Quý Ngài Trong Bãi Rác
C8: Chương 8

14

Trong văn phòng, tôi lo lắng đứng ngồi không yên.

Từ lúc trở về đến giờ, Quý Niệm Thâm không nói lời nào vùi đầu vào làm việc, nhưng tôi thấy bút trong tay anh ta không nhúc nhích, nhìn như người mất hồn.

Tôi lặng lẽ nhích tới cửa, mới vừa vặn tay nắm liền nghe anh ta lạnh lẽo hỏi, “Cô đi đâu?”

“Đi toilet.”

Biểu cảm anh ta thả lỏng chút, giọng dịu xuống, “Nhanh rồi quay lại.”

“Oki.”

Ra cửa tôi liền chạy, đồ ngốc mới quay lại.

Ra khỏi bãi đậu xe của công ty, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Khi giọng của người đàn ông vang lên bên tai, tôi cứng đờ người.

Phẫn nộ cùng đau khổ giây lát đánh úp tôi, tôi nhắm nghiền mắt, trong đầu hình ảnh mẹ nằm ở nhà xác lại lần nữa xuất hiện, tôi nắm chặt tay lại, nhẫn nhịn, nghiến răng hỏi: “Ông muốn cái gì?”

“Hàm Hàm, ba sắp bị người chém c.h.ế.t, con cứu ba, ba biết con hiện tại có tiền, 50 vạn đối với con không là cái gì, con cứu ba được không?”

Trong điện thoại, Trình Tĩnh khóc nức nở cầu xin tôi, mỗi một tiếng“Ba”, tôi nghe xong chỉ muốn ói.

Tôi cười lạnh nói: “Tiền của tôi, cho dù đi đốt cũng không cho ông.”

“La Hàm, tao là ba mày, sao mày nhẫn tâm như vậy?”

“Tôi nhẫn tâm thì ông làm gì được tôi.”

“La Hàm, mày thật sự thấy chết không cứu?”

Bởi vì tức giận, giọng ông ta dần trở nên âm độc, trong giọng nói mang theo ý uy hiếp.

“Đừng nói cứu, tôi cũng mong ông chế.t đi.”

Tôi dứt khoát cúp máy, chặn số ông ta.

Đợi lát, một chiếc xe cho thuê lại gần, tôi vẫy tay, xe ngừng ngay trước mặt.

Sau khi lên xe, tôi cứ thấy bất an, câu nói cuối cùng của Trình Tĩnh như có ý gì đó, tôi sợ hãi nhắn tin cho Quý Niệm Thâm, nói cho anh ta chuyện Trình Tĩnh gọi cho tôi.


Tắt máy, tôi ngẩng đầu vừa thấy tài xe đi tuyến đường không phải nơi tôi muốn.

Tôi cảnh giác nhìn người ngồi ghế điều khiển, ông ta đội mũ, trời hè mà mặc áo khoác lao động, cổ áo dựng thẳng che nửa bên mặt.

Lúc này, Quý Niệm Thâm gọi điện tới.

Tôi cưỡng lại nỗi sợ hãi, bình thản bắt máy, anh ta lo lắng hỏi: “Cô đang ở đâu?”

“A Thâm, lúc này tâm trạng em không tốt, có thể về hơi muộn, anh nhớ để cửa cho em nhé.”

Anh ta nhận ra không đúng, vội la lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Tôi cố cười, nhìn ra bên ngoài: “Em vẫn đang trên xe.”

Không đợi Quý Niệm Thâm hỏi lại, tôi cúp máy, nhanh chóng gửi vị trí và tuyến đường di chuyển ở Wechat cho anh ta.

“Cứu tôi.” Vừa gửi được tin nhắn đi thì tài xế đột nhiên dậm mạnh chân ga.

Tôi nhét điện thoại vào kẽ hở ghế ngồi, sau đó hô to, “Ông là ai, ông muốn làm gì?”

Tài xế ngẩng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt, qua kính chiếu hậu tôi thấy được, là Trình Tĩnh.

Hoá ra ông ta sớm chuẩn bị bắt cóc tôi, gọi điện thoại chỉ để thử.

Xe dừng tại một toà nhà bỏ hoang, tôi mở cửa xe muốn chạy, ai biết được ông ta cầm kìm điện, đâm mạnh vào bụng tôi.

Lúc tôi tỉnh dậy đã bị trói lại bên trong toà nhà.

Ông ta hỏi điện thoại tôi đâu.

“Ở trong túi tôi.”

Ông ta tức giận tát tôi một cái, “Mày còn dám gạt tao, trên người mày tao đều tìm rồi, không có.”

“Tôi không lừa ông, vẫn luôn để trong túi, có thể là lúc ông kéo tôi vào bị rớt.” Tôi rụt cổ lại, sợ hãi nhìn ông ta.

Ông ta đá tôi một cái rồi đi ra ngoài tìm điện thoại.

Được một lát, ông ta tức đến hộc máu, lại vả tôi mấy cái, bảo tôi lừa ông ta.

“Tôi không lừa ông, thật sự không lừa ông.”


Tôi khóc lóc xin ông ta thả tôi ra.

Ông ta lại nói tôi là con sói mắt trắng, không chịu lấy ra ít tiền cứu ông ta.

Tôi vừa cùng ông ta lôi kéo, vừa thầm mong Quý Niệm Thâm mau chạy tới cứu tôi.

“Tôi đưa tiền cho ông, ông thả tôi ra được không?”

Ông ta cười lạnh, “Mày cho rằng tao là đồ ngốc hả, mày hận tao như nào tao đều rõ, nếu tao không sống được, thì con mẹ mày cũng đừng muốn sống.”

Tôi la lên: “Ông định bỏ mặc vợ cùng con trai sao?”

Ông ta nghe được vợ với con trai, đột nhiên nổi khùng, cười to chửi: “Con của con đĩ kia không phải của tao, tao đây nuôi con của ả mười mấy năm, con mẹ nó thế mà là thứ lộn dòng lộn giống, ả còn muốn mang con bỏ chạy khỏi tao, sao tao có thể bỏ qua cho ả được.”

Tôi khó tin được nhìn ông ta, run rẩy nói:

“Ông, ông làm gì bà ta rồi?”

“Ha ha ha, làm sao? G.i.ế.t rồi, ả cùng thứ nghiệt súc kia tao còn đang để trong tủ lạnh đấy.”

Ông ta giờ phút này như ma quỷ, cả người tràn ngập hơi thở khát máu cùng điên cuồng.

Ông ta bắt cóc tôi, ngay từ đầu không phải vì tiền, ông ta điên rồi, muốn lôi kéo mọi người quanh ông ta cùng ch.ế.t.

Ông ta tự chửi mắng thật lâu, sau đó rút từ túi áo ra một con dao, mặt vặn vẹo dữ tợn tới gần tôi.

Tôi sợ hãi mà khua chân, kêu ông ta “Ba ba”, muốn gợi lại một chút nhân tính của ông ta.

Ông ta quỳ trên đất, bò đến trước mặt tôi, ôm chặt tôi, nói ông ta sai rồi, ông ta không nên đối xử với tôi cùng mẹ tôi như vậy.

Tôi thật sự nghĩ ông ta đã thanh tỉnh, ai biết giây sau ông ta lại cười rộ lên, nhéo mặt tôi nói: “Hàm Hàm, đời này của ba thật xin lỗi con, ba thề, kiếp sau, kiếp sau ba chắc chắn đối tốt với con, chúng ta đi tìm mẹ con, ba xin lỗi bà ấy, rồi một nhà ba người chúng ta sống hạnh phúc bên nhau, được không con?”

“Trình Tĩnh, ông điên rồi, ông buông tôi ra.”

Tôi giãy giụa, ông ta lại bóp chặt mặt tôi, tát tôi một cái, “Tao không điên, mày con đĩ này, thấy c.h.ế.t không cứu, thấy c.h.ế.t mà không cứu….”

Ông ta giơ dao lên, đè lên cố tôi, “Hàm Hàm, nhanh lắm, không phải sợ, con đi rồi ba rất nhanh liền tới cạnh con.”

Tôi run rẩy không ngừng, miệng không phát ra được tiếng nào, hoảng sợ nhìn ông ta.

Ngay lúc ông ta cười lớn muốn cắt động mạch chủ ở cổ tôi, một tiếng súng vang lên khắp toà nhà.


Cả người tôi người run kịch liệt, nhắm chặt hai mắt lại.

Máu ai đó phun ra, bắn lên mặt tôi, rơi cả vào miệng tôi.

“La Hàm, La Hàm, cô sao rồi?”

Dây thừng được cởi bỏ, tôi từ từ hé mắt, Quý Niệm Thâm xuất hiện trước mặt.

Giọng anh ta run rẩy, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng.

Tôi oà khóc nhào vào lòng ngực anh, “Cảm ơn anh, cảm ơn anh cứu tôi, cảm ơn…”

Quý Niệm Thâm ôm tôi vào lòng, không ngừng nói, “Xin lỗi.”

Cảnh sát xử lý hiện trường, tôi nén sợ hãi cùng đau đớn, kiên trì tới cục cảnh sát để ghi chép thông tin.

Lúc ra khỏi cục cảnh sát, người tôi vẫn run rẩy.

Quý Niệm Thâm bế tôi lên, nhanh đưa tôi đến bệnh viện.

Mặt bị tát vài cái, toàn bộ khuôn mặt sưng phù, lỗ tai cũng bị thương mà đau xót.

Quý Niệm Thâm đau lòng mà ngồi cạnh tôi, tự trách không thôi.

“Không phải anh sai, anh đừng như vậy.” Tôi vỗ vỗ tay anh, an ủi.

“Là tôi sai, là tôi không bảo vệ cô tốt.”

“Không phải anh sai, là chính tôi làm, một hai phải lẻn ra ngoài.”

“Là tôi sai….”

Tôi gấp đến mức đấm giường, “Anh im miệng, không được tranh với tôi.”

Quý Niệm Thâm vội vàng: “Cô đừng tức giận, tôi không nói nữa.”

15

Việc tôi bị bắt cóc truyền đến tai ông Quý.

Sau khi xuất viện, tôi cùng Quý Niệm Thâm bị kêu về nhà chung nghe phê bình.

Một phòng lớn nhỏ, đều đang chê trách Quý Niệm Thâm, trách anh không bảo vệ tôi tốt.

Mà tôi ngồi một bên, yên lặng ăn dưa hấu.

Ông cụ ho mạnh hai tiếng, dùng gậy chống gõ mặt đất, cả giận nói: “Dù gì cháu cũng là người đứng đầu tập đoàn, thủ đoạn phải tàn nhẫn, như vậy mới có thể bảo vệ tốt người cháu muốn bảo vệ.”


Tôi đang ăn dưa mắc họng, vì lời này mà nghẹn.

“Ba, ba vừa nói gì vậy ạ?” Tôi nhìn thoáng qua Quý Niệm Thâm, anh ta liền quay đầu lảng tránh ánh mắt chất vấn của tôi.

“Ba nói chồng con là người nắm giữ tập đoàn?” Tôi hỏi lại lần nữa.

Người ở đây đều gật đầu, ông trìu mến mà nhìn tôi, “Đúng vậy, sau khi hai con kết hôn, ba đã giao lại hết quyền cho Niệm Thâm, con không biết sao?”

Tôi cười nhẹ, “Con biết, sao con có thể không biết được, ha ha.”

Quý Niệm Thâm, anh dám gạt tôi!

Sau cơm chiều, tôi tủm tỉm cười vẫy tay với Quý Niệm Thâm, “A Thâm, anh đi lên tầng đi, em muốn nói chút chuyện với anh.”

Chị họ ở bên cạnh cười ngượng ngùng, sau hỏi Quý Niệm Thâm, “Cần chị chuẩn bị chút đồ lần trước không?”

“Không cần đâu chị.” Quý Niệm Thâm hạ giọng nói từ trên tầng.

Tôi về phòng ngủ, u oán nhìn anh ta, “Tại sao lại gạt tôi?”

Anh ta đóng cửa, còn thuận tay khoá trái lại.

“Cô nói vì sao?” Anh ta đi đến trước mặt tôi, thuận thế đè tôi xuống.

Tôi vội lùi về sau.

Hai tay anh ta chống sườn eo tôi, “La Hàm, anh thích em, không muốn em rời khỏi anh, anh muốn cùng em từ diễn thành thật.”

Tôi cứng miệng: “Nhưng tôi không muốn cùng anh từ diễn thành thật.”

Anh ta ôm ro tôi, kéo vào lòng ngực, nhìn thẳng tôi, “Thật sự không muốn cùng anh từ diễn thành thật?”

Ánh mắt anh ta quá nóng bỏng với nhiệt tình, tôi không chống được, “Thôi, cùng anh diễn thành thật, thiệt cũng không phải tôi.”

Anh nở nụ cười, mặt mày tràn ngập vui sướng.

Anh ấy nhìn môi tôi, yết hầu giật giật, nhẹ nhàng liếm miệng, mắt đong đầy tình cảm.

Tôi kéo cổ anh, hơi ngửa đầu, thử lại gần chạm môi anh.

Cách môi anh ta chỉ còn một xăng, tôi ngừng lại, anh ta mở môi đột nhiên ngậm lấy môi tôi.

“Vợ à, em còn thiếu anh một đêm động phòng.” Anh ta giữ chặt gáy tôi, chống trán tôi, thanh âm khàn khàn gợi tình.

Tôi bị anh ta hôn đến mất sức, đành nói: “Đêm nay bù cho anh.”

Tình nùng, anh ta hôn trán tôi, nói: “La Hàm, anh sẽ cho em một gia đình trọn vẹn hạnh phúc.”

“Cảm ơn anh, Quý Niệm Thâm.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương