Quý Ngài Trong Bãi Rác
C3: Chương 3

4

Quý Diêm Vương rời đi rồi, đi không chào tạm biệt.

Tôi bèn biết sao tự nhiên anh ta tốt bụng nhường phòng ngủ cho tôi, hoá ra để cho dễ chuồn.

Tôi hầu hạ anh ta tận 1 tháng, ngay cả một tờ giấy nợ cũng chưa có.

100 vạn, chắc đợi tôi chế.t thì đốt xuống cho tôi, dù sao tôi sống cũng không được thấy nhiều tiền như vậy.

Cuộc sống của tôi trở lại bình thường, ngày nào cũng sáng dậy sớm tối ngủ muộn, lúc nào cũng bận rộn xin lỗi người ta, hôm nay kêu “Bạn yêu”, ngày mai kêu “khách yêu”.

Qua một tuần, báo cáo vẫn chưa viết được một chữ.

Muốn cạp đất mà ăn.

Di động rung hai tiếng, tôi cúi đầu xem, ngân hàng thông báo nhận được 100 vạn.

“Ồ, nhận được 100 vạn.”

“Á…100 vạn?”

Hai mắt tôi mở to nhìn kỹ lại, đếm một dãy số 0 phía sau, buộc miệng thốt ra một câu mang đậm hơi thở đất nước, 100 vạn là thật. Đam Mỹ Hay

Tôi kích động làm rơi vỡ màn hình điện thoại, sau đó đầu óc như nóng lên, gọi điện thoại cho sếp, vô cùng khí phách xin nghỉ việc.

Sau một đêm trằn trọc, tôi lại thấp thỏm lo âu, về khoản 100 vạn mà Quý Niệm Thâm cho tôi.

Nhưng chẳng may Quý Niệm Thâm không phải thương nhân đứng đắn thì sao?

Tôi lấy tiền, tôi là đồng loã của anh ta.

Cho nên, số tiền đó, tôi không được tiêu, tiêu rồi thì chính là đồng phạm.

“Hê, sếp ơi, báo cáo em viết xong rồi, ngài xem em có thể đi làm trở lại không?” Tôi ăn nới khép nép, vác cái mặt mo này đi xin xỏ sếp.

Sau tiếng “Cút đi” đinh tai nhức óc, là tiếng cúp điện thoại “tút tút”.

Xong, rồi giờ hoàn toàn là không có thu nhập.

Xin xỏ không được nhưng ít ra còn tình nghĩa, tôi vẫn gửi báo cáo lại cho sếp.


Trong thẻ có 100 vạn, nhưng tôi không dám tiêu.

Nhìn một chuỗi con số kia, tôi sốt ruột đến mức ruột gan cồn cào.

Tôi phân vân rối rắm tiêu hay là không tiêu đây thì trong TV có tin tức bên lề thu hút sự chú ý tôi.

Trong ảnh là một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, thế mà là Quý Niệm Thâm.

Bên cạnh anh ta, còn có một cô gái xinh đẹp gợi cảm, trước vểnh sau cong, mặc một cái váy đen cúp ngực, đến tôi còn mất tự chủ mà chảy nước miếng.

Đủ to.

Ô, phi, nghĩ đâu không.

Tôi nhìn kỹ người đàn ông kia lần nữa, đúng là Quý Niệm Thâm.

Trên tin tức, anh ta sau khi về nước mất tích một tháng ngoài ý muốn, khi mọi người cho rằng anh ta gặp nạn, anh ta lại rạng rỡ khí phách trở về, sắp tới chuẩn bị tiếp quản toàn bộ tập đoàn họ Quý.

Thành phố A chỉ có duy nhất một tập đoàn họ Quý, có gia tộc khổng lồ đằng sau, kinh doanh phức tạp, mạng lưới làm ăn buôn bán liên quan đến cả hai giới thương chính (thường trường và chính trị), cả hai bên sáng tối đều ăn.

Trước kia bọn ở thành phố A là thế lực ngầm lớn nhất, sau đó dần chuyển hướng kinh doanh, đánh hạ được một mảnh trời, chiếm được gần một nửa thị trường, bọn họ độc quyền lũng đoạn rất nhiều ngành sản xuất.

Quý Niệm Thâm thế mà là người nối nghiệp tập đoàn này!

Đây không phải điểm quan trọng, quan trọng là tôi có thể tiêu số tiền 100 vạn kia.

Sớm biết anh ta lợi hại như thế, tôi nên lấy nhiều chút, trong mắt anh ta 100 vạn này không tính là tiền tiêu vặt.

Có tiền, tôi được bơm đầy máu sống lại.

Có câu nói rất hay, thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn đi xem.

Nói là làm, tôi gói ghém hành lý lên đường.

Chân trước vừa xuống xe, chân sau đã bị người bắt cóc lên xe khác.

Chẳng lẽ khí chất phú bà của tôi quá dễ nhìn, thân phận đại gia trăm vạn bị phát hiện, mấy người này định bắt cóc cướp tiền tôi?

Gần một giờ tôi đàm phán với họ, nói đến miệng khô lưỡi khô, bọn họ lại giống như khúc gỗ, vẫn luôn không động đậy, rắm cũng không dám đánh một tiếng.


Xe dừng, bọn họ kéo tôi ra ngoài mà như kéo gà, còn không quên lấy hành lý của tôi.

Tôi nhìn toà kiến trúc trước mặt đến ngơ ngẩn, cảm thấy như đang nằm mơ.

Nghèo giới hạn trí tưởng tượng của tôi, tôi cũng từng thấy biệt thự, nhưng chưa từng thấy biệt thự lớn như này.

Trực tiếp là một trang viên.

Nơi có thể chứa chiếc giường 500 mét vuông trong truyền thuyết.

“Đại ca, đây là đâu vậy?” Tôi thấp thỏm tò mò hỏi.

Biểu cảm người giữ lấy tôi lạnh nhạt, không nói một lời.

Bọn họ đứng đằng sau tôi, chỉ nói một câu, “Xin mời cô.”

Cửa sắt to lớn chậm rãi mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo vest đen đi tới, “mời” tôi vào.

5

Tôi bị người ta giam trong tòa trang viên mà không hay biết lý do, không thể nói là cầm tù, nhưng cũng không tự do.

Tuy trải qua cuộc sống giống như hoàng đế, nhưng tôi cứ không yên được. Không một ai trong bọn họ nói cho tôi vì sao giữ tôi ở đây, cũng không ai nói cho tôi chủ nơi này là ai.

Một ngày ba bữa đều là sơn hào hải vị, tắm rửa ăn ngủ đều có người hầu hạ, quần áo hàng hiệu, đồ trang điểm, trang sức các loại, cái gì cần có đều có.

Đời này tôi chưa hưởng thụ qua như vậy.

Người trong trang viên này giống như người câm vậy, nếu không phải chuyện cực kỳ quan trọng thì sẽ không nói chuyện với tôi, như sợ nói nhiều là mất lưỡi.

Quá đáng hơn nữa, bọn họ không cho tôi dùng thiết bị điện tử, không liên lạc với bên ngoài được.

Một tuần sau, thật sự là tôi chịu không nổi cuộc sống xa hoa lãng phí mà âm u lạnh lẽo như này nữa cho nên tôi muốn bỏ chạy.

Chạy mười lần, bị bắt trở lại mười lần.

Lần thứ mười một, tôi chạy lên lầu hai, nhảy vượt qua ban công, bắt lấy lan can, muốn nhảy xuống.

Đám người giống câm kia rốt cuộc không yên tĩnh nữa, khuyên tôi bình tĩnh lại.


“Tôi không đấy, một là thả tôi hai là tôi nhảy xuống.”

Ngoài miệng tôi nhìn cứng rắn, hai chân lại run rẩy liên hồi, lòng bàn tay tôi ra đầy mồ hôi, nắm lan can còn trơn trượt.

“Cô La, đừng quấy nữa, mời xuống dưới.” Vẻ mặt quản gia không kiên nhẫn nhìn tôi, giống như tôi đang giỡn chơi với ông ta.”

“Ai càn quấy chứ, mấy người giam giữ trái phép, nếu tôi mà ch.ết, đừng ai mong được sống yên ổn.”

Khoé miệng quản gia nhếch lên cười khinh thường, giống như hành động của tôi là trò chơi trẻ con vậy.

“Tôi nhảy thật á.”

Tôi vươn một chân ra, lơ lửng giữa không trung, nhìn quản gia đầy tức giận.

Thế mà ông ta lại xoay người lại, không thèm để ý đến tôi.

Mèo ốm không ra oai được, ông thật sự nghĩ tôi là hổ à!?

“A—”

Tay tôi trơn ngã xuống.

Một tiếng huỵch đập vào người, tôi cũng không thấy đau mấy, thậm chí còn thấy hơi mềm.

“Sờ đủ chưa?”

Giọng nói trầm khàn quen thuộc bên tai, tôi sợ đến mức nhảy dựng lên, xoay người lại thấy, người đàn ông nằm trên mặt cỏ, lại là Quý Niệm Thâm.

Anh ta đỡ được tôi.

Thấy anh ta, tôi đột nhiên mất tiếng, ấp úng nửa ngày, không nói ra được nửa câu.

Anh ta đứng dậy đi đến trước mặt tôi, biểu cảm giận dữ nói: “Sao cô nhảy lầu?”

“Tôi bị giam cầm, còn không thể đấu tranh sao?” Tôi tủi thân nhìn anh, giống như là người có thể chống lưng cho tôi.

“Thật xin lỗi, là tôi bảo họ làm như vậy.”

Giọng điệu anh ta nhẹ nhàng xuống.

Tôi cúi đầu nghịch ngón tay, nói lầm bầm:

“Đoán ra lâu rồi.”

“Đoán ra rồi vì cái gì còn muốn rời đi?” Anh ta ôm mặt tôi, nâng lên ngẩng đầu nhìn anh.


“Anh thử bị người nhốt lại xem.” Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

Anh ta cười, “Đây cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của cô, cô chắc cũng xem tin tức, kẻ thù của tôi rất nhiều, mấy người đó biết cô cứu tôi, cho nên tôi không thể không giữ cô bên cạnh để bảo vệ.”

“Chẳng lẽ muốn tôi phải ở đây cả đời?”

“Không cần, giờ cô có thể rời đi, tôi đã giải quyết xong rồi.”

“Không nói sớm.”

Tôi vung tay, chạy như bay lên tầng, kéo xuống tầng hành lý còn nguyên của tôi.

Quý Niệm Thâm đứng chắn cạnh cầu thang, cởi hai cúc áo sơ mi trắng, lười biếng dựa vào lan can, duỗi chân chặn đường tôi.

“Anh định làm gì?” Tôi cảnh giác lùi sau hai bước.

Anh ta vén tay áo, giơ lên cánh tay, “Ban nãy đỡ cô bị cô va phải, sưng rồi.”

Đúng là bị sưng, cánh tay cũng trầy da.

“Cho nên ý anh là…Bảo tôi bồi thường?”

“Tôi không thiếu tiền.”

Anh ta bước lên một bậc, ép tôi lùi lại về bậc đầu tiên.

“Vậy, anh muốn đập lại?” Mặt tôi nghiêm như chó già, biểu tình cứng rắn nhìn chằm chằm anh ta, nhưng tâm lý lại lên xuống giống tàu lượn siêu tốc.

“Chăm sóc tôi, đến khi khỏi vết thương cô lại đi.”

Anh ta tiện tay lấy luôn rương hành lý của tôi.

“Anh mà còn thiếu người chăm sóc?”

“Không thiếu, nhưng tôi chỉ thích cô chăm sóc tôi.”

Tôi chiều anh nên anh sinh hư phải không.

Tôi còn chưa nói đồng ý hay không, anh ta lại nói: “100 vạn, thù lao của cô, đồng ý không?”

Hai mắt tôi lập tức toả ánh sáng, cười vẫy vẫy tay, khách sáo nói: “Nói chuyện tiền nong dễ tổn thương tình cảm lắm.”

Anh ta nhướng mày cười khẽ, “Vậy tôi không đưa nữa.”

Tôi vội vàng nói: “Tuy tiền tổn thương tình cảm, nhưng cảm tình không cũng tổn thương tiền, tôi không thích tình cảm, ha ha ha.”

Ánh mắt anh ta như muốn nói: Rõ ràng tham tiền háo sắc, giả vờ lại cho tôi xem.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương