Lạc Thanh Hàn vừa đến Nghị Sự Điện đã bị Hoàng Thượng hỏi vụ rượu độc đêm qua.

"Ngươi nghĩ là do huynh trưởng hạ độc hại ngươi?"
Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần nhịn không được xen vào nói: "Phụ hoàng, nhi thần không có hạ độc, nhi thần oan uổng!"
Hoàng đế lạnh giọng quát lớn: "Ngươi câm miệng!"
Lạc Dạ Thần bị giáo huấn rụt vai lại, hậm hực mà ngậm miệng.

Hoàng đế nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hàn, hỏi lại lần nữa.

"Thái Tử, trẫm muốn nghe suy nghĩ của ngươi, ngươi thật sự cảm thấy chuyện này là do Dạ Thần làm sao?"
Lạc Thanh Hàn: "Hoàng huynh không phải kiểu người ngoan độc, mặc dù huynh đệ quả thực có chút mâu thuẫn, huynh ấy cũng không đến mức hạ độc nhi thần.

Nhi thần suy đoán hẳn là có người khác mượn tay hoàng huynh hạ độc mưu hại nhi thần, nếu kế sách thành công, nhi thần và hoàng huynh đều không thể giữ lại mạng, đây là một mũi tên trúng hai đích.

"
Khi nghe hắn nói xong lời này, biểu cảm của Hoàng đế buông lỏng trông thấy.


Hoàng đế nhìn về phía Lạc Dạ Thần, trầm giọng hỏi: "Ngươi nghe thấy lời nói Thái Tử chưa?"
Lạc Dạ Thần cúi đầu: "Nhi thần nghe được.

"
"Ngươi vừa rồi còn ồn ào nói Thái Tử cố ý đổ oan cho ngươi.

"
Lạc Dạ Thần quỳ sụp xuống: "Là nhi thần hẹp hòi, nhi thần xin chịu phạt.

"
Hoàng đế ánh mắt lần lượt lướt qua người mười vị hoàng tử đang có mặt ở điện, gằn từng chữ một.

"Trẫm biết, các ngươi đối với chuyện Thanh Hàn được sắc lập Thái Tử mà lòng mang bất mãn, nhưng các ngươi nên nhớ kỹ, các ngươi thân là huynh đệ, trong người chảy cùng một dòng máu! Trẫm tuyệt đối không cho phép trong nhà chúng ta huynh đệ tương tàn, các ngươi nghe rõ chưa?"
Các hoàng tử trong lòng rùng mình, chỉnh tề cúi đầu.

"Nhi thần cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo!"
Hoàng đế thả lỏng sắc mặt, ý bảo các hoàng tử có thể rời đi, duy chỉ có Thái Tử Lạc Thanh Hàn được giữ lại.

Hoàng đế nhìn Lạc Thanh Hàn trước mặt, do dự hồi lâu mới mở lời.

"Thái Tử, lần trước vây săn bị ám sát, lần này lại bị người ở trong cung hạ độc, ngươi trong lòng có phỏng đoán gì chưa?"
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói: "Nhi thần đã phái người đi điều tra hai việc này, chân tướng mau chóng sẽ được minh bạch.

"
"Ngươi có hoài nghi đối tượng nào chưa?"
"Tạm thời không có.

"
"Ngươi có nghi ngờ các huynh đệ của ngươi không?"
"Không có.


"
Hoàng đế gật gật đầu: "Không có thì tốt, ngươi tuy là Thái Tử, nhưng ngươi cũng là nhi tử của trẫm, trẫm không hy vọng trữ quân tương lai của Đại Thịnh triều là người máu lạnh đến mức ngờ vực chính huynh đệ của mình.

"
Lạc Thanh Hàn rũ mắt đáp: "Nhi thần cho rằng, chắc chắn có kẻ gian hãm hại, muốn châm ngòi hiềm nghi giữa các huynh đệ, nhi thần sẽ không mắc mưu, mong phụ hoàng yên tâm.

"
"Ngươi có thể hiểu điểm này cũng coi như không uổng phí tín nhiệm của trẫm.

"
!
Lạc Thanh Hàn từ Nghị Sự Điện bước ra đã là buổi trưa.

Hắn đứng ở bậc thang, nhìn phía trước trải dài cung điện nguy nga.

Phụ hoàng hy vọng huynh đệ bọn họ có thể tương thân tương ái.

Nhưng sinh ra trong hoàng cung, đối mặt với quyền lực dụ hoặc, liệu có mấy người giữ được thiện tâm của chính mình?
Thường công công cẩn thận hỏi hắn: "Điện hạ, bây giờ hồi Đông Cung sao?"
"Đi Tiêu Phòng Điện.


"
Tiêu Phòng Điện là cung của Hoàng Hậu, lúc này người vừa dùng xong cơm trưa, đang chuẩn bị đi nghỉ.

Lạc Thanh Hàn tiến lên hành lệ: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.

"
Tần hoàng hậu vẫn luôn duy trì dáng vẻ đoan trang đến mức lãnh đạm, mặc dù nơi này là Tiêu Phòng Điện, đối mặt là hài tử mà mình một tay nuôi lớn, người như cũ vẫn ngồi đoan chính, toàn thân không lộ ra một chút sơ sót.

"Bổn cung nghe nói con tối hôm qua bị người hạ độc.

"
"Hồi bẩm mẫu hậu, nhi thần không uống ly rượu kia, thân thể không đáng lo ngại.

"
"Bổn cung muốn hỏi không phải cái này, bổn cung chỉ muốn biết con tính toán xử lý chuyện này như thế nào?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương