Quý Ngài Trong Bãi Rác
C6: Chương 6

10.

Tin tức tôi và Quý Niệm Thâm chuẩn bị tổ chức đám cưới đã tràn ngập các mặt báo, người nổi tiếng khi kết hôn cũng không có rình rang như vậy.

Quý Niệm Thâm nói với tôi đây là hotsearch người nhà anh ấy mua.

Tôi ngạc nhiên rớt cả quai hàm.

Trong mắt người nhà họ Quý, lợi ích là trên hết.

Họ muốn dùng đám cưới này như một mánh lới, dễ dàng xây dựng mối quan hệ với các công ty lớn.

Trông như một đám cưới nhưng thực tế đây là buổi tụ họp giao lưu của giới thượng lưu.

Trong ngày cử hành hôn lễ, trong lòng tôi căng thẳng đến mức thắt lại.

Trời còn chưa sáng tôi đã bị kéo dậy trang điểm, duyệt chương trình một lần trước khi chính thức bắt đầu.

Khi hôn lễ chính thức bắt đầu, tôi choáng váng trước khung cảnh long trọng hơn tôi tưởng tượng.

Khách mời có mặt không chỉ có doanh nhân mà còn có cả những người nổi tiếng, thậm chí cả thần tượng của tôi cũng đến.

Tôi thật sự dính may mắn của danh tiếng nhà họ Quý.

Giọng điệu Quý Niệm Thâm không vui nói: “Cô nhìn anh ta lâu vậy làm gì, anh ta đẹp trai vậy sao?”

“Đẹp trai chứ.”

“Đẹp trai bằng tôi không?”

"Hai người là hai kiểu đẹp trai khác nhau, không thể so sánh được."

"Cả hai đều có hai mắt và một miệng, sao không so sánh được?"

Cái con người này, lúc này rồi mà còn muốn cãi nhau với tôi.


Hôm nay đặc biệt, tôi không thể cãi nhau với anh ta được.

“Anh đẹp trai, anh đẹp trai nhất, anh đẹp vô địch thế giới.”

Anh ta thế mà tin lời khen chiếu lệ của tôi, còn mỉm cười rất vui vẻ.

Trong suốt hôn lễ, tôi không dám lơ ​​là chút nào, ôm chặt trái tim mình, sợ mình phạm sai lầm, làm mất mặt nhà họ Quý.

Sau khi chúng tôi trao nhẫn, MC nói: “Xin mời chú rể hôn cô dâu”.

Tôi sững sờ.

Lúc diễn tập đâu có khúc này đâu.

Quý Niệm Thâm vén khăn đỏ trên đầu tôi, vẻ mặt thâm tình nhìn tôi.

Tôi lúng túng nhìn anh ấy, không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt, “Muốn hôn thật sao?”

Anh ấy nắm cằm tôi, từ từ tiến lại gần, khi sắp chạm môi tôi, anh khẽ nói, “Xin lỗi.”

Tôi còn chưa kịp khôi phục tinh thần thì môi của anh đã chạm lấy môi tôi.

Phía dưới có nhiều người đang nhìn thế, tôi không thể tỏ ra cứng đơ được.

Để phối hợp với anh ấy, tôi đưa tay ôm lấy cổ anh ta, hơi nghiêng đầu và đáp lại nụ hôn của anh.

Anh ấy dường như đang mỉm cười.

Ba mươi giây sau, anh buông tôi ra, nắm lấy tay tôi, hôn lên mu bàn tay tôi, tình cảm mà dịu dàng, mạnh mẽ đánh thẳng vào tim tôi.

Thật sự tôi không đỡ được.

Sau khi rời khỏi hôn lễ, chân tôi mềm nhũn.


Quý Niệm Thâm bế tôi trở về phòng với vẻ mặt vui mừng.

Nghỉ ngơi không được bao lâu thì chúng tôi lại đi chúc rượu khách mời.

Chúc một vòng, tôi cảm thấy hơi choáng váng.

Ông cụ Quý cầm mic, và toàn bộ hội trường ngay lập tức im lặng.

Ông ấy tuyên bố người thừa kế của tập đoàn Quý thị là Quý Niệm Thâm.

Những người có mặt cũng không ngạc nhiên lắm, họ đã đoán trước được điều này, sau khi vỗ tay xong liền đi đến chỗ Quý Niệm Thâm chào hỏi.

Tôi tìm một chỗ ngồi rồi xoa xoa đôi vai đau nhức của mình.

Nhìn thấy Quý Niệm Thâm vui vẻ, tôi cũng vui vẻ.

11.

“Chị dâu, sao chị ngồi một mình thế này?”

Sau lưng vang lên giọng nói cợt nhả của Quý Nhĩ Thần, tôi lườm một cái, không thèm để ý đến cậu ta.

Cậu ta bước đến gần tôi, cầm ly rượu vang đỏ trong tay, đưa một ly cho tôi: “Chị dâu, em trai kính chị một ly, không lẽ ngay cả chút mặt mũi này chị cũng không cho em chứ?”

Khi không lại xun xoe, không phải kẻ gian cũng phường trộm cắp.

Tôi liếc nhìn ly rượu trong tay anh ta, cười, “Xin lỗi, tôi không uống rượu.”

“Chị dâu sợ em hạ độc à?”

À, cậu cũng tự mình biết mình đấy.

Tôi nhếch môi mỉm cười, “Em trai nói gì thế, sao chị có thể nghĩ em như vậy được?”


Cậu ta không đạt được chỉ đành hậm hực rời đi.

Trong chốc lát vì chuyện nhỏ này mà tôi không tìm được Quý Niệm Thâm.

"Chị dâu, chị đang tìm anh trai em phải không?"

Trời má, tên này lại đến, ai đến bắt con yêu quái này đi.

Tôi không muốn phí thời gian với tên này nên giở giọng khó chịu: “Sao cậu cứ ám tôi mãi thế?”

Cậu ta chắn đường tôi, “Em biết anh ấy đang ở đâu.”

“Ở đâu?” Tôi giận dữ hỏi.

Cậu ta dẫn tôi đến khu vườn nhỏ bên ngoài đại sảnh và chỉ vào một nơi: “Ở đó.”

Quý Niệm Thâm đi cùng một người phụ nữ, người phụ nữ ôm anh, hình như đang khóc, nếu tôi nhớ không lầm thì người phụ nữ đó chính là vợ sắp cưới tiền nhiệm của Quý Niệm Thâm, cũng là vợ sắp cưới của Quý Nhĩ Thần.

Tôi nghiêng đầu nhìn Quý Nhĩ Thần, cậu ta không những không tức giận ngược lại khóe miệng còn nở nụ cười kỳ quái, trong mắt toàn vẻ tính toán.

Đúng là lòng Tư Mã Chiêu, đến người đi đường cũng biết.

Đây chẳng phải rõ ràng muốn phá hỏng quan hệ của tôi và Quý Niệm Thâm sao?

Tôi ngáp dài nói: "Xin lỗi, tôi buồn ngủ quá. Tôi phải đi đây. Cậu cứ xem từ từ.”

Cậu ta nắm lấy cánh tay tôi và nói với vẻ không thể tin được: "Anh ấy nhớ người cũ mãi không quên được, lại còn ở hôn lễ của hai người, chị không tức giận sao?”

“Tôi tức chứ.” Tôi bình tĩnh nhìn cậu ta.

Cậu ta sững người nhìn tôi, không biết phải làm sao.

Tôi rút cánh tay mình ra khỏi tay cậu ta, nghiêm túc nói lung tung: “Tôi mắc bệnh vặt, phản ứng cảm xúc chậm hơn người bình thường, bây giờ cậu trông tôi ổn thế này chứ thật ra tôi đang rất tức giận, nhưng không thể nào thể hiện ra, cậu thông cảm nhé.”

Cậu ta nghẹn họng nhìn tôi, c.h.ế.t sững ngay tại chỗ.

Tôi quay người đi vài bước rồi quay lại hét về phía khu vườn nhỏ: “Chồng ơi, anh xong việc chưa? Về đi, em buồn ngủ lắm rồi.”

Quý Niệm Thâm nghe tiếng, đẩy người phụ nữ kia ra ngay lập tức rồi đi về phía tôi.


Anh bước đến gần tôi, vòng tay qua eo tôi, ôm tôi vào lòng, lạnh lùng nhìn Quý Nhĩ Thần cảnh cáo: “Trông kỹ người của cậu, đừng để cô ta chạy tới tìm tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không nể mặt.”

“Anh, anh hiểu lầm.”

Cậu ta còn chưa nói xong, Quý Niệm Thâm đã tức giận nói: "Đừng để tôi thấy cậu ở gần La Hàm nữa, biết chưa?”

Quý Nhĩ Thần không cam lòng siết chặt nắm đấm, cúi đầu nói một tiếng “Dạ”.

Bạn trai bỗng mạnh mẽ bất ngờ thế này bỗng nhiên chạm trúng tim tôi.

Bảy cô tám dì chen chúc trong phòng tân hôn của bọn tôi, còn dặn dò Quý Niệm Thâm giữ mình, sợ ngày mai không dậy nổi. Nếu làm trễ thời gian kính trà sẽ bị ông cụ mắng.

Tôi đỏ mặt đi theo Quý Niệm Thâm tiễn họ.

Nhưng sau tất cả, tôi chưa bao giờ nghĩ một ngày lại có thể dài đến thế.

Tôi ngả đầu liền ngủ, không có sức lực cùng Quý Niệm Thâm phân chia giới hạn gì đó nữa.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi lại nằm trong vòng tay anh.

Quý Niệm Thâm mở mắt ra, vẻ mặt mệt mỏi nhìn tôi, oán trách nói: “Tay tôi tê hết cả rồi.”

“Ai bảo anh ôm tôi, đáng đời.”

Anh vòng tay ôm tôi vào lòng: “Rõ ràng tối qua cô đã nhất quyết muốn ngủ với tôi.”

“Sao có thể chứ, anh lừa tôi.”

Tôi ngẩng đầu muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh lại giữ chặt vai tôi, nhắm mắt lại mơ màng nói: “Còn sớm, ngủ thêm một lát.”

“Muốn chiếm tiện nghi của tôi cứ nói, sao còn phải kiếm cớ chứ.” Tôi nhéo mạnh vào hông anh ấy.

Anh ta đau đến tỉnh lại, quay người lại nắm chặt tay tôi: “Cô dám véo tôi à?”

“Ai bảo anh không buông tay chứ?”

“Cô người phụ nữ này thật là…”

Đang nói nửa chừng, anh ta đột nhiên cười lớn, duỗi ngón trỏ gãi sống mũi tôi, sau đó vỗ nhẹ vào trán tôi, rồi ngồi dậy nói: “Dậy đi, sau bữa trưa chúng ta sẽ về nhà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương