Quy Hồn Tục FULL
Chương 72


Du Thanh Vi lôi kéo tay Lộ Vô Quy đi ra ngoài bãi đỗ xe của Hiệp Hội thì nhìn thấy hai chiếc xe buýt chở đầy người dừng trong sân, cửa của một chiếc xe buýt mở ra, Tả Tiểu Thứ từ trên xe nhanh chóng phóng xuống chạy đến bên cạnh, liếc mắt đánh giá Du Thanh Vi: "Du lừa đảo, em...!có sao không?"
Du Thanh Vi hơi có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Sao chị lại tới đây?"
Tả Tiểu Thứ nói: "Nghe Hạ Nhan Hi nói em xảy ra chuyện, tôi mượn nhân thủ của chị ấy rồi vội chạy đến đây."
Du Thanh Vi hiểu rõ.

Việc này Hạ Nhan Hi không tiện dẫn người trực tiếp đến đây, bằng không sẽ chiêu thêm phiền toái cho nàng.

Hiện giờ Tả Tiểu Thứ mang theo người của Hạ Nhan Hi đến, không phải là Hạ Nhan Hi muốn giúp nàng chống đối Hiệp Hội, mà chỉ là trả lại nhân tình cho nàng thôi.

Hiện giờ Hiệp Hội ở vào thế yếu, chịu không nổi lăn lộn hao tổn, Hạ Nhan Hi dùng lí do như vậy để ứng đối, Hiệp Hội cũng sẽ không theo khó xử Hạ Nhan Hi.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy khuôn mặt của Du Thanh Vi đều là máu nhưng có vẻ cũng không bị thương nặng, cô nói: "Về nhà rồi nói."
Du Thanh Vi đi vào nhà bằng cửa sau chứ không dám đi trực tiếp bằng cửa lớn, nàng bị chút thương này không có việc gì, nhưng cả người đầy máu rất là dọa người, nàng sợ mẹ nàng bị dọa đến.

Nàng trước gọi điện thoại cho Lý Tiểu Thất hỏi xem mẹ nàng đang ở đâu, biết được Tả Nhàn đang ở trong phòng bếp nấu canh cho nàng, nàng liền kêu Tả Tiểu Thứ đi vào trước bám trụ mẹ nàng, còn nàng thì dùng tốc độ mau nhất nhảy lên lầu, một đường chạy chậm về phòng.
Tả Nhàn biết Tả Tiểu Thứ là đi giúp Hạ Nhan Hi xử lí hậu sự cho Hạ lão gia tử, thấy Tả Tiểu Thứ trở về liền hỏi: "Hậu sự của Hạ lão gia tử xử lý xong rồi sao?"
Tả Tiểu Thứ đáp: "Dạ xử lý xong rồi.

Dì không biết đâu nha, Hạ Nguyên Trọng làm những chuyện thiếu đạo đức kia đắc tội với biết bao nhiêu người, Hạ lão nhân vừa qua đời những người này liền tìm tới cửa.

Vốn dĩ Hạ Nhan Hi là nghĩ dựa theo tập tục thổ táng cho ông nội chị ấy, kết quả những người kia dùng tà thuật làm cho thi thể của Hạ lão nhân bị khởi thi.

Dì biết đó, loại khởi thi này trước hết sẽ tai họa cho người nhà của mình, Hạ Nhan Hi suýt chút nữa ném mệnh, không còn cách nào khác, con đành phải lấy cây đuốc cho ông ấy một mồi lửa thiêu luôn."
Tả Nhàn hỏi: "Con không gặp nguy hiểm gì đó chứ?"
Tả Tiểu Thứ nói: "Sao có thể a.

Con đã sớm đoán được sẽ có người không yên phận động thủ rồi, trước khi đi đem theo rất nhiều bùa.

Bản lĩnh cháu gái của dì là được rèn luyện từ đường Âm Dương mà ra nha, trường hợp nhỏ xíu như vậy con không để ở trong mắt đâu." Cô vừa nói chuyện vừa thò tay vào tô rau trộn tính vớt một miếng ăn vụng nhưng bị Tả Nhàn khẽ tay một cái, bắt cô đi rửa tay trước.
Du Thanh Vi đi đến phòng tắm cởi bỏ quần áo, đứng trước gương nhìn nhìn, chỗ có quần áo che lấp không bị thương.


Vết thương trên người nàng chỉ tập trung ở trên mặt, cổ và tay thôi.

Du Thanh Vi rửa mặt sạch sẽ, nhìn kỹ từng vết xước trên mặt mình, mấy vết xước này đều đã bắt đầu kết vảy.

Trên mặt nàng có chừng bảy tám vết trầy, dài ngắn không đồng nhất, ngay cả cái mũi cũng có một vết trầy dài chừng 1cm, khiến cho nàng thoạt nhìn thảm hề hề.

Nàng tắm xong, đi tìm cồn vệ sinh mấy vết thương rồi uống trước hai viên thuốc hạ sốt, sau đó cầm lấy máy sấy đi sấy tóc, nàng cảm thấy phía sau lưng có tầm mắt quái quái, quay lại thì thấy Lộ Vô Quy đang nhìn chằm chằm nàng.

Nàng thầm nói không tốt, tổng cảm thấy Lộ Vô Quy lúc này thoạt nhìn có điểm âm trầm, nàng ngưng thần nhìn kỹ, chưa thấy được có âm khí tiết ra từ trên người Lộ Vô Quy nhưng biểu tình của em ấy vô cùng u ám, đặc biệt là cặp mắt kia, tròng mắt đen nhánh như thể muốn nuốt hết tất cả ánh sáng.
Chất tóc của nàng không tồi, hằng năm luôn xõa ra nên cũng không cần sấy quá khô.

Du Thanh Vi nhanh chóng đem tóc sấy đến hơi khô rồi xoay người đi đến bên cạnh Lộ Vô Quy, nắm tay kéo Lộ Vô Quy đi thư phòng, từ trên kệ sách lấy xuống quyển "Thanh Tâm Chú" bắt Lộ Vô Quy niệm.
Lộ Vô Quy khó hiểu nhìn về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi nói: "Tiểu muộn ngốc, chị biết em quan tâm chị, giữ gìn chị, cũng biết em tức giận vì có người muốn giết chị." Nàng xoa xoa tóc của Lộ Vô Quy, nói: "Chị không muốn em vì quan tâm giữ gìn chị mà rơi vào ác quỷ đạo, càng không muốn em vì có người muốn giết chị mà phẫn nộ, phẫn hận, thậm chí đi giết người cho hả giận."
Lộ Vô Quy thở phì phì đáp lại: "Du Thanh Vi, em không vui, em sinh khí."
Du Thanh Vi đáp: "Chị biết." Nàng mềm giọng nói: "Nhưng mà tiểu muộn ngốc, chuyện trước mắt này nếu nói theo hướng lớn thì là có người suýt chút nữa giết chết chị, nói theo hướng nhỏ thì chỉ là một đạo khảm mà chúng ta gặp phải thôi.

Nếu chỉ vì một đạo khảm này mà em sinh khí phẫn nộ rơi vào ác quỷ đạo, cho dù em giết chết bọn họ thì em cũng sẽ đánh mất đạo tâm hủy diệt chính mình.

Chị, Trang Hiểu Sanh bọn họ, mẹ chị, anh Kiền và những người quan tâm đến em sẽ vì vậy mà thương tâm."
Lộ Vô Quy dẩu miệng, mắt lé nhìn Du Thanh Vi, bộ dáng có chút không phục.
Du Thanh Vi nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiểu muộn ngốc, em ngẫm lại chuyện của Đại Bạch xem.

Nó hóa rồng thất bại, nó phẫn nộ phát cuồng cũng không giết chết được ông nội của chị, nhưng lại làm nguy hiểm cho toàn bộ tánh mạng của người trong thôn Liễu Bình, bức cho Hứa gia gia phải lấy mười hai lá bùa Thiên Cương thần lôi giết nó.

Nó đã độ tám đạo lôi kiếp, dù cho lần đó hóa rồng thất bại nhưng vẫn còn có cơ hội lần sau, nó chỉ là kém một bước cuối cùng, lại tu thêm vài thập niên là được rồi.

Nhưng hôm nay nó biến thành Yêu Linh, phải tu thêm ít nhất cả ngàn năm mới lại có thêm cơ hội hóa rồng.

Quả thật nhà của chị đã bị báo ứng, nhưng nó cơ hồ cũng đã hủy hoại chính mình.


Đồng dạng, em không nên để một kẻ tiểu nhân không dám lộ mặt kia làm cho bản thân rơi vào ác quỷ đạo, hủy diệt con đường tu hành của chính em."
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, thấy Du Thanh Vi nói cũng có đạo lý, nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Du Thanh Vi bị bộ dáng hầm hừ của Lộ Vô Quy làm cho có chút bất đắc dĩ, nàng nói: "Đừng nói là vì chị em mới sinh khí phẫn nộ, tiểu muộn ngốc, nếu em muốn tốt cho chị thì nên lo lắng cho bản thân mình, không cần làm gì nhiều, chỉ cần bảo vệ tốt cho chúng ta là được rồi.

Chị không muốn em rơi vào ác quỷ đạo, không muốn em bức cho đám hòa thượng, đạo sĩ đạo hạnh cao thâm kia đến đây diệt sát em." Nàng cười cười rồi nói tiếp: "Chúng ta còn rất trẻ tuổi, em, chị còn có con đường rất dài phải đi, mà bọn họ a, đã già rồi."
Lộ Vô Quy "hả" một tiếng, có điểm không rõ ràng lắm.
Du Thanh Vi nói: "Bạch lão, Lý lão, Yến lão bọn họ đều đã già hết rồi.

Bạch lão đầu đã gần chín mươi tuổi hạc, chẳng sợ lão ta bảo dưỡng thật tốt cũng không thể nào tránh khỏi sinh lão bệnh tử.

Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, qua thêm mấy năm hay là mười mấy năm, chờ đến lúc lão ta chết rồi, chúng ta lại đến dâng hương.

Chị chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn lão ta đã đạp nửa chân vào trong quan tài, tại sao chị phải dùng mấy chục năm sinh mệnh của mình đi đua với mấy năm mệnh thiếu đến đáng thương của lão ta chứ, mua bán như vậy thật không có lời." Nàng lại ý vị thâm trường nói thêm một câu: "Người sống đến cuối cùng mới là người chiến thắng."
Lộ Vô Quy "ừm" một tiếng.

Cô suy nghĩ một chút thấy cũng đúng.

Cô nghĩ nghĩ, nói: "Bạch lão đầu cho dù chết đi biến thành quỷ cũng không thể nào lợi hại bằng em, đến lúc đó em muốn đánh liền đánh lão ta.

Hôm nay muốn giết chị là người của lão Bạch sao?"
Du Thanh Vi nhún nhún vai nói: "Hiện tại còn không biết là ai, phải đợi kết quả điều tra nữa."
Lộ Vô Quy hoang mang hỏi: "Có thể tra được sao?"
Du Thanh Vi đáp: "Xe đi qua sẽ để lại dấu vết, chim bay ngang sẽ để lại thanh âm.

Chỉ cần là có người làm, liền sẽ có dấu vết lưu lại để tra xét.

Ví dụ như tay tài xế xe tải kia nói hắn nhìn thấy người qua đường, nhưng chúng ta lại không thấy ai, quỷ ảnh cũng không có, đây cũng là một cái manh mối.


Trên người tài xế xe tải không có âm khí, chứng tỏ hắn không bị quỷ quấn thân.

Ấn đường của hắn biến thành màu đen, chứng minh hắn là số con rệp, loại người này dễ dàng gặp quỷ và dễ bị trúng tà thuật.

Trên người hắn không có âm khí nên có thể loại trừ là do đám quỷ linh động tay, khả năng hắn trúng tà thuật là rất lớn, nói cách khác, việc này mặc kệ sau lưng là ai giở trò, chỉ cần người động thủ là người thì dấu vết lưu lại sẽ càng nhiều.

Đầu tiên, phải xem xét trường hợp tay tài xế kia là ngẫu nhiên cùng đường với chúng ta rồi bị người khác lâm thời lợi dụng làm công cụ, hay là có người cố tình an bài trước đó.

Nếu là có người cố tình an bài, thì chỉ cần điều tra xung quanh tay tài xế thì nhất định sẽ có phát hiện.

Nếu hắn chỉ là tình cờ đi chung đường với chúng ta, vận khí không tốt bị người lấy làm công cụ, như vậy người động thủ nhất định cách chúng ta không xa, thậm chí vô cùng có khả năng đã đi theo giám thị chúng ta suốt một đường.

Muốn tra người, trước hết từ trong nhà chúng ta tra ra ngoài, tiếp theo tra camera giám sát trên đường là có thể có manh mối, sau đó truy xét phạm vi xuất hiện của kẻ đó trong camera giám sát, sẽ có thêm càng nhiều manh mối."
Lộ Vô Quy "ừm" một tiếng rồi hỏi tiếp: "Nếu như bọn chúng phá hư camera giám sát thì sao à?"
Du Thanh Vi cười nói: "Vậy thì chỉ cần điều tra xem ai là người phá hư camera giám sát là được, cái này càng dễ tra xét hơn.

Nhưng mà đối phương sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu."
Lộ Vô Quy gật gật đầu.

Cô cảm thấy làm người thực là phức tạp, không giống quỷ, ai làm chuyện xấu thì chỉ cần xem quỷ tướng là biết ngay.
Du Thanh Vi thấy hơi thở âm lãnh trên người Lộ Vô Quy đã biến mất, đôi mắt cũng sáng ngời lên vài phần mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nàng nói: "Chút nữa em ăn xong cơm cúng rồi đi chép Thanh Tâm Chú cho lòng bình tĩnh lại, đến khi nào hắc khí trong mắt hoàn toàn biến mất mới không cần chép nữa."
Lộ Vô Quy nghiêng nghiêng nhìn Du Thanh Vi, tâm nói: "Trước đây ông nội chỉ bắt em đọc Thanh Tâm Chú, bây giờ tới chị thì bắt em chép Thanh Tâm Chú." Bất quá cô biết ông nội và Du Thanh Vi đều là muốn tốt cho cô nên cũng không dám nói thêm gì, ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế, rung đùi đắc ý niệm Thanh Tâm Chú.
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy chắp tay sau lưng, rung đùi đắc ý đọc sách, không khỏi mỉm cười.

Nàng nghẹn cười, đang muốn đi ra ngoài thì nhìn thấy Đại Bạch xuyên cửa chui vào phòng, bay đến quấn lên người Lộ Vô Quy, cũng bắt chước rung đùi đắc ý, động tác phe phẩy đầu giống hệt Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi: "....."
Lý Tiểu Thất chạy lên lầu kêu Du Thanh Vi xuống ăn cơm.
Du Thanh Vi chậm rì rì đi đến ngồi vào bàn cơm, thấy Tả Nhàn không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Nàng vội cong môi cười nói: "Mẹ, đừng nhìn nữa, chỉ là lúc qua đường xe của con bị một chiếc xe vượt đèn vàng đụng phải.

Kính chắn gió bị vỡ bắn lên người, cắt ra vài miệng vết thương ấy mà." Nàng nói xong hơi có chút chột dạ liếc mắt xem xét Tả Nhàn, sau đó yếu ớt nói: "Mẹ, xe kia của con không có mua bảo hiểm toàn phần, bị đụng tan thành từng mảnh rồi, cái này, con muốn...đổi xe mới..."
Tả Nhàn đang ngồi đau lòng cho con gái nhưng vừa nghe chiếc xe thể thao giá mấy triệu tệ mới lái không đến ba năm liền phải đổi mới, tức khắc đổi sang đau lòng cho tiền và xe đến tâm đều rỉ máu.


Bà dùng sức nắm chặt lấy đôi đũa trong tay, hơn nửa ngày mới quăng ra một câu: "Không cho mua xe thể thao nữa."
Du Thanh Vi "dạ dạ dạ" liên tục gật đầu, hỏi: "Mẹ, mẹ cho con bao nhiêu tiền dự toán vậy?"
Tả Nhàn tức khắc không còn chút tâm tình ăn uống nào nữa.

Xe bản giới hạn, giá hơn bốn triệu tệ, bà cho một triệu, lão gia tử cho ba triệu, xài không đến ba năm liền nói xe hư rồi! Con bé phá của này, vừa quay đầu lại liền đòi bà cho tiền mua xe mới.
Du Thanh Vi chạy nhanh múc chén canh cho Tả Nhàn, nói: "Mẹ ơi, uống canh nè." Ân cần mười phần.
Mấy người Long sư thúc làm bộ như chuyện gì cũng không biết, cúi đầu ăn cơm.
Du Thanh Vi thấy Tả Nhàn vẻ mặt cứng ngắc, yếu ớt nói: "Không thôi để con tự mình mua vậy?"
Tả Nhàn nghe thấy lời này của Du Thanh Vi liền sợ tới mức chân mày co giật.

Bà biết trước Tết năm ngoái lão gia tử đã đem tất cả tài sản của ông chuyển giao cho Du Thanh Vi, phần lớn tài sản đều quy thành tiền mặt, Du Thanh Vi trong tay có ít nhất cũng vài trăm triệu.

Bà thực hoài nghi nếu để Du Thanh Vi tự đi mua xe thì quay đầu lại con bé sẽ mang về một chiếc xe giá hơn chục triệu mất.

Bà thật sâu liếc Du Thanh Vi một cái, nói: "Ngày mai mẹ đi mua về cho con một chiếc."
Du Thanh Vi không tỏ ý kiến, chỉ gật đầu vâng dạ.
Tả Nhàn lại bổ sung: "Đến lúc đó con nhớ trả tiền lại cho mẹ là được."
Du Thanh Vi rầu rĩ "dạ" thêm lần nữa.

Nàng căm giận quay qua nói với Đường Viễn: "Anh Đường, nhớ bắt tên tài xế chạy xe tới giao lộ mà không giảm tốc độ kia bồi thường xe cho tôi a, còn phải bắt hắn bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi nữa."
Đường Viễn im lặng cúi đầu lùa cơm.

Tuy nói tay tài xế kia là bị người lợi dụng làm công cụ, nhưng nếu hắn không lái xe nhanh như vậy thì tên tiểu nhân lén lút xuất thủ kia cũng không có cơ hội giở trò.

Mấy tên tài xế xe tải chở hàng loại này, vì muốn tiết kiệm chút tiền xăng dầu mà phóng nhanh vượt ẩu, đến giao lộ cũng không thèm giảm tốc độ, một khi xảy ra chuyện thì đừng nói là bồi thường chiếc xe giá mấy triệu, đến tiền thuốc men chữa bệnh còn không trả nỗi nữa là.

Tên tài xế này vốn dĩ nghiện cờ bạc, tiền thì không có nhưng nợ thì bao la.

Chiếc xe tải kia cũng chỉ mua bảo hiểm một chiều, tiền bồi thường là lấy không được.
Tả Nhàn chỉ ăn một chén cơm nhỏ rồi đi trở về phòng.
Du Thanh Vi nói với theo: "Mẹ, con không thích xe xấu đâu nha."
Tả Nhàn tức giận đến muốn đem Du Thanh Vi nhét trở vào trong bụng rồi đẻ ra lại lần nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương