Vào đêm, muốn đi lại trong thành cũng không tiện, vì đã có lệnh giới nghiêm, lúc này đi trên phố không tránh khỏi bị binh lính tuần tra hỏi han rất phiền phức.

Người đi đường rất ít, không có đèn đường phố xá trở nên rất tối tăm.

Nhưng lúc này có một tòa lầu đã sáng đèn.
Lầu Đông Trâm, đây là nơi của quan phủ, ai cũng biết rõ nên binh lính tuần tra cũng không dám nói gì nhiều.

Ban đêm và ban ngày đối với lầu Đông Trâm thực sự không có gì khác biệt, ngược lại ban đêm ở đây còn rôm rả hơn.

Khách lưu trú và uống rượu vui chơi ở đây chơi đến sáng cũng không ít.
Cố Nam ngồi buồn bã trong đại sảnh của lầu Đông Trâm, hôm nay cô tiêu đời chắc rồi, giờ này cô không dám về nhà nữa.

Nếu về Bạch Khởi chắc chắn sẽ cho cô biết thế nào là thần sát của Chiến Quốc.
“Ôi!”
Rùng mình một cái, Cố Nam vội vàng gạt bỏ ý nghĩ kinh khủng đó.

Ngồi trước bàn mà lòng hối hận vô cùng, lúc đó đáng ra không nên ham vài chén rượu ở lại cùng tên Vương gì đó.
Không về nhà chắc chắn cô không tránh khỏi một trận đòn.

Điều này là thật, Bạch Khởi chưa bao giờ đánh cô nhưng khi cô xem binh thư lười biếng ngủ quên, Bạch Khởi đã giám sát Tiểu Lục đánh cô hai mươi roi, mông suýt nữa bị đánh nát.

Đừng tưởng Tiểu Lục là cô gái đánh không đau, người làm trong phủ Vũ An Quân, lực tay của Tiểu Lục tuy không bằng Cố Nam nhưng so với đàn ông bình thường thì thừa sức.

Cây roi đánh vào mông không chỉ kêu lách cách là xong.
Cô cũng không phải chưa nghĩ đến việc bỏ trốn.

Nhưng Cố Nam đau đầu nhìn sang bên cạnh, bên cạnh cô có một nha hoàn đang trừng mắt nhìn cô.

Nhìn thấy Cố Nam nhìn mình, nha hoàn mím môi nói: “Công tử, ngài ngàn vạn lần đừng đi, ngài là vị khách đầu tiên của Họa Tiên cô nương, nếu ngài đi một khi có lời đồn thổi gì đó thì Họa Tiên cô nương sẽ gặp rắc rối.”
Ban đầu Cố Nam đã chuẩn bị đi rồi, nhưng vừa mới đến cửa đã bị nha hoàn này phát hiện, nói gì cũng không cho đi.

Cuối cùng thành ra thế này.
Nha hoàn luôn ngồi bên cạnh, nói gì cũng không rời đi.
“Tôi không đi, tôi không đi.” Cố Nam cười gượng, lau mồ hôi trên trán.

Họa Tiên ở đây quả thật có nhân duyên tốt, còn có người nghĩ cho cô như vậy.
Không biết đã ngồi bao lâu.

Một nha hoàn khác đi xuống cung kính chào Cố Nam: “Cố công tử, Họa Tiên cô nương đã trang điểm xong, mời công tử qua đó.”
Vậy là không chạy được nữa rồi.

Cố Nam cười gượng, giơ tay: “Làm phiền cô nương rồi.”
Cô đứng dậy, theo nha hoàn lên lầu.

Đưa mắt nhìn Cố Nam lên lầu, nha hoàn ngồi bên cạnh cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chợt nhớ ra điều gì, vội vàng đứng dậy đi làm việc của mình.
Lầu Đông Trâm là một tòa lầu bốn tầng, đèn đuốc sáng trưng, lầu son gấm ngọc rất đẹp.

Phòng của Họa Tiên nằm ở tầng bốn, ngay chính giữa.

Nha hoàn đưa Cố Nam đến trước cửa, mở cửa đợi Cố Nam vào, bèn đóng cửa lại lui xuống.
Trong phòng có một lư hương, đốt hương liệu nhẹ nhàng không nồng, mùi hương không gắt ngửi rất dễ chịu, giống như mùi hương tất nhiên của một thiếu nữ.

Đồ đạc trong phòng đều rất tinh xảo nhưng không xa hoa có vẻ thanh nhã.
Chầm chậm bước qua một cánh cửa nhỏ, bên trong đặt một cái bàn, trên bàn có hai cái đệm mềm.

Trên bàn đặt một bình rượu, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu thơm, chắc hẳn là rượu ngon hiếm có.

Mắt Cố Nam sáng lên, là một kẻ thích rượu cô không thể chịu nổi sự cám dỗ này, vội bước tới cầm bình rót một chén.
“Cố công tử thích rượu ư?” Một giọng nói nhẹ nhàng pha chút quyến rũ vang lên sau lưng Cố Nam.
Lông tơ trên lưng Cố Nam dựng đứng, cô mím môi cứng ngắc quay đầu lại.

Phía sau cô là một nữ tử yêu kiều.

Lúc này, Họa Tiên không đeo khăn mỏng, gương mặt tinh xảo hoàn toàn lộ ra.

Đó là một gương mặt mang vẻ quyến rũ tất nhiên, nốt ruồi lệ ở khóe mắt càng làm tăng thêm sức hút đến cực độ.

Chỉ một nụ cười nhẹ cũng mang theo sự hấp dẫn.
Cô mặc không nhiều, chỉ khoác một lớp áo mỏng làm nổi bật thân hình quyến rũ.

Cố Nam chỉ cảm thấy mũi nóng lên, vội vàng đỏ mặt quay đầu lại.

“Ừ, cũng được!”
Họa Tiên nhìn phản ứng của Cố Nam thì ngẩn ra, cô đã tưởng tượng ra nhiều phản ứng của công tử này, hoặc là trầm tư, hoặc là lẳng lơ nhưng không ngờ công tử này lại xấu hổ.

Công tử này quả đúng là một người thú vị.

Trên mặt cô không tự chủ mà lộ ra vài phần ý cười, giả vờ không biết đi đến bên cạnh Cố Nam, ngồi sát vào: “Cố công tử lần đầu đến nơi này sao?”
“Ừ, ừ.” Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Họa Tiên, cảm nhận được nhiệt độ bên cạnh, mặt Cố Nam càng đỏ hơn, lơ đễnh gật đầu: “Gần, gần như vậy.”
Họa Tiên nhìn Cố Nam rõ ràng rất căng thẳng nhưng lại muốn tỏ ra không căng thẳng, cảm thấy buồn cười.


Đi chơi thanh lâu mà còn có “gần như” được sao?
“Buổi chiều nghe công tử đọc từ, văn tài xuất sắc, vốn nghĩ là người lão luyện trong chốn phong hoa tuyết nguyệt, không ngờ lại là thế này.”
Giọng nói của Họa Tiên dịu dàng quyến rũ, khiến Cố Nam càng thêm lúng túng.
"Thế...thế nào gọi là thế này?" Mặt Cố Nam đã đỏ đến tận mang tai, ánh mắt lảng tránh, giọng nói cứng rắn nhưng lại nhỏ như tiếng muỗi, hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Họa Tiên che miệng cười nhẹ, không trêu chọc Cố Nam nữa, nhẹ nhàng nâng chén rượu lên: "Ở chốn phong lưu này, ta không có gì để đãi khách, chỉ có chút rượu nhạt hy vọng công tử đừng chê."
"Tôi vốn là kẻ mê rượu, có rượu là được rồi." Cố Nam nhận chén rượu, quả đúng là rượu ngon, hương thơm ngào ngạt.
Họa Tiên nhìn Cố Nam, nheo mắt: "Cố công tử quả thật khác hẳn buổi trưa."
Cố Nam đặt chén rượu đã cạn xuống, không biết có phải do rượu làm can đảm, cô cũng không còn lúng túng như ban đầu nữa.
"Cô cũng khác buổi trưa mà." Cô mở miệng nói.
"Ngươi nói xem khác ở chỗ nào?" Họa Tiên chớp chớp mắt.
Cố Nam mím môi, rượu này thật ngon: "Buổi trưa cô nương tuy quyến rũ nhưng ánh mắt vô hồn, lúc này lại hơi linh động."
Họa Tiên che miệng cười: "Cố công tử, quả nhiên không giống người khác."
***
Uống rượu thêm một hồi, buổi trưa Cố Nam đã uống không ít, dù tửu lượng tốt lúc này mặt cũng đỏ ửng, nửa say nửa tỉnh.

Trên bàn rượu chỉ có bạn rượu không có gì khác.

Uống mấy vòng rượu, Cố Nam hoàn toàn buông lỏng không còn cảm thấy lúng túng.
Áo khoác hờ hững, cô đùa nghịch chén rượu trong tay, mắt lờ đờ say.
"Cố công tử say rồi." Họa Tiên tâm trạng phức tạp nhìn người trước mắt.
Dùng từ "giai nhân" để miêu tả công tử này thật thích hợp, khuôn mặt hồng hào, sau khi uống rượu lại mang chút khí phách hào hiệp, cô nhìn cũng phải xao xuyến.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, từ khi vào Lầu Đông Trâm, Họa Tiên chưa bao giờ ngồi nói chuyện yên bình với ai như thế này.
Cố Nam tuy say nhưng lời nói cử chỉ vẫn giữ lễ, hai người vẫn giữ một khoảng cách, không làm điều gì quá phận.

Cô lại nhớ đến bài thơ trưa nay ở đại sảnh.
Họa Tiên ánh mắt mơ màng, người này quả đúng là một công tử phong lưu trong thời loạn, không biết cô có phúc gì mà được chàng yêu mến.
"Ta không say, nếu có say thì sao chứ?" Cố Nam đỏ mặt, lắc lắc đầu, nheo mắt: "Hôm nay có rượu thì hôm nay say, ngày mai lo lắng thì ngày mai lo."
Đúng là người và lời nói đều tuyệt vời.
Họa Tiên khẽ đỡ Cố Nam đang lắc lư, cười nhạt.

Người như thế này, làm sao xứng với một kẻ phong trần như cô.
"Cố công tử." Giọng Họa Tiên vẫn nhẹ nhàng, mang chút mơ hồ: "Tháng ba năm nay chúng ta đã gặp nhau phải không?"
Cô đến Hàm Dương vào tháng ba, hôm đó trời mưa mờ ảo, đúng như câu thơ của Cố Nam " Màu cỏ ánh núi trong bóng nắng chiều tàn".

Nên cô lầm tưởng, lần đầu gặp Cố Nam là ngày hôm đó.
"Tháng ba năm nay?" Cố Nam ngơ ngác, hương rượu vẫn còn, cô vẫn tỉnh táo một chút.

Tháng ba năm nay cô chưa đến nước Tần, cũng chưa vào thời loạn lạc này.

Cô mím môi, cười nhẹ: "Không, chúng ta chưa gặp nhau."
Giọng nói và biểu cảm lặng lẽ của Cố Nam khiến Họa Tiên càng đau lòng hơn.
Không muốn nói với ta sao?
Hay là không muốn ta nghĩ nhiều?
Họa Tiên không nói gì thêm.
Cố Nam thấy rượu cũng đã uống đủ, bèn đứng dậy.
"Cảm ơn rượu của cô nương, ta xin cáo từ." Nói rồi, cô chắp tay, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa đi được hai bước phía sau lại có người nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.
Cảm nhận thân thể ấm áp phía sau, Cố Nam đổ mồ hôi lạnh, tỉnh rượu ngay lập tức.

Cô mới nhớ ra, hôm nay cô đến đây không chỉ để uống rượu và nói chuyện.
"Họa...Họa Tiên cô nương."
"Cố công tử." Giọng Họa Tiên mang chút căng thẳng và u uất.
Cố Nam chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, nếu là nam nhân lúc này cô chắc chắn không chịu nổi.

Nhưng bây giờ cô có thể làm gì? Cô rất tuyệt vọng, muốn khóc mà không có nước mắt!
Phòng rơi vào im lặng.
Không biết bao lâu, Cố Nam chậm rãi nắm lấy tay Họa Tiên.
"Cuối năm ta sẽ đi Trường Bình, đường đi nguy hiểm không biết có thể sống sót trở về khonog."
Trường Bình.
Họa Tiên nắm tay Cố Nam, bất giác run rẩy.
Chiến sự Trường Bình, cuộc chiến toàn quốc giữa Tần và Triệu.

Đây không chỉ là nguy hiểm, mà là chín phần chết một phần sống.
"Họa Tiên cô nương, hai con cá nương tựa vào nhau, chẳng thà ở sông hồ mà quên nhau."
Nói xong, Cố Nam nghĩ đến điều gì, tháo một tấm thẻ từ trên người xuống.
Đặt vào tay Họa Tiên: "Cô nương cầm lấy tấm thẻ này, người ở đây sẽ không làm khó cô nữa."
"Không cần tiễn nữa."
Cô nhẹ nhàng rời tay Họa Tiên, đi ra ngoài không quay đầu lạ.
Màn mỏng rủ xuống, ánh nến trong phòng lay động.
Thảo nào trưa nay chàng không nhìn ta, thảo nào bài thơ nói xuân như đông, thảo nào chàng đến đây chỉ uống rượu.
Hóa ra, chàng đến đây chỉ để từ biệt ta.
Đứng nguyên tại chỗ, cô hiểu ra mọi chuyện, nước mắt trào dâng.
Tên ngốc này.
Cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay, trên đó viết bốn chữ.
Phủ Vũ An Quân!
Ánh nắng buổi sáng ló dạng, tuyết hôm qua rơi đến giờ, trên đường, trên nhà, trên cây ở Hàm Dương đã phủ đầy một màu trắng xóa, trong nắng sớm, nhìn rất đẹp.
***
Phủ Vũ An Quân.
Bạch Khởi mặc áo bông dày, cầm chén trà, ngồi trên ghế mềm, vẻ mặt thản nhiên.
Ngụy Lan đứng bên cạnh với vẻ lo lắng.
Còn Cố Nam thì nằm trên ghế trong tiểu viện, Tiểu Lục đứng phía sau cô, tay cầm một gậy bảng cao ngang người.
Cố Nam cũng không nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi chuyện này, những gì đến rồi cũng phải đến.

Cô chỉ cười gượng nhìn Bạch Khởi: "Sư phụ, có thể đánh ít mười roi không?"
Bạch Khởi bình thản uống một ngụm trà ấm, hơi nước lạnh bay quanh miệng ông.
Nghe thấy lời Cố Nam, ông ngẩng lên nhìn cô.
"Được thôi."
Cố Nam mừng rỡ trên mặt.
"Tiểu Lục, đánh năm mươi roi."
Ngay lập tức mặt Cố Nam lại méo xệch, lần trước hai mươi roi đã làm cô nằm bẹp cả buổi.
Lần này năm mươi roi, cái mông của cô chắc chắn là sẽ hy sinh anh dũng.
"Vâng, lão gia." Tiểu Lục nhìn Cố Nam đầy thương xót, nhưng cô không dám chống lại lời Bạch Khởi, hơn nữa lần này cô cô thực sự phạm lỗi quá lớn.
Cắn môi giơ gậy lên và đánh xuống.
"Ái da!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phủ Vũ An Quân, lúc cao lúc thấp, quanh co uốn lượn, thực sự là nghe cũng đau lòng, nhìn cũng rơi lệ.
Ngụy Lan kéo tay áo Bạch Khởi, dù đã hứa không can thiệp vào việc ông phạt Cố Nam, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng nói: "Ông già, kêu Tiểu Lục đánh nhẹ chút, đừng đánh hỏng đứa nhỏ."
Bạch Khởi hiếm khi giữ được vẻ cứng rắn trước mặt Ngụy Lan: "Không đánh không được, mới có mấy tuổi mà đã biết đi dạo thanh lâu, còn suýt nữa không về đêm."
Nói đến đây, ông tức giận đến nỗi râu rung lên: "Nếu không đánh một trận nó sẽ không nhớ.

Hơn nữa, con gái mà đi dạo thanh lâu, còn ra thể thống gì nữa?"
"Ái da!" Cố Nam lại hét lên một tiếng thảm thiết.
Ngụy Lan trợn mắt: “Lúc trẻ ai chẳng thích náo nhiệt, chưa thấy thì muốn đi xem, ông và tôi hồi đó không phải cũng thế sao? Đánh ít lại đi, Nam Nhi chắc chắn đã biết sai rồi."
"Phu nhân đừng lo, hôm nay tôi phải cho nó nhớ bài học này.

Tôi biết nặng nhẹ, người học võ năm mươi roi nghỉ vài ngày là khỏi, phu nhân không cần lo."
Ngụy Lan quay đầu nhìn Cố Nam, thở dài cười khổ nói: "Con bé này sao nơi nào cũng dám đi thế
Khoảng nửa canh giờ sau, tiếng kêu thảm thiết đáng sợ trong phủ Vũ An Quân mới dần lắng xuống.
Bạch Khởi đứng trước mặt Cố Nam đã "nửa sống nửa chết", tay đặt sau lưng: "Con biết lỗi chưa?"
Cố Nam nhăn nhó mặt mày, xoa mông: "Biết rồi."
"Con không nên đi dạo thanh lâu."
"Cũng không nên không về nhà làm sư phụ sư mẫu lo lắng."
"Cũng không nên về nhà với mùi rượu đầy người."
"Thời gian rảnh nên ở nhà chăm chỉ đọc binh thư, luyện võ công."
Bạch Khởi mặt đen lại, nhìn thấy thái độ nhận lỗi của Cố Nam cũng khá thành khẩn, ông mới dịu lại một chút.
Nói với Tiểu Lục: "Đỡ tiểu thư về nghỉ ngơi, nhớ bôi thuốc cho nhanh khỏi."
"Vâng." Tiểu Lục vội vàng gật đầu, đỡ Cố Nam vào hậu viện.
Bạch Khởi đứng đó nhìn Cố Nam lết đi với vẻ đau đớn lắc đầu, đúng là đứa trẻ không để người ta bớt lo.
Ông quay sang gọi quản gia lão Liên đang đứng ở góc sân.
Lão Liên cúi đầu bước tới bên Bạch Khởi.
"Lão gia có gì dặn dò ak?"
Bạch Khởi nhếch mép: "Đi một chuyến đến Lầu Đông Trâm, đưa cô gái gọi là Họa Tiên về đây, cho làm nha hoàn của tiểu thư."
"Lão gia." Lão Liên ngạc nhiên, do dự nói: "Lầu Đông Trâm dù sao cũng là nơi của quan phủ, chuyện này không hợp lý lắm."
"Có gì không hợp lý chứ."
"Là uy danh của Vũ An Quân ta ở thành Hàm Dương chưa đủ hay là cái sạp của Lầu Đông Trâm cứng hơn! Đi đón về."
"Vâng." Lão Liên gật đầu, cúi người lui ra.
Lầu Đông Trâm dù có liên quan đến hoàng gia, nhưng nếu là Bạch Khởi thì việc đưa một người từ đó về chỉ là chuyện một câu nói.
Trên triều đình, ngoài tên gian thần Phạm Thư thì chẳng ai nói được gì, ngay cả Phạm Thư cũng chỉ có thể nói vài lời.
Còn về đại vương, đại vương sẽ thấy vui mừng về chuyện này.
Vì nếu Bạch Khởi cướp người, điều này ít nhất cho thấy Bạch Khởi vẫn chưa nghĩ tới những việc khác.

Nếu ông thực sự không muốn gì thì đại vương mới lo ông có mưu đồ lớn hơn.
Quan trọng nhất là nghe nói Nam Nhi thích cô gái tên là Họa Tiên đó.
Người mà đệ tử của Bạch Khởi thích, chính là người của phủ Vũ An Quân.
***
Hơn mười ngày thành Hàm Dương không ngừng có tuyết rơi, thời tiết ngày càng lạnh.

Hơi thở ra có thể kết thành một mảng sương trắng, không biết đến bao giờ mới dừng lại.

Tuyết tích tụ dày, từ cành cây rơi xuống đất tản ra thành đống.
Có một vẻ đẹp như được bọc trong bạc, nhưng thành Hàm Dương này quá lạnh.
Tuyết rơi bên cửa sổ ngưng thành lớp băng, khiến nơi nhân gian này càng lạnh lẽo hơn.
"Sàn sạt."
Tiếng cọ nhẹ nhàng vang lên trong phòng, dây lụa trong phòng buông lửng, cửa sổ hé mở, không nhìn rõ bên trong.
Nhìn kỹ thì thấy một cô gái đang thả tóc, đứng trước bàn, cầm bút, trước mặt trải một tấm lụa.
Cô gái đó rất đẹp, chỉ một cái nhìn đã khiến người ta khó quên.
Đôi mắt cô gái mơ màng, như đang mải mê suy nghĩ gì đó.

Miệng lẩm bẩm, tay cầm bút cẩn thận vẽ, dường như đang vẽ hình dáng của một người.
Trên tấm lụa, bức tranh dần dần rõ nét, là một người đang ngồi bên cửa sổ uống rượu.
Người đó mặc một chiếc áo dài hơi rộng, tóc dài chỉ buộc đơn giản, bên góc trán buông xuống một lọn tóc, trông như một công tử phong lưu.
Ngồi tùy tiện trên chiếc trường kỷ mềm mại, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết ngoài cửa sổ rơi dày đặc, ánh mắt của người ấy trông u ám.
Trong tay hắn cầm một chén rượu, nhưng chén rượu lại trống không.
"Vì cô mà hao mòn, mà tiều tụy."
Họa Tiên lẩm bẩm, đặt bút xuống.
Bức tranh đã hiện rõ trên giấy, vẽ rất đẹp như thật sự nhìn thấy cảnh vật và con người đó.
Nhưng Họa Tiên chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lụa, không nói một lời.
"Cố công tử, đến cuối cùng ta vẫn không biết tên chàng."
Họa Tiên cười khổ, nhắm mắt lại.
Mực đã khô, cô nhẹ nhàng cuộn tấm lụa lại cất đi.
Cô cũng hiểu, có lẽ cô và Cố công tử ấy sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

"Họa Tiên cô nương, Họa Tiên cô nương!"
Ngoài cửa, đột nhiên có tiếng gọi.
Sau đó là những tiếng gõ cửa dồn dập.
Họa Tiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô cười bất lực, nàng lúc nào cũng vội vàng như vậy.
"Đến đây." Cô đáp một tiếng, đứng dậy đi đến cửa, mở cửa ra.
Cửa vừa mở, một nha hoàn đã thò nửa người vào thở hổn hển, nhưng trên mặt lại đầy niềm vui.
"Họa Tiên cô nương, tin tốt!"
Họa Tiên đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, mỉm cười: "Có tin gì tốt vậy?"
"Họa Tiên cô nương.” nha hoàn thở một hơi: “Phủ Vũ An Quân đến đón cô!"
"Phủ Vũ An Quân?" Họa Tiên sững sờ.
Lập tức cô nhớ lại tấm thẻ mà Cố công tử đưa cho cô tối qua.
Trên đó hình như viết chữ "Vũ."
Nghĩ đến đây, Họa Tiên vội vàng lấy tấm thẻ từ trong áo ra, tối qua cô chưa nhìn kỹ bây giờ mới thấy rõ.
Phủ Vũ An Quân!
Tim Họa Tiên như lỡ một nhịp, chẳng lẽ thật sự là công tử ấy?
"Cô nương, còn ngẩn ra làm gì, mau đi theo ta." Nha hoàn kéo tay Họa Tiên lôi cô xuống lầu.
Lúc này trong đầu Họa Tiên trống rỗng, cô không biết mình đã đi qua đoạn đường đó như thế nào, chỉ là bị nha hoàn kéo đi xuống lầu, ra khỏi Lầu Đông Trâm.
Cánh cửa mà cô từng muốn chạy ra nhất, lúc này lại rất dễ dàng bước qua.
Bà chủ đứng một bên cúi đầu, người run rẩy dường như không đứng vững.
Bên cạnh bà chủ là một lão già khỏe mạnh mặc thường phục, thấy cô đi xuống thì mỉm cười thân thiện với cô.
"Đây hẳn là Họa Tiên cô nương?"
Nói rồi ông ta bước đến bên cạnh xe ngựa, kéo rèm ra.
"Vũ An Quân bảo ta đến mời cô đi."
Họa Tiên ngơ ngác nhìn xung quanh, nha hoàn đứng sau cô lo lắng đẩy nhẹ cô.
Nói nhỏ: "Họa Tiên cô nương đi đi, đừng quay lại nữa."
Họa Tiên lên xe ngựa, lão già thả rèm xuống.
Quay đầu nói với bà chủ đứng một bên: "Từ nay Họa Tiên cô nương không phải người của lầu Đông Trâm nữa, hiểu chưa."
"Vâng, vâng, hiểu rồi, hiểu rồi." Bà chủ gật đầu liên tục, không dám nói thêm nửa lời.
Lão già gật đầu quay người đi đến xe ngựa, ngồi lên thúc ngựa rời đi.
Xe ngựa rung lắc, Họa Tiên ngồi trong xe, ánh mắt dần dần có thần sắc nhưng viền mắt lại đỏ lên.
Phủ Vũ An Quân là nơi nào, đó là phủ đệ của Vũ An Quân Bạch Khởi.

Bạch Khởi là ai, là đại tướng quân của nước Tần, cũng là võ quan cao nhất, chiến thần của nước Tần.
Phủ Vũ An Quân không màng đến thể diện mà công khai đến đón cô, một người con gái phong trần, công tử vì cô đã làm bao nhiêu, cô không thể tưởng tượng được.
Nhưng cô lại nghĩ, đó là tình cảm mà cô chưa trả được.
Đó là một đoạn đường không dài, nhưng nhiều người đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ lầu Đông Trâm đến phủ Vũ An Quân.
Xe ngựa dừng lại.
Lão già nhảy xuống xe ngựa kéo rèm ra: "Cô nương, đến rồi."
Họa Tiên bước xuống xe ngựa, trước mặt là cổng lớn của phủ Vũ An Quân, hơi lạnh lẽo, xa trung tâm thành phố và rất yên tĩnh.
"Từ nay đây là nhà của cô nương, đừng ngại, Vũ An Quân và hạ nhân đều rất tốt nên cứ yên tâm." Lão già nói nhẹ nhàng, ông ta luôn luôn như vậy.
Viền mắt Họa Tiên vẫn còn đỏ, cô không hề vui mừng vì đã thoát khỏi Lầu Đông Trâm, cô chỉ muốn biết công tử ấy bây giờ ra sao thôi.
Nhìn lão già trước mặt, ánh mắt Họa Tiên đầy lo lắng: "Lão tiên sinh, Cố công tử bây giờ thế nào?"
Cố công tử?
Khóe miệng lão già giật giật, nhìn cô nương trước mặt mà lo lắng không thôi, thầm lắc đầu, tiểu thư nhà mình lừa người cũng thật đáng thương.
Nhưng đã lừa rồi, ông cũng không tiện nói ra chỉ đành thuận theo.
"Cố công tử bây giờ đang nghỉ ngơi ở viện bên, ta có thể dẫn cô nương đi xem."
"Cảm ơn, cảm ơn lão tiên sinh."
Họa Tiên liên tục cảm ơn, lão già thở dài đi trước dẫn đường.
Đến tiểu viện của Cố Nam, căn phòng ấy không đóng cửa.
"Là chỗ đó, lão hủ xin phép không vào cùng."
Lão già chỉ vào phòng của Cố Nam, phòng của tiểu thư ông không tiện bước vào.
Họa Tiên nhìn cửa phòng khép hờ, không tự chủ mà bước nhanh lên.
Lúc này Cố Nam đang nằm trên giường, chán nản lật xem một cuốn sách tre.
Mông đau rát không thể xuống đất, chỉ có thể đọc sách qua ngày.
Tóc của cô không buộc lên, buông lơi một bên, mặc một chiếc áo đơn rộng rãi.

Ngực không lớn nhưng rõ ràng hơn nhiều so với khi cô mặc nam trang rộng thùng thình, ít nhất có thể thấy cô là nữ, hơn nữa là một nữ tử xinh đẹp đầy khí chất.
"Cạch."
Tiếng cửa mở.
Cố Nam quay đầu lại, nghĩ là Tiểu Lục đến.
Nhưng lại thấy một người mà cô không thể ngờ đến.
"Họa, Họa Tiên cô nương?" Cố Nam ngỡ ngàng nhìn nữ tử đứng ở cửa.
Mà Họa Tiên nhìn thấy Cố Nam nằm trên giường thì hoàn toàn sững sờ.
Đó là một nữ tử, cô nhìn thấy rõ ràng.
Và đó chính là Cố công tử tối qua.
Cố công tử là một nữ tử?
Họa Tiên nhìn Cố Nam một lúc lâu, mặt bất giác đỏ lên.
Không biết là vì cô luôn hiểu lầm hay vì trang phục hiện tại của Cố cô nương, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, những gì nên thấy và không nên thấy, cô đều nhìn thấy hết.
Cô vội vã cúi chào, lắp bắp nói.
“Họa, Họa Tiên, cảm ơn Cố cô nương đã cứu giúp.”
***
Ngày hôm đó tại hội thơ Đông Trâm, một bài từ Điệp Luyến Hoa, vài phần tiêu điều, vài phần si tình, khiến cho cả hội không thể quên.
Tất nhiên bài từ này được truyền tụng.
Trong thời đại kín đáo này, bài từ này thực sự là một bài thơ tình cảm động đến không thể cảm động hơn.
Vị tài tử họ Cố đã đã viết ra bài từ này vì một nữ tử phong trần, để lại danh tiếng là một người si tình.

Chính sự si tình này đã khiến nhiều thiếu nữ nghe thấy mà khóc thương, thậm chí có người còn thêu bài từ này lên khăn tay của mình, thường xuyên mang ra ngắm nhìn.
Các tài tử thư sinh sáng tác từ phú, tiếc rằng không ai có thể giải thích rõ ràng về bài từ ngắn Điệp Luyến Hoa này.

Chỉ hai đoạn ngắn nhưng lại diễn tả chữ tình một cách sâu sắc.
Chỉ có thể lắc đầu thở dài, Cố công tử và Họa Tiên cô nương đúng là số khổ.
Bài từ này được truyền tụng khắp nơi, càng truyền càng mạnh, cuối cùng thậm chí còn truyền đến cung điện của đại vương.
Tần Chiêu Tương Vương nhìn văn thư trong tay, lắc đầu cười lớn.
"Vị Vũ An Quân này quả thật còn mạnh mẽ, trận chiến chưa đánh đã đến Lầu Đông Trâm của quả nhân để cướp cô nương rồi.

Thôi kệ hắn, chỉ cần hắn có thể vượt qua được bà vợ dữ dằn của mình thì quả nhân còn gì để nói đâu, hả? Ha ha ha ha."
Vừa nói vừa chỉ vào văn thư, nói với thái giám bên cạnh.
"Đại vương, gần đây trong thành còn lưu truyền một bài từ, cũng liên quan đến việc Vũ An Quân cướp Họa Tiên cô nương."
"Ồ?" Mắt Tần vương lóe lên một tia hứng thú: "Ngươi đọc cho quả nhân nghe xem."
"Vâng." Thái giám cúi chào: "Bài từ như sau:
“Một mình tựa lầu cao, gió thổi nhẹ nhẹ.
Trông xa tắp mối ly sầu,
Tâm tình buồn chán từ nơi chân trời xa thẳm dâng lên.
Màu cỏ ánh núi trong bóng nắng chiều tàn.
Không ai hiểu được tình tự của lúc tựa lan can.
Chợt có ý muốn say khướt bừa đi.
Có rượu trước mặt thì nên ca hát,

Cố gượng vui cũng là vô vị.
Đai áo rộng dần, cuối cùng cũng không hối tiếc.
Vì nàng đáng khiến mình tiều tuỵ.”
Tần vương nghe chăm chú, lâu sau mới hoàn hồn lại, như nhớ ra điều gì, sắc mặt sâu sắc đọc lại một lần: "Đai áo rộng dần, cuối cùng cũng không hối tiếc.

Vì nàng đáng khiến mình tiều tuỵ."
"Hay." Tần vương hít một hơi, điều chỉnh lại biểu cảm của mình: "Người sáng tác bài từ này là ai? Đừng nói với quả nhân là lão Bạch Khởi, không thể nào là hắn, hắn có mấy phần tài hoa quả nhân biết, đánh trận thì được, nhưng sáng tác từ phú thì không thể nào."
Thấy Tần vương hơi thất thố, thái giám lau mồ hôi trên trán, hắn không dám thất thố, cũng không dám nhìn Tần vương thất thố.
"Bẩm đại vương, không phải Vũ An Quân, theo truyền thuyết là một tài tử họ Cố sáng tác, tặng cho Họa Tiên cô nương."
"Tài tử họ Cố?" Tần vương ngạc nhiên, một tài tử có tài hoa như vậy sao quả nhân chưa từng nghe thấy tên.
Thái giám vội vàng nói tiếp: "Đại vương, đồ đệ của Vũ An Quân cũng họ Cố.

Hơn nữa gần đây cũng có một bài thơ của Cố cô nương: Chén rượu ngon dưới ánh trăng, muốn uống mà ngựa vàng thúc giục.

Say nằm trên chiến trường mỉm cười.

Xưa nay chinh chiến mấy ai về."
"Dù có hơi phong nhã, nhưng cả hai đều có tài hoa xuất sắc, thêm việc Vũ An Quân ngày hôm sau bèn đến đón Họa Tiên cô nương, nên ta nghĩ, hai người này rất có thể là một."
Nói xong, thái giám cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Nói nhiều dễ sai.
"Xưa nay chinh chiến mấy ai về?" Tần vương vuốt râu, nhẩm đọc: "Quả đúng là một người thú vị, hèn gì lão Bạch Khởi lại thu một cô nương làm môn sinh."
"Quả nhân thật có chút muốn gặp học trò của chiến thần này.

Rồi" Mắt Tần vương nheo lại.
"Để sau trận Trường Bình, nếu cô ta có thể sống sót trở về."
"Sư phụ." Giữa một thung lũng, xung quanh là rừng rậm, nhìn không thấy bờ, ít có dấu chân người.
Một đứa trẻ đôi mắt sắc bén quỳ trước một người đàn ông, cúi đầu lạy.
Lễ bái sư cũng xem như thành.
Quỷ Cốc Tử ngồi khoanh chân, trên đùi là một thanh kiếm đồng bình thường.

Bên cạnh ông còn đứng một đứa trẻ khác, cao hơn đứa trẻ đang quỳ, mái tóc đen, gương mặt bình thản, trông cũng chỉ khoảng bảy tuổi.
Ngẩng đầu nhìn đứa trẻ trước mắt, ông nheo mắt: "Tiểu Trang, đã vào Quỷ Cốc thì phải tuân theo quy tắc của Quỷ Cốc, con đã suy nghĩ kỹ chưa."
Đứa trẻ quỳ dưới đất, cúi đầu: "Sư phụ, Vệ Trang đã nghĩ kỹ."
"Tốt." Quỷ Cốc nhắm mắt, thở dài một hơi, quy tắc của Quỷ Cốc.
"Từ nay trở đi, con là môn sinh thứ hai của ta, học: Hoành!"
"Đây là sư huynh của con, Cái Nhiếp, học: Tung!"
"Hai con phải nhớ kỹ, đã vào Quỷ Cốc, phải nhớ rằng ta dạy các con Tung Hoành trị học, sau khi học thành tự, các con tự tìm đường đi, tranh cao thấp.

Tung Hoành, chỉ một sống, sống sót thì là Quỷ Cốc Tử đời sau."
"Dạ!"
"Dạ!"
Đứa trẻ quỳ trên đất và đứa trẻ đứng một bên cùng đồng thanh đáp.
"Hôm nay, chúng ta nói về kiếm." Quỷ Cốc Tử ngồi trên trường kỷ, trước mặt là Vệ Trang và Cái Nhiếp, hai đứa trẻ mỗi bên ngồi một bên, nghe rất chăm chú.
"Ta hỏi các con trước." Quỷ Cốc Tử liếc qua mặt hai đứa trẻ, tay phải đẩy thanh kiếm đồng ra trước: "Nói xem, kiếm là gì."
Một khoảng im lặng ngắn.
Cái Nhiếp nói trước: "Kiếm là vua của trăm binh khí.

Người cầm kiếm là người quân tử, biết tiến biết lui đúng mực, theo lý Tung Hoành mà làm.

Mũi kiếm sắc bén ở cả hai đầu, giữa thân kiếm thẳng thắn, thà gãy chứ không cong, cũng giống như đạo làm người, là nền tảng để lập thân.

Lùi lại thì ẩn náu nơi bình yên, tiến lên thì thể hiện hết sức mạnh và sự sắc bén."
Trả lời rất chỉnh tề, cũng rất có lý, với tính cách của Cái Nhiếp, đúng là sẽ đưa ra câu trả lời như vậy.
Vệ Trang trả lời chậm hơn Cái Nhiếp, ngồi tĩnh lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ đưa ra một câu.
"Kiếm, dụng cụ giết người.”
Quỷ Cốc Tử không nói ai đúng ai sai, chỉ gật đầu, nói.
"Đều đúng, hôm nay sư phụ muốn nói với các con về kiếm đồ."
Nói xong nhìn thanh kiếm của mình: "Nơi đi của ba thước thanh phong này."
Vệ Trang và Cái Nhiếp không nói, nhưng nhìn ánh mắt của họ biết rằng, họ nghe rất chăm chú, thậm chí cố gắng ghi nhớ.
Nói về kiếm, Quỷ Cốc Tử không thể không nhớ đến nửa môn sinh mà ông đã dạy, nhớ đến cô gái lười biếng đó, khóe miệng của Quỷ Cốc Tử cong lên.
Đối với sự hiểu biết về thanh kiếm này, e rằng không ai có thể thấu hiểu hơn nàng.
Và lý thuyết về năm loại kiếm của nàng, sớm hay muộn sẽ trở thành chân lý của các kiếm khách trên thiên hạ.
"Sư phụ từng nghe người ta giảng giải, nhận được lý thuyết về năm loại kiếm, hôm nay sư phụ sẽ giảng cho các con."
Câu đầu tiên này đã khiến Vệ Trang và Cái Nhiếp kinh ngạc, người sư phụ của họ trong mắt họ là học giả thiên tài, mà lý thuyết về năm loại kiếm này lại là sư phụ nghe người khác giảng giải.

Vậy người đó đạt đến cảnh giới nào?
"Thanh kiếm ba thước, chia thành năm cảnh giới, đó là: Lợi kiếm, Nhu kiếm, Trọng kiếm, Mộc kiếm, Vô kiếm."
"Lợi kiếm vô ý, sắc bén và mạnh mẽ, không gì không phá được!"
"Nhu kiếm vô thường, chiêu thức đã đạt đến cực đỉnh, mà theo đuổi sự biến hóa.

Chiêu chiêu công kích, thức thức biến đổi!"
"Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công.

Cảnh giới như thế!"
"Mộc kiếm vô hình, kiếm thuật đạt đến bước này, không vướng bận vật chất, cỏ cây đá đều có thể thành kiếm.

Hoa bay lá rụng, đều có thể gây thương tích!"
"Cuối cùng, vô kiếm vô chiêu.

Cảnh giới này, cũng là cảnh giới cuối cùng, trong từng động tác, đều là sự biến hóa của trời đất, chỉ thẳng nguồn cội, trong thiên hạ đã không còn kiếm, cũng chỉ còn kiếm."
Chỉ với hơn trăm chữ, Quỷ Cốc Tử giảng xong, rồi thở một hơi dài.
Cái Nhiếp và Vệ Trang ngồi đờ đẫn tại chỗ, họ mới học kiếm phong nhưng đã mơ hồ cảm nhận được ý nghĩa của lý thuyết năm loại kiếm này, và chính sự cảm nhận mơ hồ này đã khiến họ thu được lợi ích không nhỏ, cũng làm họ kinh ngạc vô cùng.
"Sư phụ." Vệ Trang ngẩng đầu lên: "Lý thuyết về năm loại kiếm này là ai sáng tạo thế?"
Hắn đã âm thầm quyết định, nếu có thể, chắc chắn phải đến thỉnh giáo.

Nếu không dạy, sẽ quỳ một ngày, nếu vẫn không dạy, sẽ quỳ ba ngày!
Quỷ Cốc Tử vuốt râu, suy nghĩ một lúc rồi từ từ nói.
"Người sáng tạo lý thuyết về năm thanh kiếm này, cũng coi như là sư tỷ của các con."
"Sư phụ chỉ dạy nàng kiếm thuật, nên không coi là môn sinh của Quỷ Cốc, nhưng vẫn được coi là học trò của sư phụ.

Trên con đường kiếm thuật, nàng được coi là tài năng hiếm có, ngay cả sự hiểu biết về kiếm của sư phụ e cũng không sâu bằng nàng."
Học trò của sư phụ!?
Cái Nhiếp và Vệ Trang nhìn nhau, tức là ngang tuổi với họ.
Một lúc sau, Cái Nhiếp chậm rãi hỏi: "Sư phụ, sư tỷ đó tên là gì?"
"Nàng? Tên là Cố Nam, nếu có duyên, sau này các con có thể gặp nàng."
(truyện xuyên không nên lúc cô lúc nàng ạ, haizz).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương