Quỷ Linh Tinh
Chương 4

Trăng lưỡi liềm lên cao, ánh trăng nương theo cánh cửa đang hé mở mà vào phòng. Một bóng người nhỏ nhắn rón rén tiến đến gần giường, khóe môi trong bóng đêm cong lên thành một đường cong tà mị.

“Trạm ca ca, huynh đã ngủ chưa?” Âm thanh mềm mại nhỏ giọng hỏi.

Người trên giường vẫn nằm yên bất động, một âm thanh cũng không nghe thấy.

Nàng bày ra tư thế hổ vồ mồi ~~~~

“Oa!”

Đông Phương Uy Uy chỉ chạm dược vào chăn thì biết mình bị lừa, chăn đệm vốn không có ai. “Người đâu?” Nửa đêm canh ba, Trạm ca ca không ngủ ở trên giường, có thể đi đâu được chứ?

“Cô rốt cuộc là muốn làm gì?” Trong góc phòng vang lên một giọng nam mệt mỏi.

Nàng quay phắt đầu lại, lúc này nàng mới để ý thấy một dáng người cao lớn trong bóng tối. “Trạm ca ca, huynh thích đứng ngủ từ bao giờ vậy? Như thế không phải sẽ mệt chết sao?”

“Chỉ cần cô nửa đêm không đến tập kích ta, ta sẽ ngủ rất thoải mái.” Hắn tức giận nói, ban ngày phải tránh nàng, ngay cả ban đêm cũng phải đề phòng khắp nơi, trên đời này không có ai thê thảm hơn hắn nữa.

Lãnh Trạm bước lên, thắp nến trên bàn, vô lực nhìn nàng đang ôm cái chăn bông nhỏ. Hắn biết cái chăn bông đó đã theo nàng như hình với bóng từ khi còn bé, không có nó nàng không ngủ được, xem ra nàng đã quyết tâm muốn ngủ ở phòng hắn.

“Trạm ca ca, người ta không ngủ được mà!” Nàng mắt đã đỏ hồng nói.

Lãnh Trạm chỉ vào cái chăn bông nhỏ, rất có nhẫn nại hỏi “Có nó thì làm sao lại không ngủ được?”

“Là thật mà! Trước đây có Nhạc Nhạc ngủ cùng ta, ta đã quen có người bên cạnh, hiện tại ta ngủ một mình thì không thể ngủ được nha. Người ta đã mấy ngày không ngủ được, đôi mắt đã biến thành gấu mèo rồi….” Nàng trông chờ nhìn hắn. “Trạm ca ca, ta đến huynh ngủ không ngon sao?”

“Không được!” Lãnh Trạm quát thất thanh.

Đông Phương Uy Uy chớp mắt “Cầu xin huynh cũng không được sao?”

“Không được!” Hắn thở sâu, cảm thấy càng nhức đầu. “Nếu cô không ngủ được, ta không thể giúp, cô có thể nhờ Ôn phu nhân giúp đỡ.

“Trạm ca ca, nếu bây giờ ta đi tìm Mãn di, Ôn đại phu khẳng định sẽ oán chết ta. Người ta bây giờ đang vội làm ra em bé, ta mới không thèm đi quấy rầy người ta.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Trạm thoáng đỏ mặt xấu hổ, “Ai dạy cô mấy chuyện này?”

Nàng lườm hắn một cái, hệt như trách hắn xem nàng như trẻ con. “Ta cũng không phải trẻ con, chút đạo lý đấy không cần người ta phải dạy. Giống như trước khi Tiểu Tuyết Nhi chưa sinh ra, mỗi lần ta đi tìm mẹ nuôi, cha nuôi sẽ rất tức giận, lão trách ta cùng Nhạc Nhạc cản trở cơ hội họ làm ra em bé, bây giờ ta đã biết thông minh, miễn cho tương lai Ôn đại phu với Mãn di không sinh được em bé, đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu ta, ta cũng không thể đi tìm Liễu Lăng tỷ tỷ, bởi vì trong bụng tỷ ấy đang có em bé, Hắc ca ca chắc chắn sẽ đuổi ta đi, vì thế ta chỉ có thể đến tìm huynh mà thôi.”

“Vẫn không được.” Lãnh Trạm quyết tâm cự tuyệt nàng.

Đông Phương Uy Uy khẽ nhăn mặt, “Vì sao lại không được?”

“Không được là không được, cô quay về phòng của mình đi.” Hắn không thể tiếp tục dung túng cho nàng.

Nàng lại đem sở trường của mình “Nhưng mà không ngủ được thật sự là rất khó chịu mà, Trạm ca ca…..”

“Cô thật sự không về?” Hắn cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu.

“Không, về!”

“Được!” Chỉ thấy cổ tay phải của hắn rung lên~~~

“Trạm ca ca, huynh muốn điểm huyệt ngủ của ta phải không?” Đông Phương Uy Uy vẻ mặt giảo hoạt cười, chỉ cần một ánh mắt, nàng liền đoán được hắn đang nghĩ gì, “Huynh tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu huynh thực sự làm như vậy, cần phải có dũng khí gánh vác hậu quả nha!”

Lãnh Trạm nheo mắt “Ví dụ?”

“Ví dụ như ta sẽ đi khắp nơi nói đã không giữ được trinh tiết cho người nào đấy, sau đó người nào đấy sẽ lập tức bị trói gô lại mà chuẩn bị bái đường thành thân.” Nàng cười hehe nói.

Sắc mặt hắn thoáng chốc tối đen, “Cô muốn uy hiếp ta?”

“Không phải là uy hiếp mà là lời khuyên.” Đông Phương Uy Uy cười khanh khách, tiếp theo công khai chiếm giường của hắn, bình ổn nằm lên, “Ừ! Cái giường này ngủ thoải mái hơn giường của ta, Trạm ca ca, mau tới đây, chỉ cần huynh ngoan ngoãn, ta sẽ không đi khắp nơi nói chúng ta mỗi đêm đều ngủ cùng nhau.”

“Cô nói mỗi ngày cái gi?” Hóa ra đúng là nàng định mỗi tối đều cùng hắn chen chúc trên cùng một cái giường?!

Đông Phương Uy Uy ngáp một cái thật to, còn buồn ngủ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Ta buồn ngủ quá, mau nằm xuống đi….” Không có gối ôm để ôm, nàng rất khó ngủ nha.

Hắn còn có thể thế nào đây? Gặp gỡ nàng! Hắn chỉ biết là đã gặp hạn.

Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nằm lên giường, “Được rồi, cô mau ngủ đi.” Chờ nàng ngủ rồi hắn sẽ đem ném nàng trở về.

“Trạm ca ca….” Đông Phương Uy Uy khẽ thổi vào tai hắn, khiến các cơ thịt toàn thân hắn cứng đờ.

Hắn kiên quyết kìm nén nhứng phản ứng không nên có. “Câm miệng! Đi ngủ!”

“Ngủ thì ngủ! Thật hung ác.” Nàng nhắm mắt lại cười thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Sự việc sao lại thành ra thế này? Hắn thật sự rất muốn khóc.

*

Aiz! Trạm ca ca đã trốn nàng cả ngày rồi.

Đông Phương Uy Uy trên đường lớn tìm bóng dáng Lãnh Trạm, suy nghĩ chẳng lẽ vì hôm qua nàng dọa hắn sợ, nên hắn mới tránh gặp mặt nàng? Nàng rốt cuộc phải làm thế nào Trạm ca ca mới tin tưởng nàng thật lòng đây?

Nàng đi dạo một vòng trên đường, rất nhanh đã thấy mệt, lúc này, nàng thấy có bảy, tám đứa nhỏ đang chơi đánh quay, nàng linh quang chợt lóe, kích động ra nhập chiến cuộc. Mấy cái trò trẻ con này sao làm khó được nàng!

“Chúng ta thi xem ai khiến con quay quay được lâu nhất không?” Đông Phương Uy Uy xoa xoa hai tay sau lưng, hạ chiến thư, “Người thua phải làm người hầu của người thắng, giúp người đó làm việc, thế nào?

Mấy đứa trẻ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

“Được, thi thì thi.” Một đứa bé trai có vẻ khá lớn gật đầu đồng ý.

“Đúng vậy, đừng tưởng ngươi lớn hơn chúng ta mà sẽ thắng.”

“Không sai, không sai.”

Đông Phương Uy Uy nâng cằm “lắc lư”, “Các ngươi đừng xem thường ta, từ nhỏ đến lớn không có ai chơi thắng được ta, người thắng nhất định là ta.”

“Hừ! So thì biết!” Bọn nhỏ được khơi dậy lòng chiến đấu, nóng lòng muốn tỷ thí.

Nàng đá qua một câu, “Được, ai lên trước?”

“Ta!” Trong đó có một cậu bé không phục nói.

Cuộc thi bắt đầu, cả đám trẻ con thay phiên nhau, kết quả đều thua trong tay Đông Phương Uy Uy, cuối cùng đến lượt cậu bé lớn hơn kia.

“A Cát, cố lên!”

“Đừng để bại dưới tay con gái!”

“Cố lên!”

Bé trai tên A Cát dùng sợi dây nhỏ cuốn vào con quay, sau đó vô cùng thuần thục ném xuống đất~~~

“Quay đi! Quay đi!”

“A Cát giỏi lắm!”

“A Cát nhất định sẽ thắng…”

Con quay vòng vòng một hồi lâu thì dần chậm lại.

“Thế nào?’ A Cát kiêu ngạo nhìn nàng.

Đông Phương Uy Uy cúi xuống nhặt con quay lên, tự đắc nhìn hắn bằng nửa con mắt, “Bản lĩnh không tệ, nhưng còn kém xa ta, không tin thì mở to mắt mà nhìn đây…”

Nàng nhướng mày, cổ tay vút qua một đường vòng cung xinh đẹp, con quay trên tay cứ thế bật ra ngoài.

“Oa!” Âm thanh khâm phục liên tục vang lên.

“Thật là lợi hại!”

“A Cát thua chắc rồi…”

A Cát vốn tưởng thắng chắc cũng nhìn đến trợn mắt há mồm. Con quay trên mặt đất quay rất lâu, hoàn toàn không cần phải thi nữa.

“Ngươi thắng!” A Cát rất phong độ nói.

Đông Phương Uy Uy khoanh tay trước ngực, cười liếc nhìn một đám trẻ con đang ủ rũ, “Theo giao hẹn, các ngươi thua, phải giúp ta làm việc.”

“Ngươi muốn chúng ta giúp chuyện gì?” Có đứa hỏi.

Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Ta muốn tìm một nam nhân, hắn đại khái khoảng hai mươi hai tuổi gì đó, dáng người cao lớn, rất đẹp trai, nhưng mà, điểm đặc biệt nhất của hắn là thích giương ra cái bộ mặt lạnh lùng người lạ chớ lại gần, chỉ cần ai tìm được hắn, ta sẽ dạy người đó trở thành một người chơi quay giỏi.”

“Thật vậy không?” Ánh mắt A Cát phát sáng hỏi.

“Thật! Ta nói được làm được.”

A Cát bỏ qua vẻ mặt ủ rũ vừa thua trận. “Ta lập tức đi tìm.”

“Ta ở đây chờ các ngươi.” Đông Phương Uy Uy hài lòng nhìn đám trẻ con lập tức giải tán. “Trạm ca ca, xem huynh còn trốn đi đâu?” Nàng che miệng cười khẽ, không khỏi tự phục sự thông minh của mình.

“Cô nương?” Một giọng nam trung vui tươi bất ngờ từ phía sau truyền đến.

Đông Phương Uy Uy còn đang chìm đắm trong sự vui sướng của chính mình, những âm thanh khác vốn không lọt được vào tai nàng.

“Vị cô nương này, xin hỏi…”

“Như thế này không biết Trạm ca ca sẽ có vẻ mặt gì đây, thật muốn sớm nhìn thấy, hi, hi…”

“Khụ! Khụ!” thấy đối phương dường như không nghe thấy tiếng gọi của mình, nam nhân dứt khoát di chuyển hai chân đến đứng trước mặt nàng. “Cô nương, tại hại mạo muội…”

Nàng vô cùng kinh ngạc liếc mắt một cái người mới nhảy ra kia, “Ngươi đang nói chuyện với ta?!”

“Đúng vậy!” Đối phương chắp tay có lễ.

Đông Phương Uy Uy nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, nam nhân trẻ tuổi trước mặt này dường như bằng tuổi Lãnh Trạm, ngũ quan trắng trẻo cân đối, tuy rằng không phải anh tuấn, thoạt nhìn rất thuận mắt, sẽ không làm người khác thấy chán ghét. Trên người mặc cùng một chất liệu, bên người cón có hai tùy tùng, hắn tuyệt đối là một anh công tử nhà giàu, nhìn đối phương có chút lễ phép, nàng để ý đến hắn một chút cũng được.

“Chuyện gì?”

“Tại hạ họ Tiêu, tên một chữ Nghệ, Nghệ trong Hậu Nghệ là Nghệ…”

chap 4.2

saihafuuko.wordpress.com

-----------------------------

“Tại hạ họ Tiêu, tên một chữ Nghệ, Nghệ trong Hậu Nghệ là Nghệ…”

“Nói trọng điểm.” Nàng vẫn thích nam nhân nói chuyện như Trạm ca ca, đơn giản mạnh mẽ, không nói lung tung một đống lời thừa thãi vô ích.

Câu trả lời của nàng khiến hai gã tùy tùng rất không hài lòng.

“Ngươi có biết thiếu gia nhà ta là ai không? Lại dám vô lễ?!”

“Câm miệng! Không được vô lễ với vị cô nương này, các ngươi đứng qua một bên.” Tiêu Nghệ buồn bực trách mắng.

Hai gã tùy tùng sờ sờ mũi, đứng lùi về mấy bước.

Tiêu Nghệ đã quen nhìn mọi người đối với hắn khom lưng uốn gối, a dua nịnh bợ, đối với thái độ của nàng lại không cho là vô lễ, ngược lại còn thấy rất có hứng thú.

“Là thế này, tại hạ vừa thấy cô nương chơi quay, trong lòng vô cùng kính phục, nếu cô nương không chê, tại hạ vừa vặn quen một vị sư phụ chế tạo con quay, có thể mời hắn đặc biệt làm một cái vì cô nương.” Hắn tính tình tốt nói.

Tiêu Nghệ ánh mắt mê muội trước sau vẫn bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ tinh quái, hắn chưa bao giờ biết vẻ mặt con người có thể thiên biến vạn hóa như thế, có thể làm người ta cả đời cũng không nhìn ra được.

Đông Phương Uy Uy nghiêng mắt ngó hắn, còn không quên tự biên tự diễn, “Ngươi đối tốt với ta như vậy, có phải là có ý đồ gì không? Ta tự biết bản thân người gặp người thích, nhưng đừng cho là ta ngu ngốc dễ bị lừa gạt.” Nàng không giống Nhạc Nhạc.

“Cô nương hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ muốn làm bằng hữu với cô nương, tuyệt đối không có ý đồ bất lương.” Hắn tỏ vẻ vô cùng thành khẩn, “Nếu cô nương không tin, tại hạ có thể thể với trời.”

Nàng không sợ bẩn, chọn một chỗ trên đất ngồi xuống, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, “Bản cô nương mới không tin lời thề này nọ.” Nếu thề mà có ích, không biết nàng đã bị Thiên Lôi đánh đến mấy trăm lần.

Tiêu Nghệ gấp đến độ ứa mồ hôi, “Tại hạ thật lòng muốn làm bằng hữu với cô nương….”

“Nếu đã thật lòng, ngươi còn đứng cao như vậy làm gì? Thật là một chút thành ý cũng không có.” Đông Phương Uy Uy khinh thường nói.

“Đúng! Là tại hạ sai rồi!” Hắn vén vạt áo trắng sạch lên rồi ngồi xuống đất.

Hai gã tùy tùng vốn đang đứng ở xa chạy nhanh đến, “Thiếu gia, trên đất rất bẩn…”

“Các ngươi về trước đi, không cần đi theo ta nữa.” Tiêu Nghệ cau mày nói.

“Thiếu gia!” Bọn họ vội vàng kêu lên.

Hắn hiếm khi bày ra dáng điệu chủ nhân, “Các ngươi dám không nghe ta nói?”

“Nhưng lão gia đã dặn dò tiểu nhân phải đi theo thiếu gia, thiếu gia đi đến đâu, chúng tiểu nhân theo đến đó….”

Đông Phương Uy Uy hừ một cái, vẻ mặt khinh thường nói, “Ngươi đã lớn thế này, cha ngươi còn quản nghiêm như vậy, đúng thật là đem ngươi đối xử như trẻ con!”

Vì không muốn giai nhân trước mặt thất vọng, Tiêu Nghệ nghiêm khắc trách mắng “Các ngươi còn không trở về?”

“Thiếu gia, tiểu nhân không dám không nghe lời lão gia phân phó.” Tùy tùng khó xử nói.

Tiêu Nghệ không muốn làm khó hạ nhân, đành thôi, “Vậy hai ngươi đứng xa một chút!”

“Vâng!” Hai gã tùy tùng đành phải tuân mệnh.

“Không biết cô nương tên họ là gì?” Tiêu Nghệ vén áo ngồi xuống, ánh mắt dịu dàng không rời giai nhân.

Nàng nâng hàm nhìn đám trẻ ở phía xa, cũng không gượng ép, “Đông Phương Uy Uy.”

“Thì ra là Đông Phương cô nương.”

Đông Phương Uy Uy liếc hắn bằng nửa con mắt, “Ngươi nói chuyện đừng có thế được không hả? Nghe chỉ muốn nôn, trực tiếp gọi tên ta là được rồi.” Nếu không phải thấy hắn thuận mắt, nàng đã sớm thưởng cho hắn một cú đá, để cho hắn dán vào tường mà hóng mát rồi.

“Ta gọi nàng là Uy Uy cô nương được rồi, nhìn dáng vẻ của nàng không giống người ở đây….”

Sao còn không có tin tức? Nàng chờ đã sốt cả ruột rồi.

“Nàng tới kinh thành du ngoạn hay thăm bạn?” Tiêu Nghệ hỏi liên tục.

“Ngươi thật lắm lời, làu bàu mãi không yên, vẫn là Trạm ca ca tốt nhất.” Sau khi so sánh, Đông Phương Uy Uy vẫn thấy ánh mắt của mình thật tinh tường, một phát liền chọn được nam nhân ưu tú làm tướng công.

Tiêu Nghệ giật mình kinh ngạc vài giây, “Trạm ca ca? Hắn là ai vậy?”

“Đương nhiên là tướng công tương lai của ta rồi! Mà dù sao nói ngươi cũng không biết… Thật là chậm nha!” Nàng than nhẹ, mấy đứa tiểu quỷ kia sẽ không đùa giỡn nàng chứ?

Sắc mặt hắn tái nhợt, có chút mất mát, “Nàng đã có vị hôn phu?” Lại chợt nghĩ, nàng là một tiểu cô nương khiến người ta yêu thích như vậy hẳn là có người đính ước rồi.

Đông Phương Uy Uy liếc nhìn Tiêu Nghệ đang nghẹn họng, “Ngươi hoài nghi sao?”

“Tại hạ không phải có ý này, chỉ là nghĩ nam nhân nào lấy được nàng, nhất định là nam nhân may mắn nhất thiên hạ.” Hắn cố gắng không để thể hiện sự thất vọng trên mặt.

“Ngươi nói rất đúng, ta nghe xong rất dễ chịu.” Điểm này Trạm ca ca nên học tập nhiều ở hắn, “A! Bọn chúng đã trở lại.” Đông Phương Uy Uy thấy dáng A Cát cùng hai, ba đứa trẻ chạy tới phía nàng. “Thế nào? Tìm được không?”

A Cát vỗ ngực, không thể để nữ nhân coi thường, “Đây là địa bàn của ta, chỉ cần ta xuất mã, đương nhiên là tìm được.”

“Thật sự? Huynh ấy ở chỗ nào?”

“Ngay trong tửu lâu Cao Thăng cách đây hai con đường.” Thằng bé nói.

Ánh mắt Đông Phương Uy Uy sáng rực, hưng phấn đến toét cả miệng. “Làm tốt lắm!”

“Này! Ngươi đừng quên phải dạy ta bí quyết đánh con quay đấy!” A Cát nhắc nhở nàng.

“Ta không quên, ngày mai các ngươi đợi ta ở đây, ta sẽ lại đến tìm các ngươi.”

Hắn liếc nhìn nàng, “Ngươi thật sự sẽ đến?”

“Bằng không chúng ta ngoắc tay”, nàng vươn ngón út, “Thế nào?”

A Cát cũng nghe theo, “Được…. Gạt người là chó con.”

“Đã định vậy rồi nhé, ngày mai gặp lại!” Đông Phương Uy Uy cao hứng vẫy vẫy cánh tay, đã sớm quên mất sự tồn tại của Tiêu Nghệ, bay lên đường “tầm phu” (tìm chồng).

Tiêu Nghệ thấy thế muốn gọi nàng lại cũng đã muộn. “Này Uy cô nương!”

“Thiếu gia, chúng ta cần phải trở về.” Tùy tùng tiến lên nói.

Hắn chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nàng dần chìm trong đám đông, thấp giọng lẩm bẩm, “Ít nhất ta cũng phải xem vị hôn phu của nàng như thế nào, ta mới có thể hết hy vọng…..”

“Thiếu gia, người muốn đến chỗ nào?”

“Các ngươi trở về nói với cha ta, ta có hẹn với bằng hữu, tối ta sẽ về.” Tiêu Nghệ quay đầu bỏ lại một câu, không cần để ý mà bỏ đi.

“Thiếu gia…”

Trong tửu lâu Cao Thăng, Lãnh Trạm nỗi lòng ngổn ngang ra sức uống rượu.

“Ngươi hôm nay là đến tiễn ta, hay là đến để uống rượu?” Vạn Tử Lung hỏi sau khi hắn đã uống đến chén thứ năm.

Lãnh Trạm lúc này mới ý thức được ngồi trước mặt là trưởng bối, áy náy buông ly rượu.

“Xin lỗi,…. Vạn thúc.”

Vạn Tử Lung nhìn Lãnh Trạm cười cười! Dùng giọng điệu của người từng trải nói, “Tâm tình không tốt cũng không thể uống như vậy, uống mấy loại rượu này vừa phải thôi, uống nhiều dễ hỏng việc.”

“Tâm tình của cháu không có không tốt.” Lãnh Trạm theo bản năng phủ nhận.

“Đừng làm bộ nữa, Vạn thúc thúc ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, muốn gạt ta thì còn khuya, có tâm sự gì thì kể ra một chút, để trong lòng cũng không phải là cách đâu.” Vạn Tử Lung tính cách ngay thẳng đã sẵn sàng lắng nghe.

Lãnh Trạm lại rót một ly rượu, vẫn không nói gì.

“Ngươi đã không nói, ta đành phải đoán vậy, uhm…” Hắn xoa xoa mớ râu ria xồm xoàm dưới cằm, trầm ngâm hỏi, “Là vì mới tiếp nhận vị trí Phó tòa nên áp lực quá lớn sao? Cũng không đúng, trong Tổng đàn gần đây cũng không có chuyện gì hệ trọng, cho dù có cũng đã có Đường chủ ở đó, không có việc gì không thể giải quyết.” Vạn Tử Lung thấy hắn vẫn im lặng không nói, lại nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ bàn kêu to, “Ta biết rồi, là vì nữ nhân có đúng không?”

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, sắc mặt Lãnh Trạm khẽ biến, mặc dù không hiểu lắm biểu hiện đấy, có điều, xem như đã có tiến triển.

“Thế nào? Ngươi thích cô nương nhà ai? Sẽ không phải cái vị Hồ cô nương kia chứ?” Trong Tổng đàn từ trên xuống dưới ai cũng biết em vợ Ôn đại phu theo đuổi Lãnh Trạm, một nữ nhân lớn mật như vậy, hắn đúng là lần đầu nhin thấy.

Lãnh Trạm uống cạn ly rượu, trên khuôn mặt tuấn tú dường như chất chứa muộn phiền.

“Vạn thúc, thế nào là thích?” Hắn phân vân hồi lâu, cuối cùng cũng phun ra mấy chữ.

“Ha! Để ta đoán trúng rồi, quả nhiên là có liên qua đến nữ nhân.” Vạn Tử Lung vỗ đùi, há miệng cười to, “Thích chính là thích, còn phải hỏi sao?”

Hắn giương mắt nhìn Vạn Tử Lung một cái, “Cháu chính là không rõ thích là cảm giác thế nào?”

“Hả?”

Lãnh Trạm chua xót hạ khóe miệng, “Cháu không hiểu cái gì gọi là thích, bởi vì chưa có ai dạy cả.”

Từ khi có trí nhớ đến nay, hắn đều ở trên đảo, là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, chưa từng được hưởng thụ sự quan tâm che chở của cha mẹ, chỉ được dạy bảo phải trung thành với Diêm hoàng, nghe lệnh ba vị Đường chủ, lâu ngày đã hình thành nên tính cách thanh lãnh đạm mạc (lạnh nhạt, hờ hững) của hắn.

Trên đời này, không có bất kì kẻ nào, sự việc hay vật gì có thể khiến hắn cảm thấy nửa điểm mãnh liệt, tâm hắn như bị tầng tầng băng lạnh che kín, mà trong mắt hắn cũng chưa bao giờ tồn tại hình bóng của bất cứ kẻ nào, nữ nhân xinh đẹp mấy nhìn thấy là quên ngay, chưa từng lưu lại một giây.

Thế nhưng, một ngày nào đó của năm năm trước, không biết hắn đã trêu chọc gì quỷ linh tinh Đông Phương Uy Uy kia, khiến nàng lớn tiếng tuyên bố lớn lên sẽ gả cho hắn, muốn hắn làm tướng công của nàng, nội tâm hắn bị bức bách phải dung nạp sự tồn tại của nàng, không chỉ có tiếng nói mềm mại còn trẻ con, còn có khuôn mặt tươi cười ranh mãnh, chỉ cần nàng muốn, có thể không ngại ánh mắt của người khác, thật muốn nói nàng mặt dày vô sỉ, nhưng nàng lại có bộ dáng đáng yêu lừa gạt người chết không đền mạng, khiến cho người ta không có cách nào thật lòng chán ghét, đây mới là sự lợi hại của nàng.

Mấy năm gần đây hắn thật sự là phải trốn đến sợ, bất cứ chỗ nào, nàng đều có bản lĩnh tìm được hắn, chuyện này đã khiến hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng, nhưng mà, đến tận bây giờ hắn cũng không thể biết được hắn đối với Đông Phương Uy Uy là loại tình cảm gì, hắn chỉ biết là, nàng là người duy nhất khiến hắn bối rối.

“Chuyện này phải hình dung thế nào đây?” Vạn Tử Lung với vấn đề của hắn tự hỏi hồi lâu, “Thích chính là… Chính là ngày ngày muốn nhìn thấy nàng, cùng nàng bên nhau ấy!”

Hắn ngẩn người, “Cứ như vậy?”

“Loại vấn đề này rất khó nói cho dễ hiểu, thời trẻ ta cũng từng cùng một, hai cô nương có tình ý, nhưng mà cũng chứa đến mức sinh tử tương hứa (thề nguyền sống chết), không như vậy, ta cũng không đến nỗi một thân một mình như hôm nay.” Vạn Tử Lung than vắn thở dài nói.

Lãnh Trạm không khỏi cảm thấy thất vọng, mỗi lần hắn nghĩ đến Đông Phương Uy Uy liền thấy đau đầu, như vậy cùng với thích trong miệng Vạn thúc không liên quan.

“Nhưng mà định nghĩa thích của mỗi người khác nhau, cũng không thể lấy toàn bộ.”

“Nói như thế nào?”

Vạn Tử Lung gãi đầu gãi tai, muốn tìm từ ngữ thích hợp để nói.

“Mượn Hắc Đường chủ của chúng ta mà nói là được rồi, trước khi hắn thành thân, đường chủ phu nhân mỗi lần nhìn thấy hắn đều giơ kiếm đòi giết, mọi người đều nghĩ chủ Đường chủ tình nguyện, mà Đường chủ phu nhân thì chán ghét hắn, ai ngờ sau đó bọn họ lại nồng nàn vô cùng, đánh đánh mắng mắng chính là trò chơi của những người yêu nhau, người ngoài làm sao có thể biết được. Cho nên ý kiến của người khác chưa chắc đã chính xác, tất cả đều phải tự bản thân tìm tòi.”

Thì ra tình cảm lại là thứ học vấn thâm ảo như thế. Lãnh Trạm thầm nghĩ.

“Ta xem thái độ của ngươi đối với Hồ cô nương, không giống như thích nàng.” Vạn Tử Lung lơ đãng nói ra một loạt, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, “Tuy rằng chúng ta quen biết được mấy tháng, nhưng mà, ta thấy ngươi bình thường đối với người ngoài luôn không nóng không lạnh, dường như trời sập cũng không liên quan, ngược lại, đụng tới vị tiểu công chúa kia của chúng ta, vẻ mặt ngươi đã dễ coi hơn nhiều, có lẽ ngay chính ngươi cũng không biết, lúc rảnh rỗi nên soi gương, lúc đấy trông ngươi mới giống người, có chút sức sống.”

Lời nói vô tâm của hắn khiến tim Lãnh Trạm đột nhiên đập mạnh một cái.

“Làm sao có thể? Không có khả năng…”

Vạn Tử Lung hồ nghi ngẩng đầu, “Ách, ngươi nói cái gì?”

“Không, không có gì.”

Hắn trốn nàng còn không kịp, sao có khả năng thích nàng được?

Không thể có chuyện hoang đường như vậy được, không có khả năng…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương