Quỷ Huyết
-
Chương 7
11368-Disappear
Con vịt chết mà còn mạnh miệng, Đế Hỏa trong lòng len lén nở nụ cười, đương nhiên hắn sẽ không đi đâm chọt nữa, dù sao nhìn bộ dáng sầu não của vị lão hữu này cũng vô cùng thoải mái.
Đúng vậy, tiểu quỷ này dĩ nhiên không giống với Đế Hỏa hắn. Đế Hỏa mở tay ra, Vô Yên nói: “Cầm lấy”.
Một cái bình ngọc trong suốt được đặt vào lòng bàn tay hắn.
“Là đồ tốt nha lão hữu, ngươi dám cất giấu đồ tốt như vậy mà không thèm chia cho ta? Ngươi thật quá tồi tệ”.
Đế Hỏa quơ quơ vật cầm trong tay, Huyền Minh chi tuyền, có hiệu quả cực tốt đối với linh thể, đối với bọn hắn mà nói chỉ cần một bình nhỏ đã là thánh vật bảo mệnh, bất luận thương thế nghiêm trọng đến đâu, sau khi sử dụng thì trong thời gian ngắn có thể bảo trì linh thể không bị tiêu tán, trong khoảng thời gian này cũng đủ cho bọn hắn tìm ra phương pháp tự cứu bản thân.
“Lão hữu, ngươi đem thánh dược cứu mạng cho người bạn nhỏ này dùng, bản thân ngươi cũng có thể gặp nguy hiểm”. Đế Hỏa trừng mắt nhìn, đề cao giọng, hiển nhiên là cố ý nói cho A Ly nghe.
Vô Yên nhíu mày, bọn họ là quỷ, hầu như không có cơ hội sẽ bị thương. Cũng bởi thế, tuy rằng vật phẩm này vô cùng trân quý nhưng y cũng chỉ đặt ở động phủ của mình để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.
Vô Yên vỗ vỗ đầu A Ly, giọng nói nhu hòa: “Đế Hỏa nói đùa thôi, vật này đối với ta vô dụng”.
Lập tức y quay đầu nhìn Đế Hỏa, tròng mắt đen nhánh không chút gợn sóng, rõ ràng cho thấy ý tứ đừng nên nói nhảm nữa.
“Bắt đầu đi”.
“Ta nói này, ngươi thật sự không cân nhắc lại sao? Làm quỷ so với làm người thì cũng không có gì không tốt”.
“Đế Hỏa”.
“Ôi trời, khó có được một cặp đẹp đôi vậy mà, thực sự quá đáng tiếc”. Đáng tiếc ta chưa chơi đùa đủ, Để Hỏa thở dài, nhét đại bình ngọc vào trong ngực rồi đi ra phía sau nhà, “Lão hữu, nếu hối hận thì còn kịp lên tiếng đó”.
A Ly nhìn Vô Yên, bọn họ đang nói cái gì? Cậu nghe không hiểu, người yêu gì chứ? Còn nữa, hình như vật vừa rồi rất quan trọng?
“Không cần suy nghĩ nhiều”. Vô Yên nhẹ nhàng xoa xoa mặt A Ly, mang theo cậu ra ngoài, Đế Hỏa, ý tốt của ngươi ta nhận, mặc dù là duyên phận kiếp trước, nhưng đối với A Ly mà nói, kí ức và ràng buộc đều không tồn tại, cần gì phải liên lụy cậu ấy.
Phía sau gian nhà là một mảnh đất trống mênh mông, ngay cả một cọng cỏ dại cũng không có, Đế Hỏa đem bột phấn thảo diệp rắc ở giữa sân.
Theo động tác khẽ búng ngón tay của Đế Hỏa, bột phấn thảo diệp phát sáng, tụ thành một trận pháp hình tròn ở giữa.
Vô Yên ở phía sau nhẹ nhàng đẩy A Ly, A Ly thuận theo lực đạo bay vào chính giữa vòng tròn.
Muốn đưa tôi trở về sao? A Ly nghĩ thầm, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Vô Yên.
Trên gương mặt tái nhợt của Vô Yên nở nụ cười mệt mỏi, y nhẹ nhàng gật đầu, đưa cậu trở lại, bất quá không phải dương thế mà là đường luân hồi.
A Ly thấy động tác của Vô Yên thì liền yên tâm, thật tốt quá, cậu phải suy nghĩ kĩ một chút, rốt cuộc là có chuyện gì không ngừng thúc giục cậu phải quay về đây?
Để Hỏa vung tay ném bình ngọc lên không trung, miệng bình nghiêng trên đỉnh đầu A Ly, dịch thể lóng lánh chậm rãi chảy xuống. Tay của Đế Hỏa biến hóa lần nữa, một tia hỏa quang bắn về phía dịch thể, dịch thể liền biến thành một đám sương mù, bao bọc toàn thân A Ly.
Hiện tại hắn phải đưa A Ly trở về đường luân hồi lần nữa, nhưng không có xiềng xích của Vô Thường dẫn đường, linh hồn rất dễ lạc mất phương hướng mà rơi vào con đường gió âm không ngừng thổi quanh năm, hắn chỉ có thể dùng nước suối này bảo vệ A Ly, tùy thời chữa trị vết thương trên người cậu ta.
Vòng sáng trên mặt đất càng lúc càng rực rỡ, chung quanh vang lên tiếng nỉ non kì dị, A Ly phát hiện xung quanh mình tối đen, trước mặt chỉ có một đường sáng kéo dài.
“Người bạn nhỏ, đi về phía có ánh sáng”. Thanh âm Đế Hỏa vang lên, thế nhưng A Ly nhìn quanh thì không thấy bất cứ người nào.
Đi thôi, cậu nghĩ thầm, cậu từng bước đi về phía trước, bước chân hình như càng lúc càng nhẹ, bên tai không ngừng vang lên tiếng nỉ non mơ hồ, càng đi thì càng nghe rõ.
“Buông xuống, buông xuống, nhân quả kiếp trước hãy buông xuống hết”.
Đầu của cậu lại bắt đầu đau đớn, có thể không quên được không, cậu không thể quên, cậu phải nhớ lại.
Phảng phất có một sợi dây kéo chặt lấy cậu, hai đầu dây ra sức kéo cậu đi.
Vù vù, mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, ánh sáng đột nhiên theo gió tiêu tán, “Ầm”, tiếng khói lửa nở rộ trên không trung.
Đột nhiên sắc mặt Đế Hỏa tái nhợt, một dòng máu đen chảy dọc theo khóe miệng hắn.
“Đế Hỏa”.
Tác giả nói: Vì sao ta đột nhiên cảm thấy Đế Hỏa và Vô Yên mới là một đôi…
Con vịt chết mà còn mạnh miệng, Đế Hỏa trong lòng len lén nở nụ cười, đương nhiên hắn sẽ không đi đâm chọt nữa, dù sao nhìn bộ dáng sầu não của vị lão hữu này cũng vô cùng thoải mái.
Đúng vậy, tiểu quỷ này dĩ nhiên không giống với Đế Hỏa hắn. Đế Hỏa mở tay ra, Vô Yên nói: “Cầm lấy”.
Một cái bình ngọc trong suốt được đặt vào lòng bàn tay hắn.
“Là đồ tốt nha lão hữu, ngươi dám cất giấu đồ tốt như vậy mà không thèm chia cho ta? Ngươi thật quá tồi tệ”.
Đế Hỏa quơ quơ vật cầm trong tay, Huyền Minh chi tuyền, có hiệu quả cực tốt đối với linh thể, đối với bọn hắn mà nói chỉ cần một bình nhỏ đã là thánh vật bảo mệnh, bất luận thương thế nghiêm trọng đến đâu, sau khi sử dụng thì trong thời gian ngắn có thể bảo trì linh thể không bị tiêu tán, trong khoảng thời gian này cũng đủ cho bọn hắn tìm ra phương pháp tự cứu bản thân.
“Lão hữu, ngươi đem thánh dược cứu mạng cho người bạn nhỏ này dùng, bản thân ngươi cũng có thể gặp nguy hiểm”. Đế Hỏa trừng mắt nhìn, đề cao giọng, hiển nhiên là cố ý nói cho A Ly nghe.
Vô Yên nhíu mày, bọn họ là quỷ, hầu như không có cơ hội sẽ bị thương. Cũng bởi thế, tuy rằng vật phẩm này vô cùng trân quý nhưng y cũng chỉ đặt ở động phủ của mình để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.
Vô Yên vỗ vỗ đầu A Ly, giọng nói nhu hòa: “Đế Hỏa nói đùa thôi, vật này đối với ta vô dụng”.
Lập tức y quay đầu nhìn Đế Hỏa, tròng mắt đen nhánh không chút gợn sóng, rõ ràng cho thấy ý tứ đừng nên nói nhảm nữa.
“Bắt đầu đi”.
“Ta nói này, ngươi thật sự không cân nhắc lại sao? Làm quỷ so với làm người thì cũng không có gì không tốt”.
“Đế Hỏa”.
“Ôi trời, khó có được một cặp đẹp đôi vậy mà, thực sự quá đáng tiếc”. Đáng tiếc ta chưa chơi đùa đủ, Để Hỏa thở dài, nhét đại bình ngọc vào trong ngực rồi đi ra phía sau nhà, “Lão hữu, nếu hối hận thì còn kịp lên tiếng đó”.
A Ly nhìn Vô Yên, bọn họ đang nói cái gì? Cậu nghe không hiểu, người yêu gì chứ? Còn nữa, hình như vật vừa rồi rất quan trọng?
“Không cần suy nghĩ nhiều”. Vô Yên nhẹ nhàng xoa xoa mặt A Ly, mang theo cậu ra ngoài, Đế Hỏa, ý tốt của ngươi ta nhận, mặc dù là duyên phận kiếp trước, nhưng đối với A Ly mà nói, kí ức và ràng buộc đều không tồn tại, cần gì phải liên lụy cậu ấy.
Phía sau gian nhà là một mảnh đất trống mênh mông, ngay cả một cọng cỏ dại cũng không có, Đế Hỏa đem bột phấn thảo diệp rắc ở giữa sân.
Theo động tác khẽ búng ngón tay của Đế Hỏa, bột phấn thảo diệp phát sáng, tụ thành một trận pháp hình tròn ở giữa.
Vô Yên ở phía sau nhẹ nhàng đẩy A Ly, A Ly thuận theo lực đạo bay vào chính giữa vòng tròn.
Muốn đưa tôi trở về sao? A Ly nghĩ thầm, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Vô Yên.
Trên gương mặt tái nhợt của Vô Yên nở nụ cười mệt mỏi, y nhẹ nhàng gật đầu, đưa cậu trở lại, bất quá không phải dương thế mà là đường luân hồi.
A Ly thấy động tác của Vô Yên thì liền yên tâm, thật tốt quá, cậu phải suy nghĩ kĩ một chút, rốt cuộc là có chuyện gì không ngừng thúc giục cậu phải quay về đây?
Để Hỏa vung tay ném bình ngọc lên không trung, miệng bình nghiêng trên đỉnh đầu A Ly, dịch thể lóng lánh chậm rãi chảy xuống. Tay của Đế Hỏa biến hóa lần nữa, một tia hỏa quang bắn về phía dịch thể, dịch thể liền biến thành một đám sương mù, bao bọc toàn thân A Ly.
Hiện tại hắn phải đưa A Ly trở về đường luân hồi lần nữa, nhưng không có xiềng xích của Vô Thường dẫn đường, linh hồn rất dễ lạc mất phương hướng mà rơi vào con đường gió âm không ngừng thổi quanh năm, hắn chỉ có thể dùng nước suối này bảo vệ A Ly, tùy thời chữa trị vết thương trên người cậu ta.
Vòng sáng trên mặt đất càng lúc càng rực rỡ, chung quanh vang lên tiếng nỉ non kì dị, A Ly phát hiện xung quanh mình tối đen, trước mặt chỉ có một đường sáng kéo dài.
“Người bạn nhỏ, đi về phía có ánh sáng”. Thanh âm Đế Hỏa vang lên, thế nhưng A Ly nhìn quanh thì không thấy bất cứ người nào.
Đi thôi, cậu nghĩ thầm, cậu từng bước đi về phía trước, bước chân hình như càng lúc càng nhẹ, bên tai không ngừng vang lên tiếng nỉ non mơ hồ, càng đi thì càng nghe rõ.
“Buông xuống, buông xuống, nhân quả kiếp trước hãy buông xuống hết”.
Đầu của cậu lại bắt đầu đau đớn, có thể không quên được không, cậu không thể quên, cậu phải nhớ lại.
Phảng phất có một sợi dây kéo chặt lấy cậu, hai đầu dây ra sức kéo cậu đi.
Vù vù, mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, ánh sáng đột nhiên theo gió tiêu tán, “Ầm”, tiếng khói lửa nở rộ trên không trung.
Đột nhiên sắc mặt Đế Hỏa tái nhợt, một dòng máu đen chảy dọc theo khóe miệng hắn.
“Đế Hỏa”.
Tác giả nói: Vì sao ta đột nhiên cảm thấy Đế Hỏa và Vô Yên mới là một đôi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook