Quỷ Môn Độc Thánh
1: Phản Bội


“Anh Lý, đừng làm ở đây, chúng ta vào phòng nhé, nhỡ tên ngốc Diệp Viễn kia trở về thì không hay lắm đâu!”
“Về thì càng tốt, dù sao em cũng chuẩn bị ly hôn với thằng ngốc đấy rồi, cứ để nó nhìn thấy có sao…”
Lý Thiên Vũ xấu xa nói, bàn tay cũng không yên phận thò vào ngực áo Lâm Phi Phi.
“Thôi mà, anh Lý đừng vội, để em đi tắm đã nhé!”
Vừa nói, Lâm Phi Phi vừa liếc mắt đưa tình với Lý Thiên Vũ rồi bước vào nhà tắm.
Không lâu sau, Lâm Phi Phi khoác một chiếc áo choàng tắm mỏng đi ra.
Vì vừa tắm xong, cơ thể của Lâm Phi Phi chưa khô hẳn nên chiếc áo tắm mỏng manh kia cũng nhanh chóng bị ướt.

Nó dính sát lên người cô ta để lộ ra những đường cong trên cơ thể kiều diễm kia.
Lý Thiên Vũ mở lớn hai mắt, vô thức nuốt nước bọt.
“Tiểu yêu này, em vẫn lẳng lơ như xưa.

Lại đây để anh yêu thương em nào!”

Lý Thiên Vũ vừa nói, vừa thô bạo xé toạc chiếc áo choàng tắm của Lâm Phi Phi.
Cơ thể mảnh mai, trắng nõn của cô ta lập tức phơi bày ra trước mặt Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ không đợi được, hung hăng đè lên người Lâm Phi Phi.
“Ầm!”
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở tung.
Điều này đã khiến hai người kia giật mình thon thót.
Nhưng khi họ nhìn thấy người tới là Diệp Viễn thì bỗng chốc thở phào.
“Ô, thằng ngốc Diệp về rồi này?”
Lý Thiên Vũ cũng không thèm dừng lại.
Anh ta đã nghe Lâm Phi Phi nói về Diệp Viễn nên không thèm để ý tới anh.
Diệp Viễn chỉ là thằng ở rể của nhà họ Lâm, là con chó của Lâm Phi Phi mà thôi, hơn nữa, con chó này còn bị thần kinh.
Anh luôn bị người ta gọi là kẻ ngốc.
“Tại sao?”
Gân xanh hai bên thái dương Diệp Viễn nổi lên, anh siết nắm đấm chặt tới nỗi mà móng tay cắm sâu vào da thịt anh cũng không cảm nhận được nỗi đau.
Anh không hiểu được, vì sao ba năm nay anh làm trâu làm ngựa cho Lâm Phi Phi mà cuối cùng lại phải nhận kết cục này.
“Tôi nói này, Diệp ngốc.

Anh thật sự ngốc nghếch một cách đáng yêu đấy.

Chuyện đơn giản thế này mà không hiểu à? Anh chỉ là một thằng ngốc vô dụng mà thôi, anh cho rằng Phi Phi sẽ coi trọng anh, kết hôn với anh, làm vợ của anh sao? Nằm mơ giữa ban ngày à? Thứ rác rưởi như anh làm sao có được một người con gái như Phi Phi!”
“Thật sao?”
Diệp Viễn vẫn không muốn tin vào kết quả này.
Lâm Phi Phi coi thường nhìn Diệp Viễn, khinh khỉnh nói.
“Đúng vậy, Diệp Viễn.


Trong mắt tôi, anh chỉ là một tên khốn kiếp hèn mọn, một kẻ ăn mày hôi hám, một thằng ngốc mà thôi.

Nếu lúc đầu không phải vì ông nội tôi, anh thật sự cho rằng cô chiêu đây sẽ kết hôn với loại rác rưởi như anh sao? Đừng nằm mơ nữa”.
Ba năm trước, ông nội Lâm Phi Phi mê tín đi xem phong thuỷ, nghe theo lời khuyên của thầy phong thuỷ tìm về một người lang thang trên phố Giang Châu, đầu óc không bình thường.
Ông ta còn nói phải cho cô ta kết hôn với Diệp Viễn, vì anh mang mệnh lớn, sẽ giúp nhà họ Lâm hưng thịnh trong tương lai.
Lúc đầu, Lâm Phi Phi vô cùng phản đối, nhưng ông nội vẫn một mực quyết định như thế, cuối cùng cô ta chỉ đành kết hôn với kẻ ăn mày Diệp Viễn.
Ba năm nay, Diệp Viễn chỉ mang lại cho nhà họ Lâm một chút ít lợi ích, nhưng trái lại hôn nhân của cô ta lại bị người đời coi là chuyện cười của nhà họ Lâm.
Cô ta đã không chịu đựng được sự chế nhạo này từ lâu.

Vừa hay, hôm nay, Lý Thiên Vũ, bạn học thời đại học của cô ta du học trở về thì bây giờ lại bị Diệp Viễn chen ngang vào cuộc vui.
Lâm Phi Phi muốn ngửa bài luôn với Diệp Viễn, nhân cơ hội này để cắt đứt với anh.
Lời nói của Lâm Phi Phi như một con dao sắc bén, đâm vào lòng Diệp Viễn, dập tắt hi vọng cuối cùng trong tim anh.
“À, Diệp ngốc, nghe nói anh và Phi Phi kết hôn ba năm rồi vẫn chưa được sờ tay cô ấy hả.

Hôm nay tôi vừa về, Phi Phi đã chủ động hẹn tôi rồi đấy!”
Lý Thiên Vũ vừa nói vừa đắc ý.
“Ầm!”

Đúng lúc này, Diệp Viễn không kiềm chế được cơn giận, bỗng nhiên cầm lấy cái gạt tàn trên bàn cà phê đập vào đầu Lý Thiên Vũ.
Máu tươi bỗng chốc chảy ròng ròng xuống trán anh ta.
“Thằng ngu này, mày làm gì đấy hả?”
Lâm Phi Phi không ngờ hôm nay lá gan của Diệp Viễn lại lớn như thế, dám vung tay đánh người.
“Không sao chứ? Anh Lý?”
Lâm Phi Phi đau lòng hỏi Lý Thiên Vũ.
Cảnh tượng này lại khiến trái tim Diệp Viễn thêm lạnh lẽo.
Anh biết, anh không thể tiếp tục ở cái nhà này được nữa rồi.
“Mẹ kiếp, dám đánh anh Lý mà còn muốn đi à, đứng lại!”
Diệp Viễn coi như không nghe thấy Lâm Phi Phi đang gào thét, quay lưng đi thẳng.
“A! Ông đây sẽ giết chết nó!”
Nhìn bàn tay nhuốm máu tươi, sắc mặt Lý Thiên Vũ trở nên hung ác, đáng sợ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương