Quy Hồn Tục FULL
-
Chương 37
Du Thanh Vi biết lần này Cẩm Trần đạo trưởng mang theo hơn một trăm người xuống đây, hiện giờ còn sống chỉ khoảng chừng bốn mươi người.
Nói thật, tình huống này so với nàng dự đoán còn tốt hơn rất nhiều, ít nhất nàng vẫn nhìn thấy được mấy gương mặt quen thuộc như Mặc Khuynh Triết, Hạ Nhan Hi, Lý Tố Hoa, Bạch Lĩnh Khê, Giang Vũ Hiên còn sống.
Hạ Nhan Hi mệt mỏi đi đến bên cạnh Du Thanh Vi.
Nàng gầy gò đến mức cơ hồ thoát hình người, nếu như đứng chung với ba anh em quỷ đạo, tuyệt đối sẽ làm cho người khác nghĩ rằng nàng cùng một phe với họ.
Trên người, cánh tay, đùi, eo của nàng đều quấn kín băng vải, bước đi khập khễnh, quần áo dơ đến không nhìn ra màu sắc, trên mặt cũng đầy bùn bẩn còn tản ra mùi xác thối.
Lúc Hạ Nhan Hi đi tới bên cạnh Du Thanh Vi, Du Thanh Vi cơ hồ không nhận ra nàng, chỉ đoán người này có khả năng là Hạ Nhan Hi.
Bởi vì, chỉ có nàng là một thân một mình.
Du Thanh Vi từ trong túi đeo lưng lấy ra máu gà trống pha nước bùa cùng thịt khô đưa cho Hạ Nhan Hi rồi nói: "Uống nước trước, rồi ăn ít đồ ăn đi." Nàng nghĩ qua rất nhiều khả năng, chỉ không nghĩ đến Hạ Nhan Hi sẽ biến thành như thế này.
Hạ Nhan Hi cũng không cùng Du Thanh Vi khách khí, tiếp nhận bình giữ nhiệt và đồ ăn Du Thanh Vi đưa tới.
Du Thanh Vi nói: "Tôi đã nghĩ là chị đi cùng với đám người Dực Di đại sư."
Hạ Nhan Hi lắc lắc đầu: "Nhóm người Dực Di đại sư đã không còn ai, không biết Dực Di đại sư có còn.....khả năng còn sống rất xa vời." Nàng tàn nhẫn uống một ngụm lớn máu gà trống pha nước bùa, cũng không tỏ vẻ chán ghét mùi máu tanh, một hơi uống hơn nửa bình.
Du Thanh Vi nói: "Đây là máu gà trống bảy năm, chị uống nhiều một chút đi."
Hạ Nhan Hi gật đầu, đem bình máu gà trống pha nước bùa uống sạch sẽ, lúc này mới thở dài ra một hơi.
Nàng yên lặng xé túi thịt khô chậm rì rì ăn.
Du Thanh Vi thấy Hạ Nhan Hi tiều tụy không thể tả, lẳng lặng ngồi bên cạnh.
Trần Vũ cũng lấy ra hai bình nước ấm có vẽ bùa cùng một túi thịt khô lớn đưa qua cho Hạ Nhan Hi
Hạ Nhan Hi gật đầu nói cảm ơn, nàng tiếp nhận balo, phát hiện ra balo này vải dệt rất chắc chắn, chất liệu giống hệt balo của thần nỏ thủ Yến gia.
Nàng lại nhìn về phía Yến Nguyệt Bạch, thấy bên cạnh Yến Nguyệt Bạch chỉ có hai người đến trợ giúp, trong lòng liền có chút suy đoán.
Nàng hỏi Du Thanh Vi: "Yến Nguyệt Bạch đến đây, Yến lão đáng lẽ phải phái thần nỏ thủ theo bảo vệ mới đúng.
Thần nỏ thủ của Yến gia xảy ra chuyện gì sao?"
Du Thanh Vi khẽ gật đầu, nói: "Chúng tôi vừa xuống đây, thần nỏ thủ của Yến gia liền nhận được sự chăm sóc đặc biệt của đám âm linh quỷ vật.
Bên trong đội ngũ bị trà trộn vàocmười con quỷ thế thân, lúc đó có tám thần nỏ thủ, lại thêm sáu con quỷ trà trộn vào.
Những con quỷ này là quỷ thế thân và quỷ bám trên thi thể, lúc tiểu muộn ngốc đang giết quỷ......" Nàng đem tình huống lúc đó kể lại cho Hạ Nhan Hi.
Hạ Nhan Hi khẽ thở dài, thấp giọng nói: "Yến lão đại lần này dẫn theo ba mươi tên thần nỏ thủ xuống đây, bây giờ chỉ còn sót lại sáu người.
Tên và nỏ của bọn họ là được đặc chế ra, lực sát thương đối với âm tà quỷ vật đặc biệt lớn, vì lẽ đó mà thành trọng điểm chiếu cố.
Thành thật mà nói, chúng tôi có thể chống đỡ đến hiện tại không thể không kể đến công lao của bọn họ." Nàng nói xong liền chấm dứt đề tài về thần nỏ thủ của Yến gia.
Du Thanh Vi nói: "Tôi thấy thi thể của Hạ Trạch Hi và chú Trung rồi."
Hạ Nhan Hi biết Du Thanh Vi là muốn hỏi bọn họ chết như thế nào, nàng nói thẳng: "Tôi giết."
Du Thanh Vi hơi bất ngờ nhưng cũng không ngoài ý muốn, nàng nói: "Chuyện ở Quỷ Thị cùng bọn họ...."
Hạ Nhan Hi không phải bởi vì mình là người nhà họ Hạ liền che giấu chuyện bọn người kia làm ra, trực tiếp nói thẳng: "Hạ Nguyên Trọng, Hạ Thành Hi, Hạ Trạch Hi, Hạ Trung bọn họ cấu kết với Khôi Tử Tuyển.
Thời điểm mấy người các em gặp nguy hiểm, tôi cùng bọn họ xảy ra tranh chấp, sau đó bị bọn họ đánh ngất....." Nàng dừng một hồi lâu mới nói tiếp: "Cũng may ông nội vẫn còn sống, nếu giết tôi, chú Trung không có cách nào hướng ông nội giao đãi, nên để lại cho tôi một mạng.
Có điều, không thấy tôi trở lại, mấy người thuộc hạ của tôi....tới tìm tôi.....đều bị giết sạch....."
"Lúc Dực Di đại sư bọn họ ở trên cầu quỷ thì bị ám hại, đến Quỷ Thị lại bị bao vây tầng tầng lớp lớp.
Nhưng sức chiến đấu của bọn họ rất mạnh, đám Khôi Tử Tuyển đánh lâu cũng không chiếm được phần hơn, Khôi Tử Tuyển đến tìm Hạ Trạch Hi.
Sau đó Hạ Trạch Hi mang người đi cầu cứu, vờ trốn đến bên cạnh đám người Dực Di đại sư, sau khi cùng Dực Di đại sư hội hợp, bọn hắn liền quay sang hạ sát thủ.
Đám người Dực Di đại sư bị bọn Hạ Trạch Hi giết cho trở tay không kịp, lại bị Hạ Trạch Hi liên thủ với Khôi Tử Tuyển đánh giết, cuối cùng, chỉ còn có Dực Di đại sư bị thương chạy trốn....." Nàng thở dài, nói tiếp: "Lúc đó tôi mài đứt mấy sợi dây thừng trói trên tay rồi trốn sau tấm bia, không thể giúp được gì, chỉ có thể quay trở lại cửa hàng rồi dùng tài liệu bày cơ quan cạm bẫy.
Bọn Hạ Trạch Hi và Hạ Trung trở lại, mệt đến sức cùng lực kiệt, tôi thừa dịp bọn hắn không có phòng bị, ra tay bất ngờ giết hết bọn hắn....."
Du Thanh Vi nhìn Hạ Nhan Hi, phỏng chừng mấy vết thương trên người chị ấy đều do lúc chém giết với bọn người Hạ Trạch Hi lưu lại.
Hạ Nhan Hi nói tiếp: "Tôi không dám ở lại Quỷ Thị, cũng không dám từ đường hoàn dương ở Vạn Nhân Khanh quay về, liền mang đi hết đồ ăn thức uống cùng mấy món đồ bảo mệnh trong cửa hàng, sau đó tôi moi thi bùn ở dưới hầm mộ thoa khắp người che lấp đi hương vị người sống, một mình đi dọc theo sông Âm hướng về thôn Tiểu Dương.
Tôi đoán chừng nếu Dực Di đại sư xảy ra chuyện, khẳng định sẽ có nhóm khác đến chi viện, vô cùng có khả năng là do Cẩm Trần đạo trưởng dẫn đội, ông ấy nhất định sẽ nhìn ra cầu quỷ có vấn đề, đến lúc đó hẳn là sẽ đi đến cái giếng mà Vô Tâm đạo trưởng trấn thủ để hoàn dương.
Một đường đi tới tôi đều ẩn nấp hành tung tránh thoát âm linh quỷ vật ven đường, vừa đi vừa đợi, mãi đến hôm qua mới gặp được đám người Cẩm Trần đạo trưởng." Nàng tự giễu cười khổ một tiếng: "Nếu không phải tôi phản ứng mau, thiếu chút nữa đã bị thần nỏ thủ của Yến gia xem là âm tà quỷ vật bắn chết."
"Cẩm Trần đạo trưởng bọn họ cũng tổn thất thảm trọng, một đường đều căng chặt đề phòng quỷ vật trà trộn vào, vì để đảm bảo an toàn cho đội ngũ, nhìn thấy vật gì không giống người sống, hoặc cái gì đột nhiên nhào tới, đều sẽ để cho thần nỏ thủ trước tiên bắn tên."
Du Thanh Vi minh bạch, Hạ Nhan Hi đây là đang giải thích việc vừa rồi lỡ bắn tên trúng Quỷ Tam.
Cẩm Trần đạo trưởng bọn họ đi đến bây giờ đã không còn nước uống, đồ ăn hay dương khí bổ sung, mỗi người cơ hồ đều bị thương, đang ở trạng thái suy yếu cực độ.
Du Thanh Vi bọn họ đem đến vật tư sung túc, đồ ăn, nước uống, dược liệu đều đầy đủ.
Trần Vũ, Yến Nguyệt Bạch, Mặc Tình Thiên, Bạch Lĩnh Sơn đi phân chia ra cho những người khác.
Đoàn người Cẩm Trần đạo trưởng ăn uống ngay tại chỗ để bổ sung năng lượng, mấy người Trần Vũ và các nhà khác phân công nhau canh gác phòng thủ.
Ở đường Âm này dây dưa càng lâu, cơ hội sống càng thấp.
Mọi người phân phối xong đồ ăn, ăn uống no đủ nghỉ ngơi hồi sức liền lập tức lên đường, ngủ gật cũng không dám ngủ một chút.
Còn Lộ Vô Quy đi theo ba người quỷ đạo, tại đường Âm này, dù có ném Cẩm Trần đạo trưởng cũng không thể ném được Lộ Vô Quy.
Đám người Trần Vũ phát hiện, từ lúc cùng Cẩm Trần đạo trưởng hội hợp sau, đường càng lúc càng đặc biệt khó đi.
Trước mặt thường thường sẽ nhảy ra mấy cái âm linh quỷ quái quấy rầy, ngẫu nhiên còn nhảy ra mấy con du thi, hoặc đột nhiên xuất hiện bẫy rập, dưới chân bọn họ hiện ra cái hố hoặc là quỷ trảo, làm cho bọn họ chỉ có thể đi ở chính giữa, không dám đi quá gần bờ sông Âm, cũng không thể đi gần vách đá, bởi vì cực kì có khả năng có quỷ trốn trong vách đá kia, trực tiếp túm người kéo vào bên trong.
Này một đường đi tới, toàn dựa vào Cẩm Trần đạo trưởng dùng tinh huyết vẽ bùa dẫn đường chống đỡ, khiến cho Cẩm Trần đạo trưởng chỉ mới mấy ngày mà đã già đi thêm ba mươi tuổi, giống như một ngọn đèn sắp cạn dầu.
Bạch Lĩnh Sơn nói thầm: "Vừa rồi chúng tôi đi cũng không gặp nhiều bẫy rập và quấy rối như vậy nha."
Du Thanh Vi liếc nhìn Bạch Lĩnh Sơn, nói thầm trong bụng: "Không có tiểu muộn ngốc trấn tràng làm cho mấy cô hồn dã quỷ kia kinh sợ, không có ba người quỷ đạo đi trước rửa sạch bẫy rập, còn tưởng một đường thái bình không có việc gì chắc?" Mấy con quỷ trên đường Âm này đều sợ quỷ lợi hại hơn chúng nó, còn con người sao, chúng nó không chỉ không sợ, mà còn xem là con mồi, âm thầm nhìn chằm chằm con người như hổ rình mồi, tùy thời nhào tới chụp.
Cũng may đội ngũ của bọn họ có thể xem là chiến lực mạnh nhất bản địa, đừng nói cô hồn dã quỷ, cho dù là đám Khôi Tử Tuyển có đại quỷ liên thủ lại đây vây công cũng chỉ là đưa tới cửa mời đánh, bởi vậy tuy rằng chịu chút quấy rầy ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển, cũng không ảnh hưởng gì đến an nguy hay tạo thành thương tổn cho mọi người.
Du Thanh Vi canh thời gian chờ Lộ Vô Quy trở về, vẫn luôn chờ đến lần ngừng lại nghỉ ngơi ăn uống thứ tư, Lộ Vô Quy mới xuất hiện.
Lộ Vô Quy xuất hiện cực kì bất ngờ, Du Thanh Vi còn đang ngồi ăn, đột nhiên nhìn thấy thần nỏ thủ của Yến gia nhắm về một hướng bắn tên, đồng thời nghe bọn hắn la lên: "Có Quỷ Vương!"
Theo sát lại có người nói: "Không tốt, không có bắn trúng!"
"Phòng thủ!"
"Để ý!"
Cẩm Trần đạo trưởng đứng lên vung phất trần, đang muốn đánh ra một đạo Thái Cực ấn, đột nhiên phát hiện bên cạnh Du Thanh Vi nhiều ra một bóng người.
Ông hét lớn một tiếng: "Là Tiểu Lộ! Mọi người đừng động thủ!" Vừa nãy ông nghe nói tám gã thần nỏ thủ của Yến gia hướng Lộ Vô Quy ra tay, liền bị một thước đập chết tại chỗ, hiện giờ chỉ còn sáu thần nỏ thủ nhưng bọn hắn lại đang nhắm tên về hướng Lộ Vô Quy, ông bị dọa cho ra một thân mồ hôi.
Nếu nói về đại quỷ, chỉ có Lộ Vô Quy là đại quỷ duy nhất có thể ở khoảng cách gần như vậy tránh thoát được tên của thần nỏ thủ, cũng có khả năng là đại quỷ duy nhất trúng tên nhưng không chết.
Con thỏ bị bức nóng nảy còn cắn người, huống chi là đại quỷ! Các người có giỏi thì chọc giận cô ấy thử xem?
Thần nỏ thủ nghe Cẩm Trần đạo trưởng hô to, theo bản năng dừng lại động tác, sau khi thấy rõ là Lộ Vô Quy mới thu nỏ lại.
Lộ Vô Quy ném một cái nhìn xem thường cho mấy thần nỏ thủ của Yến gia, ánh mắt kia viết rõ rõ ràng ràng: Còn bắn nữa, liền đập chết các người!
Cô nhìn thấy bọn họ đã thu lại mũi tên, không công kích mình nữa, vui rạo rực nhét bùa vào trong balo của Du Thanh Vi, nói: "Cho chị, bảo mệnh."
Thần thần bí bí!
Du Thanh Vi mở balo, đem mấy lá bùa Lộ Vô Quy vừa nhét vào lấy ra ngoài, vừa nhìn liền trợn tròn mắt: "Em đi vẽ bùa âm lôi?"
Lộ Vô Quy nói: "Đúng rồi, bọn họ phát hiện một con thây máu, thây máu kia thủ ba con Quỷ Vương, tụi em phí một phen công phu mới thu thập được chúng nó! Con thây máu này tỉ lệ cực tốt, lấy được không ít phấn thi lân, vừa vặn quỷ ....!A Đại, A Nhị, A Tam cho em thêm một ít tài liệu, em liền vẽ một tá bùa, chia cho bọn họ sáu tấm.
Bọn họ nói muốn ấn đầu người chia, chỉ để lại cho chị ba tấm, nhưng em không đồng ý." Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "À, đúng rồi, có cái này!" cô mò mò trong túi mới phát hiện người ở đây đông, bọn họ còn đang lom lom nhìn mình, đành cong môi cười nói: "Thôi về nhà em cho chị sau." Cô nói xong thì thấy Cẩm Trần đạo trưởng cũng đang nhìn mình, cô không khỏi nhìn lại lão đạo sĩ chỉ một đêm mà đã già đi hơn ba mươi tuổi này.
Cô nhớ lúc trước mình còn mượn bàn của ông để vẽ bùa, ông ấy rất dễ nói chuyện, người khá tốt lại hòa khí.
Cô thấy sắc mặt của ông lão này liền biết ông ấy chắc chắn đã dùng tinh huyết để vẽ bùa hoặc kết ấn, bằng không sẽ không mang bộ dáng thiếu hụt tinh huyết nghiêm trọng, nguyên khí đại thương như vậy.
Ông lão này khá tốt, nhìn ông ấy, cô lại nhớ đến ông nội của mình.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Du Thanh Vi, em đi một chút rồi về." Nói xong liền xách theo thước phép Lượng Thiên vọt vào trong sông Âm đang quay cuồng bọt sóng.
Du Thanh Vi kinh hãi kêu lên: "Tiểu muộn ngốc!"
Lộ Vô Quy đang lặn ngụp cách bờ sông chừng mười mét, ngoi đầu lên hỏi: "Chuyện gì a?"
Du Thanh Vi hỏi: "Em đi đâu vậy?"
Lộ Vô Quy đáp: "Không cần lo lắng, em đi một lát về liền." Cô nói xong liền bơi về hướng bờ bên kia.
Cô vừa bơi về hướng bờ bên kia, dưới nước như bị vỡ tổ trào lên vô số bọt nước, sóng đập ầm ầm tán đi bốn phương tám hướng.
Phỏng chừng bởi vì nhóm người của bọn họ quá đông, lại đi dọc theo bờ sông nên dụ tới rất nhiều âm tà quỷ vật trong sông Âm.
Hiện giờ Lộ Vô Quy nhảy xuống nước, khiến cho toàn bộ mặt sông đều sôi trào, cực kì giống động tĩnh khi lưới đánh cá bắt được nhiều cá kéo lên trên mặt nước.
Sông Âm rất rộng, Lộ Vô Quy bơi bơi một lúc thì không thấy tung tích đâu nữa.
Ngay lập tức, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Một đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lại cùng nhau nhìn về bờ bên kia.
Tất cả mọi người đều ăn ý có cùng chung nhận thức: Vừa bơi qua sông Âm kia chính là con quỷ hung dữ nhất!
Cẩm Trần đạo trưởng ho nhẹ một tiếng, nói: "Tiếp tục lên đường thôi!" Bị Lộ Vô Quy hù cho một trận, không chỉ có sông Âm thanh tĩnh, mà mấy con quỷ âm thầm đi theo cũng bị dọa chạy.
Bọn họ vừa đi được hơn mười phút, đột nhiên sông Âm lại một mảnh sôi trào, quay đầu nhìn lại thì thấy Lộ Vô Quy đang bơi chó trong sông Âm, không tới hai phút đã từ giữa sông bơi đến bờ, trong tay còn xách theo hai con vật màu trắng trông có chút giống lươn dài chừng nửa mét.
Sau khi Lộ Vô Quy lên bờ, cô đem một trong hai con long lươn đưa cho Cẩm Trần đạo trưởng, nói: "Cho ông, ăn sống!" Nói xong nhảy nhót đi đến bên cạnh Du Thanh Vi, từ trong balo lôi ra một đoạn dây đỏ rồi cột vào miệng con long lươn còn lại, treo trên balo, cô nói: "Chút nữa quỷ ....!A Đại bọn họ đến đây rồi cho bọn họ."
Cẩm Trần đạo trưởng nhìn con long lươn Lộ Vô Quy cho ông, đôi mắt đều trợn tròn.
Ông khiếp sợ nhìn Lộ Vô Quy, đánh giá một chút rồi nói cảm ơn.
Lộ Vô Quy thấy Cẩm Trần đạo trưởng không có ý tứ muốn ăn con long lươn này, cho rằng ông đang ngượng ngùng, cô nói: "Ông ăn đi, coi như là cháu trả cho ông nhân tình việc mượn cái bàn.
Nếu ông không ăn, trở lại dương gian sống không nổi hai ngày đâu.
Ông là một đạo sĩ tốt, chết thì đáng tiếc.
Cái này là đồ tốt nha! Về sau mỗi năm ông chỉ cần ăn một con, dưỡng chừng hai, ba năm là có thể đem tổn thất lần này dưỡng trở về."
Cẩm Trần đạo trưởng vốn là ngượng ngùng ăn mảnh, muốn chia ra cho mọi người, nhưng lại cảm thấy con long lươn nhỏ này không đủ chia, còn đang sầu trướng trong lòng, kết quả nha đầu này vừa lên tiếng, ai còn dám tranh long lươn này với ông nữa? Vạn nhất ông xảy ra chuyện gì, những người dám tranh ăn long lươn với ông chỉ có mà chết chìm trong biển nước miếng.
Lúc này ông mới chắp tay nói cảm ơn, rồi kêu mọi người đi nghỉ ngơi một chút, ông ăn hết long lươn nhưng vẫn chừa lại long giác, đưa cho Hạ Nhan Hi rồi nói: "Đem cái này mài thành phấn rồi đắp lên miệng vết thương bị hư thối của cháu." Ông nhớ đến thời điểm mình gặp đứa nhỏ này, không khỏi thở dài một hơi.
Lúc đó con bé đã suy yếu đến đi không nổi, trốn trong vũng bùn nồng nặc mùi xác thối, vết thương trên người do dính vào thi dịch nên chuyển biến xấu, sinh mủ này nọ, thiếu chút nữa bị xem là khởi thi mà đánh chết.
Con bé có thể cầm cự được đến bây giờ, toàn dựa vào một cỗ lý trí kiên cường chống đỡ.
Lộ Vô Quy thấy Cẩm Trần đạo trưởng đi chiếu cố cho một người càng giống quỷ hơn cả ba người quỷ đạo, không khỏi nhìn nhiều hai mắt.
Cô đoán chừng người này khó mà sống sót đi ra ngoài, bèn hỏi: "Cô là đồ tử đồ tôn của Cẩm Trần đạo trưởng hả?"
Du Thanh Vi nói: "Đây là Hạ Nhan Hi." Nàng vừa nói xong liền hỏi mượn dao găm của Trần Vũ, cắt xuống thịt long lươn rồi đút cho Hạ Nhan Hi, nói: "Muốn sống liền ăn."
Lộ Vô Quy chỉ chỉ long lươn, há mồm muốn nói: "Đây là em bắt cho ba người quỷ đạo a....." những lại nghĩ đến Hạ Nhan Hi và Du Thanh Vi là bạn bè, Hạ Nhan Hi lại có thằng cha khốn nạn giết chết chính mẹ ruột của chị ấy, lại thêm thằng anh cùng cha khác mẹ chó má lúc nào cũng mong chị chết đi, cảm thấy chị ấy thật đáng thương, lời vừa đến bên miệng bèn chuyển thành: "Đừng nói cho ba người quỷ đạo ....!để từ từ em bắt con long lươn khác cho bọn họ."
Nhắc tới ba người quỷ đạo, Du Thanh Vi hỏi: " Ba người bọn họ đâu rồi?"
Lộ Vô Quy bật thốt lên: "Đào mồ ---- " lời vừa nói đến một nửa liền nuốt trở vào, cười hắc hắc.
Du Thanh Vi hiểu! Này phỏng chừng là tìm được mộ tốt, đi trộm mộ đào Âm Châu đi! Nàng nghĩ đến quỷ ở địa phương này không giống bình thường, không khỏi có chút lo lắng, nhưng suy nghĩ lại, ba người kia đều có bùa âm lôi trong tay, hơn nữa bọn họ có thủ đoạn, phỏng chừng nếu Bát Giác Quỷ Lâu chưa bị nổ banh, gặp phải bọn họ chắc cũng bị nổ cho mất một góc đi, nghĩ vậy nàng liền yên lòng.
Lộ Vô Quy chầm chậm dịch đến bên người Du Thanh Vi, lén lút nhét vào tay Du Thanh Vi một khối đồ vật.
Cô làm bộ như không có việc gì, nhưng tròng mắt kia lại dáo dác ngó xung quanh, biểu tình vờ lạnh nhạt nghiêm túc, chỉ cần người không bị mù liền có thể nhìn ra cô đang lén lút làm chuyện xấu.
Không ít người nhìn thẳng vào bàn tay lén lút kia của cô, thấy cô đem một khối gỗ trấn đường nhét vào trong tay Du Thanh Vi.
Gỗ trấn đường kia toàn thân đen nhánh, trên mặt khắc phù văn màu vàng, tại đường Âm tối thui này nhìn thấy phá lệ rõ ràng! Những người ở đây đều là người có nhãn lực, hơi chút suy nghĩ là có thể đoán được lúc nãy Lộ Vô Quy cùng ba gã cao thủ người không ra người quỷ không ra quỷ kia sờ đến mộ âm của vị tiền bối cao nhân nào đó, đem mồ mả tổ tiên nhà người ta đào ra, chôm được một kiện pháp khí như vậy.
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy, lại đảo mắt nhìn những người xung quanh, âm thầm vô ngữ, nàng tự nhủ thầm trong bụng: "Thà rằng em công khai cho chị còn hơn." Nàng mở lòng bàn tay ra nhìn vật kia, hỏi: "Cái này là gì?"
Lộ Vô Quy tức giận liếc Du Thanh Vi, nói thầm trong lòng: "Sao chị lại lấy ra a? Lúc Quỷ Tam cho em còn dặn dò em phải cẩn thận, không được để người khác thấy." Cô hừ hừ đáp: "Trấn quỷ mộc! A Tam nói cái này đánh quỷ hay trấn quỷ đều dùng tốt, huynh đệ bọn họ gặp được quỷ đều là tiêu diệt rồi đào Âm Châu, không dùng được cái này, kêu em đem về cho chị." Cô thấy mọi người được Cẩm Trần đạo trưởng bảo hộ không xảy ra việc gì, xung quanh một cái bóng quỷ cũng không có, nên muốn đi dạo một vòng, cô nói: "Em đi tìm A Đại, A Nhị, A Tam chơi đây." Xoay người nhảy nhót muốn đi.
Du Thanh Vi tay lanh mắt lẹ, một phen vớt trụ cổ áo của cô túm trở về.
Nàng nhủ thầm: "Em mà đi, quỷ lại ra tới." Nhưng lời này không thể nói ra làm mất mặt Cẩm Trần đạo trưởng, vì thế nàng bèn đem balo nặng trĩu kia treo lên cổ Lộ Vô Quy rồi nói: "Giúp chị mang balo."
Lộ Vô Quy nhìn Du Thanh Vi, nghĩ đến việc Du Thanh Vi là người sống, ở đường Âm cõng balo nặng như vậy hẳn là rất mệt, vì thế ngoan ngoãn dẹp bỏ tâm tư muốn đi xem náo nhiệt ở chỗ ba người quỷ đạo đang đào mộ, giúp Du Thanh Vi mang balo.
Cô sợ có người trộm đồ vật trong balo của Du Thanh Vi, còn cố ý đeo lên trước ngực..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook