Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên
-
Chương 123: Phiên Ngoại 1
Mập lên một 1 cân (0.5kg).
Úc Hoa đứng trên cân với vẻ mặt âm trầm, nhanh chóng bước ra khỏi chiếc cân trước khi Vưu Chính Bình rời khỏi nhà tắm, sau đó dùng một chân đá vào chiếc cân cho nó nằm gọn dưới đáy sô pha, ý đồ hủy thi diệt tích.
Vưu Chính Bình vắt khăn tắm trên váp, ngáp một cái đi ra khỏi nhà tắm, tối hôm qua cậu có nhiệm vụ khẩn cấp, khi về tới nhà thì đã làm hơn hai giờ sáng. Sáng sớm Vưu Chính Bình còn phải đúng giờ đi làm, sau khi rời giường cho dù tắm xong thì cũng không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ.
"Hả? Cái cân đâu rồi?" Vưu Chính Bình muốn cân một chút trước khi ăn sáng, đi tới cái chỗ đặt cái cân như thường ngày, nhưng mà cái gì cũng không nhìn thấy.
"Hở?" Úc Hoa mặt không đổi sắc nói, "Không ở chỗ đó sao?"
"Không có, không biết tối hôm qua em đá cái cân đi đâu mất rồi?" Vưu Chính Bình nói, "Không tìm thấy thì bữa này khỏi cân thôi, dù sao gần đây em vẫn còn ốm, chắc chắn là không mập lên được."
"Được rồi, ăn sáng đi." Úc Hoa lộ ra một nụ cười ấm áp.
Chồng chồng sống với nhau nhiều năm rồi, Vưu Chính Bình đã hoàn toàn hiểu được ngôn ngữ biểu cảm trên khuôn mặt Úc Hoa, nhìn thấy Úc Hoa mới sáng sớm mà cười xán lạn như thế, ăngten dỗ người của Vưu Chính Bình lập tức dựng lên, nụ cười này của Úc Hoa khẳng định có vấn đề, anh ấy cười càng vui vẻ, nội tâm càng âm u!
Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề vậy? Chẳng lẽ là bởi vì cậu nói sáng nay không cân sao?
Từ sau khi mọi người mất đi dị năng, Úc Hoa đặc viết chú ý đến việc quản lý chế độ ăn uống, căn cứ vào sự trao đổi chất hằng ngày của Vưu Chính Bình, anh nghiêm khắc kiểm soát lượng calo và khối lượng vận động, nhất định phải kiểm soát cân nặng của mình trong một phạm vi bình thường, mập lên 1 cân thì Úc Hoa sẽ vô cùng khẩn trương.
Một khi bắt đầu khống chế calo, đồ ăn nhiều đường nhiều dầu liền ít đi, Vưu Chính Bình đã phản đối vô cùng gay gắt, thậm chí cậu còn tỏ vẻ, cho dù mập chết thì cũng không thể rời khỏi đồ ăn ngon.
Lúc ấy Úc Hoa không còn lời gì để nói, chỉ là yên lặng mở máy tính ra, phô ra ảnh chụp của Sầm Tiêu, photoshop hình của Sầm Tiêu thành bộ dạng Địa Trung Hải bụng bia tai to mặt lớn cho Vưu Chính Bình xem, còn nói: "Em là muốn biến thành dáng vẻ như thế này sao?"
Ngay lập tức Vưu Chính Bình bị bức hình dọa cho phát hoảng, lập tức mỗi ngày chú ý chế độ ăn và giấc ngủ, trừ khi tất yếu, cậu sẽ không ngủ muộn cũng như không ăn uống vô tội vạ nữa.
Ngay từ đầu còn có chút không quen, nhẫn nại thật sự rất khó chịu, dần dà sau này hình thành thói quen, Vưu Chính Bình còn rất hưởng thụ cuộc sống ít béo ít đường nhiều đạm này.
Trước kia khi gặp phải đồ ăn ngon, cậu cũng không ăn một cách vồ vập hay ngấu nghiến gì, nhưng căn bản đều ăn, lại giống như bò nhai hoa mẫu đơn (ý chỉ không trân trọng), cũng không quá coi trọng đồ ăn ngon. Bây giờ đồ chiên rán một tuần mới được ăn một lần, cái lẩu nướng BBQ cũng phải cách một khoảng thời gian cố định thì mới có thể ăn, Vưu Chính Bình liền trở nên đặc biệt yêu thích những món ăn này, mỗi một lần cắn phải nếm lại dư vị hai lần, đến cuối bữa ăn cậu luôn cảm thấy vẫn còn đọng lại dư vị, ngược lại càng cảm thấy ăn ngon hơn.
Lưu lại một cái tưởng niệm sẽ ngon hơn là ăn trong một hơi.
Thói quen là sự kỷ luật bản thân mạnh mẽ nhất, sau khi Vưu Chính Bình đã quen với cuộc sống này thì cũng đã thích ứng, đặc biệt là Úc Hoa, không biết đang có tâm cơ gì, chồng chồng bọn họ đang khống chế chế độ ăn ngon thì Úc Hoa sẽ làm thêm nhiều cơm cho đồng nghiệp Vưu Chính Bình hơn.
Đám người Sầm Tiêu gần đây đang ồn ào là đang tăng cân, đồng phục thì lớn hơn một số. Vưu Chính Bình lẳng lặng nhìn bọn họ, tưởng tượng ra hình ảnh photoshop của Úc Hoa, không khỏi cảm khái đúng là Úc Hoa có tầm nhìn xa mà.
Vưu Chính Bình có thể cảm giác được, Úc Hoa vẫn là người thích cái đẹp. Úc Hoa thích khuôn mặt đẹp trai của Vưu Chính Bình, cũng vô cùng để ý đến dáng người và ngoại hình của anh ấy, anh là một người đẹp trai và uy nghiêm không thua gì các bậc tiền bối.
Kia...... Hôm nay tâm tình không tốt, chẳng lẽ là bởi vì cậu không cân sao?
"Em thật sự rất ốm mà," Vưu Chính Bình kéo áo lên, cho Úc Hoa nhìn thấy cơ bụng hoàn mỹ của cậu, "Anh nhìn xem, eo em rất nhỏ đó. Đây không phải là do khoảng thời gian trước, đơn vị tổ chức thi đấu nội bộ sao? Em vốn dĩ không muốn tham gia, dù sao thì nếu em tham gia thì tương đương với việc khi dễ người khác, nhưng mà cục trưởng nói phải đưa ra kết quả trong cuộc thi quốc gia, các đơn vị khác cũng là chiến sĩ xuất ngũ và những người thủ hộ cũ, lần này em đại diện cho khu Húc Dương xuất chiến, sau một khoảng thời gian tập huấn rồi lại tham gia thi đấu, rất khổ đó, một lần sút hết năm sáu cân luôn (2.5 – 3 kg)."
Vưu Chính Bình muốn nói với Úc Hoa là cậu có khả năng quản lý dáng người tốt, ốm thành cái dạng này rồi, cậu còn muốn ăn nhiều một chút để bồi bổ mà.
"Anh biết là em ốm," Úc Hoa rầu rĩ nói, "Gần đây anh đã cải thiện lượng calo và dinh dưỡng trong khẩu phần ăn của em, em thích ăn món nào thì ăn nhiều thêm mấy bữa, ốm quá cũng không tốt."
Biết rằng cậu đã ốm rồi mà sao vẫn không vui? Vưu Chính Bình không thể hiểu nổi, đành phải rót một chén súp rồ lấy bánh bao nhỏ ăn vào.
Úc Hoa làm một chiếc □□ nhỏ mỏng, cắn nhẹ một miếng da, nước súp bên trong sẽ chảy ra. Húp một miếng nước dùng và cắn một miếng bánh bao thịt, thật là muốn bao nhiêu ngon là có bấy nhiêu ngon mà.
Nghĩ rằng hôm nay mình có thể ăn hai cái bánh bao nhỏ, Vưu Chính Bình liền cảm thấy hạnh phúc, trước kia đường ăn rộng mở thì không có biết quý trọng cái cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên là càng hiếm thì càng quý.
Vưu Chính Bình mặc kệ lúc nào cũng đều lạc quan vui vẻ vừa định khen một câu, thì đã nghe có người nói: "Bánh bao nhỏ này quả thực ăn ngon mà, quá đáng giận!"
Hả? Ai muốn nói những lời của cậu đó? Vưu Chính Bình nhìn khắp nơi, cuối cùng dừng trên người Úc Hoa, cái cằm suýt nữa thì bị dọa rớt.
"Anh là đang khen bản thân mình làm đồ ăn ngon sao?" Vưu Chính Bình ngạc nhiên hỏi.
Phải biết rằng Úc Hoa là một người không cảm nhận được niềm vui của thức ăn, não của anh không thể kết nối với nhận thức vị giác. Anh chưa bao giờ tự khen đồ ăn mình làm ngon, chỉ khen ngợi tài năng nấu nướng hủy diệt của Vưu Chính Bình.
"Anh là không phải có thể nếm được đồ ăn ngon rồi chứ?" Vưu Chính Bình vội vàng truy vấn.
Úc Hoa đặt đũa xuống, nặng nề gật đầu.
Chính là bởi vì dần dần tin tưởng vào vị giác và cảm nhận được niềm vui từ những món ăn ngon nên lúc này mới không kiểm soát được mà mập lên 1 cân.
"Thật tốt quá!" Vưu Chính Bình ôm chặt Úc Hoa, toàn thân trên dưới tản mát ra cảm xúc vui sướng, "Em thực sự rất vui!"
Cậu thậm chí còn nhấc cả người Úc Hoa – người cao hơn cậu nửa cái đầu lên, thật là hạnh phúc tới nổi mà xoáy vòng vòng.
Khôi phục mối liên kết giữa não và vị giác có nghĩa là Úc Hoa đang dần dần chữa lành vết sẹo nội tâm trong cuộc sống bình thường này, Vưu Chính Bình cảm thấy không có chuyện gì khiến cậu vui vẻ hơn chuyện này.
Niềm vui của Vưu Chính Bình được lây nhiễm cho Úc Hoa, Úc Hoa cũng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nhưng anh lập tức thu liễm lại nụ cười rồi nói một cách nghiêm túc nhất có thể: "Quả thực là chuyện tốt."
Về sau anh có thể đi du lịch vòng quanh thế giới với Tiểu Vưu, nhấm nháp các món ngon từng địa phương, cùng nhau đánh giá ưu nhược điểm của từng món ăn, lưu lại nhiều ký ức đáng nhớ hơn trong nhật ký.
Cảm xúc của Vưu Chính Bình luôn có thể ảnh hưởng đến Úc Hoa, rất nhanh chóng Úc Hoa đã quên đi sự thật là anh đã tăng lên 1 cân, anh và Vưu Chính Bình cùng nhau thảo luận hương vị của bánh bao nhỏ, còn có chỗ nào để cải thiện không, bất tri bất giác lại ăn thêm hai cái bánh bao nhỏ nữa.
Mãi đến khi tiễn người yêu ra ngoài rồi mở tin tức rửa chén, Úc Hoa mới ý thức được rằng anh đã không quản lý tốt thói quen ăn uống của mình, nhất thời phóng đãng.
Sau khi dọn dẹp chén đũa xong, anh lén lút kéo cái cân từ dưới sô pha ra, phát hiện so với trước khi ăn cơm lại nặng thêm hai cân...... Không đúng, là một cân, lập tức mây mù giăng đầy toàn thân.
Mặc dù mặc quần áo vẫn vừa vặn, toàn thân Úc Hoa ở trước gương không hề có một chút biến hóa nào, nhưng Úc Hoa vẫn là nổi giận đùng đùng rồi đi vào đơn vị.
Vừa bước vào thì đã thấy Nguyên Lạc Nhật chạy tới chạy lui trên hành lang nhỏ, nhìn thấy Úc Hoa còn nhiệt tình chào hỏi: "Đại thần, chào buổi sáng nha."
Cái xưng hô "Đại thần" này, Nguyên Lạc Nhật hẳn là không hề có ý định sửa lại. Kể từ khi thân phận của Úc Hoa bại lộ, hắn có thể quang minh chính đại biểu đạt sự sùng bái của cá nhân mình, hắn không hề kiêng nể gì mà bắt đầu làm tùy tùng của Úc Hoa trong phòng làm việc, chân chó tuân lệnh khiến Hoàn Tử Hư trợn trắng mắt.
"Cậu đang làm gì?" Úc Hoa hiếm khi đáp lại Nguyên Lạc Nhật
"Rèn luyện thân thể một chút." Nguyên Lạc Nhật nói, "Cái ký túc xá kia của tôi cách âm không được tốt lắm, không thích hợp để tập thể dục, mỗi sáng tôi đến đơn vị sớm một chút, toàn bộ cái hành lang này đều là của chúng ta, tôi nhón chân chạy nhẹ nhàng một chút thì sẽ không làm phiền đến mọi người."
Sau khi đáp ứng yêu cầu của các nô lệ trở lại phòng làm việc, Úc Hoa cũng không hề giấu giếm nữa mà phân từng phòng ký túc xá cho các nhân viên, cho phép các nô lệ có nơi ở riêng của mình.
Anh cũng đặt các bữa ăn tại một nhà hàng Trung Quốc tương đối hợp vệ sinh, yêu cầu bọn họ giao cơm trưa hàng ngày, cung cấp thực phẩm bổ sung cho bữa sáng và bữa tối.
Trước đây ý tưởng mở phòng làm việc chỉ là muốn là một cú, đem danh tiếng làm cho nổi lên, rồi bán hợp đồng với giá cao, muốn bán các nô lệ đi thì đương nhiên phải được nuôi thả, phân ra một chút tiền cũng khiến cho Úc Hoa cảm thấy đau lòng. Bây giờ thì không giống, anh yêu cầu các nô lệ chủ động ra sức kiếm tiền, nếu muốn ngựa chạy thì cũng phải cho nó cỏ để ăn, nuôi phải cho béo thì mới vắt kiệt được nhiều sức hơn.
"Tại sao lại tập thể dục?" Úc Hoa hỏi.
Nguyên Lạc Nhật nói: "À, gần đây tôi cảm thấy không gian dưới gầm giường hơi hẹp, tôi nghĩ là mình đã mập lên rồi, muốn tập thể dục để ốm đi một chút, nếu không thì không thể nằm dưới gầm giường được."
"Đó không phải là do cậu lên ký, mà là do cậu cứ một hai đòi lót cái nệm dày ở dưới đó." Hoàn Tử Hư đi tới nói, "Đã là thế giới hòa bình rồi, cậu không cần phải ngủ ở dưới gầm giường nữa."
Trên trán Hoàn Tử Hư có một lớp mồ hôi mỏng, lúc nói chuyện thì hơi thở hổn hển, Úc Hoa hỏi: "Sao thoạt nhìn cậu lại mệt như vậy?"
"Tôi mới vừa cuốc bộ từ cầu thang," Hoàn Tử Hư nói, "Sau này tôi dự định sẽ đi thang máy xuống lầu, đi lên lầu thì dùng thang bộ, cần phải tăng cười sự trao đổi chất để cơ thể không bi mập lên. Tôi thân là một giám đốc thị trưởng, cần phải giữ một hình tượng đẹp, ấn tượng ban đầu tốt thường có thể tránh được rất nhiều rắc rối, phải quản lý hình ảnh tốt mới được."
Úc Hoa: "......"
Anh không nói gì, đi thẳng vào phòng tập nhảy, mới vừa bước vào đã nhìn thấy Chân Lê đang tạo dáng tập yoga.
Không cần hỏi, lại là vì muốn mặc quần áo cho đẹp nên cần phai giữ dáng.
Úc Hoa tức giận nhìn đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp ——
【 Wow! Thật hiếm có nha, thế nhưng nhìn thấy giám đốc Úc. 】
【 Nguyên Lạc Nhật và Hoàn Tử Hư cũng tới rồi, mỹ nhân thật là tốt, eo thật nhỏ mà! 】
【 hu hu hu, phòng làm việc của Chân Lê thật sự là có quá nhiều anh chàng đẹp trai mà, tui xem bao nhiêu cũng không đủ. 】
【 giám đốc Úc cũng rất đẹp trai, chỉ là so với Lê Minh Lạc Nhật Tử Hư thì hơi cường tráng một chút, giống như là không được ăn ảnh......】
【 dù sao thì anh ấy cũng không phải người nổi tiếng trên mạng, chuyên môn phụ trách ván đề nhân sự, hơi mập một chút cũng không sao hết, trên thực tế thì tui thấy dáng người của giám đốc Úc là đẹp nhất, dù sao thì ống kính cũng sẽ kéo rộng người hơn. 】
Úc Hoa chỉ nhìn lướt qua thôi đã không chịu nổi nữa, đạn mạc không ngừng lướt qua, anh chỉ có thấy mấy từ "Cường tráng" "Mập" "Kéo rộng", trong lòng lập tức tuôn ra sự tức giận.
Anh đi vào góc tường, nhìn thấy giám đốc Hus đang vui vẻ ăn thức ăn cho chó, nở một nụ cười âm trầm: "Sao đây, mày cũng muốn giảm cân sao?"
"Áu áu?" giám đốc Hus cảm nhận được một thân sát khí của Úc Hoa, sợ tới mức điên cuồng lắc đầu.
"À, thì ra mày cũng muốn giảm cân." Úc Hoa nhàn nhạt nói, "Nếu như toàn bộ phòng làm việc đều có nhu cầu giảm cân, vậy thì chúng ta là một cái phòng tập thể dục đi, dù sao thì trên lần còn có rất nhiều phòng trống mà."
Úc Hoa nói làm liền làm, lập tức rút phần trăm hoa hồng một tháng từ nhân viên, nhanh chóng sửa sang lại một căn phòng, lắp đặt một loạt các thiết bị tập thể dục, trong phòng tập thể thao cũng trang một bộ thiết bị phát sóng trực tiếp, sắp xếp cho mọi người phát sóng trực tiếp 2 tiếng tập thể dục.
Không phải là thích tập thể dục sao? Mọi người cũng nhau giảm cân, ngay cả một chú chó cũng phải chạy trên máy chạy bộ.
Sau khi nhóm nhân viên kêu rên trong một tháng, Úc Hoa hài lòng nhìn cân nặng của mình một lần nữa trở về dưới mức trục hoành, đứng soi soi trước gương.
Chà, rất tốt, vẫn là giá trị nhan sắc hấp dẫn được Tiểu Vưu.
Úc Hoa đứng trên cân với vẻ mặt âm trầm, nhanh chóng bước ra khỏi chiếc cân trước khi Vưu Chính Bình rời khỏi nhà tắm, sau đó dùng một chân đá vào chiếc cân cho nó nằm gọn dưới đáy sô pha, ý đồ hủy thi diệt tích.
Vưu Chính Bình vắt khăn tắm trên váp, ngáp một cái đi ra khỏi nhà tắm, tối hôm qua cậu có nhiệm vụ khẩn cấp, khi về tới nhà thì đã làm hơn hai giờ sáng. Sáng sớm Vưu Chính Bình còn phải đúng giờ đi làm, sau khi rời giường cho dù tắm xong thì cũng không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ.
"Hả? Cái cân đâu rồi?" Vưu Chính Bình muốn cân một chút trước khi ăn sáng, đi tới cái chỗ đặt cái cân như thường ngày, nhưng mà cái gì cũng không nhìn thấy.
"Hở?" Úc Hoa mặt không đổi sắc nói, "Không ở chỗ đó sao?"
"Không có, không biết tối hôm qua em đá cái cân đi đâu mất rồi?" Vưu Chính Bình nói, "Không tìm thấy thì bữa này khỏi cân thôi, dù sao gần đây em vẫn còn ốm, chắc chắn là không mập lên được."
"Được rồi, ăn sáng đi." Úc Hoa lộ ra một nụ cười ấm áp.
Chồng chồng sống với nhau nhiều năm rồi, Vưu Chính Bình đã hoàn toàn hiểu được ngôn ngữ biểu cảm trên khuôn mặt Úc Hoa, nhìn thấy Úc Hoa mới sáng sớm mà cười xán lạn như thế, ăngten dỗ người của Vưu Chính Bình lập tức dựng lên, nụ cười này của Úc Hoa khẳng định có vấn đề, anh ấy cười càng vui vẻ, nội tâm càng âm u!
Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề vậy? Chẳng lẽ là bởi vì cậu nói sáng nay không cân sao?
Từ sau khi mọi người mất đi dị năng, Úc Hoa đặc viết chú ý đến việc quản lý chế độ ăn uống, căn cứ vào sự trao đổi chất hằng ngày của Vưu Chính Bình, anh nghiêm khắc kiểm soát lượng calo và khối lượng vận động, nhất định phải kiểm soát cân nặng của mình trong một phạm vi bình thường, mập lên 1 cân thì Úc Hoa sẽ vô cùng khẩn trương.
Một khi bắt đầu khống chế calo, đồ ăn nhiều đường nhiều dầu liền ít đi, Vưu Chính Bình đã phản đối vô cùng gay gắt, thậm chí cậu còn tỏ vẻ, cho dù mập chết thì cũng không thể rời khỏi đồ ăn ngon.
Lúc ấy Úc Hoa không còn lời gì để nói, chỉ là yên lặng mở máy tính ra, phô ra ảnh chụp của Sầm Tiêu, photoshop hình của Sầm Tiêu thành bộ dạng Địa Trung Hải bụng bia tai to mặt lớn cho Vưu Chính Bình xem, còn nói: "Em là muốn biến thành dáng vẻ như thế này sao?"
Ngay lập tức Vưu Chính Bình bị bức hình dọa cho phát hoảng, lập tức mỗi ngày chú ý chế độ ăn và giấc ngủ, trừ khi tất yếu, cậu sẽ không ngủ muộn cũng như không ăn uống vô tội vạ nữa.
Ngay từ đầu còn có chút không quen, nhẫn nại thật sự rất khó chịu, dần dà sau này hình thành thói quen, Vưu Chính Bình còn rất hưởng thụ cuộc sống ít béo ít đường nhiều đạm này.
Trước kia khi gặp phải đồ ăn ngon, cậu cũng không ăn một cách vồ vập hay ngấu nghiến gì, nhưng căn bản đều ăn, lại giống như bò nhai hoa mẫu đơn (ý chỉ không trân trọng), cũng không quá coi trọng đồ ăn ngon. Bây giờ đồ chiên rán một tuần mới được ăn một lần, cái lẩu nướng BBQ cũng phải cách một khoảng thời gian cố định thì mới có thể ăn, Vưu Chính Bình liền trở nên đặc biệt yêu thích những món ăn này, mỗi một lần cắn phải nếm lại dư vị hai lần, đến cuối bữa ăn cậu luôn cảm thấy vẫn còn đọng lại dư vị, ngược lại càng cảm thấy ăn ngon hơn.
Lưu lại một cái tưởng niệm sẽ ngon hơn là ăn trong một hơi.
Thói quen là sự kỷ luật bản thân mạnh mẽ nhất, sau khi Vưu Chính Bình đã quen với cuộc sống này thì cũng đã thích ứng, đặc biệt là Úc Hoa, không biết đang có tâm cơ gì, chồng chồng bọn họ đang khống chế chế độ ăn ngon thì Úc Hoa sẽ làm thêm nhiều cơm cho đồng nghiệp Vưu Chính Bình hơn.
Đám người Sầm Tiêu gần đây đang ồn ào là đang tăng cân, đồng phục thì lớn hơn một số. Vưu Chính Bình lẳng lặng nhìn bọn họ, tưởng tượng ra hình ảnh photoshop của Úc Hoa, không khỏi cảm khái đúng là Úc Hoa có tầm nhìn xa mà.
Vưu Chính Bình có thể cảm giác được, Úc Hoa vẫn là người thích cái đẹp. Úc Hoa thích khuôn mặt đẹp trai của Vưu Chính Bình, cũng vô cùng để ý đến dáng người và ngoại hình của anh ấy, anh là một người đẹp trai và uy nghiêm không thua gì các bậc tiền bối.
Kia...... Hôm nay tâm tình không tốt, chẳng lẽ là bởi vì cậu không cân sao?
"Em thật sự rất ốm mà," Vưu Chính Bình kéo áo lên, cho Úc Hoa nhìn thấy cơ bụng hoàn mỹ của cậu, "Anh nhìn xem, eo em rất nhỏ đó. Đây không phải là do khoảng thời gian trước, đơn vị tổ chức thi đấu nội bộ sao? Em vốn dĩ không muốn tham gia, dù sao thì nếu em tham gia thì tương đương với việc khi dễ người khác, nhưng mà cục trưởng nói phải đưa ra kết quả trong cuộc thi quốc gia, các đơn vị khác cũng là chiến sĩ xuất ngũ và những người thủ hộ cũ, lần này em đại diện cho khu Húc Dương xuất chiến, sau một khoảng thời gian tập huấn rồi lại tham gia thi đấu, rất khổ đó, một lần sút hết năm sáu cân luôn (2.5 – 3 kg)."
Vưu Chính Bình muốn nói với Úc Hoa là cậu có khả năng quản lý dáng người tốt, ốm thành cái dạng này rồi, cậu còn muốn ăn nhiều một chút để bồi bổ mà.
"Anh biết là em ốm," Úc Hoa rầu rĩ nói, "Gần đây anh đã cải thiện lượng calo và dinh dưỡng trong khẩu phần ăn của em, em thích ăn món nào thì ăn nhiều thêm mấy bữa, ốm quá cũng không tốt."
Biết rằng cậu đã ốm rồi mà sao vẫn không vui? Vưu Chính Bình không thể hiểu nổi, đành phải rót một chén súp rồ lấy bánh bao nhỏ ăn vào.
Úc Hoa làm một chiếc □□ nhỏ mỏng, cắn nhẹ một miếng da, nước súp bên trong sẽ chảy ra. Húp một miếng nước dùng và cắn một miếng bánh bao thịt, thật là muốn bao nhiêu ngon là có bấy nhiêu ngon mà.
Nghĩ rằng hôm nay mình có thể ăn hai cái bánh bao nhỏ, Vưu Chính Bình liền cảm thấy hạnh phúc, trước kia đường ăn rộng mở thì không có biết quý trọng cái cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên là càng hiếm thì càng quý.
Vưu Chính Bình mặc kệ lúc nào cũng đều lạc quan vui vẻ vừa định khen một câu, thì đã nghe có người nói: "Bánh bao nhỏ này quả thực ăn ngon mà, quá đáng giận!"
Hả? Ai muốn nói những lời của cậu đó? Vưu Chính Bình nhìn khắp nơi, cuối cùng dừng trên người Úc Hoa, cái cằm suýt nữa thì bị dọa rớt.
"Anh là đang khen bản thân mình làm đồ ăn ngon sao?" Vưu Chính Bình ngạc nhiên hỏi.
Phải biết rằng Úc Hoa là một người không cảm nhận được niềm vui của thức ăn, não của anh không thể kết nối với nhận thức vị giác. Anh chưa bao giờ tự khen đồ ăn mình làm ngon, chỉ khen ngợi tài năng nấu nướng hủy diệt của Vưu Chính Bình.
"Anh là không phải có thể nếm được đồ ăn ngon rồi chứ?" Vưu Chính Bình vội vàng truy vấn.
Úc Hoa đặt đũa xuống, nặng nề gật đầu.
Chính là bởi vì dần dần tin tưởng vào vị giác và cảm nhận được niềm vui từ những món ăn ngon nên lúc này mới không kiểm soát được mà mập lên 1 cân.
"Thật tốt quá!" Vưu Chính Bình ôm chặt Úc Hoa, toàn thân trên dưới tản mát ra cảm xúc vui sướng, "Em thực sự rất vui!"
Cậu thậm chí còn nhấc cả người Úc Hoa – người cao hơn cậu nửa cái đầu lên, thật là hạnh phúc tới nổi mà xoáy vòng vòng.
Khôi phục mối liên kết giữa não và vị giác có nghĩa là Úc Hoa đang dần dần chữa lành vết sẹo nội tâm trong cuộc sống bình thường này, Vưu Chính Bình cảm thấy không có chuyện gì khiến cậu vui vẻ hơn chuyện này.
Niềm vui của Vưu Chính Bình được lây nhiễm cho Úc Hoa, Úc Hoa cũng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nhưng anh lập tức thu liễm lại nụ cười rồi nói một cách nghiêm túc nhất có thể: "Quả thực là chuyện tốt."
Về sau anh có thể đi du lịch vòng quanh thế giới với Tiểu Vưu, nhấm nháp các món ngon từng địa phương, cùng nhau đánh giá ưu nhược điểm của từng món ăn, lưu lại nhiều ký ức đáng nhớ hơn trong nhật ký.
Cảm xúc của Vưu Chính Bình luôn có thể ảnh hưởng đến Úc Hoa, rất nhanh chóng Úc Hoa đã quên đi sự thật là anh đã tăng lên 1 cân, anh và Vưu Chính Bình cùng nhau thảo luận hương vị của bánh bao nhỏ, còn có chỗ nào để cải thiện không, bất tri bất giác lại ăn thêm hai cái bánh bao nhỏ nữa.
Mãi đến khi tiễn người yêu ra ngoài rồi mở tin tức rửa chén, Úc Hoa mới ý thức được rằng anh đã không quản lý tốt thói quen ăn uống của mình, nhất thời phóng đãng.
Sau khi dọn dẹp chén đũa xong, anh lén lút kéo cái cân từ dưới sô pha ra, phát hiện so với trước khi ăn cơm lại nặng thêm hai cân...... Không đúng, là một cân, lập tức mây mù giăng đầy toàn thân.
Mặc dù mặc quần áo vẫn vừa vặn, toàn thân Úc Hoa ở trước gương không hề có một chút biến hóa nào, nhưng Úc Hoa vẫn là nổi giận đùng đùng rồi đi vào đơn vị.
Vừa bước vào thì đã thấy Nguyên Lạc Nhật chạy tới chạy lui trên hành lang nhỏ, nhìn thấy Úc Hoa còn nhiệt tình chào hỏi: "Đại thần, chào buổi sáng nha."
Cái xưng hô "Đại thần" này, Nguyên Lạc Nhật hẳn là không hề có ý định sửa lại. Kể từ khi thân phận của Úc Hoa bại lộ, hắn có thể quang minh chính đại biểu đạt sự sùng bái của cá nhân mình, hắn không hề kiêng nể gì mà bắt đầu làm tùy tùng của Úc Hoa trong phòng làm việc, chân chó tuân lệnh khiến Hoàn Tử Hư trợn trắng mắt.
"Cậu đang làm gì?" Úc Hoa hiếm khi đáp lại Nguyên Lạc Nhật
"Rèn luyện thân thể một chút." Nguyên Lạc Nhật nói, "Cái ký túc xá kia của tôi cách âm không được tốt lắm, không thích hợp để tập thể dục, mỗi sáng tôi đến đơn vị sớm một chút, toàn bộ cái hành lang này đều là của chúng ta, tôi nhón chân chạy nhẹ nhàng một chút thì sẽ không làm phiền đến mọi người."
Sau khi đáp ứng yêu cầu của các nô lệ trở lại phòng làm việc, Úc Hoa cũng không hề giấu giếm nữa mà phân từng phòng ký túc xá cho các nhân viên, cho phép các nô lệ có nơi ở riêng của mình.
Anh cũng đặt các bữa ăn tại một nhà hàng Trung Quốc tương đối hợp vệ sinh, yêu cầu bọn họ giao cơm trưa hàng ngày, cung cấp thực phẩm bổ sung cho bữa sáng và bữa tối.
Trước đây ý tưởng mở phòng làm việc chỉ là muốn là một cú, đem danh tiếng làm cho nổi lên, rồi bán hợp đồng với giá cao, muốn bán các nô lệ đi thì đương nhiên phải được nuôi thả, phân ra một chút tiền cũng khiến cho Úc Hoa cảm thấy đau lòng. Bây giờ thì không giống, anh yêu cầu các nô lệ chủ động ra sức kiếm tiền, nếu muốn ngựa chạy thì cũng phải cho nó cỏ để ăn, nuôi phải cho béo thì mới vắt kiệt được nhiều sức hơn.
"Tại sao lại tập thể dục?" Úc Hoa hỏi.
Nguyên Lạc Nhật nói: "À, gần đây tôi cảm thấy không gian dưới gầm giường hơi hẹp, tôi nghĩ là mình đã mập lên rồi, muốn tập thể dục để ốm đi một chút, nếu không thì không thể nằm dưới gầm giường được."
"Đó không phải là do cậu lên ký, mà là do cậu cứ một hai đòi lót cái nệm dày ở dưới đó." Hoàn Tử Hư đi tới nói, "Đã là thế giới hòa bình rồi, cậu không cần phải ngủ ở dưới gầm giường nữa."
Trên trán Hoàn Tử Hư có một lớp mồ hôi mỏng, lúc nói chuyện thì hơi thở hổn hển, Úc Hoa hỏi: "Sao thoạt nhìn cậu lại mệt như vậy?"
"Tôi mới vừa cuốc bộ từ cầu thang," Hoàn Tử Hư nói, "Sau này tôi dự định sẽ đi thang máy xuống lầu, đi lên lầu thì dùng thang bộ, cần phải tăng cười sự trao đổi chất để cơ thể không bi mập lên. Tôi thân là một giám đốc thị trưởng, cần phải giữ một hình tượng đẹp, ấn tượng ban đầu tốt thường có thể tránh được rất nhiều rắc rối, phải quản lý hình ảnh tốt mới được."
Úc Hoa: "......"
Anh không nói gì, đi thẳng vào phòng tập nhảy, mới vừa bước vào đã nhìn thấy Chân Lê đang tạo dáng tập yoga.
Không cần hỏi, lại là vì muốn mặc quần áo cho đẹp nên cần phai giữ dáng.
Úc Hoa tức giận nhìn đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp ——
【 Wow! Thật hiếm có nha, thế nhưng nhìn thấy giám đốc Úc. 】
【 Nguyên Lạc Nhật và Hoàn Tử Hư cũng tới rồi, mỹ nhân thật là tốt, eo thật nhỏ mà! 】
【 hu hu hu, phòng làm việc của Chân Lê thật sự là có quá nhiều anh chàng đẹp trai mà, tui xem bao nhiêu cũng không đủ. 】
【 giám đốc Úc cũng rất đẹp trai, chỉ là so với Lê Minh Lạc Nhật Tử Hư thì hơi cường tráng một chút, giống như là không được ăn ảnh......】
【 dù sao thì anh ấy cũng không phải người nổi tiếng trên mạng, chuyên môn phụ trách ván đề nhân sự, hơi mập một chút cũng không sao hết, trên thực tế thì tui thấy dáng người của giám đốc Úc là đẹp nhất, dù sao thì ống kính cũng sẽ kéo rộng người hơn. 】
Úc Hoa chỉ nhìn lướt qua thôi đã không chịu nổi nữa, đạn mạc không ngừng lướt qua, anh chỉ có thấy mấy từ "Cường tráng" "Mập" "Kéo rộng", trong lòng lập tức tuôn ra sự tức giận.
Anh đi vào góc tường, nhìn thấy giám đốc Hus đang vui vẻ ăn thức ăn cho chó, nở một nụ cười âm trầm: "Sao đây, mày cũng muốn giảm cân sao?"
"Áu áu?" giám đốc Hus cảm nhận được một thân sát khí của Úc Hoa, sợ tới mức điên cuồng lắc đầu.
"À, thì ra mày cũng muốn giảm cân." Úc Hoa nhàn nhạt nói, "Nếu như toàn bộ phòng làm việc đều có nhu cầu giảm cân, vậy thì chúng ta là một cái phòng tập thể dục đi, dù sao thì trên lần còn có rất nhiều phòng trống mà."
Úc Hoa nói làm liền làm, lập tức rút phần trăm hoa hồng một tháng từ nhân viên, nhanh chóng sửa sang lại một căn phòng, lắp đặt một loạt các thiết bị tập thể dục, trong phòng tập thể thao cũng trang một bộ thiết bị phát sóng trực tiếp, sắp xếp cho mọi người phát sóng trực tiếp 2 tiếng tập thể dục.
Không phải là thích tập thể dục sao? Mọi người cũng nhau giảm cân, ngay cả một chú chó cũng phải chạy trên máy chạy bộ.
Sau khi nhóm nhân viên kêu rên trong một tháng, Úc Hoa hài lòng nhìn cân nặng của mình một lần nữa trở về dưới mức trục hoành, đứng soi soi trước gương.
Chà, rất tốt, vẫn là giá trị nhan sắc hấp dẫn được Tiểu Vưu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook