Quy Luật Hấp Dẫn
-
Chương 47: Carlos
“Chị đã nói là sẽ có ngày em phải gọi cho chị mà.” Brittany nói trong lúc cùng tôi dạo quanh khu mua sắm.
Tôi gọi cho chị ấy vào hôm qua và hẹn gặp chị sau trận bóng hôm nay. Tôi cần chị ấy giúp, vì chị là người duy nhất tôi biết đủ tự cao tự đại để làm chuyên gia cho cái bữa tiệc ngớ ngẩn này.
“Chị khoe làm gì.” Tôi nói. “Tôi khá bất ngờ khi Alex không muốn đi cùng chúng ta. Hai người cứ như hình với bóng ấy.”
Chị ấy tập trung vào giá treo đồ, lấy ra vài món cho tôi thử. “Hôm nay đừng nhắc đến Alex.”
“Sao vậy, lại cãi nhau à?” Tôi đùa, dù thật lòng tôi không tin anh trai tôi có thể có nổi một giây cãi nhau với bạn gái anh ấy.
Brittany chớp mắt đôi ba lần, như đang cố nén nước mắt. “Thực ra, tụi chị đã chia tay hôm qua rồi.”
“Thôi nghiêm túc đi.”
“Chị đang vô cùng nghiêm túc, và chị không muốn nói về chuyện này nữa. Đi thử mấy bộ này đi trước khi chị hét lên giữa cửa hàng người ta. Không hay đâu.” Chị nhét cho tôi vài bộ đồ rồi đuổi tôi vào phòng thay đồ. Khi quay đầu lại, tôi thấy chị đang lấy khăn giấy trong ví ra lau lên mắt.
Gì vậy chứ? Bảo sao anh tôi chẳng thèm nói chuyện với tôi nhiều và cũng chẳng gặng hỏi tôi về Devlin kể từ tối Chủ nhật. Anh ấy đã làm gì đến độ phải phá hỏng tình cảm với người con gái mà anh từng nói đã thay đổi cuộc đời anh?
Nhờ có phong bì tiền của Devlin, tôi mua bộ đồ mà Brittany nói nó khiến tôi trông như người mẫu tạp chí GQ. Tôi cầm lấy chùm hoa mới mua từ một người bán hoa – người có thể làm chùm hoa này cho Kiara trong khoảng thời gian ngắn. Ra đến xe, tôi nghĩ lúc này chắc sẽ không sao đâu nếu hỏi Brittany lý do họ chia tay. Vì lỡ chị ấy khóc, sẽ không ai thấy mascara của chị ấy bị lem ra mặt.
Tôi không thể im lặng lâu hơn nữa. Đến chết vì tò mò mất. “Chị và anh tôi không phải là một cặp trời sinh sao, có chuyện gì với hai người vậy?”
“Hỏi anh của em ấy.”
“Không có anh ấy ở đây, chỉ có tôi với chị thôi. Hay chị muốn tôi gọi cho anh ấy…” Tôi toan rút điện thoại ra khỏi túi.
“Không!” Chị ấy khóc. “Đừng gọi. Chị không muốn nhìn thấy, nghe thấy hay làm bất cứ thứ gì có liên quan đến anh ấy lúc này.”
Thôi chết rồi, nghiêm trọng rồi đây. Chị ấy không hề nói đùa, vì vậy tốt hơn tôi nên nhanh chóng nói gì đó khác. “Cho tôi đi nhờ đến gara với. Tối nay tôi sẽ mượn xe mới của Alex.”
“Em mượn xe chị cũng được mà.” Chị nói, không hề chớp mắt lấy một cái.
Trời ạ. May là tôi đã nghĩ ra được cớ để đi xe mới của anh thay vì chiếc Beemer mui trần nóng bỏng của chị. “Kiara thích mấy chiếc xe cổ điển ấy mà. Cô ấy sẽ rất thất vọng khi thấy tôi trong chiếc Beemer này, thay vì chiếc Monte Carlo như cô ấy mong đợi. Cô nàng này không được bình thường, chị biết mà. Còn dễ buồn nữa. Tôi không muốn khiến cô ấy khóc và nói lắp ở tiệc Chào Mừng đâu.”
“Em định sẽ lảm nhảm suốt thế này cho đến khi chị phải đưa em tới McConnell’s à?”
“Chuẩn rồi.”
Đến đèn đỏ, Brittany thở dài rồi lại hít thật sâu. “Được thôi, nếu em muốn. Nhưng đừng có mơ chị sẽ xuống xe hay nói chuyện với anh ấy.”
“Nhưng mà tôi lấy xe của anh đi rồi, nên anh không tự về nhà được. Chị đưa anh ấy về để tôi dư thêm thời gian chuẩn bị cho tiệc nhảy được không?” Việc anh tôi và Brittany cứ dính lấy nhau khiến tôi buồn nôn thật, nhưng nghĩ đến cảnh họ phải chia xa và khổ sở thì lại… không ổn, không hề ổn. Tôi từng gây khó dễ cho họ, nhưng sâu trong thâm tâm tôi lại ghen tỵ với mối quan hệ đó. Chỉ cần ở bên cạnh nhau thì dù cả thế giới có đổ sập dưới chân, họ cũng chẳng hề bận lòng, miễn có nhau là được.
“Đừng cố nữa, Carlos.” Brittany nói. “Chị sẽ đưa em đến đó, rồi chị đi. Nhưng mà chị cho em một lời khuyên đây, sau đó chị sẽ không nói gì nữa. Hạ thấp thái độ cùng cái tôi của mình xuống và đối xử với Kiara như thể cô ấy là công chúa của em. Hãy khiến cô ấy thấy mình đặc biệt với em.”
“Chị nghĩ tôi có cái tôi quá lớn và thái độ của tôi có vấn đề gì à?” Tôi hỏi.
Chị ấy bật cười. “Chị không nghĩ vậy, Carlos. Mà chị biết chắc là như vậy. Thật không may, đó là khiếm khuyết của nhà Fuentes.”
“Tôi thì gọi đó là ưu điểm. Đó là sức hút của anh em Fuentes chúng tôi mà.”
“Ừ ừ, sao cũng được.” Chị ấy đáp trả. “Đấy là thứ phá hoại mọi mối quan hệ của em. Nếu em muốn Kiara có được kỉ niệm đẹp vào tối nay thì hãy ghi nhớ những gì chị nói và kiềm chế bản thân mình đi.”
“Tôi có từng kể với chị chưa nhỉ, rằng Alex yêu chị nhiều đến mức anh ấy xăm tên chị khắp cơ thể chưa? Mẹ nó, thậm chí ở sau gáy anh ta cũng có tên chị.”
“Anh ấy xăm chữ ‘LB’, Carlos. Viết tắt của ‘Latino Blood’.”
“Không, không, không hề. Chị hiểu sai ý anh ấy rồi. Anh ấy muốn mọi người đều nghĩ giống như chị, nhưng mà thật ra hai chữ đó nghĩa là ‘Lover of Brittany’ – Người yêu của Brittany. Là LB ấy, chị hiểu chưa?”
“Có cố gắng đó Carlos. Chị biết đó không phải sự thật, nhưng mà nghe cũng khá hay ho.”
Đúng như đã nói, Brittany thả tôi xuống ngay trước cửa hiệu và lao xe đi. Bánh xe chị ấy rít lên trên mặt đường, cá là trò này cũng do anh tôi dạy chứ đâu. Và như thế chỉ càng chứng tỏ rằng họ nên yêu nhau thôi.
Trong cửa hàng, anh tôi đang rúc đầu dưới mui một chiếc Cadillac. Tôi tự hỏi anh có biết hay chăng rằng người yêu cũ, cũng là tình yêu cũ của anh vừa mới rời khỏi đây.
“Đến đây làm gì đấy?” Alex vừa hỏi vừa lau tay vào khăn. “Anh tưởng mày đang chết mệt rồi chứ.”
“Anh sẽ bất ngờ nếu biết khoảng cách giữa chết mệt và chết thật gần nhau như thế nào đấy, Alex. Thực sự thì em thấy rất tệ, nhưng vẫn đang cố làm tốt vãi lên để không ai biết được.”
“Ừ.” Tôi chú ý đến chiếc băng đô đen anh đang đeo. Tôi chưa từng thấy anh mang nó kể từ khi anh vào hội Latino Blood. Đây không phải là dấu hiệu tốt. Trông anh quá nổi loạn, quá giống tôi. Tôi biết khi ai đó cố tỏ ra nổi loạn, họ sẽ cư xử giống cái con người đang đứng cách tôi không xa này đây. “Anh mày đang có rất nhiều việc để làm, mày cũng phải bận đi nhảy, nên hay là…”
“Sao anh lại chia tay với Brittany?”
“Cô ấy bảo với mày thế à?” Alex nói, chân mày anh nhíu lại vì thất vọng xen lẫn giận dữ. Ôi, anh ấy cáu lên rồi. Nhìn anh xơ xác quá, có lẽ những ngày qua anh ngủ cũng không được ngon giấc.
“Bình tĩnh đi anh trai.” Tôi nói. “Chị ấy chẳng nói gì cả. Chị chỉ bảo em đến hỏi anh thôi.”
“Tụi anh đã chia tay. Đúng như em nói ấy, Carlos. Brit và anh quá khác biệt. Tụi anh sống ở hai thế giới khác nhau và như thế thì sẽ không có kết thúc hạnh phúc đâu.”
Khi anh tiếp tục chui đầu xuống mui xe, tôi kéo anh ra. “Đồ ngu.”
“Mày nói anh mày ngu sao? Ít nhất thì tao không lơ mơ để bị đám giang hồ nào đó đánh vào hôm Chủ nhật.” Anh ấy lắc đầu. “Giờ thì nói xem ai ngu?”
“Em sẽ kể mọi chuyện cho anh, Alex. Nói với em lý do vì sao anh và quý cô xinh đẹp đó tan vỡ, rồi em sẽ kể với anh tường tận những thứ em biết về Devlin.”
Alex thở dài, cơn tức giận của anh như giảm đi phần nào. Tôi hiểu anh muốn bảo vệ tôi và gia đình hơn bất kì thứ gì trên đời. Anh ấy biết tuần tới đám Devlin sẽ gọi tôi đến. Anh không thể không giúp tôi tránh khỏi mớ rắc rối này.
“Bố mẹ cô ấy sẽ đến ở đây để thăm chị Shelley trong vòng hai tuần.” Alex bảo. “Cô ấy muốn cho họ biết tụi anh đã yêu nhau nghiêm túc từ khi bắt đầu học đại học. Nhưng họ biết chuyện của tụi anh hồi còn ở Chicago. Khi ấy anh đã thực sự đối xử với cô ấy như một tên khốn, rồi bỏ đi.” Anh ôm mặt và rên rỉ. “Nhìn anh đi, Carlos. Anh vẫn chẳng khác gì với tên khốn ở Chicago, kẻ mà gia đình cô ấy không bao giờ chấp nhận. Đối với họ, anh là thành phần cặn bã của thế giới, có lẽ họ nghĩ đúng. Brittany muốn anh đi ăn một bữa tối chết tiệt với bọn họ, như thể họ sẽ vui vẻ chấp nhận đứa con gái được nuôi nấng như một cô công chúa của họ sống hết đời bên cạnh kẻ mà trong mắt họ luôn là một thằng sống trong khu ổ chuột Mexico nghèo hèn, bẩn thỉu.”
Tôi không tin chuyện này. Anh tôi, người có đủ can đảm để đối đầu với chính băng đảng của mình và chẳng màng đến chuyện mình có thể bị giết, giờ lại thấy sợ vãi ra quần trước viễn cảnh phải đứng lên bảo vệ chính mình và tình yêu của mình trước bố mẹ Brittany. “Anh đang sợ.” Tôi nói.
“Không hề. Anh chỉ không muốn dây thêm vào mấy thứ vớ vẩn.”
Thứ duy nhất vớ vẩn ở đây là anh tôi đang thật sự lo sợ. Anh ấy sợ Brittany sẽ răm rắp nghe lời bố mẹ và đá đít anh. Anh không thể bị chị ấy từ chối, nên giờ anh ấy đang cố đẩy chị ấy ra xa và từ chối chị ấy trước khi chị ấy kịp làm điều tương tự với anh. Tôi hiểu rất rõ, vì câu chuyện của tôi cũng y như vậy.
“Brittany muốn bảo vệ chuyện tình cảm của hai người.” Tôi vừa nói vừa nhìn con xe Monte Carlo cổ điển của Alex ở góc cửa hàng. “Sao anh lại không giúp chị ấy? Vì anh là đồ hèn nhát, anh trai của em ạ. Anh phải tin tưởng người yêu của mình, hoặc có thể anh sẽ mất chị ấy mãi mãi.”
“Gia đình cô ấy sẽ không bao giờ cho rằng anh xứng đáng với cô ấy. Anh rồi sẽ luôn thấy mình như một gã chó má hạ lưu lợi dụng con gái họ mà thôi.”
Tôi thật may mắn khi bố mẹ Kiara hoàn toàn ngược lại. Chỉ cần con cái họ hạnh phúc, còn lại đều không quan trọng. Họ luôn cố gắng và tác động đến chúng tôi, nhưng họ không hề phán xét một ai. Ban đầu tôi đã nghĩ họ chỉ thể hiện như thế thôi, chứ làm gì có ai chấp nhận một tên như tôi ngay cả khi tôi cố không gây rắc rối cho họ. Nhưng bây giờ tôi tin rằng nhà Westford thật sự chấp nhận mọi người, từ việc họ là ai, cho đến những sai lầm của họ và tất cả những thứ khác.
“Nếu anh cho mình là một gã chó má hạ lưu thì anh sẽ sớm trở thành một gã chó má hạ lưu thật sự thôi. Quan trọng là khi yêu anh, Brittany không hề để tâm đến sự khác biệt tầng lớp hay là số dư trong tài khoản của anh. Nghe có vẻ hơi bi thương nhưng mà chị ấy thực sự yêu anh bất chấp chuyện gì đi chăng nữa. Có lẽ hai người nên chia tay đi vì chị ấy xứng đáng với một người khác, người sẽ luôn bảo vệ cho tình cảm giữa họ bằng bất kì giá nào.”
“Mẹ mày.” Alex đáp trả. “Mày thì biết gì về tình yêu. Mày đã từng yêu ai rồi chưa?”
“Em đang yêu đây.”
“Đó chẳng phải tình yêu đích thực đâu. Ngay cả khi Kiara thừa nhận nó thì cũng vậy thôi.”
“Ừ, có lẽ vậy, nhưng ít ra vẫn còn hơn anh, vốn chẳng có gì trong tay.” Tôi bước đến con Monte Carlo màu xanh. “Em chỉ muốn nói cho anh biết, em hi vọng anh cho em mượn xe của anh tối nay. Không phải cho em, mà cho Kiara. Em biết anh nghĩ cô ấy rất tuyệt và em thì lại không thể nào lấy xe của người ta để đưa chính người ấy đến buổi hẹn hò chính thức được.”
“Anh mày định đến thăm nhà Westford trước buổi tiệc đấy. Họ đã ngỏ lời mời trước.”
“Tốt hơn thì đừng đến.” Tôi nói.
“Được thôi, nhưng đi tiệc về thì trả ngay nó về đây vì anh định mai sẽ nâng cấp nó.” Đợi sau khi tôi đã bỏ bộ vest và chùm hoa cài vào ghế sau xe, Alex nói tiếp. “Anh tưởng mày không thích anh và Brittany quen nhau.”
“Em chỉ quan tâm anh thôi, anh Alex. Đó là bổn phận của người em trai mà, phải không?” Tôi nhún vai. “Chị ấy có thể không phải là gái Mexico, nhưng chị ấy là điều tốt đẹp nhất mà một tên như anh có được trong đời. Hãy cứ tiếp tục ở bên cạnh rồi cưới chị ấy đi.”
“Cưới bằng cái gì? Một nửa tấm bằng đại học và một cái xe cổ điển chắc?”
Tôi lại nhún vai. “Nếu đó là tất cả những gì anh có, em chắc chắn chị ấy sẽ chấp nhận thôi. Tệ hơn là, nó lại nhiều vãi ra so với những gì em có bây giờ, và bố mẹ chúng ta có ngày ấy khi họ lấy nhau. Tệ hơn nữa là mẹ chúng ta lại sinh ra một tên khốn xấu xí như anh.”
“Mày nói tao xấu xí, thế gần đây mày có thử soi gương bao giờ chưa?”
“Có chứ. Và buồn cười lắm này Alex. Kể cả khi môi em sưng phù và mắt em bầm đen, trông em vẫn ổn hơn anh rất nhiều.”
“Ừ rồi, được thôi. Mà gượm đã.” Alex kêu lên. “Mày vẫn chưa chịu hé nửa lời về Devlin.”
“À ừ.” Tôi khởi động xe và nổ máy. “Ngày mai em sẽ kể cho anh nghe. Chắc vậy.”
Khi tôi đến nhà Westford, Brandon đang ngồi khoanh tay trên giường tôi. Thằng bé đang làm rất xuất sắc trong việc trưng ra cái gương mặt cau có có thể thực sự hù dọa một người ám ảnh tới tận mười năm sau hoặc lâu hơn.
“Làm gì đấy, cún con?”
“Em đang giận anh.”
Trời ơi, sao hôm nay ai cũng cáu kỉnh với tôi vậy. “Bắt số thứ tự rồi xếp hàng chờ đi nhóc.”
Thằng nhóc thở hồng hộc như một chiếc xe hơi với ống bô sắp hỏng. “Anh từng nói tụi mình là đồng minh. Điều đó có nghĩa là khi em làm gì sai anh sẽ không mách lại. Và khi anh làm gì sai em cũng không mách lại.”
“Thì?”
“Anh là đồ mách lẻo. Bây giờ bố chẳng còn cho em chơi game trên máy tính khi bố không ngồi cạnh bên, cứ như em là con nít vậy. Là lỗi của anh hết đó.”
“Ờ xin lỗi nhóc. Nhưng mà cuộc sống này không công bằng như nhóc nghĩ đâu.”
“Sao lại không?”
Nếu cuộc sống công bằng, bố tôi đã không mất khi tôi mới lên bốn. Nếu cuộc sống công bằng, tôi đã không phải lo lắng về Devlin. Nếu cuộc sống công bằng, tôi đã thực sự có cơ hội tiến tới với Kiara. Cuộc sống này vốn dĩ quá mức tệ bạc. “Anh không biết. Nhưng nếu một lúc nào đó nhóc biết được tại sao, thì nói cho anh biết cùng với.”
Tôi cứ ngỡ thằng nhỏ sẽ phát rồ lên, nhưng không hề. Nó nhảy khỏi giường và đi ra cửa. “Em vẫn chưa hết giận đâu.”
“Rồi nhóc cũng sẽ hết giận thôi. Giờ thì đi ra ngoài đi. Anh còn phải tắm và chuẩn bị nữa. Anh sắp trễ rồi.”
“Em sẽ hết giận nhanh hơn và để cho anh yên nếu anh có thể lén lấy cho em vài viên kẹo trong cái tủ phía trên tủ lạnh. Mẹ em hay giấu ở trên đấy.” Thằng nhóc ra hiệu cho tôi cúi xuống để nó có thể nói cái bí mật này với tôi. “Mẹ bỏ bánh snack ở trong ấy đấy.” Thằng nhỏ thì thầm. “Anh biết đó, những loại ngon nhất.” Nó càng nói càng hào hứng.
Chết tiệt thật. Tôi còn chưa tới một tiếng để chuẩn bị trở thành bạn trai của Kiara, nhưng tôi lại không muốn làm thằng nhỏ mất hứng. “Được rồi, chàng chiến binh nhỏ. Em đã sẵn sàng tham gia nhiệm vụ bí mật để đi tìm kho báu chưa?”
Brandon xoa hai tay vào nhau, rõ ràng đang rất hài lòng vì đã thao túng được tôi. Thằng nhóc này có tài năng thuyết phục người khác đấy chứ, nên tôi sẽ giúp nó vậy.
“Đi theo anh.” Tôi ló đầu ra cửa rồi vẫy nó theo. Tôi nén một tiếng cười khi thằng nhỏ nhón chân đi về phía tôi. Đôi lúc thằng nhóc hành động giống một đứa nhóc sáu tuổi, và đôi lúc nó còn biết suy nghĩ hơn một số người lớn tôi quen.
Chúng tôi đi xuống tầng trong im lặng. Chúng tôi chưa kịp đến bếp thì thấy có người ra khỏi thư phòng của chú Westford. Là Kiara, trong bộ váy đen dài ôm trọn những đường cong tuyệt vời của em, từ chân lên đến ngực. Tóc em không chỉ thả rũ xuống trước ngực mà đuôi tóc còn được uốn nếp một cách cẩn thận và hoàn hảo. Đôi chân dài thon thả của em lộ ra khỏi khe hở gợi cảm đến điên cuồng ở hông váy.
Tôi choáng váng.
Và không nói nên lời.
Tôi để mặc đôi mắt đi lang thang khắp cơ thể em, tận hưởng tiên cảnh trước mặt. Tôi biết mình sẽ mãi khắc ghi khoảnh khắc này suốt cả đời. Khi tôi nhìn xuống đôi cao gót hở mũi, với cặp gót cao hơn tôi từng nghĩ, tim tôi đánh rơi một nhịp. Nỗi sợ em đứng trước mặt tôi thực ra chỉ là hình dung trong trí tưởng tượng và sẽ nhanh chóng tan biến vào hư không khiến tôi không muốn chớp mắt.
“Ô-ô-ô, anh th-th-thấy th-th-thế nào?”
Brandon nhỏ giọng nhắc chị nó: “Suỵttt.” Và đưa ngón tay lên miệng ra hiệu. “Tụi em đang làm nhiệm vụ bí mật.” Thằng nhóc nói vừa đủ nghe, mải mê mà quên mất chị nó đã biến thành nữ thần. “Đừng mách với bố mẹ nhé.”
“Chị hứa.” Em cũng thì thầm đáp lời. “Mà tụi em đang làm nhiệm vụ gì đó?”
“Nhiệm vụ Kẹo Ngọt Ngào. Loại kẹo không bổ dưỡng. Đi nhanh lên anh.”
Tôi ngoái đầu nhìn Kiara, thầm ước tôi được ở cùng em ngay lúc này. Thực sự nóng lòng được ở cùng em, ngay lúc này. “Brandon, đi kiểm tra xem bố đang ở đâu để chắc chắn rằng vùng bờ bao được an toàn.” Tôi nói với thằng nhỏ. Tôi cần một vài phút ngắn ngủi riêng tư với chị nó.
“Dạ.” Thằng bé nhận nhiệm vụ rồi vút ra khỏi sảnh. “Sẽ trở lại ngay.”
Còn chưa đến một phút để tôi được một mình với em. Tôi đút tay vào túi quần để giấu đi sự thật rằng chúng đang run rẩy đầy lo lắng. Em đáp lại tôi một nụ cười nhẹ, rồi nhìn xuống đất.
Tôi nhìn lên trần, cầu nguyện bố ở trên trời có thể cho tôi một lời khuyên, hay ít nhất là một dấu hiệu cũng được. Tôi lại nhìn xuống Kiara. Ôi trời ơi. Em đang nhìn tôi chăm chú ngay lúc ấy, chờ đợi tôi nói điều gì với em. Trước khi tôi kịp nghĩ ra lời gì đó ý nghĩa hoặc thú vị, Brandon đã quay lại. “Bố đang ở phòng riêng. Thực hiện nhiệm vụ nhanh thôi trước khi bố tóm được tụi mình.”
Tôi bỗng thở gấp. Phải tìm cách đưa Brandon ra khỏi đây. Chúng tôi đi về phía bếp. Tôi với lên và mở được cái tủ nhỏ phía trên tủ lạnh. Đúng như kế hoạch, có một chiếc giỏ lớn chứa đầy những thứ “hàng lậu”.
Brandon kéo mạnh vạt áo của tôi. “Cho em xem với, cho em xem.”
Tôi đặt cái rổ lên bàn bếp. Brandon trèo lên ghế và kiểm tra chiến lợi phẩm của nó. “Cho anh này.” Thằng bé nói và dúi một thanh sô-cô-la vào tay tôi. “Cái này có hạt bên trong. Em không thích ăn hạt.”
Cuối cùng, Brandon chọn lấy một thanh sô-cô-la sữa và hai viên kẹo cam thảo. Hài lòng với kho báu thu được, thằng nhỏ nhảy khỏi ghế.
Tôi đặt cái giỏ vào lại chỗ giấu bí mật mà ai cũng biết. Khi tôi quay lại, Brandon đã bẻ một miếng sô-cô-la và dồn hết vào miệng.
“Chị Kiara, sao hôm nay trông chị giống con gái thế?” Brandon hỏi bằng cái miệng đầy sô-cô-la.
“Vì chị sắp hẹn hò. Với anh Carlos.”
“Và chị sẽ có nụ hôn kiểu Pháp với anh ấy hả?”
Kiara nhìn thằng nhỏ đầy trách mắng. “Brandon! Đó hoàn toàn không phải là chuyện em nên hỏi. Ai đã nói với em thứ đó hả?”
“Mấy anh chị lớp bốn trên xe buýt ấy.”
“Mấy anh chị ấy đã nói đó là cái gì?”
Thằng nhỏ nhìn chị nó bằng ánh mắt đầy bực bội. “Chị biết mà…”
“Nói đi”, em nói. “Không nói sao chị biết được.”
Tôi biết chắc rằng em biết hôn kiểu Pháp là gì, nhưng tôi sẽ không lật tẩy em đâu.
“Họ nói đó là khi chị mút lưỡi người kia…” Thằng nhóc lí nhí.
Lạy Chúa, thằng nhóc này ghê gớm hơn tôi khi bằng tuổi chúng nhiều. Ban đầu nó là tay buôn hàng trắng qua mạng, còn bây giờ thì nó nói về nụ hôn kiểu Pháp. Kiara nhìn tôi, nhưng tôi giơ tay lên chứng tỏ mình vô tội. Hiện tại tôi chẳng muốn gì hơn là một nụ hôn kiểu Pháp với em, và tôi không thể đợi được nữa rồi. “Tôi không dạy nó như thế.”
“Mà hôn kiểu đó thì sẽ lây nhiễm nhiều vi khuẩn lắm.” Thằng nhỏ vừa nói vừa chầm chậm nhai vừa suy ngẫm về hậu quả của nụ hôn kiểu Pháp.
“Chắc chắn là như vậy.” Kiara tán thành. “Đúng không, Carlos?”
“Ừa đúng. Vi khuẩn. Rất nhiều vi khuẩn.” Tôi không nói với nó rằng vi khuẩn của mấy cô nàng cũng rất đáng để bị lây nhiễm.
“Em sẽ không bao giờ hôn như thế đâu.” Thằng nhỏ quả quyết.
“Không ai muốn làm thế với em đâu, cún con, nếu em không lau mồm sau khi ăn sô-cô-la. Nhìn em tởm quá.”
Khi Kiara với lấy cái khăn ăn và lau mặt cho Brandon, thằng nhỏ nhìn em tò mò. “Chị chẳng bao giờ trả lời câu hỏi của em cả. Chị và anh Carlos sẽ hôn kiểu Pháp đúng không?”
***
Tôi gọi cho chị ấy vào hôm qua và hẹn gặp chị sau trận bóng hôm nay. Tôi cần chị ấy giúp, vì chị là người duy nhất tôi biết đủ tự cao tự đại để làm chuyên gia cho cái bữa tiệc ngớ ngẩn này.
“Chị khoe làm gì.” Tôi nói. “Tôi khá bất ngờ khi Alex không muốn đi cùng chúng ta. Hai người cứ như hình với bóng ấy.”
Chị ấy tập trung vào giá treo đồ, lấy ra vài món cho tôi thử. “Hôm nay đừng nhắc đến Alex.”
“Sao vậy, lại cãi nhau à?” Tôi đùa, dù thật lòng tôi không tin anh trai tôi có thể có nổi một giây cãi nhau với bạn gái anh ấy.
Brittany chớp mắt đôi ba lần, như đang cố nén nước mắt. “Thực ra, tụi chị đã chia tay hôm qua rồi.”
“Thôi nghiêm túc đi.”
“Chị đang vô cùng nghiêm túc, và chị không muốn nói về chuyện này nữa. Đi thử mấy bộ này đi trước khi chị hét lên giữa cửa hàng người ta. Không hay đâu.” Chị nhét cho tôi vài bộ đồ rồi đuổi tôi vào phòng thay đồ. Khi quay đầu lại, tôi thấy chị đang lấy khăn giấy trong ví ra lau lên mắt.
Gì vậy chứ? Bảo sao anh tôi chẳng thèm nói chuyện với tôi nhiều và cũng chẳng gặng hỏi tôi về Devlin kể từ tối Chủ nhật. Anh ấy đã làm gì đến độ phải phá hỏng tình cảm với người con gái mà anh từng nói đã thay đổi cuộc đời anh?
Nhờ có phong bì tiền của Devlin, tôi mua bộ đồ mà Brittany nói nó khiến tôi trông như người mẫu tạp chí GQ. Tôi cầm lấy chùm hoa mới mua từ một người bán hoa – người có thể làm chùm hoa này cho Kiara trong khoảng thời gian ngắn. Ra đến xe, tôi nghĩ lúc này chắc sẽ không sao đâu nếu hỏi Brittany lý do họ chia tay. Vì lỡ chị ấy khóc, sẽ không ai thấy mascara của chị ấy bị lem ra mặt.
Tôi không thể im lặng lâu hơn nữa. Đến chết vì tò mò mất. “Chị và anh tôi không phải là một cặp trời sinh sao, có chuyện gì với hai người vậy?”
“Hỏi anh của em ấy.”
“Không có anh ấy ở đây, chỉ có tôi với chị thôi. Hay chị muốn tôi gọi cho anh ấy…” Tôi toan rút điện thoại ra khỏi túi.
“Không!” Chị ấy khóc. “Đừng gọi. Chị không muốn nhìn thấy, nghe thấy hay làm bất cứ thứ gì có liên quan đến anh ấy lúc này.”
Thôi chết rồi, nghiêm trọng rồi đây. Chị ấy không hề nói đùa, vì vậy tốt hơn tôi nên nhanh chóng nói gì đó khác. “Cho tôi đi nhờ đến gara với. Tối nay tôi sẽ mượn xe mới của Alex.”
“Em mượn xe chị cũng được mà.” Chị nói, không hề chớp mắt lấy một cái.
Trời ạ. May là tôi đã nghĩ ra được cớ để đi xe mới của anh thay vì chiếc Beemer mui trần nóng bỏng của chị. “Kiara thích mấy chiếc xe cổ điển ấy mà. Cô ấy sẽ rất thất vọng khi thấy tôi trong chiếc Beemer này, thay vì chiếc Monte Carlo như cô ấy mong đợi. Cô nàng này không được bình thường, chị biết mà. Còn dễ buồn nữa. Tôi không muốn khiến cô ấy khóc và nói lắp ở tiệc Chào Mừng đâu.”
“Em định sẽ lảm nhảm suốt thế này cho đến khi chị phải đưa em tới McConnell’s à?”
“Chuẩn rồi.”
Đến đèn đỏ, Brittany thở dài rồi lại hít thật sâu. “Được thôi, nếu em muốn. Nhưng đừng có mơ chị sẽ xuống xe hay nói chuyện với anh ấy.”
“Nhưng mà tôi lấy xe của anh đi rồi, nên anh không tự về nhà được. Chị đưa anh ấy về để tôi dư thêm thời gian chuẩn bị cho tiệc nhảy được không?” Việc anh tôi và Brittany cứ dính lấy nhau khiến tôi buồn nôn thật, nhưng nghĩ đến cảnh họ phải chia xa và khổ sở thì lại… không ổn, không hề ổn. Tôi từng gây khó dễ cho họ, nhưng sâu trong thâm tâm tôi lại ghen tỵ với mối quan hệ đó. Chỉ cần ở bên cạnh nhau thì dù cả thế giới có đổ sập dưới chân, họ cũng chẳng hề bận lòng, miễn có nhau là được.
“Đừng cố nữa, Carlos.” Brittany nói. “Chị sẽ đưa em đến đó, rồi chị đi. Nhưng mà chị cho em một lời khuyên đây, sau đó chị sẽ không nói gì nữa. Hạ thấp thái độ cùng cái tôi của mình xuống và đối xử với Kiara như thể cô ấy là công chúa của em. Hãy khiến cô ấy thấy mình đặc biệt với em.”
“Chị nghĩ tôi có cái tôi quá lớn và thái độ của tôi có vấn đề gì à?” Tôi hỏi.
Chị ấy bật cười. “Chị không nghĩ vậy, Carlos. Mà chị biết chắc là như vậy. Thật không may, đó là khiếm khuyết của nhà Fuentes.”
“Tôi thì gọi đó là ưu điểm. Đó là sức hút của anh em Fuentes chúng tôi mà.”
“Ừ ừ, sao cũng được.” Chị ấy đáp trả. “Đấy là thứ phá hoại mọi mối quan hệ của em. Nếu em muốn Kiara có được kỉ niệm đẹp vào tối nay thì hãy ghi nhớ những gì chị nói và kiềm chế bản thân mình đi.”
“Tôi có từng kể với chị chưa nhỉ, rằng Alex yêu chị nhiều đến mức anh ấy xăm tên chị khắp cơ thể chưa? Mẹ nó, thậm chí ở sau gáy anh ta cũng có tên chị.”
“Anh ấy xăm chữ ‘LB’, Carlos. Viết tắt của ‘Latino Blood’.”
“Không, không, không hề. Chị hiểu sai ý anh ấy rồi. Anh ấy muốn mọi người đều nghĩ giống như chị, nhưng mà thật ra hai chữ đó nghĩa là ‘Lover of Brittany’ – Người yêu của Brittany. Là LB ấy, chị hiểu chưa?”
“Có cố gắng đó Carlos. Chị biết đó không phải sự thật, nhưng mà nghe cũng khá hay ho.”
Đúng như đã nói, Brittany thả tôi xuống ngay trước cửa hiệu và lao xe đi. Bánh xe chị ấy rít lên trên mặt đường, cá là trò này cũng do anh tôi dạy chứ đâu. Và như thế chỉ càng chứng tỏ rằng họ nên yêu nhau thôi.
Trong cửa hàng, anh tôi đang rúc đầu dưới mui một chiếc Cadillac. Tôi tự hỏi anh có biết hay chăng rằng người yêu cũ, cũng là tình yêu cũ của anh vừa mới rời khỏi đây.
“Đến đây làm gì đấy?” Alex vừa hỏi vừa lau tay vào khăn. “Anh tưởng mày đang chết mệt rồi chứ.”
“Anh sẽ bất ngờ nếu biết khoảng cách giữa chết mệt và chết thật gần nhau như thế nào đấy, Alex. Thực sự thì em thấy rất tệ, nhưng vẫn đang cố làm tốt vãi lên để không ai biết được.”
“Ừ.” Tôi chú ý đến chiếc băng đô đen anh đang đeo. Tôi chưa từng thấy anh mang nó kể từ khi anh vào hội Latino Blood. Đây không phải là dấu hiệu tốt. Trông anh quá nổi loạn, quá giống tôi. Tôi biết khi ai đó cố tỏ ra nổi loạn, họ sẽ cư xử giống cái con người đang đứng cách tôi không xa này đây. “Anh mày đang có rất nhiều việc để làm, mày cũng phải bận đi nhảy, nên hay là…”
“Sao anh lại chia tay với Brittany?”
“Cô ấy bảo với mày thế à?” Alex nói, chân mày anh nhíu lại vì thất vọng xen lẫn giận dữ. Ôi, anh ấy cáu lên rồi. Nhìn anh xơ xác quá, có lẽ những ngày qua anh ngủ cũng không được ngon giấc.
“Bình tĩnh đi anh trai.” Tôi nói. “Chị ấy chẳng nói gì cả. Chị chỉ bảo em đến hỏi anh thôi.”
“Tụi anh đã chia tay. Đúng như em nói ấy, Carlos. Brit và anh quá khác biệt. Tụi anh sống ở hai thế giới khác nhau và như thế thì sẽ không có kết thúc hạnh phúc đâu.”
Khi anh tiếp tục chui đầu xuống mui xe, tôi kéo anh ra. “Đồ ngu.”
“Mày nói anh mày ngu sao? Ít nhất thì tao không lơ mơ để bị đám giang hồ nào đó đánh vào hôm Chủ nhật.” Anh ấy lắc đầu. “Giờ thì nói xem ai ngu?”
“Em sẽ kể mọi chuyện cho anh, Alex. Nói với em lý do vì sao anh và quý cô xinh đẹp đó tan vỡ, rồi em sẽ kể với anh tường tận những thứ em biết về Devlin.”
Alex thở dài, cơn tức giận của anh như giảm đi phần nào. Tôi hiểu anh muốn bảo vệ tôi và gia đình hơn bất kì thứ gì trên đời. Anh ấy biết tuần tới đám Devlin sẽ gọi tôi đến. Anh không thể không giúp tôi tránh khỏi mớ rắc rối này.
“Bố mẹ cô ấy sẽ đến ở đây để thăm chị Shelley trong vòng hai tuần.” Alex bảo. “Cô ấy muốn cho họ biết tụi anh đã yêu nhau nghiêm túc từ khi bắt đầu học đại học. Nhưng họ biết chuyện của tụi anh hồi còn ở Chicago. Khi ấy anh đã thực sự đối xử với cô ấy như một tên khốn, rồi bỏ đi.” Anh ôm mặt và rên rỉ. “Nhìn anh đi, Carlos. Anh vẫn chẳng khác gì với tên khốn ở Chicago, kẻ mà gia đình cô ấy không bao giờ chấp nhận. Đối với họ, anh là thành phần cặn bã của thế giới, có lẽ họ nghĩ đúng. Brittany muốn anh đi ăn một bữa tối chết tiệt với bọn họ, như thể họ sẽ vui vẻ chấp nhận đứa con gái được nuôi nấng như một cô công chúa của họ sống hết đời bên cạnh kẻ mà trong mắt họ luôn là một thằng sống trong khu ổ chuột Mexico nghèo hèn, bẩn thỉu.”
Tôi không tin chuyện này. Anh tôi, người có đủ can đảm để đối đầu với chính băng đảng của mình và chẳng màng đến chuyện mình có thể bị giết, giờ lại thấy sợ vãi ra quần trước viễn cảnh phải đứng lên bảo vệ chính mình và tình yêu của mình trước bố mẹ Brittany. “Anh đang sợ.” Tôi nói.
“Không hề. Anh chỉ không muốn dây thêm vào mấy thứ vớ vẩn.”
Thứ duy nhất vớ vẩn ở đây là anh tôi đang thật sự lo sợ. Anh ấy sợ Brittany sẽ răm rắp nghe lời bố mẹ và đá đít anh. Anh không thể bị chị ấy từ chối, nên giờ anh ấy đang cố đẩy chị ấy ra xa và từ chối chị ấy trước khi chị ấy kịp làm điều tương tự với anh. Tôi hiểu rất rõ, vì câu chuyện của tôi cũng y như vậy.
“Brittany muốn bảo vệ chuyện tình cảm của hai người.” Tôi vừa nói vừa nhìn con xe Monte Carlo cổ điển của Alex ở góc cửa hàng. “Sao anh lại không giúp chị ấy? Vì anh là đồ hèn nhát, anh trai của em ạ. Anh phải tin tưởng người yêu của mình, hoặc có thể anh sẽ mất chị ấy mãi mãi.”
“Gia đình cô ấy sẽ không bao giờ cho rằng anh xứng đáng với cô ấy. Anh rồi sẽ luôn thấy mình như một gã chó má hạ lưu lợi dụng con gái họ mà thôi.”
Tôi thật may mắn khi bố mẹ Kiara hoàn toàn ngược lại. Chỉ cần con cái họ hạnh phúc, còn lại đều không quan trọng. Họ luôn cố gắng và tác động đến chúng tôi, nhưng họ không hề phán xét một ai. Ban đầu tôi đã nghĩ họ chỉ thể hiện như thế thôi, chứ làm gì có ai chấp nhận một tên như tôi ngay cả khi tôi cố không gây rắc rối cho họ. Nhưng bây giờ tôi tin rằng nhà Westford thật sự chấp nhận mọi người, từ việc họ là ai, cho đến những sai lầm của họ và tất cả những thứ khác.
“Nếu anh cho mình là một gã chó má hạ lưu thì anh sẽ sớm trở thành một gã chó má hạ lưu thật sự thôi. Quan trọng là khi yêu anh, Brittany không hề để tâm đến sự khác biệt tầng lớp hay là số dư trong tài khoản của anh. Nghe có vẻ hơi bi thương nhưng mà chị ấy thực sự yêu anh bất chấp chuyện gì đi chăng nữa. Có lẽ hai người nên chia tay đi vì chị ấy xứng đáng với một người khác, người sẽ luôn bảo vệ cho tình cảm giữa họ bằng bất kì giá nào.”
“Mẹ mày.” Alex đáp trả. “Mày thì biết gì về tình yêu. Mày đã từng yêu ai rồi chưa?”
“Em đang yêu đây.”
“Đó chẳng phải tình yêu đích thực đâu. Ngay cả khi Kiara thừa nhận nó thì cũng vậy thôi.”
“Ừ, có lẽ vậy, nhưng ít ra vẫn còn hơn anh, vốn chẳng có gì trong tay.” Tôi bước đến con Monte Carlo màu xanh. “Em chỉ muốn nói cho anh biết, em hi vọng anh cho em mượn xe của anh tối nay. Không phải cho em, mà cho Kiara. Em biết anh nghĩ cô ấy rất tuyệt và em thì lại không thể nào lấy xe của người ta để đưa chính người ấy đến buổi hẹn hò chính thức được.”
“Anh mày định đến thăm nhà Westford trước buổi tiệc đấy. Họ đã ngỏ lời mời trước.”
“Tốt hơn thì đừng đến.” Tôi nói.
“Được thôi, nhưng đi tiệc về thì trả ngay nó về đây vì anh định mai sẽ nâng cấp nó.” Đợi sau khi tôi đã bỏ bộ vest và chùm hoa cài vào ghế sau xe, Alex nói tiếp. “Anh tưởng mày không thích anh và Brittany quen nhau.”
“Em chỉ quan tâm anh thôi, anh Alex. Đó là bổn phận của người em trai mà, phải không?” Tôi nhún vai. “Chị ấy có thể không phải là gái Mexico, nhưng chị ấy là điều tốt đẹp nhất mà một tên như anh có được trong đời. Hãy cứ tiếp tục ở bên cạnh rồi cưới chị ấy đi.”
“Cưới bằng cái gì? Một nửa tấm bằng đại học và một cái xe cổ điển chắc?”
Tôi lại nhún vai. “Nếu đó là tất cả những gì anh có, em chắc chắn chị ấy sẽ chấp nhận thôi. Tệ hơn là, nó lại nhiều vãi ra so với những gì em có bây giờ, và bố mẹ chúng ta có ngày ấy khi họ lấy nhau. Tệ hơn nữa là mẹ chúng ta lại sinh ra một tên khốn xấu xí như anh.”
“Mày nói tao xấu xí, thế gần đây mày có thử soi gương bao giờ chưa?”
“Có chứ. Và buồn cười lắm này Alex. Kể cả khi môi em sưng phù và mắt em bầm đen, trông em vẫn ổn hơn anh rất nhiều.”
“Ừ rồi, được thôi. Mà gượm đã.” Alex kêu lên. “Mày vẫn chưa chịu hé nửa lời về Devlin.”
“À ừ.” Tôi khởi động xe và nổ máy. “Ngày mai em sẽ kể cho anh nghe. Chắc vậy.”
Khi tôi đến nhà Westford, Brandon đang ngồi khoanh tay trên giường tôi. Thằng bé đang làm rất xuất sắc trong việc trưng ra cái gương mặt cau có có thể thực sự hù dọa một người ám ảnh tới tận mười năm sau hoặc lâu hơn.
“Làm gì đấy, cún con?”
“Em đang giận anh.”
Trời ơi, sao hôm nay ai cũng cáu kỉnh với tôi vậy. “Bắt số thứ tự rồi xếp hàng chờ đi nhóc.”
Thằng nhóc thở hồng hộc như một chiếc xe hơi với ống bô sắp hỏng. “Anh từng nói tụi mình là đồng minh. Điều đó có nghĩa là khi em làm gì sai anh sẽ không mách lại. Và khi anh làm gì sai em cũng không mách lại.”
“Thì?”
“Anh là đồ mách lẻo. Bây giờ bố chẳng còn cho em chơi game trên máy tính khi bố không ngồi cạnh bên, cứ như em là con nít vậy. Là lỗi của anh hết đó.”
“Ờ xin lỗi nhóc. Nhưng mà cuộc sống này không công bằng như nhóc nghĩ đâu.”
“Sao lại không?”
Nếu cuộc sống công bằng, bố tôi đã không mất khi tôi mới lên bốn. Nếu cuộc sống công bằng, tôi đã không phải lo lắng về Devlin. Nếu cuộc sống công bằng, tôi đã thực sự có cơ hội tiến tới với Kiara. Cuộc sống này vốn dĩ quá mức tệ bạc. “Anh không biết. Nhưng nếu một lúc nào đó nhóc biết được tại sao, thì nói cho anh biết cùng với.”
Tôi cứ ngỡ thằng nhỏ sẽ phát rồ lên, nhưng không hề. Nó nhảy khỏi giường và đi ra cửa. “Em vẫn chưa hết giận đâu.”
“Rồi nhóc cũng sẽ hết giận thôi. Giờ thì đi ra ngoài đi. Anh còn phải tắm và chuẩn bị nữa. Anh sắp trễ rồi.”
“Em sẽ hết giận nhanh hơn và để cho anh yên nếu anh có thể lén lấy cho em vài viên kẹo trong cái tủ phía trên tủ lạnh. Mẹ em hay giấu ở trên đấy.” Thằng nhóc ra hiệu cho tôi cúi xuống để nó có thể nói cái bí mật này với tôi. “Mẹ bỏ bánh snack ở trong ấy đấy.” Thằng nhỏ thì thầm. “Anh biết đó, những loại ngon nhất.” Nó càng nói càng hào hứng.
Chết tiệt thật. Tôi còn chưa tới một tiếng để chuẩn bị trở thành bạn trai của Kiara, nhưng tôi lại không muốn làm thằng nhỏ mất hứng. “Được rồi, chàng chiến binh nhỏ. Em đã sẵn sàng tham gia nhiệm vụ bí mật để đi tìm kho báu chưa?”
Brandon xoa hai tay vào nhau, rõ ràng đang rất hài lòng vì đã thao túng được tôi. Thằng nhóc này có tài năng thuyết phục người khác đấy chứ, nên tôi sẽ giúp nó vậy.
“Đi theo anh.” Tôi ló đầu ra cửa rồi vẫy nó theo. Tôi nén một tiếng cười khi thằng nhỏ nhón chân đi về phía tôi. Đôi lúc thằng nhóc hành động giống một đứa nhóc sáu tuổi, và đôi lúc nó còn biết suy nghĩ hơn một số người lớn tôi quen.
Chúng tôi đi xuống tầng trong im lặng. Chúng tôi chưa kịp đến bếp thì thấy có người ra khỏi thư phòng của chú Westford. Là Kiara, trong bộ váy đen dài ôm trọn những đường cong tuyệt vời của em, từ chân lên đến ngực. Tóc em không chỉ thả rũ xuống trước ngực mà đuôi tóc còn được uốn nếp một cách cẩn thận và hoàn hảo. Đôi chân dài thon thả của em lộ ra khỏi khe hở gợi cảm đến điên cuồng ở hông váy.
Tôi choáng váng.
Và không nói nên lời.
Tôi để mặc đôi mắt đi lang thang khắp cơ thể em, tận hưởng tiên cảnh trước mặt. Tôi biết mình sẽ mãi khắc ghi khoảnh khắc này suốt cả đời. Khi tôi nhìn xuống đôi cao gót hở mũi, với cặp gót cao hơn tôi từng nghĩ, tim tôi đánh rơi một nhịp. Nỗi sợ em đứng trước mặt tôi thực ra chỉ là hình dung trong trí tưởng tượng và sẽ nhanh chóng tan biến vào hư không khiến tôi không muốn chớp mắt.
“Ô-ô-ô, anh th-th-thấy th-th-thế nào?”
Brandon nhỏ giọng nhắc chị nó: “Suỵttt.” Và đưa ngón tay lên miệng ra hiệu. “Tụi em đang làm nhiệm vụ bí mật.” Thằng nhóc nói vừa đủ nghe, mải mê mà quên mất chị nó đã biến thành nữ thần. “Đừng mách với bố mẹ nhé.”
“Chị hứa.” Em cũng thì thầm đáp lời. “Mà tụi em đang làm nhiệm vụ gì đó?”
“Nhiệm vụ Kẹo Ngọt Ngào. Loại kẹo không bổ dưỡng. Đi nhanh lên anh.”
Tôi ngoái đầu nhìn Kiara, thầm ước tôi được ở cùng em ngay lúc này. Thực sự nóng lòng được ở cùng em, ngay lúc này. “Brandon, đi kiểm tra xem bố đang ở đâu để chắc chắn rằng vùng bờ bao được an toàn.” Tôi nói với thằng nhỏ. Tôi cần một vài phút ngắn ngủi riêng tư với chị nó.
“Dạ.” Thằng bé nhận nhiệm vụ rồi vút ra khỏi sảnh. “Sẽ trở lại ngay.”
Còn chưa đến một phút để tôi được một mình với em. Tôi đút tay vào túi quần để giấu đi sự thật rằng chúng đang run rẩy đầy lo lắng. Em đáp lại tôi một nụ cười nhẹ, rồi nhìn xuống đất.
Tôi nhìn lên trần, cầu nguyện bố ở trên trời có thể cho tôi một lời khuyên, hay ít nhất là một dấu hiệu cũng được. Tôi lại nhìn xuống Kiara. Ôi trời ơi. Em đang nhìn tôi chăm chú ngay lúc ấy, chờ đợi tôi nói điều gì với em. Trước khi tôi kịp nghĩ ra lời gì đó ý nghĩa hoặc thú vị, Brandon đã quay lại. “Bố đang ở phòng riêng. Thực hiện nhiệm vụ nhanh thôi trước khi bố tóm được tụi mình.”
Tôi bỗng thở gấp. Phải tìm cách đưa Brandon ra khỏi đây. Chúng tôi đi về phía bếp. Tôi với lên và mở được cái tủ nhỏ phía trên tủ lạnh. Đúng như kế hoạch, có một chiếc giỏ lớn chứa đầy những thứ “hàng lậu”.
Brandon kéo mạnh vạt áo của tôi. “Cho em xem với, cho em xem.”
Tôi đặt cái rổ lên bàn bếp. Brandon trèo lên ghế và kiểm tra chiến lợi phẩm của nó. “Cho anh này.” Thằng bé nói và dúi một thanh sô-cô-la vào tay tôi. “Cái này có hạt bên trong. Em không thích ăn hạt.”
Cuối cùng, Brandon chọn lấy một thanh sô-cô-la sữa và hai viên kẹo cam thảo. Hài lòng với kho báu thu được, thằng nhỏ nhảy khỏi ghế.
Tôi đặt cái giỏ vào lại chỗ giấu bí mật mà ai cũng biết. Khi tôi quay lại, Brandon đã bẻ một miếng sô-cô-la và dồn hết vào miệng.
“Chị Kiara, sao hôm nay trông chị giống con gái thế?” Brandon hỏi bằng cái miệng đầy sô-cô-la.
“Vì chị sắp hẹn hò. Với anh Carlos.”
“Và chị sẽ có nụ hôn kiểu Pháp với anh ấy hả?”
Kiara nhìn thằng nhỏ đầy trách mắng. “Brandon! Đó hoàn toàn không phải là chuyện em nên hỏi. Ai đã nói với em thứ đó hả?”
“Mấy anh chị lớp bốn trên xe buýt ấy.”
“Mấy anh chị ấy đã nói đó là cái gì?”
Thằng nhỏ nhìn chị nó bằng ánh mắt đầy bực bội. “Chị biết mà…”
“Nói đi”, em nói. “Không nói sao chị biết được.”
Tôi biết chắc rằng em biết hôn kiểu Pháp là gì, nhưng tôi sẽ không lật tẩy em đâu.
“Họ nói đó là khi chị mút lưỡi người kia…” Thằng nhóc lí nhí.
Lạy Chúa, thằng nhóc này ghê gớm hơn tôi khi bằng tuổi chúng nhiều. Ban đầu nó là tay buôn hàng trắng qua mạng, còn bây giờ thì nó nói về nụ hôn kiểu Pháp. Kiara nhìn tôi, nhưng tôi giơ tay lên chứng tỏ mình vô tội. Hiện tại tôi chẳng muốn gì hơn là một nụ hôn kiểu Pháp với em, và tôi không thể đợi được nữa rồi. “Tôi không dạy nó như thế.”
“Mà hôn kiểu đó thì sẽ lây nhiễm nhiều vi khuẩn lắm.” Thằng nhỏ vừa nói vừa chầm chậm nhai vừa suy ngẫm về hậu quả của nụ hôn kiểu Pháp.
“Chắc chắn là như vậy.” Kiara tán thành. “Đúng không, Carlos?”
“Ừa đúng. Vi khuẩn. Rất nhiều vi khuẩn.” Tôi không nói với nó rằng vi khuẩn của mấy cô nàng cũng rất đáng để bị lây nhiễm.
“Em sẽ không bao giờ hôn như thế đâu.” Thằng nhỏ quả quyết.
“Không ai muốn làm thế với em đâu, cún con, nếu em không lau mồm sau khi ăn sô-cô-la. Nhìn em tởm quá.”
Khi Kiara với lấy cái khăn ăn và lau mặt cho Brandon, thằng nhỏ nhìn em tò mò. “Chị chẳng bao giờ trả lời câu hỏi của em cả. Chị và anh Carlos sẽ hôn kiểu Pháp đúng không?”
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook