một bước cũng không được rời ta, nhớ kỹ chưa?"
"Nô tài nhớ kỹ.
"
Lạc Thanh Hàn đối với chuyện nàng thuận theo tỏ vẻ vừa lòng, hắn nhàn nhạt nói: "Đi ra ngoài nàng phải nghĩ cho mình một cái tên khác.
"
Tiêu Hề Hề: "Nô tài đã nghĩ kỹ rồi, gọi Tiêu Tây đi.
"
"Tiêu Tây! ! Thôi cũng tạm.
"
Thường công công dẫn người đưa bữa tối tới.
Hai mươi món ăn được bày đầy trên bàn.
Tiêu Hề Hề nhìn thấy nước miếng rơi xuống.
Tên Thái Tử này cuộc sống cũng tốt quá đi! Một người có thể ăn nhiều đồ ăn như vậy! Thật đánh hâm mộ!.
Thường công công áy náy nói: "Nơi đây hẻo lánh, nguyên liệu nấu ăn hữu hạn, chỉ có thể miễn cưỡng nấu ra hai mươi món như vậy, mong Thái Tử điện hạ chịu khó, ăn tạm chút đồ này.
"
Tiêu Hề Hề hiện tại không chỉ có hâm mộ, còn cay đắng.
Nhiều món ngon như vậy, còn nói là "Ăn tạm một chút"?
Nếu như này coi là tạm, nàng thà rằng mỗi ngày đều tạm bợ như vậy!
Giờ khắc này Tiêu Hề Hề cảm thấy như đang ngậm chanh, trong lòng cay đắng không thôi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook