Quỷ Nguyệt
-
Chương 2
Mùng tám tháng bảy, quỷ nguyệt ngày thứ tám.
Bạch Ngọc Đường tựa mình vào thân cây, lạnh lùng nhìn Triển Chiêu ngồi bên cạnh, Triển Chiêu vẫn ôm chiếc bình sứ màu trắng kia trước ngực, dáng vẻ thận trọng.
“Triển Chiêu.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên quay đầu đi, cau mày bực bội nói: “Ngươi biết rõ ta đến Tương Dương còn đi theo làm gì?”
Triển Chiêu dường như rất mệt mỏi, chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút hoảng hốt nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường hung hãn trợn mắt lên, ác thanh ác khí nói: “Bạch gia gia sống chết không cần ngươi quản, về đi.”
Triển Chiêu hơi nhíu mày, nhìn Bạch Ngọc Đường, kiên định nói: “Triển mỗ sẽ không về.”
“Triển Chiêu!”
“Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu thấp giọng nói: “Ta biết rõ ngươi đi làm gì, ngươi cũng biết rõ ta chỉ có thể đi cùng ngươi một đoạn đường cuối cùng này.”
Bạch Ngọc Đường ngừng một chút, nhắm hai mắt lại.
“Miêu Nhi.”
“Ừm?”
“Ngươi ôm cái bình nát kia làm gì.”
“… Đây không phải là cái bình nát… Đây là… vật rất trọng yếu.”
“Há, bên trong chứa cái gì?”
…
“Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường khẽ quát một tiếng, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, người kia vậy mà đã dựa vào thân cây ngủ thật say, gương mặt mệt mỏi, chỉ là trong tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy chiếc bình màu trắng kia.
Bạch Ngọc Đường tựa mình vào thân cây, lạnh lùng nhìn Triển Chiêu ngồi bên cạnh, Triển Chiêu vẫn ôm chiếc bình sứ màu trắng kia trước ngực, dáng vẻ thận trọng.
“Triển Chiêu.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên quay đầu đi, cau mày bực bội nói: “Ngươi biết rõ ta đến Tương Dương còn đi theo làm gì?”
Triển Chiêu dường như rất mệt mỏi, chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút hoảng hốt nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường hung hãn trợn mắt lên, ác thanh ác khí nói: “Bạch gia gia sống chết không cần ngươi quản, về đi.”
Triển Chiêu hơi nhíu mày, nhìn Bạch Ngọc Đường, kiên định nói: “Triển mỗ sẽ không về.”
“Triển Chiêu!”
“Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu thấp giọng nói: “Ta biết rõ ngươi đi làm gì, ngươi cũng biết rõ ta chỉ có thể đi cùng ngươi một đoạn đường cuối cùng này.”
Bạch Ngọc Đường ngừng một chút, nhắm hai mắt lại.
“Miêu Nhi.”
“Ừm?”
“Ngươi ôm cái bình nát kia làm gì.”
“… Đây không phải là cái bình nát… Đây là… vật rất trọng yếu.”
“Há, bên trong chứa cái gì?”
…
“Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường khẽ quát một tiếng, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, người kia vậy mà đã dựa vào thân cây ngủ thật say, gương mặt mệt mỏi, chỉ là trong tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy chiếc bình màu trắng kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook