Quy Hồn Tục FULL
Chương 57


Để cho Quý Lưu Quân càng thêm cạn lời đó chính là một con giao long Yêu Linh uy phong lẫm lẫm cư nhiên lấy tên là Đại Bạch.
Đại Bạch khí thế muôn vàn rống lên, sau đó xoay tròn thân mình hóa thành một tiểu giao long dài chừng một mét, bởi vì thu nhỏ lại, móng vuốt cũng giấu đi mất, thoạt nhìn cực kì giống một con rắn dài ngoằng.
Quý Lưu Quân mắng thầm một tiếng: "Này chết không biết xấu hổ, rống cho đã rồi còn tưởng ngụy trang thành rắn!" Ngay sau đó, ngụy trang thành rắn - Đại Bạch quay đầu nhìn Du Thanh Vi rồi hất hất đầu, tư thế kia sống thoát thoát mà nói: Đuổi cho kịp nhen!
Đại Bạch vẫy đuôi, uốn éo bay dọc theo cầu thang bộ hướng lên trên.
Đối mặt với bộ dáng này của giao long, Quý Lưu Quân nháy mắt có loại cảm giác không nỡ nhìn thẳng.

Nói tốt uy phong lẫm lẫm đâu a?
Nàng yên lặng đi bên cạnh Du Thanh Vi, đuổi theo phía sau Đại Bạch chạy lên cầu thang, sau khi leo đến lầu hai, Đại Bạch liền vung đuôi đánh bay cửa chống trộm, cánh cửa hung hăng bay ra rồi nện xuống nền, phát ra một tiếng "phanh" nặng nề.

Mấy người ở trong phòng đều bị kinh động.
Trong phòng đang bày pháp đàn, bốn phía của pháp đàn đều treo phù kỳ, chính giữa phòng có một mặt kỳ lớn.
Ba người dựa theo vị trí của tam giác ngồi xếp bằng giữa phòng khách, đem trận kỳ dựng đứng lên.
Ngay cửa đứng sáu tên cầm mấy thanh đao sắc bén.
Sáu tên này nhìn thấy một đạo bóng trắng vọt vào phòng liền đề đao chém tới.
Xông vào trước nhất chính là Đại Bạch.
Đại Bạch hất đuôi đánh vào người tên vừa đề đao bổ tới, cái đuôi đánh vào cổ của hắn, quấn quanh một vòng rồi vung ra, tên kia bị ném bay lên không trung xoay một vòng 360⁰, "bang" một tiếng té trên mặt đất, hắn nằm sấp xuống, tứ chi và ngực bụng đều chạm xuống sàn nhà, nhưng cái đầu lại chuyển hướng 180⁰ nhìn lên trời.
Quý Lưu Quân xem mà đau cả cổ!
Tên kia vừa ngã xuống đất, Đại Bạch liền cào tới tên xông lên tiếp theo, móng vuốt màu trắng lăng không trảo tới, mặt của tên vừa nhào lên sinh sôi bị cào thành hai nửa, một nửa còn dính trên cổ, một nửa rơi xuống đất lộ ra bộ não trắng hếu.

Đại Bạch quay người tránh né, cái đuôi như một mũi tên nhọn đâm xuyên qua ngực của một tên khác, móng vuốt phía trước cắt ngang cổ một tên nữa, khiến cho đầu hắn bay ra ngoài.
Trước sau chỉ mất mấy nhịp thở, bốn cổ thi thể đã ngã trên mặt đất.
Du Thanh Vi tuy nói tốt là chuẩn bị liều mạng, nhưng không nghĩ tới Đại Bạch vừa xông lên đã chơi mất bốn cái mạng người.
Ba tên ngồi vây quanh trận kỳ nhảy dựng lên, một tên trong số đó chộp lấy chuông chiêu hồn bắt đầu rung.
Đại Bạch liền nhào vào hắn.
Hai tên bên cạnh lập tức nhảy ra ngăn trở.
Du Thanh Vi cũng cầm quạt xếp vọt lên.

Cửu Nguyệt phục hồi lại tinh thần, chạy nhanh xông lên hỗ trợ, đồng thời kêu to: "Tôi không có giết người bao giờ a." Kêu đến thê thê thảm thảm.

Nàng kêu xong còn nhìn lại bốn cái xác trên mặt đất, lộ vẻ khủng khiếp rồi rùng mình một cái.
Quý Lưu Quân nhấc chân đá về phía một tên đang tấn công Đại Bạch, kết quả phát hiện tên này thực lực không yếu, hắn lắc mình một cái liền né được rồi lách qua người nàng, đề thanh đường đao chém tới Đại Bạch, nhưng khi đao chạm đến người của Đại Bạch, chỉ nghe "đinh" một tiếng vang lên giống như đánh vào kim ngọc.
Đại Bạch quay đầu lại, hướng tên kia mắt trợn trắng, sau đó há miệng "Ô ---" một tiếng rít gào, một viên lôi điện to cỡ long nhãn từ trong miệng nó bay ra, "bang" một tiếng đánh vào trên mặt rồi trực tiếp chui vào cơ thể hắn.
Tên kia mắt trợn trắng run rẩy vài cái, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy cháy đen, ngay sau đó bật ngửa ra phía sau, cả người bốc khói nhẹ phát ra mùi thịt khét, bị nướng cho cháy đen thui.
Đại Bạch hất đầu, viên lôi cầu từ trong cơ thể tên kia liền chui ra, hướng về phía kẻ đang triền đấu với Du Thanh Vi bay tới.
Tên này phản ứng cực nhanh, một phát bứt ra hiểm hiểm tránh đi, nhưng thân hình hắn bỗng chốc cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy một bộ móng vuốt trắng tinh thấu như ngọc bao phủ đầy vảy trắng từ trong ngực hắn chui ra.

Móng vuốt này có năm ngón.

Hắn khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy bên cạnh có một bóng trắng đang di động, hắn quay đầu nhìn kỹ thì thấy một đầu giao long xuất hiện bên mình, xác thật là giao long chứ không phải giao, bởi vì nó không có sừng.

Giao long kia chớp chớp mắt nhìn hắn, miệng mở rộng bắn ra một viên lôi cầu vào mặt hắn....
Đại Bạch đối với mấy cỗ thi thể trong phòng điên cuồng phun ra một chuỗi lôi cầu, đem thi thể đốt cháy thành than, lại phun ra một viên lôi cầu về phía mặt trận kỳ kia, đốt nó thành cặn bã.
Sớm tại thời điểm Đại Bạch phun lôi cầu, Du Thanh Vi, Quý Lưu Quân và Cửu Nguyệt đã thoái lui đến cửa.
Du Thanh Vi phát hiện Đại Bạch đã tiến bộ hơn rất nhiều! Nếu đầu năm nay nó có bản lĩnh như vậy, cũng sẽ không bị đám thây máu dọa cho chạy mất, Lộ Vô Quy cũng sẽ không phải ném mệnh dưới đáy giếng.
Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Du Thanh Vi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có rất nhiều người đang chạy xuống.

Nàng nắm chặt quạt xếp trong tay, nghĩ nghĩ, quạt xếp không thích hợp để đánh nhau nên cúi xuống nhặt một thanh đường đao dưới đất lên.
Đao này thuộc loại đao bản to dài khoảng một mét.

Du Thanh Vi nắm trong tay, mũi đao nghiêng nghiêng kéo lê trên mặt đất.

Nàng giương mắt nhìn cầu thang phía trên, thấy một tên đàn ông mặc quần áo pháp sự chạy xuống.


Người này nàng biết rõ, Bạch Nhị, cha của Bạch Lĩnh Sơn.
Bạch Nhị nhìn tư thế này của Du Thanh Vi hơi có chút sửng sốt, nói: "Du Thanh Vi." Ngay sau đó hỏi: "Cô có ý gì hả?" Du Thanh Vi liếc mắt, thấy có chừng hai, ba mươi tên đứng sau Bạch Nhị, chen đầy cả cầu thang.

Những tên này đều cầm binh khí.
Du Thanh Vi khóe miệng ngậm cười, nhìn chằm chằm Bạch Nhị, chậm rãi kéo dài giọng, nói: "Bạch Nhị gia, các người vô thanh vô tức vây khốn tiểu muộn ngốc nhà tôi, đây là muốn cùng tôi đua cái ngươi chết ta sống đúng không?"
Bạch Nhị cười cười đáp: "Du đại tiểu thư hiểu lầm rồi.

Chúng tôi đâu có gặp qua Tiểu Lộ đại sư đâu."
Du Thanh Vi lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bạch Nhị: "Bạch Nhị gia, Lộ Vô Quy là giới hạn của tôi, ai đụng tới em ấy, tôi liều mạng với người đó."
Bạch Nhị nói: "Nếu đã như vậy, Du đại tiểu thư tới đây rồi, vậy không cần phải về nữa." Hắn nói xong liền chậm rãi lui về phía sau.

Đám người sau lưng hắn bắt đầu như ong vỡ tổ lao xuống, đề đao chém về phía Du Thanh Vi.

Bạch Nhị mang theo đám người đều có công phu, bọn chúng nhảy lên đánh xuống, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh.
Du Thanh Vi kéo đao, thẳng lưng lui về sau hai bước.
Tên vọt tới trước tiên "bang" một tiếng ngã trên mặt đất, cả người run rẩy bốc khói.
Bạch Nhị hô to: "Coi chừng có cổ quái!" Lời của hắn vừa ra, một đạo thân ảnh dài chừng ba trượng toàn thân bao phủ vảy trắng phát ra ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện ở cầu thang bộ, nhìn những cái vảy trắng này vừa giống vảy cá, lại vừa giống vảy rắn, hắn đoán chừng đây là con trường trùng! Nhưng mà con trường trùng nào lại có thể toàn thân phát ra bạch quang như vậy, còn có lôi điện xẹt qua vảy nữa chứ.

Trường trùng ở trước mặt, hắn cũng không nghĩ nhiều lấy ra một cây dao găm có khắc phù văn đâm vào thân mình nó.
Dao găm đâm tới, chỉ nghe "đinh" một tiếng giòn vang, cảm giác giống như là đâm vào tấm thép, cùng lúc đó, một cỗ điện lưu theo dao găm truyền qua cánh tay rồi chạy khắp người hắn, giật cho hắn cả người tê rần, dao găm trong tay rơi ra, một cỗ lực lượng cường đại cùng với dòng điện cao thế đánh vào trên người hắn, làm cho ngực hắn đau xót, cả người nhẹ bẫng, trước mắt tối sầm, hắn ngã xuống va vào lan can cầu thang, té xỉu trên mặt đất.
Đại Bạch hóa thành một con giao long dài ba trượng quay cuồng trên cầu thang bộ chật hẹp, thân hình nó thật lớn lại mang theo lôi điện, quay tròn đâm vào đám người trên cầu thang! Đừng nói bị nó đụng vào, cho dù không đụng tới nó cũng bị điện giật cho cả người run rẩy, trong chớp mắt, trên mặt đất đã nằm bảy tám người.
Đám còn lại thân thủ cũng không yếu, nhanh chóng lui về phía sau, hướng lầu trên chạy đi.
Đại Bạch xoắn thân mình bay lên không trung đuổi theo, đuổi tới một tên liền vươn móng vuốt giao long cào một cái.


Móng vuốt vừa cào qua liền trực tiếp đem người cào cho té lộn nhào xuống tầng dưới.
Những tên này thân thủ tuy tốt, nhưng cầu thang quá hẹp, người lại nhiều, muốn tìm địa phương để tránh cũng không tìm được, dù cho liều mạng nhào lên thì thứ kia thân hình cứng như sắt thép, một đao chém tới cũng không làm nó tróc được một miếng vảy, còn bản thân thì lại bị giật cho chết giấc!
Liên tục bị Đại Bạch cào cho bốn năm tên, lúc này có kẻ rút ra một mặt gương chiếu về phía Đại Bạch.
Đại Bạch nhìn thấy tên kia lôi ra mặt gương, phun cho hắn một viên lôi cầu đánh hắn văng ra ngoài, theo sát, một đạo phù quang bay tới, tinh chuẩn đánh vào trán của Đại Bạch, đánh cho đầu Đại Bạch ngã ra sau, nó "ngao" lên một tiếng, thân hình ba trượng nháy mắt súc còn chừng 30cm, chui vào trốn trong cổ áo của Du Thanh Vi, chỉ lộ ra một cái đầu bên ngoài, còn "ngao ~~ ngao ~~"gào thêm hai tiếng, tựa như đang nói: "Đau quá, ngươi lên đi!"
Trước mắt Du Thanh Vi hiện lên một loạt chữ: "Bùa, ta sợ hãi, ngươi lên đi!" Nàng tức giận kêu lên: "Đừng sợ, cả đám kia nhào lên cũng không phải đối thủ của ngươi!" Tốt xấu gì cũng là một con giao long tám kiếp a! Lúc trước bọn họ ở thôn quỷ bỏ hoang gặp phải một con giao xà chưa độ một đạo lôi kiếp nào, chỉ mới mọc ra chân, bọn họ dùng mồi lấp kín miệng của nó, còn dùng dây xích sắt thật lớn trói chặt mới chém chết nó được.

Hai cha con Long sư thúc, Lộ Vô Quy, ba người quỷ đạo cũng không dám chính diện đánh nó, nhìn thấy nó liền trốn sau vách tường, động cũng không dám động, e sợ bị nó phát hiện.
Đại Bạch vẫn không muốn động đậy.
Mấy tên trên lầu đều là người có kinh nghiệm dày dặn, thấy thế nhanh chóng chạy xuống giết tới.
Du Thanh Vi thật bó tay với Đại Bạch, chỉ đành nhấc lên trường đao chuẩn bị đỡ đòn, đồng thời la lên: "Sợ khó lùi bước, ngươi còn nghĩ đến chuyện độ đạo lôi kiếp thứ chín không hả?" Ngay lúc nàng gào lên, một đạo thân ảnh hung mãnh nhào tới, ánh đao sắc lạnh lóe lên, lưỡi đao sắc bén chém về phía Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi nâng lên trường đao cản lại, chỉ nghe "ong" một tiếng kim loại va chạm vang vào nhau, bị lực lượng cường đại đánh tới, cổ tay Du Thanh Vi nháy mắt tê rần, đao trong tay nàng văng ra ngoài.

Quý Lưu Quân bên cạnh xông tới, một chân đá vào bụng nhỏ của tên kia.

Nàng không có vũ khí trong tay, không dám chính diện đọ đao với hắn.

Tên kia nghiêng người né tránh, xoay người lại chém một đao về phía Du Thanh Vi.
Hàn quang rơi xuống, Du Thanh Vi cũng mặc kệ, một tay nắm lấy Đại Bạch đang súc trong cổ áo dùng như ám khí ném vào mặt tên kia.
Tên kia thấy bạch quang lóe lên, theo bản năng mà quay đầu né tránh, kết quả cái ám khí kia cư nhiên biết bay ngược lại, "oạch" một phát chui vào lỗ tai của hắn, từ tai phải chui vào, tai trái chui ra.

Hai mắt tên kia trừng lớn, ngay lập tức có máu từ mắt, mũi, miệng của hắn chảy ra, thân hình hắn lung lay rồi ngã xuống.
Du Thanh Vi cảm thấy nếu đánh bừa so đao pháp với đám người này, nàng tuyệt đối không thắng được ai.

Nàng thừa dịp đám người kia lao xuống bị Đại Bạch dọa cho chần chừ, đôi tay bay nhanh kết ấn, trong miệng niệm: "Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vỹ, Cơ", một đạo Thanh Long trấn thân ấn bao phủ lấy người nàng.
Có Thanh Long ấn trấn thân, nàng cảm nhận được một cỗ lực lượng hùng hậu từ xương sống tràn ra thấm vào khắp thân thể.

Mạc danh, lòng nàng trào lên một cỗ hào khí, nàng nhặt lên thanh đường đao rơi trên đất, bước nhanh về phía cầu thang chặn giết đám người kia.


Nàng vừa chạy lên cầu thang vừa hô to: "Tiểu muộn ngốc....."
Nàng nắm trong tay đường đao, đỡ lấy đòn của của một tên từ trong phòng chui ra đánh lén.
Quý Lưu Quân cũng nhặt lên thanh đao ở cầu thang, đi theo bên cạnh Du Thanh Vi giết lên trên.
Cửu Nguyệt nhẹ niệm vài tiếng: "Chưa nói muốn giết người a! Chưa nói muốn giết người a!" Ngay sau đó lại lẩm nhẩm bổ sung một câu: "Bà chủ nói chị ấy sẽ chịu trách nhiệm mà ta." Sau đó nàng cũng nhặt một thanh đao rồi la lên: "Tôi tới đây!" xách đao tạch tạch tạch chạy lên lầu.
Du Thanh Vi, Quý Lưu Quân, Cửu Nguyệt cùng đối phương đánh giáp lá cà, chém giết cùng một chỗ.
Đại Bạch biến trở về thành một con nho nhỏ, ở sau lưng các nàng múa may quay cuồng giống như cổ động viên, liền kém không hô to "Cố lên".
Du Thanh Vi dư quang khóe mắt thoáng thấy động tĩnh của Đại Bạch, tức giận đến thẳng cắn răng kêu to: "Đại Bạch, ngươi nếu rảnh rỗi quá thì đi đốt mấy cái thi thể đi!"
Đại Bạch quay đầu lại, phun ra lôi cầu đi thiêu mấy cái thi thể ngã trên cầu thang.
Đám thủ hạ của Bạch lão gia tử thực lực không yếu, Quý Lưu Quân đi theo Du Thanh Vi nửa cái thùng nước* này, còn phải nơi chốn hỗ trợ nàng ấy, đánh giết đến nỗi ba cái đuôi hồ ly của nàng đều lòi ra ngoài.

May mà quần của nàng là do chị Phạm làm, bằng không, ba cái đuôi của nàng vừa lòi ra, cái mông chắc cũng phải lộ ra theo.
*Nửa cái thùng nước: ý chỉ người không có năng lực, hoặc năng lực kém cỏi.
Quý Lưu Quân tức khắc đem Đại Bạch sợ bùa kia xem thường một cái chết khiếp! Giao long a, giao long cả người đầy lôi lực a, ngươi mẹ nó vậy mà sợ bùa!
Đột nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết ở cầu thang vang lên.
Đại Bạch vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng bưng kín mắt, từ kẽ móng vuốt giao long hí hí ra nhìn Bạch Nhị gia bị trọng thương nằm đó mà nó tưởng nhầm là xác chết nên thiêu cháy.

Bạch Nhị gia kêu thảm thiết lăn lăn trên mặt đất, lửa từ trong thân thể hắn thiêu đốt ra bên ngoài, không kêu được hai tiếng liền cuộn tròn lại tắt đài.
Ở phía trên người người còn đang bận triền đấu giết thành một mảnh, không ai rảnh để ý tiếng kêu thảm thiết dưới lầu kia.
Đám người Bạch gia bên này nghĩ: thừa dịp giao long dưới kia chơi hèn trốn mất, nhanh chóng xử lý Du Thanh Vi rồi quay đầu lại nghĩ cách bắt lấy giao long kia sau.
Du Thanh Vi lại nghĩ: nơi này có nhiều người thủ như vậy, tiểu muộn ngốc nhất định là ở phía trên.
Quý Lưu Quân thì nghĩ: Cmn chứ! Du Thanh Vi ơi là Du Thanh Vi, em có một thân chân khí hùng hậu như vậy, sao đao pháp lại như bã đậu thế này! Đối chọi với mấy tên cao thủ đao đao lấy máu kia, đao pháp của Du Thanh Vi nát đến nỗi có thể liều mạng cùng với học sinh tiểu học.

Xuất đao bổ đao nơi nơi đều là lỗ hổng, Quý Lưu Quân ở bên cạnh đỡ đòn gánh đòn cho nàng gần chết, mệt đến hai cái tay cùng ba cái đuôi đều không đủ dùng.

Còn có nha đầu mắt Âm Dương bên cạnh này, mẹ nó rõ ràng là tới mua nước tương* a, chỉ biết lấy đao thọc tới thọc lui, người ta muốn chém tới cổ của bà chủ nàng mà nàng cũng không biết nâng đao lên cứu một chút.
*Đi mua nước tương: ý nói người chỉ đi ngang qua dạo chơi xem náo nhiệt chứ không giúp đỡ được gì.
Quý Lưu Quân hối hận đến ruột đều xanh.

Nàng nếu sớm biết đồng đội heo như vậy, nhất định đã tự mang thêm vài người rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương